• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Hầu Nữ Vô Danh

Chương 10: Vệt nứt trên tượng cẩm thạch

1 Bình luận - Độ dài: 2,097 từ - Cập nhật:

Sáng sớm phủ đầy sương mỏng, không gian lặng như thể cả cung điện đang cố giữ hơi thở mình khỏi tan biến trong thứ tĩnh lặng mơ hồ đó. Linh bước đi qua hành lang lót đá, nơi từng phiến đá như ghi nhớ dấu chân anh ngày hôm qua, và cả ngày trước đó nữa..

Bên ngoài là sân tập, nơi các hiệp sĩ trẻ rèn luyện. Tiếng kim loại chạm nhau vang lên như lời cầu nguyện sai nhịp. Anh không quay đầu, có điều đôi vai khẽ đổi nhịp như đã đếm được từng cú vung kiếm, từng hơi thở hổn hển bị đứt quãng, từng lần vờ mạnh mẽ của cái thế hệ chẳng hiểu địa ngục là gì ngoài huyền thoại được kể lại qua men rượu.

Phía xa xa, hành lang cung điện tựa như một đường tơ được căng giữa hai đầu vực thẳm yên tĩnh đến nghẹt thở, dài đến mất phương hướng. Từng dãy cột trắng ngà dựng lên như giấc mộng, phản chiếu ánh sáng nhạt của trăng bạc, tạo thành vệt bóng nhòe lạnh lẽo trải dài dưới chân người.

Linh bước theo sau Sylvette, một tỳ nữ khác của công chúa. Gót giày cả hai không vang lấy nửa tiếng, không cần dặn, không cần dạy vì những kẻ quen sống trong tĩnh lặng đều biết phải nín thở khi gió ngừng thổi.

Cô gái dẫn đường bước như không chạm đất, lướt đi bằng nhịp điệu của kẻ quen luồn lách giữa các bức tường sống, nơi lời nói là dao, cái nhìn là kết liễu.

Cho đến khi hành lang mở ra một khúc rẽ vắng người. Không dấu hiệu, không cảnh báo, chỉ là một chuyển động khẽ như cánh bướm lật mình, rồi mọi thứ vỡ òa.

Lưỡi dao cắt gió, rạch rực không khí. Linh nghiêng người như đã đứng sẵn ở vị trí tránh né rồi lập tức phản đòn từ thắt lưng, động tác mượt như đã tập hàng nghìn lần trong bóng tối, nơi kẻ săn và con mồi không có gương mặt.

Dẫu vậy, vị tỳ nữ kia rõ ràng không phải con mồi dễ xơi. 

Động tác của cô ta không vội, không dư, không thiếu. Đòn đánh như múa, như thêu, như vẽ, lưỡi dao trong tay cô ta không phải công cụ sát nhân mà là thứ gì đó đã khắc sâu vào cơ thể, một chi thể thứ sáu của bản năng giết chóc.

Linh lùi, cô ta áp sát. Tường đá sau lưng lạnh như ký ức bị lãng quên.

Lưỡi dao sáng lên một nhịp trước cổ họng Linh, rất gần, đủ để da rít lên cảm giác kim loại, đủ để cái chết rùng mình. Nhưng nó không đi tiếp. 

Không gian tĩnh lặng, tựa khi dây đàn chạm đến âm cuối mà chưa vang.

Không phải vì cô ta buông tha.

Mà vì cô ta không thể.

Giữa khoảng không, ánh sáng vô tình rơi đúng nơi cần thiết. Một sợi cước hiện ra, mảnh đến mức không thể là thật, lại rõ ràng đang quấn quanh cổ Sylvette, căng nhẹ như lời cảnh cáo vô hình, như sự hiện diện của con mắt mở nhìn xuyên mọi lớp ngụy trang.

Không một tiếng động nào cất lên. Lưỡi dao nơi tay cô gái kia vẫn kề sát cổ Linh, còn sợi cước trong tay Linh vốn đã căng, sẵn sàng như nhát cắt cuối cùng của một vũ điệu vô hình, vẫn lặng lẽ siết quanh cổ đối thủ như lời tiễn biệt cuối cùng.

Sylvette không nhúc nhích.

Linh cũng không.

Trong nhịp thở bị kìm nén, cả hai đều hiểu kẻ ra đòn trước chưa chắc là kẻ sống sót cuối cùng.

Rồi ánh mắt tỳ nữ khẽ chuyển. Không phải chớp mắt vì kinh ngạc, không phải lùi lại vì sợ hãi mà là thoáng một cái gì đó rất con người giữa hai con rối sát nhân, sự tán thưởng không giấu giếm. Giống người thợ săn bước vào một cái bẫy hoàn hảo và thay vì giãy giụa, lại mỉm cười.

Bàn tay cô gái kia lướt lên nhanh như cú chạm của gió lạnh, ngón tay khẽ búng, rồi kéo vẽ lên đường cắt gọn gàng khiến sợi cước vỡ làm đôi, rơi xuống như một đoạn thời gian bị cắt ngắn.

Linh không nhúc nhích, mắt khẽ nheo lại theo phản xạ khi thấy ai đó cắt đứt một thứ tưởng như vô hình bằng động tác của nghệ nhân.

Sylvette lùi lại nửa bước, con dao nơi tay đã biết mất đâu không rõ, đôi môi hé mở, lần đầu tiên phát ra một âm thanh không phải tiếng lưỡi thép rít trong không khí.

“Cũng có chút trình độ đấy.”

Giọng nói không mang vẻ đe dọa, cũng chẳng có ngạo mạn. Chỉ như lời khen của người nghệ sĩ dành cho đồng nghiệp sau buổi biểu diễn.

Rồi cô ta quay người. Dáng đi vẫn nhẹ như cũ như thể chẳng có trận ám sát nào vừa xảy ra, chẳng có cái chết nào suýt chạm vào cổ.

Linh đứng lại thêm vài nhịp. Nụ cười nhạt nghiêng trên khóe môi trước khi bước theo.

Phòng đọc của công chúa câm chìm trong ánh sáng vàng kim từ chiếc đèn ma thuật, phản chiếu nhè nhẹ lên những kệ sách dày đặc. Không khí ở đây luôn yên lặng như thể ngôn từ không có quyền tồn tại, trừ khi được viết xuống giấy. Và cũng bởi vậy, mọi thứ đều trầm hơn, nén lại, giống như hơi thở của kẻ mang nhiều hơn một gương mặt.

Hai người bước vào.

Không một âm thanh thừa.

Từng cử động đều đúng mực, từng bước chân đều không nhanh không chậm. Sylvette đi phía trước, Linh theo sau. 

Dù y phục vẫn chỉn chu, cử chỉ vẫn đúng khuôn, có điều giữa làn cổ áo của cô ta có thứ không kịp giấu. Một vệt mờ mong manh như dấu son nhạt, lại mang hình dáng lặng lẽ của câu chuyện chưa kể.

Người đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế da trong căn phòng, giữa vòng tròn sách mở sẵn như một mê cung bằng giấy, chậm rãi ngẩng đầu. Đôi mắt công chúa như cơn gió lướt nhẹ qua cổ Sylvette, rồi tan đi, không để lại tiếng động nào trong tâm trí người khác… ngoại trừ cái gợn thoáng qua tựa tiếng cười trong giấc mơ.

Cô không nói gì vì một cái nhìn cũng đã đủ.

Cả hai cúi người, động tác như khắc vào không khí. Lễ nghi, phải nhưng không có sự phục tùng nào trong đó. Chỉ là một thứ vỏ bọc được chia sẻ giữa những kẻ cùng biết rõ rằng có nhiều thứ hơn đang vận động phía sau lời nói và động tác.

Họ bắt đầu công việc.

Linh lặng lẽ nhấc một chồng sách lên, sắp xếp lại từng quyển đúng thứ tự. Sylvette dùng chiếc khăn mềm lau từng mặt bàn, từng góc tủ. Không ai nói một lời, không ai nhìn nhau.

Nhưng trong bầu không khí tưởng như tĩnh tại ấy, có điều gì đó đang đổi chỗ như khoảng lặng trước cơn bão.

Tại góc bàn, nơi ánh đèn không chạm tới được hết là một khoảng mờ dịu, mảnh đất của những thứ không được nhắc đến.

Tờ giấy kia nằm đó, lẫn trong chồng sách mở dang dở, giữa các ghi chú về lịch sử triều đại và luận bàn đạo đức thần quyền. Một mảnh giấy cũ kỹ, xỉn màu, mép giấy hơi quăn như từng bị ngón tay ai đó day day trong vô thức. Nếu không chú ý, chẳng ai buồn để mắt. Nếu không hiểu, chẳng ai buồn xem qua.

Nhưng Linh, trong lúc sắp xếp đồ đạc, tay chợt khựng lại khi ánh mắt quét qua nó.

Không phải vì mảnh giấy khác biệt mà vì nó cố tình không khác biệt.

Trên mặt giấy, mực đen ngoằn ngoèo như rễ cây chết cháy viết nên từng cái tên. Có cái bị gạch xóa đậm nét như muốn khiến nó chưa từng tồn tại, có cái nét mực vẫn còn loang nhẹ, như mới vừa được thêm vào trước khi hai người hầu bước vào căn phòng.

Không có tiêu đề, không lời giải thích.

Nhưng thứ gì đó trong Linh khẽ động.

Một danh sách không cần được đọc to thành tiếng cũng đủ để người đọc hiểu và cảnh giác.

Linh không liếc sang công chúa. Không cần. Cô ta vẫn ngồi đó, bàn tay nhẹ nhàng lật một trang sách đã ngả màu, tưởng chừng không biết tờ giấy kia tồn tại. Tuy nhiên ai đặt một cái tên lên giấy mà không cân nhắc hậu quả, ai để một tờ giấy nằm lộ liễu nếu không cố ý.

Cả căn phòng như lặng thêm một tầng. Không ai lên tiếng nhưng rõ ràng có điều gì đó đã được quyết định, hoặc đang được thử nghiệm.

Khi màn đêm đổ xuống, thánh điện của giáo hội lại thắp lên ánh sáng lung linh của các ô cửa kính màu và mùi trầm hương nhè nhẹ khiến nó trông như tòa pháo đài bất khả xâm phạm của lòng tin. 

Trớ trêu thay, như mọi pháo đài, từ bên trong, tường vẫn có thể mòn. Và Linh, trong vai kẻ phụng sự khiêm nhường, bước chân vào chính giữa lòng pháo đài ấy.

Sau một lần xưng tội khác với Laurent, hầu nữ Celine đã trở thành con chiên ngoan đạo, được đặc cách tham gia các buổi giáo huấn, răn dạy trong thánh điện.

Và tại đó, từng chút một, vô số câu chuyện bắt đầu được rò rỉ về những lần anh hùng hành xử thất thường, về quyết định chiến đấu sai lầm gây tổn thất, về ánh mắt của dân thường không còn sáng rực ngưỡng mộ như trước. 

Không phải là lời buộc tội. Chỉ là vài chi tiết nhỏ… đúng lúc, đúng chỗ.

Ở đâu đó, một người lỡ miệng. Ở đâu đó, một bản ghi chép bị "vô tình" bỏ quên. Ở đâu đó, một tu sĩ trẻ bắt đầu thắc mắc rằng: liệu một kẻ tự cho mình là ý chí của chùa trời, có thực sự không phạm sai lầm?

Linh không xuất hiện, không để lại tên, chỉ là chiếc bóng không hình không dạng, là lời gợi ý lúc trà nguội, ánh mắt ngụ ý sau bức màn lễ nghi.

Một buổi xế chiều rơi lặng lẽ trên giáo đô. Tháp chuông vừa ngân vang tiếng thứ ba thì Linh, trong lớp áo tu sĩ nhạt màu, lặng lẽ bước qua hành lang đá cẩm thạch, để lại phía sau những lời thì thầm chưa kịp kết thúc.

Không ai chặn lại, không ai hỏi han. Kẻ quen thuộc với cái bóng cột thường chẳng bị chú ý trừ khi muốn.

Bên trong một phòng nguyện nhỏ, nơi hồng y Laurent thường tĩnh tâm, hai chén trà đã nguội đi một nửa. Trên bàn không có giấy tờ, chỉ có một tấm khăn trắng phủ nhẹ, giấu đi điều gì đó vừa được bàn bạc, hoặc vừa được quyết định.

Laurent không nhìn thẳng vào Linh, chỉ khẽ gật đầu như chào một làn gió đến đúng lúc. 

Không cần thêm lời, Linh đã hiểu.

Một tuần sau, giữa quảng trường, một nhóm hành hương từ vùng xa tụ tập dưới chân tượng anh hùng. Trong tay họ là một mẩu truyền đơn, mực còn mới, lời lẽ khiêm nhường nhưng đủ để gieo hạt hoài nghi:

“Có thật mọi chiến thắng đều không nhuốm máu dân thường?”

Không ai dám đọc to nhưng tất cả đều đọc.

Ở phía xa, Linh không hiện diện. Có điều đủ gần để thấy rõ ánh mắt của một đứa trẻ trong đám đông  ánh mắt chưa kịp được huấn luyện bởi lòng sùng tín đã nhìn lên bức tượng với một biểu cảm khác trước, mang rõ sự ngờ vực.

Đó không phải là sụp đổ.

Chỉ là một khe nứt rất nhỏ.

Nhưng Linh biết mọi bức tượng cẩm thạc đều sụp đổ bởi khe nứt nhỏ bé. Và anh hùng  kẻ luôn đứng cao hơn tất thảy từ giờ, đã có người đang nhìn lên hắn bằng đôi mắt ngang hàng.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Anh Linh và sự nỗ lực 🤔
Xem thêm