Phán Quyết Cuối Cùng
Extra Nox Extra Nox
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Ánh lửa đêm trắng.

Chương 03: Vọng.

0 Bình luận - Độ dài: 2,750 từ - Cập nhật:

Chương 03: Vọng.

Như mọi ngày, cô đang ngồi trên tàu. Người ta nói chuyện với nhau rôm rả. Ngoài trời mưa tuyết, trắng xoá cả một vùng. Vita ngồi tại đó, nghe xem những người trung niên kia nói gì. Cậu bé bán báo lại chạy ra, nói:

- Thưa ông, ông có muốn mua một tờ báo không?

Người đàn ông kia đáp:

- Cho ta một tờ.

Hôm nay, cô mới để ý rằng người đàn ông kia lúc nào cũng mua báo, dẫu giá cả có cao nhường nào. Ngưng quan sát xung quanh, cô lật quyển sách Thiên Thư Vận Mệnh ra, nghĩ:

“Kì lạ thay, quyển sách này sau khi hấp thu quyển sách về giả kim kia thì có nội dung và trình bày y hệt quyển sách đó. Khác cái là chỉ cần mình nghĩ đến quyển sách giả kim thì nó liền hiện ra.”

“Ngôn ngữ này quá kì lạ. Mình chỉ có thể dựa vào hình ảnh mình hoạ của sách và sự lặp lại của các ký tự, đối chiếu và so sánh với ngôn ngữ hiện tại.”

Gã thủ thư cứ bay vòng vòng. Cánh tay gã lúc xuất hiện ở trên, lúc trái, lúc phải, từ gáy sách đến bìa. Có lẽ đây là việc gã làm trong thời gian rảnh. Gã hỏi cô:

- Sao nhóc không hỏi ta nhỉ? Ta biết một chút về nó đấy.

Cô đáp lại:

“Cảm giác khám phá một điều mới tuyệt vời hơn nhiều.”

Chợt, trang sách mỏng nhưng như mũi kim sắc quệt vào tay cô, khiến cổ tay cô chảy máu. Trông qua thì chỉ là một vết thương nhỏ. Gã Archivus nói:

- Kẻ thù luôn cạnh ta. Điển hình như trang sách này…

“Đúng là người già.”

- Ngươi nói gì thế hả! Đúng là ranh con! - Archivus bay lượn vòng vòng xung quanh cô, tưởng chừng như đang xì khói, chiếc miệng chảy xệ, trông đến buồn cười.

“ Hừm.” - Cô không thèm đáp lại.

Chợt, gã để ý đến vết thương kia.

- Ơ kìa? Nó tự lành lại này. Ngươi sao học được phép trị thương chứ?

Dần dần, miệng vết thương khép lại, máu cũng ngừng chảy.

“Đương nhiên là tôi không biết phép trị thương. Còn lí do… nếu biết sự thật, ông sẽ bất ngờ đấy.”

- Đặc quyền? Quyền năng? Thiên phú? Tài năng?

Cô chỉ cho gã một gợi ý:

“Lời nguyền.”

- Hừm, kệ ngươi, không đoán nữa.

Rốt cuộc, Vita cứ mãi im lặng và đọc quyển sách kia. Còn gã thủ thư vẫn lảm nhảm những triết lý cao siêu và khó hiểu, thứ mà chỉ những “người già” như lão mới “rõ ràng”.

Cuối cùng, tàu đã đến nơi. Vita đứng dậy, cất quyển sách vào túi rồi bước xuống xe.

“Tu tu.”

“Xình xịch, xình xịch.”

Tiếng tàu cứ xa dần, bỏ những cột khói dài miên man về phía sau. Archivus thấy vậy muốn nói vài điều, nhưng Vita đã chặn lời:

“Hôm nay học lịch sử nhỉ? À, còn giải mã cổ tự, huyết mạch học, triết học… Hôm nay giáo sư Lysara đứng lớp…”

- Ồ, lịch sử là môn ta giỏi nhất đấy. - Gã thủ thư khoe khoang, khuôn mặt phẳng lì của gã tưởng chừng vừa mọc một chiếc mũi dài và cao vút đến tận trời.

“Biết rồi, ông sống lâu vậy mà không giỏi thì tôi nghi ngờ trí tuệ của ông đấy.”

- Ranh con.

Vẫn như mọi ngày, cô rảo bước dưới những hàng cây hoa hạnh nhân, trông bức tượng Tội Nhân, ngước lên thấy cây cầu gỗ thánh… Cuối cùng, Vita bước vào dãy nhà Vọng Tưởng. Còn gã thủ thư thì vẫn lảm nhảm bên tai cô, hỏi đủ thứ trên trời dưới biển như thể đang thách thức cô.

