"Ài, vậy ra nơi này trông như vậy à…?"
Nhìn quanh những bộ đồ lót sặc sỡ được đặt khắp nơi, tôi bất giác lên tiếng cảm thán.
Tôi cũng có ngờ ngợ chuyện này từ lúc đọc quyển truyện đó rồi đấy, nhưng được nhìn tận mắt như vầy đúng là siêu thực mà.
"Hm…”
Con bé bắt đầu lựa qua mấy bộ đồ lót với vẻ mặt nghiêm túc, còn tôi thì vẫn đang ngơ ngác ngó nghiêng xung quanh.
Mình... nhìn có nhà quê lắm không nhỉ?
Nói thật thì tôi hoàn toàn chả biết gì về mấy chuyện ăn mặc này cho lắm... Hà, tôi đúng là vô vọng mà...
Mà, tôi đã phần nào hiểu được tâm tư của mấy lão tác giả đó rồi...
Ui chu choa, có nhiều cái để mà chọn thật đấy. Không ngờ cũng có ngày tôi lại được đi mua đồ lót cho riêng mình như này đấy.
Mấy lần mà có đồ lót mới thì là toàn đó chị hai hay đám hầu nữ giao cho không à, tại tôi cũng không thích ra ngoài cho lắm.
… Ru rú trong nhà hoài đúng là chả được gì ngon nghẻ cả.
Hừm, đây là…? Có lẽ nào đây là nguồn cảm hứng cho nhân vật đó à?
Ngẫm lại thì tôi cũng chỉ toàn mấy bộ đơn giản không, thay đổi khẩu vị tí cũng có chết ai đâu...
Tôi liền đem bộ đồ lót đó vào phòng thử đồ, sau đó tự ngắm nghía bản thân trước gương.
Để mà nhận xét thì nó tương phản thật đấy, làm quá nổi bật mái tóc màu ánh dương của tôi, cùng cái thiết kế có phần… mời gọi này nữa.
Nói thẳng ra là nhìn nó chả khác gì mớ dây nối lại với nhau và gọi là “đồ lót” thôi ấy.
Không thể hiểu được là có người lại muốn mua nó đấy.
Nhưng ngoài mấy việc đó ra thì tôi khá là khoái nó đấy, nó ôm sát người tôi một cách cực kỳ thoải mái ấy… đến mức mà tôi cứ ngỡ là bản thân đang trần như nhộng đấy.
Quyết định rồi, mua luôn cái này đi! Dù gì thì tôi cũng mặc nó bên dưới thường phục mà, đâu phải là mặc cho ai đó đâu…
… Ha ha ha… Hy vọng tên khốn đó đừng biết đến vụ này…
Và thế là tôi mặc luôn bộ đồ lót đó lên trên bộ đồ mới mua vừa rồi mà cầm nhãn ra thanh toán. Nhưng mà tôi cũng chẳng cần phải bỏ tiền túi ra làm gì, vì con bé đã bao hết toàn bộ từ trước rồi.
Để đứa em gái bao cho toàn bộ thế này, tôi thấy tự thân mình cũng nhục mặt thật…
Mà nhắc đến con bé, tôi thấy có còn đang đi quanh khắp cửa hình ngắm nghía, có vẻ là nó chưa chọn được bộ nào ưng ý thì phải?
Thôi thì cứ đứng đợi chút vậy, cũng chẳng có gì phải vội…
"Hừm..."
Tôi khẽ day trán trước cơn choáng váng chợt nổi lên này, có vẻ là cơn nhức đầu kia vẫn chưa hết hẳn thì phải.
Hay là nó là hàng đính kèm với việc có thể sử dụng Ma Lực nhỉ... Cũng có thể lắm chứ...
Chắc là do cơ thể tôi chưa quen với việc có Ma Lực bảo giờ nên nó đang cố để phản ứng lại với Ma Lực trong người nhỉ...
Mà, rốt cuộc vì sao mà tôi lại có Ma Lực để mà sử dụng Ma Pháp nhỉ? Chuyện này hình như chưa từng xảy ra bạo giờ mà ta?
Hiện giờ thì chỉ có mỗi già Giff là biết về việc này thôi, nhưng mà sau này thì sao nhỉ?
Cứ thế mà sống mà không sử dụng Ma Pháp à? Thế thì tôi có lại Ma Lực để làm cái quỷ gì?!
Với cả... cái Ma Pháp đó nữa chứ... Sao tôi lại biết được Trận Pháp chính xác để kích hoạt nó chứ?
Vốn dĩ thì việc tự tạo ra Trận Pháp tự thân nó là cả một công đoạn rủi ro mà, thế mà tôi lại có trong đầu Trận Pháp hoàn hảo để thực hiện cái Ma Pháp đó chứ.
Tôi có cảm giác mọi chuyện đang dần thành mớ bòng bong cả rồi... Đau đầu thật đấy chứ… Rốt cuộc thì chuyện quái gì đang xảy ra với tôi vậy trời?!
"Chị hai?"
Giọng nói lo lắng của ai đó chợt vang lên chắn ngang dòng suy nghĩ của tôi, hóa ra đó là Theresia với một ánh nhìn đầy thắc mắc hướng thẳng vào tôi.
“Hm? Em chọn đồ xong rồi à?”
Tôi liền lấy lại thần thái mà quay sang tươi cười với nó, mắt thầm để ý sang đống đồ lót dễ thương trên tay nó.
Hừm… Nhìn qua thì chúng nom cũng khá hợp với con bé đấy chứ.
“À, cũng chả có gì đâu… chị chỉ hơi ngạc nhiên khi mà em chọn đồ lâu vậy thôi.”
“Vậy ạ…”
Nó khẽ nhíu mày trước lời giải thích của tôi, ánh mắt cứ dán chặt vào mặt tôi như thể đang dò xét gì đó từ tôi.
Nhưng trước khi tôi kịp lên tiếng hỏi thì nó liền quay đi rời khỏi cửa hàng, và tôi liền đi theo ngay sau con bé.
… Gì vậy nhỉ? Tôi có mùi gì trên người hay sao ta…?
Á, có lẽ nào… Hay do vết bỏng trên mặt ta? Ây cha, xém tí thì quên mất nó rồi.
Tôi công nhận là mấy vết bỏng trên mặt khiến tôi nhìn có chút gian trá thật, thậm chí bây giờ cũng có người đang xì xào về mặt tôi trong đám hiếu kỳ với con bé trên đường đây này.
“Con bé đó là sao vậy…?”
“Lẽ nào là bị đe dọa…?”
“Đúng là khủng khiếp mà…”
Thật là, đám người này không còn gì khác để làm à?!
Mà, cũng chẳng phải là tôi có để tâm gì lắm đến họ, dù sao tôi đã quá quen với mấy chuyện này khi ở Học Viện rồi.
“Chị hai…”
Con bé bất chợt dừng lại giữa đường mà thì thầm như này, và giọng nói của đám xung quanh dần trở nên rầm rộ hơn.
“Khốn kiếp…”
“Hửm?”
Trước khi tôi kịp ngấm vào đầu lời nói khó hiểu của con bé, nó bỗng nhiên cầm lấy tay tôi mà kéo đi khỏi đám đông xung quanh với một tốc độ không tưởng.
Tôi không nghĩ là cái cơ thể mảnh mai đó lại có sức mạnh phi thường đến vậy luôn ấy, hay là nó đang dùng Ma Pháp nhỉ?
Thật là, con bé này… nó cố tình làm vậy để giúp tôi né tránh đám đó à?
Sau khi chắc chắn rằng đã tách xa khỏi mọi người xung quanh, con bé liền dừng lại trong một con hẻm cụt rồi thả tôi xuống rồi liền dập đầu đầy thành khẩn.
“Xin lỗi chị vì đã thất lễ như vậy, chỉ là…”
“Không cần đâu, chị hiểu mà. Thật ra thì, chị phải cảm ơn em mới đúng.”
Tôi gãi đầu nói lại với con bé với giọng điệu biểu lộ sự biết ơn hết mức mà tôi có thể biểu lộ ra, nhưng con bé vẫn biểu lộ một gương mặt đầy hối lỗi.
"…"
… Hiểu rồi, có vẻ như con bé cũng cảm thấy như tôi à…?
Nếu như đến tôi còn nghe được rõ mồn một những gì mà họ nói, thì không cớ gì mà con bé lại không nghe được cả.
“Nghe này… đừng để bụng những lời đó của bọn họ được không?”
Tôi lo lắng lên tiếng với con bé, và nó khẽ bặm môi nhăn mặt lại tỏ vẻ khó chịu… Có vẻ khuyên bảo nó khó hơn mình nghĩ rồi…
“Chị hy vọng em đừng để ý gì đến đám người đó, dù sao thì một phần nguyên nhân cũng từ chị mà ra cả.”
Đó không phải là nói láo. Tôi vốn dĩ rất ít khi ra ngoài như vậy, và Hoàng Gia cũng chẳng mặn mà gì mà tuyên truyền hình ảnh của tôi cả, nên rất ít người ngoài Hoàng Gia biết được thân phận của tôi cả.
“Với lại, em cũng đã bao tiền hết mọi thứ mà, từ bánh táo đến việc mua quần áo mà, coi như em đã trả hết nợ cho chị rồi đấy.”
Tôi lặng lẽ lên tiếng thêm lần nữa với con bé, hy vọng rằng nó tin vào lời giải thích của tôi của tôi. May mắn thay, sau khi im lìm một lúc lâu thì con bé khẽ nở một nụ cười nhạt nhìn lên tôi với ánh mắt đầy nhẹ nhõm.
Phù, có vẻ nó đã phần nào bỏ qua được chuyện này rồi… hy vọng vậy…
“Thế thì… đi ăn kem chứ?”
“… Ưm.”
Tôi lo lắng hỏi lại con bé với giọng điệu dò xét, và con bé khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng tình với ý kiến của tôi.
“Mà…”
Con bé bỗng chốc nhăn mặt lại mà gác tay lên cằm suy nghĩ điều gì đó, mắt dần đánh xuống bịch đồ mà nó vừa mua ban nãy.
“Ể?!”
Và rồi, trước sự kinh hoàng của tôi, con bé cởi hết bộ váy diễm lệ trên người xuống ngay trước mắt tôi, để lại độc bộ đồ lót màu lục trên người.
“Cái–Khoan–Là sao–?!”
“Bình tĩnh đi chị, em xóa hết sự chú ý sang phía này rồi.”
Con bé liền lên tiếng trấn an ngay lúc mà tôi bắt đầu mất bình tĩnh rồi đưa tay chỉ ra ngoài, và tuyệt nhiên chẳng có ai để ý gì đến phía này cả.
“A… đừng nói là em vừa dùng…”
“Như chị nghĩ, là {Câm Lặng} đấy.”
Với một nụ cười ngây ngô trên mặt, con bé thay sang bộ đồ mà nó vừa mua mới rồi, với một chiếc quần short còn ngắn hơn của tôi cùng một chiếc áo trễ vai màu trắng, nhìn ít bắt mắt hơn hẳn bộ váy trắng tinh vừa rồi.
“Chị thấy sao ~?”
Sau khi cột lên sang một bên với chiếc ruy băng, con bé chống tay tạo dáng hỏi tôi bằng một chất giọng năng động.
Oài… thế bất nào mà con bé còn tỏa sáng hơn cả khi mặc bộ váy vừa rồi nữa chứ?!
“Chưa xong đâu.”
Với một cái búng tay, một Trận Pháp bất chợt xuất hiện ở trên đầu con bé, và ánh sáng từ nó từ từ tràn ra khắp mái tóc và đôi mắt của nó.
Cái Trận Pháp đó liền biến mất sau khi bao bọc lấy hoàn toàn hai chỗ đó của con bé, và màu sắc của mái tóc cùng đôi mắt nó giờ đây đã trở thành một màu nâu nhạt thay vì màu vàng kim bình thường.
“Đó là… {Ảnh Sắc} sao?”
“Ưm.”
Tôi lẩm bẩm đầy kinh ngạc trước sự thay đổi này của con bé, và nó liền gật đầu với tôi bằng một vẻ mặt vui vẻ.
Phép {Ảnh Sắc} là một Ma Pháp thuộc cùng nhánh với {Ảo Ảnh}, với công dụng làm thay đổi màu sắc lên chính cơ thể người thi triển. Đây là một trong những Ma Pháp đơn giản nhất của Nhân Loại, đến mức mà một thằng nhóc cũng có thể dễ dàng thi triển nó.
Ma Pháp này nói thẳng ra là cực kỳ phế vật, với công dụng duy nhất là làm thay đổi màu sắc của bất kỳ thứ gì mà người thi triển chạm vào. Hơn nữa, cái Ma Pháp này dù đơn giản nhưng thời gian duy trì cũng khá ngắn, tối đa là tầm tiếng hơn thôi.
Nhân tiện nói luôn, {Câm Lặng} cũng là Ma Pháp trong cùng nhánh với {Ảo Ảnh} và {Ành Sắc}, với hiệu quả xóa bỏ sự chú ý của xung quanh đến vị trí được chỉ định.
Đương nhiên là hai Ma Pháp này đã được dạy qua ở Học Viện, và tôi cũng là người duy nhất thất bại trong việc thực hiện chúng…
Chà, nhớ lại mấy lần thất bại trong mấy tiết thực hành đó cảm giác đúng là khó tả mà…
“Chị thấy sao ~ Nhìn có ổn không ~?”
Con bé hào hứng xoay vòng cho tôi ngắm nghía, và tôi bắt đầu ngắm nghía kỹ càng diện mạo bây giờ của con bé.
… Mà, nhìn kỹ làm gì chứ, thậm chí dù đã thay đổi đến mức này rồi mà con bé nhìn vẫn phi thường mà.
“Hừm… nhìn em có cá tính lắm đấy.”
“Kukuku, cảm ơn chị nhé. Cơ mà, em lại không nghĩ là bản thân có thể vượt qua chị đâu.”
Con bé bắt chéo tay ra sau mà cúi mình trước mặt tôi với một nụ cười láu lỉnh, khiến tim tôi bất giác trễ mất một nhịp.
Giờ tôi hiểu được cảm giác của cái đám hâm mộ ở Học Viện rồi.
Bây giờ thì nó có thể còn chưa nhận thức được vẻ quyến rũ của bản thân, nhưng tôi ngờ rằng nó sẽ nhận ra và tận dụng nó sớm thôi…
Mà, cũng chả liên quan gì đến tôi cả, giờ cứ tận hưởng khoảng thời gian tự do còn lại của bản thân cái đã.
“Vượt qua à…”
Nhìn thấy vẻ tinh nghịch của con bé ở cự ly gần như vậy, tôi bất giác thở dài tự giễu. Gì mà vượt qua chứ, nếu muốn thì con bé câu hết đám Hoàng Gia ở trường ngay bây giờ còn được luôn ấy chứ.
Còn tôi á, có ai thèm đếm xỉa gì đến cái đứa bị cả cha mẹ ngó lơ suốt mười mấy năm đâu chứ. Mà nếu có thì cũng chỉ là đám điệp viên hay là chỉ muốn tiếp cận với đứa em gái đáng yêu này thôi…
“Chị ơi…?”
Con bé hỏi lại tôi với một giọng điệu đầy quan ngại, kéo tôi về lại với thực tại thêm lần nữa.
“À… xin lỗi nhé, chị đang nghĩ đến vài thứ ấy mà.”
Thật tình chứ, lại suy nghĩ không đâu rồi…
“À đúng rồi, em xém quên mất.”
Với một cái búng tay, một Trận Pháp bỗng dưng hiện ra trên đầu tôi tỏa sáng rực rỡ rồi biến mất, tất cả chỉ trong vòng một tích tắc.
Tôi nhanh chóng kiểm tra lại cơ thể mình, nhưng chẳng có gì thay đổi gì cả… Nói chính xác hơn thì phải là hầu hết mới đúng…
“Đây là…?”
Tôi lướt đôi tay trên mái tóc dài của bản thân, cảm nhận từng sợi tóc mơn trớn trên ngón tay. Mái tóc dài ánh lên màu vàng kim của tôi giờ đây đã chuyển hẳn sang màu nâu nhạt y như của con bé.
Với lại, nước da của tôi nom tươi tỉnh hơn thường ngày nữa, nên chắc là con bé giấu luôn vết bỏng trên mặt tôi rồi. Có vẻ con bé vừa xài {Ảnh Sắc} lên tôi để cải trang như nó đây mà.
… Con bé làm đến mức này vì tôi sao…?
“Vậy được không chị?”
Con bé lên tiếng hỏi với một giọng điệu thận trọng, có vẻ là do nó sợ bị rầy do đã tự tiện thi triển Ma Pháp lên tôi đây mà.
“… Lần sau nếu mà em có làm thì cứ đánh tiếng cho chị một tiếng, nhưng mà… cảm ơn nhé Thera.”
“Em hiểu rồi!”
Con bé bất giác lớn giọng với lời dặn dò của tôi, và tôi thở dài đầy nhẹ nhõm với lời xác nhận của nó. Dù gì thì nó cũng là một học sinh ưu tú mà, nên nó chắc chắn cũng phải hiểu chuyện đó chứ.
“…!”
Một thứ gì đó chợt xuất hiện từ sau lưng hai người bọn tôi, và trước khi bất kỳ ai kịp phản ứng gì thì nó đã chạy lướt qua cả đám rồi đi khỏi con hẻm với những động tác đầy nhanh nhẹn, đến mức mà tôi còn chẳng rõ thứ gì vừa ở đó nữa.
“A…”
Con bé khẽ khàng mở to mắt mà nhìn xuống dưới nền đá trống trơn, nơi đáng lẽ phải có túi quần áo vừa mua.
“Hả…?”
Cả hai người bọn tôi ngớ người ra mà nhìn lại về phía bóng đen vừa mất dạng kia, và kết quả liền hiện rõ ra trước mắt bọn tôi.
Ài… thật không ngờ là lại có người tuyệt vọng đến mức này luôn đấy….
Chạy lướt qua dòng người đi trên đường, nó ngẫm nghĩ lại về mọi chuyện.
Nó giờ đây đang phải bỏ chạy thục mạng khỏi người được xem là mạnh nhất toàn Marsaith hiện tại, tay cầm theo túi quần áo mà vô dụng với nó.
Với đôi chân được trui rèn qua bao lần trộm cắp, nó tự tin rằng bản thân có thể cắt đuôi thậm chí cả “ngài” Hiền Giả tương lai của Marsaith.
Mặc dù vậy, nó vẫn cảm thấy sợ hãi, và vì thế nó vẫn không dừng chân.
Nó biết rằng Theresia rất là khủng khiếp, vì chính nó đã nhìn thấy cô thi triển thứ Ma Pháp cấp chiến lược đó một cách đơn giản.
Nó không sống sót ở khu ổ chuột chỉ vì may mắn, nó biết khi nào nên rút lui.
Và dĩ nhiên, nó biết rằng trộm đồ từ một cá nhân như Theresia chính là tự sát.
Tuy nhiên, nó có lý do để làm vậy… một lý do còn quan trọng hơn cả chính nó.
“Gan lớn đấy…”
Một giọng nói đầy ngọt ngào, nhưng với nó chẳng khác nào tiếng gầm gừ của lũ Ma Thú, vang lên từ sau lưng nó.
Nó run rẩy quay đầu lại, chỉ để thấy một bóng dáng có phần nhỏ bé chỉ hơn nó một cái đầu.
Là cô ta.
Dù nó đã chạy nhanh hết sức có thể, cô ta vẫn có thể đuổi kịp nó. Cái tốc độ mà nó đã trui rèn qua năm tháng, cũng không thể giúp nó chạy thoát khỏi cô ta.
Dù nhìn cô ta nhìn cực kỳ khác biệt với thường ngày, nó vẫn biết rằng đây chính là “con quái vật” đó…
Nó ngã bệt luôn xuống đất trước sự hiện diện của cô, vì nó biết rằng bản thân không thể làm gì thêm.
Không một ai đếm xỉa đến nó hay cô ta cả, dù cả bọn đang ở giữa đường xá đông người, như thể cả hai người họ không có ở đây vậy.
Nó bắt đầu run rẩy không ngừng, mắt chăm chăm nhìn vào gương mặt trong trẻo không tì vết của cô ta.
“Giờ thì… ta nên xử lý nhóc như thế nào đây?”
Cô ta chậm rãi lên tiếng với giọng điệu hòa nhã, nhưng với bản năng được trui rèn qua năm tháng, nó có thể cảm thấy sát ý rõ ràng qua từng lời của cô.
Nó chết chắc rồi.
Sẽ không một ai có thể chặn cô ta lại, và nó sẽ phải trả giá vì dám trộm đồ từ cô.
“Khoan!!!”
Ngay trước khi cô ta kịp xóa sổ nó khỏi thế gian, một giọng nói vang lên thu hút sự chú ý của nó và cả cô ta…


0 Bình luận