Thời gian trôi qua chậm chạp, nặng nề, nhưng không ai xuất hiện. Ánh đèn huỳnh quang trên trần vẫn đều đặn chiếu xuống, không một chút lay động, vô tình và lạnh lẽo như chính bọn CUI.
Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Liệu bọn họ có tin tôi thực sự suy sụp, cần giúp đỡ? Hay họ đã nhìn thấu màn kịch vụng về của tôi, và đang chờ đợi xem tôi định giở trò gì?
Cơn mệt mỏi và căng thẳng dồn dập khiến tôi thực sự cảm thấy kiệt sức. Nằm bất động trên sàn nhà lạnh lẽo, đầu óc tôi bắt đầu mơ màng, chìm dần vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Bóng tối Hắc Ảnh vẫn lẩn khuất đâu đó trong tâm trí tôi, nhưng lần này, nó không hề quấy phá, không hề thì thầm những lời xúi giục điên cuồng.
Giữa ranh giới nhập nhòe của giấc mơ và thực tại, tôi nghe thấy một âm thanh rất khẽ vang lên trong căn phòng tĩnh mịch. Không phải tiếng bước chân, không phải tiếng người nói. Mà là một tiếng động cơ rất nhỏ, vè nhẹ nhàng, như tiếng của một thiết bị máy móc nào đó đang hoạt động.
Tôi mở mắt, cố gắng định hướng âm thanh. Không rõ ràng, rất mơ hồ, như vọng lại từ đâu đó bên ngoài căn phòng. Nhưng… hình như nó đang đến gần. Ngày càng gần hơn.
Tiếng động cơ ngày càng rõ hơn, và cùng với đó, một âm thanh khác vang lên – tiếng bánh xe lăn trên sàn nhà nhẵn bóng. Xe đẩy? Hay… cáng cứu thương?
Tôi nhắm mắt lại lần nữa, cố gắng giữ cho hơi thở mình thật yếu ớt và mong manh. Tay vẫn ôm chặt lấy ngực, giả vờ rên rỉ khe khẽ. Tôi nghe thấy tiếng bánh xe dừng lại ngay trước cửa phòng. Rồi, cánh cửa bật mở, ánh sáng từ hành lang hắt vào, sáng lóa cả căn phòng trắng.
“Bệnh nhân đây phải không?” Một giọng nữ vang lên, nhẹ nhàng, chuyên nghiệp, nhưng không hề quen thuộc. “Chuẩn bị cáng.”
Tiếng bước chân vội vã bước vào phòng, không phải một người, mà có vẻ như có hai hoặc ba người. Họ không nói gì thêm, chỉ có tiếng bước chân và tiếng bánh xe cáng lăn nhẹ trên sàn. Tôi vẫn nhắm mắt, giả vờ mê man, nhưng mọi giác quan đều căng lên, cố gắng cảm nhận mọi thứ xung quanh.
Tôi nghe thấy tiếng cáng được đặt xuống sàn nhà bên cạnh giường. Rồi, có ai đó nhẹ nhàng lay vai tôi, giọng nói vẫn dịu dàng nhưng có chút hối hả: “Cậu ơi, cậu có nghe thấy tôi nói không?”
...Tôi vẫn nhắm mắt, giả vờ mê man, nhưng mọi giác quan đều căng lên, cố gắng cảm nhận mọi thứ xung quanh.
Tôi nghe thấy tiếng cáng được đặt xuống sàn nhà bên cạnh giường. Rồi, có ai đó nhẹ nhàng lay vai tôi, giọng nói vẫn dịu dàng nhưng có chút hối hả: “Cậu ơi, cậu có nghe thấy tôi nói không?”
Tôi khẽ hé mắt, giả vờ lờ đờ nhìn lên. Một bóng hình áo trắng cúi xuống nhìn tôi, khuôn mặt nữ y tá trẻ, đeo khẩu trang kín mít, chỉ để lộ ra đôi mắt nâu ấm áp. Phía sau cô, lờ mờ trong ánh sáng trắng xóa của căn phòng, tôi thoáng thấy hai bóng người khác, cũng mặc đồ trắng, đang chuẩn bị cáng cứu thương.
“Tôi… tôi sao vậy?” Tôi thì thào hỏi, giọng yếu ớt, cố tình giả vờ như mình vừa tỉnh dậy sau một cơn mê dài.
Diễn tệ quá! Giọng nói the thé, đầy chê bai của Hắc Ảnh chợt vang lên trong đầu tôi, cắt ngang màn kịch vụng về của tôi.
Đúng vậy, tôi nhận ra, mình đang quá căng thẳng, cố gắng diễn sâu nhưng lại gượng gạo đến buồn cười. Thân thể tôi gồng cứng, hơi thở dồn dập, làm sao có thể giả vờ hôn mê cho ra hồn đây?
Để ta…. Hắc Ảnh hừ lạnh, giọng đầy vẻ bất mãn. Ý thức của ngươi cứ giữ đấy.
Và trước khi tôi kịp phản ứng, một luồng khí lạnh lẽo quen thuộc đã tràn vào tâm trí tôi. Không phải sự xâm chiếm điên cuồng như trước, mà là một sự tiếp quản nhẹ nhàng, êm ái, như một lớp sương mờ bao phủ lấy ý thức của tôi. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình như đang trôi nổi ra khỏi cơ thể, tách biệt khỏi mọi giác quan, nhưng vẫn có thể quan sát mọi thứ, qua đôi mắt… của Hắc Ảnh.
Cơ thể tôi đột nhiên thả lỏng, hoàn toàn mất đi sự căng thẳng gượng gạo ban nãy. Hơi thở trở nên chậm rãi, đều đặn, gần như không nghe thấy. Bàn tay đang siết chặt vạt áo cũng từ từ buông lỏng, rơi thõng xuống sàn nhà. Cả cơ thể tôi dường như chìm sâu vào tấm cáng, mềm nhũn và bất động, tựa như một cái xác không hồn.
Vậy mới đúng. Tiếng Hắc Ảnh thì thầm chế nhạo trong tâm trí tôi, pha lẫn chút đắc ý.
Tôi không đáp, chỉ im lặng quan sát, cảm nhận mọi thứ qua giác quan của Hắc Ảnh. Cảm giác thật kỳ lạ. Vẫn là đôi mắt của tôi, nhưng giờ đây, nó lại nhìn thế giới qua lăng kính của một thực thể khác. Mọi thứ xung quanh dường như trở nên… lạnh lẽo hơn? Vô cảm hơn? Giống như thể Hắc Ảnh đang nhìn thế giới này bằng đôi mắt của bóng tối, chỉ thấy bóng tối, và chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Bóng hình nữ y tá trẻ vẫn cúi xuống nhìn tôi, đôi mắt nâu của cô ánh lên vẻ lo lắng. Nhưng dù đôi mắt ấy có ấm áp đến đâu, qua lăng kính của Hắc Ảnh, tôi vẫn chỉ cảm nhận được một sự xa lạ, hờ hững. Cô ta đang nói gì đó, giọng vẫn dịu dàng, ân cần, nhưng tôi không buồn bận tâm. Đối với Hắc Ảnh, những lời nói của con người, những cảm xúc của con người… tất cả đều vô nghĩa, vô vị.
Cơ thể tôi, dưới sự điều khiển của Hắc Ảnh, khẽ run rẩy, bờ môi mấp máy những tiếng rên rỉ yếu ớt. Màn kịch giả vờ hôn mê, giờ đây đã trở nên hoàn hảo, chân thật đến mức… đáng sợ.
Ngươi … thật sự quá vụng về.
Tôi nghiến răng trong lòng, cố nén cơn giận và bất lực. Được thôi, cứ để ngươi “diễn”, cứ để ngươi “thể hiện”. Nhưng đừng quên, đây vẫn là thân thể của ta.
Cáng dừng hẳn lại. Tôi cảm nhận được mình được đưa vào một căn phòng khác. Không còn hành lang dài và thẳng tắp nữa, mà là một không gian hẹp hơn, kín đáo hơn. Tiếng bánh xe cáng im bặt, tiếng bước chân của những người áo trắng cũng dừng lại.
“Đến khu điều trị rồi, bác sĩ Thăng sẽ chờ ở bên trong.” Giọng nữ y tá vang lên, nhẹ nhàng và ân cần, nhưng vẫn mang theo một chút xa cách, lạnh lùng.
Cửa phòng mở ra, và tôi cảm nhận được mình được đẩy vào bên trong. Một mùi hương khác lạ xộc vào mũi tôi, không còn là mùi thuốc khử trùng nồng nặc, mà là một thứ mùi hương thoang thoảng, dễ chịu hơn, như mùi tinh dầu, hay hương thảo dược. Căn phòng này… khác với căn phòng trắng vô hồn kia. Ấm áp hơn. Mềm mại hơn. Và… có lẽ… bớt đáng sợ hơn.
Cáng dừng hẳn lại. Tôi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần, rồi một giọng nam trầm ấm vang lên, không phải giọng của y tá trẻ tuổi, mà trầm hơn, già dặn hơn:
“Chào cậu Lý Hạ. Tôi là bác sĩ Thăng. Rất vui được gặp cậu.”
Giọng nói trầm ấm vang lên, quen thuộc đến kỳ lạ, len lỏi vào tận sâu thẳm ký ức tôi. Bác sĩ Thăng…? Cái tên này, cái giọng nói này… Tôi đã nghe thấy ở đâu đó rồi? Trong đầu óc mơ màng, tôi cố lục lọi những mảnh vỡ ký ức, nhưng tất cả chỉ là một màn sương mù xám xịt, không thể nào nắm bắt được. Bác sĩ Thăng… là ai?
Dù tò mò muốn mở mắt ra, nhìn rõ mặt người đàn ông vừa lên tiếng, tôi vẫn cố gắng giữ vẻ “hôn mê” hoàn hảo mà Hắc Ảnh đã dày công “biểu diễn”. Đừng vội
Tôi im lặng nằm im trên cáng, lắng nghe tiếng bước chân tiến lại gần hơn. Rồi một bàn tay ấm áp khẽ chạm vào mu bàn tay tôi, một cái chạm nhẹ nhàng, trấn an, không hề vồ vập hay vội vã, hoàn toàn trái ngược với sự thô bạo và lạnh lùng của những kẻ áo đen bắt cóc tôi.
“Cậu mệt mỏi rồi, Lý Hạ,” Bác sĩ Thăng nói tiếp, giọng vẫn trầm ấm và dịu dàng, mang theo một chút lo lắng chân thành, “Cậu đã trải qua quá nhiều chuyện trong thời gian ngắn ngủi này. Nghỉ ngơi đi, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Nghe những lời nói đó, một cảm xúc lẫn lộn trào dâng trong lòng tôi. Hoài nghi? Cảnh giác? Hay có lẽ… một chút… tin tưởng? Không thể nào. Tôi tự nhủ, đừng để bị đánh lừa bởi vẻ ngoài thân thiện và giọng nói ân cần này.
Nhưng… sao giọng nói của bác sĩ Thăng lại quen thuộc đến thế? Và cái cảm giác ấm áp, dễ chịu kỳ lạ đang lan tỏa từ bàn tay hắn chạm vào tay tôi… không thể phủ nhận được rằng, nó khiến tôi cảm thấy… thoải mái hơn một chút. Ít nhất là so với sự lạnh lẽo, vô hồn của căn phòng trắng kia, và sự căng thẳng, lo lắng thường trực trong lòng tôi.
Cảm nhận của Hắc Ảnh thế nào? Tôi thầm hỏi, cố gắng liên lạc với thực thể bóng tối vẫn đang “điều khiển” thân thể tôi. Ngươi có cảm thấy… có gì đó khác thường ở người đàn ông này không?
…Không thấy gì đặc biệt, Hắc Ảnh đáp cụt lủn, giọng vẫn hờ hững và có chút thiếu kiên nhẫn. Một con người bình thường. Thân thể phàm nhân yếu ớt. Không có gì đáng chú ý.
Thường Nhân? Vậy là Hắc Ảnh không cảm nhận được bất cứ sức mạnh siêu nhiên nào từ bác sĩ Thăng? Hay có lẽ… hắn ta chỉ giỏi che giấu? Hoặc có thể, sức mạnh của hắn nằm ở một khía cạnh khác, mà Hắc Ảnh không thể cảm nhận được?
Tôi vẫn tiếp tục giả vờ mê man, im lặng lắng nghe và quan sát mọi thứ qua giác quan của Hắc Ảnh. Tôi cảm nhận được mình được nhấc bổng lên khỏi cáng, rồi nhẹ nhàng đặt xuống một chiếc giường êm ái. Không phải chiếc giường đơn lạnh lẽo trong căn phòng trắng kia, mà là một chiếc giường rộng hơn, mềm mại hơn, và ấm áp hơn.
Tôi vẫn nhắm nghiền mắt, cố gắng giữ cho cơ thể hoàn toàn bất động, không dám hé lộ bất cứ dấu hiệu nào cho thấy mình đã tỉnh táo. Nhưng bên trong, tâm trí tôi đang hoạt động hết công suất, thu thập từng chi tiết nhỏ nhất của môi trường xung quanh.
Không gian căn phòng này… ấm cúng hơn rất nhiều. Ánh sáng dịu nhẹ, không khí ấm áp, mùi hương thoang thoảng dễ chịu. Một sự… yên bình? Thư thái? Gần giống như… một khu nghỉ dưỡng cao cấp, hơn là một phòng bệnh trong bệnh viện.
Khu điều trị… Y tá đã nói như vậy. Vậy đây là “khu điều trị đặc biệt” của CUI sao? Nơi họ “chăm sóc” cho những người “đặc biệt” như tôi, những Dị chủng, Biến chủng, hay những kẻ mang trong mình sức mạnh siêu nhiên nguy hiểm?
Bác sĩ Thăng vẫn đang ở bên cạnh tôi, nhẹ nhàng kiểm tra mạch và nhịp tim của tôi. Bàn tay hắn chạm vào cổ tay tôi, ấm áp và mềm mại, khiến tôi có cảm giác như đang được chăm sóc bởi một người bạn.
“Huyết áp và nhịp tim của cậu đã ổn định hơn nhiều,” bác sĩ Thăng nói, giọng có vẻ hài lòng. “Tốt lắm, Lý Hạ. Cậu đang hồi phục rất nhanh.”
Hồi phục? Hồi phục cái gì? Hồi phục sau cơn “suy nhược” do màn kịch giả vờ của tôi gây ra?
“Cậu cần nghỉ ngơi,” bác sĩ Thăng nói tiếp. “Đừng lo lắng gì cả. Mọi thứ đã ổn thỏa rồi. CUI sẽ chăm sóc cho cậu và gia đình cậu thật chu đáo. Cậu chỉ cần nghỉ ngơi, hồi phục sức khỏe, và khi nào cảm thấy sẵn sàng, chúng ta sẽ nói chuyện nghiêm túc, về sức mạnh của cậu, về tương lai của cậu, và về… vai trò của cậu trong thế giới này.” Giọng hắn trầm ấm, đầy sức thuyết phục, như muốn rót mật vào tai tôi.
Vai trò gì chứ? Con rối, chắc vậy. Hay… vũ khí?
Bác sĩ Thăng khẽ vuốt nhẹ mái tóc tôi, động tác dịu dàng, ấm áp, như thể an ủi, vỗ về một đứa trẻ đang sợ hãi. “Nghỉ ngơi đi, Lý Hạ. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Tôi vẫn nhắm mắt, không đáp lời. Để mặc cho bàn tay hắn vuốt ve tóc tôi, để mặc cho giọng nói hắn rót mật vào tai tôi. Nhưng dù vậy, tôi vẫn không thể cưỡng lại được cảm giác… thoải mái, dễ chịu kỳ lạ, mà hơi ấm từ bàn tay hắn, và giọng nói ân cần của hắn mang lại. Có lẽ, sau tất cả những sợ hãi và hoang mang, sau những đêm ác mộng triền miên, tôi thực sự cần một chút… sự dịu dàng. Một chút… giả dối, cũng được. Dù sao thì, trong cái lồng kính trắng vô hồn này, có lẽ… chỉ có giả dối, mới có thể giúp tôi… tồn tại.
Và cứ thế, tôi chìm dần vào giấc ngủ, giữa sự bao bọc của ánh sáng dịu nhẹ, mùi hương thoang thoảng, và giọng nói trầm ấm của bác sĩ Thăng, mang theo một hy vọng mong manh, và một nỗi hoài nghi vô tận.
Ánh sáng dịu nhẹ của buổi sớm lọt qua khe rèm cửa, xua tan đi màn đêm nặng nề trong căn phòng “khu điều trị”. Tôi khẽ cựa mình, cảm giác cơ thể nhẹ nhàng hơn hẳn, cơn mệt mỏi rã rời đã tan biến đâu mất. Đúng là CUI, “chăm sóc” người khác chu đáo thật, nếu không muốn nói là… quá mức chu đáo.
Tôi ngồi dậy trên chiếc giường, đưa mắt quan sát căn phòng một lần nữa. Nơi này… thật sự khác biệt. Khác biệt đến mức… khó tin.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của tôi. “Cậu Lý Hạ, cậu đã dậy chưa?” Giọng nói trầm ấm của bác sĩ Thăng vọng vào, mang theo sự ân cần và lịch thiệp.
“Vâng, mời vào.” Tôi đáp, cố giữ cho giọng mình vẻ yếu ớt và uể oải, như thể vẫn còn đang mệt mỏi sau cơn “suy nhược”.
Cánh cửa mở ra, bác sĩ Thăng bước vào phòng, nụ cười hiền hậu thường trực trên môi. Hôm nay, ông mặc áo blouse trắng tinh tươm, dáng vẻ càng thêm phần trang nhã và đáng tin cậy. Nếu không phải đang ở CUI thì chắc hẳn tôi sẽ nghĩ đây là một bác sĩ tận tâm hết mình vì bệnh nhân đấy.
“Chào buổi sáng, Lý Hạ. Cậu cảm thấy thế nào rồi?” Ông tiến lại gần, ân cần hỏi han.
“Đỡ hơn nhiều rồi,” tôi đáp, giọng yếu ớt, cố tình cúi mặt xuống, che giấu ánh mắt dò xét sau hàng mi rủ. “Cảm ơn bác sĩ.”
“Không có gì,” bác sĩ Thăng mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường tôi. “Tôi rất vui khi thấy cậu hồi phục nhanh như vậy. Có vẻ như khu điều trị của chúng tôi khá ‘hợp’ với cậu.” Ông nói, giọng nhẹ nhàng như đang trêu đùa, cố gắng phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
Tôi khẽ nhếch mép cười nhạt, trong lòng thầm nghĩ: “Hợp” ư?
“Hôm nay, tôi có một gợi ý nho nhỏ, không biết cậu có hứng thú không?” Bác sĩ Thăng tiếp tục, vẫn giữ nụ cười thân thiện. “Để giúp cậu làm quen với môi trường mới, và cũng để ‘giải tỏa căng thẳng’ sau những chuyện vừa xảy ra, tôi muốn mời cậu đi tham quan một vòng quanh khu điều trị của chúng ta. Cậu thấy sao?”
Tham quan cơ sở? Tôi khựng lại một chút, giả vờ suy nghĩ. Đây chẳng phải là “lời mời” mà Mạnh đã nhắc đến sao? Xem ra CUI thực sự muốn “chiêu dụ” tôi, muốn cho tôi thấy “sức mạnh” và “sự ưu việt” của bọn chúng. Được thôi, nếu buổi “tham quan” này có thể giúp tôi thu thập thêm thông tin về CUI, vậy thì… tại sao lại không?
“Dạ… tôi… không biết…” Tôi ấp úng, giả vờ do dự. “Tôi vẫn còn… hơi mệt…”
“Không sao cả,” bác sĩ Thăng mỉm cười, hiểu ý tôi. “Chúng ta sẽ đi chậm rãi thôi. Hơn nữa, tôi tin rằng, việc thay đổi không khí, tiếp xúc với môi trường mới, sẽ tốt hơn cho tinh thần của cậu. Cậu không muốn cứ mãi ở trong căn phòng này chứ?”
Tôi im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu, giọng nhỏ nhẹ như con mèo ngoan: “Dạ… vậy… tôi nghe theo bác sĩ.”
Bác sĩ Thăng mỉm cười hài lòng, đứng dậy khỏi ghế. “Tốt lắm. Vậy thì chúng ta đi thôi. Không cần vội, cứ từ từ thôi nhé.” Ông ân cần đỡ tôi xuống giường, dìu tôi bước ra khỏi phòng.
Và cứ thế, dưới sự “hộ tống” chu đáo của bác sĩ Thăng, tôi bắt đầu “vòng tham quan” cái “khu điều trị đặc biệt” của CUI.
Hành lang bên ngoài phòng tôi không còn trắng toát vô hồn như hành lang bệnh viện ban nãy, mà được sơn một màu xanh nhạt dịu mắt, tạo cảm giác ấm cúng và thư thái hơn. Ánh đèn vàng vọt hắt xuống, không quá chói lóa, vừa đủ để soi rõ lối đi. Sàn nhà trải thảm mềm mại, bước chân tôi gần như không gây ra tiếng động. Không khí ở đây tĩnh lặng một cách dễ chịu, không ồn ào náo nhiệt, cũng không căng thẳng lạnh lẽo, mà êm đềm, thư thái, như thể đang ở trong một spa cao cấp, chứ không phải một cơ sở bí mật của một tổ chức tình báo.
“Khu điều trị của chúng tôi được thiết kế đặc biệt để tạo cảm giác thoải mái và thư giãn tối đa cho bệnh nhân,” bác sĩ Thăng vừa đi bên cạnh vừa giới thiệu, giọng ông nhẹ nhàng và ân cần. “Chúng tôi hiểu rằng, những người như cậu, sau khi trải qua những sự kiện đặc biệt, cần một không gian yên tĩnh để hồi phục cả về thể chất lẫn tinh thần.”
“Đặc biệt?” Tôi lặp lại từ đó, cố tình giọng ngây ngô. “Ý bác sĩ là… khu điều trị này chỉ dành cho… những người bị ‘bệnh đặc biệt’ như tôi thôi sao?” Tôi giả vờ ngước mắt nhìn ông, ánh mắt dò hỏi đầy vẻ tò mò.
Bác sĩ Thăng khẽ mỉm cười, không hề tỏ ra bối rối hay lảng tránh câu hỏi của tôi. “Có thể nói là như vậy, Lý Hạ. Khu điều trị này được thiết kế riêng cho những người có năng lực đặc biệt, những người như cậu, những Biến Chủng, Dị Chủng…” Ông nói, ánh mắt ông thoáng qua vẻ bí ẩn, rồi lại nhanh chóng trở về vẻ thân thiện ban đầu. “Chúng tôi có những phương pháp điều trị và chăm sóc đặc biệt, phù hợp với thể trạng và năng lực của từng cá nhân. Ở đây, cậu sẽ được chăm sóc tốt nhất, và sẽ nhanh chóng hồi phục.”
Biến Chủng, Dị Chủng… Hắn ta đã nhắc đến những khái niệm đó. Xem ra CUI không hề giấu giếm việc họ biết rõ về thân phận Dị chủng của tôi. Thậm chí, họ còn biết cả về “Biến Chủng” – cái năng lực mà ngay cả tôi cũng không hề hay biết. Rốt cuộc thì, bọn họ đã điều tra về tôi đến mức nào? Và mục đích của họ, rốt cuộc là gì?
Tôi vẫn im lặng đi theo bác sĩ Thăng, cố gắng tỏ ra vẻ “bệnh nhân” ngoan ngoãn và tò mò. Hành lang dẫn chúng tôi đến một khu vực rộng lớn hơn, được thiết kế như một khu vườn trong nhà. Cây xanh và hoa cỏ được trồng dọc theo lối đi, những thác nước nhân tạo nhỏ róc rách chảy, và tiếng chim hót líu lo vọng lại từ đâu đó, tạo nên một khung cảnh yên bình và thư thái đến lạ thường. Giữa khu vườn, một hồ nước nhỏ trong veo hiện ra, những chú cá koi đủ màu sắc tung tăng bơi lội, và trên bờ hồ, một vài người đang ngồi thiền hoặc tập yoga, dáng vẻ thanh tịnh và an nhiên.
“Đây là khu vực ‘Vườn An Lành’,” bác sĩ Thăng giới thiệu, giọng đầy tự hào. “Bệnh nhân của chúng tôi thường đến đây để thư giãn, tĩnh tâm, và phục hồi năng lượng sau quá trình điều trị. Cậu có muốn dừng chân nghỉ ngơi một lát không?”
Tôi lắc đầu, vẫn giữ vẻ mặt yếu ớt. “Không cần đâu ạ… chúng ta đi tiếp đi.” Thư giãn? Tĩnh tâm? Lúc này, những thứ đó đối với tôi chỉ là một sự xa xỉ không tưởng. Tôi không muốn “thư giãn” trong cái lồng kính này.
Bác sĩ Thăng khẽ gật đầu, không ép buộc. Ông dẫn tôi đi tiếp, băng qua khu vườn “An Lành”, tiến vào một hành lang khác, rộng lớn hơn, hiện đại hơn, và… khó hiểu hơn.
Hành lang này không còn mang vẻ ấm cúng, thư thái như khu vườn vừa rồi nữa. Tường, trần, sàn nhà… tất cả đều được ốp đá cẩm thạch trắng muốt, sáng bóng đến lóa mắt. Ánh đèn huỳnh quang trắng lạnh hắt xuống, không còn vẻ dịu nhẹ, mà sắc lẹm, chói chang, và có chút gì đó… vô nhân tính. Hai bên hành lang, không còn những cánh cửa phòng bệnh đơn điệu, mà thay vào đó là những tấm kính trong suốt khổng lồ, nhìn xuyên thấu vào bên trong những căn phòng kỳ lạ, với những thiết bị máy móc phức tạp, và những người áo trắng đang làm việc một cách lặng lẽ, chuyên nghiệp, và hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của chúng tôi.
“Đây là khu vực Nghiên cứu và Phát triển của CUI,” bác sĩ Thăng giải thích như đang giới thiệu một viện bảo tàng khoa học. “Ở đây, chúng tôi nghiên cứu về nguồn gốc và bản chất của các hiện tượng siêu nhiên, phát triển các phương pháp kiểm soát và ứng dụng sức mạnh phi thường, và tìm cách bảo vệ thế giới khỏi những mối đe dọa tiềm tàng.”
Tôi dừng bước trước một tấm kính lớn, tò mò nhìn vào bên trong. Căn phòng rộng lớn hiện ra trước mắt, sáng choang ánh đèn, không một bóng cửa sổ. Giữa phòng, một thiết bị máy móc khổng lồ chiếm gần hết không gian, với vô số dây cáp lằng nhằng, màn hình nhấp nháy, và những ống thủy tinh chứa chất lỏng phát sáng kỳ lạ. Xung quanh thiết bị, hàng chục người áo trắng đang chăm chú làm việc, cúi đầu trên những màn hình máy tính, hoặc thoăn thoắt điều chỉnh các thông số kỹ thuật trên bảng điều khiển. Không ai nói với ai câu nào, chỉ có tiếng máy móc đều đặn, và tiếng gõ lách cách trên bàn phím vang lên.
“Đây là…?” Tôi hỏi, giọng không giấu được vẻ ngạc nhiên.
“Phòng thí nghiệm Dị vật Nguyền Rủa,” bác sĩ Thăng đáp, giọng đầy tự hào. “Ở đây, chúng tôi nghiên cứu về những dị vật nguy hiểm nhất mà CUI thu thập được, tìm hiểu về nguồn gốc sức mạnh của chúng, và phát triển các phương pháp phong ấn, kiểm soát, hoặc vô hiệu hóa chúng.”
Dị vật nguyền rủa… Tôi rùng mình, bất giác lùi lại một bước. Những vật thể kỳ lạ, mang sức mạnh hắc ám, có thể gây ra những thảm họa kinh hoàng cho thế giới… Chúng đang ở ngay đây, trong căn phòng kính này, được CUI nghiên cứu và kiểm soát?
Bác sĩ Thăng mỉm cười, dường như nhận ra sự lo lắng trong ánh mắt tôi. “Đừng sợ, Lý Hạ. Các dị vật ở đây đều đã được phong ấn và kiểm soát nghiêm ngặt. Không có gì nguy hiểm đâu.” Ông nói, giọng trấn an, nhưng sao tôi vẫn cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
“Vậy… những người làm việc ở đây…?” Tôi hỏi, mắt vẫn không rời khỏi những bóng người áo trắng đang chăm chú làm việc trong phòng thí nghiệm. “Họ có biết… những thứ họ đang nghiên cứu… nguy hiểm đến mức nào không?”
Bác sĩ Thăng khẽ gật đầu, ánh mắt ông ánh lên một niềm tin và sự tự hào mãnh liệt. “Tất nhiên rồi, Lý Hạ. Họ là những nhà khoa học, kỹ sư, chuyên gia… tận tụy và quả cảm nhất của CUI. Họ hiểu rõ những nguy hiểm mà thế giới đang phải đối mặt, và họ sẵn sàng hi sinh cả bản thân mình để bảo vệ nhân loại.” Giọng ông trang trọng, hùng hồn, như thể đang ca ngợi những người anh hùng vô danh.
“Hi sinh cả bản thân mình…?” Tôi lẩm bẩm nhắc lại, cảm thấy một chút khó tin.
“Đúng vậy, Lý Hạ.” Bác sĩ Thăng khẳng định, giọng chắc nịch. “Bảo vệ thế giới khỏi những mối đe dọa siêu nhiên không phải là một công việc dễ dàng, hay an toàn. Nó đòi hỏi sự dũng cảm, sự hi sinh, và cả… niềm tin tuyệt đối vào mục tiêu cao cả mà chúng ta đang theo đuổi.”
Ông dừng lại một chút, ánh mắt ông nhìn thẳng vào tôi, chân thành và tha thiết. “Và CUI tin rằng, cậu cũng có thể trở thành một trong số những người đó, Lý Hạ. Một người hùng, một chiến binh, một người bảo vệ thế giới.”
Lời nói của bác sĩ Thăng vang vọng trong đầu tôi, vừa xa vời, lại vừa… kích thích. “Người hùng”? “Chiến binh”? “Bảo vệ thế giới”? Thật nực cười. Tôi chỉ là một tên sinh viên văn khoa yếu đuối, vô dụng, làm sao có thể trở thành một trong số những “người hùng” mà ông ta vừa miêu tả?
Bác sĩ Thăng tiếp tục dẫn tôi đi tham quan khu vực Nghiên cứu và Phát triển của CUI. Chúng tôi đi qua hết phòng thí nghiệm này đến phòng thí nghiệm khác, mỗi phòng lại chứa đựng những bí ẩn khoa học kỳ lạ, và những công nghệ vượt xa khả năng hiểu biết của tôi.
Cuối buổi tham quan, bác sĩ Thăng dẫn tôi đến một căn phòng khác, nhỏ hơn, kín đáo hơn, nhưng lại được trang bị những thiết bị y tế hiện đại nhất mà tôi từng thấy. “Trước khi kết thúc buổi tham quan,” ông mỉm cười, “tôi có một bất ngờ nhỏ dành cho cậu, Lý Hạ.”
Tôi nhíu mày, giả vờ tò mò: “Bất ngờ gì vậy bác sĩ?”
Bác sĩ Thăng không trả lời ngay, mà ra hiệu cho tôi nằm lên một chiếc giường bệnh được thiết kế đặc biệt, với vô số dây cáp và điện cực kỳ lạ. “Hôm nay, chúng ta sẽ tiến hành một bài kiểm tra đặc biệt,” ông nói, giọng bí ẩn hơn một chút. “Để khám phá… năng lực Biến Chủng của cậu.” Ông nhấn mạnh cụm từ cuối.
Biến Chủng… Vậy là CUI biết tôi có năng lực Biến Chủng. Nhưng… họ không biết nó là gì? Hóa ra, họ vẫn còn rất nhiều điều chưa biết về tôi, dù đã điều tra kỹ lưỡng đến vậy.
“Cậu không cần lo lắng,” bác sĩ Thăng trấn an, khi thấy vẻ do dự thoáng qua trên gương mặt tôi. “Đây chỉ là một thủ tục kiểm tra thông thường thôi. Chúng tôi muốn xác định năng lực Biến Chủng của cậu, để có thể đưa ra phác đồ điều trị và huấn luyện phù hợp nhất cho cậu.” Ông bắt đầu thao tác trên bảng điều khiển của chiếc máy, giọng chuyên nghiệp và tự tin. “Hãy thả lỏng cơ thể, và thư giãn đầu óc nhé, Lý Hạ. Để cho năng lực của cậu… tự do bộc lộ.”
Tôi nhắm mắt lại, cố gắng làm theo lời bác sĩ Thăng, thả lỏng cơ thể, và thư giãn đầu óc. Nhưng bên trong, tim tôi vẫn đập thình thịch trong lồng ngực, đầy hồi hộp và bất an.
Và rồi, trong căn phòng thí nghiệm trắng xóa, tĩnh lặng, tôi cảm nhận được một thứ ánh sáng kỳ lạ bao trùm lấy mình. Không phải ánh sáng huỳnh quang lạnh lẽo trên trần nhà, mà là một thứ ánh sáng ấm áp, dịu dàng, nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ, lan tỏa từ… chính bên trong tôi.
Ánh sáng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, dịu dàng và êm ái, như vòng tay của mẹ ôm lấy tôi ngày còn bé. Cảm giác dễ chịu kỳ lạ khiến tôi dần chìm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, mọi lo âu, sợ hãi, và hoài nghi dường như tan biến hết, chỉ còn lại một sự thanh thản, nhẹ nhàng, và… kỳ vọng.
Và rồi, tôi bắt đầu nhìn thấy… Một thứ năng lực mà tôi chưa từng biết đến.
Thế giới xung quanh tôi đột nhiên hiện nguyên hình. Bức tường trắng trước mắt không còn là một bề mặt phẳng, mà trở nên trong suốt, như một lớp kính pha lê mỏng manh. Tôi có thể nhìn xuyên qua nó, thấy lờ mờ những đường dây điện chằng chịt ẩn bên trong, những ống dẫn khí và nước ngoằn ngoèo như mạch máu, và cả những cấu trúc kim loại phức tạp tạo nên khung xương của tòa nhà. Không chỉ bức tường, mà cả chiếc giường tôi đang nằm, chiếc bàn nhỏ kê bên cạnh, và cả cơ thể của bác sĩ Thăng đang đứng bên cạnh, tất cả đều trở nên bán trong suốt, hé lộ những lớp vỏ bọc vật chất hữu hình.
Tôi nhìn xuống bàn tay mình, không còn thấy da thịt và xương xẩu quen thuộc, mà thay vào đó là một dòng chảy năng lượng mờ ảo, màu xanh lam nhạt, rung động nhịp nhàng theo nhịp tim của tôi. Những đường gân xanh dưới da biến thành những mạch sáng li ti, tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp, dịu dàng mà tôi đang cảm nhận được. Tôi có thể thấy năng lượng của mình, cảm nhận được nó đang luân chuyển khắp cơ thể, như dòng điện chạy qua mạch dẫn, mang theo một nguồn sức mạnh tiềm ẩn, nhưng vẫn còn quá mới mẻ và xa lạ, khiến tôi không khỏi cảm thấy… choáng ngợp.
Không chỉ cơ thể tôi, mà tất cả mọi vật xung quanh đều phát ra năng lượng. Căn phòng thí nghiệm tràn ngập những luồng sáng đủ màu sắc, cường độ khác nhau, đan xen vào nhau như một bức tranh trừu tượng sống động, rực rỡ và đầy bí ẩn. Thiết bị máy móc khổng lồ giữa phòng phát ra những luồng năng lượng mạnh mẽ, màu đỏ rực và xanh lá cây chói lòa, hồ quang điện lập lòe nhảy nhót giữa các dây cáp chằng chịt, tạo nên một khung cảnh vừa khoa học viễn tưởng, lại vừa huyền bí và ma quái. Bác sĩ Thăng đứng bên cạnh giường bệnh, cơ thể ông được bao phủ bởi một lớp hào quang màu vàng nhạt, êm dịu và ấm áp.
Nhưng kỳ lạ thay, ánh sáng năng lượng rực rỡ và sống động nhất lại phát ra từ… chính tôi. Hào quang của tôi bao trùm lấy cả cơ thể, rực sáng hơn bất cứ thứ gì khác trong căn phòng thí nghiệm, màu sắc biến đổi liên tục, từ xanh lam dịu nhẹ, sang trắng bạc tinh khiết, rồi lại chuyển sang tím huyền ảo và vàng rực rỡ. Năng lượng cuộn trào, dâng cao, không ngừng phình trướng như muốn phá tung mọi giới hạn, mọi ràng buộc, tựa như một con thú hoang vừa thức giấc, đang gầm thét đòi tự do.
Tôi chìm đắm trong thế giới ánh sáng và năng lượng mới mẻ. Không còn là thế giới vật chất hữu hình, khô khan và cứng nhắc mà tôi từng biết, thế giới giờ đây hiện ra trước mắt tôi như một bản giao hưởng ánh sáng và màu sắc vô tận, một vũ trụ năng lượng vô hình, huyền diệu và đầy sức sống.
Bên ngoài, giọng bác sĩ Thăng vang lên, kéo tôi trở về với thực tại hữu hình, dù giờ đây, thực tại đó dường như đã trở nên khác biệt, lung linh và huyền ảo hơn trước.
“Không thể tin được! Chỉ số năng lượng… có dao động… một chút…” Nhà khoa học trẻ tuổi lúng túng nói, giọng hơi thất vọng khi nhìn màn hình hiển thị. “Không… không đáng kể… Có lẽ chỉ là nhiễu tín hiệu thông thường thôi.”
Bác sĩ Thăng cau mày, vẻ mặt ông cũng không giấu được sự thất vọng. “Vậy là… không có gì đặc biệt sao?” Giọng ông có vẻ hơi hụt hẫng, như thể đã kỳ vọng quá nhiều vào bài kiểm tra này.
“Chưa thể kết luận được, thưa bác sĩ,” chuyên gia kia đáp, giọng vẫn thận trọng, mang theo sự chuyên nghiệp thường thấy của giới khoa học CUI. “Tuy nhiên, chúng tôi có ghi nhận một số biến đổi bất thường trong hoạt động não bộ của bệnh nhân… Khác với phản ứng thông thường khi tiếp xúc với dị vật hoặc năng lượng siêu nhiên.”
“Biến đổi bất thường?” Bác sĩ Thăng nhướn mày, ánh mắt ông từ thất vọng chuyển sang tò mò và hứng thú, như một nhà khoa học lão luyện, luôn khao khát khám phá những điều mới mẻ và bí ẩn. “Ý anh là sao?”
“Rất khó để giải thích một cách chính xác vào lúc này,” chuyên gia kia đáp, giọng vẫn thận trọng, không dám đưa ra bất kỳ kết luận vội vàng nào. “Nhưng có vẻ như… bộ não của bệnh nhân đang phản ứng với một loại kích thích hoàn toàn mới, không nằm trong cơ sở dữ liệu hiện có của chúng ta. Một phản ứng… rất tiềm năng.”
Bác sĩ Thăng trầm ngâm, ánh mắt ông đăm chiêu nhìn tôi. “Vậy là… Biến Chủng của cậu ấy… thực sự khác biệt?” Giọng ông thì thầm, gần như tự nói với chính mình, nhưng tôi vẫn nghe rõ mồn một từng lời. “Một tiềm năng… chưa từng được biết đến…?”
Một nụ cười lặng lẽ nở trên môi bác sĩ Thăng, nụ cười của một nhà khoa học chân chính, khi khám phá ra một điều gì đó mới mẻ, kỳ diệu, và đầy hứa hẹn, một nụ cười mà tôi không thể nào lý giải được, rốt cuộc là chân thành, hay giả dối.
“Cậu cảm thấy thế nào, Lý Hạ? Có cảm nhận được… điều gì khác biệt không?” Bác sĩ Thăng hỏi, giọng ông pha lẫn chút háo hức và mong chờ.
Tôi khẽ hé mắt, giả vờ lơ mơ nhìn ông, cố gắng diễn tả những cảm xúc mơ hồ, khó diễn đạt thành lời. “Em… em không biết… chỉ thấy… mọi thứ… hình như… sáng hơn… một chút…”
Bác sĩ Thăng nheo mắt, nhìn tôi dò xét. “‘Sáng hơn’ ư? Ý cậu là sao? Cậu nhìn thấy… ánh sáng năng lượng? Hay… cái gì khác?” Giọng ông trở nên tò mò hơn.
Tôi ấp úng, giả vờ lúng túng và bối rối: “Em… em không rõ… chỉ là… cảm giác… mọi thứ… nó… khác…”
Bác sĩ Thăng im lặng một lúc, quan sát tôi với vẻ mặt suy tư, rồi quay sang trao đổi nhanh với các chuyên gia khoa học đang đứng bên cạnh, bằng những thuật ngữ chuyên môn mà tôi không hiểu được. Tôi thoáng nghe thấy những từ như “dữ liệu não bộ bất thường”, “phản ứng năng lượng không xác định”, “tiềm năng thức tỉnh”, và “cấp độ… ngoại lệ?”.
Một lúc sau, bác sĩ Thăng quay lại nhìn tôi, nụ cười trên môi ông trở nên tươi tắn và rạng rỡ hơn. “Lý Hạ,” ông nói, giọng phấn khích, “Có vẻ như chúng ta vừa mới khám phá ra một điều gì đó… vô cùng đặc biệt!”
Tôi khẽ nhíu mày, vẫn giữ vẻ mặt ngơ ngác, giả vờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. “‘Đặc biệt’… là sao ạ?”
Bác sĩ Thăng mỉm cười bí ẩn, không vội giải thích ngay. Ông ra hiệu cho các chuyên gia khoa học rời khỏi phòng thí nghiệm, rồi kéo chiếc ghế lại gần giường bệnh của tôi, ngồi xuống đối diện tôi.
“Lý Hạ,” bác sĩ Thăng bắt đầu, giọng ông trở nên trang trọng hơn. “Chúng tôi… chúng tôi thực sự rất kinh ngạc. Những kết quả kiểm tra vừa rồi… vượt xa mọi dự đoán của chúng tôi.”
Tôi vẫn giữ vẻ mặt ngây ngô, chờ đợi ông nói tiếp, cố gắng không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Tôi biết, đây là thời điểm quan trọng. Tôi phải cẩn trọng trong từng lời nói, từng cử chỉ, không được phép mắc bất kỳ sai lầm nào.
“Dựa trên những dữ liệu thu thập được,” bác sĩ Thăng nói chậm rãi, như thể đang lựa chọn từng từ một cách cẩn thận, “chúng tôi tin rằng cậu đang sở hữu một năng lực Biến Chủng… chưa từng được biết đến trước đây.”
Tôi khẽ nhướn mày, giả vờ ngạc nhiên, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ: Chưa từng biết đến? Thật sao?
“Chúng tôi đã tra cứu tất cả các cơ sở dữ liệu về Biến Chủng học mà CUI có, kể cả những tài liệu tối mật nhất,” bác sĩ Thăng tiếp tục, “và không tìm thấy bất kỳ trường hợp nào tương tự. Năng lực của cậu… không giống bất kỳ thứ gì chúng tôi từng ghi nhận.”
Ông dừng lại một chút, ánh mắt ông nhìn thẳng vào tôi, như muốn dò xét tận đáy lòng tôi. “Cậu có thể mô tả rõ hơn cho tôi biết, cậu cảm thấy như thế nào khi sử dụng năng lực đó không?”
Tôi giả vờ ngập ngừng một chút, rồi chậm rãi đáp, giọng vẫn yếu ớt và có chút bối rối: “Em… em không biết nữa… Chỉ là… lúc đó… em cảm thấy… mọi thứ… nó… khác…” Tôi cố gắng diễn tả cảm giác mơ hồ, khó diễn đạt thành lời, như thể thực sự đang bối rối trước một trải nghiệm quá mới mẻ và xa lạ.
Bác sĩ Thăng chăm chú lắng nghe từng lời nói của tôi, ánh mắt ông không rời khỏi gương mặt tôi, như thể đang cố gắng đọc vị những suy nghĩ ẩn sâu trong tâm trí tôi. “‘Khác’… là khác như thế nào? Cậu có thể nói rõ hơn được không?” Giọng ông nhẹ nhàng gợi ý, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự thôi thúc và kỳ vọng ẩn sau đó.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng sắp xếp lại những cảm xúc và hình ảnh hỗn loạn trong đầu, rồi chậm rãi kể lại, bằng giọng điệu ngây ngô và mơ hồ nhất có thể:
“Em… em thấy… mọi thứ xung quanh… nó… trong suốt hơn… như thủy tinh ấy ạ… Em có thể nhìn xuyên qua tường… thấy cả dây điện… ống nước… bên trong… rồi… em còn thấy… ánh sáng… năng lượng… khắp mọi nơi… màu sắc… lung linh… nhưng… mờ ảo lắm… em không nhìn rõ…” Tôi cố tình nói ngắt quãng, lắp bắp, và dùng những từ ngữ vụng về, ngây ngô nhất có thể. “Em không biết… đó có phải là… sức mạnh… hay không nữa… Chỉ là… cảm giác… lạ lắm…”
Bác sĩ Thăng im lặng lắng nghe, ánh mắt ông ngày càng trở nên chăm chú và sâu thẳm hơn. Khi tôi nói xong, ông không hỏi thêm gì ngay, mà chỉ trầm ngâm một lúc lâu, như thể đang tiêu hóa những thông tin vừa nghe được. Căn phòng chìm vào một sự tĩnh lặng tuyệt đối, chỉ còn tiếng thở khẽ khàng của tôi và bác sĩ Thăng vang lên khe khẽ trong không khí.
“‘Trong suốt hơn… như thủy tinh’… ‘ánh sáng năng lượng… khắp mọi nơi’… ‘màu sắc… lung linh… nhưng… mờ ảo’…” Cuối cùng, bác sĩ Thăng cũng lên tiếng, lẩm bẩm nhắc lại những lời tôi vừa nói, như thể đang tự mình suy ngẫm. Ánh mắt ông xa xăm, như đang lạc vào một thế giới khác, một thế giới mà chỉ có mình ông và tôi, với thứ năng lực kỳ lạ vừa mới thức tỉnh, có thể nhìn thấy được.
Rồi, ông đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt ông sáng lên một tia bừng tỉnh ngộ. “Tôi hiểu rồi! Vậy… chúng ta nên đặt tên cho nó. Cho cái năng lực Biến Chủng độc đáo của cậu.”
“Đặt tên…?” Tôi khẽ lặp lại, giọng có chút ngạc nhiên, và không hiểu rõ ý của bác sĩ Thăng.
“Đúng vậy. Chúng ta cần một cái tên… xứng đáng với tiềm năng của nó.” Bác sĩ Thăng gật đầu, vẻ mặt ông trở nên hứng khởi hơn bao giờ hết. Ông ra hiệu cho các chuyên gia khoa học đang đứng phía sau tiến lại gần hơn, tập trung quanh giường bệnh của tôi, như thể đang chuẩn bị cho một buổi lễ quan trọng.
“Các đồng nghiệp của tôi,” bác sĩ Thăng giới thiệu, giọng trang trọng, “họ là những chuyên gia hàng đầu của CUI về Biến Chủng học. Chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận, phân tích, và tìm ra một cái tên phù hợp nhất cho năng lực đặc biệt của cậu, Lý Hạ.”
Các nhà khoa học CUI gật đầu đồng tình, ánh mắt họ đổ dồn về phía tôi, không còn vẻ lạnh lùng, xa cách như trước nữa, mà thay vào đó là sự tò mò, thích thú, và cả một chút… kỳ vọng? Như thể tôi, một tên sinh viên văn khoa vô danh, bỗng chốc trở thành trung tâm của sự chú ý, niềm hy vọng, và cả… đối tượng nghiên cứu của cả một tổ chức khoa học bí ẩn và quyền lực như CUI.
“Dựa trên những quan sát và dữ liệu ban đầu,” bác sĩ Thăng bắt đầu, quay sang trao đổi với các đồng nghiệp, giọng chuyên môn và hào hứng, “Chúng ta thấy rằng năng lực của cậu Lý Hạ có liên quan đến khả năng nhận thức thế giới xung quanh ở một cấp độ hoàn toàn mới. Cậu ấy có thể cảm nhận, thậm chí là ‘nhìn thấy’ những dòng chảy năng lượng vô hình, xuyên qua vật chất hữu hình, và tiếp cận đến những chiều không gian khác…”
“Đúng vậy, thưa bác sĩ,” một nhà khoa học trẻ tuổi, đeo kính gọng dày, lên tiếng, giọng đầy phấn khích. “Dữ liệu điện não đồ cho thấy có sự kích hoạt mạnh mẽ ở vùng vỏ não thị giác, nhưng đồng thời lại lan tỏa ra toàn bộ bán cầu não. Điều này cho thấy, đây không chỉ là một năng lực thị giác đơn thuần, mà là một khả năng nhận thức toàn diện, liên quan đến tất cả các giác quan, và cả… trực giác?”
“Trực giác…” Một nhà khoa học khác, lớn tuổi hơn,trầm ngâm một lúc, rồi chậm rãi gật đầu. “Khái niệm này có vẻ phù hợp. Nó không chỉ đơn thuần là ‘nhìn thấy’ bằng mắt, mà là ‘thấu thị’ bằng tâm trí. Một khả năng thấu suốt bản chất của thực tại, vượt qua mọi giới hạn của tri giác thông thường…”
“Vậy thì sao chúng ta không gọi nó là ‘Thấu Thị’?” Một y tá trẻ tuổi, đứng bên cạnh bác sĩ Thăng, đột nhiên lên tiếng đề xuất, giọng có chút rụt rè.
Bác sĩ Thăng khẽ mỉm cười, nhìn cô y tá với ánh mắt khuyến khích. “‘Thấu Thị’… cũng là một cái tên hay. Nhưng có vẻ hơi… chung chung?” Ông quay sang nhìn các nhà khoa học khác, chờ đợi ý kiến của họ.
Một nhà khoa học trung niên lắc đầu. “‘Thấu Thị’ có vẻ hơi thiên về khả năng nhận thức hơn là sức mạnh. Chúng ta cần một cái tên nào đó… mạnh mẽ hơn, ấn tượng hơn, và gợi mở về tiềm năng phi thường của năng lực này.”
“Vậy ‘Thiên Nhãn’ thì sao?” Một chuyên gia khác đề xuất. “Khả năng nghe thấy những âm thanh vượt ra ngoài cảm tri thông thường, nhận biết được những tín hiệu vô hình… Nghe có vẻ huyền bí và quyền năng hơn.”
“‘Thiên Nhãn’… Hmm…” Bác sĩ Thăng trầm ngâm, vuốt cằm suy nghĩ. “Cũng có lý đấy. Nhưng năng lực của cậu Lý Hạ không chỉ giới hạn ở thính giác. Chúng ta đã thấy khả năng ‘nhìn thấu’ vật chất của cậu ấy, và còn rất nhiều tiềm năng khác chưa được khám phá…” Ông ngừng lại một chút, ánh mắt ông hướng về phía tôi, như thể đang tìm kiếm sự gợi ý từ chính “chủ nhân” của năng lực đặc biệt này. “Ý cậu thế nào, Lý Hạ? Cậu có thích cái tên ‘Thiên Nhãn’ không?”
“Thiên… Nhãn…? Nghe… cũng hay ạ…”
Bác sĩ Thăng mỉm cười hài lòng. “Vậy thì quyết định vậy nhé. Từ giờ, chúng ta sẽ gọi năng lực Biến Chủng của cậu là… Thiên Nhãn.” Ông trịnh trọng tuyên bố, như thể vừa đặt tên cho một phát minh khoa học vĩ đại. “Một cái tên rất đẹp, và rất phù hợp với cậu. Tôi tin rằng, với năng lực Thiên Nhãn, cậu sẽ làm được những điều phi thường, Lý Hạ. Cậu sẽ trở thành… niềm hy vọng của thế giới.”
“Niềm hy vọng của thế giới…” Tôi lẩm bẩm nhắc lại những lời của bác sĩ Thăng, trong lòng cảm thấy chua chát và mỉa mai. Niềm hy vọng của thế giới, hay là con rối ngoan ngoãn trong tay bọn CUI?
Các nhà khoa học CUI xung quanh đồng loạt gật đầu, mỉm cười với tôi, ánh mắt họ ánh lên vẻ ngưỡng mộ, kỳ vọng, và cả một chút… ghen tị? Dường như bọn họ thực sự tin rằng tôi là một “tài năng thiên bẩm”, một “chìa khóa” để giải quyết mọi vấn đề của CUI, và của thế giới này. Tôi thầm rủa trong bụng, nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên vẻ ngây ngô và yếu ớt.


0 Bình luận