• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Hầu Nữ Vô Danh

Chương 06: Kẻ đan lưới trong bóng tối

4 Bình luận - Độ dài: 3,053 từ - Cập nhật:

Sáng sớm trong khu bếp không có bình minh, chỉ có thứ ánh sáng mập mờ của đèn dầu, hắt lên những bức tường đá lạnh buốt như giam giữ thời gian. Không khí đặc sệt khói bếp và hơi nước, quện lại như màn sương xám luôn treo lơ lửng ngay trước mắt. Mùi cháo nguội, mỡ cháy và tro củi thấm vào da thịt, bám mãi chẳng rời.

Tiếng dao chặt xương, tiếng nồi sắt va nhau, tiếng quát tháo đều đặn như bản nhạc u ám, nhịp nhàng đến mức chẳng ai dám làm lệch. Bước chân vội vã, dáng người cúi gập, ánh mắt né tránh… Tại đây, không ai có tên, không ai được phép dừng lại.

Ở nơi mà thời gian không trôi mà trút từng lớp lên vai người, sự tồn tại của họ là thứ dễ dàng bị thay thế nhất. Chỉ cần một cái trượt tay, bước lỡ nhịp, họ sẽ biến mất như thể chưa từng có mặt trong cung điện này.

Giữa dòng chảy vô hình ấy, Linh… dừng lại.

Không vì lòng trắc ẩn mà vì anh thấy được thứ người khác không thèm để ý. Cơ hội.

Một đứa trẻ chạy vặt, tay đỏ rực vì bị bỏng, đang co lại như mảnh giẻ rách bên cạnh thùng củi. Nó không khóc to, nó không dám nhưng đôi vai nhỏ vẫn run lên từng nhịp, như thể đang cố tan biến đi.

Không ai dừng lại, không ai hỏi ngoài Linh.

Anh cúi xuống, không vội vàng cũng chẳng ra vẻ. Lấy từ túi một lọ thuốc nhỏ, thứ không dành cho tầng lớp này và nhẹ nhàng bôi lên vết phỏng. Không lời dỗ dành, không ánh mắt thương hại, hành động như thể đó là điều hiển nhiên.

“Đừng nói với ai.” Anh nói, giọng bình thản, thậm chí có phần lạnh nhạt.

Nhưng đứa trẻ hiểu, đó không phải sự giúp đỡ mà là sự lựa chọn. Được thấy, được chạm tới, được ghi nhớ. Với nó, điều đó còn quan trọng hơn cả vết thương.

“Cảm, cảm ơn… chị.”

Linh khẽ mỉm cười như cơn gió gió thoáng lướt qua mặt nước. “Lần sau, đừng để bị bắt gặp khi đau.”

Một lời nhắc nhở, một món nợ, một dấu neo.

Cứ thế, Linh, hay đúng hơn là Celine không còn chìm dưới đáy danh sách hầu gái vô danh.

Không ai nhớ được khoảnh khắc cái tên ấy trồi lên khỏi mặt nước, nhưng dần dần, phía sau những cánh cửa lặng lẽ, Celine được nhắc tới bằng giọng thì thầm với chút tôn trọng, chút ngờ vực, cũng như rất nhiều dè chừng.

Người ta nói rằng cô ấy có thể giải quyết mọi vấn đề.

Còn Linh biết rõ mọi vấn đề đều có giá của nó.

Anh không dừng lại ở khu bếp.

Linh không giúp người vì lòng tốt. Anh giúp để ghi nhớ, để khiến người ta ghi nhớ. Không phải bằng lời thề, mà bằng thói quen dựa vào.

Tay buôn lậu quen tuồn hàng qua cổng không rõ vì sao giờ đây luôn chừa một gói nhỏ “cho người trong bếp.” Cô hầu gái kín tiếng từng chặn tin đồn rơi vào tai kẻ khác, giờ lại chủ động “lỡ lời” đúng lúc.

Linh không vội, anh không cần.

Anh nghe, anh nhìn, anh chạm vào những điểm mà người khác bỏ qua, một lời nhắc đúng lúc, một vết thương được băng, một thông tin rơi vãi đúng nơi cần. Từng chút từng chút, như tơ nhện đan giữa đêm, như hương trầm tỏa khắp cung điện. Không ai biết bắt đầu từ đâu, cũng chẳng ai cũng cảm thấy sự hiện diện.

Muốn điều khiển, không cần hét to. Chỉ cần ai đó quay đầu lại… và thấy mình đang nợ.

Dưới lớp bình yên giả tạo, mạng lưới Linh âm thầm lan ra. Không hình, không dấu nhưng ai đã chạm vào thì đều mắc lại.

Anh không tranh quyền, anh cũng chẳng cầu danh. Nhưng khi những quân cờ đã đứng đúng chỗ, chỉ cần một cái gật đầu… cả bàn cờ có thể nghiêng hẳn về phía anh.

Vì điều đáng sợ nhất không phải là kẻ ra tay mà là kẻ có thể khiến người khác ra tay thay mình, không cần hỏi lý do.

Vào ngày hè oi ả, khi cái nóng dường như có thể thiêu rụi cả những bí mật được chôn sâu nhất trong đá tường cung điện, Linh quyết định quăng lưới xa hơn.

Nam tước Reynold không phải là kẻ khó tiếp cận. Hắn ngồi cao nhưng không vững, dùng kiêu ngạo để che giấu nỗi bất an, nóng nảy như lửa khô chực bốc cháy nếu gió thổi sai chiều. Với kẻ như thế, Linh không cần ra tay, chỉ cần để gió thổi đúng hướng.

Một tiếng thì thầm đặt đúng nơi, vài câu nói mơ hồ trong bếp, ánh mắt chợt tắt từ bạn rượu cũ, các mẩu chuyện lửng lơ để lại sau cánh cửa chưa kịp đóng. Tin tức không cần rõ ràng, chỉ cần vừa đủ để khiến lòng người tự viết phần còn lại.

Ba ngày, chỉ ba ngày để ánh nhìn dành cho Reynold bắt đầu đổi sắc. Không phải ánh mắt sợ hãi hay kính nể mà là ánh mắt của người đã biết, biết đủ để tránh xa.

Khi hắn bước vào sảnh chiều hôm đó, không khí như dày hơn. Không có lời nào, cũng chẳng có chỉ trích, có điều khoảng lặng ấy mới là điều khiến tim người đập loạn. Reynold lờ mờ cảm thấy mình đang bước giữa giấc mộng mà ai đó khác đang mơ.

Rồi Linh xuất hiện, không phải trong dáng vẻ quyền lực, chỉ là một hầu gái, lặng lẽ với khay trà trên tay.

“Nam tước Reynold, ngài có vẻ không được khoẻ.” Linh đặt chén trà xuống, giọng nhẹ đến mức như chỉ nói với chính mình.

Reynold không thèm nhìn, tự lẩm bẩm với chính mình. 

“Mọi người nhìn ta… như thể ta sắp bị chôn sống.”

Linh không phản bác. Chỉ nghiêng đầu, như đang nghe điều gì đó vang lên từ xa. “Có những thứ… không cần ai nói ra cũng có thể lan truyền, thưa ngài. Đôi khi, chỉ cần giải thích đúng lúc lại đủ để gió đổi chiều.”

Im lặng kéo dài, lần đầu tiên, Reynold nhìn thẳng vào Linh. Không còn là cái nhìn quát tháo mà như thể hắn vừa nghe được tiếng đồng hồ đếm ngược, không biết mình còn lại bao nhiêu thời gian.

Linh không thúc ép. Chỉ lặng im, để hắn nghe thấy chính suy nghĩ của mình.

Cuối cùng, như bị đẩy bởi áp lực không tên, Reynold khẽ nói: “Ngươi muốn gì?”

Nụ cười của Linh mỏng như nét bút quệt nhanh qua giấy ướt. “Tôi không muốn gì cả.” Giọng anh dịu, như thể đang kể câu chuyện cổ tích. “Chỉ là… có những chuyện tốt hơn nên ở nguyên trong bóng tối.”

“Ngươi nghĩ ngươi là ai? Một con hầu ti tiện lại muốn can thiệp vào chuyện trong cung?”

Reynold nheo mắt, nắm tay siết chặt. 

Hắn không ngu ngốc. Tin đồn về hắn không thể tự nhiên bùng lên và Linh, một hầu gái nhỏ nhoi lại xuất hiện ngay thời điểm này với thái độ quá mức bình tĩnh. Hắn biết đây không phải trùng hợp nhưng có chết hắn cũng không ngờ người trước mặt chính là kẻ dàn xếp tất cả chứ không phải quý tộc sa cơ, thế lực to lớn nào.

“Có người này tôi muốn gặp, chỉ vậy thôi.”

Linh vẫn không ngẩng đầu. Chỉ ghé sát, nói ra cái tên, duy nhất một lần.

Tiếng ve bên ngoài bỗng rơi vào khoảng lặng. Trong sảnh, chỉ còn nhịp thở của Reynold, gấp gáp như người vừa trượt chân bên mép vực.

“… Ngươi không đùa đấy chứ?”

Linh ngước nhìn. Ánh mắt không thách thức hay cầu xin, chỉ lặng mặt hồ không gợn sóng. Không cần sóng để làm người ta sợ, chỉ cần đủ sâu.

“Tôi không đùa, thưa Nam tước. Tôi chỉ muốn biết khi nào và ở đâu.”

“...”

Reynold rời đi không nói lời nào. Vẫn là dáng người ấy, vẫn tiếng giày cộp cộp dội lại trên nền đá, chỉ là có điều gì đó đã vỡ ra trong bước chân  như thể mỗi nhịp đều mang theo gánh nặng vô hình mà hắn không dám nhìn thẳng. 

Linh đứng lại, tay siết khay trà, ánh mắt không rời cánh cửa vừa khép. Ván cờ đã bắt đầu và con tốt đầu tiên đã chịu bước.

===

Năm ngày sau, bóng tối trườn khắp hành lang cung điện như sinh vật sống len lỏi qua từng vòm đá, từng khe cửa. Linh đi, không nhanh, không chậm, cũng không để ai nghe thấy tiếng bước chân. Cảm giác như chính không khí cũng đang tránh né, nhường lối cho ý định chưa kịp gọi tên.

Cuộc gặp đã được sắp đặt không phải trong ánh sáng rực rỡ của sảnh chính, mà trong bóng tối dịu lặng tại nơi ít ai nhớ đến. Nhà nguyện cũ phía tây, nơi thời gian đã thôi thì thầm.

Ánh lửa bập bùng nơi góc tường, yếu ớt nhưng đủ để soi rõ người đàn ông đang đứng trước bệ thờ. Bóng hình không tên, không huy hiệu, không vẻ ngoài áp đặt dẫu vậy Linh không cần nhìn vào y phục để biết ông ta là ai, người mà ngay cả tin đồn cũng phải cẩn trọng khi nhắc tới. Laurent, Hồng y giáo chủ, kẻ không cần ra tay mà thiên hạ vẫn tự dọn đường.

“Thật thú vị.” Giọng ông ta vang lên, nhỏ, lại vang sâu như tiếng chuông trong đêm. “Một hầu gái... yêu cầu gặp ta. Ta nên thấy đây là gì? Một canh bạc hay một lời mỉa mai?”

Linh không trả lời ngay. Chỉ cúi đầu, không quá thấp, không quá chậm đủ để hàm ý tôn trọng, thừa khoảng trống cho suy nghĩ.

“Có thể là lời mỉa mai.” Anh nói khẽ. “Hoặc là canh bạc mà ngài không muốn bỏ lỡ.”

Laurent khẽ nhướn mày. Câu trả lời không khiến ông tức giận, ngược lại, đôi mắt ông dường như càng sắc bén hơn  như thể đang quan sát con cờ tưởng chừng vô hại, đột ngột lộ ra nước đi khác thường.

Linh tiến lên vài bước, đặt lên bàn thờ một phong thư đỏ sẫm, dấu sáp như vừa khô lại. Không cần nói rõ nguồn gốc, sự tồn tại của nó đã là một câu hỏi.

“Có những điều…” Linh nói, ánh mắt không rời ông. “Mà kể cả người nắm giữ quyền lực cũng chẳng thể kiểm soát được nếu cứ để nó trôi đi sai hướng.”

Laurent không nói. Tay ông chạm vào phong thư như người thầy tu lần tràng hạt chậm rãi, cẩn trọng, đầy toan tính. Khi dấu sáp vỡ ra, không khí trong phòng cũng đổi sắc như thể vén lên bức màn phủ bụi.

Linh không cần nhìn vào nội dung. Anh chỉ nhìn Laurent, nhìn phản ứng. Một cái nhíu mày gần như không thấy, góc miệng hơi giãn ra và cuối cùng, tiếng cười ngắn trầm vang lên.

“Cái này…” Laurent gấp thư lại, giữ trong tay như một món đồ chơi nguy hiểm. “Ngươi quả có trò hay hơn ta tưởng.”

Im lặng, rồi tiếp đó là câu hỏi, thả xuống như lưỡi dao lướt trên mặt bàn.

“Ngươi muốn gì?”

Linh khẽ cười theo, đủ để cho thấy câu trả lời đã được chuẩn bị từ trước khi phong thư được viết.

“Một sự cộng tác.” Anh nói. “Ngài có quyền lực, tôi có điều ngài cần. Một thỏa thuận đơn giản.”

Laurent nhìn anh lâu hơn mức cần thiết. Ánh mắt ấy không còn chỉ là sự đánh giá mà là sự soi xét của người thợ lành nghề trước chất liệu hiếm lạ.

“Ngươi điên thật.” Ông nói chậm. “Đôi khi chính kẻ điên lại là thứ ta cần.”

Giọng ông không còn lạnh như ban đầu mà là cân nhắc. Linh đã chạm được vào mép bàn đàm phán. Nhưng chưa phải lúc để thả quân át.

“Ta không làm việc với kẻ rỗng tay.” Laurent cất lời, ánh mắt liếc qua bức thư. “Một lá thư không đủ để đổi lấy vị trí trong bàn tiệc này.”

Linh không đáp ngay. Ánh mắt anh vẫn bình tĩnh ẩn phía sau đó là tầng tầng lớp lớp cẩn trọng. Anh biết với loại người như Laurent, thông tin chỉ là vé vào cửa. Muốn ở lại thì phải có thứ gì khiến người ta không thể từ chối.

Và anh đã sẵn sàng đặt nó lên bàn.

Linh không vội đáp. Trong ánh sáng lập lòe của ngọn đuốc, khuôn mặt anh nửa chìm trong bóng tối, chỉ có ánh mắt sáng và sâu là không thay đổi.

“Ngài có lý.” Anh thừa nhận, giọng đều, không lùi. “Chỉ như vậy thì chưa đủ.”

Anh rút tay khỏi tay áo. Đó là vật nhỏ, gọn, được bọc trong tấm lụa đen. Linh đặt nó cạnh bức thư trên bàn thờ, không giải thích, không mời mở. Chỉ chờ.

Laurent liếc nhìn. Cử chỉ không vội, có điều ánh mắt đã mất đi vẻ dửng dưng ban đầu.

“Cái đó là gì?” Ông hỏi như thể không thực sự cần câu trả lời.

“Thứ không có trong thư.” Linh đáp. “Sẽ khiến ngài đọc lại lần nữa với con mắt khác.”

Laurent cầm lấy gói lụa không vội mở, ông đặt tay lên như để cân nhắc trọng lượng. Một giây, hai giây, rồi ông tháo lớp vải.

Đó là một con dấu nhỏ, bằng đồng thau với biểu tượng mà chỉ số ít người trong đế chế này từng thấy và sống sót để nhắc đến. Con dấu không chỉ là vật nó là lời xác nhận về sự hiện diện, về việc ai đã ở đâu, vào lúc nào, vì sao điều đó không bao giờ được để lộ.

Laurent không thốt ra tiếng, dẫu vậy ngón tay ông siết lại.

Linh thấy điều đó, biết mình đã chạm vào thứ không ai dám chạm.

“Ngài hiểu rồi chứ?” Anh nói khẽ. “Đây chỉ là mảnh nhỏ nhất, một mảnh có thể phủ bóng lên cả thần thánh, nếu rơi vào tay sai người.”

Im lặng kéo dài. Trong giây lát, không còn tiếng gió rít, không còn ánh lửa nhảy nhót, chỉ còn hai người và chiếc bàn thờ, nơi quyền lực và đe dọa đang đổi chỗ cho nhau.

Laurent ngẩng đầu, nhìn Linh. Ánh mắt không còn là của hồng y nhìn kẻ dưới. Mà là của một tay chơi kỳ cựu, bất ngờ nhận ra bàn cờ chưa bao giờ đơn giản như ông tưởng.

“Ngươi đã chuẩn bị từ lâu.” Ông nói. Lần này không phải là chất vấn mà là thừa nhận.

Linh chẳng phủ nhận, anh chỉ đứng thẳng, như con tốt đã đi đến tận cùng bàn cờ.

“Điều cần hỏi bây giờ…” Anh nói nhẹ. “Không phải là tôi có gì để trao mà là ngài có dám cầm nó không.”

Laurent khẽ thở ra. Tiếng thở có thể là dấu hiệu của nhượng bộ hoặc chỉ là tiền đề cho bước lội ngược dòng. Dù là gì, thế cờ đã khác.

Laurent đặt con dấu xuống, ngón tay vuốt nhẹ qua bề mặt của nó lần nữa, như thể tìm cách xác nhận sự hiện diện của thứ quyền lực mà nó đại diện. Đôi mắt sắc bén của ông ta không rời khỏi Linh, cũng không còn vẻ lạnh lùng như trước.

Một lúc sau, ông bật cười, đó là tiếng cười của người đã nhận ra mình đang bị cuốn vào ván bài mà ngay cả ông ta cũng chưa hiểu hết các nước đi.

“Ngươi rất biết cách đẩy người khác vào góc.” Laurent nói, giọng nhẹ có một chút tán thưởng. “Ta sẽ không quan tâm tới nếu ngươi là con tốt vô danh. Nào ngờ, ngươi không phải thế, ngươi là con tốt vô danh đã đặt đúng vị trí.”

Linh chỉ khẽ mỉm cười, không chút kiêu ngạo. Anh biết rằng mọi thứ vẫn chưa xong, Laurent không phải là loại người dễ dàng khuất phục, chỉ là hôm nay, ông ta đã phải đối diện với sự thật không thể chối bỏ.

“Vậy thì.” Linh nói, giọng nhẹ nhàng chắc chắn. “Chúng ta sẽ làm việc cùng nhau.”

Laurent lặng im, ánh mắt ông ta dừng lại trên phong thư đã được gấp lại cẩn thận. 

“Có điều ngươi phải hiểu rằng.” ông ta lên tiếng, giọng trầm xuống. “Ta không phải là người dễ dàng trao quyền cho ai, ngươi phải xứng đáng.”

Linh không buồn đáp vì trong thâm tâm anh, một nụ cười thật sự đã nở ra. Anh biết, dù Laurent có thận trọng hay nghi ngờ thế nào thì khi đã bước vào cuộc chơi này, ông ta không thể dừng lại. Và với từng bước đi của Linh, ông ta sẽ phải gật đầu.

Laurent đứng thẳng, ánh mắt vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi Linh. “Cứ nhớ lấy, mối quan hệ này không phải là không có rủi ro. Một khi đã bắt đầu, sẽ không có lối quay lại và ngươi chính là kẻ bắt đầu nó.”

Linh bước tới, chỉ một bước ngắn, nhưng khoảng cách giữa họ đã rộng thêm một thế giới. 

“Tôi hiểu.” Anh đáp, ánh mắt không hề dao động. “Tôi sẽ không làm ngài hối hận.”

Laurent nhìn anh một lúc, rồi chậm rãi gật đầu. “Vậy thì, chúng ta bắt đầu.”

Không cần thêm lời nói nào. Cả hai người đều biết, từ giờ phút này, không có ai có thể đứng ngoài cuộc chơi, những con cờ đã được đặt, và ván cờ đã bắt đầu thật sự.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Hồng Y Giáo Chủ này lạ quá, tôi không quen🐧🐧🐧
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
ở world nào thì giáo hội chả corrupt bác :v chỉ là lão này k dâm dê đê tiện thôi
Xem thêm
@SilverSteel: Nghe bác kể xong tại sao "Con sói cô độc" trong tôi lại muốn anh Linh nhà ta bị Lão Hồng Y này làm gì đó nhể 🐧🐧🐧
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời