• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Hầu Nữ Vô Danh

Chương 01: Giấc mộng đổ bể

2 Bình luận - Độ dài: 2,246 từ - Cập nhật:

Hoàng hôn chậm rãi lướt qua vùng đất của tự do, New York bừng sáng như một viên ngọc khổng lồ phản chiếu ánh đèn rực rỡ từ hàng ngàn tòa cao ốc, kéo dài đến tận chân trời. 

Những đại lộ trải rộng như dòng sông ánh sáng nơi dòng xe nối đuôi nhau không dứt, lướt đi dưới biển quảng cáo rực rỡ sắc màu, hình ảnh người mẫu xa hoa, thương hiệu danh giá, tấm biển LED khổng lồ liên tục thay đổi, hắt lên không gian thứ ánh sáng lạnh lùng, không chút hơi ấm. 

Thành phố này không bao giờ ngủ, khắp nơi vẫn tràn ngập người dù đã là nửa đêm, từng tiếng còi xe, từng tiếng giày cao gót gõ trên nền đá hoa cương hòa vào nhau như bản giao hưởng không ngừng nghỉ của cuộc sống xa hoa.

Trên đại lộ, các cửa hàng thời trang xa hoa bậc nhất vẫn lặng lẽ phô bày sự giàu có sau lớp kính trong suốt. Vô số chiếc váy lộng lẫy như dành cho nữ hoàng, các bộ vest cắt may hoàn hảo, món trang sức lấp lánh phản chiếu ánh đèn thành phố, hương nước hoa xa xỉ hòa quyện cùng mùi da thuộc từ chiếc xe sang đỗ dọc vỉa hè, tất cả tạo nên một mê cung của sự cám dỗ.

Nhưng khi ánh mắt rời khỏi đại lộ chói lóa, khi bước chân chệch khỏi con đường trải đầy hào quang ấy, New York lại khoác lên diện mạo hoàn toàn khác. Trong con hẻm tối, nơi ánh đèn đường yếu ớt không thể chạm tới, bóng tối bủa vây như chiếc vuốt sắc nhọn.

Mùi rác thải, mùi cồn và mùi máu quyện vào nhau, nồng nặc trong không gian ẩm thấp. Hằng xa con người gục ngã bên lề, say chìm trong men rượu rẻ tiền hay chất kích thích, lầm bầm mấy lời vô nghĩa.

Trên cầu thang cũ kỹ của các khu chung cư tồi tàn, các gia đình chen chúc nhau trong căn hộ chật hẹp, nơi bức tường loang lổ dấu vết thời gian, nơi tiếng cãi vã, tiếng khóc trẻ con vang vọng xuyên qua cánh cửa mỏng manh. Trên mái nhà lạnh lẽo, những kẻ vô gia cư cuộn mình trong tấm bìa cứng, lặng lẽ nhìn xuống thành phố xa hoa phía dưới, như bóng ma bị lãng quên.

New York rực rỡ nhưng cũng tàn nhẫn, nó phô bày vẻ đẹp cho người có thể mua được, và đẩy lùi kẻ không đủ khả năng vào bóng tối. Đây là thành phố của cơ hội và cũng là nơi mà một sai lầm nhỏ có thể khiến con người rơi xuống vực thẳm không đáy. 

Linh chính là kẻ như vậy, là người không còn thuộc về thế giới này vì phạm phải sai lầm, là linh hồn lạc lối giữa ánh sáng hào nhoáng và bóng tối vô tận.

Bước chậm rãi dọc theo đại lộ rực rỡ ánh đèn, nơi từng cửa kính cửa hàng phản chiếu hình ảnh xa hoa của miền đất hứa, anh dừng lại trước một cửa hiệu thời trang sang trọng có vô số bộ vét, chiếc váy dạ hội được trưng bày sau lớp kính dày. 

Trong ánh đèn vàng ấm áp của cửa hàng, hình bóng anh hiện lên, một người đàn ông nhợt nhạt, gầy gò, tiều tụy đến mức không thể nhận ra, đôi mắt trũng sâu, phủ đầy bóng tối của bao đêm dài không ngủ. 

Gò má hóp lại, làn da tái nhợt hằn lên dấu vết của những vết thương cũ không được chữa trị vì sự thiếu thốn cực khổ. Chiếc áo khoác sờn rách, che đi tấm thân gầy gò, nhưng không thể giấu được đôi bàn tay với hằng xa vết sẹo chằng chịt, vết tích của quãng thời gian đày đọa, đen tối nhất cuộc đời.

Bên trong cửa hàng, vài thanh niên trẻ tuổi đứng trước gương, khoác lên mình những bộ vest may đo hoàn hảo, họ bật cười nhẹ nhõm, hài lòng ngắm nghía chính mình trong lớp kính sáng loáng. Một khung cảnh xa xỉ đến tàn nhẫn.

Linh bất giác đưa tay chạm vào tấm kính, đầu ngón tay lạnh buốt đến tận xương. Nếu là mười năm trước, anh cũng có thể đứng bên trong, thử bộ suit đắt tiền, nhấp môi ly rượu vang đỏ sánh mịn, chúc mừng chính mình sau bước tiến vĩ đại.

Nhưng hiện tại, anh chỉ là một bóng ma, lạc lõng giữa lòng New York rực rỡ.

Rốt cuộc mình đã làm gì sai?

Câu hỏi vang lên, xoáy sâu vào tâm trí anh, lặp đi lặp lại như lời nguyền không có cách giải.

Linh nhắm mắt, để mặc dòng ký ức cuốn mình trôi đi, kéo anh về lại những ngày tháng đã bị vùi lấp dưới tầng tầng lớp lớp đau khổ. 

Mười lăm năm trước, anh không phải thiên tài bẩm sinh nhưng là kẻ có ý chí sắt đá. Một con dao được mài giũa bởi khát vọng và đêm trắng triền miên, không có lấy nửa giây phút lơ là, cái nghèo khổ nơi quê nhà không đủ sức vùi dập anh, sự mệt mỏi và áp lực cũng không thể bẻ gãy anh. Anh đã đổ máu, đổ mồ hôi, đã làm việc đến kiệt sức để giành lấy học bổng danh giá - tấm vé duy nhất đưa anh thoát khỏi cuộc đời tù túng ấy, vươn đến bầu trời Mỹ.

Ngày đặt chân đến miền đất hứa, Linh từng tin rằng chăm chỉ và tài năng là đủ để anh chạm đến đỉnh cao. Đáng tiếc thay, thế giới này không dành cho kẻ chỉ biết chăm chỉ.

Anh không đến đây một mình. Dương Trọng Hạo, người bạn thân từ thuở thiếu thời, cũng đi cùng anh, họ lớn lên bên nhau trong con hẻm nhỏ chật hẹp, cùng ước mơ về ngày nào đó thoát khỏi số phận tầm thường. Dẫu vậy, khi cánh cửa giấc mơ mở ra, con đường họ chọn lại không còn chung lối.

Linh vẫn như cũ, trầm lặng, kiên trì, vùi đầu vào sách vở và nghiên cứu, anh đắm mình trong thế giới của những ý tưởng, của điều có thể thay đổi nhân loại. Còn Hạo… cậu ta lại bị mê hoặc bởi ánh hào quang chói lóa của xã hội thượng lưu. Linh chìm trong thư viện, Hạo lạc lối giữa bữa tiệc xa hoa. Linh tin vào năng lực bản thân, Hạo tin vào sức mạnh của quan hệ.

Ban đầu, họ vẫn là bạn nhưng từng chút một, khoảng cách giữa họ lớn dần lên.

Vào thời điểm tốt nghiệp đại học, bước ngoặt đầu tiên xuất hiện.

Linh được một giáo sư danh tiếng chú ý, thu nhận vào nhóm nghiên cứu, đây là cột mốc quan trọng, là con đường dẫn anh đến thành tựu lớn hơn. Còn Hạo thì sao? Những cuộc vui chẳng giúp ích gì cho một kẻ vô danh, những người từng quấn quýt bên cậu ta bắt đầu rời đi, mối quan hệ phù phiếm hóa ra không đủ để níu giữ vị trí của cậu ta trong thế giới này.

Cảm giác bị bỏ lại phía sau khiến Hạo trở nên cay độc. Cậu ta chìm vào cơn say nghiện hoang dại, các trò giải khuây kinh khủng có thể đốt cháy tâm trí và linh hồn. Linh đã cố kéo cậu ta lại, đã tận lực khuyên nhủ, đã cho cậu ta hết thảy cơ hội.

Và rồi, anh đã phạm phải sai lầm lớn nhất.

Khi Hạo ngỏ ý muốn tham gia vào dự án nghiên cứu, Linh do dự nhưng cuối cùng vẫn gật đầu vì anh tin tưởng người bạn thân thiết bao năm của mình.

Anh đã sai.

Sau sự ra đi đột ngột của vị giáo sư, Linh được chỉ định làm người kế nhiệm, tiếp tục dự án còn giang dở, điều này khiến không ít đồng nghiệp khó chịu, gây rối không ít lần. 

Tuy nhiên Linh không để ý, anh là con người công tư phân minh. Dưới sự dẫn dắt của anh, họ cuối cùng cũng chạm tay đến thành tựu vĩ đại, một trí tuệ nhân tạo vượt trội có thể thay đổi mọi thứ, đưa thế giới này đến với cuộc cách mạng tiếp theo.

Ngay chính lúc đó, mọi thứ chệch khỏi quỹ đạo.

Vào thời điểm đáng lẽ sẽ đánh dấu sự nghiệp huy hoàng của anh—ngày ra mắt công trình nghiên cứu, cơn ác mộng ập đến.

Người bạn thân bao năm đã phản bội anh.

Dự án bị đánh cắp, cái tên Vũ Tường Linh bị xóa khỏi mọi tài liệu. Toàn bộ công trình nghiên cứu, thành quả mà anh đã dành trọn máu và nước mắt để xây dựng, bị gắn lên danh nghĩa của kẻ khác. Và cái tên vang lên trên sân khấu không phải anh mà lại là hắn.

Không chỉ dừng lại ở đó, tên phản bội đáng chết kia còn liên kết với đồng nghiệp, ngụy tạo chứng cứ, vu oan cho anh là kẻ đạo văn, trộm cắp, sẵn sàng đạp lên người khác để leo lên đỉnh cao.

Từ thiên tài trẻ tuổi… anh trở thành kẻ đáng khinh bỉ nhất giới học thuật. Tất cả mọi thứ anh có, trong nháy mắt, tất cả đều bị hủy hoại.

Cứ ngỡ rằng mất đi tất cả đã là tận cùng, nhưng Linh đã lầm.

Phiên tòa kết án diễn ra chóng vánh đến mức phi lý, từng bằng chứng chống lại anh được trình ra với sự trơn tru đáng ngờ, nhân chứng bước lên bục khai với lời lẽ hoàn hảo đến không thể phản bác. Những con người từng đồng hành cùng anh, những kẻ đã từng nhìn anh dẫn dắt cả dự án, giờ đây đồng loạt quay lưng.

Không một ai đứng về phía anh.

Bản án đến như cú giáng mạnh vào tận xương tủy, ba mươi năm tù giam vì tội lừa đảo, chiếm đoạt tài sản trí tuệ, làm giả tài liệu.

Linh cười, cái cười ấy trống rỗng đến đáng sợ.

Anh không cần phải cố gắng cũng có thể nhìn ra phía sau lớp màn đen tối này có một bàn tay vô hình đang thao túng. Hạo rốt cuộc cũng chỉ là con tốt thí, kẻ như hắn không thể tự tay sắp đặt được tất cả chuyện này. Phía sau đó, còn có thế lực lớn hơn, những kẻ mà anh chưa từng chạm tới nhưng lại có thể bóp nát cuộc đời anh chỉ trong chớp mắt.

Chúng muốn hủy hoại anh… Và chúng đã làm được.

Vào ngày áp giải đến trại giam, chiếc xe bọc thép lăn bánh trên con đường ngoại ô, rời xa ánh đèn đô thị để hướng về trại giam liên bang. Hai bên là rừng cây rậm rạp, bóng đen phủ xuống như bàn tay vươn ra từ địa ngục. 

Linh ngồi ghế sau, tay bị còng, mắt nhìn thẳng về phía trước. Không giãy giụa, không phản kháng, cũng không nói lời nào. Anh quá mệt mỏi, quá chán nản với cuộc sống này rồi.

Bỗng-

ẦM!

Một tiếng nổ chát chúa xé toạc không gian.

Linh chỉ kịp thấy ánh lửa bùng lên từ phía trước, chiếc xe mất lái, chao đảo rồi lao thẳng xuống sườn núi. Cảnh vật quay cuồng, tiếng kim loại nghiền nát vang lên, hỗn loạn. Cú va chạm mạnh ném anh về phía trước, đầu anh đập mạnh vào vách xe.

Rồi mọi thứ tối sầm.

Khi Linh mở mắt, thứ đầu tiên anh cảm nhận được là mùi mặn của biển và vị đất cát khô khốc trên môi. Cái nóng rát da báo hiệu nơi này không còn là nước Mỹ, không còn tòa nhà chọc trời, không còn con đường đầy ánh đèn.

Anh không còn là Vũ Tường Linh của quá khứ nữa, anh đã trở thành nô lệ số 913.

Nam Mỹ, một thế giới khác, một hố sâu không đáy nuốt chửng những con người cùng cực. Không giấy tờ, không danh tính, không quyền lợi, anh không còn tồn tại trên bản đồ thế giới.

Bị bán đi như món hàng, bị đối xử như cặn bã, bị đánh đập vì sai sót nhỏ nhất khiến Linh phải cách tồn tại, cách sinh tồn, cách cắn răng chịu đựng. Kẻ yếu không có chỗ đứng ở nơi này, anh không thể dựa vào trí tuệ để tranh giành, không thể dùng học thức để đấu tranh. Ở đây, chỉ có bạo lực, mưu mô, và sự nhẫn nhịn đến mức tàn nhẫn mới giúp kẻ như anh sống sót.

Năm năm.

Năm năm trong địa ngục.

Năm năm mài giũa một con người thành lưỡi dao sắc bén.

Anh đã từng là kẻ mộng mơ, tin vào công lý, tin vào nỗ lực và trí tuệ nhưng con người cũ đã chết cùng với vụ tai nạn năm năm trước.

Bây giờ, anh trở về… New York vẫn rực rỡ như xưa tuy nhiên với anh, nó đã không còn là miền đất hứa nữa.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Bước chậm rãi dọc theo đại lộ rực rỡ ánh đèn, nơi từng cửa kính cửa hàng phản chiếu hình ảnh xa hoa của miền đất hứa, anh dừng lại trước một cửa hiệu thời trang sang trọng, nơi vô số bộ vét, chiếc váy dạ hội được trưng bày sao lớp kính dày.
=> trưng bày sau lớp kính dày.
Đánh giá tổng quan tôi nghĩ bản thân sẽ theo dõi những chap truyện tiếp theo.
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
cảm ơn bác nhé
Xem thêm