Vol 1: Khởi nguyên của dòng chảy
Chương 5: Tiếng vang từ chiến trường đầu tiên
0 Bình luận - Độ dài: 2,645 từ - Cập nhật:
(Phần 1)
Tiếng động từ trận chiến đẫm máu giữa con người và ma thú nơi vùng cách ly Tokyo không chỉ vang vọng trong lòng những người chứng kiến, mà còn chấn động toàn thế giới. Đó là lần đầu tiên trong lịch sử loài người, họ chiến đấu chống lại thứ sinh vật vượt xa hiểu biết khoa học – bằng chính năng lực kỳ lạ thức tỉnh trong cơ thể mình.
Các hãng tin lớn liên tục phát sóng lại đoạn livestream từ trận chiến. Hình ảnh những luồng lửa bốc cháy từ đôi tay trần, những đòn tấn công như lôi đình, từng bước chân lao đi như xé toạc mặt đất, kèm theo đó là tiếng gầm thét quái dị từ ma thú… Tất cả được truyền đi đến từng ngóc ngách trên hành tinh này.
Người ta không thể nào rời mắt.
Một số nhà khoa học gọi hiện tượng này là “Phản ứng Nguyên Tố”. Một số chính trị gia lại gọi đó là "Phép màu cuối cùng của nhân loại". Và số đông trên mạng xã hội đơn giản gọi họ là "Những người được chọn".
Tại Nhật Bản, báo đài liên tục đưa tin.
Phát ngôn viên chính phủ xác nhận: “Cuộc tấn công vào vùng cách ly bước đầu thành công, đã tiêu diệt được hai cá thể ma thú. Tổ đội gồm 27 người – 1 người tử trận, 7 người tiếp tục tiến vào sâu hơn, và 19 người còn lại đã được rút lui an toàn.”
Cả nước nín lặng.
Người dân dán mắt vào màn hình, theo dõi lại từng đoạn ghi hình chậm. Họ bắt đầu nhận ra sự thật rằng, không phải ai cũng là siêu nhân. Những người mang nguyên tố không phải đều biết chiến đấu. Nỗi sợ lấp ló sau từng tia lửa sáng.
“Bảy người tiến vào...”
“Mười chín người lui bước...”
Câu hỏi được lặp đi lặp lại khắp nơi: “Họ ai đúng? Ai sai?”
Một số gọi bảy người ấy là anh hùng – những kẻ tiên phong trong bóng tối.
Một số khác cho rằng họ là những kẻ điên rồ – vứt bỏ tính mạng vì khát khao mù quáng.
Còn mười chín người rút lui? Một nửa cảm thông. Một nửa mỉa mai.
Cái chết của người đầu tiên – bị chém đôi bởi một cú vung vuốt kinh hoàng – được nhắc lại như một bi kịch. Họ không có vũ khí. Họ chiến đấu bằng tay không. Và bằng ý chí.
Trong căn phòng nhỏ giữa lòng Tokyo, Hinami ngồi bên cửa sổ, lặng im.
Trên bàn, cốc nước lặng lẽ đung đưa, từng vòng xoáy nhỏ xíu hiện lên mà không có bất kỳ tác động nào. Lạnh lẽo. Dịu dàng. Và khó đoán.
Cô nhìn chằm chằm vào nó.
“Mình cũng có… thứ sức mạnh đó. Dù chưa hiểu rõ, nhưng… nó ở trong mình. Càng lúc càng rõ.”
Cô thở dài.
“Mình không mạnh mẽ như họ… mình không thể lao vào cái chết như thế.”
“Nhưng nếu tất cả đều chiến đấu, mình có còn là con người… nếu cứ ngồi đây và im lặng mãi?”
Hinami nhớ đến cha mẹ mình. Đã mất tích trong một chuyến đi núi bí ẩn nhiều năm trước. Không có thi thể. Không có tin tức. Chỉ là… biến mất.
Khi ấy, cô cũng bất lực như bây giờ.
Và cảm giác đó… đang quay lại.
Gió thổi qua cửa sổ, mang theo hơi lạnh lạ lùng. Hinami siết chặt hai tay.
“Mình không muốn mất thêm điều gì nữa…”
(Phần 2)
Mặt trời dần lên cao, ánh sáng chiếu rọi vùng cách ly Tokyo, phủ lên tán cây cháy xém và mặt đất đầy bụi cháy một màu vàng ảm đạm. Không khí đặc quánh, nặng trĩu, như đang cố giữ mọi âm thanh lại bên trong.
Bảy người – những kẻ lựa chọn tiến về phía trước – đang bước trên vùng đất chưa ai từng đặt chân sau trận chiến ban đầu.
Mỗi người mang một nguyên tố, một khả năng riêng biệt. Nhưng lúc này, thứ họ thực sự dựa vào… là lòng tin vào bản thân. Không vũ khí. Không giáp trụ. Chỉ là cơ thể, ý chí và sức mạnh nguyên tố chảy trong máu.
Một người, vừa bước, vừa thở gấp:
“Chân mình bắt đầu run rồi... Không biết là vì mệt, hay vì sợ nữa.”
Một người khác nói khẽ:
“Có thể cả hai.”
Phía sau họ là 19 người khác đang trên đường quay về trạm an toàn. Họ mệt mỏi, nhưng nhẹ nhõm. Từng bước chân rút lui như được buông bỏ một gánh nặng. Trong lòng họ, vẫn còn tiếng gào rú và ánh mắt ma thú ám ảnh như cơn ác mộng chưa tỉnh.
Nhưng rồi…
Mặt đất chấn động.
“Gì… gì vậy?!”
Một người trong nhóm 19 quay đầu lại, trợn mắt.
Phía trước cánh cổng ra – nơi từng được cho là "an toàn" – năm sinh vật khổng lồ xuất hiện như từ lòng đất chui lên. Chúng cao đến ba mét, thân thể vặn vẹo, da thịt đen như than cháy, đôi mắt đỏ như hòn than sắp lụi, nhưng sáng rực lên trong bóng tối.
Ma thú.
Một người hét toáng:
“Chúng nó… chặn đường thoát rồi!!”
Cùng lúc đó, tại phía sâu trong khu cách ly – nơi bảy người kia đang tiến bước – năm con ma thú khác bước ra từ sau những thân cây gãy đổ, như đã đợi sẵn. Chúng không lao lên. Chúng chỉ đứng đó, chặn hết mọi đường lui.
Một cạm bẫy hoàn hảo.
Mạng xã hội như bùng nổ ngay lập tức.
#TokyoFrontline
#MaThuXuatHien
#BảyChọiNăm
#ChínMườiChínKhôngLốiThoát
Những đoạn cắt livestream bắt đầu phát lại. Các chuyên gia được mời lên sóng bình luận. Người dân thế giới gào thét trên màn hình, những lời cầu nguyện, những lời cổ vũ tràn ngập.
"Trời ơi, họ không còn đường rút nữa…"
"Chuyện này… là bẫy sao?"
"Hãy chiến đấu! Làm ơn đừng bỏ cuộc!"
"Đây là tận thế thật rồi à…"
Từng nhịp tim như ngừng đập.
Trong căn phòng của Hinami, ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên gương mặt cô. Tay cô nắm chặt, cắn môi, mắt mở to nhìn dòng chữ tin tức hiện lên:
"Khẩn: Cả hai nhóm chiến binh đều đã bị bao vây bởi ma thú. Mạng sống của họ đang treo trên sợi tóc. Chính phủ chưa thể cử viện binh vì nguy cơ quá lớn."
Hinami khẽ lẩm bẩm:
“Không lẽ… tất cả sẽ chết sao?”
Cô nhìn bàn tay mình. Một giọt nước nhỏ nhoi bỗng xuất hiện, như phản ứng với cảm xúc đang dâng trào.
“Nếu là mình ở đó… mình sẽ làm gì? Mình có đứng nổi không? Có chiến nổi không?”
Câu hỏi đó lặng lẽ vang lên giữa tâm bão của thế giới.
Và ở vùng cách ly, nơi không còn lối thoát, hai nhóm người đang đứng trước sự lựa chọn cuối cùng:
Chiến, hoặc chết.
(Phần 3)
ẦM!
Một cột lửa khổng lồ bùng lên giữa rừng cây cháy đen. Ngọn lửa bắn thẳng vào con ma thú, ép nó lui lại vài bước… nhưng không đủ. Nó vẫn đứng vững. Dù phần ngực bị thiêu cháy, lớp da đen sạm tróc ra từng mảng, đôi mắt đỏ rực ấy vẫn sáng ngời vì sát ý.
“Chết tiệt! Sao nó lì lợm thế?!” – Một người gầm lên, hai tay bao bọc bởi lửa, liên tục tung ra những đòn đánh mang sức nóng khủng khiếp.
Ở phía sâu trong, bảy người đang cố cầm cự trước năm con ma thú.
Một người có nguyên tố sấm, thân ảnh loé lên như chớp giật, tung cú đá mạnh vào sườn ma thú. Nhưng hắn bị đánh bật lại, thân thể va vào gốc cây, hộc máu.
Cô gái sử dụng nguyên tố nước cố tạo ra bức tường băng từ hơi ẩm xung quanh – chỉ đủ làm chậm bước tiến ma thú vài giây. Không ai có thời gian nghỉ, từng giây là một lần cận kề cái chết.
“Nếu một trong chúng tôi chậm lại, chỉ một người thôi... cả đội sẽ sụp đổ.”
Đó là ý nghĩ đồng loạt của cả bảy người.
Phía cửa ra, 19 người cũng đang điên cuồng chống đỡ. Dù là nhóm chọn “rút lui”, họ không thể trốn thoát. Và giờ đây, họ phải chiến đấu bằng tất cả bản năng sinh tồn.
Một chàng trai tóc dài quát lớn:
“Đừng để nó áp sát! Giữ khoảng cách!”
Nguyên tố gió cuốn quanh anh ta, từng luồng lưỡi dao gió quất vào da thịt ma thú, xẻ dọc từng đường mỏng.
Một cô gái dùng nguyên tố đất, gầm lên khi tạo ra những cột đá sắc nhọn từ lòng đất, đâm xuyên chân một con ma thú. Nó gào thét, điên cuồng lật tung mặt đất.
Một thành viên bị đánh văng, va vào tường chắn kim loại, thổ huyết.
Không ai còn giữ được vẻ điềm tĩnh. Nỗi sợ đang ăn mòn họ từng giây.
Rồi, chuyện đó xảy ra.
Một người – chàng trai sử dụng gió – dồn toàn bộ sức lực còn lại, nén luồng xoáy quanh cánh tay, lao đến bên một ma thú đang chuẩn bị kết liễu đồng đội. Với tiếng gầm rền vang, anh ta tung ra một đòn đẩy khổng lồ, tạo thành một cơn lốc nén chặt, tông thẳng vào bụng con quái vật.
BÙM!!
Con ma thú bị đánh bay ra xa.
Mọi người trừng mắt.
“Bay ra ngoài ranh giới...có người dân ở đó không?”
Một giây... Hai giây...
Tiếng thét kỳ dị vang vọng. Từ bên ngoài khu cách ly, từng âm thanh như xương cốt bị nghiền nát vọng về.
Crắc... Rắc... Bốp... RAAAH!!
Họ quay đầu nhìn về phía cổng.
Con ma thú vừa bị hất văng kia… co giật dữ dội.
Thân thể nó như bị xé toạc từ bên trong. Từng mạch máu, cơ bắp phình to rồi nổ tung. Da thịt bị cắt nát bởi một thứ vô hình.
Nó chết.
Chết theo một cách không ai có thể tưởng tượng được.
Một người lắp bắp:
“Khoan... có phải vì nó rơi ra ngoài... khu vực thiên thạch không?”
Người khác trố mắt:
“Khoảng cách đó... phải là hơn một cây số từ thiên thạch!”
Rồi một người hét lên:
“Chúng không thể sống ngoài bán kính 1km!!”
Cả nhóm sững sờ.
"Đó là giới hạn..."
"Là ranh giới của sự sống và cái chết đối với chúng..."
Nhưng niềm hy vọng vừa lóe lên... cũng là nỗi tuyệt vọng.
“Nhưng... Làm sao mà chúng ta có thể đánh bật hết bọn chúng ra xa như vậy?”
“Với sức người hiện tại… gần như không thể.”
Không ai đáp. Chỉ có tiếng thở gấp, tiếng gào rú của những con quái vật còn sống, và sự thấm mệt đang lặng lẽ tràn ra từng tế bào.
(Phần 4)
Khắp nơi trong khu cách ly, tiếng nổ, tiếng gào thét và ma lực nguyên tố xoáy tung không khí. Trận chiến chia làm hai mặt trận: một phía là bảy người tiến sâu vào bên trong, đối đầu với đàn ma thú hung hãn; phía còn lại là mười chín người đang bị chặn ngay cổng ra, nơi hy vọng sống sót chỉ cách vài bước chân.
Một tiếng gầm vang rền. Một con ma thú với cơ thể đầy gai nhọn lao tới từ bên trong màn sương, nhắm vào đội hình bảy người. Một cô gái với mái tóc cột gọn dùng gió bao quanh mình như lớp áo giáp, lướt đi như ánh chớp. Cô kéo theo hai luồng xoáy nhỏ, cắt sâu vào thân ma thú. Máu đen vọt ra, nhưng nó vẫn điên cuồng phản công.
"Chắn nó lại!" – Một chàng trai đứng phía sau, nguyên tố đất tích tụ quanh tay anh như áo giáp. Anh đập mạnh xuống đất, tạo ra một bức tường chắn tạm thời, giữ con quái lại trong khoảnh khắc quý giá.
Trong tích tắc đó, một người khác nâng cánh tay bọc lửa, tung nắm đấm vào đầu ma thú. Một tiếng "ẦM!" khô khốc vang lên – chiếc đầu quái vật bị đập lệch, rồi lăn lóc dưới đất.
Nhưng chưa kịp mừng, từ phía bên kia, một con khác trườn ra như khói đen, trườn trên không trung. Nó phóng đến và hất tung cả ba người. Một người văng xa, cơ thể va vào bức tường đổ nát, máu chảy từ miệng. Không dậy nữa.
Ở mặt trận cổng ra, mười chín người chiến đấu trong tuyệt vọng. Một chiến binh mang nguyên tố sấm – từng bước chân anh tạo ra sóng điện dưới đất. Anh vừa đánh vừa hét lớn:
"Chúng ta chỉ cần đẩy được một con ra khỏi khu vực! Đó là chìa khóa!"
Một cô gái nguyên tố băng chạy song song, phóng ra mũi giáo băng vào chân con ma thú, đóng băng chuyển động của nó chỉ trong thoáng chốc. Cơ hội mở ra. Chiến binh sấm hét lớn:
"GIỜ!"
Anh gồng mình, tích tụ toàn bộ năng lượng, dùng cú đá xoáy điện đập mạnh vào thân con quái. Nó bay văng ra khỏi vùng cách ly. Tất cả mọi người đứng khựng lại.
Ngay khi thân thể nó vừa rơi xuống đất ngoài phạm vi 1km, cơ thể bắt đầu co giật – như thể đang bị xé ra từng lớp. Máu đen phun tung tóe, tiếng gào rú xé họng – rồi... im bặt. Nó chết. Một cách tuyệt đối.
Cả đội gần như không tin nổi vào mắt mình.
"Đẩy chúng ra ngoài! Đó là cách duy nhất nhanh nhất!" – Một người hét lên, nhưng cũng ngay sau đó, một chiếc vuốt khổng lồ chém ngang, cắt phăng cả phần thân trên của anh ta. Cơ thể ngã xuống, máu nhuộm nền đá đen ngòm.
Bầu trời bắt đầu chuyển màu tím nhạt. Trận chiến vẫn chưa dừng lại.
Phía bên trong, những người còn lại đã không còn sức nhiều. Một người cận chiến dùng lửa bao phủ cánh tay để đỡ đòn, nhưng một cú táp của ma thú đã hất văng anh ta. Cô gái điều khiển nước gào lên, gọi tên anh giữa hỗn loạn, tạo ra một ngọn thương nước sắc bén phóng thẳng vào mắt ma thú – xuyên qua sọ, giết chết nó. Nhưng ngay sau đó, cô cũng ngã gục vì kiệt sức.
Một tiếng gầm như từ vực thẳm trồi lên, rồi... im lặng. Ma thú cuối cùng đổ gục – giữa khói bụi, xác thịt và những hơi thở thoi thóp.
Cả hai mặt trận kết thúc gần như cùng lúc.
Người lính chạy vào. Trên tay anh là một người sống sót cuối cùng – một thanh niên trẻ mang nguyên tố gió. Anh đang mỉm cười, thều thào:
"Chúng tôi... đã làm được... rồi chứ?"
Không ai kịp trả lời. Cánh tay anh buông thõng, ánh mắt nhắm lại.
Mặt đất lặng thinh.
Ngay lúc đó, viên thiên thạch – vật thể khiến cả thế giới hỗn loạn – bắt đầu tan dần như sương mù gặp nắng. Từng mảng vỡ của nó bốc hơi thành làn khí mờ ảo, tan vào không trung.
Chỉ còn lại xác mười hai con ma thú nằm vương vãi giữa những vệt máu loang, cùng những thân người không bao giờ dậy được nữa.
Cả thế giới im lặng trước màn hình.
Một chiến thắng. Nhưng cái giá – quá đắt.


0 Bình luận