• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Hầu Nữ Vô Danh

Chương 04: Khế ước quỷ dữ

2 Bình luận - Độ dài: 3,031 từ - Cập nhật:

Sấm dội lên từng nhịp như tiếng trống tang vọng từ một nơi rất xa, hay có lẽ ngay trong lồng ngực anh. Ánh chớp rạch ngang bầu trời đen kịt, soi rõ khoảng không tan hoang và thân người nằm bất động trên nền đất lạnh buốt.

Hơi thở… không biết có thể gọi là hơi thở không, khi nó như lưỡi dao bén ngót cứa vào từng thớ thịt mỗi lần lồng ngực cố gắng nở ra. Không khí lẫn mùi bùn đất, sặc sụa và ẩm mốc quyện vào nhau thành một thứ gì đó vừa nồng nặc, vừa quen thuộc đến đáng ngờ. Mưa rơi xuyên qua lớp mái tôn gỉ sét, tí tách như lời thì thầm, lạnh lẽo đến rợn người. 

Lạnh, không chỉ ngoài da.

Đầu óc trôi tuột vào khoảng mơ hồ, mỗi tia ý thức bật lên là một dòng xung điện giật thẳng vào não, hỗn loạn, đứt gãy. Không định hình được đâu là hiện tại, đâu là hồi ức. Nhưng một hình ảnh vẫn cháy âm ỉ phía sau mí mắt, về một con hẻm tĩnh lặng, tiếng bước chân dần khuất, cái đau thấm sâu như băng vỡ trong tĩnh mạch… và viên đạn.

Anh đã chết.

Cái sự thật đó không cần phải nói thành lời. Nó rỉ máu trong từng nhịp đập, nó lơ lửng trong không khí như một ám ảnh không tên. Và cơ thể này, gầy guộc, lạ lẫm, xa lạ như lời khẳng định.

Một cái vỏ, sai lệch đến nghẹt thở. Nhìn lấy từng ngón tay tái nhợt, mỏng manh như sương khói, anh cảm giác như linh hồn mình bị lôi ra khỏi xác cũ, nhét vội vào một hình hài không quen như mặc nhầm bộ da.

Không phải của anh, không thể là anh.

“…Mình đã chết rồi…”

Âm thanh bật ra khỏi cổ họng khô khốc, nhỏ như lời độc thoại của một kẻ vừa tỉnh dậy sau trăm năm ngủ quên.

Ngay lúc này, giọng nói ấy xuất hiện.

Không từ không khí, không từ một nơi nào cụ thể mà từ sâu trong tâm trí, nơi chưa ai từng bước vào.

“Và ta đã gọi ngươi quay lại.”

Linh nín thở. Cơn rùng mình không đến từ mưa lạnh, mà từ một thứ khác, thứ mà ngôn từ không thể gọi tên.

“Ngươi là ai?”

 Lời hỏi bật ra trong vô thức, như bản năng tự vệ cuối cùng.

“Ta có nhiều tên. Nhưng ngươi có thể gọi ta là… Nyx.”

Cái tên thốt ra như đè nặng lên không gian, kéo cả cơn mưa chùng xuống. Một tiếng gọi chạm đến tận đáy ký ức — dù anh chưa từng nghe qua nó.

Và rồi, không báo trước, tâm trí anh bị mở tung như cánh cửa cũ kỹ bị gió bão xô đổ. Vô số hình ảnh tràn vào, một đôi cánh rực rỡ giang rộng giữa ngân hà, một ánh sáng đủ làm lóa mắt các vì sao. Nàng từng là ánh bình minh của vũ trụ, người bảo hộ không thời gian, mang lại sự cân bằng cho vạn vật cho đến khi bị dập tắt bởi chính những kẻ đứng bên nàng.

Phản bội. Xiềng xích. Lưu đày. Rồi bóng tối.

Để đổi lấy sự tồn tại, cái giá là bị tước bỏ mọi thứ đã từng định nghĩa chính mình.

Linh siết lấy đầu. Cảm xúc không phải của anh, ký ức không thuộc về anh, nhưng chúng vẫn ùa đến như cơn thủy triều. Nỗi oán hận nghẹn ứ trong cổ, không rõ là của ai nữa.

“Ta đã mất tất cả… cũng như ngươi.”

 Giọng nói ấy lướt nhẹ như sương, nhưng mang theo trọng lượng của hàng thiên niên kỷ.

“Ngươi muốn trả thù, đúng chứ?”

Một gương mặt lướt qua như bóng ma giữa mưa. Nụ cười nhếch mép méo mó, ánh mắt lạnh tanh nhìn xuống anh tựa thứ rác rưởi bị vứt lại sau bữa tiệc quyền lực. 

Suốt năm năm trời. 

Từng cú đạp, từng lần bị ép quỳ giữa tiếng cười nhạo. Bùn đất, máu và nỗi bất lực trộn lẫn thành mùi vị quen thuộc trên đầu lưỡi.

Khi nhắc đến hai chữ trả thù, không cần phải thốt thành lời, chỉ cần nghĩ đến cũng đủ khiến không khí đặc quánh như sắp bùng cháy. Một thứ gì đó trong lồng ngực bỗng căng phồng, như thể chính cơ thể đang gào lên đòi được trả lại công bằng.

Linh hận đến nỗi đôi mắt nhòe nước mưa bỗng đỏ rực, như thể ánh nhìn cũng muốn thiêu đốt kẻ đã đạp lên anh mà bước tiếp.

“Ta sẽ giúp ngươi trả thù. Đổi lại, ngươi cũng giúp ta... trả lại nợ máu của mình.”

Giọng Nyx mượt mà như tấm lụa đen mơn trớn qua cổ, ẩn chứa một cạm bẫy dịu dàng đến đáng sợ. Không còn là một thỏa thuận, đó là một lời rủ rê từ trong vực sâu.

“Khế ước đã lập. Ngươi không thể trốn và ta... không thể phản bội.”

Một tiếng cười bật ra, nhỏ như tiếng gió nhưng gai góc và rạn vỡ. Nụ cười của kẻ không còn gì để đánh mất, đôi môi nhếch lên trong nỗi tuyệt vọng ngọt ngào, mắt ánh lên sự tỉnh táo đáng sợ.

“Tôi không cần trốn!” Linh nói, bàn tay siết lại, cảm nhận rõ từng đốt xương lạ lẫm trong thân xác không phải của mình. “Nếu đây là giá phải trả... thì cứ lấy nó.”

Tiếng cười của Nyx như tiếng thủy tinh vỡ trong đêm – vừa lộng lẫy vừa lạnh lẽo.

“Tốt lắm.”

Cơn mưa đã rút lui, để lại sương mỏng trườn qua từng khe nứt của tường vách, thấm đẫm không khí một nỗi lạnh câm lặng. Linh ngồi bệt trên nền đất, tim vẫn đập mạnh trong lồng ngực mới, cẩn thận lắng nghe từng lời vang vọng trong tâm trí.

“Linh hồn của ta...Chúng đã bị xé thành nhiều mảnh, rải rác trong vô vàn thế giới. Ta cần ngươi... gom lại.”

“...”

Vậy phải du hành qua thế giới khác sao? Linh tự hỏi

“Đúng vậy.”

“Cô đọc được suy nghĩ của tôi!”

“Linh hồn hai ta đã bị trói vào nhau.” Nyx thì thầm, không giễu cợt, không cao ngạo, nói như thể nó là sự thật hiển nhiên. “Ta và ngươi đã trở thành một. Ngươi chết, ta cũng chẳng toàn thây.”

Anh im lặng.

Có lẽ đó là điều duy nhất chưa cần phải hiểu. Chết đi rồi sống lại – và giờ, không còn lằn ranh giữa thực và mộng.

“Vậy… làm thế nào để đến được nơi đó?”

“Các thế giới có lớp ngăn cách lẫn nhau, không thể di chuyển qua lại được. Nhưng với ta thì khác, ngươi chỉ cần tạo một cánh cửa, một tế đàn.”

Dưới lời dẫn của Nyx, Linh quỳ gối, tay run nhẹ khi vẽ những ký hiệu lạ bằng mảnh than đã mềm. Ba vòng tròn đồng tâm như giam giữ vũ trụ trong lòng bàn tay, tám đốm lửa như tám con mắt không ngủ đang dõi theo. Và ở giữa... là mảnh gương vỡ soi ra một cõi không thuộc về bất cứ thế giới nào.

“Máu của ngươi. Hai giọt.”

Không cần đắn đo, Linh nhấc ngón tay lên miệng, cắn. Hai giọt đỏ sẫm rơi lên mặt gương. Tế đàn bừng sáng.

Ánh sáng đỏ không rực rỡ mà lập lòe như than cháy âm ỉ, đủ để nhận ra rằng nơi này sắp không còn là nơi này nữa. Một cơn gió không tên quét qua, lạnh buốt gợi lại cảm giác như vừa được chạm vào phần nào đó đã mất rất lâu.

Tim anh bắt đầu đập lệch nhịp. Phổi không còn hít thở được không khí nữa mà như đang hút lấy chính ánh sáng ấy vào bên trong.

“Hoàn tất rồi.” Nyx cười, tiếng cười của kẻ vừa mở khoá cánh cửa không ai nên bước vào. “Bây giờ, ngủ đi.”

Linh nhìn xuống bàn tay còn rỉ máu, rồi đưa mắt về phía chiếc giường cũ nơi góc tường ẩm thấp.

Ngủ ư?

Ý nghĩa của nghi thức kia vẫn còn là một lớp sương mù chưa chịu tan. Linh không cố gắng tìm lời giải, cũng chẳng muốn hỏi thêm. Thứ duy nhất anh khao khát lúc này là một khoảnh khắc lặng yên, dù là tạm bợ. 

Anh lê từng bước nặng nề đến chiếc giường, nơi tấm nệm sờn rách như chực tan ra dưới sức nặng của cả một đời mỏi mệt. Mi mắt khép lại, mọi thứ nhòe dần, ranh giới giữa thật và ảo cũng bắt đầu lung lay.

Một cảm giác cũ kỹ, lặng lẽ lẻn vào… Anh cảm giác bản thân mình như trôi nồi trên mặt biển vô tận, không có mục tiêu, không có đích đến giống như ngày hôm đó.

Cái ngày anh nằm lại trong con hẻm đẫm mùi rỉ sét và máu khô. Không ánh sáng, không âm thanh, không còn trọng lượng, như thể chính cơ thể đã bị lột bỏ, tan biến vào khoảng không vô tận. Chỉ còn lại sự trống rỗng, rợn ngợp đến mức khiến lòng bàn tay cũng muốn siết chặt điều gì đó, bất kỳ điều gì, để chứng minh mình vẫn tồn tại.

Nhưng lần này… có gì đó khác biệt.

Một tiếng thở dài, rất khẽ, vừa đủ để khơi lên gợn sóng trong tĩnh lặng. Rồi hơi lạnh, mảnh mai mà rắn rỏi, len qua từng ngóc ngách ý thức như sương khuya trườn dọc sống lưng.

“Ráng lên, gần tới rồi.”

Giọng nói ấy không có hình, không có hướng. Như đến từ chính bóng tối đang bủa vây. Mềm mại, lạnh lẽo như tiếng ru từ vực sâu.

Tiếp đó là lực kéo.

Không còn là cảm giác rơi nữa. Mà là bị giật lên một cách thô bạo không kháng cự được. Anh không kịp thở, thể toàn bộ cơ thể bị nén chặt lại, ép vào khoảng không quá hẹp để chứa linh hồn con người.

“...Mở mắt ra đi, Celine.”

Một cái tên… xa lạ.

Celine?

Chưa kịp hiểu, ánh sáng ập đến, không cho anh thời gian chuẩn bị. Làn khí lạnh tràn vào buồng phổi như lưỡi dao, khiến anh bật dậy, hoảng loạn, thở dốc như kẻ vừa thoát chết trong gang tấc.

Tim đập loạn, mồ hôi lạnh túa ra nhưng thứ khiến anh chết lặng lại là…

Cơ thể.

Bàn tay nhỏ nhắn, mảnh khảnh. Da thịt khác hoàn toàn. Vóc dáng dẻo dai, lại mềm mại đến mức khiến tâm trí anh gào lên trong hoài nghi.

“Đây không phải là... cơ thể của mình.”

Đúng hơn là không phải cơ thể yếu ớt, gió thổi là bay kia.

“Ngạc nhiên sao?” Nyx khẽ cười, như tiếng gió lướt qua tán cây giữa đêm vắng. “Ta đã nói rồi. Linh hồn ngươi du hành nhưng không có thân xác để trú ngụ cho nên Celine đã cho ngươi mượn cơ thể. Đổi lại, ngươi phải thay cô ta thực hiện lời trăn trối cuối cùng.”

Anh gằn giọng, nhíu mày như thể từ chối cho phép cơn hoảng loạn chiếm lấy.

“Celine là ai?”

Một khoảng im lặng ngắn, như thể Nyx đang lục lọi trong ký ức cũ. Rồi nàng thốt lên, dịu mà buốt:

“Một linh hồn bé nhỏ, một người chẳng ai nhớ tên, một hầu nữ vô danh”

Anh nuốt xuống cục nghẹn trong cổ họng, bước ra khỏi giường bằng đôi chân lạ lẫm. Mỗi cử động đều khó chịu, như một vũ công đang khiêu vũ trong cơ thể chưa từng thuộc về mình. 

Vòng eo thon, bước chân nhẹ, ngực… phổng phao. Cảm giác này vừa khiến anh tò mò vừa khiến anh muốn lột bỏ lớp da này mà chạy trốn.

“Đây là đâu?”

“Không phải Trái Đất.” Nyx đáp, giọng nàng lướt qua tâm trí anh như làn sương bạc. “Nơi này là một thế giới khác, nơi gươm và ma thuật cùng thở chung một bầu không khí, nơi chiến tranh chưa bao giờ dừng lại.”

Linh nắm chặt tay, cảm giác quen thuộc duy nhất giữa hỗn độn. 

“Tôi phải làm gì?”

Nyx bật cười, lần này rõ ràng hơn, như thể hài lòng với điều gì đó.

“Giáo hội đế quốc ở đây đã triệu hồi một anh hùng đến từ Trái Đất. Hắn giữ một mảnh linh hồn của ta và dùng nó để dọn sạch chiến trường, đẩy ma tộc vào tuyệt vọng. Hắn chính là mục tiêu đầu tiên của chúng ta.”

Linh khẽ nhíu mày. Không cần hỏi lại, ánh nhìn của anh đã mang sẵn một nỗi nghi hoặc lạnh lùng.

“Một kẻ mạnh sao?”

“Rất mạnh.” Giọng Nyx ngập ngừng, như thể ngay cả việc nhắc đến cũng khiến không gian trở nên lạnh đi một nhịp. “Nhờ một mảnh hồn của ta, hắn sở hữu năng lực hiếm có gọi là Nexus.”

Một từ lạ, ngắn, vang lên trong đầu Linh như tiếng gõ cửa từ cõi xa xăm.

“Nexus... là gì?”

“Là kết nối. Là ràng buộc. Là sức mạnh khiến hắn nghe được nhịp đập trái tim người khác, nhìn thấy suy nghĩ họ trước khi chính họ nhận ra. Nexus cho phép hắn đan tâm trí mình vào tâm trí kẻ khác, đọc, hiểu, bóp méo, và nếu cần… thì xóa sạch.”

Một cơn ớn lạnh không thuộc về thời tiết len dần từ cổ gáy Linh xuống sống lưng. Anh không biết đó là vì sợ hay vì một thứ bản năng sinh tồn đang cảnh báo anh rằng mình đã bước vào trò chơi của một con quái vật.

“Vậy... hắn dùng nó thế nào?”

“Hắn không cần ra lệnh. Chỉ cần nghĩ, kẻ khác sẽ tự làm theo. Trong chiến trận, hắn đọc được ý định đối phương, phối hợp đồng đội như một cơ thể duy nhất. Khi cần, hắn bẻ cong ký ức khiến một người tin rằng họ luôn luôn trung thành với hắn, luôn luôn yêu hắn, luôn luôn thuộc về hắn.”

Linh lặng người. Ngực anh như có bàn tay vô hình đang siết lại, nhịp tim nặng trĩu. Sức mạnh như thế... không phải là sức mạnh đó là quyền năng.

Cảm xúc đầu tiên không phải là sợ hãi – mà là ghê tởm.

Trong im lặng, Linh tưởng tượng ra một chiến trường nơi kẻ thống trị chẳng cần vũ khí, chẳng cần quân lệnh  chỉ cần một ánh nhìn. Và tất cả sẽ khuất phục.

“Không có cách nào ngăn hắn sao?”

“Có, nếu ngươi là thần.” Nyx cười, nhưng nụ cười ấy chẳng mang lấy một tia hy vọng.

Một nhịp lặng kéo dài.

“Ban đầu, hắn là anh hùng.” Giọng Nyx chùng xuống, như một câu chuyện đã quá cũ để kể lại, nhưng vẫn luôn nhức nhối mỗi lần nhớ về. “Hắn chiến đấu vì nhân loại, vì chính nghĩa. Nhờ Nexus, hắn đưa quân thắng từng trận, từng chiến dịch, được người người tung hô, gọi là chiến thần của thời đại.”

Linh không nói gì, chỉ khoanh tay, ánh mắt lạnh như sương giá buổi sớm.

“Rồi thì sao? Chẳng có chiến thần nào chịu dừng lại ở chiến thắng.”

“Đúng vậy.” Giọng Nyx như hơi thở dài vương trong gió. “Hắn không còn muốn là anh hùng. Hắn muốn là tất cả. Ai phản đối – biến mất. Ai nghi ngờ – trở thành tín đồ. Ai đẹp đẽ – phục tùng.”

Linh khẽ khép mắt. Trong đầu, hình ảnh về những con người bị bẻ cong tâm trí hiện lên, không phải bằng roi vọt hay tra tấn, mà bằng niềm tin giả tạo, ký ức ngụy tạo.

Một nhà vua mất ngôi vì bị chính con dân mình quay lưng.

Một nữ thần quan cười dịu dàng dù ánh mắt trống rỗng.

Một công chúa, mỗi sáng tỉnh dậy với ký ức khác nhau, luôn tin rằng mình yêu anh hùng từ thuở bé.

“Còn giáo hội?” Linh thì thào, như đã đoán được phần tiếp theo.

“Chính là kẻ triệu hồi hắn. Ban đầu giáo hội chỉ là cái bóng bên cạnh hoàng quyền nhưng khi anh hùng xuất hiện, hắn quy phục giáo hội. Và thế là... nhà vua cũng chỉ còn là cái tên để gọi.”

Linh dựa lưng vào bức tường lạnh, tròng mắt tối lại. Một cơ thể xa lạ, một thế giới xa lạ, và giờ là một kẻ thù không thể hiểu, không thể chạm tới.

“Vậy... ta thuộc phe ma tộc sao?”

“Không.” Nyx trả lời như làn hơi cuối cùng từ tàn lửa. “Ngươi chẳng là phe nào cả. Nếu bị phát hiện, ngươi sẽ chết. Chắc chắn.”

“Và cô thì không giúp tôi?”

“Không thể.” Lần này, không có vẻ trốn tránh trong câu trả lời. “Đưa ngươi đến đây đã tiêu hao gần như toàn bộ sức mạnh còn sót lại.”

“Đừng nói là—”

“Ta sẽ ngủ.” Giọng Nyx nhẹ dần, mờ đi từng chút một như làn sương tan dưới nắng. “Tạm biệt, Linh. Tự sinh tự diệt đi. Đó là cách duy nhất để ngươi... tồn tại.”

Một nhịp đập trống rỗng.

Rồi mọi âm thanh biến mất.

Linh lảo đảo, như thể linh hồn vừa bị rút ra rồi nhét trở lại. Anh chống tay vào tường, mồ hôi lạnh bám dọc cổ và sống lưng trong đầu, không còn giọng nói nào nữa.

Nyx… đã thực sự rời đi.

Còn anh thì đứng một mình, trong thế giới không thuộc về mình, trong thân xác không phải của mình.

Tự sinh tự diệt?

Anh khẽ cười, khô khốc như kim loại rỉ vang lên trong bóng tối.

Anh biết câu đó từ rất lâu rồi. Chỉ khác là lần này... không ai gọi tên thật của anh nữa.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Có vẻ trong tương lai gần của Linh sẽ rất nhọc nhằn, không biết nhân vật chính của chúng ta sẽ xử trí thế nào sau khi bị nữ thần Nyx "đem con bỏ chợ" đây 🤔
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
ha ha, đem con bỏ chợ có lại gì. Mai mốt mới sốc :">
Xem thêm