“Hừm…”
Khẽ xoay bút trên tay, tôi chăm chú nhìn xuống mớ Trận Pháp được ghi chi chít trên vở mà ngẫm nghĩ vài thứ.
“Ái chà, ngài Alicia thế mà chăm học phết ~”
“Chắc chỉ tỏ vẻ thôi~ Cổ có xài được Ma Pháp đâu~ ”
“Fufufu, cũng đúng nhỉ~ ”
Tôi còn có thể thoáng nghe thấy những lời miệt thị từ đám cùng lớp đang ra về kia, nhưng mà tôi mặc xác chúng.
(Nếu viết vậy thì hiệu quả có thể sẽ tăng lên, nhưng thời gian thi triển cũng sẽ kéo dài ra… hay rút gọn lại đi nhỉ…?)
Tôi loay hoay viết lại những cổ ngữ trên vở, nhưng rồi lập tức bí xị lại khi những ý tưởng đó không thành.
Về bản chất thì Ma Pháp có thể được tạo ra dựa theo cấu tạo xếp thành của đám cổ ngữ, cơ mà do chả còn ai hiểu nội dung của đám cổ ngữ nên hầu như không còn bất kỳ Ma Pháp mới nào được tạo ra cả…
… Nói là vậy thôi, nhưng kỳ thực thì cũng không đến mức gọi là cùng đường, vì Nhân Loại vẫn có những Ma Pháp mới được tạo ra qua vài năm.
Mỗi tội là lần nào tạo xong cũng phải chi ra một khoản để sửa chữa “thiệt hại” từ những “thí nghiệm” Ma Pháp đó.
Tôi cũng có lần mục sở thị qua một vài những chỗ thử nghiệm rồi, và nhìn chúng không khác gì hố thiên thạch cả, mà có khi còn khiếp hơn cơ.
Bên Quỷ Tộc thì chắc còn khủng khiếp hơn nữa do ảnh hưởng từ tên Ma Thần, kẻ mà vẫn còn đang hiện thế ở thế giới này.
Cơ mà do chúng cũng chả quấy rối gì nhiều bên này cho lắm nên bên này còn không rõ chúng có phát triển thêm về mảng Ma Pháp không.
Dù sao thì từ việc hôm qua tôi bỗng dưng lòi ra khả năng đọc được cổ ngữ, mà giờ thì tôi đang thử sắp xếp lại những kí tự đó để thử nghiệm một chút…
Nói thẳng ra là tôi muốn thử tạo ra Ma Pháp mới đấy.
Vốn dĩ thì việc này cũng rất là dễ, chỉ việc sắp xếp lại cổ ngữ theo một thứ tự mới mà thôi. Chỉ hiềm,việc này cũng có rủi ro của nó.
Việc thay đổi thứ tự này cũng đồng nghĩa với việc thay đổi bản chất vốn có của Ma Pháp này. Và hậu quả khi kích hoạt những Trận Pháp này thường sẽ rất khó đoán.
Nhẹ nhất thì Trận Pháp này chỉ phát sáng lên thôi, còn tệ nhất thì… cả cái Học Viện này sẽ bị xóa sổ luôn mất.
Mà, tôi cũng chả có Ma Lực để mà có thể cung cấp để kích hoạt mấy Trận Pháp này, nên việc này về cơ bản chỉ là giải trí thôi.
Nhưng mà đem chúng cho con bé thử qua cũng được đấy nhỉ…?
Nhân tiện thì qua những gì nghe lỏm được thì có vẻ là danh tiếng của tên Alder không những không bị giảm xuống sau khi để thua con bé vô năng nào đó, mà nó thậm chí còn tăng cao lên hơn nữa.
Trái lại thì danh tiếng của tôi giờ đây đã tụt xuống hơn cả đáy rồi, với lý do sử dụng đạo cụ để chiến thắng đi ngược lại hoàn toàn quy tắc danh dự ngầm của Hoàng Gia…
May mắn thay, mà cũng chả biết có nên nói vậy hay không, phần thưởng được đặt cược từ hai lần trước đều đã bị xí xóa để tránh làm căng thêm mọi chuyện, nên tôi giờ đây cũng không cần phải lo lắng gì về con bé nữa.
“Hầy…”
Tôi thở dài suy ngẫm, mắt khẽ nhìn xuống cánh tay. Cánh tay trái cùng một bên mặt tôi giờ đây đang in hằn vết bỏng từ {Hỏa Cầu} của tên Alder đó, khiến dung nhan của tôi nhìn có hơi tạp nham hơn bình thường.
Dù nó đã được chữa trị kỹ càng qua ở viện xá mà mấy vết này sẽ biến mất khỏi người tôi, nhưng mà quá trình đó cũng tốn kha khá thời gian.
Nhân tiện thì sau khi tỉnh dậy thì cơn đau đầu đó cũng biến đi rồi, dù giờ tôi còn hơi choáng váng chút đỉnh. Thật tình, cái vụ đó là sao vậy nhờ…?
Theo những gì mà tôi đọc qua, thì thời gian để những vết bỏng này biến mất hoàn toàn chắc là tầm nửa tháng ấy, mà cũng có thể dài ngắn hơn tùy vào điều kiện xung quanh nữa…
Mà, tôi cũng chả phải là dạng chú ý gì đến nhan sắc cho lắm. Dù sao thì gương mặt của tôi cũng hóa hư vô khi đứng cạnh chị hai hay con bé mà thôi, và tôi từ lâu đã từ bỏ việc cạnh tranh với họ rồi…
Tôi lặng lẽ dọn dẹp sách vở vào túi rồi đi ra ngoài với một tâm trạng nặng nề, tất cả chỉ vì lời thông báo từ trước đó khi vừa thức dậy…
(Ngày hôm nay đúng là tồi tệ mà…)
Leo lên cỗ xe của Hoàng Gia, tôi nhanh chóng về lại đến lâu đài. Tôi lặng lẽ đi lên phòng tắm rửa cả tiếng đồng hồ, tâm trạng dần trở nên tồi tệ hơn.
Nói thật thì tôi chả muốn về “nhà” hôm nay chút nào, nhưng mà tôi cũng không có chốn nào khác để trốn cả…
Sau khi tắm rửa thì lại mất thêm một khoảng thời gian để đám hầu gái trang điểm mặc đồ cho tôi, và rồi tôi bước vào trong phòng ăn. Ngồi ở trên bàn là hai người phụ mẫu của tôi… cùng với gia đình tên béo hôn phu kia nữa…
“Ối chà, em nhìn lộng lẫy phết đấy, em~ yêu~ ”
“Ahaha… cảm ơn lời nhận xét của ngài…”
Tên béo kia mỉm cười đầy thô tục với sang tôi, và tôi chỉ biết lên tiếng cảm tạ hắn với nụ cười méo xệch.
Đúng vậy… bữa tối hôm nay chính là bàn về việc trao đổi với Vương Quốc Xona, và đồng thời cũng là về… hôn sự của tôi…
“Tôi thật sự mong chờ vào cuộc hôn sự này đấy, thưa Hoàng Đế Xona.”
“Tôi cũng vậy, chẳng mấy ai có thể nhìn ra tấm lòng của thằng con tôi trừ con bé đấy.”
Cả hai vị Hoàng Đế lên tiếng khen ngợi, nhưng ánh mắt của họ lại chỉ nổi lên lòng tham và suy tính riêng của bản thân mà thôi.
Vốn dĩ thì cuộc hôn nhân này chỉ là bàn đạp cho việc ký kết hợp tác của hai vương quốc, và tôi cùng tên đó cũng chỉ là con cờ để làm đảm bảo cho hợp đồng thôi.
Mà nói thế chứ tôi không hề thông cảm gì tên heo đó đâu, vì hắn chỉ toàn là tiếng xấu mà thôi. Vả lại, hắn ta lúc nào cũng hành xử đầy biến thái mỗi khi gặp mặt tôi nữa.
Thậm chí ngay cả khi ngồi với hai người phụ mẫu kia thì hắn vẫn chăm chăm lén nhìn sang tôi với một gương mặt đầy thèm thuồng.
Chết tiệt, giá mà mình có thể đấm bay tên đó nhỉ… Phải kiềm chế, kiềm chế…
Tất cả mọi người lặng lẽ dùng bữa trò chuyện chính trị, và tôi lén dỏng tai lên lắng nghe hết những tin cơ mật bình thản nói ra.
Dù so sánh với chị hai, một thiên tài với những ý tưởng siêu việt để cải cách đất nước hoàn toàn, thì tôi chỉ đáng xách dép lẽo đẽo sau lưng, nhưng tôi tự tin rằng bản thân có thể ít nhất hiểu được chút ít về chuyện chính trị.
“…”
Mặc dù cũng mơ hồ đoán được tình hình yên bình giờ đây của Nhân Giới, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút thắc mắc về binh biến ở bên Quỷ Giới…
Hừm… Mà chắc cũng chả sao đâu.
Sau khi ăn uống bàn bạc tưởng chừng như kéo dài đến vô tận, cuối cùng thì mọi chuyện cũng kết thúc, và ai nấy đều lặng lẽ rời đi gần như đồng thời.
Ai da, đau lưng thật đấy…
“Thế thì, nàng hãy giữ sức khỏe nhé, Alicia. Ta rất mong chờ đến lễ cưới đấy.”
“Thần cũng vậy, ngài Xona.”
Khẽ hôn lên mu bàn tay, tên Xona mở một nụ cười đầy tinh tế với tôi, và tôi khẽ mỉm cười lại với hắn trong khi cố để ngăn khuôn miệng nhăn nhúm cả lại.
“Hm~ ”
Tên béo kia khẽ nở một nụ cười nhạt với tôi trước khi quay mình rời đi hẳn với hai người kia, khiến tôi cảm thấy ớn lạnh cả sống lưng.
… Mình ghét hắn ta.
Cơ mà, mình thì có thể làm gì đây…?
“Ây cha… lựa chọn bỏ trốn xem chừng cũng không phải ý tồi…”
Nằm lăn ra giường với độc bộ đồ lót, tôi thở ra một tràng đầy mệt mỏi. Thật sự thì việc ở đây cũng chả khác ở tù là bao, và nếu như không còn con bé ở đây thì tôi chắc giờ này đang ở ngoài biên giới rồi.
“Chán thật đấy…”
Tôi khẽ lẩm bẩm đầy mệt mỏi, mắt khẽ nhắm nghiền lại mà thả mình vào miền hư vô của tiềm thức…
{Chào.}
“… Chào.”
Cái thứ kia lên tiếng với cô bằng một giọng điệu không hào hứng mấy, và cô lặng lẽ lên tiếng lại với nó.
“Thế, về chuyện đó…”
{Đương nhiên rồi.}
Cái thứ kia lặng lẽ lên tiếng với một tông giọng nhẹ tênh, còn tôi thì phải đang cố nén chặt lại sự hứng thú trong lòng…
~
“Luyện tập… xài Ma Pháp á?”
Tôi nhìn sang nó với một ánh nhìn đầy nghi hoặc, mà nó cũng chả có biểu cảm gì để mà lần ra được.
{Đúng vậy, người giờ đây có nền móng để dùng được Ma Pháp rồi mà.}
“Ự…”
Dù có hơi tà đạo, nhưng mà nó nói cũng đúng thật. Với việc có thể mượn Ma Lực từ cái thứ này, tôi có thể sử dụng Ma Pháp đấy…
Đúng là nếu mà tôi có thể sử dụng Ma Pháp thì vị thế của tôi có thể sẽ được cải thiện, và tôi cũng có thể tự do hơn trong sinh hoạt hằng ngày.
Thậm chí thì tôi cũng có thể theo học tập với Theresia, hoặc là ra ngoài tiền tuyến chiến đấu cùng chị hai.
Chỉ hiềm, những rủi ro chắc chắn sẽ xảy ra lại hoàn toàn lấn át hết những giấc mộng đẹp đó…
Đầu tiên là nếu giờ mà tôi, một con bé mà ai cũng biết là không có tí Ma Lực nào, đột nhiên xài được Ma Pháp thì sẽ nổi lên dị nghị mất, thậm chí là tôi có thể bị xử tử như một tên Quỷ Nhân đội lốt Nhân Loại cũng nên.
Nhẹ hơn thì tôi sẽ bị đem ra thí nghiệm, tìm hiểu làm sao mà tôi có thể có được Ma Lực, rồi còn trường hợp bị đem ra làm con cờ chính trị như Theresia, hay thậm chí còn có thể là bị khinh bỉ hơn bây giờ do bị nghi ngờ dùng {Cấm Kỵ}…
{Người biết là bản thân không cần phải trình diễn ra hết với đám kia mà nhỉ?}
Cái thứ kia khẽ lẩm bẩm sang với giọng điệu đầy hàm ý, và tôi liền nhận ra ý mà nó muốn nói.
“Ngươi muốn ta lén dùng Ma Pháp à?”
{Không hẳn, ta chỉ muốn cô đừng có làm mấy trò lộ liễu thôi. Dù gì thì cô vẫn đang là bên vay mượn Ma Lực từ ta mà.}
“…”
Tôi ngẫm nghĩ thêm đôi chút về lời đề nghị của nó, và chợt nhận ra mọi kết quả tồi tệ nhất có thể né được nếu như tôi cẩn thận trong việc xài Ma Pháp.
Dù lựa chọn sử dụng những Ma Pháp cầu kỳ hay uy lực giờ đây hoàn toàn nằm ngoài tầm với, tôi vốn dĩ cũng chả có mặn mà gì với chúng cả.
Nói thật thì tôi thấy hứng thú với mấy Ma Pháp tầm thường hơn, như làm sàn trơn hơn hay làm nước suối ngọt hơn chẳng hạn.
Tiện đây thì tôi cũng có làm ra mấy cái Trận Pháp muốn thử qua, để xem chúng có làm được gì không… Mà hơn hết, cái thứ này…
“… Tại sao ngươi lại muốn giúp ta?”
Tôi vẫn muốn biết nguyên cớ cho việc này, tại sao mà nó lại muốn phía công giúp đỡ cho tôi, cái thứ mà chẳng có nổi một giọt Ma Lực này chứ?
{Vì ta đã hứa rồi.}
“…”
Giọng nói của cái thứ đó đột nhiên trầm hẳn xuống khiến tôi có chút bất ngờ, và ký ức từ hôm nọ chợt ùa về.
… Nó thật sự nghiêm túc về chuyện đó sao?
“Ngươi…”
{Sao thế?}
“… Không có gì.”
Tôi lặng lẽ lên tiếng trấn an cái thứ kia, lòng dần lấy lại bình tĩnh. Đúng thật là, tôi phải cẩn thận hơn với bản thân mới được.
Không thể ngờ tôi thì suýt bị cái thứ ngu ngốc này lừa mất một phen…
{Dù vậy, ta vẫn muốn có một ân huệ.}
“Ân huệ?”
Gì đây… Nó còn muốn thứ gì nữa nhỉ?
{Bánh táo.}
“Hả?”
… Nó vừa nói “bánh táo” à? Là gì nhỉ?
Từ từ, hình như mình cũng có nghe qua về nó trước đây từ miệng Theresia thì phải…
Là nó nhỉ? Cái thứ bánh nướng với nhân là táo ấy?
Hừm… mình đó giờ toàn cắm đầu vào học không à, nên cũng chẳng thạo mấy thứ đồ ngọt này nữa…
“Ngươi muốn… bánh táo à?”
{Ta có nghe danh nó trước đây, nghe đồn nó khá là ngon… Mỗi tội là ta không thể cứ thế mà đi ăn được…}
Cái thứ kia than thở với giọng điệu sầu não, khiến tôi thấy có chút bất ngờ. Không ngờ cái thứ này cũng có cái thứ gọi là “tâm hồn ăn uống” đấy.
Mà, cái thứ này có cơ quan tiêu hóa hay lưỡi để nếm đồ ăn á? Nhìn nó nhầy nhụa như vậy tôi cũng biết đâu mà lần cho ra nữa.
“Chỉ có vậy à?”
{Ừm.}
“…”
Chắc chắn là nói dối, cái thứ này không thể chỉ yêu cầu mỗi cái thứ cỏn con đến vậy. Mà nói vậy thôi chứ, tôi giờ cũng chẳng có gì để mà chứng minh những gì nó nói là thật nữa…
Ài… chắc là nên thử sức một lần nhỉ?
“Thôi được rồi, vậy thì đành nhờ ngươi vậy.”
{Rất hân hạnh.}
Và thế là tôi cũng đã chấp nhận yêu cầu của nó… Hy vọng rằng đây không phải là một ý tưởng tồi…
~
“Mà khoan.”
Trước khi cái thứ kia kịp làm gì thêm, tôi giơ tay lên đặt ra câu hỏi cứ mãi luẩn quẩn trong lòng với nó.
{Gì thế, trò Alicia.}
(“Trò” cơ đấy… Cơ mà, nghe cũng không tệ.)
Với một ý tưởng chợt nảy ra trong đầu, tôi hắng giọng lại mà lên tiếng với nó.
“Thật ra thì… liệu thầy có thể giải đáp giùm em điều này không?”
{Kukuku… tất nhiên rồi, nếu nó nằm trong tầm tay của ta.}
Cái thứ kia khẽ khúc khích với lời nói đầy khiêm nhường của tôi, và tôi khẽ nhoẻn miệng cười. Đã khá là lâu rồi tôi mới chủ động đùa cợt như vậy với ai khác đấy…
“Ừm, liệu thầy có thể giải thích cho việc mà em luôn quên mất mọi chuyện khi thức dậy không?”
Đó là bận tâm lớn nhất của tôi, vì nếu nó mà còn tồn tại thì tôi cũng chả học được gì cả. Mọi thứ mà cái thứ này dạy tôi sẽ biến mất vào khoảnh khắc mà tôi mở mắt, và tôi muốn tìm cách giải quyết nó càng sớm càng tốt.
{À… trò cũng không cần hỏi đâu, dù gì ta cũng giải quyết chuyện đó rồi.}
“Ể?”
Tôi kêu lên đầy kinh ngạc với câu trả lời đầy tự nhiên của nó. Nói vậy là sao ta, ý là mình sẽ nhớ chuyện này sau khi thức dậy hay gì à?
{Thế, quay lại việc luyện tập chứ?}
“Ơ… dạ.”
Cái thứ kia liền dập tắt mớ nghi hoặc của tôi đầy ép buộc, và tôi bất giác kính cẩn trả lời lại nó. Và rồi, buổi luyện tập Ma Pháp cứ thế bắt đầu…
“Oải quá…”
Thở một tràng đầy nặng nhọc mà nằm bệt luôn xuống đất, tôi đánh mắt sang cái thứ kia đang lảng vảng trên đầu.
{Chúc mừng nhé, vậy là coi như trò học được một Ma Pháp mới rồi đấy.}
Cái thứ kia lớn giọng khen ngợi với tôi bằng tông giọng hào hứng, cơ mà tôi lại chẳng thấy hào hứng gì cho cam.
Thì là bởi, cái thứ này đã làm hết mọi việc cho tôi rồi mà!
Nó đã phân tích chi tiết các cổ ngữ, sắp xếp chúng lại theo vô vàn các thứ tự khác nhau, thậm chí còn tự mình thử nghiệm chúng nữa.
Việc duy nhất mà tôi làm chỉ là tiếp thu bài giảng và tập luyện với cái Trận Pháp mà nó hoàn thiện sau khi thử nghiệm thôi.
Chỉ có thế thôi mà tôi mệt đến mức này đây… Thiệt tình chứ, thể chất của tôi kém đến mức nào thế nhỉ, đã luyện đến thế với già Giff rồi mà ta?
… Mà cũng chả thể phàn nàn gì được, vốn dĩ tôi cũng biết là việc luyện tập sẽ vất vả rồi mà. Thêm nữa, nếu so sánh với việc luyện tập với già Giff thì việc này còn nhẹ nhàng chán.
Nhưng mà, nói là vậy chứ… tôi vẫn thấy nghi ngờ về cái thứ người ngợm không ra gì này… Rốt cuộc thì nó là cái quái gì vậy nhỉ?!
Có thể tự do truyền Ma Lực cho người khác, có kiến thức thâm sâu về Ma Pháp, trí tuệ vượt xa Ma Thú thông thường… Cái thứ này chắc chắn không thể nào chỉ là một con Ma Thú bình thường được…!
Nhưng mà, điều mà tôi còn đang lăn tăn kể cả bây giờ, chính là lý do cho việc nó giúp đỡ tôi đến mức này.
Dù nó chắc chắn vẫn còn giấu gì đó, việc nó dám để lộ hết mấy quân bài quý giá như vậy chỉ để giúp tôi quả thực rất bất thường…
Một ngày nào đó, chắc chắn… tôi nhất định sẽ lột trần ý định thật sự của cái thứ này…


0 Bình luận