• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1: Khởi nguyên của dòng chảy

Chương 7: Kẻ điên trước thời đại

0 Bình luận - Độ dài: 3,383 từ - Cập nhật:

30efd817-9f71-4589-b2b6-cbcc2634a3ee.jpg

(Phần 1)

Mùi ẩm mốc của gỗ mục trộn lẫn bụi đất xộc thẳng vào mũi khi Hinami đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ mở ra. Đó không hẳn là một cánh cửa, mà là một tấm ván sàn được giấu kín dưới lớp gạch lát, nay được hé lộ bởi dòng nước trong vắt mà cô vô tình tạo ra khi dọn dẹp.

Cầu thang gỗ dẫn xuống không dài, nhưng mỗi bước chân lại vang vọng tiếng cọt kẹt như lời thì thầm của thời gian đã ngủ yên bao năm. Ánh sáng từ lòng bàn tay Hinami – thứ ánh sáng dịu nhẹ như ánh trăng tan trong nước – lặng lẽ chiếu rọi căn phòng phía dưới.

Căn phòng ngầm không lớn, nhưng gọn gàng một cách kỳ lạ. Bàn ghế, kệ sách, bản đồ, giấy tờ… tất cả vẫn được bảo quản cẩn thận trong không gian kín đáo. Dù đã nhiều năm trôi qua, mọi thứ dường như chỉ vừa mới được sử dụng hôm qua.

Hinami chạm tay vào mặt bàn, lau đi lớp bụi mỏng. Một tấm bản đồ cũ kĩ hiện ra, không phải bản đồ địa lý thông thường. Nó là bản đồ các điểm giao thoa năng lượng – những nơi mà cha cô đánh dấu bằng mực đỏ, cùng các ghi chú như: “Phản ứng bất thường?”, “Nguyên tố dao động”, “Niềm tin cổ xưa”.

Cô mở một cuốn sổ tay dày cộm, nét chữ quen thuộc hiện lên, nghiêng nghiêng, đầy năng lượng – của cha cô.

“Năng lượng nguyên tố không phải là ‘hiện tượng mới xuất hiện’. Nó là thứ từng tồn tại từ hàng ngàn năm trước, nhưng đã bị lãng quên, hoặc bị che giấu.”

“Các văn tự tìm thấy ở vùng núi Kumano khớp một phần với ký hiệu ở dãy Altai. Dù khác nhau về ngôn ngữ, chúng đều miêu tả cùng một khái niệm – ‘Người mang nguyên tố’.”

“Có một giai đoạn lịch sử bị bỏ trống. Không có tài liệu, không có chứng cứ, nhưng khoảng trống đó không thể là sự ngẫu nhiên. Tại sao chúng ta không biết gì về 400 năm giữa hai triều đại cổ đại?”

Hinami lật tiếp những trang khác – bản vẽ thiết bị đo năng lượng thô sơ, hình ảnh một số cổ vật khắc ký hiệu giống như hoa văn đang lan ra từ viên thiên thạch, và cả các đoạn nhật ký tâm sự. Trong một dòng nguệch ngoạc, cha cô viết:

“Họ gọi ta là kẻ điên. Là thằng già nói chuyện với đá và ánh sáng. Nhưng ta biết mình không sai. Cô ấy tin ta. Chỉ một mình cô ấy.”

Hinami siết chặt cuốn sổ. Cảm xúc trong lòng cô dâng lên nghẹn ngào. Những câu chữ này là chứng tích cuối cùng của một người cha từng bị ruồng bỏ vì theo đuổi sự thật. Và người mẹ – dịu dàng, thầm lặng – đã đứng bên cạnh ông cho đến cuối đời.

Cô đưa tay vuốt nhẹ lên trang giấy, rồi thì thầm như lời hứa:

— Cha, con sẽ tiếp tục những gì cha chưa hoàn thành.

Ánh sáng nguyên tố nước trong lòng bàn tay cô khẽ rung động, như tán đồng.

(Phần 2)

Khi ánh sáng nguyên tố dịu dàng rọi lên kệ sách gỗ cũ, Hinami vô tình phát hiện một chiếc hộp gỗ sẫm màu, nằm gọn phía trong góc khuất, được bao phủ bởi một lớp vải lanh bạc màu. Cô thận trọng mở ra. Bên trong là một cuốn sổ tay được đóng bìa da mềm, viền chỉ đã sờn cũ. Trên trang đầu tiên, dòng chữ nắn nót hiện ra:

"Nhật ký của Asuka Miyuri – dành cho người đàn ông tôi yêu, và đứa con tôi chưa từng ngừng nhớ đến."

Hinami khẽ run tay. Tim cô đập nhanh. Cô biết ngay đó là nét chữ của mẹ mình.

Cô bắt đầu đọc. Những dòng chữ giản dị, mềm mại như hơi thở mẹ, bắt đầu kể lại hành trình suốt nhiều năm trời đồng hành bên cha – không phải như một người vợ đứng phía sau, mà là một người bạn, một đồng đội, một người duy nhất tin tưởng tuyệt đối vào những điều cả thế giới cho là điên rồ.

“Chúng ta từng đi đến tận núi Kumano, nơi phiến đá cổ nhất được tìm thấy. Khi mọi người nhìn nó như một tảng đá tầm thường, anh lại quỳ xuống, chạm tay và bật khóc. Anh nói mình cảm nhận được năng lượng đang ngủ say bên trong. Và thật kỳ lạ, khi tôi đặt tay lên cùng lúc, tôi cũng cảm thấy tim mình khẽ rung lên một nhịp.”

“Tôi không biết những gì chúng ta theo đuổi có thật hay không. Nhưng tôi biết một điều – khi anh ấy nói về nguyên tố, ánh mắt anh rực sáng như đứa trẻ lần đầu thấy bầu trời.”

Hinami đọc tiếp. Những đoạn ghi chép sau này trở nên ngày càng dày đặc, sâu sắc, nhiều phân tích về “sức mạnh vĩ đại” ẩn giấu trong năng lượng nguyên tố – thứ có thể vượt xa tầm hiểu biết hiện tại của nhân loại. Theo lời mẹ cô, mỗi nguyên tố mang một tiềm năng khác nhau, nhưng đó mới chỉ là cấp độ đầu tiên.

“Nếu nhân loại học được cách tin tưởng vào năng lượng ấy, không áp đặt nó như một công cụ, mà sống cùng nó, trò chuyện cùng nó, thì nguyên tố sẽ ‘mở lòng’.”

“Mỗi cấp bậc thức tỉnh là một lần nguyên tố thử thách trái tim người sở hữu. Nước có thể thanh tẩy, nhưng cũng có thể nhận chìm. Gió có thể chở che, nhưng cũng có thể cuồng nộ.”

Có những đoạn ghi lại các phiến đá khắc cổ tự mà họ tìm thấy ở vùng núi phía bắc, nơi mà từng có lời truyền miệng về “người hai nguyên tố”. Mẹ cô tin rằng – đôi khi – người mang trong mình sự đồng điệu đủ lớn, có thể dung hòa được hai loại nguyên tố khác nhau. Khi điều đó xảy ra, sẽ khai mở một dạng “năng lượng hỗn hợp”, mạnh mẽ và nguy hiểm đến mức không thể đo lường.

Và rồi… trang cuối cùng.

Một tờ giấy được gấp lại, được kẹp giữa hai trang như thể chờ đợi bàn tay Hinami đến mở ra. Giấy ngả vàng, nhưng mực vẫn rõ ràng – một bức thư, với tiêu đề:

“Gửi Hinami – con gái yêu quý của mẹ.”

Hinami cắn môi, hít một hơi thật sâu, rồi đọc.

“Nếu con đang đọc những dòng này, nghĩa là cha mẹ đã không thể về bên con.”

“Mẹ xin lỗi… xin lỗi vì đã để con lại một mình.”

“Cha con không phải kẻ điên. Ông ấy chỉ là người đã thấy được một phần sự thật quá lớn, và quá sớm. Mẹ tin vào ông ấy, cũng như mẹ tin vào con.”

“Nếu một ngày con có được năng lượng nguyên tố, đừng cho rằng đó là định mệnh hay ý trời. Hãy tin rằng con đã chọn nó, bằng chính trái tim mình.”

“Con có quyền quyết định cách dùng sức mạnh ấy – là để chiến đấu, để bảo vệ, hay để sống một cuộc đời bình dị.”

“Chỉ cần con chọn điều gì khiến trái tim con không hối hận, mẹ và cha sẽ luôn mỉm cười dõi theo.”

“Yêu con – mãi mãi.”

— Mẹ

Hinami ôm chặt bức thư vào ngực, nước mắt không kìm được mà lăn dài trên má. Căn phòng nhỏ, ấm áp trong ánh sáng nguyên tố, bỗng như trở thành nơi thiêng liêng nhất trên thế giới. Tại đây, cô không còn đơn độc. Tại đây, cô tìm lại được niềm tin mà bao năm qua bị thế giới làm cho phai nhạt.

Và cũng tại đây, một phần trong cô bắt đầu… thức tỉnh.

(Phần 3)

Hinami nhẹ nhàng đặt cuốn nhật ký và các tài liệu nghiên cứu của cha mình lên bàn gỗ nhỏ trong phòng khách. Ánh nắng chiều rọi xuyên qua khung cửa sổ phủ bụi, phủ lên mặt bàn một vệt sáng mềm mại, như ánh mắt của mẹ đang lặng lẽ nhìn cô từ một nơi xa.

Cô ngồi xuống. Tay khẽ lật từng trang giấy, ánh mắt vẫn chưa khô hẳn sau những giọt nước mắt của phần ký ức vừa tìm lại. Mỗi dòng chữ, mỗi nét viết nghiêng nghiêng ấy như cất lên tiếng nói của cha mẹ, kể lại những ngày rong ruổi, những đêm dài canh thức dưới trời sao, và những lần phát hiện nhỏ bé mà đầy ý nghĩa.

Cô vừa đọc, vừa mỉm cười – một nụ cười dịu dàng nhưng ẩn chứa sự mất mát. Có một khoảng trống trong trái tim, mà dù có bao nhiêu bằng chứng cho thấy cha mẹ từng tồn tại, từng sống và từng yêu thương nhau, cũng không thể nào lấp đầy được việc họ không còn ở đây.

Nhưng rồi, ánh mắt cô dừng lại ở một đoạn ghi chú nhỏ, được viết bằng nét chữ mạnh mẽ của cha:

“Nguyên tố không ngừng lại ở lần đầu tiên. Nếu ta đủ hiểu, đủ tin, đủ rèn luyện, nó sẽ mở ra lần thứ hai, lần thứ ba… mỗi lần là một bước tiến đến gần hơn với bản chất của chính mình.”

Hinami khẽ lặp lại câu ấy trong đầu nhiều lần. Lần thứ hai… lần thứ ba…

Cô biết, mình chưa từng nghiêm túc với sức mạnh ấy. Dù đã cảm nhận được nguyên tố Thủy như một người bạn thân thiết, dù đã vui đùa cùng dòng nước, nô nghịch cùng những bong bóng mát lành như một phần ký ức tuổi thơ, nhưng cô chưa bao giờ thực sự rèn luyện.

Cô đứng dậy, lau nước mắt, siết tay.

"Nếu mình đã được ban tặng món quà này… thì mình sẽ không phụ nó."

Những ngày sau đó, Hinami bắt đầu một hành trình mới.

Cô tạo ra lịch luyện tập cho chính mình, chia theo từng buổi sáng – trưa – chiều. Buổi sáng là cảm nhận và điều khiển nước bằng ý niệm. Buổi trưa là tập luyện phối hợp chuyển động cơ thể cùng dòng nước. Buổi chiều là thử tạo hình, tạo áp lực, xoáy nước, băng giá, sương mù…

Cô làm việc không nghỉ ngơi, chỉ ăn uống đủ sống, ngủ đúng giờ. Mỗi lần mệt mỏi, cô lại đọc lại nhật ký của mẹ, nghiên cứu ghi chú của cha, như thể đang lắng nghe họ thì thầm bên tai.

Dòng nước ngày càng trở nên linh hoạt hơn dưới tay cô – không còn là những dòng chảy đơn thuần, mà là những lưỡi dao sắc bén, những màn chắn linh động.

Đôi lúc, cô tập trung cao độ đến mức cảm thấy cơ thể như đang hòa tan vào nguyên tố.

9c70557f-ae11-415a-a67b-c31780b6ce48.jpg

Thời gian trôi nhanh như thác chảy. Gần sáu tháng đã qua.

Khi nhìn lại, Hinami gần như không còn là cô gái văn phòng yếu ớt ngày nào nữa. Cơ thể cô săn chắc, ánh mắt đầy tự tin. Dù chưa từng đối đầu với ma thú, nhưng trong từng chuyển động, từng luồng nguyên tố xoay quanh cô, là sự rèn luyện nghiêm túc và kỷ luật đáng kinh ngạc.

Nhưng… điều đó vẫn chưa đủ.

“Mình vẫn chưa thức tỉnh được cấp độ hai…”

Cô cảm nhận rõ ràng một “bức tường” vô hình. Nguyên tố nước vẫn lắng nghe cô, vẫn trở thành hình thù cô mong muốn – nhưng chưa từng một lần tự bộc phát sức mạnh mới, chưa từng thay đổi chất.

“Có lẽ…” – cô thì thầm với dòng nước chảy bên tay – “chỉ khi nào thật sự đặt mình vào ranh giới sống chết, chiến đấu vì điều gì đó… thì nguyên tố mới chịu bộc lộ bản chất thật.”

Hinami nhìn ra ngoài cửa sổ. Gió thổi nhẹ. Tán cây lay động. Bầu trời bắt đầu có sắc xám nhẹ như báo hiệu một cơn giông đang tới.

"Không thể chỉ mãi đứng ngoài cuộc chiến nữa..."

Và như thế, một quyết định mới bắt đầu nảy mầm trong cô.

(Phần 4)

Sáu tháng yên ả như thể thế giới đã lấy lại nhịp thở. Không còn ma thú mới xuất hiện. Những viên thiên thạch thứ hai, từng rơi rải rác khắp nơi, vẫn lặng lẽ nằm im như những tảng đá chết không còn sức sống.

Người ta bắt đầu hy vọng.

Các chính phủ tổ chức lại đội ngũ nguyên tố, tăng cường huấn luyện, xây dựng học viện chiến đấu và viện nghiên cứu. Các hội lớn mở rộng tuyển mộ, kết nạp người mới, phát triển hệ thống rèn luyện vũ khí nguyên tố từ xương, răng, móng ma thú. Cả thế giới dần định hình một "trật tự mới" – nơi sức mạnh là thước đo của địa vị, và nguyên tố là quyền lực thực sự.

Nhật Bản – nơi từng đón thiên thạch đầu tiên – nay đã xây dựng 4 pháo đài quanh khu vực viên thiên thạch thứ 2, chia ca túc trực ngày đêm, giám sát mọi chuyển động.

Người ta đã bắt đầu tin rằng… sẽ còn thời gian. Sẽ còn cơ hội để chuẩn bị.

Nhưng…

Đêm đó, bầu trời rách nát.

Một tiếng nổ chấn động không gian, lan ra từ thượng tầng khí quyển, kèm theo hàng loạt vệt sáng xé ngang bầu trời như lửa địa ngục giáng trần.

Hàng trăm viên thiên thạch.

eb04b8d8-cd40-4d0b-ada7-28bba13c57a8.jpg

Không báo trước. Không cảnh báo. Không định hướng.

Chúng rơi như mưa bão, rải rác khắp địa cầu – từ những đô thị đông dân đến những khu rừng nguyên sinh, từ núi cao đến đồng bằng, từ những quốc gia từng chịu thiên thạch trước đến những vùng tưởng như an toàn tuyệt đối.

Riêng Nhật Bản, lần này chịu hơn 12 viên – cộng với viên cũ còn chưa dọn sạch, trở thành 13 ổ ma thú lớn đồng loạt bùng phát.

Nhưng khủng khiếp hơn cả không phải là số lượng thiên thạch.

Mà là… thời gian.

Không còn chậm rãi như trước. Ngay khi chạm đất, từ thân thể các thiên thạch trào ra một chất lỏng đen ngòm, sền sệt như huyết tương đặc, nhanh chóng thấm vào lòng đất, phá vỡ mọi kết cấu địa chất, và phun trào ma thú ra theo từng đợt như cơn sóng vỡ bờ.

Ma thú lần này đông hơn. Nhanh hơn. Điên loạn hơn.

Không có thời gian để chuẩn bị. Không có báo động. Không có phương án phản ứng nhanh nào đủ sức ngăn chặn.

Hàng loạt thành phố bị xé toạc chỉ trong vài giờ.

Ở Tokyo, Yokohama, Osaka, Hiroshima... từng khu dân cư sụp đổ, biến thành vùng chết. Các pháo đài nguyên tố bị tràn ngập, tín hiệu cầu cứu phát ra liên tục.

Người dân tháo chạy. Các hội lớn bị chia cắt, từng phân khu vỡ vụn. Hệ thống liên lạc chỉ còn sót vài kênh truyền phát rời rạc.

"Xin… hãy giúp… chúng tôi không cầm cự nổi nữa…"

"Ma thú mới… nó có cánh, có sừng, có thể xé đôi xe tăng bằng một cú vồ!"

"Mẹ ơi… con… không muốn chết…"

Những âm thanh cuối cùng truyền ra từ các vùng bị công kích... rồi lặng im.

Và rồi…

Tại một vùng quê nhỏ bé, nơi từng yên bình suốt sáu tháng qua…

Một viên thiên thạch, cắm thẳng vào trung tâm căn nhà gỗ nhỏ nằm đơn độc giữa đồi cỏ.

Căn nhà của Hinami.

Một vụ nổ dữ dội thổi tung toàn bộ căn nhà, thậm chí san bằng cả rặng cây sau lưng vốn che chắn gió mùa. Mái ngói vỡ tan. Bức tường nơi Hinami từng dán những ghi chú luyện tập bị thổi bay thành tro bụi.

Dưới lòng đất… căn phòng bí mật nơi cô tìm thấy những ghi chép, giờ đây chỉ còn là một khoảng trống đổ nát.

Không một dấu vết còn nguyên vẹn.

Một viên thiên thạch rơi xuống, không chỉ cướp đi nơi trú ngụ…

Mà còn cướp đi quãng thời gian yên bình cuối cùng.

(Phần 5)

Ngay sau đêm thảm họa, chính phủ Nhật Bản phát thông báo khẩn cấp toàn quốc.

"Người dân ở trong phạm vi bán kính 1km quanh các khu vực thiên thạch rơi xuống – lập tức sơ tán! Lặp lại – lập tức rời khỏi phạm vi bán kính 1km! Khu vực đó sẽ được cách ly và phân loại cấp Nguy Cấp Đỏ. Những ai rời khỏi vùng an toàn, vui lòng báo cáo địa điểm thiên thạch rơi qua đường dây khẩn hoặc mạng lưới khu vực gần nhất."

Các tuyến đường được mở ra trong đêm. Mạng lưới viễn thông tái định tuyến để phục vụ sơ tán. Dân quân và tình nguyện viên cấp tốc đưa người dân ra khỏi các khu vực nguy hiểm, nhưng… mọi chuyện diễn ra quá nhanh.

Hơn một nửa số thiên thạch rơi xuống đã phun trào ma thú chỉ trong vòng vài giờ. Nhiều khu dân cư bị bao vây hoàn toàn, biến thành vùng tử địa trước khi mệnh lệnh được thực hiện trọn vẹn.

Bốn hội lớn của Nhật Bản ngay lập tức họp khẩn cấp qua truyền thông hình ảnh.

• Hội Chính Phủ Nhật Bản đứng ra điều phối tổng thể, tiếp nhận thông tin từ các tỉnh, xác định vị trí các thiên thạch.

• Thiên Vũ đảm nhận các khu vực có địa hình mở và cần chiến lược linh hoạt.

• Liệt Viêm chủ chiến ở các điểm có mật độ ma thú dày đặc – đa phần là thiên thạch rơi xuống đô thị.

• Huyết Ảnh đảm nhận khu vực vùng núi, vùng xa, những nơi đội hình chính phủ không thể tiếp cận kịp.

Một quy ước chung được thông qua:

"Mỗi hội đảm nhận khu vực riêng biệt, chịu trách nhiệm tiêu diệt ma thú xung quanh một viên thiên thạch. Xác ma thú, tài nguyên, vật chất còn sót lại sẽ thuộc về hội đó như phần thưởng chinh phạt."

Thỏa thuận được chấp nhận. Chiến dịch Diệt Trừ Lần Hai – ‘Trận Tuyến Thập Tam’ – chính thức bắt đầu.

Còn tại vùng quê Hinami, sau khi trực giác mách bảo, cô đã kịp rời khỏi căn nhà chỉ vài phút trước khi thiên thạch cắm thẳng xuống khu đất nơi cô từng sống.

Từ xa, cô đã chứng kiến mái ngói bị cuốn tung, từng bức tường bị nghiền nát như cát bụi.

Trái tim cô như nghẹn lại.

Và rồi…

ẦM!!!

Từ thiên thạch đó, dòng chất lỏng đen đặc cuồn cuộn tuôn ra, dày đặc như máu bị nấu sôi, bốc hơi nghi ngút như có thứ gì sống đang vùng vẫy từ trong địa ngục.

Tiếng gào rú vang vọng khắp không trung.

Một bóng đen, rồi hai, rồi hàng chục... Ma thú tràn ra, từng con có hình thù gớm ghiếc: con thì giống chó với cơ thể bọc gai sắc, con thì như chim khổng lồ với bốn cánh rách toạc, con lại giống một sinh vật không tên có hàng tá mắt và xúc tu.

Hinami đứng ở trung tâm vùng nguy hiểm.

Cách vùng an toàn 1km… nhưng giờ đây không còn đường thoát.

Ma thú đang bao vây mọi lối ra, tràn đến như sóng vỡ bờ. Mỗi giây trôi qua, lại có thêm một sinh vật gầm rú từ khối thiên thạch trào ra.

Không ai đến kịp.

Không ai ở gần.

Không còn lựa chọn nào khác.

Cô chỉ còn lại một điều duy nhất: năng lượng nguyên tố của chính mình.

Nước dâng lên dưới chân.

Bàn tay cô khẽ siết lại.

“Mình… không còn nơi để chạy nữa.”

d5a8127f-21a3-4621-b4fa-829d34b95dfa.jpg

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận