Tôi chậm rãi ngồi dậy trên chiếc trường kỷ chi chít giấy tờ với một tâm thế đầy khó chịu. Một loạt các cơn nhói dần chiếm trọn tiềm thức tôi, khiến tôi chỉ còn biết khụy xuống ôm đầu trong đau đớn.
“Đau…”
Khẽ rên lên đầy đau đớn, tôi bỏ qua việc vệ sinh mà lặng lẽ đi xuống dưới phòng ăn trong khi gắng gượng qua cơn đau đầu này.
“Chị hai!!”
Thera, người lúc này đang lặng lẽ ăn sáng, kêu lên đầy lo lắng rồi chạy đến bên cạnh ngay khi nhận ra cái vẻ mặt nhăn nhúm của tôi.
“Chị không sao… cứ mặc kệ đi…”
Tôi khều khào nói với Thera để trấn an, nhưng mà gương mặt của con bé lại càng sầm xuống.
“Nhưng mà—”
“Cứ mặc kệ chị.”
“…”
Tôi mặc kệ con bé mà nhanh tay uống một ngụm nước ép thay cho cả bữa sáng rồi chậm rãi lết người ra ngoài xe ngựa mà đi đến trường, dù có phải đợi con bé hơi lâu tí.
Chết tiệt, khó chịu quá…
Rốt cuộc thì, tôi cũng chẳng thể qua được buổi học ban sáng. Với cơn đau đầu dần trầm trọng hơn, tôi xin nghỉ hết buổi và vác xác xuống nằm dưới viện xá.
Và rốt cuộc là con bé vẫn đi theo tôi xuống tận đây, mặc kệ lời khuyên ngăn từ đám giáo sư kia. Mà, sao con bé biết được nhỉ?
“Đi về đi… Thera…”
“Không đâu, em muốn ở lại xem tình hình của chị. Với lại, mấy bài học trên lớp em đều học qua trước rồi mà.”
Con bé vùng vằng nói vậy với tôi, khiến tôi chỉ muốn vò đầu bứt tai với tính ương bướng của nó. Mà cũng chả trách được, vì nó nói đúng mà.
Theresia quả thực là một thiên tài bẩm sinh, với thành tích học hết qua một nửa quyển Kiến Pháp ở trong thư viện Hoàng Gia trước tuổi thứ sáu.
Nó cũng thành thạo mọi Ma Pháp từ đơn giản đến cao cấp trước tuổi thứ tám, và cơ thể của con bé cũng cực kỳ phổng phao, đến mức mà tôi nhiều lúc còn quên mất nó mới chỉ chín tuổi ấy.
“Ự!!”
“Chị hai!”
Trong khi tôi đang nhớ lại về con bé, thì cơn đau đầu lại đột ngột chuyển nặng khiến tôi khẽ gằn giọng đầy khổ sở.
Con bé kêu lên đầy lo lắng trước tình hình của tôi, nhưng tôi lúc này lại quá đau để có thể để ý thêm đến nó.
“Fufufu, nhìn tệ hại thật đấy nhỉ?”
Giọng nói bỡn cợt của ai đó vang lên từ ngưỡng cửa, khiến tâm trạng tôi càng lúc càng tồi tệ thêm.
Tay Alder đó nhìn xuống tôi với một nụ cười khinh khỉnh, và bầu không khí trong phòng dần trở nên nặng nề hơn.
“Cô định đánh ta với tình trạng đó à?”
“… Ta không định đâu…”
Tôi thều thào đốp chát lại tên Alder, nhưng hắn chỉ khẽ khua tay ra chiều rất kịch.
“Thế thì không được đâu ~ Dù sao thì ai cũng biết đến vụ này rồi mà ~”
“…”
Tôi bất giác im bặt trước lời nói đó của hắn, và cảm tưởng như cơn đau đầu cũng đã theo đó mà giảm bớt đi đôi chút.
… Tên này, hắn dám làm đến vậy luôn à…
“Đúng đấy, cho nên đừng có hòng mà trốn đấy nhá ~”
Nói xong hắn ta liền rời đi, miệng cười mãi không ngớt, để lại tôi và con bé lại một mình trong phòng.
“Vừa rồi… là sao vậy?”
Con bé khẽ nghiêng đầu đầy kinh hoàng với điều vừa xảy ra, mắt khẽ liếc sang tôi như thể đang muốn nghe qua lời giải thích…
-
Tại sân đấu tập nơi mà Alicia đã đấu với Alder hôm qua, mọi người đều xầm xì bàn tán sau khi đã yên vị hết trên khán đài.
Nội dung của cuộc trò chuyện thì quá ư là rõ ràng, đó chính là về trận quyết đấu giữa Công Chúa Alicia Marsaith và Hoàng Tử Alder Alius hôm nay.
“Lời nói đó là thật à? Nếu vậy thì hay thật đấy.”
“Không thể ngờ là ngài Theresia lại hứng thú với ngài Alder đến vậy.”
“Dù nhìn khá là lạc đôi, nhưng về cơ bản họ đúng là hợp nhau…”
Trong khi mọi người đều đang bàn tán về chuyện hôm qua được Alder kể lại khắp nơi nguyên ngày hôm nay, thì trung tâm của cuộc trò chuyện, Công Chúa Theresia bước lên khán đài với một bầu không khí u ám.
Ai nấy đều vô thức ngậm chặt miệng lại trước vẻ mặt đầy căng thẳng của Theresia, dẫn đến một bầu không khí căng thẳng còn hơn cả ở trên sân đấu nữa.
Ngay sau đó thì hai người còn lại cũng dần xuất hiện trên sàn đấu với cùng những trang bị giống hệt như hôm qua, trừ một vài khác biệt nho nhỏ.
Alicia lúc này đang tỏ ra tồi tệ hết sức với một gương mặt tái xanh như sắp chết, mặc trên mình thêm một chiếc áo khoác phủ kín người.
Trong khi đó thì Alder thì lại đang đứng đó với nụ cười tự tin cùng phong thái điềm tĩnh, tay cầm một cây trượng hoa mỹ hơn cái hôm qua.
Nhìn sơ qua thì kết quả đã rất là rõ ràng, và rồi giọng nói kia lên tiếng khởi đầu trận đấu.
Ngay lập tức, Alicia liền ném thứ gì đó xuống đất, khiến một chùm khói phun ra bao phủ lấy xung quanh.
“Cái– Khụ khặc… !”
Tên Alder kêu lên một tiếng hoảng hốt rồi bắt đầu ho sặc sụa không kiểm soát, đánh mất luôn phong thái tự tin trước trận đấu, trước khi dần biến mất vào bên trong đống bụi.
Dù rằng cả bọn đang ở ngoài trời, đám bụi đó lại dần choàng lấy hết cả sân đấu mà không hề tản ra xung quanh chút nào.
Do một sự cố từ hồi xa xưa cộng với việc có sự hiện diện của Theresia, một nhân vật quan trọng của cả vương quốc Marsaith, mà màn chắn sân đấu giờ đây đã vô tình biến cả sân đấu thành một không gian khép kín, chặn hết đám khói kia khỏi việc lan ra khán đài.
Trong khi ai nấy đều đang dần trở nên sốt ruột trước việc đám bụi đang dần che phủ hết toàn cảnh sân đấu, thì mặt của Theresia bỗng chốc trở nên tái mét cả đi.
Ngay lúc đó thì một ánh lửa chợt bùng lên từ bên trong làn khói, tiếp diễn theo sau là một vụ nổ cùng tiếng động long trời lở đất thổi bay hết cả sân đấu.
Tiếng nổ cùng uy lực từ ngay trước mặt khiến ai nấy đều ngã ngửa ra sau, dù toàn bộ tia lửa hay mảnh vụn từ vụ nổ hướng đến khán đài đều đã được màn chắn chặn lại hết.
“Cái…?!”
“Đừng nói là, ngài Alder…”
“Không thể nào…?!”
Ai nấy đều bày tỏ sự lo lắng với Alder, vừa ngóng chờ làn khói từ vụ nổ tan đi. Và rồi, bóng dáng của sân đấu đổ nát cùng hai đấu thủ nọ dần hiện ra trước mặt tất cả…
-
(Đau thật đấy, hắn ta bị ngu à?!)
Tôi khẽ rủa thầm trong suy nghĩ, cơ thể cố gắng để đứng dậy sau vụ nổ. Mà, cả người tôi giờ đây lại chẳng nghe theo lệnh tôi nữa.
May mà tôi chuẩn bị hết đạo cụ từ trước cho mấy vụ như này, không thì giờ này tôi đi thật rồi đấy.
… Mà cũng chả có nhiều nhặn gì cho cam, được mấy quả bom khói nhồi bột mì mà thôi. Nói chung là tôi giờ gần hết bài rồi.
(Thành công thật đấy… Nhưng mà ai ngờ được tên đó lại ngu đến vậy chứ?!)
Ngay khi vừa xả hết được mớ bom đó ra rồi nhanh chân tiếp cận hắn với một thanh kiếm ngắn thì tên đó đột ngột xài {Hỏa Cầu}, khiến cả khu vực nổ tung và thổi bay hết cả hai đứa đi cùng một phần sân đấu đi.
“Ch– Chết tiệt… M– mày…!!!!”
Gượng đứng dậy được trước tôi với cái thể chất vượt trội hơn bên này, tên Alder gầm lên một tiếng đầy khó chịu với đầy những vết bỏng trên người
May mà tôi pha chế tương đối loãng nên cả đám mới toàn mạng được, chứ mà nó đậm hơn tí thì hai đứa giờ đây xuống đất ở hết rồi.
Mà, tôi dùng trò đó để ngăn hắn xài {Hỏa Cầu} lung tung mà, ai ngờ hắn lại liều đến vậy chứ?!
“Trò con bò đó… không có hiệu quả…”
Với những hơi thở dồn dập, hắn ta từ tốn lại gần tôi, người giờ đây còn chả cử động nổi một thớ cơ nào cả, trái ngược hoàn toàn với tên đó.
Hắn ta giương cây gậy đã gãy mất một nửa lên cao rồi hạ nó xuống tôi, và cuộc chiến đã được định đoạt ngay khoảnh khắc đó…
Hoặc không.
Tôi gắng gượng né tránh cái đòn đó trong gang tấc, hai tay nắm chặt lấy bên cổ chân trái của hắn. Dồn hết sức lực của bản thân, tôi kéo chân hắn đi khiến hắn ngã bệt ra đất.
“Ự… cái gì…?!”
“Đừng hòng!!”
Tên Alder đó khẽ rên rỉ đầy khó chịu trong khi run rẩy cố gắng đứng dậy, nhưng tôi đã lập tức dùng chân kẹp cổ khóa chặt hắn lại.
Đúng vậy, đây cũng là kế hoạch của tôi phòng trường hợp hắn dám mạo hiểm xài {Hỏa Cầu}. Ai mà dám xài cái trò tự hủy vậy nếu không lường trước cái này chứ?
Bí mật chính là thứ nằm ẩn sau lớp áo choàng của tôi, một chai thuốc óng ánh màu vàng nhạt.
Đó chính là thuốc hồi sức, thứ có thể hồi phục phần nào thể lực ngay khi tiêu thụ, mà đáng lẽ phải nằm trong viện xá.
Dùng lại con hàng giãn cơ cũng được, cơ mà tôi không muốn mạo hiểm tiến lại gần hắn cho lắm. Với lại, nếu mà hắn xài trò {Ảo Ảnh} tiếp thì coi như tôi đi luôn.
Vốn dĩ thì tôi mang theo chiếc áo choàng này là để hắn ta không nhìn ra chai thuốc này, đồng thời cũng giúp giảm thiểu tối đa lượng lửa dây vào người từ {Hỏa Cầu} của hắn.
Nói thật thì nếu mà hắn ta nhanh tay hơn, hoặc nếu mà hắn dùng đòn {Hỏa Cầu} đó trễ hơn chút xíu, thì tôi thật sự gục luôn đấy.
Dù vậy thì việc tôi cũng không thể lạm dụng thứ này được, nên bên tôi bây giờ cũng chả còn bình thuốc nào hơn.
Vả lại thì tôi vẫn là người bị thiệt hơn hắn trong vụ này nữa, nên tôi bắt buộc phải hạ hắn càng sớm càng tốt.
Tuy nhiên, khi mà tôi còn chưa kịp quyết định gì thì tên Alder bỗng cầm lên một mảnh vỡ của sân đấu lên đâm một phát vào chân tôi khiến tôi thả lỏng chân ra.
Tệ hơn, cùng với cơn đau kia thì cái đầu tôi lại nhức lại một lần nữa, khiến tôi chỉ còn biết nằm đờ ra đó.
Đau quá… Tại sao lại là giờ ch—
Trước khi tôi kịp hiểu gì thêm, thì cái chân kia đạp thêm một phát vào mặt khiến tôi choáng váng trước khi hoàn toàn lịm đi…
-
“Hà… Hà…”
Thở dốc không ra hơi, tên Alder khẽ lùi lại khụy xuống sau khi đá bay Alicia đi một đoạn. Ai nấy trên khán đài đều xì xầm đầy lo ngại với trận chiến này, phần lớn là từ hành động thô bạo vừa rồi của hắn.
Bầu không khí quanh Theresia dần trở nên tăm tối hơn tất thảy, và cô đã ghim ánh mắt xuống dưới cái tên Alder.
Dù vậy thì Alicia vẫn không có dấu hiệu là sẽ cử động sau pha đó của hắn ta cả, và ai nấy đều đinh ninh rằng tên Alder đã nắm chắc phần thắng, mà không hề để ý đến tình trạng của cô cả.
Trong khi đang hằm hè với đám quý tử Hoàng Gia ở đây, Theresia bỗng dưng giật mình mà nhìn lại sang phía Alicia với một ánh nhìn đầy nghi ngờ.
Nhưng trước khi Theresia kịp làm gì thêm thì người Alicia bất chợt khẽ động đậy, và rồi cô chống tay chậm rãi đứng dậy với một tâm thế run rẩy.
“A…”
Tay Alder mở to mắt ra đầy kinh ngạc trước diễn biến này, nhưng rồi Alicia đột ngột ngã khụy lại ra đất.
Tay Alder sau đó liền dồn hết sức để đứng dậy mà tiến về phía của Alicia, nhìn xuống cô với một ánh nhìn đầy khó chịu. Thêm một lần nữa, hắn ta dùng chân đá bay cơ thể nhẹ bẫng của cô đi như một thứ đồ bông.
“Từ bỏ đi, cái thứ vô dụng này…”
Hắn ta gằm gè lên tiếng với Alicia, người lúc này vẫn đang cố để gượng dậy. Ngay sau đó thì cô bất chợt giơ tay ra về phía chân hắn, nhưng hắn đã lập tức lùi lại trước khi cô kịp nắm lấy nó.
“Một trò… mà đòi làm hoài… à?”
Alder bảy tỏ sự khó chịu với Alicia, nhưng rồi lại bất giác nghiêm mặt lại. Cánh tay của cô bất chợt vung lên cao, như thể đang ném đi một thứ gì đó…
Hắn ta lập tức nghiêng đầu khỏi hướng mà cô ném đi, nhưng một thứ gì đó sắc bén đã kịp sượt qua má của hắn khiến máu chảy ra.
“Cái…”
Alder liếc một thoáng ra đằng sau, và bóng dáng của một con dao ném rơi xuống đất xuất hiện ngay trước mắt hắn.
Có vẻ là khi nhân lúc hắn ta đang lơ đãng khi đang đứng dậy đi về phía Alicia vừa rồi, cô đã nhanh tay rút nó ra từ trong áo mà giấu vào dưới cánh tay.
“Ta chưa thua… đâu.”
Alicia chậm rãi đứng dậy trước mặt tên Alder, gương mặt nhăn nhó đầy đau đớn ghim thẳng vào hắn ta. Và rồi, trong chốc mắt cô đã đến ngay trước mặt hắn với nắm đấm vung thẳng vào giữa mặt.
“Tch…”
Tay Alder nhanh chóng giơ tay cản lại nắm đấm của cô, nhưng Alicia đã nhanh tay hơn mà đấm một phát rõ đau vào mặt hắn khiến hắn phải choáng váng lùi lại vài bước.
Không dừng lại ở đó, cô còn tiện chân tung một cước vào bụng khiến hắn ngã lăn ra đất mà nằm bất động luôn tại chỗ.
Sau vài phút im lắng tiếp theo với một hành động nào khác từ hai người, một giọng nói lạnh lùng vang lên báo hiệu kết quả trận đấu.
“Người chiến thắng, Alicia Marsaith!”
Ngay sau khi nó thông báo tên của Alicia với tư cách là người thắng cuộc, bóng dáng bất động của cô liền ngã lăn ra đất…
-
{Chúc mừng nhé, cho chiến thắng của người.}
“…”
Cái thứ kia lên tiếng tỏ vẻ mừng rỡ với tôi, cơ mà tôi lại chả có tinh thần nào để hưởng ứng cả. Đấy là vì, tôi vốn dĩ phải thua ngay lúc đó rồi mà.
{Vui lên đi, người thắng rồi mà? Sao cứ ủ rũ mãi thế?}
“… Chẳng phải đấy là do ngươi à?”
{… Ối chà, người nhận ra à?}
“Ự!!!!!!!”
Tôi gầm lên đầy mệt mỏi với cái thứ kia, cả người úp hẳn dưới sàn đầy chán nản. Thế là cái cảm giác kỳ quái đó là thật à?!
Xấu hổ thật đấy, thế mà mình cứ tưởng là do quyết tâm “cứu rỗi” con bé giúp mình lấy thêm sức chứ…
“Mà, chuyện đó là sao vậy? Biết là do ngươi rồi, nhưng chính xác là sao vậy?”
{Fufufu, người vẫn chưa nhận ra à?}
Cái thứ kia khúc khích trước câu hỏi của tôi, cơ mà tôi vẫn chẳng nghĩ ra được gì cả. Tôi lúc đó thật sự đã cạn hết sức lực rồi mà, hay là nó vẫn còn giấu bài nhỉ?
{… Người không biết thật à?}
Gật đầu.
{… Thế bất nào đám các người còn tồn tại vậy? Kiến thức đơn giản vậy mà còn không biết á?}
Gật… đầu.
Nói thật thì tôi cũng chả rõ nữa, cái thứ này rốt cuộc muốn nói gì đây…?
Mà khoan, chẳng phải mình có đọc qua thí nghiệm nào đó thì phải… Nếu không nhầm thì nó là…
{Ma Lực có thể chuyển hóa trực tiếp thành năng lượng sống, bao gồm thể lực.}
Đúng rồi, là nó đấy… phải không ta?
Mà khoan. Nếu là vậy thật thì…
“… Là do ngươi mà ta còn gượng dậy được á?”
{Đúng.}
Ài…
“Đến thế rồi mà vẫn thua… mình đúng là vô dụng mà…”
Tôi gục đầu xuống ủ rũ, mặc kệ luôn cái thứ kia.
Thắng cuộc nhờ sự hỗ trợ bất đắc dĩ của cái thứ này… nghe gian lận thật chứ. Ai khác mà biết vụ này chắc mình lên núi luôn quá.
{Ừm… hay là ta không nên làm vậy?}
Cái thứ kia thắc mắc hỏi lại tôi, khiến tôi muốn nói là không ngay tắp lự. Cơ mà, tôi vẫn chẳng thể dứt khoát nói ra điều đó…
Dù gì thì nó vẫn đã giúp tôi một mạng khi đó mà, không thì tôi nằm thật luôn đấy chứ… nên thay vì bắt lỗi nó thì tôi đáng lẽ phải—
“Không. Ta phải cảm ơn ngươi mới đúng.”
Tôi chậm rãi nói với nó trong khi vẫn cúi gằm mặt, nên cũng chả thấy được phản ứng nhất thời của cái thứ kia. Cơ mà để tâm làm quái gì, nó cũng có biểu cảm hay gì đâu.
{Cảm ơn sao… nghe lạ tai thật đấy.}
Cái thứ đó chậm rãi nói đầy vẻ bất ngờ, khiến tôi cảm thấy hơi tò mò… Có khi nào, đây là lần đầu nó được nghe những lời đó không nhỉ?
Có thể đấy chứ, dù sao thì nó cũng chỉ là Ma Vật mà, dù có trí tuệ thâm sâu đến đâu thì nó cũng chẳng thể giao tiếp được với ai với cái thân hình đó nhỉ…
Cũng có thể nói là, mình là người duy nhất mà nó nói chuyện… chăng…?
(… Thế thì xui cho nó thật đấy, vớ phải con bé vô năng như mình… Hê?)
Bỗng chốc nhớ lại chuyện đó, tôi lên tiếng hỏi cái thứ kia. Tính là hỏi nó chuyện này tối qua rồi đấy, cơ mà cái tên ngu đó làm mình quên sạch bách hết trơn.
“Mà này… ngươi có liên quan gì đến chuyện ta đọc được cổ ngữ không?”
{Hửm… À, là nó à? Đúng là thế thật.}
Nó dửng dưng khẳng định chuyện đó khiến tôi thấy có hơi hụt hẫng, như thể với nó chuyện đó chả là gì cả.
{Này…}
Cái thứ kia bỗng dưng lên tiếng sau một lúc im lặng.
{Liệu người có muốn… luyện tập xài Ma Pháp không?}
“Ể?”
Tôi nhất thời chưa kịp hiểu ra những gì mà nó vừa nói, người cứ ngồi thần ra cố để gặm nhấn từng chữ một…


0 Bình luận