Du Mộng
Hải Hà AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1

Chương 15: Chỉ cầu mộng yên

0 Bình luận - Độ dài: 5,928 từ - Cập nhật:

Bàn tay của Khánh mềm mại và ấm áp một cách đáng ngạc nhiên, khác hoàn toàn với tưởng tượng của tôi về con người này. Cái bắt tay này như một lời khẳng định, một cam kết ngầm, mối liên minh vừa được thiết lập dựa trên niềm tin và lợi ích của cả đôi bên.

“Vậy thì”, cô ấy thu tay lại và trở lại dáng vẻ thường thấy, “Để bắt đầu sự hợp tác của chúng ta, tôi có một ‘món quà’ nho nhỏ dành riêng cho cậu đây”.

Khánh khẽ vẫy tay, một người hầu giá mặc áo dài cách tân màu đen lặng lẽ bước ra từ sau bức bình phong, được đặt lên bàn là một chiếc hộp gỗ nhỏ được chạm khắc tinh xảo. Vân Khánh với tay nhẹ nhàng mở nắp hộp ra, bên trong là một tập tài liệu mỏng và một tấm ảnh cũ kỹ.

“Thông tin mà cậu cần”, cô ta nói trong khi đẩy tập tài liệu về phía tôi.

“Dù chỉ là một phần thông tin nhưng ít nhất nó sẽ cho cậu biết cậu đang đối đầu với ai.”

Tôi vội cầm tập tài liệu lên tay lật đi lật lại qua vài trang. Có vẻ như cô ta chỉ đưa cho tôi một phần nhỏ của thông tin, tập tài liệu không có thông tin gì hữu ích cho lắm, chủ yếu có một vài bức ảnh chụp lén mờ ảo không rõ của một người mặc áo đen, thông tin không rõ ràng thậm chí còn không có tên thật. Nếu để nói thì gần như là những thông tin này chẳng giúp ích được gì cho tôi.

“Cảm ơn cô,” tôi biết là Vân Khánh chỉ vừa đưa cho tôi một số thông tin không cần thiết lắm mà thôi, có vẻ như cô ta muốn dùng những thông tin này để tôi phải làm việc rồi.

“Đừng vội cảm ơn,” Lê Vân Khánh mỉm cười. “Cậu biết là chúng ta cần làm gì mà nhỉ?.” Cô ta đẩy tấm ảnh cũ về phía tôi.

Đó là bức ảnh chụp một khu vực ở bến cảnh chưa đầy những dãy nhà kho cũ kỹ, tường gạch loang lổ và những cần cẩn hoen gỉ đứng im lìm dưới bầu trời u ám.. Có một vòng tròn đỏ được khoanh mờ vào một trong những nhà kho đó, nhà kho số 7 – đúng nơi tôi nghe được từ cuộc trò chuyện của mấy người công nhân.

“Khu bến cảng cũ Sơn Trà”, Vân Khánh giải thích, tại nơi đó chúng tôi phát hiện ra sự hiện diện của một dị vật, theo phán đoán của tình báo chúng tôi nhận được thì có vẻ như là dị vật này cấp độ không quá cao, rơi vào tầm cấp E hoặc D, nhưng khá là phiền phức. Năng lực của dị vật này liên quan đến tâm trí, nếu không phải biến chủng liên quan đến tâm trí thì không thể kháng lại được, hoặc là phải cần cử một người cấp cao đến, chúng tôi thì hiện giờ không có người biến chủng hay dị chủng nào sử dụng năng lực liên quan đến tâm trí cả, mà cử người có năng lực cấp cao đi để trấn áp dị vật cấp thấp thì khá tốn kém.

Tôi nhìn vào bức ảnh, rồi lại nhìn Lê Vân Khánh. “Vậy nên, cô muốn tôi đi xử lý nó?”

“Xử lý, thu phục, hay phá hủy nó, tùy cậu.” Lê Vân Khánh nhún vai, hãy coi như đây là một bài kiểm tra cho sự hợp tác giữa chúng ta đi. Hãy mang nó về đây cho tôi, hoặc mang về thứ gì đó chứng minh cậu đã giải quyết được nó. Đổi lại, tôi sẽ trả một cái giá hậu hĩnh. Đủ để cậu trang trải chi phí sinh hoạt, và có thể mua thêm vài món đồ hữu ích cho hành trình sắp tới.” 

Tôi im lặng cân nhắc. Một Dị Vật cấp thấp, nhưng lại liên quan đến những vụ mất tích. 

Một con mồi yếu ớt, Hắc Ảnh thì thầm, giọng đầy khinh thường. Dùng ta đi, chỉ một tích tắc là xong việc! Việc gì phải khổ sở?

Ta sẽ tự quyết định cách làm. Tôi đáp trả.

“Được,” tôi gật đầu với Vân Khánh. “Tôi nhận nhiệm vụ này.”

Cô ta mỉm cười hài lòng. “Tôi thích những người quyết đoán. Cậu hãy cẩn thận đấy, nơi đấy không chỉ có mỗi dị vật thôi đâu.” Rồi cô ấy đưa cho tôi một thiết bị. “Đây là kênh liên lạc riêng của chúng ta. Khi nào xong việc, hoặc gặp rắc rối thực sự, hãy dùng nó.” Tôi nhận lấy thiết bị, cảm nhận sự mát lạnh của kim loại quý. 

Rời khỏi căn phòng xa hoa của Lê Vân Khánh, tôi quay trở lại với thực tại hỗn tạp của thành phố cảng.

Ánh nắng gay gắt của buổi chiều tà chiếu xiên qua những khe hở trên mái tôn hoen gỉ, tạo thành những vệt sáng bụi bặm trong không khí đặc quánh mùi ẩm mốc, muối biển và cả thứ mùi tanh tưởi khó tả của sự lãng quên. Tôi đứng trước khu nhà kho số 7, nơi này còn hoang tàn và đổ nát hơn cả trong bức ảnh cũ kỹ mà Vân Khánh đưa cho tôi.

Những viên gạch đỏ au nhuốm màu thời gian và cả những vết tích cháy xém từ thời chiến tranh. Cánh cửa sắt khổng lồ, từng một thời kiên cố, giờ đây đã gỉ sét nặng nề, một bên bản lề bị bung ra, tạo thành một khe hở đủ lớn để một người lách vào. Xung quanh, cỏ dại mọc um tùm, che lấp cả lối đi, và những đống phế liệu xây dựng, rác thải công nghiệp nằm ngổn ngang, như những bộ xương của một thời kỳ huy hoàng đã qua.

Nơi này mang lại cho tôi một cảm giác lãnh lẽo khó tả, tôi khẽ kích hoạt Thiên Nhãn, luồng năng lượng ở đây hỗn loạn hơn hẳn những khu vực khác trong thành phố. Sự lạnh lẽo, trì trệ giống như những linh hồn còn vất vưởng, ngoài ra còn một nguồn năng lượng khác, yếu ớt hơn nhưng chưa đựng đầy sát khí, nó đang cố gắng ẩn ấp vào trong các góc tối của tòa nhà, có vẻ như đây là mục tiêu lần này.

Ha! Một ổ chuột đúng nghĩa, Hắc Ảnh cất tiếng, giọng đầy vẻ khinh miệt. Năng lượng ô uế thế này… đúng là nơi thích hợp cho mấy thứ rác rưởi cấp thấp ẩn náu. Để ta “dọn dẹp” nó cho!

Mục tiêu là Dị Vật. Đừng gây thêm rắc rối không cần thiết.

Tôi cẩn thận lách người qua khe cửa sắt gỉ sét, bước vào bên trong nhà kho. Bóng tối lập tức bao trùm lấy tôi. Không khí bên trong còn ẩm thấp và nặng nề hơn bên ngoài, mùi ẩm mốc nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Ánh sáng duy nhất chỉ là những vệt nắng yếu ớt lọt qua những lỗ thủng trên mái tôn, không đủ để xua tan bóng tối dày đặc bao phủ lấy không gian rộng lớn nhưng trống rỗng này.

Sàn nhà kho bằng bê tông nứt nẻ, phủ đầy bụi bặm và mạng nhện giăng mắc khắp nơi. Vài kiện hàng cũ kỹ, mục nát nằm lăn lóc trong góc, và những chiếc kệ sắt cao ngất, hoen gỉ, trống không, đứng sừng sững như những bộ xương khổng lồ. Tiếng gió rít qua những lỗ thủng trên mái tôn tạo ra những âm thanh kỳ quái, ma mị, vọng lại trong không gian tĩnh lặng đến rợn người.

Thiên Nhãn của tôi quét qua từng góc tối, cảm nhận rõ hơn luồng năng lượng của Dị Vật. Có vẻ như dị vật này rất giỏi chơi trốn tìm đây.

Tôi bước từng bước cẩn thận, cố gắng không gây ra bất kì tiếng động nào. Nhưng vẫn không thể che giấu được bước chân của mình trong không gian tĩnh mịch hiện tại, tiếng chân của tôi vang lên thất thanh theo từng nhịp chân, làm cho tôi có cảm giác như là mình đang bước chân vào một không gian trống vậy. Tôi vừa bước đi vừa quan sát xung quanh, phía cuối nhà kho gần đống thùng gỗ cũ kỹ, mục nát có một khoảng không gian bị hỗn loạn, khi tôi cố gắng dùng Thiên Nhãn để dò xét sâu hơn thì chợt tôi cảm nhận được những cảm xúc tràn vào không gian…Buồn bã…Chán nản…Tuyệt vọng… Những cảm xúc tiêu cực vô thức truyền đi khắp không gian. Những cảm xúc ấy đến nhanh mà đi cũng nhanh, như thể chúng chưa từng tồn tại.

Có vẻ như đây là sức mạnh liên quan đến tâm trí mà Vân Khánh đã cảnh báo tôi, vì tôi có Thiên Nhãn nên sức mạnh như này không thể ảnh hưởng đến tôi, thế nhưng đối với người bình thường mà tiếp xúc với sức mạnh này thì có vẻ sẽ khá là nguy hiểm, gần như người đó sẽ mất đi tinh thần và ý chí để sống sót.

Tôi cẩn trọng tiếng từng bước lại gần nơi không gian hỗn loạn đang bị bóp méo, tay phải cầm vào chuôi dao găm mà CUI trang bị cho tôi trước khi rời đi, tay trái tôi kích hoạt Hắc Ảnh ở một mức độ vừa phải. Ngay khi tôi cách thùng gỗ khoảng chừng vài bước chân, âm thanh đổ vỡ phía trên thu hút sự chú ý của tôi, Ầm… Uỳnh..

Tôi ngẩng đầu lên thấy trần nhà nơi tôi đang đứng bỗng sập xuống, tôi nhảy lùi lại vài bước. Những tấm tôn gỉ sét và thanh xà gồ mục nát rơi xuống vị trí tôi vừa đứng, tạo ra một tiếng động kinh hoàng, bụi bay mù mịt. Nếu chậm một giây thôi, có lẽ tôi đã bị đống phế liệu đó đè nát.

ẦM!!!

Có vẻ như nó đã nhận thấy rằng phương thức tấn công tâm trí của nó đã không hiệu quả, nó đang cố gắng mượn ngoại lực để đấu với tôi.

Tôi quét mắt qua khu vực bóng tối nơi trong góc, bật thiên nhãn lên mức cao hơn, trước mắt tôi hiện ra là một con búp bê cũ kỹ, rách nát làm bằng vải thô với đôi mắt cúc áo đen láy kèm theo một nụ cường méo mó được khâu một cách nguệch ngoạc, con búp bê lơ lửng giữa không trung khẽ rung lắc, nghiêng đầu nhìn về phía tôi.

Chỉ là một món đồ chơi cũ nát! Hắc Ảnh gầm gừ, giọng đầy vẻ khinh bỉ pha lẫn sự sốt ruột. Nghiền nát nó đi! Còn chờ đợi gì nữa?

Tôi lờ đi lời nói của Hắc Ảnh, mắt không rời khỏi con búp bê. Tôi có một cảm giác khá kì lạ ở con búp bê này, một cảm giác gì đó không thể diễn tả được bằng lời, một cảm giác quen thuộc, như là…

Đột nhiên nó lao thẳng về phía tôi, đồng thời những mảnh vỡ, những thanh kim loại rung lắc rồi phóng thẳng về phía tôi như những viên đạn, với trình độ này thì tôi dễ dàng sử dụng Thiên Nhãn để tránh né. Con búp bê cùng với những vật dụng xung quanh liên tục lao vào tôi, tôi vừa tránh né vừa quan sát con búp bê. 

Tôi vừa tránh con búp bê lao vào mình thì lập tức dùng Thiên Nhãn để ép chặt nó xuống sàn nhà, tất cả những vật dụng cũng từ đó mà rơi xuống đất, tôi bước lại gần hơn, cẩn thận quan sát kĩ con búp bê đang cố gắng chống đỡ áp lực tạo ra từ Thiên Nhãn dưới sàn, càng nhìn sâu vào bên trong tôi lại càng thấy trống rỗng, tôi không biết mình đang tìm kiếm gì nhưng có gì đó…Rất quen thuộc, cảm giác này tôi đã từng thấy trước đây rồi. 

Sau khi đi qua những tầng sâu nhất bên trong của dị vật thì có một thứ gì đó hiện ra, một điểm sáng rất nhỏ, nhỏ đến mức trong màn đêm kịt này nếu không để ý kĩ cũng sẽ bỏ qua. Tôi không chắc đó là thức gì, một lõi năng lượng ư?

Tôi đưa một luồng năng lượng nhỏ chạm vào điểm sáng. ‘Mẹ ơi!!!’ một tiếng gọi làm tôi chợt bừng tỉnh, tôi thấy mình đang đứng giữa những căn nhà đổ sập xuống, xung quanh tôi là biển lửa thế nhưng tôi lại không cảm nhận được cái nóng, phía trước tôi có một bé gái khoảng chứng năm, sáu tuổi, nhìn lên bầu trời tôi thấy những chiếc máy bay đang bay khắp bầu trời như những con chim lạc bầy hỗn loạn.

BÙMMMM!! Những tiếng bom nổ kèm theo dư trấn long trời lở đất xung quanh, tiếng bom gầm rú như xé nát bầu trời đêm. Những âm thanh la hét, khóc than ai oán, những tiếng nổ súng đinh tải. Khói bụi nổi lên sắp nơi, nhìn xuống dưới bàn chân nơi tôi đang đứng là một vũng máu đang không ngừng chảy, xung quanh lê liệt xác người.

Cô bé trước mặt đừng giữa thảm kích đấy, toàn thân đầy máu, không biết vì lạnh, vì sợ, vì khóc mà cô bé run rẩy không ngừng. Cô bé khoác trên mình một chiếc áo rác nát tả tơi, khuôn mặt nhòe đi vì nước mắt, bụi, vết cháy, và cả máu hòa lẫn vào. Đôi mắt không thể mở nổi, không biết mình phải đi đâu, không biết mình phải làm gì, cô bé vừa đi vừa dụi mắt, tiếng gọi ‘Mẹ ơi! Ba ơi!’ yếu ớt, lạc lõng, nhanh chóng bị những âm thanh hỗn tạp khác nuốt chửng.

Trong vòng tay nhỏ bé vẫn không ngừng ôm chặt lấy con búp bê vải, chính là con búp bê mà tôi đã ép chặt dưới sàn cách đây vài giây. Con búp bê như là một điểm tựa duy nhất, một người bạn đồng hành. Cô bé vui mặt vào con búp bê như thể đang ôm nó vào lòng mình, như thể làm như vây có thể che chắn cô khỏi thực tại này.

Một tiếng nỏ khủng khiếp vang lên ngay gần, mặt đất rung chuyển dữ dội, tòa nhà gần đó đổ sập xuống, gạch đá văng lên tứ tung. 

“TRÁNH RA” Tôi hét lên rồi vận dụng toàn bộ sức lực vào đôi chân lao thật nhanh tới, ngay khi chuẩn bị chạm vào thì tôi lại xuyên thẳng qua, lăn mạnh vài vòng trên mặt đất. Đống đổ nát sập xuống, tiếng hét vang lên, tôi quay lại sức ép từ vụ nổ hất văng cô bé và một góc tường đổ nát, cô bé nằm đó giữa đống gạch vụn, cơ thể bé nhỏ bị thương nặng, hơi thở không thể yếu hơn được nữa nhưng vẫn cố gắng cất liên tiếng gọi ‘Mẹ…. ơ...’ Chưa kịp nói xong câu thì cả người cô bé sụp xuống, con búp bê bị hất văng ra nằm nghiêng về phía cô bé, như thể nó đang ngắm nhìn cô vậy. Trong giây phút đó, tất cả cảm xúc tràn ngập vào trong tâm trí tôi, sự sợ hãi, cô đơn, nỗi đau, tuyệt vọng,... Tất cả tràn ngập vào trong tôi. Sau đó trào ngược ra, một luồng năng lượng xoay quanh bao trùm lấy không gian xung quanh, chảy ra từ người cô bé tạo thành một dòng chảy như những tinh vân bay lượn trong không trung chảy vòng quang sau đó rơi thẳng vào búp bê trước mặt.

Con búp bê trở thành vật chứa đựng cuối cùng cho một linh hồn tan vỡ. Tình yêu biến thành sự níu giữ đầy ám ảnh. Nỗi sợ hãi biến thành năng lượng tà ác gây ảo giác tuyệt vọng. Ký ức về sự điều khiển của bom đạn, của chiến tranh, biến thành khả năng điều khiển vật thể một cách méo mó. Linh hồn cô bé bị mắc kẹt, bị biến dạng, trở thành Dị Vật cấp thấp, mãi mãi lang thang trong nhà kho bỏ hoang này, vô thức tìm kiếm sự bầu bạn, nhưng lại chỉ gieo rắc thêm nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng cho những ai vô tình lạc bước đến gần.

Ký ức không phải thứ nên được chia sẻ tuỳ tiện, nhất là khi chúng tràn ra như ai đó vừa lật ngược một hộp quà sinh nhật — chỉ để phát hiện bên trong là những mảnh vỡ và vết máu đã khô. Không có nến. Không có bánh. Chỉ có một cô bé đã chết từ rất lâu và một con búp bê bị nguyền rủa.

Tôi biết rõ đây không phải là một trận chiến. Không cần đến sức mạnh. Không cần cả lòng dũng cảm. Chỉ là một lời thì thầm, một cái gật đầu trong câm lặng. Đốm sáng màu đỏ run lên như trái tim ai đó lỡ nhịp, như thể đang cố nói “xin hãy nhìn tôi” mà không có tiếng nói thật sự.

Tôi không trả lời. Mà cũng chẳng cần thiết phải trả lời. Tôi chỉ... không làm điều mà lẽ ra ai cũng nghĩ tôi sẽ làm. Thay vì phá hủy, tôi lựa chọn điều ngược lại.

Lòng tốt không nên phô trương. Nó chỉ nên xảy ra trong những khoảnh khắc người ta chẳng để ý, rồi biến mất như chưa từng tồn tại. Thế nên tôi chỉ đơn giản... đưa tay ra. Không kịch tính. Không ánh sáng chói lòa. Không tiếng nhạc nền cảm động kiểu phim truyền hình. Chỉ là tôi và một quyết định.

Năng lượng từ Thiên Nhãn lan ra như ánh sáng đèn đường khi trời vừa sập tối — không quá mạnh, nhưng đủ để thấy mình đang đứng ở đâu. Còn Hắc Ảnh? Ừ thì, nó phản ứng như một đứa trẻ bị tước mất món đồ chơi yêu thích. Nhưng tôi không có tâm trạng dỗ nó. Tôi cần nó hợp tác. Và lần này, nó nghe lời, hoặc ít nhất là không làm điều gì ngu ngốc.

Tôi dùng bóng tối như ai đó gỡ rối một cuộn chỉ rối tung, từng chút một. Không ai dạy tôi cách làm điều này. Tôi chỉ biết rằng nếu không ai làm, cô bé đó sẽ mãi mắc kẹt trong hình hài méo mó kia. Thế nên, tôi tiếp tục.

Cơn đau đến như một lời nhắc nhở: "À, mày vẫn là con người." Cũng tốt. Ít ra tôi chưa đánh mất điều đó.

Thời gian trôi chậm. Hoặc là nó đứng yên, tôi không chắc nữa. Chỉ biết khi ánh sáng đổi màu, mọi thứ bỗng im bặt. Như thể thế giới đã chờ khoảnh khắc này từ rất lâu rồi. Con búp bê rơi xuống. Không tiếng động. Không phản kháng. Nó chỉ... rơi. Một món đồ chơi bình thường — nếu người ta có thể coi mọi thứ là bình thường sau tất cả những chuyện này.

Cô bé nhìn tôi. Không nói gì. Nhưng ánh mắt đó không cần lời. Một cái cúi đầu. Một nụ cười nhạt. Thế thôi. Em tan vào không khí như thể chưa từng tồn tại, nhưng bằng cách nào đó, sự biến mất ấy khiến không gian nhẹ hơn một chút. Như thể gánh nặng vô hình vừa được gỡ bỏ.

Tôi thở ra.

Không phải vì mệt. Cũng không hẳn là nhẹ nhõm. Chỉ là... thở thôi. Một phản xạ của người vẫn còn sống, sau khi đã chạm tay vào linh hồn của kẻ đã chết.

Tôi nhặt con búp bê vải cũ kỹ lên. Nó chỉ là một món đồ chơi bình thường, mang theo dấu tích của thời gian và một câu chuyện buồn về chiến tranh. Đây có lẽ là “vật chứng” mà Lê Vân Khánh muốn.

Tôi lảo đảo đứng dậy, dựa vào cột bê tông, nhìn quanh nhà kho hoang tàn. Mọi thứ trở lại vẻ tĩnh lặng vốn có, chỉ còn lại đống đổ nát và bóng tối. Nhưng bầu không khí u ám, quỷ dị đã tan biến, thay vào đó là một sự thanh thản nhẹ nhàng, như thể linh hồn cô bé vừa siêu thoát đã mang đi cả những nỗi ám ảnh của nơi này.

Rời khỏi nhà kho số 7, tôi quay trở lại khu casino sang trọng của Lê Vân Khánh. Lần này, tôi không cần dùng miếng gỗ hình con cáo nữa. Tên vệ sĩ ở sảnh VIP nhận ra tôi ngay lập tức, ánh mắt hắn không còn vẻ lạnh lùng dò xét, mà thoáng chút tò mò. Hắn dẫn tôi lên tầng áp mái mà không hỏi thêm lời nào.

Lê Vân Khánh vẫn ngồi đó, ung dung thưởng trà trong căn phòng xa hoa. Thấy tôi bước vào, cô ta nhướng mày, một nụ cười thích thú nở trên môi.

“Xem ra… chuyến đi của cậu không mấy suôn sẻ nhỉ, Lý Hạ?” Cô ta nói, giọng điệu pha chút trêu chọc.

Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ đặt con búp bê vải cũ kỹ lên bàn trà trước mặt cô ta. “Nhiệm vụ hoàn thành.”

Lê Vân Khánh cầm con búp bê lên, xoay qua xoay lại, đôi mắt phượng đen láy đánh giá một cách kỹ lưỡng. “Ồ? Chỉ còn lại cái vỏ thôi sao? Linh hồn bên trong… cậu đã ‘xử lý’ rồi à?” Cô ta nhìn tôi, ánh mắt sắc sảo như muốn xuyên thấu mọi suy nghĩ.

“Tôi đã giúp nó siêu thoát.” Tôi đáp ngắn gọn.

Lê Vân Khánh nhìn tôi một lúc lâu, rồi bật cười khẽ. “Thú vị thật đấy, Lý Hạ. Cậu khác biệt hơn tôi tưởng. Hầu hết những kẻ làm việc cho tôi sẽ chọn cách đơn giản nhất là phá hủy nó, hoặc mang cả linh hồn về để tôi… ‘tận dụng’.” Cô ta đặt con búp bê xuống. “Nhưng thôi, cách nào cũng được. Miễn là mối nguy hiểm ở bến cảng đã được giải quyết.”

Cô ta ra hiệu, người hầu gái áo đen lại xuất hiện, lần này mang đến một chiếc hộp kim loại nhỏ.

“Đây là phần thưởng của cậu,” Lê Vân Khánh nói, đẩy chiếc hộp về phía tôi. Bên trong là một xấp tiền mặt khá dày. Tôi gật đầu nhận lấy, không khách sáo. Số tiền này đủ để tôi sống thoải mái trong một thời gian. 

“Vậy, cậu thấy sao?” Lê Vân Khánh hỏi. Tôi im lặng một lúc, không trả lời câu hỏi, giờ đây tôi tò mò với thứ khác hơn. “Cô Khánh, tôi có một thắc mắc về con búp bê này.”

“Ồ?” Lê Vân Khánh nhướn mày, tỏ vẻ hứng thú. “Thắc mắc gì vậy? Cậu muốn biết giá trị thực của nó trên chợ đen sao?” Cô ta cười khẩy.

“Không phải,” tôi lắc đầu. “Tôi tưởng rằng… Dị Vật là những thứ từ chiều không gian khác, xâm nhập qua khe nứt. Nhưng linh hồn bị mắc kẹt trong con búp bê này… ký ức của nó… rõ ràng là thuộc về thế giới này, về thời kỳ chiến tranh WWIV.” Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta. “Tại sao lại như vậy?”

Lê Vân Khánh im lặng một lúc, đôi mắt phượng đen láy nheo lại, như đang đánh giá câu hỏi. Rồi cô ta mỉm cười, một nụ cười sâu xa hơn, không còn vẻ trêu chọc.

“Xem ra cậu cũng tìm hiểu khá kỹ về Dị Vật đấy, Lý Hạ. Đúng là phần lớn Dị Vật nguy hiểm mà chúng ta biết đến có nguồn gốc từ các chiều không gian khác, mang theo những quy luật vật lý và năng lượng xa lạ.” Cô ta nhấp một ngụm trà, rồi nói tiếp, giọng chậm rãi hơn.

“Nhưng Dị Vật không chỉ có một loại đâu. Khái niệm ‘Dị Vật’ thực ra rất rộng. Nó bao gồm tất cả những vật thể hoặc hiện tượng bị ‘ô nhiễm’ hoặc ‘biến đổi’ bởi năng lượng bất thường – dù năng lượng đó đến từ khe nứt không gian, từ các thực thể siêu nhiên, hay thậm chí… từ chính cảm xúc mãnh liệt và năng lượng tinh thần của con người trong những hoàn cảnh đặc biệt.”

Cô ta nhìn vào con búp bê trên bàn. “Con búp bê này, đúng như cậu cảm nhận, bản thân nó chỉ là một vật thể bình thường. Nhưng nó đã vô tình hấp thụ và trở thành vật chứa đựng cho linh hồn và năng lượng tinh thần cực đại của cô bé kia vào khoảnh khắc bi thương nhất. Nỗi đau, sự sợ hãi, oán hận, và cả tình yêu thương ám ảnh… những cảm xúc mãnh liệt đó, cộng hưởng với năng lượng hỗn loạn của chiến tranh xung quanh, đã ‘dị biến’ con búp bê, biến nó thành một Dị Vật.”

“Vậy nên,” Lê Vân Khánh kết luận, “không phải Dị Vật nào cũng đến từ ‘bên ngoài’. Có những Dị Vật được sinh ra từ chính thế giới này, từ những bi kịch, những nỗi ám ảnh, những cảm xúc tột cùng của con người. Chúng ta gọi chúng là ‘Dị Vật Nội Sinh’.” Cô ta nhìn tôi, ánh mắt sắc bén. “Và đôi khi, những Dị Vật Nội Sinh này, dù cấp độ năng lượng không cao, lại nguy hiểm và khó đối phó hơn cả những thứ đến từ khe nứt, bởi vì chúng gắn liền với cảm xúc, với ký ức, với những thứ… rất ‘con người’.”

Tôi im lặng, suy ngẫm về lời giải thích của Lê Vân Khánh. Dị Vật Nội Sinh… Sinh ra từ cảm xúc, từ bi kịch của con người… Điều này mở ra một góc nhìn hoàn toàn mới về thế giới siêu nhiên. Nó không chỉ là những thứ xa lạ, ngoại lai, mà còn có thể nảy sinh từ chính những góc tối, những nỗi đau trong lòng thế giới này.

“Vậy… những Dị Vật Nội Sinh này… có nhiều không?” Tôi hỏi tiếp.

Lê Vân Khánh nhún vai. “Khó nói. Chúng thường xuất hiện ở những nơi có nhiều biến cố lịch sử, nhiều bi kịch tập thể, hoặc những nơi có năng lượng tinh thần đặc biệt mạnh mẽ. Chiến tranh, thảm họa, những địa điểm tâm linh… đều có thể là nơi sản sinh ra chúng.” Cô ta mỉm cười. “Và tất nhiên, chúng cũng là một mặt hàng khá… được ưa chuộng trên chợ đen. Đặc biệt là những loại có khả năng đặc biệt, hoặc gắn liền với những câu chuyện ly kỳ.”

Tôi rùng mình nhẹ. Biến nỗi đau của người khác thành hàng hóa… Thế giới ngầm này đúng là nơi đạo đức không tồn tại.

“Nhưng quay lại chuyện của cậu,” Lê Vân Khánh đổi giọng, trở lại vẻ thực dụng. “Bài kiểm tra đầu tiên coi như hoàn thành xuất sắc. Cậu đã chứng tỏ được năng lực của mình.”

“Vậy… thông tin về kẻ theo dõi tôi?” Tôi hỏi, không quên mục đích chính khi đến đây.

Lê Vân Khánh mỉm cười. “Tất nhiên rồi. Hợp tác là phải sòng phẳng.” Cô ta lại ra hiệu, người hầu gái mang đến một thiết bị máy tính bảng mỏng, đưa cho tôi. “Đây là những gì tôi tìm được. Không nhiều, nhưng hy vọng sẽ giúp ích cho cậu.”

Tôi cầm lấy máy tính bảng, màn hình hiển thị những thông tin tương tự như trong tập tài liệu trước, nhưng có thêm vài chi tiết mới: vài địa điểm khả nghi mà kẻ áo đen từng xuất hiện ở các thành phố khác, và một cái tên được mã hóa – “Dự án Chim Ưng”.

“Dự án Chim Ưng?” Tôi nhíu mày. “Đó là gì?”

Lê Vân Khánh nhún vai. “Tôi cũng không rõ. Chỉ biết rằng, đó là một dự án nghiên cứu bí mật, có liên quan đến việc săn lùng và ‘thu thập’ những Dị chủng có tiềm năng đặc biệt. Kẻ theo dõi cậu, có lẽ là một ‘thợ săn’ thuộc dự án đó.” Cô ta nhìn tôi đầy ẩn ý. “Và cậu, Lý Hạ, với Thiên Nhãn và Hắc Ảnh, chắc chắn là một ‘mục tiêu’ cực kỳ giá trị đối với chúng.”

Dự án Chim Ưng… Săn lùng Dị chủng đặc biệt… Vậy là tôi không chỉ đối mặt với một kẻ theo dõi đơn độc, mà là cả một tổ chức bí mật đứng sau lưng hắn? Mối nguy hiểm còn lớn hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.

“Tổ chức nào đứng sau Dự án Chim Ưng?” Tôi hỏi.

“Điều đó thì tôi không chắc. Có thể là một nhánh bí mật của CUI, hoặc một tổ chức tình báo đối địch, thậm chí là một tập đoàn công nghệ tư nhân nào đó có tham vọng lớn. Thông tin về ‘Dự án Chim Ưng’ được bảo mật cực kỳ nghiêm ngặt.” Cô ta nhìn tôi. “Đó là tất cả những gì tôi có thể cung cấp cho cậu lúc này. Muốn biết thêm, cậu phải tự mình điều tra thôi.”

Tôi trả lại máy tính bảng cho Lê Vân Khánh, lòng nặng trĩu. Thông tin có được tuy ít ỏi, nhưng cũng đủ để tôi nhận ra tình thế nguy hiểm của mình. Tôi đang bị một tổ chức bí ẩn săn lùng, và mục tiêu của chúng chính là sức mạnh của tôi.

“Vậy, phi vụ tiếp theo cho tôi là gì?” Tôi hỏi, cố gắng gạt bỏ nỗi lo lắng, quay lại với thỏa thuận hợp tác. Tôi cần tiền, cần tài nguyên, và cần thông tin để có thể tự bảo vệ mình.

Lê Vân Khánh mỉm cười hài lòng. “Rất nhanh chóng nhập cuộc đấy, Lý Hạ. Tôi thích điều đó.” Cô ta lại lấy ra một tấm ảnh khác từ chiếc hộp gỗ. “Nhiệm vụ tiếp theo… sẽ thú vị hơn một chút…”

Tôi cầm lấy tấm ảnh mới mà Lê Vân Khánh đưa, một bức ảnh chụp ban đêm mờ ảo, có vẻ như là một con hẻm nhỏ tối tăm nào đó trong thành phố. Trong ảnh, có một vệt sáng xanh lục kỳ lạ, yếu ớt, hắt ra từ một ô cửa sổ trên tầng hai của một căn nhà cũ kỹ.

"Gần đây, trong khu phố cổ Hội An (một phần của Đà Nẵng mở rộng), xuất hiện tin đồn về một ‘bóng ma ánh sáng xanh’," Lê Vân Khánh giải thích, giọng điệu lại trở nên hứng thú. "Người ta kể rằng, cứ vào đêm khuya, lại có ánh sáng xanh lục kỳ lạ phát ra từ căn nhà bỏ hoang đó, và thỉnh thoảng, có người nhìn thấy một bóng trắng lướt qua cửa sổ."

Tôi nhíu mày. "Bóng ma ánh sáng xanh? Lại là Dị Vật Nội Sinh sao?"

"Có thể lắm," Lê Vân Khánh nhún vai. "Hoặc cũng có thể là một Dị Vật cấp thấp khác, hay thậm chí là một Biến Chủng nào đó đang ẩn náu. Thông tin chưa rõ ràng. Nhưng có một điều chắc chắn: gần đây, vài món đồ lặt vặt trong các cửa hàng xung quanh khu vực đó bắt đầu… tự động di chuyển, hoặc biến mất một cách khó hiểu. Không có dấu hiệu trộm cắp, chỉ đơn giản là đồ vật tự ‘bay’ đi."

"Poltergeist?" Tôi lẩm bẩm, nhớ lại một khái niệm trong những cuốn sách về hiện tượng siêu nhiên tôi từng đọc. Hiện tượng đồ vật tự di chuyển do một thực thể vô hình tác động.

"Có thể gọi là vậy," Lê Vân Khánh gật đầu. "Năng lượng không mạnh, nhưng gây phiền nhiễu và hoang mang cho người dân địa phương. Cảnh sát khu vực cũng đã vào cuộc điều tra, nhưng tất nhiên là chẳng tìm ra được gì." Cô ta cười khẩy. "Nhiệm vụ của cậu là tìm hiểu xem thứ gì đang gây ra chuyện này. Xác định bản chất của nó – Dị Vật, Biến Chủng, hay thứ gì khác. Và nếu có thể, ‘thu dọn’ nó. Mang về cho tôi vật chứng, hoặc ít nhất là thông tin xác thực."

"Cái giá?" Tôi hỏi thẳng.

"Sẽ tương xứng với độ khó và kết quả cậu mang lại," Lê Vân Khánh đáp, ánh mắt sắc bén. "Nếu chỉ là thông tin, giá sẽ khác. Nếu mang về được ‘thứ đó’, giá sẽ cao hơn nhiều. Đặc biệt nếu nó là một Dị Vật Nội Sinh thú vị."

Tôi gật đầu. "Được. Tôi sẽ đi xem xét."

Rời khỏi casino của Lê Vân Khánh với số tiền thưởng, tôi cảm thấy tự tin hơn một chút. Ít nhất, tôi đã có nguồn thu nhập và bắt đầu có chỗ đứng trong thế giới phức tạp này. Tôi quay về phòng trọ, nghỉ ngơi một lát để hồi phục năng lượng, rồi bắt đầu lên kế hoạch cho nhiệm vụ tiếp theo.

Khu phố cổ Hội An, dù là một phần của Đà Nẵng hiện đại, vẫn giữ được nét kiến trúc cổ kính hàng trăm năm tuổi, với những ngôi nhà mái ngói âm dương rêu phong, những bức tường vàng đặc trưng, và những con đường nhỏ lát đá quanh co. Ban ngày, nơi đây là điểm du lịch hấp dẫn, thu hút khách thập phương. Nhưng khi đêm xuống, những con hẻm nhỏ trở nên tĩnh lặng, huyền ảo, và đôi khi, có chút gì đó… ma mị.

Tôi đến khu phố cổ vào buổi chiều muộn, hòa mình vào dòng khách du lịch, lặng lẽ quan sát và tìm kiếm căn nhà bỏ hoang theo mô tả của Lê Vân Khánh. Không quá khó để tìm ra nó. Nằm cuối một con hẻm nhỏ, khuất sau những cửa hàng lưu niệm và quán ăn, căn nhà hai tầng cũ kỹ đứng đó, lặng lẽ và u ám, khác biệt hẳn so với những ngôi nhà xung quanh được trang hoàng đèn lồng rực rỡ. Tường nhà bong tróc, cửa sổ đóng kín bằng những tấm ván gỗ mục nát, và một cảm giác lạnh lẽo, âm u tỏa ra từ bên trong, khiến người ta không dám đến gần.

Tôi ngồi ở một quán nước đối diện, gọi một ly trà đá, giả vờ nghỉ chân, nhưng mắt không rời khỏi căn nhà ma quái kia. Thiên Nhãn khẽ được kích hoạt. Đúng như Lê Vân Khánh nói, có một luồng năng lượng yếu ớt, màu xanh lục nhạt, đang dao động nhẹ bên trong căn nhà, tập trung chủ yếu ở tầng hai. 

Tôi quyết định chờ đến đêm khuya, khi đường phố vắng vẻ hơn, mới hành động. Trong lúc chờ đợi, tôi lang thang qua những con phố nhỏ, ngắm nhìn những chiếc đèn lồng đủ màu sắc được treo cao, và lắng nghe tiếng nhạc cổ truyền vọng ra từ một ngôi nhà nào đó.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận