Phán Quyết Cuối Cùng
Extra Nox Extra Nox
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Ánh lửa đêm trắng.

Chương 01: Kẻ lạc lối.

0 Bình luận - Độ dài: 2,894 từ - Cập nhật:

Chương 01: Kẻ lạc lối.

 

Một cô gái đang đứng trên mặt nước, vô tận và bao la. Cô nhìn dưới chân mình chỉ thấy loáng thoáng những con cá hề và đuôi gai vàng. Chốc chốc, có mấy quả bóng nổi lên mặt nước rồi bay lên trời. Xung quanh, cô ngửi thấy một mùi hương của thông, bạch dương trộn với nhau, xen lẫn với mấy bông thược dược rực rỡ quấn quanh thân cô. Chúng dẫn cô đi qua màn sương vô tận như thể đang mời gọi cô đến một nơi nào đó.

 

Trước khung cảnh nên thơ, cô vẫn bước đi, lòng tĩnh lặng. Cô nghĩ thầm:

 

“Nơi này là đâu?”

 

Nhưng rõ ràng, sự thật ngay trước mắt. Sẽ chẳng có ai trả lời lại câu hỏi của cô, để lời nói ấy tan vào không gian tĩnh lặng như bọt biển.

 

“Đây là thực hay ảo? Khả năng là ý thức mình lạc vào một vùng nào đó khi đang mơ ngủ.”

 

“Không biết, trước đó, mình đã mơ gì nhỉ?”

 

Rồi cô bước tiếp, theo chân những bông thược dược màu tím sâu như hoàng hôn sắp tắt. Chúng đưa cô đi rất xa, rất xa… Xa tới độ, những chú cá đã lặn mất tăm, mặt nước đẹp đẽ cũng bạc màu, dần dần thành màu đen ngòm như vực thẳm. Từ đâu, có những bông hoa huệ trắng mọc ra dưới chân cô, những dây gai dần bám chặt chân cô, đâm vào và tưới đẫm lên mình máu đỏ tươi.

Chỉ là… cô không thấy gì.

 

Cô tự nhủ:

 

“Đây là Vyrmthorn hay gai của rồng cổ, chỉ sinh sôi tại nơi có nguồn ma lực đậm đặc.”

 

“Tuỳ thuộc vào máu của người chúng đã hút…”

 

Cô ngửi thấy mùi hoa oải hương từ chúng.

 

“Mùi hương sẽ thay đổi.”

 

Cô chỉ thấy hơi đau, như ong vò vẽ đốt. Ấy vậy, cảm xúc cô chẳng dao động. Ánh mắt thờ ơ của cô nhìn gót chân đã nứt toác, rớm máu. Dây gai theo gót chân cô, sinh sôi từng nhịp, nở hoa, kết trái bằng máu đỏ.

 

“Tạch tạch.” Những giọt máu đỏ sẫm rỉ ra từ chân cô, rơi lên mặt nước như biển sao.

 

Mùi tanh bốc lên từ mặt nước. Cô vẫn bước tiếp. Như một kẻ hành hương lạc lối, bám víu vào hành trình vô định.

 

Bỗng, một ánh sáng chói loà đã khiến cô ngẩng đầu, ngưng ngắm nhìn mặt nước dưới chân. Khi ánh sáng đó tắt, trước mắt cô là một cái cây khổng lồ, cao hơn cả những ngọn núi cao nhất, vươn ra khỏi tầm mắt, trên muôn ngàn tầng mây. Cô chưa từng thấy cái cây nào có thể vĩ đại như thế, toả sáng như thế. Với một kẻ ham mê tri thức và điều mới lạ như cô, đây là điều duy nhất khiến cô hứng thú và mừng rỡ.

 

Cô chạy nhanh dần, mặc kệ những dây gai đang ăn mòn chân cô. Đôi chân đau rát cũng trở nên nhẹ nhàng như lông hồng. Ánh mắt lấp lánh của kẻ thấy được kho báu cổ xưa thành ánh mắt của cô.

 

“Không được, phải nhanh lên nữa, nhanh lên!”

 

Càng ngày, cái cây to lớn ấy gần cô hơn. Cho tới khi, cô đã tới dưới gốc cây. Tròng mắt cô mở to, chiếc rễ to lớn chừng năm đến mười mét, gấp hàng chục lần thân cô. Thân cây còn lớn hơn, cao hơn cả bức tường thành tại thành phố cảng Velanthra -  nơi từng được mô tả là cao đến mức che khuất cả ánh dương. Tính riêng chiều ngang đã dài như các cây cầu do những người lùn lành nghề tại Brannfjord - mỗi cây cầu đều dài đến hàng trăm mét, đủ cho ba đoàn xe ngựa song song đi qua . Vỏ cây được ai đó sơn lên ư? Vỏ cây sáng loáng, hào nhoáng và được phủ lên một lớp nhựa bảy sắc dày hơn gang tay người trưởng thành.

 

“Hừm… cây này chưa hề được nhắc trong sách sử… ít nhất là mình chưa từng được đọc về nó.”

 

Cô từng tin rằng mình thông hiểu gần như mọi thứ, có lẽ ít hơn những vị học già lâu năm nhưng chắc chắn khó có điều nào cô chưa từng biết hay thấy. Chính vì vậy, điều này khiến cô vui hơn cả. Không phải vị học giả nào cũng sẽ có cơ hội để chiêm ngưỡng cái cây này.

 

“Chỉ tiếc rằng mình không mang một quyển sổ để ghi chép lại. Nếu được, đây chắc chắn là một phát hiện thú vị.”

 

Cô đưa tay mân mê lớp vỏ nhẵn nhụi, cố gắng tìm kiếm một chút manh mối. Cô gái nhỏ cảm nhận được một luồng sức mạnh kì lạ - sảng khoái và tươi mát.

 

“Ma lực?”

 

“Không biết nữa.”

 

 Cô cúi xuống những chiếc rễ, thử xem ở đó có loài vật nào không, có thể dựa vào đó để ghi chú. Cô lại thử tìm cách trèo lên cây. Tuy nhiên, vỏ cây rất trơn nên chẳng thể nào leo lên được. Cô theo thói quen đưa tay ghi chữ lên bàn tay, sẽ không có chữ nào hiện ra nhưng tâm trí cô đã nhớ rõ ràng.

 

Từ trên cao, một tiếng nói ngạo nghễ và trịch thượng vang lên:

 

- Hỡi kẻ hèn kém, ngươi là kẻ nào? Cớ sao lại lạc vào đây? Ngươi không cảm thấy đau đớn khi bị những dây gai nguyền rủa quấn kín mít chân ư?

 

Cô nghe vậy mới cúi xuống, cả chân cô đã bị Vyrmthorn quấn kín mít, có chỗ rách cả mảng thịt. Đáng sợ thay, mỗi lần như vậy, chúng lại tự lành lại. Đó là phước lành của kẻ bất tử. Kẻ từ trên cao nhìn vậy cũng bất ngờ, kẻ đó nói tiếp:

 

- Ngươi là ai?

 

Cô không quan tâm, hiện tại, cô chỉ mải mê đánh giá đối phương.

"Nghe chất giọng có thể đoán rằng kẻ kia khá kiêu ngạo, quyền lực - có thể sống cả thiên niên kỷ. Rắc rối.”

“Không ghi nhận nào về sinh vật cư trú trong cây. Có thể là tinh linh. Cũng có thể là linh hồn ký sinh. Khả năng thứ hai đáng ngại hơn." 

Sau đó, cô đưa mắt nhìn cái cây kia, mở to mắt, nghĩ tiếp:

“Ngài nghe được tôi đang nghĩ gì, phải không?”

 

Cái cây kia im lặng hẳn. Cuối cùng, Vita lên tiếng, không tự cao, cũng chẳng nhún nhường: 

 

- Vita Lunaris, con gái của Thalric Lunaris và Morgana Fey thuộc giáo hội Trù Phú của gia tộc Appocalypse, là kẻ vô thần, vô dụng, không có gì, thưa Ngài.

 

Từ đâu, cả đám quạ đen đậu lên cây, mắt chúng đỏ lòm, nhìn về phía cô, có con thét:

 

- Thưa Mẹ! Con người ngu muội này phải bị trừng phạt! Nó dám hỗn láo với Mẹ! Ngu muội! Ngu muội!

 

Đám quạ nhỏ hơn cũng đồng thanh:

 

- Ngu muội! Ngu muội!

 

- Ngậm miệng hết đi! Bọn thiển cận! Ta đã bảo các con đừng nóng vội rồi mà. - Kẻ trên cao nhắc nhở bọn chúng. - Ha ha ha, kẻ thông minh như ngươi hiếm có đấy, nhất là những kẻ khao khát tri thức. Chúng sẽ điên lên khi thấy ta và không được mấy người giữ được tâm thế bình tĩnh như ngươi đâu. Tự hào về nó đi.

 

- Thưa Ngài, điều này thật khó nói. Kẻ như tôi giữ được bình tĩnh cũng bởi tôi không ham mê được như họ, đó là thứ dành cho “thiên tài”. - Cô cúi đầu, đáp lại.

 

- Ô?

 

- Tại Morkholme, nơi các vị học giả, mọi người tìm kiếm và giảng dạy những kiến thức, có những kẻ còn am hiểu Ngài hơn cả Ngài.

 

- Thật vậy sao? Ta cũng muốn thoát khỏi đây! Chỉ tiếc điều này là không thể…

 

Trong lời nói của kẻ kia, Vita cảm thấy một nỗi buồn khôn tả, vừa trống rỗng, vừa cô đơn. Có lẽ, kẻ kia cũng muốn tìm hiểu thế giới ngoài kia, khi kẻ đó thấy cô, có lẽ đối phương đã thấy rất vui mừng và sửng sốt, hệt con ếch lần đầu ra khỏi giếng, mới thấy trời đất bao la và vô bờ bến, nhưng hiện thực còn khắc nghiệt hơn. Giọng kẻ đó trầm lại, pha chút buồn man mác:

 

- Ta cho ngươi một phước lành, một phước lành của thần linh. Ngươi không thể thức tỉnh Vết Thánh như mọi người, phải không?

 

Cô thầm nhủ:

 

“Mình không có Vết Thánh vì thiếu giám hộ và lệ phí. Một cuốn sách mới tốn một Etherium, bằng tám Thalir. Quá xa xỉ cho dân thường.”

 

Cô đáp lại ngay:

 

- Dạ vâng, thưa Ngài.

 

- Vậy ngươi hãy nhận lấy thứ này đi, một thứ còn vượt xa cả Vết Thánh… Chỉ dành cho những người được chọn. Đổi lại, nếu ngươi không chịu được, ngươi sẽ chết. 

 

Cô nghe thấy thì ngẫm nghĩ:

 

“Nếu là cái chết, đây là cái giá quá lớn đối với người bình thường. Nhưng nếu không có Vết Thánh hay bất kì thứ tương tự, mình sẽ mãi thụ động và khó lòng tiếp cận được những tri thức cấm của giới ma pháp. Sách quá đắt đỏ, một quyển sách mới đã tương đương một Etherium.”

“Không sao, chết cũng là một trải nghiệm mới.”

 

Chẳng biết từ khi nào, cô nở một nụ cười thoả mãn.

 

“Nếu mình vẫn còn sống, đây có thể là một ghi chép khá hay. Sẽ thu hút được nhiều lượt xem trên Nhật Báo Velanthra.”

 

“Còn không, thì thôi.”

 

Nghĩ xong, cô nhìn lên trời như muốn nói với kẻ trên cao: “Hãy làm đi.”

 

Thế rồi, những con quạ bay về phía cô, đậu lên vai cô. Những cây Vyrmthorn to lớn dần và tưởng chừng như muốn nuốt chửng thần cô. Từ ngực cô, phía trái tim đang đập thình thịch từng hồi, một ánh sáng xuất hiện, theo đó là một hình xăm được khắc bởi chính nó.

 

Vita chợt nhận ra đôi tay cô đang chẳng thể cử động nổi. Nơi nào phấn hoa của loài Vyrmthorn đi qua đều thành đá. Cô cảm thấy đôi chân đau nhức đã chẳng còn, chỉ còn lại cảm giác bất lực. Đôi tay đang cố cử động rồi cũng đứng yên. Dần dần, đến khuôn mặt cô cũng thành đá, được những dây gai của loài cây kia leo lên, quấn quýt không rời. Chỉ còn đôi mắt màu tím rực rỡ còn cử động, cô nhìn cái cây kia, cố dùng chút ý thức còn sót lại:

 

“Ngài vẫn nghe được những gì tôi nói đúng không? Vậy liệu khi tôi tỉnh dậy là thế giới thực à?”

 

“Nếu được, hãy để tôi mang về loài Vyrmthorn khi về thế giới thực. Thật tuyệt nếu tôi viết được một bài báo hay, biên tập viên Drakora hẳn rất thích mấy thứ kì quái này.”

 

“Tạm biệt.”

 

Ý thức cô vụt tắt như cây đuốc bị gió lộng dập.

 

◄◈◌◈► [Thực tại]

 

“Tinh tinh tinh! Tinh tinh tinh!” Tiếng đồng hồ báo thức vang lên, chói tai và khó chịu.

 

Vita tỉnh giấc, mái tóc trắng xơ xác tung bay trong không trung. Cô thử hít một hơi thật sâu. Mùi gỗ mục, ẩm thấp xộc vào mũi và tràn vào lồng ngực cô. Song, điều này khiến cô thoải mái hơn cả. Cô nhìn không gian xung quanh. Mọi thứ bừa bộn và xập xệ. Phía bên trái giường, có một chiếc bàn. Phía trên bàn là một chiếc đèn dầu đã tắt, mấy quyển sách bìa đã bạc màu, quần áo được vắt lên ghế gỗ đã mục do bọn mối. Phía bên phải giường, giá và tủ gỗ chất đầy giấy và sách vở, báo, bản đồ, những đồ kì dị như chiếc giày da được khắc một chữ “Itzamna”, hòm báu có răng sắc nhọn và lưỡi dài… 

 

Đây là thực tại… phải không?

 

Cô thường viết báo để kiếm sống qua ngày. Mấy bài báo của cô rất đa dạng về chủ đề, lúc là học thuật, lúc mê tín, lúc về mấy thứ quái dị hay truyền thuyết. Chỉ có công việc này cô mới có thể kiếm đủ tiền để trang trải chi phí sinh hoạt, mua được sách tại chợ đồ cũ ở cuối hẻm. Cô cũng là một tay viết có tài, cộng với việc cha mẹ cô mất sớm nên được miễn phí khi học ở Học Viện, không thì cô đã chẳng thể sống với giá thành đắt đỏ tại vùng đất tri thức Morkholme rất đỗi nghèo nàn tài nguyên.

 

Bỗng cô cảm thấy tay mình đau nhức. Một dây gai đang quấn chặt tay phải của cô, dài chừng khoảng một gang tay - là Vyrmthorn. Cô di chuyển nhẹ nhàng, lấy một con dao sắc nhọn trên giá sách, chọc lưỡi dao lên đầu ngón tay. Máu từ ngón tay chảy ra, rơi xuống dây gai. Thế rồi, cái cây kia dần buông cổ tay Vita, rơi xuống nền đất lạnh lẽo.

 

“May thật, cây này còn nhỏ, cần ít dưỡng chất. Kì lạ thay, với một người không có ma lực như mình, cần ít nhất một bát máu cho nó hấp thụ.”

 

“Tức là…”

 

Cô đưa mắt về phía ngực, phát hiện một hình xăm kì lạ kéo dài từ vai đến tim.

 

“Vết Thánh?”

 

“Có lẽ là thế, hoặc không phải.”

 

“Nhưng tác dụng vẫn như vậy.”

 

“Tuy nhiên, mình thức tỉnh quá muộn, chẳng có mấy thời gian cho mình để bắt kịp người ta. Thế là đủ rồi, mình có thể lấy đặc quyền để vào thư viện tại Học Viện.”

Một lúc sau, khi mái tóc trắng đã thành màu đen do thuốc nhuộm ma thuật và cô đã thay quần áo thành một bộ tử tế hơn nhưng vẫn kém xa giới quý tộc có tiền và của cải. Học Viện không xa nhà cô lắm, chỉ cần đi một chuyến bằng tàu hoả khoảng mười lăm phút là đến nơi.”

 

Xung quanh cô, những căn nhà gỗ nối nhau, dài dằng dặc. Cây cối héo úa và trơ trọi. Ra phía đường lớn, tiếng xe ngựa hí vang, phía trên là người đánh ngựa và đằng sau là khách đang thúc giục xe đi nhanh hơn; xen giữa những chiếc xe ngựa bóng loáng và những chiếc xe ô tô vỏ đen và cứng cáp, để lại những con ngựa phía sau. Con đường tấp nập người đi, ồn ào vô cùng. Vita vừa đi, vừa ngắm nhìn. Mùi khói phảng phất trong không khí rồi tan biến đi. 

 

“Có động cơ ma thuật, nhưng chúng quá đắt và khó sử dụng. Chỉ có giới tinh hoa mới có. Còn phần đa, dân thường, giới tư sản giàu có và quý tộc chính trị thì sử dụng xe ngựa, ô tô với động cơ hơi nước hay khoang hạng nhất.”

 

Nghĩ là vậy, trong vô thức, cô đưa mắt về phía vai. Thứ gọi là Vết Thánh vẫn ở đó, phát sáng nhè nhẹ. Cô lấy áo che chỗ đó.

 

Thực chất, việc làm đó không cần thiết cho lắm. Hầu hết mọi người đều có Vết Thánh, nhưng chẳng mấy ai có 

Nghĩ một lúc mà cô đã đến nhà ga xe lửa, đưa vé rồi lên tàu.

 

“Bíp bíp! Bíp bíp!” Còi tàu kêu inh ỏi.

 

Cô nhìn ra bên ngoài, khói hơi nước dày đặc, lại nhìn cuối toa thấy một cậu bé chừng bảy tuổi đang bán báo, nó hét lên:

 

- Báo đây! Báo đây! Có tin mới!

 

Vita không quan tâm lắm nhưng có mấy người lại thấy hứng thú, hỏi:

 

- Bao nhiêu đó cậu bé?

 

- Thưa ông, bốn đồng, nếu không mua nhanh, cháu chắc giá sẽ cao hơn bây giờ rất nhiều.

 

Người đàn ông đó đưa cho nó bốn xu bằng đồng, có hơi do dự nhưng vẫn chọn mua.

 

Vita không quan sát họ nữa, lại nhìn ra cửa sổ tàu. Bên ngoài, bầu trời bát ngát và rộng lớn, xanh thăm thẳm và không một gợn mây. Nếu là một nhà thơ mơ mộng, ắt hẳn người đó sẽ viết ra một bài thơ tuyệt đẹp với một khung cảnh tuyệt diệu này.

Bất chợt, cô nhớ ra hình xăm ở vai. Nhìn qua, nó có vẻ khá giống Vết Thánh. Ít nhất thì giống Vết Thánh trong những quyển sách mà cô từng đọc và từng học trên trường. Cô cũng cảm nhận được một nguồn năng lượng kì lạ đang dâng trào trong mình. Dường như do cô còn cảm thấy lạ lẫm nên nguồn năng lượng đó rất hỗn loạn. Nếu không phải là một người có khả năng kiểm soát tốt cảm xúc, hẳn lúc này Vita đã tự bạo.

 

Rồi cô xuống tàu. Đoàn người tấp nập và chen chúc, khiến cô gái nhỏ mất dạng.

Ghi chú

[Lên trên]
Các thông tin trong ghi chú là các thông tin đã được đề cập tính tới thời điểm hiện tại. 1. Khái niệm và thuật ngữ quan trọng. Vết Thánh: Là dấu hiệu ma pháp cho thấy một người đã thức tỉnh ma lực. Có vai trò như giấy phép để sử dụng ma thuật, tiếp cận tài nguyên tri thức, vào thư viện học viện. Vita ban đầu không có Vết Thánh vì không đủ tiền và không có giám hộ để thức tỉnh. Phước lành của thần linh: Một loại năng lực được ban bởi một thực thể thần thánh, vượt trội hơn cả Vết Thánh. Người nhận được sẽ có ma lực mạnh mẽ, nhưng đi kèm nguy cơ tử vong nếu không chịu được quá trình tiếp nhận. Dấu ấn thần ban: Sau khi nhận phước lành, trên cơ thể Vita xuất hiện một hình xăm kéo dài từ vai đến tim. Dấu ấn này dường như có vai trò tương đương hoặc cao hơn Vết Thánh. Etherium: Một đơn vị tiền tệ dùng trong thế giới phép thuật. Rất đắt. Một quyển sách mới đã có giá 1 Etherium (tương đương 8 Thalir). Với dân thường như Vita, đây là một khoản tiền quá xa vời.
Các thông tin trong ghi chú là các thông tin đã được đề cập tính tới thời điểm hiện tại. 1. Khái niệm và thuật ngữ quan trọng. Vết Thánh: Là dấu hiệu ma pháp cho thấy một người đã thức tỉnh ma lực. Có vai trò như giấy phép để sử dụng ma thuật, tiếp cận tài nguyên tri thức, vào thư viện học viện. Vita ban đầu không có Vết Thánh vì không đủ tiền và không có giám hộ để thức tỉnh. Phước lành của thần linh: Một loại năng lực được ban bởi một thực thể thần thánh, vượt trội hơn cả Vết Thánh. Người nhận được sẽ có ma lực mạnh mẽ, nhưng đi kèm nguy cơ tử vong nếu không chịu được quá trình tiếp nhận. Dấu ấn thần ban: Sau khi nhận phước lành, trên cơ thể Vita xuất hiện một hình xăm kéo dài từ vai đến tim. Dấu ấn này dường như có vai trò tương đương hoặc cao hơn Vết Thánh. Etherium: Một đơn vị tiền tệ dùng trong thế giới phép thuật. Rất đắt. Một quyển sách mới đã có giá 1 Etherium (tương đương 8 Thalir). Với dân thường như Vita, đây là một khoản tiền quá xa vời.
[Lên trên]
2. Địa danh được nhắc đến. Morkholme: Vùng đất nơi Vita sinh sống, được biết đến là vùng của tri thức, nơi có Học Viện lớn đào tạo pháp thuật. Vita sống trong một căn nhà cũ kỹ ở vùng ngoại ô của Morkholme. Velanthra: Một thành phố cảng lớn. Được dùng để so sánh chiều cao của cây khổng lồ trong giấc mơ (cây cao hơn cả tường thành Velanthra). Đây cũng là nơi Vita từng viết bài cho một tờ báo. Brannfjord: Vùng đất của người lùn, nổi tiếng với những công trình kỹ nghệ và kiến trúc lớn như cầu đá. Người lùn được mô tả là có kỹ năng xây dựng rất cao.
2. Địa danh được nhắc đến. Morkholme: Vùng đất nơi Vita sinh sống, được biết đến là vùng của tri thức, nơi có Học Viện lớn đào tạo pháp thuật. Vita sống trong một căn nhà cũ kỹ ở vùng ngoại ô của Morkholme. Velanthra: Một thành phố cảng lớn. Được dùng để so sánh chiều cao của cây khổng lồ trong giấc mơ (cây cao hơn cả tường thành Velanthra). Đây cũng là nơi Vita từng viết bài cho một tờ báo. Brannfjord: Vùng đất của người lùn, nổi tiếng với những công trình kỹ nghệ và kiến trúc lớn như cầu đá. Người lùn được mô tả là có kỹ năng xây dựng rất cao.
[Lên trên]
3. Sinh vật & thực thể đặc biệt. Vyrmthorn: Loài cây cổ có gai nhọn, sinh trưởng nơi có ma lực đậm đặc. Nó hút máu người sống và nở hoa theo mùi máu mà nó hấp thụ. Trong chương 1, Vyrmthorn mọc ra và quấn chặt chân Vita, đâm máu và nở hoa. Sau khi Vita nhận phước lành, Vyrmthorn vẫn theo cô về thực tại. Thực thể trong cây: Một sinh vật hoặc thần ngự bên trong một cái cây khổng lồ kỳ lạ, cao hơn núi, thân vỏ có màu bảy sắc. Có khả năng đọc suy nghĩ, ban phước lành, và đối thoại với Vita. Tỏ ra có kiến thức rộng và sự tôn trọng với tri thức. Đám quạ đen: Bầy quạ có đôi mắt đỏ, là tay sai hoặc con cháu của thực thể thần thánh trong cây. Chúng lên tiếng chê bai, mắng nhiếc Vita khi cô không tỏ ra khiêm nhường.
3. Sinh vật & thực thể đặc biệt. Vyrmthorn: Loài cây cổ có gai nhọn, sinh trưởng nơi có ma lực đậm đặc. Nó hút máu người sống và nở hoa theo mùi máu mà nó hấp thụ. Trong chương 1, Vyrmthorn mọc ra và quấn chặt chân Vita, đâm máu và nở hoa. Sau khi Vita nhận phước lành, Vyrmthorn vẫn theo cô về thực tại. Thực thể trong cây: Một sinh vật hoặc thần ngự bên trong một cái cây khổng lồ kỳ lạ, cao hơn núi, thân vỏ có màu bảy sắc. Có khả năng đọc suy nghĩ, ban phước lành, và đối thoại với Vita. Tỏ ra có kiến thức rộng và sự tôn trọng với tri thức. Đám quạ đen: Bầy quạ có đôi mắt đỏ, là tay sai hoặc con cháu của thực thể thần thánh trong cây. Chúng lên tiếng chê bai, mắng nhiếc Vita khi cô không tỏ ra khiêm nhường.
[Lên trên]
4. Nhân vật và tính cách nổi bật. Vita Lunaris: Nhân vật chính. Một cô gái lạnh lùng, sống trong nghèo khó, có tinh thần khao khát tri thức. Ban đầu không có Vết Thánh, nhưng sau một biến cố trong giấc mơ, cô được ban một quyền năng lớn. Cô có đầu óc phân tích, rất lý trí và ham học.
4. Nhân vật và tính cách nổi bật. Vita Lunaris: Nhân vật chính. Một cô gái lạnh lùng, sống trong nghèo khó, có tinh thần khao khát tri thức. Ban đầu không có Vết Thánh, nhưng sau một biến cố trong giấc mơ, cô được ban một quyền năng lớn. Cô có đầu óc phân tích, rất lý trí và ham học.
[Lên trên]
5. Biến cố chính trong chương. Vita bước vào một giấc mơ huyền bí, gặp Vyrmthorn, rồi được dẫn đến một cái cây khổng lồ ẩn chứa một sinh vật thần thánh. Sau cuộc đối thoại, Vita chấp nhận lời đề nghị nhận “phước lành” – đánh đổi bằng sinh mạng nếu không chịu nổi. Khi nghi thức hoàn tất, thân thể cô bị hoá đá, ý thức mất đi. Cô tỉnh lại trong thực tại, nhận ra mọi việc trong mơ là có thật khi phát hiện Vyrmthorn còn quấn trên tay, và trên ngực cô xuất hiện dấu ấn lạ.
5. Biến cố chính trong chương. Vita bước vào một giấc mơ huyền bí, gặp Vyrmthorn, rồi được dẫn đến một cái cây khổng lồ ẩn chứa một sinh vật thần thánh. Sau cuộc đối thoại, Vita chấp nhận lời đề nghị nhận “phước lành” – đánh đổi bằng sinh mạng nếu không chịu nổi. Khi nghi thức hoàn tất, thân thể cô bị hoá đá, ý thức mất đi. Cô tỉnh lại trong thực tại, nhận ra mọi việc trong mơ là có thật khi phát hiện Vyrmthorn còn quấn trên tay, và trên ngực cô xuất hiện dấu ấn lạ.
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận