• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Nỗi khát vọng gửi gắm vào mùa mưa.

Chương 01 Ta đã gặp nhau

0 Bình luận - Độ dài: 3,490 từ - Cập nhật:

            Hẹn gặp nhau trong mùa mưa, có gió và tuyết trắng.

            Chẳng biết đã từ bao giờ, có lẽ bắt đầu khi con người hiểu được khái niệm của tình yêu, và những nhà tâm lí học hàng đầu trong ngành trên khắp thế giới tự đưa ra những lí giải về ý nghĩa của nó…vậy thì tình yêu rốt cuộc có ý nghĩa gì. Một thứ cảm xúc chẳng thế hiểu nổi, làm cho người ta điên dại trong trường tương tư cùng nhung nhớ, hay một thứ nỗi đau khó hiểu làm con tim quặn thắt và rỉ máu mỗi khi nhắc về, hoặc có chăng thứ tình yêu ấy chỉ đơn thuần là một dấu lặng trong khúc hát. Một bài ca sẽ kéo dài tới vĩnh hằng, một nốt trầm lặng mang theo thứ lời nguyền tà ác sẽ đeo bám trí óc người nghe đến vĩnh viễn, mãi mãi không nguôi. Thứ ấy có đáng để giữ gìn và níu kéo hay không…người tôn thờ sẵn sàng chết vì nó, kẻ tặc lưỡi chỉ xem như một trò qua đường để thỏa mãn những cảm xúc nhất thời, hoặc có thể là những khoảng trống vắng không tên trong tim.

Những ngày mưa mùa đông, có gió và tuyết trắng là những ngày của yêu thương.

Phim vẫn chưa chiếu hết đoạn after credit nhưng hầu hết mọi người trong rạp đã đứng dậy ra về, nhìn quanh hết tất cả các dãy ghế từ đầu tiên cho đến cuối cùng cũng chẳng đếm được hết số đầu ngón tay. Mà trong số những người còn ở lại trong phòng chiếu phim, hầu hết đều đã đứng lên lật đật chuẩn bị lại váy áo, túi xách và các vật dụng tư trang để rời đi. Thật ra không phải lúc này bọn họ mới muốn rời khỏi phòng chiếu, mà từ khoảng bốn mươi phút trước, khi mà phim mới phát được một phần hai thời gian thì đã có hơn phân nửa số khán giả vì quá chán với các tình tiết trong đấy mà bỏ về. Số người còn nấn ná lại, có lẽ cũng có chung một cảm giác với những người kia, bọn họ còn ở lại chắc chỉ vì muốn xem hết cái kết của phim mà thôi, hoặc có chăng là bởi vì tiếc tiền cho nên mới chịu đấm xem đến hết để coi có được ăn xôi hay không. Chỉ là khi rời khỏi phòng chiếu, hầu hết gương mặt đều chung một dáng vẻ cau có và buồn chán. Thiếu niên vểnh tai lên, nghe thử cảm nhận của mọi người. Nhưng chẳng hề có lấy một ai nhắc về những tình tiết đã diễn ra…tất cả đều chau mày hỏi nhau xem nên đến nơi nào để giải tỏa cảm giác chán chường và bức bách trong người.

Một thoáng nhắm mắt lại để điều tức tinh thần, sự yên tĩnh hiếm khi có thể tìm thấy ở một nơi như rạp chiếu phim đã hoàn toàn bao trùm lấy cả không gian. Bên tai chỉ có tiếng nhạc vĩ cầm du dương như ru tâm trí vào trong giấc ngủ, xen lẫn những hơi thở đều đặn. Nơi này chỉ còn lại một người mà thôi, à mà nói cho đúng thì vẫn còn lại một người nam và người nữ. Hai người đều ngồi ở vị trí xem phim tốt nhất nhưng lại cách xa nhau, cậu thiếu niên là ghế số hai mươi của hàng F còn cô gái là ghế số 12 của hàng H…

After credit của phim này thật sự khá ngắn so với tiêu chuẩn thông thường của phim chiếu rạp, bình thường người ta phải thấy vui vì việc này. Nhưng đối với một người thích thưởng thức những điều đơn giản ở chung quanh và luôn trân trọng công sức làm việc của mọi người, cậu lại thấy thật tiếc nuối vì sự ngắn ngũi ấy. Đương nhiên đó không phải là tất cả nguyên nhân, một phần trong đó là bởi vì giai điệu của bài hát trong đoạn after credit này thật sự quá hay, tiếng đàn vĩ cầm du dương nhưng có hơi hướng trầm lặng giống như cơn mưa trong mùa đông, giọng hát người con gái cũng thật nhẹ nhàng. Mỗi khi cất lên đều làm trái tim rộn vang, nó vừa đủ sâu lắng để người ta nhớ mãi một mối tình đẹp, lại đủ lạnh lẽo để gợi nhắc về một ngày tuyết rơi trắng xóa bầu trời. Khả năng ghi nhớ của cậu tương đối tốt, cho nên khi giọng hát ấy vừa mới cất lên đã nhận ra đây là giọng của một vai phụ. Tuy thời lượng xuất hiện của cô tương đối ngắn ngủi, nhưng đây chắc là hương vị của cả bộ phim này…

Sau cùng của những đoạn after credit thường là những câu nói lắng đọng lại nội dung của cả bộ phim có thể coi là câu nói biểu tượng, khiến người nghe liên tưởng ngay đến nó một khi được cất lên. Mặc dù không có nhiều bộ làm tốt được những khâu cuối cùng này, nhưng nó không phải là lí do để cậu thôi trông chờ. “In winter's rainy embrace, where winds whisper and snow dances white.” Là một câu tiếng anh, được sử dụng thủ pháp chơi chữ khá phức tạp…cái này đã vượt ngoài trình độ cho nên không tiện bình luận…Chỉ là các chi tiết phối màu đã chứng minh nhà làm phim thực sự có đầu tư chất xám và tâm huyết vào trong tác phẩm, một dòng chữ màu trắng hơi xám của tuyết hiện lên giữa nền đen với một vài đốm sáng nhỏ liên tục lướt đi, tại các góc còn có ánh sáng vàng giống như đèn đường. Có tuyết, có mưa, có gió…có mùa đông.

- Ồ vẫn còn một đoạn nữa à.

Bởi vì màn hình đã tối hẳn, cho nên cậu thiếu niên cũng lập tức đứng lên thu lại cặp sách để đi về. Nhưng khi chuẩn bị mọi thứ gần xong, thì màn hình phòng chiếu dần ánh lên…sắc vàng này xuất hiện hơi đột ngột cho nên khi cậu quay người lại đã bị chói đến lóa mắt. Vô thức nâng cao bàn tay lên che lại, nhưng sự tò mò trong lòng về thứ đang được phát phía sau màn sáng kia đã thôi thúc trái tim bắt buộc lí trí điều khiển cơ mắt mở toang, cho dù chỉ là hé một khoảng thật nhỏ để thưởng thức. Cô gái đó hình như là nữ phụ của bộ phim chỉ xuất hiện vẻn vẹn mười phút suốt thời chiếu, nàng đứng phía sau của nguồn ánh sáng bất tận đưa bàn tay với tới, chân thực đến nỗi muốn phá vỡ đi cả khoảng cách của thực tế và ảo giác. Giọng nói nhỏ nhẹ vang bên tai, du dương như khúc nhạc vĩ cầm…cất lên trong một đêm mùa đông muộn màng, chất chứa gió lạnh, tuyết trắng và những cơn mưa bụi phủ kín mặt đường.

Nếu như kiếp này có thể được gặp gỡ, em mong khoảng khắc đầu tiên mà hai ta nhìn thấy nhau là trong một buổi chiều mưa, có gió và tuyết trắng.

            Cậu thiếu niên chẳng biết tại vì sao lại vô thức với tay về phía trước, cố níu lấy sự xuất hiện của người con gái kia…hay nói cho đúng là nguồn sáng bất tận đang bao bọc cả tâm trí. Nhưng suy cho cùng nó vẫn chỉ là một cảnh trong phim mà thôi. Ánh đèn từ màn hình tắt dần nhường lại sân khấu trình diễn này cho vô số các bóng led được sắp xếp trong rạp, khiến cho cả khoảng u tối bừng sáng rực rỡ. Nhưng nào có thứ ánh sáng rực rỡ được như cảnh tượng ấy chứ. Từ khi nào trái tim cảm thấy rộn ràng, cũng từ khi nào mà mình muốn biết nhiều về một người đến như thế. Cậu chẳng biết mà sự thật thì cũng chẳng buồn quan tâm đến, bởi vì người con gái chìm ngập trong ánh sáng kia, giọng nói ấy yếu ớt như tuyết những độ cuối đông, có thể tan vỡ bất kì một lúc nào trong ngày đầu tiên của mùa xuân.

            Cậu ấy về rồi sao…thiếu nữ ngồi ở hàng H ghế số 12 là người đứng lên sau cùng, cô đã chứng kiến cảnh tượng ấy. Và cho đến hiện tại, dù đã hơn mười phút đồng hồ trôi qua nhưng chúng vẫn còn in dấu trong tâm trí cô, một cảnh tượng đẹp đến nỗi đau lòng. Những người lao công trong rạp chiếu phim đi vào để dọn dẹp sơ qua chỗ ngồi chuẩn bị cho suất chiếu tiếp theo, nhìn thấy vẫn còn một người ngồi thẫn thờ tại đó, bọn họ cũng không nghĩ nhiều mà làm cho xong phần việc của mình…chỉ cần làm việc ở rạp chiếu phim đủ lâu thì những chuyện như thế này trở nên rất bình thường. Một bộ phim chán cũng không hẳn là vì nó dở, mà chỉ đơn giản là không hợp gu của đa số người xem. Bởi vì góc nhìn nghệ thuật của nhà làm phim sẽ góp phần tô vẽ nên những sắc thái, mà những màu sắc nghệ thuật được sử dụng kia không phải lúc nào cũng phù hợp với thị hiếu người xem. Cho nên có những bộ phim, từ những khâu đơn giản như bối cảnh, diễn viên hoặc trang phục, cho đến góc quay, lời thoại hoặc là nghệ thuật phối cảnh đều chỉ sinh ra để thỏa mãn một lượng nhỏ người xem thôi. Cho nên kể cả khi màn hình đã tắt, vẫn sẽ có những người còn ngồi lại suy tư về ý nghĩa cuối cùng của nó. Đây là có lẽ là món quà hay nói đúng hơn là lời cảm ơn chân thành nhất đến công sức của cả một đội ngũ quay phim.

            Cậu trai đi thẳng một mạch về nhà bỏ qua hết tất cả những dự định ban đầu cho một ngày chủ nhật thật sôi động, bởi vì có thứ cậu còn muốn xem hơn nữa. Sau khi tắm rửa, ăn cơm và trò chuyện với gia đình về những trải nghiệm thú vị của mình ngày hôm nay, cậu thiếu niên đi thẳng lên lầu hai bước vào phòng riêng đóng kín cửa. Nơi này vừa là phòng học cũng là phòng ngủ cho nên chẳng có trang trí gì đặc biệt, ngoài một chiếc giường vừa đủ chỗ cho hai người cùng nằm, tủ quần áo cao hơn hai mét mốt được đóng bằng gỗ vẫn thật tỏa hương thơm nhè nhẹ, kệ sách được lấp kín với đủ các thể loại và một dàn máy tính phục vụ cho việc học hằng ngày. Tất cả đều đơn giản và một màu, thậm chí có thể nói là đơn điệu đến nhàm chán. Bởi vì ngay cả dàn máy tính có giá trị hơn bảy mươi triệu và nhà cậu vừa lắp năm ngoái, cũng chẳng hề có chút sắc màu nào.

            - Giờ thì học bài trước, xong chắc lại lên mạng xem review của mọi người về phim nhỉ ?

            Cậu thiếu niên đang học lớp mười hai tại một trường cấp ba trọng điểm của thành phố, mặc dù là một người luôn sống trong thế giới của riêng mình, chẳng muốn kết bạn với bất kì ai nhưng cậu vẫn khá nổi tiếng với mọi người trong trường. Nguyên nhân là bởi vì trong kì thi tuyển sinh lên mười, cậu là một trong số mười học sinh có số điểm gần như tuyệt đối, và nguyên nhân thứ hai khiến cậu được nhiều người biết đến là bởi vì điểm số gần như tuyệt đối kia xuất hiện ở hầu hết các môn đương nhiên là trừ tiếng anh.

Cậu thiếu niên ngồi vào bàn, cẩn thận lật tập sách ôn lại những gì mình đã học trong tuần vừa chuẩn bị thêm cho những môn học quan trọng ở tuần sau. Những lúc nhập tâm với một điều gì đó, thời gian luôn trôi qua thật nhanh…chỉ một thoáng ngắn ngủi cúi đầu đã kéo dài tận bốn tiếng đồng hồ liền. Giờ đang là tháng 12 của mùa đông cho nên trời thường tối sớm hơn, gió lướt tha thướt bên ngoài cửa sổ mang theo lạnh lẽo len lỏi qua những khe hở đi vào phòng…Có bát cơm và chén canh nóng là trải nghiệm tuyệt nhất vào những tối mùa đông.

            - Để xem mọi người review bộ phim kia thế nào nhé.

Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng cậu thiếu niên vẫn hoàn toàn câm nín khi mà hầu hết mọi người trong phần bình luận các video đều lên tiếng chê thậm tệ. Đa số đều cho rằng những tình tiết trong bộ phim và quá rườm rà, thiếu tính cuốn hút cũng như những tình huống cao trào cần phải có. Một vài reviewer từ các kênh youtube sở hữu vài trăm nghìn cho đến cả triệu người đăng kí cũng đều đánh giá bộ phim này không đủ tầm và chẳng đáng tiền và thời gian để mọi người ra rạp xem. Mặc dù không đồng tình với những gì mà bọn họ đang nói, nhưng cậu thiếu niên chẳng hề để lại bất kì một bình luận phản bác nào…cứ xem hết một lượt rồi lặng lẽ lướt đi. Cậu tự hỏi mình đang mong chờ điều gì vậy…rằng sẽ có một người nào đó nói rằng bộ phim kia thật ra không hề tệ đến thế, thậm chí nhận ra những thủ pháp nghệ thuật điện ảnh được lồng ghép.

- Mình đang chờ mong điều gì?

- Mọi người hỏi bộ phim mới sao, mình đã đi xem nó rồi. Thú thật mình thấy khá buồn khi đọc được rất nhiều bình luận tiêu cực của mọi người về bộ phim. Mình nghĩ nó không tệ đến như thế đâu, nhất là những dòng văn trong đoạn after credit ấy.

Ngành streamer những năm gần đây đang đón nhận những đợt chuyển dịch thị phần liên tục, bởi vì có một số lượng tương đối lớn những youtuber sử dụng các hoạt ảnh của nhân vật 2D cho các buổi livestream của họ. Có lẽ sau nhiều năm nhìn mặt người khác, sự hứng thú của mọi người đang dần thay đổi sang một chiều hướng mới. Hololive một công ty phát triển phần mềm đến từ nhật bản, nơi thiên đường của các ấn phẩm manga và bộ phim anime đình đám, hình như là khởi đầu của trào lưu này thì phải. Lúc đầu chỉ phổ biến ở nhật bản, nhưng vì độ dễ thương của những cô nàng streamer này, cộng thêm sự phủ sóng nhanh đến bất ngờ của ngành công nghiệp phim hoạt hình đã khiến cho hololive bùng nổ ở rất nhiều quốc gia. Hình như người ta vẫn gọi những streamer này là các vtuber thì phải.

Trước đây mình chưa từng có hứng thú với mảng livestream nên cũng chưa từng xem qua bất kì một buổi stream nào, nhưng có vẻ như cô nàng vtuber này là một điều đặc biệt. Có cái gì đó thôi thúc mình muốn xem tiếp, dù cho cô chỉ là một streamer chẳng ai biết tới với vài chục lượt đăng kí kênh và một buổi live vẻn vẹn ba mắt xem. Cậu thử đặt một câu hỏi về bộ phim kia, chủ yếu là bày tỏ sự đồng tình của mình với cách suy nghĩ của cô nàng này. Rồi chẳng biết từ khi nào hai bên đã có một buổi trò chuyện qua lại rất vui vẻ về đúng chủ đề ấy.

- Cô Miêu Miêu rất giỏi tiếng anh phải không ?

- Ừm, đấy là môn tôi giỏi nhất ở trường đó, nhưng mà sao bạn lại gọi tôi là miêu miêu thế. Không phải đã vào nhầm kênh rồi chứ ?

            - Cô để avatar và hoạt ảnh là mèo mà, gần nhà tôi cũng có vài chú mèo ấy. Nhìn hoạt ảnh của cô làm tôi nhớ đến chúng, nếu như cô không thích thì tôi sẽ không gọi như thế nữa. Ngoài ra cô cũng là streamer đầu tiên mà tôi xem đấy, nghe thì hơi lạ. Nhưng mà tôi thích video hơn. Được rồi quay về vấn đề chính, cô có thể dịch dòng chữ sau đoạn after credit của phim không, thú thật tôi tò mò lắm, nhưng mà trình độ tiếng anh hạn chế nên chịu thua ?

            - Không phải đâu, nói thật thì bạn cũng là người xem đầu tiên của tôi đó. Vậy chúng ta đều là lần đầu tiên của nhau rồi, sau này bạn có thể gọi tôi là Miêu Miêu nếu như bạn thích. Còn câu sau của after credit phim là câu:

“In winter's rainy embrace, where winds whisper and snow dances white”

Nó có thể giải thích như thế này. Cụm từ ‘winter's rainy embrace’ có thể dịch là mùa đông ôm lấy những cơn mưa, nó gợi lên hình ảnh mùa đông lạnh đang dang tay ôm lấy mưa vào lòng, vừa tạo cảm giác ấm áp ở ngay bên cạnh, nhưng cũng lạnh lẽo và xa cách. Cụm ‘winds whisper’ là chơi chữ khá hay có thể dịch thuần là lời thì thầm của cơn gió, gợi lên một cảm giác bí ẩn và chân thực, như một người suy tư đang nghe cơn gió kể chuyện tình yêu. Còn ‘snow dances white’ là hình ảnh của tuyết trắng đang nhảy múa từ nơi trời cao xuống chốn nhân gian, việc nhà làm phim thêm động từ ‘dances’ có thể hiểu là để tạo nhịp điệu giống như một điệu nhảy trong giá lạnh, đây là một cách khiến cho câu văn có hồn và sống động giống như hiện thực.

Tổng thể của cả câu này có nghĩa là ‘Mùa đông lạnh lẽo dang tay ôm lấy cơn mưa, nơi ngọn gió thì thầm và tuyết trắng xóa nhảy múa’ vừa hay rất phù hợp với không khí của after credit, càng phù hợp hơn với nội dung của cả bộ phim. Thú thật khi xem đến hết đoạn after credit, tôi đã rất trầm trồ với sự đầu tư của nhà làm phim với tâm huyết của họ. Câu tuy không dài nhưng vẫn đủ để vẽ nên một bức tranh tình yêu mùa đông đầy mộng mơ và lãng mạn, với những cơn mưa bất chợt như gợi nhắc về những khoảng khắc cô đơn trong tim cả hai nhân vật. Một thế giới của những ngày mưa mùa đông lạnh giá, có gió và tuyết trắng…có một điều không biết bạn có muốn nghe hay không. Nhưng tôi cảm thấy từ tiếng đàn vĩ cầm, cho đến những lời bài hát hay là từng dòng chữ trong after credit của bộ phim này vốn là dành cho nhân vật nữ phụ chỉ xuất hiện có hơn mười phút chứ không phải cặp nam và nữ chính. Khì khì, tôi đã nghĩ nhà làm phim thật điên rồ khi dám mạo hiểm sử dụng loại thủ pháp nghệ thuật điện ảnh này vào bộ phim của họ, đó là một ván cược lớn rất lớn với doanh thu của cả bộ phim và thậm chí là kinh phí cho những dự án tiếp theo.

- Nhưng họ đã rất thành công. Cảm ơn cô Miêu Miêu, tôi thật sự mong những buổi stream sau của cô. Nếu như là những thể loại game co op, tôi sẽ rất vui nếu chúng ta có thể chơi cùng nhau.

Cậu thiếu niên ghi xong dòng bình luận của mình, trên mắt đã hơi ngấn lệ. Bởi vì trước đây cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể gặp được một người nào đó có cùng chung một suy nghĩ với mình…thật sự chưa từng gặp được một người nhìn thấy những thứ cốt lõi mà chỉ cậu mới từng nhìn thấy…có lẽ là một sự gắn kết của định mệnh. Đồng hồ điểm 10 giờ đêm, mặc dù hơi có chút tiếc nuối nhưng cậu thiếu niên vẫn phải tạm biệt cô vtuber mình mới vừa biết để đi ngủ theo đúng đồng hồ sinh học. Ngày mai là thứ hai…mọi chuyện sẽ lại tiếp diễn như vậy đúng không, thật là mệt mỏi.

             

             

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận