Nếu không thể truy cập trang web xin vui lòng sử dụng DNS 1.1.1.1 hoặc docln.sbs

  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1: Khởi nguyên của dòng chảy

Chương 2: Hạt mầm của một kỷ nguyên mới

0 Bình luận - Độ dài: 5,849 từ - Cập nhật:

Sáng hôm đó, toàn bộ hệ thống truyền thông toàn cầu đồng loạt gián đoạn, các bản tin bị cắt ngang bởi những hình ảnh từ vệ tinh: hàng chục vật thể phát sáng lao thẳng vào khí quyển Trái Đất với tốc độ khủng khiếp. Và rồi gần như cùng lúc, những cột khói đen đặc sệt bắt đầu trỗi dậy từ nhiều điểm khác nhau trên thế giới, không có vụ nổ long trời lở đất cũng không có sóng xung kích thổi bay nhà cửa mà chỉ có một âm thanh nặng nề trầm đục như thể Trái Đất đang âm thầm nuốt trọn những kẻ lạ mặt không mời. Khói bốc lên mờ ảo, quẩn quanh như hơi thở của một thứ gì đó đang thức tỉnh.

Tại Nhật Bản, một trong những vật thể ấy cắm thẳng xuống mảnh đất bỏ hoang giữa khu dân cư phía bắc Tokyo khiến cho mảnh đất vỡ vụn và cây cỏ bị thiêu rụi. Lực lượng chính phủ lập tức phong tỏa khu vực bằng cách dựng rào chắn tạm thời và điều đội phản ứng khẩn cấp đến hiện trường, các chuyên gia đầu ngành được triệu tập trong lặng lẽ và tuyệt đối bảo mật như thể chính phủ đang che giấu một điều gì đó. Phát biểu đầu tiên từ Thủ tướng: “Đây là sự kiện chưa từng có trong lịch sử hiện đại, chính phủ đang phối hợp cùng giới khoa học để xác minh bản chất các vật thể, chúng tôi kêu gọi toàn thể công dân giữ bình tĩnh, không lan truyền thông tin chưa được kiểm chứng.” Tuy nhiên, mạng xã hội bùng nổ với vô số giả thuyết: "Nào là thiên thạch từ hành tinh lạ, nào là vũ khí sinh học thử nghiệm, hay tàn dư từ một nền văn minh cổ đại", nhưng điều khiến cộng đồng nghiên cứu toàn cầu sững sờ... là một chi tiết lạnh gáy, đó là tất cả các thiên thạch đều giống hệt nhau, hình dáng như một giọt nước khổng lồ bị đông cứng, bề mặt thì đen ánh kim loại, rạn nứt nhẹ và vẫn còn phát nhiệt yếu. Chúng không vỡ, không nổ mà cắm xuống đất một cách trơn tru kỳ quái như thể có chủ đích và điều làm các nhà khoa học phải nín thở đó là dưới lớp vỏ đá tưởng chừng vô tri ấy là một thứ chất lỏng đặc quánh, tím đen óng ánh tựa như máu, không thể phân tích cũng không thể lưu trữ lâu mà nó chuyển động dù không có bất kỳ nguồn sống nào. Một thứ gì đó đang chờ đợi bên trong.

Ở căn hộ tầng tám của một khu chung cư cũ giữa lòng Tokyo, vẫn lặng lẽ như mọi khi, ánh đèn neon từ phố dưới hắt lên qua ô cửa sổ mở hé loang lổ trên nền tường trắng đã ngả màu thời gian. Trong gian bếp nhỏ, Hinami ngồi một mình bên bàn ăn với đôi mắt đượm vẻ mệt mỏi của một ngày dài như bao ngày khác, bên cạnh chiếc tivi nhỏ đặt ở góc bàn phát chương trình thời sự buổi tối, tiếng phát thanh viên xen lẫn với âm thanh lách cách của chiếc đũa va nhẹ vào thành hộp cơm nhựa. "Hiện trường vẫn đang được phong tỏa, theo thông tin mới nhất, vật thể rơi xuống không mang tính phóng xạ tuy nhiên kết cấu vật chất được ghi nhận là hoàn toàn chưa từng thấy". Cô ngẩng lên, ánh mắt dừng lại nơi màn hình chiếc tivi, góc quay từ máy bay không người lái cho thấy một khối đen bóng cắm sâu vào lòng đất trơ trọi giữa đống đất đá vỡ nát và hình dáng nó giống như một viên ngọc đen bị lãng quên, nhưng tỏa ra cảm giác quỷ dị đến khó hiểu, khói thì vẫn lờ đờ bốc lên quanh mép hố như thể không khí nơi đó vẫn đang cháy âm ỉ. Hinami khẽ nhíu mày, cô không phải kiểu người tin vào những điều kỳ bí cũng chẳng hứng thú với thuyết âm mưu hay mấy trò mê tín rẻ tiền, nhưng lần này có điều gì đó không ổn, có một thứ cảm giác bất định không tên âm ỉ lan từ tim xuống dạ dày.

Sự lặp lại: Thói quen. Nhịp sống. Đi làm. Về nhà. Ăn tối. Ngủ. Đó là một guồng quay cô đã sống trong suốt bao năm qua mà không sai một nhịp, đến mức đôi khi cô nghĩ mình chính là một chiếc đồng hồ cũ chạy chính xác đến vô nghĩa và chính vì vậy, bất kỳ điều gì phá vỡ sự nhịp nhàng ấy đều khiến cô bất an. Hinami cầm điện thoại lên, ngón tay lướt qua màn hình đến một diễn đàn cô hay theo dõi và không bất ngờ khi tất cả các topic đều tràn ngập thông tin về vụ thiên thạch.

“Chính phủ đang che giấu sự thật? Có người thấy tia sáng bắn lên từ mặt đất trước khi thiên thạch rơi!”

“Anh trai tôi sống gần khu vực đó nói rằng đất rung lên như có thứ gì bò dưới lòng đất”

“Có ai cảm thấy không khí hôm nay khác lạ không? Như thể có gì đó nặng nề, dày đặc khó thở hơn bình thường?”

Cô tắt máy kèm tiếng thở dài, ngả người ra sau, Hinami dựa lưng vào sofa bên cạnh tấm rèm cửa sổ khẽ rung nhẹ trong làn gió đêm lành lạnh nhưng kèm theo một cảm giác oi nồng ẩm ướt khó diễn tả như thể gió không mang theo không khí mà là một thứ khác. Cô nhìn lên trần nhà nơi những đốm ánh sáng mờ mờ từ tivi phản chiếu trên bề mặt sần sùi quen thuộc, nhưng hôm nay tất cả đều dường như xa lạ. Ký ức cũ đột ngột trỗi dậy trong cô, cha mẹ cô kẹt trong một trận động đất ở nhỏ trong chuyến đi leo núi vào năm cô học đại học, báo chí gọi đó là dịch chuyển địa tầng bất thường nhưng không ai chết cũng không có thiệt hại nghiêm trọng và... cũng không có lời giải thích rõ ràng, mà cái điều khiến cô nhớ mãi: khói trắng đột nhiên phun lên từ những khe nứt dưới đất tỏa mùi kim loại lạnh buốt rồi biến mất sau vài phút như thể chưa từng tồn tại. Thời điểm ấy, có lẽ cô đã quên, nhưng hôm nay khi nhìn thấy làn khói đen bốc lên từ hố thiên thạch thì ký ức ấy lại ùa về, cô không hiểu vì sao mình lại nghĩ đến chuyện đó cũng không rõ vì sao tim lại đập nhanh hơn một nhịp. Chẳng lẽ... lại là cùng một thứ? Cô rùng mình nhưng trong lồng ngực, như có một lời thì thầm khẽ vang lên, không phải bằng âm thanh, mà bằng trực giác, có lẽ thế giới đã bắt đầu thay đổi rồi, Hinami à.

Khu vực ngoại ô phía Bắc Tokyo giờ đây như một thế giới bị tách biệt hoàn toàn khỏi phần còn lại của thành phố, nơi mà ánh đèn không còn là biểu tượng của sự sống mà chỉ khiến mọi thứ trở nên trơ trụi và lạnh lẽo hơn, bởi cái vòng cách ly dựng lên quanh thiên thạch rơi xuống đã tạo nên một khu vực chết chóc thầm lặng, không một bóng người dân thường nào còn được phép bén mảng tới gần, hàng rào điện cao hai mét vây quanh một chu vi năm trăm mét, đèn pha công suất lớn chiếu sáng khắp nơi không ngơi nghỉ, chiếu thẳng vào lòng đất như muốn gạt bỏ mọi bóng tối, nhưng chính ánh sáng trắng đến chói mắt đó lại khiến vùng đất này trở nên dị dạng và dị thường, tựa như một vùng cấm linh thiêng mà con người không bao giờ nên đặt chân đến.

Ca gác đêm hôm nay gồm năm người lính được chia đều quanh khu vực, mỗi người giữ một hướng, mỗi bước đi, mỗi nhịp thở đều như bị nuốt chửng bởi thứ không khí kỳ lạ đang len lỏi giữa từng tán cây và bãi cỏ khô, khi một người trong số họ khẽ cất tiếng hỏi người bên cạnh bằng giọng nói thấp hơn bình thường, như sợ rằng âm thanh sẽ đánh thức thứ gì đó đang ngủ dưới lòng đất, anh ta hỏi rằng cậu có nghe thấy gì không, không phải tiếng xe hay côn trùng, mà là thứ âm thanh ù ù rất mờ nhạt phát ra từ đâu đó dưới chân, như thể mặt đất đang rung lên khe khẽ theo một nhịp điệu kỳ lạ, không nhanh, không chậm, nhưng đều đặn một cách khó chịu như tiếng tim đập của một sinh vật đang mơ màng trong giấc ngủ dài. Người lính trẻ nhất trong nhóm hơi rùng mình khi nghe vậy, cậu mới chỉ tốt nghiệp học viện chưa tới một năm, lần đầu tiên được điều động ra thực địa, cứ ngỡ sẽ là nhiệm vụ gì đó đơn giản như hộ tống quan chức hay dẹp bạo động ở các khu công nghiệp phía Tây, không ngờ lại được phân công tới đây đứng canh một khối đá màu đen nằm bất động dưới lòng đất, thứ tưởng chừng vô hại nhưng lại khiến sống lưng cậu lạnh buốt từng đợt không rõ nguyên do, cậu cố giữ bình tĩnh đáp lại rằng cũng nghe thấy âm thanh đó từ lúc chiều, tưởng do mệt nên sinh ảo giác nhưng giờ có người cũng nghe thấy thì không khỏi thấy lo lắng, nhất là khi anh lính hút thuốc kia, người có nhiều kinh nghiệm chiến trường nhất trong nhóm cũng thừa nhận đã cảm thấy mặt đất rung lên từ sáng sớm tới giờ và anh mô tả cảm giác đó giống như đứng trên một con quái vật khổng lồ đang ngủ say, hơi thở của nó là những rung động đều đặn và không khí lạnh căm như đang phả lên từ da thịt của thứ gì đó sống mà không nên sống. Cả nhóm trở nên trầm lặng, không ai cười hay chế nhạo nữa, bởi ai cũng cảm thấy trong lòng mình có một nỗi bất an khó gọi tên cứ như linh cảm của bản năng đang gào thét rằng họ đang đối mặt với thứ vượt ngoài hiểu biết của loài người, và thiên thạch kia hay bất kể thứ gì mà họ đang cố gọi bằng cái tên khoa học đó, không phải chỉ là một tảng đá từ vũ trụ xa xôi vì nếu đúng là thế thì tại sao tất cả các khối thiên thạch đều giống hệt nhau từ hình dáng cho tới màu sắc, thậm chí đến cả cách chúng phát sáng dưới thiết bị hồng ngoại cũng không có gì khác biệt, như thể chúng được đúc ra từ một khuôn, được tạo ra bởi bàn tay nào đó với mục đích rõ ràng. Một người lính khác lên tiếng bằng giọng chậm rãi rằng không ai lại ném thứ gì đó biết thở xuống Trái Đất một cách ngẫu nhiên cả, và câu nói đó không ai trả lời nhưng lại khiến mọi người bất giác quay đầu nhìn về phía tâm vòng cách ly, nơi một khối đen tuyền cao hơn hai mét cắm sâu xuống lòng đất, bề mặt láng mịn và bóng loáng như thủy tinh đen, không tỏa khói cũng không có nhiệt độ bất thường, nhưng vẫn khiến người ta không dám lại gần vì cảm giác như đang đứng trước một sinh vật đang ngủ say chứ không phải một vật thể vô tri.

Cỏ cây quanh khu vực đã rụng hết lá từ hôm qua, mặt đất khô nứt như bị hút sạch nhựa sống, chẳng có một thiết bị đo bức xạ nào phát hiện được gì, nhưng mùi hăng hắc nồng nặc trong không khí lại khiến người ta nghẹn thở như đang hít vào một thứ gì đó chưa từng tồn tại trong hệ sinh thái này, như thể không khí đã bị pha trộn với một nguyên tố lạ, thứ khiến cả loài côn trùng cũng bỏ đi không dám quay lại. Một cơn gió lạ lướt qua khiến bóng đèn cao áp chớp nháy trong một khoảnh khắc rất ngắn, không đủ để hệ thống báo động nhận ra nhưng đủ để mọi người dựng tóc gáy, đặc biệt là khi thiết bị liên lạc bắt đầu phát ra những âm thanh kỳ lạ như tiếng rít nhỏ bị bóp nghẹt giữa làn sóng điện tử, giống như ai đó đang thì thầm rất khẽ vào tai mà lại chẳng có ai đứng gần. Một người lính buột miệng nói rằng chắc lại là do trạm phát sóng bị lỗi, nhưng một người khác thì lặng lẽ lắc đầu rồi nở nụ cười méo mó, vừa cười vừa nói rằng cũng có thể là thứ đó đang bắt đầu nói chuyện với nhau. Không ai bật cười, không ai đáp lại, chỉ còn những ánh mắt bất động nhìn về phía bóng tối đang bám chặt lấy mặt đất, và họ không hề hay biết rằng ngay bên dưới lớp đất khô cằn kia, nơi chất lỏng đen từng trào ra từ thiên thạch vẫn còn âm ỉ, một dòng máu không thuộc về thế giới này đang dần ngấm sâu vào từng thớ đất, len lỏi như những rễ cây dị dạng đang tìm kiếm mạch sống, và có lẽ, cũng đang chờ đời một thứ gì đó khác.

Lúc kim đồng hồ lặng lẽ chỉ vào 2 giờ hơn sáng, trong khu căn cứ dã chiến bao quanh điểm rơi thiên thạch ở ngoại ô Tokyo, cả vùng trời chìm trong thứ ánh sáng nhân tạo trắng nhợt hắt ra từ các cột đèn cao áp được dựng khắp chu vi, còn phía dưới, màn hình trung tâm kiểm soát bắt đầu hiển thị những dấu hiệu bất thường mà không ai ngay lập tức nhận ra, bởi giữa cơn buồn ngủ và sự nhàm chán của một đêm dài không có biến cố, các kỹ thuật viên chỉ nghĩ đơn giản rằng một vài camera gặp vấn đề nhiễu sóng do điều kiện ẩm thấp, một số khác chập chờn theo dạng nhiễu ngang như thể đang sốt cao, còn lại vài cái thì đột ngột chuyển sang màu đen hoàn toàn như thể bị ai đó rút cạn nguồn điện trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, thế nhưng không một ai đặt câu hỏi rằng vì sao chỉ có những camera hướng về phía Tây mới đồng loạt gặp sự cố.

Trong chuỗi hình ảnh được tua lại trên màn hình kiểm tra, một khoảnh khắc gần như không thể nhận thấy bằng mắt thường lướt qua, chỉ là một vệt đen uốn lượn vút qua ống kính trong vòng chưa đầy một giây, và cái vệt đó, dù không rõ ràng hình dáng cụ thể cũng đủ khiến ai dừng lại xem chậm từng khung hình phải nổi da gà, vì nó không có dáng đi của người cũng không có chuyển động nào thuộc về loài vật, mà là một sự trườn bò bất định không tuân theo quy tắc nào của sinh vật sống, như thể chính bóng tối đã co rút lại rồi vụt qua ống kính. Trong lúc mọi người vẫn còn đang chép miệng vì sự cố tưởng chừng tầm thường, thì trong tai nghe của một người lính đứng gần khu giám sát vang lên tiếng báo cáo gấp gáp của tổ gác: “Tôi không thấy đội Tây phản hồi”, một người khác lập tức đáp: “Vừa mới gọi radio xong mà, họ vẫn ổn...”. Ngay khi câu nói còn dang dở, một âm thanh rợn người vang lên trong dải sóng, tiếng “rắc” khô khốc, lạnh lẽo, sống lưng của người lính giật bắn lên như bị ai đó túm gáy kéo ngược về phía sau, bởi cái âm thanh ấy không giống tiếng gãy kim loại mà là tiếng xương người bị bẻ gãy, và theo ngay sau đó là một tiếng rít dài, không phải rít gió, cũng không phải rít dây điện, mà là tiếng rít như từ cổ họng một thứ gì đó biết thở, biết ghì hơi, biết phát ra sự căm thù đến mức khiến màng tai người nghe nhói buốt như thể từng tế bào đang bị chọc thủng bởi âm thanh thuần chất ác ý.

“Hướng Tây… HƯỚNG TÂY BỊ TẤN CÔNG!!!”, một giọng hét vang lên qua sóng vô tuyến như một cú đánh mạnh giáng xuống toàn bộ căn cứ, khiến những người đang nằm co ro trong lều bật dậy không cần đợi lệnh, còn những người canh gác phía ngoài thì lập tức quay đầu, vũ khí bật mở khóa an toàn, từng đôi mắt quét về phía bóng tối đen đặc đang nuốt dần hàng rào điện phía Tây. Từng nhóm lính chạy khỏi lều dã chiến, tiếng giày dậm xuống mặt đất khô nứt vang lên dồn dập, súng đạn lách cách bật lên trong trạng thái sẵn sàng xả đạn, thế nhưng thứ họ trông thấy ngay sau đó, thứ đang đứng lặng phía sau lớp ánh sáng đèn mờ nhạt ở rìa khu cách ly, không một ai trong số họ đủ can đảm thốt lên thành lời bởi sinh vật đó không phải là thứ mà con người từng biết cũng chẳng phải sản phẩm từ bất kỳ kho dữ liệu nào của giới khoa học, và chỉ trong khoảnh khắc ánh sáng va chạm lên phần da thịt trơn nhầy đang lấp ló, một điều rõ ràng hơn bất cứ thứ gì bỗng hiện lên trong đầu tất cả rằng thứ ấy… không đến từ Trái Đất.

0aa91b82-b797-487c-aee1-c5b689cd8f04.jpg

Con đầu tiên trồi lên từ mặt đất như một chiếc gai mọc ngược xuyên qua nền đất sình nhão, hình thể gớm ghiếc trồi ra giữa màn đêm loang máu, cơ thể nó được bao phủ bởi một lớp da xám tro mỏng như tàn giấy, thế nhưng lớp da ấy khi ánh đèn chiếu vào lại phản xạ ánh sáng như kim loại được mài nhẵn, bốn chi dài ngoằng vươn ra hai bên với các khớp uốn cong ngược, mỗi chi tựa như một lưỡi hái sắc lẻm đang chực cắt xuyên qua bất cứ thứ gì nó chạm vào, khuôn miệng không có môi mà là một vòng răng chìa ra ngoài, sắc nhọn đến mức khi nó khép lại, âm thanh vọng ra nghe như hai lưỡi dao cạo chạm nhau, và thứ đáng sợ hơn cả là đôi mắt hay đúng hơn, là sự vắng mặt hoàn toàn của mắt, bởi sinh vật này không có bất kỳ cơ quan thị giác nào, thế nhưng nó vẫn di chuyển thẳng đến con người gần nhất mà không hề do dự, như thể cảm nhận được từng hơi thở, từng nhịp tim, từng rung động trong không khí. Nó gào lên, một tiếng thét cao vút khiến mọi màng nhĩ đau nhói như có vật nhọn đâm thẳng vào tai, âm thanh vang lên như kim loại mài vào thủy tinh ướt, khiến cả dãy lán bên cạnh rung bần bật, và trước khi bất kỳ ai kịp phản ứng, một người lính đứng gần nhất đã bị nó quét ngang qua, cơ thể gãy làm đôi như mảnh giấy bị cắt bởi dao lam, không máu bắn, không tiếng hét, chỉ là tiếng xoẹt khô khốc của thịt bị rạch nát trong một đường duy nhất. Chưa đầy vài giây sau, con thứ hai xuất hiện, không lao đến từ xa mà trồi thẳng lên sau lưng tổ phản ứng nhanh như thể nó mọc lên từ chính cái bóng của mình, hình thể nó bò bằng bốn chi thấp sát mặt đất, từng cử động ghê rợn như loài bò sát nhiễm độc, nhưng khắp phần lưng gồ lên từng dãy vây lưỡi dao bằng sụn đen, sắc như chém được thép, và điều khiến người ta không thể rời mắt chính là cái đầu không nằm trên cổ mà nhô hẳn ra từ phần ngực, mắt không có, nhưng hàm răng thì vẫn hiện rõ, một đống răng vỡ vụn gắn xen kẽ như bàn chông dựng đứng, khép mở liên tục như thể nó đang thở bằng cách nuốt ngược không khí vào bụng, và rồi nó chộp lấy một người lính, nâng bổng lên cao rồi vung mạnh về phía trước, và trước khi cơ thể còn đang rơi, nó đã xoay lưng lại, cái lưng đầy vây dao dựng thẳng, và mặc cho tiếng hét còn vang giữa không trung, xác người đó đã bị xiên xuyên xuống mặt đất như một tảng thịt bị đóng vào xiên nướng.

“CHÚNG TỪ ĐÂU RA?! CHÚNG… KHÔNG PHẢI SINH VẬT SỐNG!!!” – một binh sĩ gần đó hét lên trong hoảng loạn, gương mặt nhợt nhạt đến mức mất hẳn sắc máu, khẩu súng rung lên trong tay anh ta rồi nhả đạn loạn xạ, nhưng mỗi viên đạn chỉ khiến thứ sinh vật quái dị kia chậm lại trong một khắc ngắn ngủi, sau đó lại tiếp tục trườn tới như thể đạn chỉ đang đâm vào da cao su chứ không phải thịt máu, không tiếng rên, không phản ứng đau đớn, càng không có máu văng, chính điều đó mới là điều khiến người ta thấy nghẹt thở, bởi nếu nó không đau, không chảy máu, không chết… thì nó là gì?

Con thứ ba xuất hiện bằng cách không ai ngờ tới, không bước đi, không lao đến, mà là lăn. Toàn bộ thân thể nó là một khối thịt tròn xoay, vừa lăn vừa gầm gừ bằng hàng trăm cái miệng mọc trên khắp cơ thể, mỗi miệng mở ra lại để lộ một hàm răng khép ngược, nghĩa là răng hướng vào trong, như thể sinh ra chỉ để giữ thứ đã nuốt vào không thể thoát ra, và khắp thân nó cũng phủ đầy những con mắt nhỏ tí, đỏ tươi như mắt côn trùng, chớp liên tục theo nhịp lăn như một khối thịt được sinh ra để nghiền nát sự sống. Nó lăn đến đâu, người tan vỡ đến đó, không phải bị nghiền nát đơn thuần, mà bị xé vụn từng phần như thể mỗi miệng đều là một cỗ máy ăn thịt hoạt động riêng biệt, một binh sĩ bị hút vào thân thể nó khi còn đang bắn, khẩu súng rơi xuống đất, còn phần cơ thể anh ta thì biến mất sau chưa đầy bốn giây, chỉ còn lại tiếng xương bị nghiền, tiếng da bị xé, và tiếng gào kinh hoàng vọng ra từ chính lồng ngực của sinh vật đang tiếp tục lăn về phía lán y tế. Con thứ tư... thậm chí không hiện rõ, tất cả những gì người ta thấy chỉ là một cái bóng lớn và nhanh đến mức không mắt thường nào kịp bắt lấy hình dạng. Chỉ trong một cái chớp mắt, một chiếc xe quân sự đỗ gần trạm canh đã bị xé đôi, không phải nổ tung, không phải bị lật, mà là xé đôi như thể làm từ bìa carton, tiếng kim loại rách toạc vang lên như tiếng than vãn của cả bầu trời, và mảnh xe bay tứ tung, đâm xuyên cả lán chỉ huy khiến những người nấp bên trong không kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có một vài người may mắn sống sót nhìn thấy cái bóng lướt qua như một làn khói mang hình người, không có chân chạm đất, không để lại tiếng động, không để lại vết tích mà chỉ có hậu quả. “Không thể… không thể nào…”, một người lính khác buông khẩu súng, tay run lẩy bẩy đến mức không giữ nổi cò, mắt anh ta mở lớn như sắp vỡ tròng, bởi thứ đang diễn ra không còn là trận giao chiến, không phải là một nhiệm vụ nghiên cứu hay trấn áp đơn thuần mà là một khung cảnh được kéo thẳng từ địa ngục ra trần gian.

Toàn bộ khu căn cứ giờ như bị biến thành một bàn mổ khổng lồ, máu văng tung tóe trên các tấm chắn, vệt đỏ loang ra từng mét, từng bước chân chạy đều để lại dấu máu, tiếng đạn dội vang liên tục trong vô vọng, tiếng la hét và tiếng gào xé cổ họng lẫn trong tiếng rít, tiếng vỡ, tiếng tan xác, từng người ngã xuống mà không một ai kịp cứu, và tệ hơn cả, là từng sinh vật trồi lên không chỉ giết người mà còn ăn mọi thứ chúng giết. “Rút lui! Rút lui khỏi khu vực! Đây không phải nhiệm vụ nghiên cứu! Đây là một cuộc xâm lăng!”, tiếng chỉ huy vang lên khản đặc qua sóng radio, xen giữa những tạp âm của sự hỗn loạn, nhưng dù lệnh được ban ra, thì với hơn nửa đội quân, câu nói đó đã đến quá muộn. Bóng tối từ vùng thiên thạch… cuối cùng đã thức tỉnh, và nó không mang theo tri thức, không mang theo tương lai, mà là một cơn đói không thể gọi tên, đang nuốt lấy từng tia hy vọng của nhân loại bằng hàm răng và cặp vuốt chưa từng xuất hiện trong bất kỳ cơn ác mộng nào con người từng tưởng tượng ra. Sau khoảng một giờ kể từ thời điểm đó, số lượng sinh vật không còn dừng lại ở bốn. Mặt đất tiếp tục rạn nứt, từng mảng vỉa hè, bê tông, thép cốt bị hất tung lên như đất cát, và thêm hàng loạt cá thể khác xuất hiện, mỗi con mang một hình dạng hoàn toàn khác biệt, không cá thể nào giống cá thể nào, nhưng toàn bộ đều sở hữu chung một điều đó là bản năng sát thủ tuyệt đối và sự im lặng đến rợn người trong khi giết chóc. Có kẻ di chuyển bằng bốn chi như loài thú hoang, có kẻ bò sát trên mặt đất bằng lớp vảy cứng rắn như đá tảng, có con lại lướt đi không cần tiếp đất như đang trôi nổi giữa thực và mộng, nhưng tất cả đều cùng lao vào những sinh vật sống đầu tiên chúng phát hiện, xé nát, nghiền nát, nuốt chửng rồi bỏ lại xác chết tan nát sau lưng. Tại thời điểm đó, tín hiệu cuối cùng từ khu nghiên cứu bị cắt đứt hoàn toàn. Trạm phát thanh quân sự bị phá hủy trong tích tắc, tháp tín hiệu sụp đổ, toàn bộ hệ thống liên lạc rơi vào trạng thái im lặng tuyệt đối. Các hình ảnh thu được từ vệ tinh chỉ cho thấy một vùng đất cháy sém trải dài, khói đen cuộn lên từ mặt đất như lỗ hổng vừa bị xé toạc giữa lòng thế giới, và trong khoảng không đó, không còn bất kỳ chuyển động nào có thể xác định là con người. Một vài nhóm phóng viên mạo hiểm tiếp cận khu vực bị phong tỏa sớm nhất với hy vọng ghi lại điều gì đó, nhưng không ai trong số họ quay trở lại. Họ biến mất, không để lại dấu vết, không một tiếng kêu cứu, chỉ có vài đoạn tín hiệu ngắt quãng cuối cùng truyền về, ghi lại âm thanh lạo xạo như gió cào lên lớp kính hoặc thứ gì đó đang thì thầm trong bóng tối.

Hơn 6 giờ sáng, dòng tin đầu tiên được phát sóng trên toàn quốc không kèm theo hình ảnh, cũng không có đoạn phim nào được công bố, chỉ là một hàng chữ lạnh lùng lướt ngang qua màn hình trong sự im lặng ngột ngạt của buổi sáng mờ sương: “Khu vực quanh thiên thạch Tokyo tạm thời bị phong tỏa do sự cố nghiên cứu, chính phủ khuyến cáo người dân không tiếp cận.”, nhưng những người dân sống gần khu vực đó không cần đến lời cảnh báo đó bởi vì họ đã cảm nhận được điều gì đó đang thức tỉnh từ trước đó rất lâu, từ những tiếng động lạ không thể lý giải phát ra từ lòng đất, từ những dao động nhỏ tưởng như chỉ là dư chấn, nhưng lại mang theo một thứ gì đó không giống tự nhiên. Toàn bộ quận nơi thiên thạch rơi được phong tỏa, đường phố bị chặn lại bởi các chốt quân sự di động, từng chiếc drone bay lượn trên bầu trời, quét xuống mặt đất bằng cảm biến nhiệt và radar nhưng không mang lại kết quả khả quan nào. Trong khi đó, người dân bắt đầu truyền tay nhau những đoạn video ngắn được ghi lại bằng camera hành trình hoặc điện thoại cá nhân, hình ảnh mờ nhòe, run rẩy, nhưng trong từng khung hình, có thể thấy rõ những cái bóng đang di chuyển trong màn sương, lướt qua phía sau các tòa nhà, nơi mà chỉ một giây trước đó vẫn còn trống rỗng. Những bóng đen ấy không giống bất kỳ sinh vật nào con người từng thấy, không phải người, không phải thú, mà là thứ gì đó nằm giữa, không tên gọi, không ngôn ngữ, nhưng lại truyền ra cảm giác bị theo dõi đến rợn sống lưng. Một cố vấn quốc phòng khi nhìn thấy đoạn ghi hình đó đã thốt lên trong sự hoảng loạn rằng chúng ta đang bị tấn công, nhưng một nhà sinh học trong đội chuyên trách sau khi nghiên cứu mẫu vật bị bỏ lại lại đưa ra một nhận định còn khủng khiếp hơn – rằng đây không phải một cuộc tấn công theo nghĩa thông thường, không có chiến lược, không có mục tiêu chiếm đóng, mà đơn giản chỉ là một cuộc săn. Và con người... chỉ là con mồi.

Trong căn hộ nhỏ, Hinami ngồi lặng lẽ trước màn hình điện thoại nhìn dòng tin tức trôi qua, truyền thông chính thống vẫn chưa dám nhắc đến từ “tấn công” hay “thảm họa”, các bản tin chỉ nói về sự cố kỹ thuật, khuyến cáo người dân ở trong nhà, và liên tục nhấn mạnh rằng tình hình vẫn đang được kiểm soát. Công ty nơi cô làm việc gửi email thông báo tạm ngưng toàn bộ hoạt động cho đến khi có thông báo mới, không ai biết ngày đó sẽ là bao giờ, không ai chắc rằng nó sẽ còn đến nữa hay không. Hinami không cảm thấy sợ, hoặc có thể cảm giác ấy đã bị dập tắt bởi một thứ cảm xúc còn nặng nề hơn, đó là sự bất an len lỏi trong từng hơi thở, một trực giác mơ hồ nhưng mạnh mẽ len vào trong tâm trí cô như dòng nước lạnh chảy ngược, như tiếng thì thầm vô thanh giữa đêm khuya, nói với cô rằng mọi thứ đã bắt đầu vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Cô bước ra ban công ngẩng đầu nhìn lên bầu trời Tokyo, bầu trời sáng trong, xanh nhạt, bình yên đến mức có thể khiến người ta quên đi tất cả, nhưng ngay chính lúc đó, ở nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn, cô biết bầu trời kia chỉ là vỏ bọc cho một cơn bão đang chờ được mở khóa.

Một cây số, đó là đường ranh giới vô hình, là phạm vi tồn tại của cơn ác mộng vừa trồi lên khỏi lòng đất, tất cả những sinh vật được sinh ra từ lòng thiên thạch bất kể hình dạng, tốc độ hay phương thức săn mồi, đều chỉ di chuyển trong vòng bán kính một ngàn mét tính từ tâm va chạm và húng giết bất cứ thứ gì sống xuất hiện trong khu vực đó, từ động vật, con người cho tới thiết bị bay không người lái nếu cử động hoặc mang sinh khí, nhưng tuyệt đối không vượt qua ngưỡng ấy dù có truy đuổi con mồi đến sát mép. Có người cho rằng đó là một dạng giới hạn sinh học, rằng thứ năng lượng nuôi dưỡng chúng chỉ tồn tại trong khu vực tiếp xúc trực tiếp với thiên thạch. Một số nhà khoa học lại cho rằng có một lực cản vô hình, như một bức tường sinh học nào đó ngăn không cho chúng bước ra ngoài, có ý kiến cho rằng chính chúng lựa chọn ở lại trong vòng đó, như thể đang bảo vệ thứ gì đó, như thể bản thân khu vực ấy không chỉ đơn thuần là nơi chúng được sinh ra, mà là lãnh địa, là ổ, là căn cứ gốc rễ của một thứ gì đó lớn hơn nhiều, thứ mà loài người chưa từng đối mặt bao giờ. Mà dù lý do là gì, các báo cáo tình báo thu thập được từ hiện trường Tokyo và các khu vực thiên thạch khác trên thế giới đều xác nhận một điều: không có cá thể nào bước ra khỏi khu vực bán kính một kilomet, không một con, không một lần và không có ngoại lệ. Chính sự giới hạn tuyệt đối ấy nơi cái ranh giới im lặng mà lũ quái vật không bao giờ vượt qua lại khiến người ta càng cảm thấy bất an hơn, vì trong thâm tâm ai cũng biết mọi rào cản rồi sẽ bị phá vỡ, chỉ là… chưa phải hôm nay.

“Ma thú”. Đó là cái tên không chính thức mà truyền thông ngầm bắt đầu dùng để gọi những sinh vật kia, chúng không giao tiếp, không bộc lộ bất kỳ dấu hiệu nào của trí tuệ, nhưng dường như... chúng biết. Chúng biết rõ ai đã bước vào lãnh địa của chúng, ai là mục tiêu, và ai cần phải bị loại bỏ và điều khủng khiếp nhất là... chúng không chỉ xuất hiện ở Tokyo. Ở các quốc gia khác, tại những nơi thiên thạch đã rơi xuống, các sinh vật tương tự cũng đồng loạt thức tỉnh, những trụ sở quân sự lớn nhất bị đặt trong tình trạng báo động đỏ, chính phủ các nước họp khẩn trong sự hỗn loạn, và chỉ trong vòng một buổi sáng, thế giới chuyển mình từ hòa bình sang tình trạng khẩn cấp toàn cầu. Và đó... chỉ là khởi đầu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận