Du Mộng
Hải Hà AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 1

Chương 10: Cái gì là thiên cái gì là địa. Lệ chi lệ mà thôi!

0 Bình luận - Độ dài: 6,478 từ - Cập nhật:

Tiếng chuông báo động inh ỏi vẫn xé toạc sự tĩnh lặng vốn có của khu điều trị CUI. Còi báo động hòa lẫn vào tiếng bước chân dồn dập trên hành lang, tiếng bộ đàm khẩn trương vang lên, và cả tiếng quát tháo đứt quãng của những người chỉ huy, tạo nên một bản giao hưởng hỗn loạn, báo hiệu tình trạng khẩn cấp tột độ.

Phòng điều hành trung tâm của khu điều trị, vốn luôn duy trì vẻ ngoài lạnh lẽo và chuyên nghiệp, giờ phút này đã biến thành một tổ ong vỡ tổ. Màn hình holographic nhấp nháy liên tục, hiển thị vô số dữ liệu phức tạp, bản đồ cơ sở CUI phóng to thu nhỏ liên tục, và khuôn mặt căng thẳng của các nhân viên an ninh, hiện trường, và phân tích dữ liệu.

Mạnh đứng giữa trung tâm chỉ huy, gương mặt vốn điềm tĩnh giờ đây đanh lại, ánh mắt sắc lạnh như dao găm. Trước mặt ông, màn hình lớn nhất hiển thị hình ảnh cuối cùng từ camera giám sát trong khu điều trị: căn phòng trắng toát, tan hoang, đồ đạc xáo trộn, và… khoảng không trống rỗng nơi Lý Hạ từng nằm.

“Báo cáo!” Một nữ nhân viên an ninh trẻ tuổi, mặt tái mét, vội vã chạy đến trước mặt Mạnh, giọng run rẩy. “Thưa ngài, bệnh nhân Lý Hạ… đã biến mất. Không còn dấu vết trong khu điều trị.”

Mạnh nghiến răng, nắm tay siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. “Biến mất? Ý cô là sao? Biến mất như thế nào? Không một dấu vết? Hệ thống an ninh của chúng ta để làm cảnh à?!” Giọng ông gầm gừ, đè nén cơn giận dữ đang sôi trào.

Nữ nhân viên cúi gằm mặt, lắp bắp: “Chúng tôi… chúng tôi không rõ, thưa ngài. Hệ thống camera… bị nhiễu sóng cục bộ… chỉ trong vài phút ngắn ngủi… Khi tín hiệu trở lại bình thường… bệnh nhân đã biến mất, cánh cửa phòng… bị phá hủy…”

“Phá hủy cánh cửa?” Mạnh nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng như băng. “Bằng cách nào? Cậu ta chỉ là một Dị chủng mới thức tỉnh, sức mạnh còn yếu ớt… Làm sao có thể phá hủy được cánh cửa gia cố cấp độ ba của khu điều trị?!”

“Chúng tôi… chúng tôi đang điều tra, thưa ngài.” Nữ nhân viên run rẩy đáp. “Có thể… có sự can thiệp từ bên ngoài…”

“Can thiệp từ bên ngoài?” Mạnh lặp lại, giọng mỉa mai. “Thế lực ngầm? Hay Hội Hỗn Mang?” Ông vung tay đập mạnh xuống bàn điều khiển, tiếng “RẦM” vang vọng cả căn phòng, khiến tất cả mọi người giật mình im lặng.

“Tìm kiếm! Huy động toàn bộ lực lượng! Phong tỏa toàn bộ cơ sở! Không để sót bất cứ ngóc ngách nào!” Mạnh ra lệnh, giọng gầm gừ như con thú bị thương. “Phải tìm ra Lý Hạ! Bằng mọi giá! Trước khi… quá muộn!”

Trong phòng bệnh trắng toát của bệnh viện CUI, ánh đèn dịu nhẹ hắt lên gương mặt tái nhợt của Anh Hàn và Dương Khoa. Cả hai vừa mới tỉnh lại sau trận chiến kinh hoàng, cơ thể vẫn còn đau nhức, mệt mỏi rã rời. Nhưng tâm trí họ, giờ phút này, lại tràn ngập sự lo lắng và bất an.

“Em trai cậu… mất tích rồi sao?” Dương Khoa khẽ hỏi, giọng khàn đặc, ánh mắt nhìn Anh Hàn đầy vẻ nghi ngờ.

Anh Hàn im lặng, gương mặt anh đanh lại, ánh mắt tối sầm. Anh vừa nghe tin báo động đỏ từ bộ đàm của y tá, và linh cảm mách bảo anh, có chuyện chẳng lành đã xảy ra. Nhưng anh vẫn không muốn tin vào điều đó. Không muốn tin rằng, Lý Hạ… lại gặp nguy hiểm.

“Không thể nào…” Anh Hàn lẩm bẩm, giọng như tự nói với chính mình. “CUI bảo vệ cơ sở này nghiêm ngặt đến mức nào… Làm sao Hạ có thể…”

“Nhưng đó là sự thật.” Dương Khoa ngắt lời, giọng trầm xuống. “Họ đang phong tỏa toàn bộ cơ sở, huy động lực lượng tìm kiếm.”

Anh Hàn siết chặt nắm tay, cảm giác bất lực dâng trào trong lồng ngực. Anh biết, Dương Khoa nói đúng. CUI không bao giờ hành động vô cớ. Nếu họ đã báo động đỏ, huy động lực lượng tìm kiếm… Nghĩa là, Lý Hạ… thực sự đã gặp nguy hiểm.

“Chúng ta phải làm gì đó.” Anh Hàn nói, giọng gấp gáp, cố gắng ngồi dậy khỏi giường bệnh.

“Cậu định làm gì?” Dương Khoa nhíu mày, nhìn anh với vẻ lo lắng. “Cậu vừa mới tỉnh lại, cơ thể vẫn còn suy yếu… Đừng hành động thiếu suy nghĩ.”

“Nhưng Hạ đang gặp nguy hiểm!” Anh Hàn gằn giọng, ánh mắt anh ánh lên vẻ lo sợ và phẫn nộ. “Tôi không thể ngồi yên ở đây, khoanh tay chờ đợi được!”

“Tôi hiểu,” Dương Khoa thở dài, đặt tay lên vai anh, cố gắng trấn an. “Tôi cũng lo lắng cho Lý Hạ. Nhưng chúng ta phải bình tĩnh. Hành động thiếu suy nghĩ lúc này… chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn thôi.”

“Vậy chúng ta phải làm gì?” Anh Hàn hỏi lại, giọng bất lực. “Chỉ ngồi đây chờ đợi… cho đến khi CUI tìm thấy Hạ… hoặc…?”

Dương Khoa im lặng một lúc, rồi chậm rãi đáp: “Chúng ta phải tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tại sao Lý Hạ lại rời khỏi khu điều trị? Ai đã giúp cậu ấy? Và quan trọng nhất… cậu ấy đang ở đâu?”

Trong căn phòng trắng xóa của khu điều trị CUI, bố mẹ Lý Hạ ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, tay nắm chặt tay nhau, gương mặt họ tái mét, hốc hác, đôi mắt đượm buồn và lo âu. Họ vừa nghe tin báo động đỏ, và biết rằng, Lý Hạ… đã biến mất.

Mẹ Lý Hạ run rẩy siết chặt tay chồng, nước mắt lăn dài trên gò má. “Con chúng ta… lại gặp chuyện rồi, phải không anh?” Bà thì thầm, giọng nghẹn ngào. “Lần này… có phải là… thật sự nguy hiểm không?”

Bố Lý Hạ im lặng, gương mặt ông đanh lại, ánh mắt tối sầm. Ông không đáp lời vợ, chỉ siết chặt tay bà, như muốn truyền cho bà chút sức mạnh và sự kiên định. Nhưng sâu trong lòng, ông cũng cảm thấy một nỗi sợ hãi vô hình đang bóp nghẹt trái tim mình.

Ông đã mất đi một người thân vì thế lực siêu nhiên. Và giờ đây, ông có nguy cơ mất đi… cả hai người con trai. Lý Hàn đang nằm bất động trên giường bệnh, giữa lằn ranh sinh tử. Và Lý Hạ… lại biến mất, giữa vòng vây của CUI, và giữa bóng tối của thế giới siêu nhiên.

“Đừng lo lắng, Nhược Ly.” Cuối cùng, ông cũng lên tiếng, giọng trầm thấp, cố gắng trấn an vợ, dù chính bản thân ông cũng không tin vào lời nói của mình. “CUI sẽ tìm thấy Hạ. Họ có đủ lực lượng, đủ công nghệ… Họ sẽ không để Hạ gặp nguy hiểm đâu.”

Nhưng mẹ Lý Hạ vẫn không ngừng khóc, nước mắt bà tuôn rơi như mưa. “Không… không phải như vậy… Anh không hiểu đâu, ông ấy… em sợ… em sợ rằng…” Bà nghẹn ngào, không thể nói hết câu.

Bố Lý Hạ nhắm mắt, thở dài. Ông hiểu nỗi sợ hãi của vợ. Ông cũng sợ. Sợ rằng, Lý Hạ… sẽ không bao giờ trở về. Sợ rằng, bóng tối… sẽ nuốt chửng lấy con trai ông, cũng như đã từng nuốt chửng lấy… người thân yêu nhất của ông.

Nhưng ông không thể để nỗi sợ hãi chi phối mình. Ông phải mạnh mẽ. Phải kiên cường. Phải làm chỗ dựa cho vợ, và cho… Lý Hạ. Dù hy vọng… có lẽ… đã tắt lịm.

Ông ôm chặt lấy vợ, vỗ về bà, an ủi bà, dù trong lòng ông cũng đang gào thét trong tuyệt vọng. “Chúng ta phải tin tưởng, Nhược Ly. Phải tin tưởng vào CUI. Và phải tin tưởng… vào Lý Hạ.” Ông nói, giọng ông run run, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ kiên định. “Con trai chúng ta… nó mạnh mẽ hơn chúng ta tưởng. Nó sẽ không bỏ cuộc đâu. Nó sẽ trở về. Nhất định… nó sẽ trở về.”

Nhưng trong bóng tối vô tận của căn phòng trắng, giữa tiếng chuông báo động inh ỏi, và nỗi lo sợ vô hình đang bóp nghẹt trái tim, cả hai đều biết rằng, những lời an ủi ấy… chỉ là tự dối lòng. Thực tại tàn khốc… đã vượt xa mọi hy vọng. Và số phận của Lý Hạ, và của cả gia đình họ… 

Khi mở mắt ra, tôi nhận ra mình đang ở trong một căn phòng… hoàn toàn xa lạ.

Không còn là hành lang tối tăm, ẩm thấp của đường hầm ngầm nữa. Cũng không phải căn phòng trắng xóa của khu điều trị CUI. Nơi này… khác biệt hoàn toàn.

Tường đá lạnh lẽo, xù xì, không sơn trát, không trang trí, chỉ đơn thuần là đá. Ánh sáng yếu ớt, vàng vọt, hắt ra từ một ngọn đèn dầu leo lét treo trên tường, không đủ xua tan bóng tối, mà chỉ làm tăng thêm vẻ u ám và rợn người của căn phòng. Không khí ẩm thấp, nặng nề, mang theo mùi mốc meo và tanh tưởi khó chịu, như thể nơi này đã bị bỏ hoang từ rất lâu.

Tôi nằm trên một chiếc giường sắt cũ kỹ, không ga trải, không chăn gối, chỉ có một tấm nệm rách nát, bẩn thỉu. Tay chân tôi bị trói chặt vào thành giường bằng những sợi xích kim loại lạnh, nặng nề, không cho phép tôi cử động. Tôi cố gắng vùng vẫy, giãy giụa, nhưng vô ích. Sợi xích siết chặt hơn, cứa vào da thịt tôi đau nhói.

Tôi nhìn quanh, cố gắng định hướng trong căn phòng xa lạ. 

“Đây… đây là đâu?” Tôi thì thào hỏi, giọng khàn đặc, cố gắng gọi Hắc Ảnh trong tâm trí. Hắc Ảnh… Ngươi có biết… chúng ta đang ở đâu không?

…Không biết… Hắc Ảnh đáp

Nơi này lạnh lẽo thật. Không chỉ lạnh lẽo về thể xác, mà còn lạnh lẽo về tinh thần. Một cái lạnh thấu xương, thấu tim, khiến tôi cảm thấy mình như đang bị bỏ rơi trong một thế giới vô vọng.

Cánh cửa gỗ cũ kỹ ở góc phòng chợt mở ra, cắt ngang dòng suy nghĩ u ám của tôi. Một bóng người cao lớn bước vào, ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu hắt lên gương mặt hắn, để lộ ra một nụ cười méo mó, tàn nhẫn. Gương mặt hắn… quen thuộc. Nhưng tôi không thể nhớ ra mình đã từng gặp hắn ở đâu.

“Chào mừng đến với ‘ngôi nhà mới’ của cậu, Lý Hạ.” Hắn nói, giọng the thé, lạnh lẽo, mang theo một sự chế nhạo không giấu giếm. “Hy vọng cậu sẽ thích nơi này.”

Tôi nhìn chằm chằm vào hắn, cố gắng nhận diện hắn. “Ngươi… ngươi là ai?” Tôi hỏi, giọng khàn đi vì căng thẳng. “Ngươi bắt cóc ta… để làm gì?”

Hắn cười lớn, một tràng cười khẩy đầy khoái trá. “Bắt cóc? Không, không, không. Chúng tôi chỉ ‘mời’ cậu đến đây ‘thôi’. Một lời mời… mà cậu không thể từ chối.” Hắn tiến lại gần giường, cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt hắn như rắn độc, lạnh lẽo và nguy hiểm. “Còn chúng tôi là ai… Điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là… chúng tôi cần cậu. Cần… năng lực Thiên Nhãn của cậu.”

Thiên Nhãn… Vậy là bọn chúng biết về năng lực của tôi. Và bọn chúng… muốn lợi dụng nó. Nhưng bọn chúng là ai? Và bọn chúng muốn lợi dụng Thiên Nhãn của tôi… để làm gì?

“Các ngươi… là… thế lực ngầm?” Tôi hỏi, giọng nhỏ lại, cố gắng che giấu nỗi sợ hãi đang trào dâng trong lòng.

Hắn nhếch mép cười, không xác nhận, cũng không phủ nhận. “Thế lực ngầm… hay thế lực ánh sáng… Điều đó có quan trọng không? Quan trọng là… chúng tôi có sức mạnh. Và chúng tôi… sẽ sử dụng sức mạnh đó… để đạt được mục đích của mình.” Hắn đưa tay lên, vuốt ve gương mặt tôi, ngón tay hắn lạnh lẽo và nhớp nháp, khiến tôi rùng mình. “Và mục đích của chúng tôi… là cậu, Lý Hạ à. Cậu… và năng lực Thiên Nhãn của cậu.”

Tôi rùng mình, ghê tởm trước cái chạm nhớp nháp của hắn, cố gắng lùi lại, nhưng sợi xích trói chặt tay chân tôi, không cho phép tôi cử động. Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt tôi ánh lên tia căm hờn và phẫn nộ. “Các ngươi muốn gì ở ta?” Tôi gằn giọng, cố gắng giữ cho giọng mình không run rẩy. “Các ngươi muốn lợi dụng Thiên Nhãn của ta… để làm gì?”

Hắn lại cười, một nụ cười bí ẩn, đầy nham hiểm. “Mục đích của chúng tôi… cậu sẽ sớm biết thôi. Nhưng trước hết, cậu cần… hợp tác với chúng tôi. Cậu cần… khai phá năng lực Thiên Nhãn của mình… một cách triệt để nhất.” Hắn cúi xuống gần hơn, thì thầm vào tai tôi, giọng hắn như tiếng rắn rít, lạnh lẽo và đáng sợ. “Và chúng tôi… sẽ giúp cậu. Chúng tôi sẽ giúp cậu… thức tỉnh Thiên Nhãn… đến giới hạn cao nhất… thậm chí… vượt qua giới hạn.”

Thức tỉnh Thiên Nhãn… đến giới hạn cao nhất… Lời nói của hắn vang vọng trong đầu tôi.“Các ngươi… sẽ giúp ta… thức tỉnh Thiên Nhãn?” Tôi lặp lại câu hỏi của hắn, giọng nhỏ nhẹ. “Bằng cách nào?”

“Bằng những cách… mà cậu chưa từng mơ tới” Hắn nói, giọng hắn trở nên bí ẩn hơnỗ. “Chúng tôi có những phương pháp… đặc biệt… để khai phá tiềm năng ẩn sâu bên trong con người.”

Hắn đứng thẳng dậy, bước lùi lại, để lại tôi một mình trong bóng tối lạnh lẽo của căn phòng giam. Trước khi ra khỏi cửa, hắn quay đầu lại, nhìn tôi với ánh mắt đầy nham hiểm, và thì thầm, như một lời nguyền rủa.

“Hãy chuẩn bị tinh thần đi, Lý Hạ”

Cánh cửa gỗ khép lại sau lưng hắn, tiếng “cạch” vang lên, giam cầm tôi trong bóng tối vô vọng. 

Tôi nằm bất động trên giường sắt, sợi xích cứa vào da thịt, nhức nhối và buốt giá. Cơn đau từ những vết thương cũ vẫn âm ỉ hành hạ, hòa lẫn vào nỗi đau tinh thần, tạo thành một thứ hỗn hợp giày vò, khiến tôi gần như muốn phát điên.

Căn phòng giam. Không còn là “khu điều trị” tiện nghi của CUI, mà là một nhà tù thực sự, tăm tối, lạnh lẽo, và vô vọng. Bốn bức tường đá xù xì, ẩm ướt, rêu phong phủ kín, như thể đã tồn tại ở đây từ hàng thế kỷ. Ánh sáng đèn dầu leo lét hắt lên những mảng tường loang lổ, tạo nên những hình thù kỳ dị, ma quái, như những bóng ma đang ẩn mình trong bóng tối, quan sát tôi, chờ đợi tôi gục ngã.

Không khí ngột ngạt, nặng nề, mang theo mùi mốc meo, tanh tưởi, và cả một thứ mùi hương khó tả, vừa ngọt ngào, lại vừa thối rữa, khiến tôi lợm giọng muốn nôn. Mùi hương đó… quen thuộc. Tôi đã từng ngửi thấy nó ở đâu đó… 

Vô vàn câu hỏi xoáy sâu vào tâm trí tôi, nhưng không có câu trả lời. Tôi chỉ biết rằng, mình đang bị giam cầm, bị cô lập, và bị bao vây bởi những kẻ thù vô hình, đáng sợ, và tàn nhẫn. Và rằng, tương lai của tôi, và của gia đình tôi, đang trở nên vô cùng mờ mịt, vô vọng.

Thời gian trôi qua chậm chạp, nặng nề, trong bóng tối tĩnh mịch của căn phòng giam. Không có đồng hồ, không có cửa sổ, không có bất cứ thứ gì có thể giúp tôi đo đếm thời gian. Tôi chỉ biết nằm đó, bất động. Chờ đợi điều gì? 

Tiếng bước chân nặng nề vang lên từ ngoài hành lang, phá tan sự tĩnh lặng đáng sợ. Tim tôi khẽ thót lên một nhịp. Bọn chúng đến rồi. 

Cánh cửa gỗ cũ kỹ kẽo kẹt mở ra, ánh sáng chói lóa từ ngọn đuốc hắt vào phòng, xua tan đi phần nào bóng tối u ám. Hai bóng người cao lớn bước vào, dáng vẻ hung hãn, gương mặt che kín sau lớp mặt nạ quỷ dị. Một trong hai kẻ cầm theo một khay kim loại, trên đó bày la liệt những ống tiêm, dao mổ, và những dụng cụ y tế đáng sợ, sáng loáng dưới ánh đuốc.

“Đến giờ ‘huấn luyện’ rồi, Dị Chủng.” Kẻ đi đầu cất tiếng, giọng the thé, lạnh lẽo, mang theo một sự chế nhạo không giấu giếm. “Hãy ngoan ngoãn hợp tác, nếu không muốn phải chịu đau đớn.”

Tôi im lặng, không đáp lời, chỉ nhìn chằm chằm vào hai kẻ trước mặt, ánh mắt tôi ánh lên tia căm hờn và phẫn nộ, nhưng cũng không giấu được nỗi sợ hãi đang trào dâng trong lòng.

Hai kẻ tiến lại gần giường, không hề nương tay, tháo xích trói tay chân tôi một cách thô bạo, kéo tôi xuống khỏi giường, lôi xềnh xệch ra khỏi phòng giam. Tôi không chống cự, không giãy giụa, chỉ để mặc cho bọn chúng muốn làm gì thì làm. Tôi biết, kháng cự lúc này chỉ là vô ích. Tôi quá yếu. Và bọn chúng… quá mạnh.

Bóng tối nuốt chửng lấy tôi một lần nữa, khi hai kẻ lôi tôi đi sâu hơn vào mê cung hành lang đá lạnh lẽo, tiến về phía… bóng tối vô tận. 

Tôi bị lôi xềnh xệch qua những hành lang đá lạnh lẽo, những bước chân thô bạo của hai gã cai ngục áo đen vang vọng trong không gian tĩnh mịch, như tiếng bước chân của tử thần. 

Đau đớn. Hổn hển. Tuyệt vọng. Vô vọng. Những cảm xúc tiêu cực ấy bủa vây lấy tôi, nuốt chửng lấy mọi ý chí phản kháng, mọi hy vọng sống sót. Tôi cảm thấy mình như một con vật bị thương, bị lôi đi xềnh xệch đến lò mổ, chỉ còn biết chấp nhận số phận, chờ đợi cái chết đến giải thoát.

Tôi siết chặt nắm tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, cảm nhận cơn đau thể xác như một lời nhắc nhở, một lời cảnh tỉnh. Không được gục ngã. Không được đầu hàng. Phải sống sót. Phải… thoát khỏi đây.

Và rồi, cuối cùng, hành lang cũng kết thúc. Trước mặt tôi hiện ra một cánh cửa sắt lớn, không giống cánh cửa gỗ cũ kỹ của phòng giam, mà là một cánh cửa kim loại hiện đại, sáng bóng, khóa chặt bằng hệ thống điện tử phức tạp. Hai gã cai ngục dừng lại trước cửa, một tên bấm mật mã, cánh cửa từ từ mở ra, để lộ một không gian khác, không còn tăm tối và ẩm thấp nữa, mà sáng choang ánh đèn, và tràn ngập… mùi thuốc khử trùng.

Tôi nhận ra ngay lập tức. Đây là phòng thí nghiệm. Một phòng thí nghiệm bí mật, hiện đại, và đáng sợ, nằm sâu trong lòng đất, dưới sự kiểm soát của thế lực ngầm. Không giống phòng thí nghiệm khoa học viễn tưởng, hào nhoáng và lộng lẫy của CUI, phòng thí nghiệm này mang một vẻ ngoài lạnh lẽo, và tàn bạo đến rợn người.

Bàn ghế kim loại sáng bóng, không một vết bẩn. Máy móc thiết bị y tế hiện đại, xếp hàng ngay ngắn trên bàn. Ống nghiệm, bình cầu, và những dụng cụ thí nghiệm kỳ lạ, chứa đầy những chất lỏng màu sắc khác nhau, phát sáng kỳ dị trong bóng tối. Và trên bàn mổ bằng thép không gỉ, một thứ gì đó… đang nằm đó, phủ kín bởi tấm vải trắng toát, lạnh lẽo.

Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Tôi biết, thứ đang nằm dưới tấm vải trắng kia… không phải là thứ gì tốt đẹp. Và tôi biết, tôi sắp phải đối diện với… thí nghiệm. Những thí nghiệm tàn khốc, đau đớn, và tuyệt vọng, mà thế lực ngầm đã hứa hẹn, để “thức tỉnh” Thiên Nhãn của tôi… đến giới hạn cao nhất… thậm chí… vượt qua giới hạn.

Hai gã cai ngục lôi xềnh xệch tôi vào phòng thí nghiệm, ném mạnh tôi xuống sàn nhà lạnh lẽo. Tôi ngã vật ra đất, đau điếng.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn quanh phòng thí nghiệm, cố gắng ghi nhớ mọi chi tiết, mọi ngóc ngách, mọi thứ có thể giúp tôi… sống sót. Bốn bức tường, không cửa sổ, không lối thoát. Bàn ghế kim loạ, máy móc thiết bị y tế đáng sợ, và… tấm vải trắng toát, phủ kín thứ gì đó… đang nằm trên bàn mổ.

Và ở góc phòng, một bóng người cao lớn đứng đó, quay lưng về phía tôi, lặng lẽ quan sát mọi thứ. Gương mặt hắn khuất sau bóng tối, nhưng tôi vẫn nhận ra dáng vẻ quen thuộc của hắn. Tên chỉ huy. Kẻ đã ra lệnh bắt giữ tôi. Kẻ đã hứa hẹn về những thí nghiệm tàn khốc. Và kẻ… có lẽ… sẽ quyết định số phận của tôi.

Hắn từ từ quay đầu lại, gương mặt hắn hiện ra dưới ánh đèn phòng thí nghiệm, không còn che giấu sau lớp mặt nạ quỷ dị nữa. Gương mặt hắn… lạnh lùng, tàn nhẫn, và vô cảm đến rợn người. Ánh mắt hắn nhìn tôi, không chút cảm xúc, như thể đang nhìn một con vật bị thương, không hơn không kém.

“Chào mừng đến với ‘phòng thí nghiệm’ của chúng tôi, Lý Hạ.” Tên chỉ huy lên tiếng, giọng the thé, lạnh lẽo, mang theo một nụ cười méo mó, tàn nhẫn. “Hy vọng cậu sẽ thích ‘trò chơi’ mới này.”

Trò chơi… Tôi nhếch mép cười khẩy, một nụ cười cay đắng. 

“Ngươi muốn gì ở ta?” Tôi gằn giọng, cố gắng kìm nén cơn phẫn nộ đang sôi trào trong lòng. “Các ngươi bắt ta đến đây… chỉ để làm trò tiêu khiển sao?”

Tên chỉ huy nhếch môi, một nụ cười nhạt nhẽo, không chút cảm xúc. “Tiêu khiển? Không, Dị Chủng à. Cậu quá đề cao bản thân rồi đấy.” Hắn bước đến gần hơn, dáng vẻ hắn cao lớn, sừng sững, áp đảo tôi hoàn toàn. “Chúng tôi không có thời gian rảnh để ‘tiêu khiển’ với cậu. Chúng tôi có mục đích cao cả hơn nhiều.”

Mục đích cao cả? Tôi nhíu mày, không hiểu hắn ta đang nói cái quái gì. 

“Mục đích gì?” Tôi hỏi lại.

Tên chỉ huy không vội trả lời. Hắn chỉ nhếch mép cười, ánh mắt hắn lướt qua người tôi, từ đầu đến chân, như thể đang đánh giá, đang cân đo đong đếm giá trị của tôi.

“Mục đích của chúng tôi…” Cuối cùng, hắn cũng lên tiếng, giọng hắn trầm xuống, mang theo một sự bí ẩn khó tả. “Là tiến hóa.”

Tiến hóa? Tôi khựng lại, không hiểu hắn ta đang nói cái quái gì. Tiến hóa cái gì? 

“Con người…” Tên chỉ huy tiếp tục, giọng hắn chậm rãi, như thể đang giảng giải một chân lý vĩ đại. “Con người quá yếu đuối. Quá hữu hạn. Quá dễ bị tổn thương. Chúng ta cần phải vượt qua giới hạn của con người. Chúng ta cần phải tiến hóa… để trở nên mạnh mẽ hơn, và… hoàn hảo hơn.”

Hắn dừng lại một chút, ánh mắt hắn trở nên rực lửa, đầy cuồng vọng. “Và cậu, Lý Hạ à… cậu chính là chìa khóa cho sự tiến hóa đó.”

Tôi nhíu mày, vẫn không hiểu. “Ta… chìa khóa? Ý ngươi là sao?”

“Năng lực Thiên Nhãn của cậu…” Tên chỉ huy chỉ tay vào mắt tôi, ngón tay hắn dài ngoằng, xương xẩu, lạnh lẽo như băng giá. “Nó không chỉ là một năng lực thông thường. Nó là một cánh cổng. Một cánh cổng mở ra… tiềm năng vô hạn của con người. Một cánh cổng dẫn đến… sự tiến hóa.”

Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cánh cổng… Sự tiến hóa… Nghe có vẻ… điên rồ.

“Chúng tôi sẽ giúp cậu khai phá năng lực Thiên Nhãn của mình… đến giới hạn cao nhất… thậm chí… vượt qua giới hạn.” Tên chỉ huy lặp lại lời hứa hẹn ban nãy, giọng hắn trở nên ngọt ngào hơn, cám dỗ hơn, như tiếng gọi của quỷ dữ, dụ dỗ con người sa chân vào con đường tội lỗi. “Và đổi lại, cậu chỉ cần… hợp tác với chúng tôi. Cậu chỉ cần… trở thành một phần của chúng tôi.”

Trở thành một phần của thế lực ngầm? Trở thành một công cụ cho những âm mưu đen tối của bọn chúng? Trở thành một… con quỷ dữ?

Không. Tôi lắc đầu, dù chỉ là một cái lắc đầu nhẹ nhàng, không ai nhìn thấy. Tôi không muốn trở thành quỷ dữ. Tôi không muốn đánh mất nhân tính của mình. Tôi chỉ muốn… tự do. Và tôi sẽ không để bất cứ ai, bất cứ thế lực nào, cản đường tôi.

“Các ngươi…” Tôi cất tiếng, giọng khàn đặc. “Các ngươi muốn biến ta thành… quái vật sao?”

Tên chỉ huy nhếch mép cười, một nụ cười tàn nhẫn. “Quái vật? Không, Lý Hạ à. Chúng tôi muốn biến cậu thành… thượng đẳng nhân.” Hắn nhấn mạnh cụm từ cuối, giọng hắn tràn đầy sự cuồng vọng và ngạo mạn. “Một giống loài mới, vượt trội hơn con người, thống trị thế giới, và… tiến hóa lên một tầm cao mới.”

Tôi nằm bất động trên bàn mổ lạnh lẽo, cơ thể trần trụi, run rẩy vì sợ hãi và bất lực. Ánh đèn phòng thí nghiệm trắng toát rọi thẳng vào mắt, chói lóa, như thể đang phơi bày sự yếu đuối, nhỏ bé, và đáng thương hại của tôi.

Hai gã cai ngục áo đen vẫn đứng im lìm ở hai bên bàn mổ, như những bức tượng đá, chỉ chờ đợi mệnh lệnh để hành động. Không khí trong phòng thí nghiệm ngột ngạt, nặng nề, mang theo mùi thuốc khử trùng nồng nặc, và cả một thứ mùi hương tanh tưởi, ghê rợn, mà tôi không thể xác định được nguồn gốc.

Tôi nhắm mắt, cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhưng vô ích. Nỗi sợ hãi như một con rắn độc, siết chặt lấy trái tim tôi, nuốt chửng lấy mọi hy vọng. Tôi biết, những gì đang chờ đợi tôi phía trước… không phải là những bài huấn luyện VR vô vị của CUI, mà là những thí nghiệm thực sự, tàn khốc, và đau đớn, vượt xa mọi sức tưởng tượng của tôi.

“Chuẩn bị đi.” Một trong hai gã cai ngục lên tiếng, giọng the thé, lạnh lẽo, không chút cảm xúc. 

Tôi mở mắt, nhìn chằm chằm vào hai gã áo đen, ánh mắt tôi ánh lên tia căm hờn và phẫn nộ.“Các ngươi nghĩ rằng… ta sẽ khuất phục trước các ngươi sao?”

“Khuất phục? Không, Dị Chủng à. Chúng tôi không cần cậu khuất phục. Chúng tôi chỉ cần cậu… hợp tác.” Gã nhấn mạnh cụm từ cuối, giọng hắn tràn đầy sự đe dọa. “Hợp tác… hoặc là… chịu đau đớn.”

Tôi im lặng, không đáp lời, chỉ nhìn chằm chằm vào hai gã áo đen.

Hai gã cai ngục không nói gì thêm, chỉ tiến lại gần bàn mổ, bắt đầu chuẩn bị cho thí nghiệm. Một tên cầm lấy một ống tiêm lớn, chứa đầy chất lỏng màu xanh lục kỳ dị, phát sáng nhợt nhạt trong bóng tối. Tên còn lại bật công tắc một thiết bị máy móc đặt bên cạnh bàn mổ, màn hình thiết bị sáng lên, hiển thị những đồ thị và thông số phức tạp, khó hiểu.

Tôi nhìn chằm chằm vào ống tiêm, cảm giác ghê rợn dâng trào trong lòng. Chất lỏng màu xanh lục kia… là cái gì? 

“Đến giờ chơi rồi, Dị Chủng.” Gã cai ngục cầm ống tiêm tiến lại gần tôi. “Hãy ngoan ngoãn nghe lời, và có lẽ… cậu sẽ không phải chịu đau đớn quá nhiều.”

Tôi nghiến răng, nhắm mắt lại, chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp xảy ra. Đau đớn… Sợ hãi… Tuyệt vọng… Tất cả những cảm xúc tiêu cực ấy bủa vây lấy tôi, nuốt chửng lấy mọi ý chí phản kháng, mọi hy vọng sống sót. 

Ống tiêm lạnh lẽo chạm vào da thịt tôi, nhức nhối và buốt giá. Tôi cảm nhận được mũi kim sắc nhọn xuyên qua da thịt, chất lỏng màu xanh lục bắt đầu chảy vào cơ thể tôi, mang theo một thứ cảm giác kỳ lạ, vừa lạnh lẽo, lại vừa… nóng rực.

Và rồi, cơn đau ập đến.

Không phải cơn đau thể xác thông thường, mà là một cơn đau thấu xương, xé thịt, giày vò mọi giác quan, mọi tế bào trong cơ thể tôi. Cảm giác như có hàng ngàn mũi kim đâm vào da thịt, hàng ngàn con dao cứa vào xương cốt, hàng ngàn ngọn lửa thiêu đốt nội tạng tôi. Tôi hét lên, một tiếng hét xé gan xé ruột, vang vọng trong phòng thí nghiệm.

Cơn đau ngày càng dữ dội hơn, lấn át mọi ý thức, mọi suy nghĩ, mọi cảm xúc của tôi. Tôi chỉ còn biết gào thét, vùng vẫy, giãy giụa, trong vô vọng. Cơ thể tôi co giật, run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, thấm đẫm cả tấm nệm lạnh lẽo dưới lưng. Tôi cảm thấy mình như đang bị thiêu đốt từ bên trong, như đang bị nghiền nát thành từng mảnh vụn.

Và trong cơn đau đớn tột độ ấy, giữa ranh giới nhập nhòe của sự sống và cái chết, một điều kỳ lạ chợt xảy ra. Thế giới xung quanh tôi bỗng nhiên biến đổi, không còn là phòng thí nghiệm trắng toát, lạnh lẽo nữa, mà trở thành một vũ trụ bao la, vô tận, tràn ngập ánh sáng và năng lượng kỳ diệu.

Thế giới xung quanh tôi bỗng nhiên biến đổi, tan rã, vỡ vụn, rồi… biến mất. Thay vào đó là… hư vô. Một khoảng không vô tận, đen ngòm, không có hình dạng, không có âm thanh, không có ánh sáng, không có bất cứ thứ gì có thể cảm nhận được.

Tôi không còn cảm thấy đau đớn nữa. Không còn sợ hãi. Không còn tuyệt vọng. Tất cả mọi cảm xúc, mọi suy nghĩ, mọi giác quan… đều tan biến, hòa tan vào hư vô. Tôi chỉ còn lại ý thức, một ý thức đơn độc, lơ lửng giữa khoảng không vô định, không biết mình là ai, không biết mình đang ở đâu, và không biết mình… tồn tại hay không.

Ánh sáng. Một tia sáng nhỏ bé, le lói, xuất hiện từ đâu đó trong bóng tối vô tận. Một tia sáng… tinh khiết, trong trẻo, và ấm áp. Tia sáng nhỏ bé dần lớn lên, lan rộng ra khắp không gian hư vô, xua tan đi bóng tối, và mang theo một cảm giác… bình yên, thanh thản, và tự do tuyệt đối. Tôi cảm thấy mình như đang trôi nổi trong một dòng sông ánh sáng, nhẹ nhàng, êm ái, không còn bất cứ ràng buộc nào, bất cứ giới hạn nào, và bất cứ đau khổ nào.

Tôi thấy… các chiều không gian khác nhau xếp chồng lên nhau, đan xen vào nhau. Tôi thấy… những “trang giấy” của vũ trụ, những “bong bóng xà phòng” của thực tại, trôi nổi, va chạm, và tương tác lẫn nhau, tạo ra vô vàn khả năng, vô vàn thế giới, và….

Tôi thấy… dòng chảy thời gian cuồn cuộn trôi đi, uốn cong, xoắn lại, thậm chí… đảo ngược, tạo ra vô vàn khả năng, vô vàn ngã rẽ, và vô vàn… hậu quả.

Vũ trụ vật chất hữu hình, với hàng tỷ thiên hà, ngôi sao, hành tinh, cả vũ trụ tinh thần vô hình, với vô vàn ý thức, vô vàn linh hồn, và vô vàn… bí mật. Tôi thấy… sự sống, cái chết, sự tồn tại, và hư vô… tất cả đan xen, hòa quyện, và tương tác lẫn nhau, tạo thành một bản giao hưởng vũ trụ vô cùng phức tạp, và vô cùng… hùng vĩ.

Tôi trôi dạt trong vũ trụ bao la, vượt qua mọi không gian, thời gian, và chiều không gian, khám phá những bí ẩn sâu thẳm nhất của thực tại, và cảm nhận được sự vô hạn của chính bản thân mình. Tôi là một phần của vũ trụ. Và vũ trụ… là một phần của tôi.

Cảm giác đau đớn quen thuộc ập đến, xé rách từng thớ cơ, đốt cháy từng tế bào, kéo tôi trở lại với thực tại tàn khốc.

Tôi mở mắt, thở hổn hển, mồ hôi lạnh túa ra như tắm. Căn phòng thí nghiệm vẫn ở đó. Hai gã cai ngục áo đen vẫn đứng im lìm ở hai bên bàn mổ, như những bức tượng đá, quan sát tôi với ánh mắt lạnh lùng, không chút cảm xúc. Tên chỉ huy… vẫn đứng ở góc phòng, quay lưng về phía tôi, bóng dáng cao lớn, uy nghiêm, và đầy đe dọa.

Ngươi đã trở lại! Tiếng Hắc Ảnh vang lên trong tâm trí tôi.

Ừ. Tôi thì thầm đáp trả Hắc Ảnh trong tâm trí, giọng khàn đặc, yếu ớt. Nhưng… hình như….

Tôi nhíu mày, cố gắng cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể mình, trong tâm trí mình, trong… Thiên Nhãn. Vũ trụ bao la, vô tận, tràn ngập ánh sáng và năng lượng kỳ diệu… Cảm giác bình yên, thanh thản, và tự do tuyệt đối… Tất cả… dường như vẫn còn vương vấn đâu đó trong tâm trí tôi, như một giấc mơ đẹp vừa chợt tỉnh giấc.

Nhưng thực tại… lại tàn khốc hơn bao giờ hết. Cơn đau nhức từ những thí nghiệm vừa rồi vẫn hành hạ tôi không ngừng nghỉ, cơ thể tôi rã rời, kiệt sức, và tâm trí tôi… trống rỗng, hoang mang, và đầy… sợ hãi.

“Thế nào, Lý Hạ? Cậu cảm thấy ‘khác biệt’ hơn chút nào không?” Tên chỉ huy đột nhiên lên tiếng, phá tan sự tĩnh lặng ngột ngạt trong phòng thí nghiệm. Hắn bước đến gần bàn mổ, cúi xuống nhìn tôi, nụ cười méo mó vẫn nở rộng trên môi hắn.

Tôi im lặng, không đáp lời, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn. Tôi biết, bọn chúng không hề tin rằng thí nghiệm vừa rồi đã thất bại. Bọn chúng chỉ đang… thử thách tôi. Thử thách ý chí của tôi. Thử thách… sức chịu đựng của tôi. Và thử thách… sức mạnh của Thiên Nhãn.

“Không sao cả.” Tên chỉ huy tiếp tục, giọng the thé, lạnh lẽo, mang theo một sự chế nhạo không giấu giếm. “Nếu ‘lần một’ chưa đủ… vậy thì chúng ta… thử lại lần nữa.” Hắn ra hiệu cho hai gã cai ngục, một nụ cười tàn nhẫn nở rộng trên môi hắn. “Chuẩn bị… thí nghiệm tiếp theo.”

Không…! Tôi hét lên trong tâm trí, cố gắng vùng vẫy, giãy giụa, nhưng cơ thể tôi quá yếu, quá đau đớn, không thể cử động được. Tôi biết, bọn chúng sẽ không dừng lại. Bọn chúng sẽ tiếp tục tra tấn tôi, giày vò tôi, và biến tôi thành vật thí nghiệm cho đến khi… Thiên Nhãn của tôi… thức tỉnh… theo cách mà bọn chúng mong muốn.

Và thế là, vòng lặp đau khổ… bắt đầu.

Những ngày tháng tiếp theo trong phòng thí nghiệm của thế lực ngầm… trở thành một chuỗi những thí nghiệm tàn khốc, đau đớn, và tuyệt vọng, không có hồi kết. Bọn chúng không ngừng tiêm vào cơ thể tôi những loại hóa chất kỳ lạ, cấy ghép vào đầu tôi những thiết bị điện cực phức tạp, và tra tấn tôi bằng những phương pháp tàn bạo, dã man nhất mà con người có thể nghĩ ra.

Những ống tiêm lạnh lẽo, chứa đầy chất lỏng màu xanh lục nhợt nhạt, trở thành nỗi ám ảnh kinh hoàng nhất của tôi. Mỗi lần chất lỏng ấy chảy vào cơ thể, tôi cảm thấy như máu trong người mình đang sôi lên, da thịt như bị đốt cháy từ bên trong, xương cốt như bị nghiền nát thành bột. Tiếng hét gào xé tan lồng ngực, họ đứng nhìn ghi chép lại những chỉ số sinh học đang nhảy múa loạn xạ trên màn hình.

Đau đớn thể xác chưa đủ, bọn chúng còn giày vò tôi về tinh thần. Những thiết bị điện cực cấy ghép vào đầu liên tục phóng ra những xung điện mạnh mẽ, kích thích não bộ tôi đến mức cực hạn. Hình ảnh, âm thanh, ký ức… tất cả trở nên méo mó, vặn vẹo, chồng chéo lên nhau, tạo thành một mớ hỗn loạn kinh hoàng trong tâm trí tôi. Tôi không còn phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo, đâu là quá khứ, đâu là hiện tại, và đâu là… tôi.

Đôi khi, bọn chúng trói chặt tôi vào bàn mổ, rạch những đường dao sắc lẹm lên da thịt, không thuốc tê, không thương xót. Máu tươi túa ra, nhuộm đỏ tấm vải trắng lạnh lẽo. Chúng rạch sâu hơn, moi móc vào cơ thể tôi, cấy ghép những dị vật kỳ lạ, những mảnh kim loại lạnh lẽo, những ống thủy tinh chứa chất lỏng phát sáng quỷ dị.

Những thí nghiệm tàn khốc kéo dài, ngày này qua ngày khác, không có hồi kết. Thời gian trong phòng thí nghiệm dường như ngừng trôi, chỉ còn lại cơn đau đớn triền miên, sự tuyệt vọng vô tận, và nỗi sợ hãi… vĩnh cửu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận