Chậm rãi hé mở đôi mắt nhắm nghiền, tôi lặng lẽ ngồi dậy mà ngắm nhìn xung quanh.
Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là bóng dáng đang thở đều của Theresia ở bên giường, và tôi khẽ nở một nụ cười với con bé.
Lặng lẽ nhìn xung quanh một lúc, tôi lập tức nhận ra bản thân đang ở trong viện xá. Và dựa vào tình hình lúc này thì tôi đoán rằng con bé đã tự mình vác tôi từ tận ngoài sân vào tận đây.
(Mình đúng là phiền phức nhỉ…)
Tôi khẽ nở một nụ cười tự giễu với chính bản thân, nhưng rồi cái cảm giác khó chịu khi để thua cuộc trước tên đó bất chợt cuộn trào trong lòng tôi.
(Ây dà, giờ thì sao nhỉ? Mình chắc chắn là xong đời rồi đấy.)
Tôi khẽ thở ra một hơi dài đầy chán nản và nằm phịch xuống giường, mắt vu vơ nhìn lên trần nhà trắng bóc mà suy nghĩ lung về tương lai.
Dù cái cuộc thách đầu này là hoàn toàn không chính thức, thậm chí còn được coi là xích mích của trẻ con, tôi dám cá rằng hai người đó sẽ không đời nào mà bỏ qua nó đâu.
Thì bởi, nếu gán ghép được con bé với tên Alder kia, thì đất nước này có thể củng cố thêm mối quan hệ Thánh Quốc Marselia và giúp nâng cao vị thế của đất nước với các quốc gia lân cận.
Đồng thời việc này còn có thể giúp tăng cường quân lực và kinh tế để chống lại đám Quỷ Tộc đang quấy nhiễu bên biên giới.
Cộng thêm việc huấn luyện cho chị hai, đây là một mũi tên trúng luôn ba bốn con chim, thậm chí có thể nói là cả đoàn… với chỉ việc thí luôn con tốt thí là tôi…
… Hay là trốn đi làm tu nữ nhỉ, nghe cũng không tệ cho lắm…
Mà cũng không được, tên Xona kia chắc chắn sẽ tìm được cách lôi tôi về. Dù gì thì hắn cũng nổi tiếng là dai dẳng trong việc cưỡng ép con gái mà hắn tia vào, và hắn đã nhắm một mình tôi rồi…
Ai da, số mình đúng là còn thua cả con rệp…
“Chị hai…”
Trong khi tôi còn đang suy nghĩ lung tung thì một giọng nói đầy quan ngại bất chợt vang lên từ bên cạnh, và tôi lặng lẽ chuyển ánh nhìn xuống bên đó.
Theresia lúc này đã thức dậy, có lẽ là từ việc chiếc giường bị rung lắc do tôi đột ngột nằm xuống vừa rồi, và lúc này đang lặng lẽ nằm đó nhìn sang tôi.
“… Em xin lỗi vì đã kéo chị vào chuyện này.”
Con bé thầm nói với tôi, ánh mắt ánh lên vẻ hối hận và phức tạp. Có vẻ như nó đang tự trách mình vì đã để tên đó làm càn với tôi, và công bằng mà nói thì nó cũng có một phần liên quan thật…
Dù vậy…
“Em không cần phải xin lỗi đâu, dù gì thì đó cũng là quyết định của chị mà.”
Tôi khẽ mỉm cười với con bé để trấn an, dù rằng đó cũng không hoàn toàn là sự thật. Việc chấp nhận đấu với tên đó đúng là ý định của tôi, chỉ là tôi không ngờ bản thân lại thua nát đến vậy.
(Đúng là mình nên học thêm gì đó về Ma Pháp thôi…)
Tôi nghĩ thầm về điều đó và định bàn thêm với già Giff, cơ mà con bé trông không tin lắm vào lời nói của tôi…
“Nhưng mà…”
“Không nhưng gì cả, việc chấp nhận là suy nghĩ cá nhân của chị. Chị sẽ chấp nhận hình phạt.”
Tôi cứng rắn nói với con bé, và nó cúi gằm mặt xuống với một bầu không khí đầy phức tạp với mọi chuyện.
“… Em hiểu rồi.”
Con bé thở dài mà nói vậy với tôi, khiến lòng tôi cũng thấy nhẹ nhõm theo. Có vẻ nó đã hiểu được những gì mà tôi muốn nói rồi.
Con bé chưa bao giờ là dạng người nông nổi cả, nên nó ắt hắn cũng sẽ hiểu ý mà tôi muốn nói đến thôi.
… Đành vậy, tôi cũng chẳng muốn ngó lơ ánh mắt buồn bã đó được. Với lại, dạo này sắc mặt của con bé cũng hơi tệ, nên thay đổi không khí chút chắc cũng ổn thôi.
“Hay là hai ta đi ăn gì đó vào cuối tuần nhé?”
“Ể, vậy được á?”
Con bé liền sáng tít cả mắt lên trước đề nghị của tôi, và nó liền lẩm nhẩm ra hẳn một kế hoạch đi chơi với tôi vào ngày đó.
Nhìn nó háo hức như vậy hoài niệm thật đấy, làm mình nhớ lại hồi cả đám còn nhỏ quá đi… Mà thôi, nhớ lại mấy chuyện đó mà khiến mình quặn hết cả ruột…
~
“Được rồi đấy ngài Alicia, mấy vết bỏng đó sẽ biến mất hẳn sau tầm một tuần nữa nếu ngài bôi thuốc theo lời dặn.”
“Cảm ơn chị.”
Khẽ cúi đầu tỏ vẻ thành khẩn với cô y tá mang gương mặt có phần quá tuổi, tôi lặng lẽ quay lại phòng học của bản thân với mớ thuốc trên tay.
Chuyện sau đó cũng chẳng có gì nổi bật lắm, con bé thăm hỏi tôi một chút đến khi cô y tá này quay lại, và con bé liền rời đi sau khi xác nhận rằng tôi thật sự được chăm sóc tận tình.
Mà, nói là tận tình nhưng cổ cũng chỉ làm qua loa hết sức có thể thôi. Ai da, nếu con bé mà không ở đây thì chắc cổ cũng chả làm gì hơn đâu…
Tôi chậm rãi đi vào trong phòng học, nơi lúc này đang chăm chú nghe giảng bài, rồi đi đến ngồi xuống ở bàn của mình nằm sâu trong phòng.
Chẳng ai thèm để ý đến tôi cả, và những kẻ có nhìn qua thì đều cố giấu đi vẻ mặt khinh khỉnh đi một cách vụng về.
Tôi khẽ thở dài mà nhìn lên bảng đen kia, thứ mà đang được điểm tô bằng những Trận Pháp phức tạp và cổ ngữ cổ xưa.
Cơ mà tôi lại chẳng xài được bất kỳ cái nào trong đống đó cả, nên có học hay không cũng như nhau thôi…
“Hửm?”
Tôi lặng lẽ dụi mắt lại rồi nhìn lại lên bảng, với một đống câu hỏi đang nảy ra trong đầu trước những gì được vẽ nên kia.
(Mình đọc được… đám cổ ngữ đó à?)
Quả thực vậy, mặc dù còn rất là mờ mịt, nhưng tôi có thể đọc hiểu được nghĩa của đám cổ ngữ được vẽ trên mấy cái Trận Pháp kia.
Bản thân tôi từ trước cũng có ráng để học mớ cổ ngữ đó từ trước để có thể tìm ra bí mật sau Trận Pháp kia, nhưng mặc cho có hiểu được đến đâu thì tôi vẫn hoàn toàn mù tịt về ý nghĩa.
Về bản chất thì đám cổ ngữ kia được tạo ra từ những tổ tiên cổ xưa thời đại Nữ Thần, với mục đích và biến đổi những gì còn lại của Nữ Thần thành các phép màu cho riêng họ.
Tuy nhiên, cho đến hiện tại thì chẳng ai có thể đọc được đống kí hiệu khó hiểu này nữa, ngoại trừ một số ít chủng tộc trường thọ ra…
Đấy là cho đến tận bây giờ…
“Tên đó đập mình mạnh đến vậy à?”
Tôi thầm suy nghĩ lung tung về chuyện này, tay cầm bút viết lại những gì mà tôi hiểu được xuống cuốn sổ.
Sau khi chăm chú viết hết đống cổ ngữ kia kín hết mặt giấy thì một tiếng chuông kêu lên báo hiệu hết giờ, và ai nấy đều tấp nập đứng dậy sắp xếp đồ ra về.
(Phải phân tích đống cổ ngữ này mới được~ Đã lâu quá rồi mình mới lại thấy hứng thú như này~)
Khẽ huýt sáo đầy hào hứng, tôi nhanh tay dọn hết đồ vào túi rồi vội vã ra về. Ai nấy đều nhìn tôi với vẻ khinh thường, nhưng sự háo hức trong lòng giúp tôi phớt lờ ánh nhìn của đám đó.
Tuy nhiên, một ai đó đã bất ngờ đứng chặn đường tôi ngay giữa sân trường, và tâm trạng của tôi lập tức trùng xuống.
“Fufufu, công chúa Alicia…”
“Ngươi…!!!”
Tôi gằn giọng đầy tức giận với cái tên trước mặt mình, Alder, lúc này đang mỉm cười khinh khỉnh hướng sang tôi.
Cái tên này còn muốn cái quái gì nữa?! Bộ việc làm nhục con này còn chưa đủ thỏa mãn hắn ta à?!
“Ngươi muốn gì?”
Cố để kìm nén sự khó chịu trong lòng, tôi gằn giọng hỏi với tên Alder với một tâm thế đầy sốt ruột.
“Đừng lo, hỡi công chúa Alicia. Ta sẽ cho cô một cơ hội cuối cùng.”
Nụ cười trên mặt hắn dần kéo dài ra hơn nữa, và hắn từ tốn lên tiếng với tôi bằng một cái giọng thánh thiện giả tạo.
Nhưng mà cơ hội à? Hắn định làm gì với con này nữa đây?
“Cô thấy đấy, ngài Theresia đã cầu xin ta cho cô một cơ hội nữa. Với tư cách là một Hoàng Tử đầy lòng từ bi và cũng là một con chiên ngoan đạo của ngài, ta đành phải chấp nhận lời khẩn cầu đó của ngài Theresia thôi.”
Lại nữa rồi, con bé lại làm điều không cần thiết… Tại sao cái số của mình nó tối vậy trời…
“Ta sẽ cho cô một cơ hội để đấu với ta thêm một lần nữa, cô liệu mà chiến thắng đi đấy—”
Biết ngay mà, “cơ hội” mà hắn ta nói chắc chắn phải là một trận tái đấu rồi, và mình chắc chắn sẽ lại bị đánh bầm dập còn thảm hơn hôm nay cho co-
“—vì nếu ta thắng, lần đầu của ngài Theresia sẽ thuộc về ta.”
… Hửm?
Tên đó vừa tuyên bố cái quỷ gì vậy?
Con bé, người được xưng là Pháp Giả kế tiếp, mà lại chơi trò đó để khiêu khích tên đần này á? Nghe việc con bé cùng chị hai bị đánh bại bởi mình nghe còn đáng tin hơn.
“Người nói nhăng cuội gì vậy?”
“Tin hay không là tùy ngươi, ta sẽ đợi cô vào chiều mai ở sân đấu. Và cô nhất định sẽ có mặt ở đó.”
Nói xong thì tên đó cũng liền rời đi, còn tôi thì vẫn còn đang tiêu hóa những gì mà hắn vừa nói… Thiệt chứ, hắn bị đập đầu vào đâu à?
~
“Ư…”
Tôi chậm rãi mở mắt mà ngồi dậy, đưa đôi mắt đờ đẫn đánh khắp cái không gian trắng bóc kéo dài đến vô tận này.
Để nhớ lại nào… Sau khi nghe qua mấy lời ba láp đó của hắn, tôi liền đi về lâu đài, ăn uống một bữa đạm bạc, lên lầu làm bài tập rồi phóng lên giường ngủ luôn…
… Ngẫm lại mới thấy cuộc sống của mình nhàm chán quá thể, ngoài việc lén tập với già Giff thì cũng không có gì nổi trội cả. Ây chà, nhớ mấy buổi du ngoạn với chị hai quá đi…
(Con bé lại học thêm bữa nay nữa chứ, nên mình cũng chả hỏi được thêm về vụ đó nữa chứ…)
Trong khi tôi còn đang nghĩ lung tung, thì một thứ gì đó đột ngột xuất hiện sau lưng tôi.
{Chào.}
“…”
Cùng lúc với lời chào của thứ nào đó nhầy nhụa ở bên kia, ký ức từ mấy lần gặp trước dần lấp đầy trong đầu giúp tôi nhận ra danh tính của cái thứ kia.
Hừm… cái cảm giác quên đi nhớ lại này đúng thật là… Bộ nó vẫn còn nghi ngờ mình à?
{Ta nghe qua hết mọi chuyện rồi.}
“… À…”
Nó biết luôn cả chuyện đó rồi sao… Hỏi ý kiến của nó về chuyện này chắc cũng không sao đâu.
“Thế, ngươi nghĩ gì về chuyện đó?”
{Tên đó chắc chắn vừa trúng ngải rồi.}
“Công nhận.”
Cái thứ đó liền đưa ra lời nhận xét y chóc suy nghĩ hiện giờ của tôi, khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Hóa ra không có mỗi tôi là nghĩ hắn ta nói nhăng cuội thật…
{Cơ mà ta cũng không nghĩ rằng hắn ta nói khoác đâu… người tính làm gì với hắn?}
Sao nó nói chuyện thân mật thế nhỉ… Mà kệ đi, cũng chẳng hại gì mình lúc này cả.
{Nếu người muốn, liệu người có muốn nghe qua gợi ý của ta không?}
“… Cứ nói.”
Cái thứ kia lặng lẽ nói với tôi bằng một giọng điệu đầy hàm ý, và tôi thoáng nghĩ ngợi một lúc mà gật đầu.
Nghe qua ý kiến từ bên thứ hai chắc cũng ổn thôi, dù gì thì tôi cũng không có ý tưởng gì mấy bây giờ.
{Theo những gì tôi biết thì tên kia có thể xài {Hỏa Cầu} như một đòn tầm trung, và hắn không dùng bất kỳ vũ khí cận chiến nào.}
“Đúng thật…”
Tôi thầm đồng tình với ý kiến của cái thứ kia, đầu thầm ngẫm lại một lần nữa về trận vừa rồi.
Đúng như vậy, trong suốt trận đấu đó thì hắn ta chẳng hề cận chiến tôi một lần nào, và bản thân tôi hoàn toàn có khả năng trên cơ hắn nếu đến đủ gần…
“Vấn đề là phải đến đủ gần để đấm hắn một phát, và Ma Pháp của hắn quá đủ để ngăn việc đó xảy ra rồi.”
{Chính xác, nhưng nó cũng là điểm yếu của hắn.}
“?”
Tôi khẽ nghiêng đầu đầy thắc mắc với lời nói của cái thứ kia, và rồi bất chợt nhận ra điều mà nó đang ám chỉ đến.
{Chỉ cần câu giờ là được, hắn ta chắc chắn không có đủ Ma Lực để dùng trò đó mãi đâu.}
Ma Lực chính là thứ năng lượng thần bí tồn tại ở xung quanh, nhất là bên trong từng sinh vật sống, và là thứ cần thiết để có thể kiến tạo nên Trận Pháp.
Con bé và chị hai có một lượng Ma Lực kinh hồn ẩn chứa trong người, đến mức mà bất kì pháp sư nào có khả năng cảm nhận Ma Lực sơ sơ cũng đều ngất hết đi khi đối diện với hai người họ.
{Tuy nhiên, Ma Lực của mỗi sinh vật sống là có giới hạn, và với độ tuổi đó thì hắn ta ắt hẳn cũng chẳng có nhiều Ma Lực trong người đâu.}
{Vả lại hắn ta cũng cực kỳ phụ thuộc vào cây gậy đó để có thể tấn công, nghĩa là hắn thực chất có nhiều sơ hở hơn người đấy.}
“…”
Nó nói cũng đúng thật, vốn dĩ thì chuyển động của hắn cũng chẳng sắc bén gì cho cam, và hắn chắc chắn cũng chẳng quen gì việc phải liên tục dùng {Hỏa Cầu} như vậy.
Vốn dĩ thì việc cận chiến ở Nhân Giới cũng không được đề cao lắm, và việc sử dụng Ma Pháp được ưu tiên hơn hết thảy vì tính đa dụng mà, nên hắn chắc cũng không giỏi cận chiến cho lắm.
Mà, nói vậy thôi chứ kỹ năng của tôi cũng có hơn gì nhiều đâu? Tôi có thể nhỉnh hơn hắn đấy, nhưng mà ăn một phát {Hỏa Cầu} thôi thì cũng hết chuyện.
{Mà, sau những gì mà ta phân tích khi còn ở trong cơ thể người, thì ta chắc là người cũng chẳng có đủ thể lực để liên tục né tránh hắn đâu.}
Và cái thứ đó biết luôn yếu điểm của tôi luôn rồi…
“… Nói vậy là người biết hết điểm yếu của ta rồi à?”
{Đương nhiên ~ Ta thậm chí còn biết hết những vị trí nhạy cảm của người đấy ~}
“Ự…”
Nghe cái giọng đầy bỡn cợt đó mà muốn đấm ghê thật chứ, có vẻ nó cũng biết khiêu khích đấy nhỉ…
{Nhưng mà… đúng thật là tôi vẫn đang ở đợ cơ thể người.}
Nói đoạn, cái thứ kia đột nhiên vươn ra một phần cơ thể đến ngay trước mặt tôi với một tốc độ kinh hồn, đến mức mà tôi nhất thời còn chưa kịp nhìn ra hành động của nó.
Khi mà kịp hoàn hồn lại thì tôi bỗng nhận ra thứ gì đó ở đầu phần cơ thể đó của nó, một thứ gì đó đầy tăm tối nhưng cũng đáng bí hiểm.
“Cái gì… đây?”
{Là Ma Lực đấy, người chưa thấy qua bao giờ à?}
“?!”
Ma Lực?! Đùa á?! Nó nói đùa thật à?!
Vốn dĩ Ma Lực không thể truyền được cho nhau, vì Ma Lực của mỗi người đều xung khắc lẫn nhau. Có rất nhiều thí nghiệm đã được tiến hành nhằm nghiên cứu việc truyền Ma Lực, nhưng hầu hết chúng đều thất bại cả.
Thế mà cái thứ này lại có thể làm vậy sao…?
“Thật sao…?”
{Đương nhiên, ta nói láo làm gì? Ta nợ người chuyện trú tạm mà, coi như đây là thành ý của ta đi.}
Cái thứ kia thong dong trả lời lại câu hỏi đầy nghi hoặc của tôi, khiến tôi cảm thấy cực kỳ lăn tăn.
Đây chắc chắn là kế hoạch của nó để có thể dễ bề thao túng cơ thể của tôi, và kể cả khi nó có thực lòng đi nữa thì tôi cũng chẳng thể làm gì với mớ Ma Lực này, vì tôi vốn dĩ cũng có biết xài Ma Pháp đâu…
Ừm, từ chối chắc chắn là lựa chọn đúng đắn nhất r—
{Xin lỗi nhé, nhưng ta không cho người quyền từ chối đâu ~}
Trước khi tôi kịp nói gì thì cái thứ kia đã đưa thẳng phần cơ thể đó lên cổ tôi rồi nhanh chóng thu lại, và rồi tôi chợt nhận ra một cảm giác quái đản đang len lỏi trên cần cổ.
Đùa à… Thế thì đặt câu hỏi làm quái gì trời?!
Cơ mà trước khi tôi kịp làm gì thêm, thì một lần nữa mọi thứ lại dần biến mất, và ý thức của tôi lại chìm nghỉm vào bóng tối…


0 Bình luận