Bỗng, có ai đó chạy vội rồi va vào vai cô - là một cô gái nhỏ với mái tóc vàng hoe như hoa cải và đôi mắt xanh ngát như đại dương bao la. Cô gái đó mỉm cười nhìn cô:

- Xin lỗi. Cậu có sao không?

Vita cười nhẹ, đáp:

- À. Tôi không sao đâu. Tạm biệt.

Lúc cô định quay lưng lại, cô gái đó kéo tay cô, nói nhỏ:

- Tôi là học sinh mới chuyển đến. Cậu có biết lớp A11 ở đâu không?

- À, tôi là học sinh lớp đó. Cậu cần dẫn đường à? - Vita dịu dàng đáp lại, khác hẳn với dáng vẻ khi nói chuyện với gã thủ thư.

- Ừm… - Cô gái tóc vàng ấy ngại ngùng đáp lại, tay ngịch sợi tóc. - Cảm ơn cậu nhiều.

Băng qua hành lang tấp nập người đi lại, Vita mở lời:

- Cậu tên gì nhỉ?

- Oriadna Apocalypse. Rất hân hạnh được gặp mặt.

“Apocalypse? Một trong Tam Đại Gia Tộc?”

“Vậy đây hẳn là cô con gái kia.”

“Người em út gia tộc Apocalypse, đứa con hoang, nhưng hơn cả…”

- Cậu định học ở đây cho tới khi đến kì khảo sát hai tháng nữa nhỉ?

- Ừm… À mà, cậu tên là Vita đúng không? Mình nghe mọi người đồn về cậu…

- Kì quá lắm nhỉ. - Cô nhìn với ánh mắt trìu mến, cười khẽ. - Chỉ cần chạm vào tấm gương này sẽ đến nơi thôi. Cậu cũng di chuyển qua đó một lần rồi mà.

- À, vâng.

Oriadna đưa tay về phía mặt gương. Rồi thân thể cô bị một làn nước nuốt chửng, biến mất hoàn toàn. Vita đứng tại chỗ, nghĩ ngợi đôi điều trước khi theo bước cô gái kia:

“Mình cảm nhận được một nguồn thánh lực rất thuần khiết.”

“Tuyệt vời. Cô ấy sẽ rất giỏi trong môn giải mã cổ tự đó.”

- Ai da. Ngươi không biết điều khiển ma lực nhưng lại có khả năng cảm nhận mọi loại năng lượng. Đỉnh lắm! - Gã thủ thư giơ ngón cái trước mặt cô, vẻ tán thưởng.

- Quá khen.

Lúc cô đến trước cửa phòng học, Oriadna đang đứng ở phía cửa sổ. Cô gái đó cười híp mắt:

- Phiền cậu rồi.

- Ừm.

Cô tiến vào lớp học. Có vài người nhận ra Oriadna là người mới, còn phần lớn thì không. Họ đang bận học, sẽ chả mấy ai để tâm đến ai là học sinh lớp này. Dù gì, các lớp đều là đăng ký tự nguyện, học sinh chuyển từ lớp này sang lớp khác không hiếm hoi.

Trong khi Oriadna đang loay hoay lấy sách vở, bút, mực, Vita tựa lưng vào ghế, ngủ.

◄◈◌◈► [Giấc mơ]

Trong cơn mơ, Vita thấy mình đứng giữa một quảng trường đá cổ. Trên cao, vô số thực thể ánh sáng vây quanh, không gương mặt, chỉ có đôi mắt lạnh lẽo phán xét đầy cao ngạo.

Một giọng nói vang lên, như hàng ngàn chiếc chuông ngân cùng lúc:

- Vita Lunaris. Ngươi đã bị phán tội "chết".

Một lưỡi kiếm thần thánh hạ xuống. Ngọn lửa trắng bốc lên, đốt cháy thân thể cô thành tro.

Nhưng... cô vẫn đứng đó. Không biến mất.

Làn da lột xác. Xương tái sinh. Máu vẫn rỉ ra từ cổ tay, nhưng tim vẫn đập.

Từ nơi vượt trên ngàn tầng mây, một giọng gấp gáp vang lên:

- Không thể nào! Ả không chết! Ả... ả bất tử!

Giọng nói cao ngạo lại vang lên:

- Phải phong ấn lại. Phải... xóa tên khỏi Thiên Thư.

Vẫn là mái tóc trắng ấy, vẫn là đôi mắt sắc bén ấy... chỉ là giờ đây, nó đã nhuốm một màu thù hận.

- Các người... sợ ta sao?

◄◈◌◈► [Thực tại]

Cô tỉnh giữa tiết học. Giáo sư Lysara vừa viết xong tiêu đề “Cuộc Phản Chiến lần thứ nhất”. Vita nhanh chóng trở về tư thế học tập nghiêm chỉnh, ngồi ngay thẳng, tay lật sách đến mục đang học.

Gã thủ thư đứng cạnh, chống hông, bảo:

- Nhóc con à, bài này thú vị đấy. Không tỉnh mau thì ngươi sẽ tiếc đứt ruột đó.

“Tôi tỉnh rồi.”

Phía xa, người phụ nữ, mái tóc tím như hoa oải hương, tết đuôi sam, đặt phấn xuống, giảng:

- Cuộc Phản Chiến lần thứ nhất diễn ra vào năm 743 lịch Đế Quốc, là cuộc nổi dậy đầu tiên chống lại quyền lực của thần linh do loài người khởi xướng. Khởi đầu là một nhóm học giả ở Đảo Sắt phát hiện rằng lời tiên tri từ Kỷ Nguyên Thứ Sáu là ngụy tạo...

Vita lật sách, ánh mắt sắc như dao.

“Một lời tiên tri ngụy tạo…”

Archivus ngáp:

- Chuyện cũ mèm. Bọn họ đâu có thành công.

Vita thầm nghĩ:

“Không thành công không có nghĩa là sai.”

Giáo sư Lysara tiếp lời:

- Thủ lĩnh của nhóm phản chiến ấy tên là Elias Thorne…

Vị giáo sư kia dừng tay, quay lưng lại hỏi lớp:

- Liệu, trong số các em, có ai từng thắc mắc rằng: tại sao Elias Thorne lại “thức tỉnh” không? Sao ông ta dám đứng lên chống thần linh?

Cả phòng học im lặng.

Chợt, cô nói nhỏ, nhưng giữa mảnh tĩnh lặng ấy, âm thanh đó lại rõ mồn một:

- Hecate Calatha.

Nghe thấy âm thanh đó, cả lớp ồn ào hẳn. Họ không quan tâm đến việc ai đã nói ra điều đó. Họ chỉ thắc mắc rằng rốt cuộc Hecate Calatha là ai. Một người giơ tay, đứng lên hỏi vị giáo sư trẻ tuổi:

- Thưa giáo sư, giáo sư có biết Hecate Calatha là ai không ạ?

- Khụ khụ. - Lysara ho nhẹ. Rõ ràng, cô không biết cái tên đó, chỉ biết phỏng đoán. - Có lẽ một học sinh trong lớp ta đã lỡ miệng gọi nhầm người quen trong lớp.

Cả lớp cười ồ lên.

- Ha ha ha! Là cậu vừa nói à?

- Nào có, cậu mới đúng.

Vừa nói xong, cô mới nhận ra bản thân đã lỡ lời. Ngay lập tức, cô gục đầu xuống bàn, giả vờ nhắm mắt như đang ngủ. Archivus đứng cạnh, khó hiểu và hỏi:

- Đó là ai?

“Tôi biết sao được. Tự nhiên nói ra từ đấy.”

“Bản năng chăng?”

- Kì lạ thật đấy. Ranh còn này, ngươi là ai vậy?

“Câu đó nên dành cho ông.”

Lysara đưa mắt xung quanh lớp học. Song, cô vẫn không biết ai đã nói ra từ đấy. Buông bỏ suy nghĩ kia, vị giáo sư nói tiếp:

- Một kẻ với mái tóc trắng xoá, làn da như sứ dẫu ở biển cát nóng bỏng đã gợi ý cho ông ta. Đúng vậy, kẻ đó được gọi là “Kẻ Bội Thề”.

- Lí do cho cái tên “Kẻ Bội Thề” chính là việc cô ta đã lừa dối thần linh. Đừng nghĩ xấu. Học Viện là nơi dạy “chân lý”, không phải “niềm tin”. Cô ta đã đánh cắp ngọn lửa Thánh rồi giết một bản thể thần thánh.

“Lửa Thánh chính là ngọn lửa mạnh mẽ nhất, điên cuồng nhất. Cớ sao cô ta lại đánh cắp được?”

“Bên cạnh đó, thần thánh không phải chuyện đùa.”

Archivus đứng cạnh, trả lời:

- “Thần” ở đây không phải thứ ngươi tưởng tượng đâu, nhóc con. “Thần” sinh ra từ niềm tin của nhân loại, gọi là Chúa. “Thần” tồn tại từ xa xưa, tại cội nguồn thế giới - đó mới là thần chân chính.

“Ông biết nhiều thật đấy.”

- Đương nhiên.

Xung quanh, mọi người nói chuyện với nhau rất ồn ào:

- Hoá ra, đó là nguyên nhân cho câu: “Nếu con nói dối, Kẻ Bội Thề sẽ đến mang linh hồn con đi.”

- Ngày trước, mình cứ tưởng đó là chuyện đùa cơ.

“Cạch cạch.” Vị giáo sư kia dùng thước gõ vào bảng mấy tiếng để lớp im lặng lại rồi nói tiếp.

- Kẻ Bội Thề được coi rằng là một thành viên của bộ tộc Hel tại sa mạc Yerd.

- Yerd! Chính xác là nó. Nhóc con biết không, tên mượn sách giả kim này đến từ đó đấy! - Gã thủ thư chen lời vào. Khiến cô nhíu mày lại.

“Vùng đấy đã chìm xuống biển từ lâu. Tại sao kẻ mượn sách kia lại xưng mình đến từ nơi đó?”

- Cái đó ta không biết. - Archivus thở dài não nề. - Ta hỏi tên kia mãi mà hắn chẳng trả lời.

“Thật à?”

Gã không đáp lại.

Bất ngờ thay, trong lúc cô đang suy tư, quyển sách Thiên Thư Vận Mệnh hơi dịch chuyển rồi toả ra một ánh sáng nhè nhẹ. Gã thủ thư hốt hoảng nói với cô:

- Này, nhóc con, quyển sách chết tiệt kia lại chuyển động kìa! Còn toả ra một luồng ma lực kì lạ!

Vị giáo sư Lysara cảm nhận được một nguồn năng lượng kì lạ. Dẫu vậy, việc xuất hiện ma lực ở dãy nhà Vọng Tưởng thì quá đỗi khó tin. Còn về gã thủ thư và Vita, chẳng ai trong số họ để ý chuyện đó.

“Chắc là mình cảm nhận sai rồi.”

Vita nhanh chóng lấy tay giữ chặt bìa sách, nói thầm với Archivus:

- Lấy cặp xách của tôi rồi đậy lên đi.

Gã mau làm theo lời cô. Lúc đó, gã thủ thư mới thở phào nhẹ nhõm. Khác với gã, ai cũng có thể nhìn thấy quyển sách này. Cô khẽ lật sách ra.

Đồng tử Vita mở to. Trước mắt cô là một bức tranh kì lạ. Cô thấy một người bị đóng đinh lên thập tự giá, xung quanh là ngọn lửa và dưới chân là hàng ngàn thanh kiếm sắc bén. Những trang sau kín mít chữ, dường như cùng một ngôn ngữ với sách giả kim kia.

Tự hiểu ra vấn đề, cô gập sách lại, miệng cười nhạt.

- Ừm…  Ta hiểu ra vấn đề rôi! - Gã thủ thư lên tiếng, búng tay một phát như thể đã rõ tường tận.

“Ồ?”

- Ắt hẳn quyển sách này có khả năng ghi chép lại, nói đúng hơn là lưu trữ bản sao của các quyển sách khác hay kiến thức xung quanh.

“Ông trả lời hơi dài đấy.”

- Hì hì. - Archivus cười trừ. - Nhóc con à, ngươi có thấy rằng quyển sách này trông có vẻ thiếu thiếu điều gì đó không?

“Tôi chưa nghĩ ra… Nhưng mà…”

Cô để ý rằng phía bìa sách, từ khi nào lại xuất hiện một khoảng trống để viết tên lên đó.

“Đó là tên.”

“Thật ra…”

- Không cần viết tên đâu. Tên của ngươi xuất hiện trên sách rồi.

Lúc này,, Vita mới nhìn lại. Dưới tên sách “Thiên Thư Vận Mệnh” là một dòng chữ - Vita Lunaris.

“Đúng như mình nghĩ.”

Suy nghĩ một lúc, cô để chuyện đặt tên sang một bên. Tập trung vào tiết học, cô nghe thấy giáo sư Lysara nói về một chủ đề rất thú vị:

- Đối với các em, sử dụng được phép thuật là một điều rất tuyệt vời. Cô không biết phải giải thích ra sao. Đối với cô, đó là một thứ vô giá trị, thừa thãi.

Oriadna rón rén giơ tay. Đứng lên, cô hỏi:

- Thưa cô, tại sao ạ?

- Em hẳn biết tình hình chiến sự giữa Đế Quốc và Brannfojrd (vùng đất người lùn) đúng không? Liệu phép thuật có ngăn cản được chiến tranh không? Những câu phép thần kì của tộc người lùn có làm lay chuyển dã tâm con người không?

Nói một hồi, vị giáo sư kia hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp:

- Chẳng cần đến phép thuật, những loại vũ khí như súng, đạn, pháo,... đã tàn phá bao nhiêu làng mạc, giết hại bao nhiêu sinh mạng. Phép thuật chỉ càng khiến chiến tranh trở nên khủng khiếp thôi…

Vita thấy nét mặt vị giáo sư kia trở nên khác lạ. Cô để ý được sự căm hờn và đau đớn khôn nguôi… thậm chí có phần cực đoan.

- Thôi, tiết học dừng tại đây. Đây không phải chủ đề tiết học.

Cùng lúc, tiếng đồng hồ điểm giờ vang lên:

“Đinh đoong, đinh đoong…”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận