• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chap 4.5: Một chút tâm sự của người bạn thân (1)

0 Bình luận - Độ dài: 3,005 từ - Cập nhật:

Từ khi còn nhỏ, sức khoẻ của tôi đã rất yếu, chỉ cần ra ngoài đường một lúc thôi cũng đủ làm choáng váng và ho liên tục. Cũng vì vậy mà tôi thường xuyên bị ốm và phải dành hầu hết mọi ngày trong bệnh viện. Những ngày tháng nằm trên giường bệnh thật cô đơn và buồn tẻ, có lúc tôi đã nghĩ cuộc sống này thật vô vị.

Nơi góc phòng bệnh tôi nằm có một ô cửa sổ, ngay bên ngoài là một cây hoa anh đào đã lớn tuổi, nó mọc rất cao và những nhánh cây cũng dày đặc. Khi đến mùa hoa nở, những cánh anh đào đua nhau trổ bông, cây cổ thụ khô khốc mùa thu đã được nhuộm bởi sắc hồng dịu dàng và lãng mạng. Cảnh tượng đó rất đẹp, nó luôn làm tôi muốn ngắm mãi không thôi, có lẽ đó là điều đẹp nhất mà tôi có thể chứng kiến trong cuộc sống tẻ nhạt này.

Thế nhưng đúng lúc tôi nghĩ như vậy, từ ô cửa sổ của phòng bệnh, một chiếc máy bay giấy từ từ bay vào và nhẹ nhàng hạ cánh trên đùi tôi. Ngay lúc tôi còn đang tò mò thì có một cô bé không biết từ lúc nào đã trèo lên nhánh cây mọc gần cửa sổ nơi tôi đang nằm.

Tôi nhớ rất rõ lần đầu tiên ánh mắt cả hai chạm nhau, tôi như bị hớp hồn bởi gương mặt xinh xắn và nụ cười ấy toả nắng ấy.

Đó là một cô bé trạc tuổi, cậu ấy chỉ vào cái máy bay giấy trên đùi tôi, cười nói.

-Ah, xin lỗi nhé, cái đó là của tớ, cho tớ xin lại được không?

Tuy chỉ mới lần đầu gặp mặt nhưng nhìn cậu ấy thật tự nhiên, ánh mắt hồn nhiên đó giống với một đứa trẻ hơn tôi rất nhiều.

Đó là lần đầu tiên tôi gặp Rin, một người rất đặc biệt và quan trọng trong cuộc đời tôi.

Dù là cành cây mọc ở gần khung cửa sổ nhưng nó vẫn quá xa để tôi có thể đưa cho cậu ấy cái máy bay mà không cần đứng dậy. Thấy tôi khó khăn trong việc di chuyển, Rin vội vàng nói.

-À khoan, cậu không cần phải đứng dậy đâu, đợi tớ một tý.

Rin đứng lên cành cây bằng hai chân, tôi đoán được cậu ấy định làm gì nên vội ngăn cản.

-Không lẽ cậu định…? Khoan đã dừng lại đi, nguy hiểm lắm.

Ô cửa cổ có lẽ quá nhỏ cho một người lớn nhảy qua nhưng đối với Rin lúc đó chỉ mới tám tuổi thì không vấn đề gì, thế nhưng nó vẫn rất nguy hiểm.

-Không sao, cứ nhìn tớ này.

Rin nhúng người như muốn lấy đà, cô ấy bật nhảy một cú thật mạnh, chỉ trong chớp mắt đôi chân nhỏ bé đó đã đặt lên thành cửa sổ.

-Thấy chưa…ơ ơ…aaa

Thế nhưng trong một phút bất cẩn, đôi chân đó đột nhiên mất thăng bằng.

-Này! Cẩn thận.

Rin khua hai tay loạn xạ, cố gắng giữ thăng bằng nhưng theo những gì tôi biết, càng làm thế thì sẽ càng dễ ngã.

Tôi đứng bật dậy mặc cơ thể đang nhức nhối, nhanh chóng bắt lấy cánh tay đang vung vẫy trên không trung của Rin, may mắn giữ lại cậu ấy.

Khi mọi thứ đã ổn định, cả hai thở hổn hển, tim thì như muốn rơi ra ngoài đến nơi.

-Ah, cậu vừa cứu tớ đấy, cảm…

Khi Rin còn chưa kịp nói hết câu thì tôi đã quát lên với giọng tức giận.

-Tớ đã nói nguy hiểm mà, lỡ cậu ngã thì sao? Cậu là đồ ngốc à!?

Rin giật mình trước sự giận dữ của tôi, cả bản thân tôi cũng vậy, tôi còn chẳng biết tại sao mình lại giận đến thế, rõ ràng chỉ là lần đầu tiên gặp cậu ấy nhưng khi thấy Rin sắp ngã, cơ thể tôi lại tự phản ứng mà đưa tay ra nắm lấy.

-Ehh, tớ xin lỗi, lúc nãy tớ thấy cậu khá đau khi cố đứng dậy nên…

Rin nói với vẻ mặt ngây thơ vô số tội.

-Đồ ngốc! Tớ định phóng nó qua cho cậu chứ không phải đứng dậy.

Mà, đó chỉ là một lời nói dối, lúc nãy tôi đã định đứng dậy đưa cho cậu ấy cái máy bay thật. Không hiểu vì sao tôi lại không nghĩ tới chuyện phóng nó sang, có lẽ là do từ lần đầu gặp, tôi đã bị cuốn vào ánh mắt đó mất rồi.

-Đừng có nói ngốc nữa coi, đã xin lỗi rồi mà.

Rin đã đáp trả lại, tuy vậy tôi vẫn chưa muốn dừng lại.

-Ngốc thì tớ nói là ngốc thôi.

-Nếu tớ là đồ ngốc thì cậu là đồ khó ở.

-Khó ở vẫn hơn là ngốc.

-Đã nói đừng có gọi là ngốc nữa mà.

Chưa bao giờ tôi có thể cãi nhau với một người cùng tuổi. Ở trường học, tôi thường bị tránh xa vì hay lên cơn ho, thể chất cũng rất yếu nên chẳng thể chơi cùng với các bạn, đó là lần đầu tiên tôi nói lớn tiếng với một ai đó, cứ như thể mọi buồn phiền được giải toả vậy. Sau một lúc cãi cọ qua lại, tôi bật cười thành tiếng, đó cũng là lần đầu tiên mà tôi cười một cách thoải mái như thế.

Rin thấy tôi như vậy thì không nói gì mà cũng cười theo, hai đứa cứ như vậy một lúc lâu.

Từ ngày hôm đó, Rin thường xuyên leo lên cây để thăm tôi, cậu ấy mang đến rất nhiều đồ chơi và truyện tranh. Tuy chúng đều là những thứ rất quen thuộc đối với một người luôn ở một người luôn ở một mình nhưng tôi thật sự rất vui vì giờ đã có người để chơi cùng. Khoảng thời gian có Rin thật sự là những chuỗi ngày đầy sự vui vẻ.

Ngày hôm đó là một ngày mà Rin ghé thăm, như thường lệ, cậu ấy leo lên cây rồi vào bằng đường cửa sổ.

-Nè Rin, cậu có ước mơ gì không?

Tôi bâng quơ hỏi trong lúc hai đứa đang cùng chơi với bộ xếp hình.

-Ước mơ thì tớ có nhiều lắm nhưng chẳng biết mình muốn thực hiện cái nào nhất.

-Ước mơ phải là thứ cậu muốn làm nhất chứ?

Đối với tôi, tôi cho rằng ước mơ là thứ mà ta sẽ cố gắng đạt được nhất trong đời nhưng Rin thì lại khác.

-Làm gì có, chúng ta có quyền có nhiều ước mơ mà. Tớ có nhiều lắm, ước mơ có thật nhiều tiền này, ước mơ leo lên núi phú sĩ này, hay đi ngắm biển này, thậm chí việc ngày mai được ăn Katsudon cũng là một ước mơ đấy.

Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn nghĩ ước mơ phải là những gì đó xa xôi và nghe có vẻ hơi viễn vông giống như được bay đến mặt trăng hay lặn xuống đại dương nhưng hoá ra những điều trong tầm với như Rin kể cũng có thể coi là ước mơ.

-Thế ước mơ của Yoshikawa là gì?

-Heh?

Dù là một đứa trẻ nhưng khác với những bạn đồng trang lứa, ước mơ là thứ gì đó tôi ít khi nghĩ tới, cũng bởi vì tôi không muốn nghĩ đến. Tôi không thể ở ngoài trời quá lâu như mọi người để có thể trở thành một phi hành gia, một vận động viên hay thậm chí là một người câu cá, cũng bởi vì vậy nên tôi của lúc đó vẫn luôn nghĩ “ước mơ làm gì khi mình chẳng thể làm được.”

Tôi suy nghĩ về câu hỏi của Rin. Nhìn vào tấm hình được để trên bàn, đó là tấm hình gia đình tôi, một gia đình ba người cùng chụp ảnh, phía sau là bãi biển trong xanh rộng lớn. Trước đây gia đình tôi sống ở một thành phố cảng nên biển đã gắn bó với tôi từ khi còn nhỏ. Dù không thể ở ngoài trời quá lâu nhưng mỗi sáng tôi vẫn thường cùng bố và mẹ ngắm bình minh. Mặt trời từ từ nhô lên cao, tiếng sóng biển rì rào và mặt cát man mát, mọi thứ ở đó đều khiến tôi đắm chìm trong sự thư giãn, vì vậy mà tôi rất thích biển, mỗi lần nhìn khung cảnh đó là bao nhiêu sự chán nản vì không được ra ngoài, cơn đau nhức của cơ thể hay những trận ho dai dẳn đều biến mất, thật bình yên.

Thế nhưng từ khi gia đình chuyển vào thành phố trung tâm sống thì tôi chẳng còn được ngắm cảnh tượng đó nữa nên tôi thường cảm thấy cô đơn.

-Tớ nghĩ ước mơ của tớ là được ngắm biển một lần nữa.

Khi nghe tôi nói vậy, Rin chỉ cười. Tôi sợ rằng không biết cậu ấy có nghĩ nó quá trẻ con không nhưng mọi thứ hoàn toàn khác.

-Được rồi, vậy đợi khi nào cậu khỏi bệnh thì tớ sẽ đưa cậu đi. Được chứ?

-Tớ không biết khi nào mình sẽ khỏi bệnh nữa, tớ đã luôn như vậy từ khi còn nhỏ rồi…

-Không sao hết, tớ sẽ đợi đến khi cậu khỏi, cậu chắc chắn sẽ khỏi thôi.

-Có thể sẽ rất lâu đấy.

-Đến một trăm tuổi tớ cũng đợi được mà.

Rin nói rồi đưa tôi xem món đồ chơi mà cậu ấy vừa xếp được từ bộ xếp hình, nó giống như một chiếc xe bốn bánh.

-Khi nào Yoshikawa khỏi bệnh, tớ sẽ chở cậu đi bằng xe hơi. Hihi.

Rin cười, nụ cười ngây ngô đó cùng với những lời nói đã khiến trái tim tôi rung động. Đối với tôi khi ấy, Rin là sự khác biệt, cậu ấy mặc kệ việc tôi phải nằm trong phòng, mặc kệ những cơn ho khiến những người khác xa lánh, Rin vẫn cứ tới và đem niềm vui đến cho tôi. Những cuốn truyện tranh, những món đồ chơi vốn nhạt nhẽo và vô vị nhưng khi có Rin bên cạnh, tôi lại thấy chúng cuốn hút một cách lạ kì. Có lẽ từ giây phút thấy nụ cười đó, tôi đã phải lòng Rin.

Một ngày nọ, Rin bị bắt gặp đang chơi cùng tôi trong phòng bệnh, dù sau đó đã bị mắng một trận vì tự tiện tiếp xúc với bệnh nhân nhưng sau đó cả hai đã được đồng ý cho chơi cùng nhau.

Hai đứa chúng tôi đã ở bên nhau từ lúc đó đến tận khi trung học. Khi đó, sức đề kháng của tôi đã ổn hơn trước. Nhờ được điều trị từ nhỏ mà lúc đó tôi đã có thể đến trường, không còn phải ở trong nhà 24/7 nữa, những cơn ho cũng đã bớt dai dẳng và khó chịu.

Rin và tôi đã dành cả tuổi thơ cùng nhau, cùng học chung một trường, chung một lớp, bên nhau và trưởng thành, khi nhận ra thì Rin đã xuất hiện là một phần không nhỏ trong cuộc đời tôi.

Thời gian trôi qua, mọi thứ thay đổi, cuộc tình đơn phương của tôi cũng vậy, những ngày tháng vui vẻ bên Rin làm tình cảm của tôi dành cho cậu ấy càng lớn dần, đã có những lúc tôi yếu lòng mà muốn thổ lộ nhưng lại chẳng đủ can đảm. Cứ như vậy, tôi giữ cái tình yêu một phía ấy bên mình trong khoảng thời gian dài đằng đẵng. Có buồn nhưng cũng có vui, dù cho nó có kết thúc như thế nào thì tôi vẫn trân quý tình cảm này.

Tôi đã nghĩ rằng dù cho có ra sao thì tôi cũng sẽ chấp nhận được cũng như không hối tiếc. Thế nhưng mọi chuyện lại không đơn giản như vậy

-Hả?…Cậu nói gì cơ?

Tôi hỏi lại một lần nữa để chắc chắn là mình không nghe nhầm.

-Tớ nói là, tớ có người yêu rồi đấy.

-Hở…?

Tôi nghe rõ, rất rõ từng chữ một nhưng bản thân lại chẳng hề muốn để chúng lọt vào tai, hay đúng hơn là chẳng muốn tin những lời đó.

-Cậu sao vậy Yoshikawa? Đâu cần sốc đến thế.

-À ừ…mừng cho cậu…

Tim tôi như muốn thắt lại, nó đau đến mức khiến tôi chỉ muốn chạy ngay lập tức khỏi chỗ đó, nơi có Rin đang đứng. Rõ ràng mới ngày hôm qua, mọi thứ vẫn còn bình thường, thế mà hôm nay cậu ấy lại đột nhiên thông báo như thể nó là điều hiển nhiên vậy.

-Phản ứng hời hợt thế…tớ còn tưởng chúng ta sẽ ăn mừng dịp này chứ?

Tôi cố lấy lại bình tĩnh để bản thân không tự dưng mà chạy đi như một đứa dở hơi. Chưa bao giờ việc nhìn thẳng vào mắt Rin với tôi lại khó khăn như lúc này.

“Ổn mà, chúng ta vẫn có thể là bạn…cứ như trước đến giờ thôi.”

Tôi cố trấn an bản thân, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Dù rằng Rin đang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu nhưng nếu không làm vậy thì có lẽ tôi sẽ khóc mất. Lấy hết tất cả sự bình tĩnh mà mình có, tôi nở một nụ cười.

-Phải ăn mừng chứ, Rin đãi nhé.

-Heh, cậu chúc mừng tớ mà, sao lại thành tớ đãi  rồi?

-Có sao đâu.

-Thôi cũng được, Mc Donald nhé?

-Không phải cậu mới là đứa hời hợt à?

“Phải…cứ như trước đến giờ thôi.”

Tất nhiên là không thể nào rồi, tôi không hề nghĩ nó lại đau đến mức này khi ở cạnh Rin, cứ nghĩ đến việc cậu ấy sẽ trong vòng tay của người khác làm tôi ghen tị đến phát điên. Tôi cố tỏ ra bình thường nhất có thể khi đi ăn mừng với cậu ấy, dù vậy trong lòng tôi vẫn nóng ran lên như thể bị đốt vậy.

Tôi không thể ngăn bản thân nghĩ rằng “tại sao?” “Tại sao đã nói là sẽ chấp nhận mọi thứ rồi nhưng vẫn đau thế này…”. “Tại sao mới ngày hôm qua vẫn còn bình thường mà…”

Dù nói như vậy nhưng tôi đã để ý thấy được Rin có những điều khác biệt trong khoảng thời gian gần đây. Cậu ấy chăm chút bản thân nhiều hơn, thậm chí còn đánh son, điều mà chưa bao giờ tôi thấy. Nói về tình yêu nhiều hơn, thường chủ động hỏi tôi những câu kiểu “Yoshikawa đã từng thích ai chưa?”, “Cậu nghĩ sao nếu tớ có người yêu?”, “Khi yêu thì người ta thường làm gì nhỉ?”.

“À…ra là vậy, mình chỉ cố làm ngơ những dấu hiệu đó…”

Tôi đã ngờ ngợ ra khi chứng kiến những thay đổi đó nhưng lại cố đánh lừa bản thân rằng chẳng có gì nghiêm trọng. Tôi chán ghét sự hèn nhát của mình, từ việc không dám tỏ tình đến việc chẳng dám nhìn vào sự thật, tất cả đều là tại bản thân tôi nên bây giờ mới phải chịu cơn đau này. Đó cũng là lần đầu tiên tôi trải qua buồn phiền một mình mà không có Rin bên cạnh.

Một ngày nọ, Rin đã rủ tôi đi chơi nhưng cậu ấy nói mình không phải là người đề xuất, mà là người yêu. Ban đầu tôi đã cố từ chối, làm sao mà có thể đi chơi cùng với người mình yêu khi mà người yêu của cậu ấy cũng có mặt chứ? Tuy vậy nhưng không chỉ Rin mà người đó cũng đã ra sức năn nỉ, chị ấy nói là muốn biết thêm về Rin, kể cả là về bạn thân của cậu ấy. Vì họ cứ nằng nặc rủ tôi đi cho bằng được nên bản thân chỉ đành xuống nước.

Tôi khá ngạc nhiên khi người yêu của cậu ấy là con gái, một nữ sinh viên đại học, tôi tự hỏi làm thế nào mà hai người gặp nhau trong khi bản thân chả biết gì. Liệu nếu tôi biết Rin thích con gái thì từ đầu mình đã có cơ hội chăng? Vậy ra từ đó đến giờ tôi vẫn không phải là số một của cậu ấy? Những câu hỏi ích kỉ đó chiếm lấy đầu tôi khiến dù chỉ là một buổi đi chơi cũng khiến tôi khó chịu.

Những tưởng đây sẽ là một buổi hẹn hò của hai người còn tôi chỉ là một kẻ ngoài cuộc nhưng tôi nhận ra bản thân đã sai lầm.

“Hana Kaori, tại sao? Tại sao chị không phải là một người xấu tính chứ?”

Đó là câu hỏi ích kỉ cuối cùng của ngày hôm đó. Chị Hana là một người dịu dàng và tốt bụng, chị ấy không hề xem tôi là một người ngoài kể cả khi người yêu mình ở ngay bên cạnh. Kể cả Rin ngày hôm ấy cũng đối xử với tôi như mọi khi. Ba người cùng đi chơi công viên giải trí, cùng ngồi ăn kem bên ghế gỗ, tối đến lại cùng đi xem phim. Cả buổi hôm đó, đối với hai người họ thì đây là một buổi đi chơi ba người, chẳng có ai bị cho ra rìa như tôi đã tưởng tượng.

Đang lý ra tôi phải ghét chị ấy, ghét khoảng thời gian nay. Đó là người đã cướp đi người tôi yêu thế nhưng, từ tận đáy lòng mình, tôi đã rất vui.

“Một người như vậy, làm sao mà mình ghét nổi chứ.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận