Du Mộng
Hải Hà AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 1

Chương 14: Du thiên hạ, phi dị sự!

0 Bình luận - Độ dài: 8,491 từ - Cập nhật:

Cảm giác bị theo dõi không tan biến theo ánh mặt trời hay tiếng sóng vỗ. Nó trở thành một người bạn đồng hành bất đắc dĩ, một luồng khí lạnh lẽo len lỏi trong từng hơi thở khi tôi cố hòa mình vào nhịp sống của Đà Nẵng. Những bữa ăn ngon, ly bia mát lạnh, tiếng nhạc đường phố du dương… chỉ là những lớp vỏ bọc mỏng manh che đậy thực tại đầy rẫy bất an. Tôi không thể mãi trốn tránh trong vai một kẻ lãng du vô định. 

Tôi bắt đầu hướng sự chú ý đến những dấu hiệu bất thường mà trước đó chỉ lướt qua. Thành phố đang oằn mình tái thiết sau chiến tranh, nhưng bên dưới lớp bụi công trình và sự hối hả mưu sinh, những điều kỳ lạ vẫn âm thầm diễn ra.

Buổi chiều, tôi ngồi ở một quán nước nhỏ gần cảng Sơn Trà, khu vực vẫn còn nhiều nhà kho cũ kỹ, bỏ hoang – dấu tích rõ rệt của những trận không kích năm xưa. Tôi ngồi đọc một cuốn sách cũ vừa mua được ở chợ Hàn, không biết có phải vì dạo này tôi hạn chế dùng mắt nên thính lực của tôi tăng lên không nhưng chẳng cần sử dụng tiểu xảo gì thì những cuộc trò chuyện của những người khác trong quán trà đều được tôi nghe rõ mồn một, mấy bàn bên cạnh có một số công nhân vừa nghỉ tay, cũng có vài ngư dân đang đợi thuyền để ra biển khơi.

“Lại thêm thằng Tuấn ‘sẹo’ nữa,” một người đàn ông trung niên với làn da rám nắng khỏe mạnh cẩn thận nói nhỏ, cùng với chất giọng khàn đặc của mình thì ông tạo được thêm bầu không khí căng thẳng. “Tối qua đi ca đêm xong bảo về nhà, giờ vợ nó kiếm khắp nơi không thấy đâu. Y như thằng Mạnh tuần trước.”

“Lại khu nhà kho số 7 chứ gì?” Một người khác thở dài, vẻ mặt lo lắng. “Chỗ đó âm khí nặng lắm. Hồi xưa chiến tranh chết không biết bao nhiêu mạng ở đấy. Giờ thêm cái vụ…” Ông ta bỏ lửng câu nói, đưa tay làm dấu hiệu xua đuổi tà ma một cách kín đáo.

“Thôi, mấy ông cứ nói nhăng nói quậy, gì mà ma với chả quỷ” một người đàn ông chạc tuổi gắt lên. “Cảnh sát họ điều tra rồi, bảo là chắc say xỉn rơi xuống biển thôi, không khéo mấy thanh niên này có tình nhân bên ngoài lợi dụng để trốn đi để khỏi phải ở cùng với mấy mụ già khụ đế ở nhà đấy”.

“Xời ơi, ông thì biết cái gì! Cái thằng Tuấn ‘sẹo’ ấy, tửu lượng nó ba chai rượu đế còn chưa xi nhê, mà bảo say rơi xuống biển, nghe mà thấy thối như cá ươn để ba ngày nắng!” – một lão già râu ria bạc phếch, đang cầm điếu cày, phì một hơi khói đặc quánh rồi nhổ toẹt xuống đất, mặt cau lại như ngậm ớt. “Tôi nói thiệt, cái khu nhà kho số 7 đó không yên đâu. Hồi tôi còn trai tráng, đi lính về làm bảo vệ đêm, từng thấy bóng trắng lấp ló sau mấy cái thùng gỗ. Hỏi mấy thằng trẻ thì cứ cười hề hề bảo tôi lú, nhưng rồi đứa nào trực đêm cũng phải đổi ca.”

“Mẹ kiếp, hồi xưa tôi còn nghe có thằng Tám ‘lác’ bảo thấy người mặc quân phục Pháp đi lảng vảng ban đêm, tay cầm đèn dầu. Nó tưởng ăn trộm, tính phang cho một gậy, mà tới gần thì... địt mẹ, đèn cháy mà không có bóng!” – một gã trung niên đội nón lá rách, giọng nói lẫn tiếng lè nhè vì mới uống xong ly rượu sáng, chen vào làm cả đám im phăng phắc vài giây.

“Thôi thôi, mấy ông đừng hù nhau nữa!” – Một chị bán cá gần đấy góp chuyện, tay vẫn thoăn thoắt xẻ cá trích. “Người mất tích thì cũng là người, chứ ma cỏ cái con mẹ gì! Cái xóm này giờ ai cũng khổ, thiếu ăn từng bữa, đứa nào dại gì mà làm trò hù dọa. Có khi tụi nó bị ai bắt cóc hoặc dính vô mấy vụ hàng lậu cũng nên. Hồi tháng trước thằng cháu tôi cũng nghe có tiếng máy nổ lén chạy đêm dưới cầu tàu, rõ mồn một.”

“Ừ, nói vậy chứ không ai dám bén mảng tới cái kho số 7 ban đêm đâu. Tao thề, nghe tiếng gõ như ai dùng búa nện vô thùng tôn. Tao mà xạo, cho tao nuốt nguyên cái lưỡi câu!” – một gã lực điền cao lêu nghêu chỉ tay lên trời, miệng nhóp nhép nhai miếng trầu, nước đỏ chảy ra mép nhìn phát khiếp.

Cả nhóm lại rơi vào im lặng. Tiếng sóng vỗ bờ kè, tiếng chim biển ré lên từng hồi nghe gai người. Xa xa, khu nhà kho số 7 vẫn lù lù hiện ra như một cái bóng ma, giữa cái nắng sớm chưa đủ ấm để xua đi cái rờn rợn đang lẩn khuất trong lòng mỗi người…

Tôi đợi đến khi trời tối thì lại đi lượn quanh các con ngõ vắng ở chợ Hàn. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, những hình vẽ kỳ lạ lại xuất hiện trên vài bức tường ẩm thấp. Những ký hiệu kì lạ này khiến tôi phải dừng lại mà quan sát kỹ hơn. Những ký hiệu nguệch ngoạc không tuân theo quy tắc nào cả, trông chúng cứ như được vẽ lên bởi những đứa trẻ nghịch ngợm, thế nhưng khi bật thiên nhãn lên thì tôi lại thấy có một chút pháp lực nho nhỏ hiển hiện xung quanh chúng, mặc dù rất nhỏ mà thôi, thế nhưng điều này chứng tỏ rằng những nét vẽ này không thể nào do những đứa trẻ vẽ ra được. 

Trò mèo của mấy kẻ yếu đuối, Hắc Ảnh bình phẩm trong đầu tôi. Nếu là ta, ta sẽ khắc ấn chú thẳng vào linh hồn bọn chúng.

Đang mải mê quan sát thì một tiếng cằn nhằn vang vọng lại vào tai tôi. Một bà cụ bán hàng nước đang vừa thu dọn đồ đạc vừa làu bàu với cô con gái: “Quỷ tha ma bắt cái thằng ôn con nào vẽ bậy lên nhà bà nhá, để mà bà bắt được thì bà xẻ da cắt thịt tụi bây. Hết năm lần bảy lượt bà đây đã phải xách lồn lên dọn rồi! Chúng mày tưởng nhà bà là cái bãi cứt cho chúng mày trét à? Đồ cái lũ ranh con đầu đất, óc chó không có não, chỉ giỏi phá làng phá xóm! Mẹ cha tụi bây, đêm hôm không lo chui vô chăn ngủ với vợ, lại lén lút bày trò rợn người, hù thiên hạ? Tao mà biết thằng nào, tao đập cho rụng răng, cho khỏi ngậm mồm bịa chuyện nhảm!”

Bà vừa chửi, vừa hậm hực lấy cái rẻ lau quét quét cái mảng tường loang lổ đầy mực đen, mặt đỏ phừng phừng như mới đi xông hơi về. Cô con gái đứng bên cạnh chỉ dám im thin thít, mắt láo liên nhìn quanh xem có ai quen nghe được mấy câu rổn rảng của mẹ mình không.

“Rồi mai mốt tụi bây có biến thật thì ráng chịu. Nghiệp tụi bây gieo, đừng có lôi bà đây vào!” – Bà gằn từng chữ.

Dăm ba người đi ngang lặng lẽ cúi đầu bước nhanh, không ai dám nói gì thêm. Chỉ có tiếng bà cụ vẫn lầm bầm trong cổ họng, như muốn mắng cho cả cái xóm nghe thấy mà sợ không ai đủ tai để mà hiểu hết cơn tức giận của một người đã sống quá nửa đời người giữa những đợt sóng và bóng tối này.

Tôi rời đi với lòng đầy sự nghi hoặc, có thể những người dân xung quanh đây họ không thể cảm nhận được nguồn năng lượng tỏa ra từ những nét vẽ ấy, vậy thì mục đích của người vẽ là gì. Một ám hiệu gì đó sao, hay đấy là phương thức liên lạc của chúng?

Vài đêm sau, khi đang lang thang gần khu cảng cá Thọ Quang, tìm kiếm manh mối trong những quán nhậu bình dân, tôi vô tình nghe được cuộc cãi vã nho nhỏ giữa hai gã đàn ông trông khá khả nghi, ngồi khuất trong góc tối.

“Mẹ mày, mày làm rớt cục đá rồi hả?” Một gã có hình xăm con rết trên cổ gằn giọng, cố nén tiếng. “Mày có biết ‘hàng’ đó quan trọng thế nào không? Ông K mà biết được thì cả lũ chết chắc!”

“Tao… tao không cố ý,” gã còn lại run rẩy đáp, mặt cắt không còn giọt máu.  “Lúc tao giằng với thằng ranh con ở cái chợ đen, tao méo để ý, chắc lúc đó nó rớt… Tao tưởng nó chỉ là cái cục đá phát sáng thôi mà…”

“Phát sáng cái đầu mẹ mày!” Gã xăm trổ nghiến răng. “Thứ đó mà để bọn CUI hay tụi chó săn bên UCAA ngửi ra được mùi, thì không chỉ mày, mà cả cái lũ này xác định ngồi bóc lịch, hiểu chưa? Mày đéo hiểu cái mẹ gì hết!” Nó không nói nữa, chỉ liếc thằng kia bằng ánh mắt kiểu như chỉ chực lôi cổ ra mà vặn cho gãy mẹ nó cổ. 

Có những kẻ như “Ông K” đang thu gom hoặc buôn bán chúng, và chúng rõ ràng rất sợ bị các tổ chức như CUI phát hiện.

Đà Nẵng, dù mang trong mình sức sống và sự hối hả của một trung tâm kinh tế khu vực, vẫn giữ kín những bí mật của nó một cách chặt chẽ, đặc biệt là đối với một kẻ ngoại lai như tôi.

Tôi đã thử lân la ở những quán nước vỉa hè gần công trường xây dựng, giả vờ là sinh viên tìm việc làm thêm cố gắng bắt chuyện với cánh công nhân về những lời đồn đại tai nạn lao động bất thường mà tôi nghi ngờ có liên quan đến dị vật hoặc năng lượng lạ. Tôi la cà ở các chợ hải sản lúc tờ mờ sáng, nghe ngóng những câu chuyện của ngư dân về những “vùng biển lạ” hay những sinh vật kỳ dị họ vô tình bắt gặp. Tôi thậm chí còn cố tình đi lạc vào những khu nhà tập thể cũ kỹ nơi những người dân lao động nghèo sinh sống với hy vọng nghe được lời than phiền về “ma ám” hay những hiện tượng không giải thích được.

Nhưng tất cả chỉ như muối bỏ bể.

“Bộ mi rảnh lắm hay răng, cứ tò tò hỏi ba cái chuyện tào lao chi vậy?” – Một gã bốc vác thân hình như cột điện bê tông ở cảng Sơn Trà nheo mắt, giọng như sấm giữa trời nắng gắt. Hắn liếc tôi một cái sắc lẹm, rồi gằn giọng: “Lo đi kiếm cơm đi cha nội. Cứ lo hóng mấy thứ đó, có ngày mất xác không biết vì mô.”

“Mấy cái vệt bậy bạ trên tường đó hả?” – Con nhỏ bán bánh tráng trộn gần chợ Hàn liếc qua rồi hất mặt, tay vẫn lắc lắc bịch bánh trộn. “Tui nghĩ mấy thằng chơi graffiti nó vẽ chứ ai. Nhìn cũng nghệ nghệ đó chớ, mắc chi mà sợ? Ở đây riết quen rồi, có chi đâu mà ớn!”

“Biết chi không, tui nói thiệt, cái chỗ kho số 7 đó, ban đêm đi ngang qua là da gà nổi rần rần à nghe!” – Một ông xe ôm già đứng gần đó góp miệng, kéo cao cái khăn rằn rồi rít một hơi thuốc. “Hồi năm ngoái có thằng nhỏ say chạy lạc vô đó, sáng mai tìm được, mặt nó trắng bệch, mắt trợn ngược, ấp úng nói không nên lời, rồi bỏ xứ đi luôn, tởn tới già!”

Ngay cả trong mấy quán bar lụp xụp, tối om như hủ nút, mùi rượu lộn với mùi khói thuốc và nước mắm mặn mòi còn chưa khô dưới gót giày, khi tôi mở miệng hỏi đến “ông K” hay “cục đá phát sáng”, thằng bartender chỉ nhếch mép cười khẩy. “Hề, trai tơ như mi mà đâm đầu vô mấy chuyện đó là tự đào hố chôn thân đó. Uống ly ni rồi về đi. Biết chi nhiều, sớm muộn cũng lòi đầu vô bao.”

Tôi nhận ra rằng cứ loanh quanh hỏi như này cũng không phải cách, có thể người dân họ sẽ biết gì đó, hoặc cũng có thể họ chẳng biết gì. Thế nhưng có những thứ họ không dám nói, cũng sẽ không muốn nói tới, bởi vì trong nhận thức người ở đây đó là những thứ không nên nhắc tới. Nó giống như một điều khiêng kị không thể nhắc tới. Người ta có câu ‘biết nhiều chết sớm’ mà, nên cũng không thể trách họ được, họ chỉ là những người lao động cực nhọc kiếm từng đồng với mong muốn sống qua ngày mà thôi, còn tôi lại là kẻ từ đâu đến cố gắng làm xáo trộn cuộc sống của họ.

Khi nghĩ đến vậy tôi lại thấy mình sai ngay từ đầu rồi, sai ngay từ hướng đi ban đầu. Muốn bắt cọp thì phải vào hang cọp. Tôi đang muốn bắt cọp mà lại đi vào làng dân thì chẳng phải là đà điểu chui đầu vào cát sao.

Ha! Ta đã nói rồi mà! Hắc Ảnh hả hê trong tâm trí tôi. Cách làm của ngươi quá mềm yếu, quá ngây thơ! Chỉ cần một chút áp lực, một chút sợ hãi… Chúng sẽ tự động phun ra hết! Sao cứ phải đóng vai thiện lương làm gì cho mệt xác?

Tôi quay lại quán trọ cũ rích của mình, trong màn đêm yên tĩnh tôi phải suy nghĩ làm sao để có thể tiếp cận những người ‘trong ngành’ được, đầu tiên tôi nghĩ đến chợ đen, thế nhưng các thế lực ở đó quá phức tạp, tôi không thể đi vào đấy mà không biết gì được. Rồi tôi nghĩ đến các địa điểm tâm linh mà người dân nhắc đến gần đây, nếu đấy là các dị vật hoặc các dị chủng đang ở đó thì tôi sẽ có thêm manh mối, nó quá nguy hiểm, chưa nói đến việc tôi có đánh lại dị vật hay dị chủng ở đó hay không, hiện tại tôi chưa trực tiếp chạm chán với các dị chủng bên ngoài bao giờ, tôi vẫn chưa cân đo được sức mạnh của bản thân mình là bao nhiêu. Với cả nếu ở đấy là dị vật thì hẳn là sẽ có rất nhiều người nhắm đến.

Tôi chợt nghĩ đến một cái tên ‘Lê Vân Khánh’ Đó là cái tên mà anh Hàn đã dặn tôi trước khi đi, “Cô ta là một con cáo già, nhưng biết cách giữ lời hứa, nếu cái giá đủ hấp dẫn.”

Tôi quá thiếu thông tin về thế giới này, nên hiện giờ tôi không còn lựa chọn nào khác. Nhưng làm thế nào để tìm được một nhân vật khét tiếng như vậy trong cái thế giới ngầm rộng lớn này? Cô ta chắc chắn không có địa chỉ văn phòng hay số điện thoại công khai.

Để nói đến nơi thu thập thông tin tốt nhất thì chắc hẳn là ở chợ đen, tôi từng nghe được một ông chú nói thế này ‘ở chợ đen mày có thể mua được mọi thứ, miễn là mày có đủ tiền. Nếu mày không mua được, chứng tỏ mày không có đủ tiền hoặc mày không có giá trị’

Nếu đã đến chợ đen thì không thể mang bộ mặt non nớt, lương thiện đi được rồi. Tôi đi một vòng quan sát xung quanh. thỉnh thoảng dừng lại ở những quầy hàng bán đồ công nghệ cũ, vũ khí năng lượng độ chế, hay những vật phẩm trông có vẻ kỳ lạ, tỏa ra năng lượng mờ nhạt.

Sau khi lượn đi lượn lại vài vòng thì tôi quyết định tiếp cận một gã đàn ông gầy gò, mặt mũi có vẻ lanh lợi, đang bày bán mấy con chip nhớ cũ và thiết bị nghe lén tự chế.

“Tôi cần tìm một người,” tôi nói nhỏ, “Người có thể cung cấp những thông tin đặc biệt. Hoặc những món hàng hiếm có.”

Gã bán hàng liếc tôi từ đầu đến chân, ánh mắt dò xét. “Thông tin gì? Hàng gì?” Hắn hỏi.

“Lê Vân Khánh.”

Nghe thấy cái tên đó, gã bán hàng khựng lại, ánh mắt hắn thoáng chút ngạc nhiên, rồi lại nhanh chóng trở lại vẻ thờ ơ. “Cái tên đó…” Hắn cười khẩy. “Muốn tìm ‘Bà Chúa Chợ Đen’ thì không dễ vậy đâu.”

Bà Chúa Chợ Đen? Biệt danh nghe khá kiêu đấy chứ nhỉ, liệu sau này mình có nên tự đặt cho bản thân một cái biệt danh không nhỉ? Ví dụ như ‘Ông hoàng bóng tối’ chẳng hạn.

Hả? Lần đầu tiên tôi thấy Hắc Ảnh giật mình bất ngờ đến vậy đấy.

Ngươi có thể coi như là chưa nghe thấy gì không, đấy chỉ là suy nghĩ tự do của ta mà thôi! Tôi hơi xấu hổ khi mà suy nghĩ của mình bị đọc như vậy.

“Ra giá đi” Gã bán hàng nhìn tôi lắc đầu. “Tiền không phải lúc nào cũng giải quyết được mọi chuyện, nhóc à. Tìm bà Khánh… còn cần cái khác nữa.” Hắn nhìn tôi đầy ẩn ý.

Tôi nhíu mày. “Là?”

“Chứng tỏ mình không phải là ‘chó săn’ của bọn áo trắng, hoặc một thằng ngu chỉ biết vung tiền.” Hắn nói, rồi chỉ tay về phía một con hẻm tối gần đó. “Trong kia có một sòng bạc mini mới mở. Nghe nói chủ sòng mới chiếm địa bàn, có một món đồ khá hay ho vừa ‘mượn tạm’ được của đối thủ. Nếu cậu lấy được thứ đó về đây… thì may ra…” Hắn nhún vai.

Tôi nhìn về phía con hẻm tối tăm, rồi lại nhìn gã bán hàng. “Thứ đó là gì?”

“Một chiếc nhẫn bạc cũ,” gã đáp, “Trông không có gì đặc biệt, nhưng nghe nói ai đeo vào thì may mắn bất ngờ. Cứ vào đó, hỏi chơi vài ván bài, rồi ‘mượn tạm’ chiếc nhẫn trên tay gã quản lý sòng là được.” Hắn cười nhăn nhở.

“Được.” Tôi gật đầu. “Nếu tôi lấy được nó về?”

“Thì tôi sẽ chỉ cho cậu cách… để lại lời nhắn cho người của bà Khánh.” Gã bán hàng nhếch mép.

Ánh mắt nhìn về phía con hẻm tối tăm, nơi gã bán hàng vừa chỉ tay. Không khí từ đó phả ra ẩm thấp, mang theo mùi rác thải và cả một thứ mùi ngai ngái khó tả, khác hẳn sự ồn ào, náo nhiệt nhưng tương đối “sạch sẽ” của khu chợ đen bên ngoài. Bên trong đó là sòng bạc, là hang ổ của một băng nhóm mới nổi, và là nơi tôi phải thực hiện cái “bài kiểm tra” chết tiệt này.

Ha! Hắc Ảnh thì thầm trong tâm trí, giọng điệu đầy phấn khích. Để xem lần này ngươi sẽ làm nên trò trống gì, hay lại thất bại thảm hại như mọi khi?

Tôi lờ đi lời chế nhạo, rảo bước vào con hẻm. Bóng tối lập tức bao trùm lấy tôi, như thể vừa bước qua một cánh cổng vô hình ngăn cách hai thế giới. Ánh đèn đường vàng vọt từ ngoài chợ đen chỉ còn hắt lại những vệt sáng yếu ớt, leo lét trên những bức tường loang lổ, ẩm mốc. Không khí đặc quánh lại, nặng nề hơn, và tĩnh lặng đến rợn người, chỉ có tiếng bước chân của chính tôi vang vọng đơn độc.

Con hẻm không dài lắm, tôi cẩn thận bước đi. Dù sao cũng đi vào nơi chưa biết trước nên tôi cẩn thận bật Thiên nhãn lên một chút, một phần để tự trấn an bản thân, một phần tôi cũng không chắc nếu bị tấn công bất ngờ thì tôi có tránh được không hay là lại nằm bắt động một chỗ trước khi được sử dụng Thiên nhãn. Có vài ánh mắt dò xét từ những ô cửa sổ tối om hai bên hẻm, mang theo sự cảnh giác và thù địch. 

Cuối con hẻm hiện ra một cách cửa cũ kĩ màu xanh đậm hiện rõ những nốt bong tróc thành từng mảng. Không có bất kì biển hiệu hay người nào ở ngoài, nhưng khi tôi dùng thiên nhãn quét qua hiện ra trước mặt tôi là những nguồn năng lượng hỗn loạn, có vẻ như tôi tìm đúng chỗ rồi.

Trước khi vào thì tôi chỉnh lại cổ áo đang ngổn ngang của mình, sau đó đẩy cửa bước vào. Không gian bên trong không quá lớn nhưng cũng không đến nỗi gọi là chật chội, có thể là vì không khí nơi đây tạo thành khiến cho không gian cảm giác khá ngột ngạt, những làn khói thuốc dày đặc, các loại mùi rượu bia, mùi mồ hôi trộn lẫn hòa vào nhau. Xung quanh những chiếc bàn cũ kĩ là những con bạc đang chăm chú vào những chiếc lá bài trên tay, gương mặt co rúm cả vào, ai nấy đều mang khuôn mặt đỏ chót, người thì vì say rượu, có người thì lại vì tức giận vì vừa thua bạc. Tiếng xóc đĩa, tiếng la hét, tiếng chửi thề,.. Tất cả hòa vào thành một bản giao hưởng hỗn loạn. Tôi khẽ cau mày, những âm thanh như những cơn sóng liên tục tạt thẳng vào.

Khi tôi đẩy cửa bước vào có một số người quay sang nhìn tôi, đa phần mọi người sẽ lập tức quay đi luôn, nhưng có một vài gã vai u thịt bắp, mặc áo ba lỗ xăm trổ đầy mình vẫn giữ nguyên ánh mắt thăm dò tôi, có vẻ là bảo kê của sòng bài này. Tôi bước vào, khẽ quét mắt qua một số vị trí góc phòng.

Phía bên trong góc phòng bên phải có một gã đàn ông trung niên với chiếc bụng phệ mặt mày bóng nhẫy, cầm chiếc xì gà phì phèo trên tay. Nhân vật điển hình của các nơi như thế này, trên tay gã đeo đầy những chiếc nhẫn vàng lấp lánh. Ánh mắt đảo qua đảo lại quanh sòng bạc. Bên cạnh hắn có hai gã vệ sĩ đứng hai bên, nhìn qua thì chẳng cần nói ai cũng biết gã là chủ của cái sòng bạc này.

Trong đống nhẫn vàng sáng chói của gã thì tại ngón áp út tay trái hắn lại có một chiếc nhẫn bạc cũ kỹ lộ ra vẻ nhợt nhạt, không có họa tiết, cũng chả có hoa văn gì đặc sắc, trông lạc lõng đến khó tin.

Sao tôi cảm giác cứ như đang đi làm mấy cái nhiệm vụ cấp thấp trong mấy cái RPG vậy nhỉ, một khung cảnh kinh điển và một hình tượng kinh điển, đã thế nhiệm vụ còn hiện rõ ngay trước mắt nữa chứ. Thôi thì cũng không nghĩ nhiều nữa, dù sao người ta đã dâng mồi đến tận miệng rồi cơ mà.

Tôi tiến tới một bàn chơi Xì Dách gần góc tường còn trống một chỗ. Tôi ngồi xuống mà không hỏi, đặt mấy tờ tiền lẻ lên bàn. Gã chia bài nhìn tôi thoáng qua.

“Lạ mặt đấy,” hắn nói.

“Tôi đi ngang” tôi đáp.

Hắn nhún vai như thể muốn nói ‘sao cũng được’ sau đó bắt đầu chia bài, tay hắn nhanh thoắt chả khác một chiếc máy là bao. Điều quan trọng là vị trí này là nơi thuận lợi nhất cho việc quan sát, tôi cố gắng thắng một chút, dù sao thì tiền sinh hoạt tôi mang đi cũng không nhiều, thuận tiện kiếm một chút tiền cũng được mà.

Gã béo ấy vẫn ngồi một chỗ không hề nhúc nhích, chiếc nhẫn bạc trên tay được hắn xoay liên tục, tôi không nghĩ là hắn thích chiếc nhẫn đến vậy, vì nhìn đi nhìn lại thì đó là chiếc nhẫn duy nhất không có họa tiết nào cả. Dựa trên động tác tay thì hắn xoay nhẫn theo kiểu một thói quen, giống như người ta nghịch bật lửa hay rút thuốc mà không nhận ra mình đang làm gì.

Tôi khẽ cau mày ra vẻ chán nản rồi đứng dậy đi về phía quầy bar, một cô gái với khuôn mặt xinh đẹp đang cầm khăn lau những chiếc cốc vừa rửa xong, thấy tôi đi lại cô ngẩng đầu lên, và hỏi:

“Gì cho anh đây?” giọng cô khàn, có chút mỏi mệt.

“Cái mạnh nhất,” tôi nói.

Cô rót rượu vào một chiếc ly thủy tinh rồi đặt trước mặt tôi. Tôi cầm lấy ly, quay lưng về phía gã quản lý, tựa nhẹ vào quầy như thể đã có men trong người.

Có một tiếng quái vang lên từ bàn bài gần đây, một thanh niên khoảng 18 tuổi đập tay mạnh xuống bàn, các quân bài văng xuống đất:

“Địt mẹ! Chúng mày chơi cái kiểu gì đấy”

Có vẻ tôi đã đoán đúng, ở tại một sòng bài như thế này thì việc xảy ra vai ba vụ cãi vã cũng là chuyện thường ngày mà thôi.

Tôi quay mặt lại vào phía quầy bar rồi nhấc ly rượu lên thưởng thức một hụm, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng lên mũi tôi, thế nhưng tôi lại chẳng có vẻ gì là khó chịu cả, thứ đồ uống này nếu so với những gì đám dưới thành phố ngầm nhét cho tôi thì chẳng đáng là gì.

“Tủy lượng tốt thật” Cô gái quầy bar lên tiếng.

“Chà! Cũng gọi là tạm ổn” Tôi đáp, cô ấy không nói gì chỉ khẽ gật đầu.

Tôi thả lỏng cơ thể, tay vẫn trong túi áo. Từ trong lớp vải, một thứ tối như bồ hóng lặng lẽ lướt đi.

Sau khi thành công thu hút được sự chút ý của gã béo vào vụ cãi vã, tôi thành công sử dụng Hắc Ảnh để kéo chiếc nhẫn ra khỏi tay hắn, sức mạnh của Hắc Ảnh khá phù hợp để đi ăn trộm đấy chứ, hay từ giờ ta gọi là Hắc Tặc đi.

Ngươi muốn chết à? Hắc Ảnh gầm lên trong đầu tôi.

Chỉ đùa! chỉ đùa chút thôi, tên này đúng là chả biết đùa gì cả.

Tôi đặt ly rượu xuống, gật đầu với cô gái bartender.

“Cảm ơn.”

“Còn chơi nữa không?” cô hỏi.

“Tôi nghĩ mình đủ may mắn rồi,” tôi nói.

Tôi rời đi như thể mình chỉ vừa ghé vào giết thời gian. Phía sau, tiếng tranh cãi vẫn còn, ai đó đòi chia lại ván bài. 

Chỉ đến khi tôi đã ra khỏi khu sòng bạc, rẽ qua một con hẻm nhỏ đầy rác và đèn tắt, tôi mới dừng bước. Thò nhẹ tay vào trong túi áo, nhìn ngắm chiến lợi phẩm đầu tiên của bản thân, cũng không tệ đấy chứ.

Trời đã về khuya, khu chợ đen gần cầu Trần Thị Lý không còn ồn ào, náo nhiệt như lúc chạng vạng. Ánh đèn đường vàng vọt hắt xuống những quầy hàng đã thưa thớt người mua kẻ bán, tạo nên một khung cảnh có phần tiêu điều. Không khí đặc quánh mùi khói thuốc, mùi ẩm mốc, và cả mùi năng lượng hỗn tạp của những kẻ sống ngoài vòng pháp luật.

Tôi chỉnh lại quần áo xộc xệch, rồi rảo bước quay lại quầy hàng của gã bán chip nhớ và thiết bị nghe lén. Gã vẫn còn ở đó, đang lúi húi thu dọn mớ đồ nghề lỉnh kỉnh của mình, chuẩn bị kết thúc một đêm buôn bán. Thấy tôi xuất hiện từ bóng tối, gã ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên, rồi lại nhanh chóng trở lại vẻ thờ ơ, lọc lõi thường thấy.

“Sao? Quay lại mua thêm hàng à?” Gã hỏi, giọng điệu có chút giễu cợt.

Tôi không đáp lời, chỉ lặng lẽ tiến lại gần, rút chiếc nhẫn bạc từ trong túi áo ra, kín đáo đặt lên mặt quầy hàng ọp ẹp.

Ánh mắt gã bán hàng lập tức dán chặt vào chiếc nhẫn. Gã cầm nó lên, xoay qua xoay lại dưới ánh đèn vàng vọt, kiểm tra kỹ lưỡng từng chi tiết. Mặt nhẫn bạc trơn láng phản chiếu ánh sáng mờ ảo, không có gì đặc biệt.

“Không tệ… không tệ chút nào…” Gã lẩm bẩm, đôi mắt híp lại ánh lên vẻ hài lòng và có phần kinh ngạc. 

Tôi vẫn giữ im lặng, chỉ nhìn thẳng vào mắt gã.

Gã bán hàng cười khẩy, cất chiếc nhẫn vào một chiếc túi nhỏ đeo bên hông. “Được rồi, giữ lời hứa.” Gã hạ giọng, ghé sát vào tai tôi, thì thầm nhanh chóng. “Bà Khánh không phải người dễ gặp. Ngươi không thể tìm đến bà ấy trực tiếp. Nhưng có một cách để lại lời nhắn.”

Gã lấy ra một mẩu giấy da dê nhỏ xíu, nhàu nát, vẽ lên đó một ký hiệu kỳ lạ bằng thứ mực đen đặc sệt – một con mắt cách điệu với ba đường gạch chéo bên dưới. “Đến quán trà ‘Vô Ưu Lâu’ trên đường Bạch Đằng. Tìm góc khuất nhất, nơi có bức bình phong vẽ hình chim phượng hoàng. Đặt ký hiệu này dưới chân bình phong vào đúng giờ Tý đêm nay. Sẽ có người của bà ấy đến lấy.”

Gã dúi mẩu giấy vào tay tôi. “Nhớ kỹ, chỉ một lần duy nhất. Và đừng cố gắng theo dõi hay làm điều gì ngu ngốc. Người của bà Khánh không thích bị làm phiền đâu.” Gã nháy mắt đầy ẩn ý, rồi quay lại tiếp tục thu dọn hàng hóa, như thể cuộc trao đổi vừa rồi chưa từng xảy ra.

Tôi nắm chặt mẩu giấy da dê trong tay, cảm nhận bề mặt thô ráp và mùi mực tanh nồng. Vô Ưu Lâu. Bức bình phong chim phượng hoàng. Ký hiệu con mắt. Giờ Tý. Những thông tin mơ hồ, bí ẩn, nhưng là manh mối duy nhất tôi có để tiếp cận Lê Vân Khánh.

Tôi gật đầu, rồi nhanh chóng quay người, hòa mình vào bóng tối của khu chợ đen đang dần tan. Cảm giác vừa nhẹ nhõm vì đã hoàn thành nhiệm vụ, vừa căng thẳng, hồi hộp trước cuộc gặp gỡ sắp tới với “Bà Chúa Chợ Đen”. Một nhân vật tầm cỡ như vậy, liệu có dễ dàng giúp đỡ một kẻ vô danh tiểu tốt như tôi? Và cái giá tôi phải trả… sẽ là gì?

Trở về phòng trọ tôi khóa chặt cửa ngồi xuống chiếc giường cũ kỹ. Tôi lấy chiếc nhẫn bạc… à không, mẩu giấy da dê ra ngắm nghía dưới ánh đèn ngủ mờ ảo. Ký hiệu con mắt với ba đường gạch chéo… trông vừa cổ xưa, lại vừa mang một vẻ quyền lực bí ẩn.

Có vẻ như đêm nay tôi sẽ không thể ngủ được rồi, cứ mỗi khi nằm xuống là các kí ức của ngày hôm nay lại hiện lên trong đầu. Lê Vân Khánh… “con cáo già” trong lời anh Hàn, “Bà Chúa Chợ Đen” theo lời gã bán hàng… Cô ta thực sự là người như thế nào? Liệu cô ta có thực sự giúp tôi tìm kiếm thông tin, hay chỉ lợi dụng tôi cho mục đích riêng?

Sợ hãi một người đàn bà mà ngươi còn chưa gặp mặt? Thật yếu đuối! Sao không nghĩ xem, nếu cô ta không hợp tác, thì cứ để ta ‘nói chuyện’ phải trái với cô ta?

Im đi. Tôi gạt đi. 

Đồng hồ điểm 12h báo hiệu đã đến thời gian tôi phải hành động. Tôi cất kỹ mẩu giấy da dê vào túi áo trong khoác lên mình chiếc áo khoác mỏng, và lặng lẽ rời khỏi phòng trọ, hòa mình vào màn đêm tĩnh lặng của thành phố cảng.

Đêm tại thành phố cảng đối nghịch với vẻ náo nhiệt, ồn ào của ban ngày, nơi đây chìm sâu vào trong không gian tĩnh lặng. Chỉ còn ánh đèn đường vàng vọt hắt xuống những con phố vắng, kéo dài bóng tôi đơn độc trên vỉa hè ẩm ướt. Khoảnh khắc chuyển giao giữa ngày cũ và ngày mới cũng là thời điểm mà thế giới ngầm thường bắt đầu hoạt động mạnh mẽ nhất.

Tôi kéo cao cổ áo khoác bước chân nhanh hơn hướng về phía Bạch Đằng, con đường ven sông Hàn nổi tiếng, tiếng chân tôi vang vọng khe khẽ trong không gian tĩnh mịch nơi đây. Mọi thứ quá yên lặng đến mức tôi có thể nghe được tiếng thở của chính mình, trong lòng tôi có cảm giác bất an lạ thường, tôi dùng Thiên Nhãn khẽ quét qua những góc khuất.

Ngươi đang làm cái trò mèo gì vậy? Hắc Ảnh càu nhàu. Đi đưa thư như một thằng nhóc sai vặt. Sao không xông thẳng vào tìm con mụ cáo già đó luôn đi?

Chúng ta đang đi nhờ cậy người ta thì tất nhiên phải chơi theo sân nhà rồi. Tôi đáp.

Cuối cùng, tôi cũng đến được địa chỉ ghi trên mẩu giấy – Vô Ưu Lâu. Trái với cái tên thanh thoát, quán trà nằm nép mình giữa những cửa hàng thời trang và quán bar hiện đại đã đóng cửa im lìm, trông khá cũ kỹ và không mấy nổi bật. Cánh cửa gỗ lim chạm khắc tinh xảo khép kín, không một ánh đèn hắt ra từ bên trong. Nếu không có địa chỉ cụ thể, khó ai có thể nghĩ rằng đây là một địa điểm quan trọng trong thế giới ngầm.

Tôi liếc nhìn xung quanh, đảm bảo không có ai theo dõi. Đường phố vắng tanh, chỉ có vài chiếc xe vệ sinh tự hành đang lặng lẽ làm việc ở phía xa. Tôi hít một hơi sâu, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ không khóa.

Bên trong tối hơn tôi tưởng, chỉ có ánh trăng mờ ảo từ bên ngoài chiếu qua khung cửa sổ lớn, soi rọi một không gian bài trí theo phong cách cổ xưa, trang nhã. Bàn ghế gỗ trầm, những bức tranh thủy mặc treo tường, và mùi hương trầm thoang thoảng tạo nên một bầu không khí tĩnh lặng, u tịch, khác hẳn sự hỗn loạn của khu chợ đen.

Theo lời chỉ dẫn, tôi đi về phía góc khuất nhất của quán trà. Và ở đó, đúng như lời gã bán hàng nói, là một bức bình phong lớn bằng gỗ quý, được chạm khắc tinh xảo hình ảnh đôi chim phượng hoàng đang múa lượn giữa mây trời. Bức bình phong đứng sừng sững, che khuất một phần không gian phía sau, tạo thành một góc riêng tư và bí mật.

Tôi lại nhìn quanh lần nữa, căng tai lắng nghe mọi tiếng động, dù là nhỏ nhất. Vẫn chỉ có sự im lặng. Tôi quỳ xuống, cẩn thận lấy mẩu giấy da dê từ túi áo trong, đặt nó xuống sát chân bức bình phong, nơi bóng tối dày đặc nhất. Ký hiệu con mắt với ba đường gạch chéo đen nhánh nổi bật trên nền gỗ tối màu.

Tôi đứng dậy lùi lại vài bước rồi nhanh chóng quay người, nhẹ nhàng rời khỏi Vô Ưu Lâu, khép lại cánh cửa gỗ sau lưng, trả lại sự tĩnh lặng vốn có cho quán trà bí ẩn.

Trở về căn phòng tôi khóa trái cửa rồi ngồi xuống mép giường. màn đêm bên ngoài vẫn tĩnh lặng như vậy, dù sao thì đêm nay tôi đã xác định là không thể ngủ được, thành ra tôi đành dành cả tối nay để luyện tập.

Tôi ngồi thiền điều hòa năng lượng bên trong cơ thể, sau bao năm luyện tập thì nguồn năng lượng trong cơ thể tôi đã ổn định rất nhiều, không còn hỗn loạn như trước nữa, những năng lượng tôi giải phóng ra cũng đã không bị lãng phí. Mặc dù tôi vẫn chưa thể tự do sử dụng toàn bộ sức mạnh Hắc Ảnh, nhưng tôi đã điều khiển được một phần nào..

Bầu trời bắt đầu hửng sáng, Đà Nẵng đón những tia nắng chiếu xuống lần đầu tiên trong nà, tiếng gà gáy xa xa vang lên, kèm theo tiếng của các phương tiện đi lại trên những con phố.

Tôi ở trong phòng cả buổi sáng, tôi không biết rằng người bao lâu thì họ sẽ phản hồi lại. Đến gần trưa tôi định ra ngoài kiếm chút gì đó bỏ bụng thì một tiếng ‘cạnh’ rất khẽ vang lên từ phía cửa phòng, có một vật nhỏ được nhét qua khe cửa.

Khi tôi nhìn qua khe cửa thì không có lấy một bóng người, hành lang vắng tanh. Tôi cẩn thận mở hé cửa, nhanh chóng nhặt vật đó lên rồi đóng sập cửa lại, khóa trái. Đó là một miếng gỗ nhỏ, được chạm khắc tinh xảo thành hình một con cáo đang cuộn mình ngủ, trông khá cũ kỹ. Không có chữ viết, không có ký hiệu gì khác. Nhưng khi tôi chạm vào, Thiên Nhãn khẽ rung lên, cảm nhận được một luồng năng lượng rất yếu, rất tinh vi được ẩn giấu bên trong – một loại năng lượng dẫn đường.

Tôi xoay miếng gỗ trong tay, suy nghĩ. Đây chắc chắn là tín hiệu hồi đáp từ Lê Vân Khánh.

Tôi tập trung Thiên Nhãn vào miếng gỗ, cố gắng cảm nhận rõ hơn luồng năng lượng ẩn chứa bên trong. Nó giống như một sợi chỉ mỏng manh, chỉ về một hướng nhất định. Hướng Tây Bắc.

Và rồi, một hình ảnh mờ ảo hiện lên trong tâm trí tôi khi chạm vào miếng gỗ: một tòa nhà cao tầng hiện đại, với sảnh vào sang trọng, đông đúc người qua lại, và… những bàn chơi bài lấp lánh ánh đèn. Một sòng bạc? 

Tôi cất miếng gỗ vào túi, thay một bộ quần áo tươm tất hơn bộ đồ cũ kỹ thường ngày, cố gắng tạo vẻ ngoài bình thường nhất có thể. Giấu đi con dao găm nhỏ CUI trang bị vào trong ống quần, kiểm tra lại thiết bị liên lạc, tôi hít một hơi sâu rồi rời khỏi phòng trọ.

Theo sự chỉ dẫn mơ hồ của luồng năng lượng từ miếng gỗ, tôi bắt taxi đến khu vực trung tâm thành phố sầm uất. Tòa nhà hiện ra đúng như hình ảnh trong tâm trí tôi – một khách sạn kiêm casino hạng sang, với kiến trúc kính và thép hiện đại, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Sảnh vào rộng lớn, đông đúc người qua lại, từ những doanh nhân lịch lãm đến những du khách ăn mặc thời thượng, và cả những kẻ trông có vẻ… không bình thường, với ánh mắt sắc lẻm và năng lượng ẩn giấu.

Tôi bước vào sảnh, cố gắng hòa mình vào đám đông. Luồng năng lượng dẫn đường từ miếng gỗ trở nên rõ ràng hơn, chỉ về phía khu vực thang máy dành cho khách VIP ở cuối sảnh. 

Hai vệ sĩ cao lớn mặc vest đen, tai đeo thiết bị liên lạc, lập tức chặn tôi lại. “Xin lỗi, khu vực này chỉ dành cho khách VIP. Ngài có thẻ thành viên không?” Một tên hỏi.

Tôi rút miếng gỗ hình con cáo ra khỏi túi, đưa cho tên vệ sĩ xem. Hắn nhìn miếng gỗ, rồi nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên. Hắn gật đầu với tên còn lại, rồi ra hiệu cho tôi đi theo.

Hắn dẫn tôi vào một thang máy riêng, bấm nút tầng cao nhất – tầng áp mái. Thang máy di chuyển êm ru, không một tiếng động. Bên trong chỉ có tôi và tên vệ sĩ mặt lạnh như tiền. 

Cửa thang máy mở hiện ra một hành lang trải thảm đỏ sang trọng, dẫn đến một cánh cửa gỗ mun duy nhất ở cuối hành lang. Tên vệ sĩ dừng lại trước cửa, gõ nhẹ ba tiếng theo một nhịp điệu đặc biệt, rồi đứng sang một bên, im lặng chờ đợi.

Cánh cửa từ từ mở ra, không một tiếng động. Bên trong là một căn phòng rộng lớn, bài trí xa hoa nhưng có phần kỳ lạ. Ánh sáng vàng dịu hắt ra từ những chiếc đèn lồng đỏ treo cao, soi rọi những bộ bàn ghế bằng gỗ quý chạm khắc tinh xảo, những bức bình phong lụa vẽ cảnh sơn thủy hữu tình, và cả những tủ kính trưng bày đồ cổ trông có vẻ đắt tiền và… bí ẩn. Mùi hương trầm và trà thảo dược cao cấp thoang thoảng trong không khí, tạo nên một cảm giác vừa thanh tịnh, vừa quyền lực khó tả.

Giữa phòng, trên một chiếc ghế tựa lớn bọc gấm đỏ thêu phượng, một người phụ nữ đang ngồi đó, ung dung thưởng trà. Dáng vẻ cô ta thanh thoát, tao nhã, mặc một bộ sườn xám cách tân màu xanh ngọc bích, tôn lên những đường cong quyến rũ. Mái tóc đen dài được búi cao một cách cầu kỳ, cài một chiếc trâm bạc tinh xảo. Gương mặt cô ta xinh đẹp sắc sảo, đôi mắt phượng đen láy, sâu thẳm, như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của người đối diện. Dù trông khá trẻ, có lẽ chỉ trạc tuổi tôi hoặc hơn một chút, nhưng khí chất toát ra từ cô ta lại vô cùng già dặn, khôn ngoan, và đầy quyền lực.

Đây… chính là Lê Vân Khánh. Cô ta trẻ hơn rất nhiều so với những gì tôi tưởng tượng.

Trông cũng được đấy chứ, Hắc Ảnh bình phẩm, giọng điệu có chút khác lạ, không hoàn toàn là chế nhạo. 

Lê Vân Khánh ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng nhìn thẳng vào tôi. Một nụ cười nhẹ nhàng, bí ẩn nở trên môi cô ta. “Chào mừng cậu, Lý Hạ. Nghe nói… cậu đang tìm tôi?” Giọng nói cô ta trong trẻo, ngọt ngào như tiếng chuông bạc, nhưng lại ẩn chứa một sự sắc bén và quyền uy không thể xem thường.

Đôi mắt phượng đen láy của Lê Vân Khánh xoáy sâu vào tôi, như muốn nhìn thấu tâm can, đọc vị mọi suy nghĩ ẩn giấu. Nụ cười trên môi cô ta vẫn giữ nguyên vẻ bí ẩn, vừa quyến rũ lại vừa đầy thách thức. Không khí trong căn phòng sang trọng nhưng tĩnh lặng này bỗng trở nên nặng nề hơn, áp lực vô hình từ người phụ nữ trẻ tuổi này còn đáng sợ hơn cả những tên bảo kê hay đám côn đồ tôi từng đối mặt.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, dù tim đang đập nhanh hơn. “Chào cô Khánh. Đúng vậy, tôi có vài chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ.” Tôi đáp, giọng cố giữ vẻ tôn trọng nhưng không quá khúm núm.

Lê Vân Khánh nhướng nhẹ đôi mày thanh tú, ra hiệu về phía chiếc ghế đối diện. “Mời ngồi. Có chuyện gì mà một người… đặc biệt như cậu lại cần đến sự giúp đỡ của một kẻ buôn tin tầm thường như tôi?” Cô ta rót thêm một chén trà nóng hổi, đẩy về phía tôi, động tác tao nhã, không chút vội vã.

Tôi ngồi xuống, cảm nhận sự mềm mại của lớp đệm gấm cao cấp. Mùi hương trà thảo dược thoang thoảng giúp tâm trí tôi dịu lại đôi chút. Tôi nhấp một ngụm trà, vị ngọt thanh lan tỏa, rồi nhìn thẳng vào Lê Vân Khánh. “Tôi cần thông tin. Thông tin về một người hoặc một tổ chức đang theo dõi tôi.”

“Ồ?” Lê Vân Khánh tỏ ra hứng thú, đôi mắt cô ta ánh lên tia sắc sảo. “Kẻ nào lại dám cả gan theo dõi một người sở hữu cả Thiên Nhãn lẫn Hắc Ảnh vậy? Hẳn phải là kẻ không tầm thường.”

Tôi khựng lại. 

Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, Lê Vân Khánh bật cười khẽ, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc, nhưng lại khiến tôi lạnh sống lưng. “Đừng ngạc nhiên vậy chứ, Lý Hạ. Thế giới ngầm này tuy rộng lớn, nhưng tin tức về một Dị chủng đặc biệt trốn thoát khỏi cơ sở CUI, lại sở hữu cả hai loại năng lực đối nghịch… thì không khó để lan truyền đâu.” Cô ta nhấp một ngụm trà, ánh mắt nhìn tôi đầy dò xét. “Câu hỏi là, tại sao cậu lại tìm đến tôi, thay vì quay lại với những người ‘đồng minh’ CUI của cậu?”

Tôi im lặng, cân nhắc câu trả lời, tôi quyết định lựa chọn sự trung thực có chừng mực. “Tôi muốn tự mình giải quyết chuyện này. CUI có mục đích của họ, tôi có con đường của tôi. Hơn nữa,” tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, “Tôi nghe nói, cô là người giỏi nhất trong việc tìm kiếm thông tin ở thành phố này.”

Lê Vân Khánh mỉm cười hài lòng trước lời “khen” của tôi. “Giỏi nhất thì không dám nhận, nhưng đúng là tôi biết khá nhiều chuyện.” Cô ta đặt chén trà xuống, ngả người ra sau ghế, dáng vẻ ung dung nhưng đầy quyền lực. “Thông tin thì tôi có. Nhưng cậu biết đấy, Lý Hạ, mọi thứ đều có cái giá của nó. Đặc biệt là những thông tin nhạy cảm liên quan đến các thế lực lớn.”

“Cô muốn gì?” Tôi hỏi thẳng. 

Lê Vân Khánh lắc đầu, nụ cười càng thêm bí ẩn. “Tôi muốn một sự hợp tác lâu dài, Lý Hạ. Một mối quan hệ cộng sinh.”

Tôi nhíu mày. “Ý cô là sao?”

“Rất đơn giản,” Lê Vân Khánh đáp, giọng điệu thực dụng. “Cậu có sức mạnh, có tiềm năng, và rõ ràng là đang bị nhiều thế lực nhòm ngó. Tôi có thông tin, có mạng lưới quan hệ, và có thể cung cấp cho cậu những thứ cậu cần để sống sót và mạnh mẽ hơn trong thế giới này.” Cô ta nhấp thêm một ngụm trà. “Cậu giúp tôi thu thập những Dị Vật khó kiếm, hoặc cung cấp những thông tin đặc biệt mà chỉ cậu mới có thể tiếp cận được bằng Thiên Nhãn. Đổi lại, tôi sẽ cung cấp cho cậu thông tin về kẻ thù, về những mối nguy hiểm, thậm chí là những tài nguyên cần thiết – tiền bạc, vũ khí, hoặc những Dị Vật khác phù hợp với cậu. Đôi bên cùng có lợi.”

Tôi im lặng suy nghĩ. Lời đề nghị của Lê Vân Khánh nghe có vẻ hấp dẫn. Có được thông tin và tài nguyên từ một đầu mối uy tín như cô ta sẽ giúp ích rất nhiều cho hành trình của tôi. Nhưng hợp tác cũng đồng nghĩa với việc dấn thân sâu hơn vào thế giới ngầm, đối mặt với nhiều nguy hiểm và rắc rối hơn.

“Nếu tôi đồng ý,” tôi nói chậm rãi, “làm sao tôi có thể tin tưởng cô?”

Lê Vân Khánh bật cười. “Tin tưởng? Trong thế giới này, Lý Hạ, không có chỗ cho sự tin tưởng tuyệt đối. Chỉ có lợi ích và sự ràng buộc. Thỏa thuận của chúng ta dựa trên lợi ích chung. Tôi cần năng lực của cậu, cậu cần thông tin và sự bảo vệ ngầm của tôi. Chừng nào mối quan hệ cộng sinh này còn tồn tại, chừng đó chúng ta còn có thể ‘tin tưởng’ lẫn nhau.” Cô ta nói một cách thẳng thắn, không hề che giấu bản chất thực dụng của mình. “Hơn nữa,” cô ta nói thêm, ánh mắt lóe lên tia thích thú, “tôi thực sự tò mò về cậu, Lý Hạ. Một Dị chủng mang trong mình cả Thiên Nhãn và Hắc Ảnh… Cậu là một ẩn số thú vị. Và tôi thích những ẩn số.”

Tôi nhìn Lê Vân Khánh, cố gắng đọc vị người phụ nữ này. Cô ta thông minh, sắc sảo, quyền lực, và rõ ràng là không dễ đối phó. Nhưng lời đề nghị của cô ta, dù tiềm ẩn nhiều rủi ro, lại là cơ hội tốt nhất mà tôi có lúc này.

“Được rồi,” tôi gật đầu, đưa ra quyết định. “Tôi đồng ý hợp tác. Nhưng tôi có điều kiện.”

“Ồ?” Lê Vân Khánh nhướn mày, tỏ vẻ hứng thú. “Điều kiện gì?”

“Tôi chỉ cung cấp thông tin hoặc Dị Vật tôi thu thập được. Tôi sẽ không làm những việc trái với lương tâm của mình, không hại người vô tội.” Tôi nói rõ ràng, giọng kiên quyết.

Lê Vân Khánh nhìn tôi một lúc, rồi bật cười thành tiếng. “Trái với lương tâm? Hại người vô tội? Cậu vẫn còn giữ được những suy nghĩ ‘ngây thơ’ đó sau tất cả sao, Lý Hạ?” Cô ta lắc đầu, vẻ mặt vừa thích thú vừa có chút thương hại. “Được thôi. Tôi tôn trọng ‘nguyên tắc’ của cậu. Miễn là cậu mang lại lợi ích cho tôi, tôi sẽ không ép cậu làm những điều cậu không muốn.” Nụ cười trên môi cô ta lại trở nên bí ẩn. “Vậy thì, thỏa thuận thành lập. Chào mừng cậu đến với ‘gia đình’ của tôi, Lý Hạ. Hy vọng sự hợp tác của chúng ta sẽ… thú vị.”

Cô ta vươn tay ra, một bàn tay thon dài, trắng nõn, nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh vô hình. Tôi cũng đưa tay ra bắt lấy bàn tay cô ta. Một cái bắt tay nhẹ nhàng, nhưng lại đánh dấu một bước ngoặt mới trong cuộc đời tôi – một liên minh bất đắc dĩ với “Bà Chúa Chợ Đen”. Con đường phía trước càng trở nên mờ mịt và khó lường hơn bao giờ hết.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận