• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1: Khởi nguyên của dòng chảy

Chương 1: Trước khi mọi thứ trở thành hồi ức

4 Bình luận - Độ dài: 2,837 từ - Cập nhật:

Lúc kim đồng hồ chỉ 6 giờ sáng hơn, tiếng chuông báo thức vang lên lần thứ ba trong buổi sáng như một lời thúc giục lười biếng, yếu ớt và gần như bất lực, tựa thể chính chiếc đồng hồ cũng đã mệt mỏi với việc đánh thức chủ nhân của nó. Trên chiếc giường đơn đặt cạnh khung cửa sổ đang lờ mờ sáng lên bởi ánh bình minh phủ qua lớp mây mỏng, Hinami Asuka khẽ xoay người, gương mặt vùi sâu vào gối, mái tóc đen dài buông xõa, lòa xòa phủ kín hai bên má như muốn che giấu cả những suy nghĩ vừa mơ hồ vừa rối ren còn sót lại từ giấc ngủ đứt quãng.

“Chỉ năm phút nữa,thật sự thôi mà...”, cô lẩm bẩm trong hơi thở mệt mỏi, giọng nói mơ hồ như tan vào lớp chăn mềm, nhưng cánh tay đã vươn ra theo phản xạ, tắt chuông bằng một động tác thuần thục của người đã trải qua hàng nghìn buổi sáng giống hệt như thế này. Đôi mắt nâu nhạt chậm rãi mở ra, đón lấy ánh sáng xám bạc đang len lỏi qua tấm rèm khẽ lay động vì gió, và khi cô nhìn ra ngoài, Tokyo hiện lên như một bức tranh không màu, lặng lẽ và đầy sương mờ. Một buổi sáng bình thường, không có gì nổi bật, cũng giống như chính cuộc sống mà cô đang sống: mờ nhạt, nhưng không hẳn là vô vị.

Trong căn hộ nhỏ gọn gàng của Hinami, chiếc máy pha cà phê bắt đầu phát ra những tiếng lách tách đều đặn, hòa cùng mùi hương nồng đượm đang chậm rãi lan tỏa khắp gian bếp, mang lại chút ấm áp dịu dàng cho một ngày mới. Cô đứng đó trong bộ sơ mi trắng được ủi phẳng tươm tất, tay cầm cốc cà phê còn bốc khói, mắt hướng về chiếc TV nhỏ đặt ở góc phòng, nơi bản tin sáng đang được phát sóng với giọng đọc đều đều pha chút khẩn trương.

“Cơ quan Vũ trụ Quốc tế vừa đưa ra thông báo rằng một hiện tượng thiên văn chưa xác định đã xuất hiện tại tầng bình lưu phía Đông Á. Nhiều vật thể lạ được phát hiện đang di chuyển với tốc độ cao, tuy nhiên, hiện tại chưa có nguy cơ va chạm trực tiếp với bề mặt Trái Đất.” Cô khẽ nhíu mày, ánh mắt dừng lại một chút trên dòng tin chạy ngang màn hình rồi lại dời đi, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như thể đó chỉ là một mẩu tin bên lề không đáng quan tâm. Thời gian gần đây, gần như sáng nào cũng vậy, truyền hình liên tục nhắc đến những hiện tượng thiên văn bất thường, nhưng rồi mọi người vẫn sống như thường lệ, không ai thực sự để tâm đến những điều chưa rõ ràng khi công việc, cuộc sống và nghĩa vụ hàng ngày vẫn tiếp tục vây quanh.

“Nếu thiên thạch thật sự rơi xuống, chắc mình cũng không được nghỉ làm đâu”. Cô buông một câu nhận xét nửa thật nửa đùa, tự cười một mình trong sự thờ ơ đầy chấp nhận, cô bước tới lấy chiếc túi xách treo trên giá, xỏ giày và chuẩn bị rời đi, những bước chân gõ nhẹ trên nền sàn gỗ như khởi động một vòng lặp quen thuộc của một ngày làm việc nữa. Khi nâng cốc cà phê lên uống ngụm cuối cùng, cô chợt nhận ra bàn tay mình hơi run, nhưng rồi chỉ khẽ lắc đầu và không nghĩ thêm, có thể là do giấc mơ đêm qua, một giấc mơ lạ lùng đến mức khiến cô rùng mình, một cảm giác lạnh buốt còn vương lại trong ngực, nhưng chi tiết thì lại mờ nhạt đến nỗi chẳng thể nhớ nổi vì sao mình lại sợ.

Trên đường đến công ty, tàu điện ngầm Tokyo vẫn đông đúc như mọi khi, dòng người đổ dồn vào từng khoang chật kín, chen chúc và ngột ngạt như một dòng chảy không bao giờ ngưng nghỉ. Nhưng với Hinami, tất cả chỉ như một đoạn phim bị lặp lại, tua đi tua lại không hồi kết, một nhịp sống cơ giới mà cô là một bánh răng đã mòn trong đó. Cô đứng lặng giữa đám đông, tay nắm lấy quai treo phía trên, tai đeo một bên tai nghe nhưng không bật nhạc, mắt lặng lẽ nhìn ra khung cảnh mờ nhòe bên ngoài qua lớp kính cửa tàu, cảnh vật lướt qua nhanh đến mức không thể lưu lại trong tâm trí, giống như những ngày trôi qua trong cuộc sống cô, vội vã và vô nghĩa.

"Còn bao lâu nữa thì mình mới tìm được câu trả lời cho tất cả hay là thực ra, mình chưa bao giờ thật sự muốn tìm". Ngày ấy, cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ sống như thế này, một nhân viên văn phòng bình thường, hòa tan trong biển người nơi đô thị, nhưng rồi thời gian cứ thế trôi đi, nhanh như chuyến tàu này, và khi đã đứng yên quá lâu ở một nơi, con người ta thường quên mất cách bước xuống. Bỗng có một giọng trẻ con vang lên từ phía trước, líu lo như tiếng chuông nhỏ giữa nhịp sống mỏi mệt: "Mẹ ơi mẹ ơi, sao bầu trời phía đó lại có ánh sáng xanh lạ quá vậy", câu hỏi ấy khiến cô thoáng quay đầu. Bên ngoài cửa sổ, phía sau những tòa cao ốc nối dài của Tokyo, một điểm sáng mờ xanh lục hiện lên trong tầng mây rồi biến mất chỉ trong một nhịp chớp mắt, đó không phải ảo ảnh cũng không phải phản chiếu, nó phát ra ánh sáng từ bên trong. Người mẹ lúc ấy mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu con trai như để xua tan những điều khác thường: "Chắc chỉ là ánh sáng phản chiếu thôi con, ảo ảnh ấy mà", và có lẽ không ai trong toa tàu để tâm thêm nữa. Hinami vẫn nhìn về phía vệt sáng vừa tan biến, không nói gì, có một dự cảm vô hình chợt siết lấy ngực cô, nặng nề như tiếng vọng từ một ký ức quá xa mà cô không thể gọi tên, nhưng vừa khe khẽ cựa mình thức giấc.

Tại văn phòng, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Hinami-san, cho tôi bảng tổng hợp số liệu tuần trước nhé,  trưởng phòng đang đợi!". Tiếng đồng nghiệp vọng đến từ phía bàn làm việc đối diện, cô xoay người, giọng đều và nhẹ như mọi lần:

Hinami: "Đã gửi từ tối hôm qua rồi, ở trong thư mục Kế hoạch Tái cơ cấu ấy ạ".

Đồng nghiệp: "À, phải rồi, cảm ơn nha, cô lúc nào cũng chu đáo quá trời"

Hinami gật đầu nhẹ, rồi quay lại với màn hình máy tính nơi những con số hiện lên trên bảng tính Excel, lạnh lẽo và vô cảm, nhưng lại chính xác và đáng tin hơn bất cứ con người nào ở đây. Cô không phải kiểu người hòa đồng, nhưng cũng chưa từng khiến ai khó chịu, cô làm việc hiệu quả, không dính thị phi, luôn đúng hạn và ở trong thế giới công sở Tokyo, như vậy là đủ để được xem là hoàn hảo.

"Hoàn hảo thì sao chứ, đó cũng chỉ là một phần mềm sống được lập trình để tồn tại mà thôi", cô thầm nghĩ.

Trong lúc đợi dữ liệu tải, cô bất giác lướt qua một trang tin tức hiển thị trên màn hình phụ, dòng tiêu đề màu đỏ như nhảy thẳng vào mắt: "Bộ Quốc Phòng Nhật công bố vật thể rơi ngoài khơi Tokyo là rác vũ trụ không gây hại", Hinami khẽ cau mày, hôm qua là ánh sáng xanh ở Hokkaido, tuần trước là hiện tượng mây tầng ion bất thường trên Thái Bình Dương và bây giờ lại là rác vũ trụ. Tất cả diễn ra quá gần nhau và bị chối bỏ quá nhanh, giống như có ai đó đang cố tình che giấu điều gì ấy hoặc là… chỉ là mình đang suy nghĩ nhiều. Cô liếc nhìn tờ lịch đặt trên bàn, một ngày không có gì đặc biệt, mọi người vẫn làm việc và các bản tin vẫn phát tiếng cười, nhưng sâu trong lồng ngực Hinami, một cảm giác mơ hồ đang lớn dần, không tên gọi, không hình hài, không ai để ý, không ai quan tâm, chỉ Hinami ở trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy cảm thấy nhịp tim mình chệch đi một nhịp.

Buổi chiều hôm ấy, khi mọi người đã tan làm thì Hinami vẫn còn đang ở văn phòng, một Giọng nam quen thuộc vang lên từ phía cửa:

"Hinami-san, em vẫn chưa về à?"

Cô gái tóc đen dài đang dán mắt vào màn hình máy tính không cần quay đầu cũng biết ai vừa gọi. Cô đáp lại bằng một nụ cười nhẹ:

"Còn một bảng thống kê chưa xong, senpai. Em xử lý nốt rồi về."

Người đàn ông trung niên chỉ biết thở dài, lắc đầu:

"Lại ôm việc của người khác nữa à. Cô nhân viên gương mẫu của tháng thứ mười liên tiếp."

Hinami nhún vai, nhưng vẫn không ngẩng lên:

"Thống kê sai lệch là rắc rối cho bộ phận kế toán, với lại việc cũng không nhiều ạ."

Dáng người cô nhỏ nhắn, nhưng cách cô nói chuyện luôn điềm đạm, chuẩn mực và chỉn chu cả trong công việc lẫn cách sống, mọi người trong phòng đều ngầm gọi cô là "thiên sứ", không phải vì vẻ ngoài xinh đẹp, mà vì cô luôn giúp đỡ người khác, không một chút toan tính, nhưng cũng chính điều đó khiến Hinami trở nên xa cách, cô luôn mỉm cười và luôn đáp lại bằng thái độ nhã nhặn nhưng chẳng ai biết rõ cô nghĩ gì hay cô thực sự là người như thế nào.

Sau khi tan làm, Hinami bước ra từ chuyến tàu cuối cùng trong ngày, hòa vào dòng người đổ dồn về nhà, không còn những bảng số liệu, không còn tiếng chuông điện thoại, chỉ là cô với chiếc túi xách nhỏ, tai nghe cắm vào điện thoại và một bản nhạc không lời du dương. Có lẽ cô thích khoảng thời gian này vì không ai nhìn cô như một đồng nghiệp, không ai gọi cô là người hoàn hảo và cô chỉ là một người bình thường, lẫn vào biển người vô danh. Một cơn gió nhẹ thổi qua mang theo hương hoa anh đào đầu mùa, Hinami dừng lại trước một cửa hàng tiện lợi, bất giác nhìn thấy tấm poster quảng cáo chương trình du lịch về vùng quê, đó là một vùng thảo nguyên rộng lớn, có cối xay gió, những con đường đất đỏ, và một mái nhà gỗ đơn sơ. "Giống hệt nơi đó", Hinami thầm nghĩ, cô siết chặt quai túi, hình ảnh thoáng qua ấy làm cô nhớ về một điều gì đó thật xa xôi, ký ức mơ hồ không rõ là giấc mơ hay là sự thật.

"Hinami này, cha sẽ quay lại ngay khi gió đổi hướng", một giọng nói trầm ấm, bên cạnh là một bàn tay đặt lên đầu cô lúc nhỏ: "Mẹ sẽ chờ cùng con, hãy ngoan nhé", một nụ hôn nhẹ trên trán kèm mùi oải hương nhè nhẹ. Cha cô là một nhà khảo cổ học nổi tiếng, từng tham gia các đoàn thám hiểm quốc tế, còn mẹ là một giảng viên văn hóa cổ đại, dịu dàng và sắc sảo. Cả 2 người họ biến mất khi cô mới tám tuổi trong một chuyến khảo cổ chưa bao giờ được công bố. Sau đó, Hinami được nuôi lớn bởi người bác, cô không hỏi nhiều cũng chẳng nhớ rõ mọi chuyện, nhưng đôi khi trong những khoảnh khắc yên tĩnh thế này những ký ức ấy lại ùa về như một dòng nước ngầm lặng lẽ.

Hinami đi đến đỉnh cầu vượt gần công viên, cô đứng lặng ngắm mặt trời dần tắt, bản nhạc cô đang nghe đột ngột dừng lại và một tin nhắn từ hệ thống cảnh báo khẩn cấp bật sáng màn hình:

[Thông báo khẩn cấp từ Cục Khí tượng Nhật Bản]

Phát hiện một dị vật ngoài không gian tiến vào khí quyển Nhật Bản, dự kiến va chạm trong vòng ba phút, khu vực ảnh hưởng: Tokyo, bán kính năm kilomet từ tọa độ trung tâm.

4ac938ee-7806-418b-b5e8-3cdbcfa8237d.jpg

Hinami nhíu mày:"Là thiên thạch?", và một tiếng xé gió khủng khiếp vang lên trên cao, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy trên bầu trời nhuộm cam đỏ, một vệt sáng xanh lam rực rỡ đang rạch một đường lửa ngang qua mây trời lao thẳng xuống mặt đất như một mũi tên của thần linh, ánh sáng chói lòa xé toạc không gian trong nháy mắt, cơn gió ập đến dữ dội cuốn phăng mái tóc và tà váy của Hinami về phía sau. Ở trên cầu vượt, tiếng hét vang lên từ những người hoảng loạn, một số giơ điện thoại lên cố gắng ghi lại khoảnh khắc ấy như thể đang chứng kiến một màn pháo hoa lạ thường mà không nhận ra rằng điều họ đang nhìn chính là khởi đầu của một cơn ác mộng. Đối với Hinami thì cô không làm vậy, cô đứng lặng và mắt không rời khỏi quả cầu ánh sáng đang cắm thẳng xuống trung tâm thành phố như một lưỡi giáo từ thiên giới. Không phải ánh sáng ấy khiến cô choáng váng mà là cảm giác như có một luồng khí lạnh sắc như kim loại lướt dọc sống lưng cô, và rồi BOOOOMMM!!!. Tiếng nổ trầm nặng chấn động không trung cả mặt đất rung lên dưới chân, từ phía xa, một cột khói đen khổng lồ bốc cao hòa với ánh đỏ rực của hoàng hôn như thể chính bầu trời cũng đang bốc cháy. Sự hỗn loạn bùng nổ, xe cộ thì dừng lại, còi báo động rú vang, cả đám đông gào thét:

“Là khủng bố sao?”

“Thiên thạch thật kìa!”

“Báo cho cảnh sát! Có ai bị thương không?”

Hinami siết chặt quai túi, nhịp tim cô đập nhanh dồn dập không phải vì sợ hãi mà là vì một thứ khác, là một nỗi bất an nguyên sơ, cảm giác này, không giống một vật thể rơi tự nhiên. Cô mặc dòng người vẫn đang chú ý đến thiên thạch kia, cô tranh thủ trở về. Sau một quãng đường đầy căng thẳng trong sự im lặng kỳ quái, cô bật Tivi, hàng loạt tin tức ngập tràn khắp mạng xã hội, âm thanh trực thăng quét qua bầu trời dày đặc đến nghẹt thở, Tokyo dường như ngừng chuyển động như thể cả thành phố đang chờ phán quyết từ số phận.

[Truyền hình trực tiếp từ hiện trường]

"Hiện tại, khu vực tiếp xúc với vật thể không xác định đã được phong tỏa hoàn toàn. Theo nguồn tin sơ bộ, nó rơi xuống một công viên bỏ hoang phía sau ga tàu miệng hố có đường kính khoảng 5 mét, tại tâm hố xuất hiện một khối vật chất màu đen xanh phát sáng yếu, thành phần chưa xác định."

Hinami dõi mắt theo từng khung hình, khối vật chất ấy có màu như máu khô lâu ngày lại óng ánh như thể được làm từ thạch không giống thiên thạch, không giống khoáng vật cũng không giống bất kỳ thứ gì từng được con người ghi nhận. Cô siết chặt chiếc điều khiển trong tay, thầm nghĩ: "Một dạng năng lượng chưa từng thấy, tại sao nó lại phát sáng theo nhịp như thể đang... thở?"

[Tin khẩn từ chính phủ Nhật Bản]

"Chúng tôi đã tiến hành đo đạc và xác nhận: vật thể vừa rơi phát ra trường năng lượng bất định dao động theo tần số rất lạ, hiện chưa thể giải mã. Chúng tôi đã liên hệ với các tổ chức nghiên cứu quốc tế để yêu cầu hỗ trợ, xin lưu ý đặc biệt: đây không phải sự kiện đơn lẻ, nhiều quốc gia khác cũng ghi nhận những vụ việc tương tự trong cùng khung thời gian."

Tim Hinami đập thình thịch như thể có thứ gì đó bên trong đang bắt đầu lay chuyển và ở đâu đó sâu dưới lòng đất tăm tối này, ngay nơi vật thể ấy rơi xuống, có một chất lỏng đặc quánh, tím đen, bắt đầu rỉ ra từ phần lõi và nó len lỏi vào đất, trườn đi như rắn và tìm kiếm những vết nứt nhỏ nhất.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

AUTHOR
AI MASTER
Venom à ?
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Dạ là sao ạ?
Xem thêm
AUTHOR
AI MASTER
@Autene: bạn chưa xem phim venom à ?
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời