Phán Quyết Cuối Cùng
Extra Nox Extra Nox
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Ánh lửa đêm trắng.

Chương 04: Người trong gương.

4 Bình luận - Độ dài: 2,838 từ - Cập nhật:

Chương 04: Người trong gương.

Vita bước ra khỏi cửa lớp học. Bên ngoài rất náo nhiệt. 

Hành lang tưởng chừng dài vô tận.

Oriadna cứ theo sau cô. Cô gái nhỏ lúc nói về hôm nay ăn gì, hôm qua đi chơi đâu,... Vita chẳng đáp lại nhiều, chỉ mỉm cười mỗi khi Oriadna hỏi. Thấy mãi không bắt chuyện được, Oriadna cũng buồn bực, thủ thỉ:

- Không nói với cậu nữa.

Vita vẫn không đáp lại.

Thực chất, cô đang chuyện trò với gã thủ thư.

- Ôi, người nào vô tâm và vô cảm được như nhóc chứ? - Gã thủ thư nhìn Oriadna với ánh mắt đồng cảm.

“Ông đọc được sách này chứ?” - Cô hỏi.

- Hả? - Archivus giật mình. Gã lượn vòng vòng quay thân cô, hỏi dò. - Tưởng nhóc thích giải mã cổ tự mà?

“Khiêm tốn là một đức tính cần thiết đối với một học giả.”

- Ngươi cũng nói với giọng điệu của ta rồi.

“Tôi cần ông gợi ý.”

- He he he. Ta cần nhóc làm vài việc…

Chưa kịp nói hết câu, gã nhận ra không gian xung quanh đã trở nên kỳ lạ. Hành lang trở nên méo mó. Những lọ hoa lơ lửng trên không. Oriadna cũng biến mất từ lúc nào. Gã thảng thốt:

- Trời ơi! Còn tỉnh táo không đấy nhóc con!

Archivus bay đến gần cô, lay vai:

- Này, ổn không đó?

- Phù phù phù… - Cô thở gấp, không đủ tỉnh táo để đáp lại. - Ông có… biết…?

Đôi mắt cô hép khờ, đôi bàn tay như bị bồ hóng cuốn lấy.

- Biết tại sao á? Có ai đó làm rò rỉ Erium nên nhóc mới thế đấy. - Gã hốt hoảng đáp. - Này, làm theo lời ta nói.

Rồi gã nói tiếp:

- Hít thở thật sâu, điều hoà nhịp thở.

Cô cũng ngồi xuống, khoanh chân, thở đều.

- Nhắm mắt, cảm nhận mọi động tĩnh xung quanh.

Nghe theo lời gã, tâm trí cô dần chìm vào bóng tối vô tận. Từng tiếng gió, tiếng lá rơi… đều trở nên rõ mồn một.

- Sau đó, hãy cảm nhận bên trong bản thân.

Mới đầu hơi bỡ ngỡ, Vita chẳng biết phải làm gì. Nhưng từ lúc nào chẳng hay, cô cảm nhận được một luồng khí nóng ấm chạy dọc sống lưng. Ở phía ngoài quan sát, Archivus nhận thấy một điều kì lạ. Những ký tự kì lạ xuất hiện từ lồng ngực cô, rồi dần phủ kín hai cánh tay và lưng cô.

Đồng tử gã thủ thư mở to, gã lẩm bẩm:

- Thì ra là vậy. Ta biết ngay mà.

Mặt khác, trong tiềm thức, Vita đang đứng tại một nơi rất xa lạ - giữa biển sao mênh mông. Trước mắt cô là một tấm gương. Cô thấy bản thân mình trong đó, à không, một người khác giống hệt cô. Chẳng để cô lên tiếng trước, kẻ kia nói:

- Xin chào.

Cô cũng đáp lại:

- Xin chào.

Cô gái đó chạm vào mặt gương, cười nhạt:

- Đáng thương thay cho đứa trẻ ham học. Mẹ chết. Cha chết. Đứa em gái bị giáo hội bắt đi.

- Ngươi nói gì? - Cô cắn môi, ánh mắt trở nên sắc bén.

Kẻ kia cười khúc khích một lúc rồi ngả lưng về phía sau.

- Ta cảm thấy thương xót cho ngươi đấy, kẻ mồ côi.

Song, lần này cô lại cười mỉm, trông rất hiền hoà nhưng không giấu nổi ánh nhìn trở nên giá lạnh trong một khoảnh khắc.

- Đồ ngu.

Cô thốt lên.

Tiếp đó, cô lấy hết sức, đập tay vào gương.

“Bụp.”

“Bụp.”

“Bụp…”

Linh cảm khiến cô hiểu rằng đây là cách duy nhất để ngăn kẻ kia. Nỗi uất ức bị kìm nén từ lâu khiến cô đập càng mạnh.

Mặt gương dần xuất hiện những vết nứt. Ấy vậy, kẻ ở phía bên kia vẫn cười:

- Ha ha ha. Đập nữa đi. Đập nữa đi.

Rồ kẻ đó ôm đầu, nói nhỏ:

- Bởi ta cũng là ngươi… Vita Lunaris.

Câu nói đó khiến cô dừng tay lại. Nhưng cứ nghĩ về lời nói kia, nỗi chua xót và cay đắng trào dâng khiến cô càng mạnh tay.

Đúng vậy, kẻ đó biết điểm yếu của cô là gì.

Sống ngay tại nơi sâu nhất trong lòng cô.

Vita cứ mải phá gương, không để ý rằng kẻ kia đã thay qua mấy bộ trang phục: lúc là một kẻ hành hương nơi sa mạc nóng bỏng, lúc là một kẻ ăn mày, quý tộc, giáp sắt,... vậy mà tròng mắt lại vô hồn và trống rỗng.

Đến khi mặt gương đã vỡ hơn nửa, kẻ kia nói nhỏ:

- Em gái ngươi…

- Đang ở Thalrheim…

Nghe thấy vậy, Vita dừng lại động tác. Nước mắt từ từ rơi xuống, rơi xuống biển sao mênh mông.

“Tạch.”

Cô thoát khỏi nơi đó.

Nhưng khi mở mắt ra, cô chỉ thấy một màu đỏ thẫm trên lòng bàn tay - là máu. Ngay cạnh đó, gã thủ thư hô:

- Ngươi không sở hữu Vết Thánh. Rốt cuộc ngươi là ai?

Cô không nói gì. Giọt nước mắt vẫn còn đọng trên đôi đồng tử như thạch anh tím. Một hồi sau, bình ổn lại tâm trạng, cô hỏi:

“Ông bảo tôi làm mấy việc đấy để làm gì?”

- Thức tỉnh Vết Thánh. Nói đúng hơn thì Vết Thánh chỉ là công cụ để kiểm soát ma lực trong cơ thể, có thể coi rằng ta dạy nhóc cách kiểm soát và sử dụng ma lực.

Rồi gã thủ thư tiếp lời:

- Nhưng… thứ ngươi sở hữu không phải Vết Thánh. Mà là đặc ân của thần linh - mảnh Khải Huyền.

Cô đưa mắt ra phía sau, Oriadna đang thiếp đi. Thấy vậy, cô thở phào.

“Mảnh Khải Huyền… Mình nhớ mình từng đọc ở đâu đó rồi.”

“Về tứ kị sĩ Khải Huyền.”

- Nhóc nhớ không sai đâu. 

“Vậy à…”

“Nó là gì nhỉ?”

Archivus khoanh tay, dáng vẻ giống như một học giả thực thụ:

- Chưa đến lúc để biết rõ đâu.

- Nhóc chỉ cần biết rằng chỉ có bốn mảnh thôi. Lo mà giữ mạng đi.

“Tôi?”

Nghe thấy gã nhắc đến việc “giữ mạng”, cô cảm thấy nghi ngờ về lí do gã thủ thư tiếp cận bản thân. Định rút dao găm ra, cô lại thôi. Rõ ràng, gã không tầm thường. Và chẳng có lí do gì để gã giết kẻ nắm giữ mảnh Khải Huyền.

- Già rồi, ta không chấp nhặt. - Gã buồn bực đáp lại.

Việc một thứ sức mạnh đột ngột xuất hiện khiến Vita khó có thể tin nổi. Cô luôn cảm thấy bản thân bị thế giới này nguyền rủa, quá đen đủi. Khi nhỏ, có những lúc, cô bật khóc trong đêm vì tủi thân. Một thứ sức mạnh quá đỗi to lớn, cô biết làm gì với nó?

Cô chẳng thể vui nổi.

Liệu thứ sức mạnh này sẽ đem đến bao nhiêu kẻ thù? Liệu nó có giúp để cô cứu lấy em gái mình? Hay cô lại chết trước khi kịp sử dụng được nó?

Chẳng biết được.

Ắt hẳn, chính kẻ cô gặp trong mơ, dưới gốc cây kì lạ, là kẻ đã ban cho cô mảnh Khải Huyền.

Cô chỉ biết an ủi bản thân. Ít nhất thì em gái cô vẫn còn sống.

Vita vẫn tìm được em gái.

Vẫn còn người đang đợi Vita.

Mặc kệ Archivus vẫn còn lải nhải về nhân sinh, cô tiến về phía Oriadna, bế cô gái nhỏ lên. Gã thủ thư trêu chọc:

- Ố ồ, nhìn xem ngươi đang làm gì kìa.

Không trả lời lại gã, Vita nói nhỏ bên tai cô gái kia:

- Oriadna, dậy đi.

“Sao cô ấy lại hôn mê?”

“Erium khiến người ta rơi vào trạng thái hôn mê nếu không thể kiểm soát được thánh lực hay ma lực.”

“Lượng thánh lực của cô ấy khủng khiếp thật.”

Trước mắt cô, một luồng hào quang rực rỡ hiện ra, ôm trọn hai người. Vita không biết tại sao cô có thể quan sát được.

Có lẽ, trong tương lai, câu hỏi đó sẽ được trả lời.

“Nhưng mảnh Khải Huyền để làm gì?”

- Cung cấp sức mạnh, đơn giản thế thôi.

“Tăng cường thể lực, tinh thần hay ma lực?”

- Đây không phải chuyên môn của ta. Hơn nữa, ngươi còn chưa rõ mấy khái niệm cơ bản của ma thuật đâu đấy.

“Ừm.”

Lúc này, cô mới nhận ra bản thân mình quá vội vàng. Tuy nhiên, cô vẫn luôn băn khoăn kẻ cô gặp trong giấc mơ là ai. Rốt cuộc kẻ đó có mưu tính gì? Liệu đó có phải hứng thú nhất thời? Nhưng rõ ràng kẻ đó có thể trao cho cô một thứ sức mạnh to lớn này thì ắt hẳn chẳng thể tầm thường, thậm chí là thần.

“Vậy người đó muốn gì từ mình?”

- Người nào? - Archivus hỏi.

- Không có gì.

Chợt đầu cô đau như búa bổ. Mùi vị tanh, ngai ngái tràn ngập trong cổ họng.

“Chết tiệt. Người mình yếu quá.”

“Đến khi nào mới đến phòng y tế.”

Khi cô chẳng còn nhìn rõ đường, chân bước loạng choạng, ai đó đã đỡ lấy cô.

- Ngủ được rồi, nhóc con.

Archivus thở phào nhẹ nhõm.

◄◈◌◈►

Vita mở mắt.

Cơn đau vẫn còn nhói lên từng hồi tại lồng ngực.

- Đây là đâu?  - Cô hỏi nhỏ.

- Phòng bệnh.

Nghe vậy, cô quan sát xung quanh. Những bức tường đá lạnh toát bao phủ căn phòng bằng sắc xám u uẩn, sàn được lát bằng gạch đất nung. Cạnh giường cô là một chiếc bàn nhỏ bằng gỗ sồi, đặt phía trên một chiếc đèn dầu. Ở góc phòng, những lọ thuốc thủy tinh, thảo dược, thuốc phiện, băng gạc, bình cồn, dao mổ cũ, kim tiêm thô được cất kĩ trong hộc tủ kính.

Có lẽ cú sốc trong giấc mơ kia quá lớn, khiến cô vẫn còn bàng hoàng và tâm trí thì mụ mẫn hơn bao giờ hết. Hiếm khi, một kẻ như Vita, đầu óc lại mơ màng và choáng váng như trên mây. Thơ thẩn một lúc, cô mới hít một hơi thật sâu để lấy lại sự minh mẫn vốn có.

- Phù. - Cô thở hắt ra một hơi.

Nghiêng đầu ra phía bên phải, cô thấy những sợi tóc vàng óng bay lơ phơ trên không trung. Giật mình, cô bật dậy.

- Chuyện gì đang xảy ra với cô ấy?

Thân thể Oriadna đang lơ lửng trên không, đôi mắt nhắm nghiền lại. Xung quanh cô gái nhỏ là một luồng hào quang thậm chí còn rực rỡ hơn cả lúc trước, lấp đầy cả căn phòng nhỏ.

- Giống em thôi.

Cô quay lưng lại, một người phụ nữ đang ngồi tại đó. Mái tóc đen như gỗ mun được thắt bím, để ở một bên vai; đôi môi đỏ như lựu càng tô đậm nét quyết rũ và hai nốt ruồi ở khoé mắt trái càng làm nổi bật. Người đó khoác lên mình áo blouse trắng.

“Giáo sư Isolde?”

Bình ổn tâm trạng, cô hỏi:

- Oriadna đang thức tỉnh Vết Thánh ư?

- Không, em ấy đang trở thành Thừa Vận Giả.

- Là sao ạ?

Vị giáo sư kia chưa trả lời ngay. Nàng ta đưa tay về phía ngực của Oriadna, đặt một viên hồng ngọc lên trên. Tại đó, một tia ánh sáng dần hiện ra, loá cả mắt Vita. Lấy tay che mắt một lúc, luồng ánh sáng kia mới tắt. Gã thủ thư hô lên:

- Bọn trẻ thời nay bị sao đấy! Chẳng nói chẳng rằng mà dùng viên đá kia!

“Viên đá kia… ý là viên hồng ngọc đó?”

- Chứ còn gì nữa! Đó là đá Erium, nguyên liệu chính để chế tạo

Lúc ấy, Isolde mới lên tiếng:

- Em cũng thức tỉnh rồi à… Vita?

Nghe thấy vậy, cô giật mình, lùi về phía sau vài bước. Biết mình chẳng thể giấu thêm, cô thú nhận:

- Dạ vâng, thưa giáo sư.

Vị giáo sư kia tiến gần về phía cô, đưa tay mân mê khuôn mặt nhỏ nhắn và nở nụ cười ma mị:

- Em không sợ ta sẽ cướp mảnh Khải Huyền đi à?

Cô ngoái đầu lại, không nhìn thẳng vào mắt Isolde, nói:

- Không, em có sợ.

Isolde nghe vậy thì cười khúc khích, trêu:

- Ai cũng có Vết Thánh nhưng để thức tỉnh là chuyện khác. Em thức tỉnh vận mệnh nào?

- Em…

Nàng ta chẳng ngại ngùng, nắm cổ tay cô rồi quan sát lòng bàn tay của Vita. Cô cũng đảo mắt xuống phía dưới, đọc cụm từ xuất hiện ở lòng bàn tay mình.

“Kiến Tạo.” - Cô nghĩ thầm. - “Mình thức tỉnh mảnh Khải Huyền, về căn bản giống Vết Thánh.”

Những kiến thức cơ bản nhất về Vết Thánh thì cô rõ. Nhưng cô chỉ biết chút ít về ma lực, về vai trò. Về căn bản, sự hiểu biết của cô về thế giới phép thuật là bằng không.

- Thế này đi.

Isolde cười nhạt.

- Nếu em chịu đi cùng tôi tới Tharlheim, tôi sẽ không những giúp em che giấu mà còn giúp em vượt qua kì khảo sát hai tháng tới.

Gã thủ thư cũng nói thêm:

- Ngươi may mắn đấy.

“Ừm…”

“Không có lí do gì để mình từ chối.”

Thế rồi, cô nở nụ cười hiền hoà, đáp:

- Dạ vâng. Em cảm ơn.

Nhưng cô thấy được tham vọng trong mắt của Isolde. Rốt cuộc, đây là một giao dịch mà hai bên đều có lợi.

◄◈◌◈►

Oriadna đột ngột tỉnh giấc. Mồ hôi nhễ nhại trên mặt và ngực như bị một thứ gì đó đè nén lại, rất khó chịu. Cô định mở mắt. Ấy vậy, tiếng nói bên tai khiến ý định đấy tan biến đi:

- Không ngờ cô ấy lại trở thành Thừa Vận Giả. Hài… chỉ lỡ tay làm rò rỉ Erium mà khiến hai học sinh thức tỉnh.

- Đúng vậy. Cô ấy mới được nhận vào nhà Appocalypse thôi. Cô ấy định làm gì với sức mạnh đó?

- Chắc hẳn không phải vì phục vụ nhà Appocalypse…

- Mà là tạo phản chăng?

Oriadna bật dậy, bịt miệng Vita. Đôi mắt long lanh và ngây thơ nay đã tràn ngập sát khí. Isolde ở phía đối diện cười trừ, khuyên ngăn:

- Bình tĩnh nào em.

Oriadna đành buông tay. Cô nàng lẩm bẩm:

- Xin lỗi.

Vita liếc mắt về phía vị giáo sư kia. Nàng ta cũng hiểu ý, cúi đầu và nhìn Oriadna với ánh mắt trìu mến:

- Sức khoẻ của em chưa ổn định. Cứ ngủ tiếp đi.

Tiếp đó, giữa đồng tử của Isolde xuất hiện một con bướm màu tím đầy mê hoặc. Oriadna cứ thế mà thiếp đi.

Vita nói với vị giáo sư kia:

- Vừa nãy cô làm gì vậy?

- Hồng ngọc Erium có thể làm bùng nổ năng lượng trong cơ thể sinh vật. Ngược lại, nó cũng có thể hấp thụ năng lượng trong cơ thể sinh vật. Điều này sẽ giúp em ấy dần thích nghi với việc sử dụng thánh lực.

- Nhưng đúng thật, cô không ngờ em ấy lại có sức mạnh từ trước…

- Và cả em đấy, Vita. - Isolde liếc mắt nhìn về phía cô.

Cô không đáp lại ngay.

“Kiến Tạo.”

- Ngươi đang hỏi về vai trò của vận mệnh này ư?  - Archivus lên tiếng. - Vận mệnh ảnh hưởng đến khả năng điều khiển ma lực.

- Ví dụ, một người sở hữu vận mệnh Kiến Tạo thì sở trường sẽ là những câu chú tạo nên vật hay sửa chữa, tái cấu trúc hoặc biến đổi vật. Trong khi Trù Phú lại thuộc về phạm trù chữa trị, tăng trưởng.

“Không hổ là một học giả tài ba.” - Cô vờ khen.

- Hừm!

Gã quay lưng lại và ngẩng cao đầu, trông rất đỗi cao ngạo và tự mãn. 

Trong lúc Isolde đang mải mê làm việc của bản thân. Vita cũng lấy quyển sổ nhỏ ra, viết vài dòng lên trang giấy, tay còn lại che:

“Tharlheim…”

Isolde đương nhiên không nghe thấy họ đang trao đổi với nhau. Nàng ta vắt chéo chân, ngồi trên ghế và nói đôi lời:

- Thế nhé, hẹn vào ngày mai, tại tháp đồng hồ giữa sân trường.

Nói rồi, cô đưa cho Vita một tờ giấy mỏng, trên đó viết:

Vận Mệnh và Ma Pháp.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Đọc xong 4 chương thì mình có vài nhận xét như sau:
+Về ưu điểm: nhìn chung về phần diễn đạt thì tương đối dễ đọc dù vẫn mắc vài lỗi typo như không làm rõ được đâu là suy nghĩ đâu là lời thoại nhưng cái này có thể sửa đổi. Phần nội dung thì dù ko quá nhiều nhưng nó vẫn tạo cho mình một vài sự tò mò nhất định về cách xây dựng thế giới trong truyện.

+Về nhược điểm:
-Mình không có quá nhiều kinh nghiệm trong việc viết truyện, nhưng sau khi đọc xong 3 chương đầu mình nhận ra bạn quá đắm chìm vào thế giới của truyện, bạn miêu tả những hệ thống, địa danh như thường thức với nhân vật chính nhưng mà người đọc lại chẳng hiểu gì về thế giới mà bạn muốn xây dựng cả. Ví dụ như việc miêu tả cái cây ở chương một bạn so sánh nó với bức tường của thành phố cảng hay cây cầu của người lùn. Cách miêu tả này có thể là giới thiệu trước về những nơi nvc về sau sẽ đến nhưng mà nó lại xa lạ để người ta tưởng tượng nó về một cái cây vì ngoài nhân vật chính thì chẳng ai biết được chúng như thế nào. Lỗi này càng rõ hơn ở các chương sau khi các khái niệm bạn đề cập như Vết Thánh, ma lực, người thường chả có giải thích gì hơn, nên mình thấy nhiều lúc hơi khó hiểu về hành động của nhân vật như việc nvc thấy một quyển sách dưới bàn mình thì tự nhủ ko nên chạm vào( do thường thức của thế giới chăng?) nhưng lại lấy sổ ra ghi chép lại hình dạng của nó, thứ mà có thể nhận biết bằng mắt thường hay là tự nhiên nhỏ máu lên trang sách rồi tự nhận sau này mình sẽ gặp nhiều rắc rối, tất cả đều chẳng ai biết nó có ý nghĩa gì ngoại trừ nvc.
-Một lỗi khác đó là hân chia vai trò của nhân vật với người dẫn truyện, truyện được viết theo ngôi thứ 3 có thế mạnh trong việc mô tả sự việc một cách toàn diện, nhưng trong truyện bạn lại chia sẻ vai trò đó cho nvc qua suy nghĩ của cô cái này không hẳn là lỗi nhưng sẽ khiến cho nhân vật thiếu tự nhiên mà còn không phát huy được hết điểm mạnh của ngôi kể thứ 3.

Chốt lại mình thấy truyện tuy vẫn tồn tại kha khá lỗi về trình bày và nội dung tuy nhiên truyện vẫn có những tiềm năng mà có thể trở thành một tác phẩm ổn áp nếu tác giả biết cách khai thác và diễn đạt khéo léo hơn
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Bình luận đã bị xóa bởi Ma nữ
CHỦ THỚT
AUTHOR
Cảm ơn bạn đã đọc và để lại nhận xét chi tiết cho truyện của mình. Mình rất trân trọng vì bạn đã dành thời gian đọc đến chương 4 và phân tích khá kỹ các điểm mạnh và điểm cần cải thiện.
Về hành động của nhân vật như việc không chạm vào sách nhưng lại ghi chép, hay nhỏ máu vào sách: đây là những hành động mình xây dựng theo hướng logic nội tâm của Vita - là một người vừa cẩn trọng, vừa bị hấp dẫn bởi tri thức nên mới làm như vậy. Có thể mình chưa thể hiện rõ mạch suy nghĩ đó ngay tại chỗ, nên gây cảm giác “hơi đột ngột”. Góp ý này sẽ giúp mình cân bằng lại phần dẫn dắt tâm lý trong các chương tới.
Một lần nữa cảm ơn bạn rất nhiều. Những góp ý như thế này là thứ khiến mình viết tốt hơn, không phải theo ý người khác, mà là giúp mình hiểu người đọc thấy gì, hiểu gì, và chưa hiểu gì.
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời