Tiếng hét của anh Hàn xé toạc màn đêm tĩnh mịch, kéo tôi khỏi trạng thái tê liệt. Nhưng chưa kịp định thần, một cơn cuồng phong lạnh lẽo đã ập đến, đẩy tôi lùi mạnh về phía sau. Mùi hôi thối tanh tưởi xộc thẳng vào mũi, khiến tôi lảo đảo, gần như mất thăng bằng.
Tôi nhắm mắt theo bản năng, hai tay ôm chặt lấy đầu, cố gắng bảo vệ mình khỏi cơn bão táp vô hình. Nhưng vô ích. Một áp lực khủng khiếp đè nặng lên toàn thân, như thể có hàng tấn đá đổ ập xuống người tôi. Không khí đặc quánh lại, ép chặt lồng ngực, khiến tôi nghẹt thở.
Tiếng gió rít gào kinh hoàng, xé tan mọi âm thanh khác. Tôi nghe thấy tiếng vật gì đó xé gió lao tới, nhanh đến mức tạo ra những tiếng rít chói tai. Rồi một tiếng va chạm kinh hoàng vang lên, chấn động cả hành lang, rung chuyển cả không gian xung quanh.
ẦM!!!
Mặt đất dưới chân tôi rung lên dữ dội. Tôi loạng choạng ngã nhào, đập mạnh khuỷu tay xuống sàn nhà lạnh lẽo. Đau nhói. Nhưng cơn đau thể xác chẳng là gì so với nỗi kinh hoàng đang nuốt chửng lấy tâm trí tôi.
Tôi mở mắt, cố gắng định hướng trong mớ hỗn loạn. Ánh sáng leo lét từ căn phòng bị bóng tối bên ngoài nuốt chửng gần hết, chỉ còn lại những vệt mờ ảo chập chờn. Trong bóng tối đó, những hình ảnh quỷ dị hiện ra, nhấp nháy, chồng chéo lên nhau.
Tôi thoáng thấy bóng dáng cao lớn của anh Hàn lao về phía trước, lưỡi dao đen loé lên một vệt sáng lạnh lẽo. Tiếng kim loại va chạm đinh tai nhức óc vang lên liên hồi, xen lẫn tiếng gầm rú quái dị, và những âm thanh xé gió rợn người. Tôi không thể nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng anh Hàn đang chiến đấu… đang chiến đấu với cái thứ kinh khủng kia.
Dương Khoa thì sao? Anh ấy đâu rồi?
Tôi cố gắng bò lùi lại, mắt láo liên tìm kiếm trong bóng tối. Nhưng không thấy anh ấy đâu cả. Chỉ có bóng tối, và những âm thanh chiến đấu hỗn loạn. Và mùi hôi thối nồng nặc, bủa vây lấy tôi, khiến tôi cảm thấy lợm giọng muốn nôn.
Đột nhiên, một tiếng thét đau đớn xé toạc không gian. Giọng anh Hàn!
“Aaaaaaa!”
Tim tôi như ngừng đập. Tôi cố gắng bò về phía trước, lao vào bóng tối, dù biết rằng mình hoàn toàn bất lực, chẳng thể giúp được gì. Nhưng tôi không thể đứng yên, không thể khoanh tay đứng nhìn anh Hàn một mình đối diện với nguy hiểm.
“Anh Hàn! Anh Hàn ơi!” Tôi hét lên, giọng lạc đi vì sợ hãi, vì hoảng loạn.
Đáp lại tiếng hét của tôi chỉ là một tiếng gầm gừ man rợ, ngay sát bên tai.
Một bàn tay lạnh lẽo, xương xẩu bất ngờ vươn ra từ bóng tối, chộp lấy cổ chân tôi.
Tôi hét lên lần nữa, lần này là tiếng hét của kinh hoàng tột độ. Những ngón tay dài ngoằng, lạnh buốt như băng giá siết chặt lấy chân tôi, kéo mạnh tôi vào bóng tối.
Không… Không!!!
Tôi vùng vẫy điên cuồng, cố gắng giãy giụa thoát khỏi bàn tay ghê tởm kia. Nhưng vô ích. Lực kéo mạnh đến mức tôi cảm thấy như xương cốt mình sắp gãy rời. Tôi bị kéo lê trên sàn nhà lạnh lẽo, hướng thẳng vào bóng tối vô tận.
Và trước mắt tôi, hiện ra… một màu trắng hếu, vô diện… đang cúi xuống, nhìn thẳng vào tôi…
Hơi thở tôi nghẹn lại. Không khí như đông đặc xung quanh, ép chặt lấy lồng ngực. Mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, nồng nặc đến buồn nôn. Cái đầu trắng hếu, vô diện kia cúi xuống ngày càng gần, ngày càng gần… Tôi không nhìn thấy mắt, không thấy mũi, không thấy miệng. Chỉ một vùng trắng xóa vô hồn, nhưng tôi cảm thấy… nó đang nhìn tôi. Quan sát tôi. Như một con thú săn mồi nhìn con mồi bất lực.
Tôi cố gắng hét lên, nhưng thanh âm nghẹn ứ trong cổ họng, không thể thoát ra thành tiếng. Hai tay tôi bấu chặt xuống sàn nhà, cào cấu trong vô vọng. Cổ chân bị bàn tay xương xẩu kia siết chặt đến đau nhói, cảm giác như từng khớp xương bị nghiền nát.
Tôi bị kéo đi, trượt dài trên sàn hành lang lạnh lẽo. Mặt tôi úp xuống, bụi bặm và những thứ dơ bẩn bám đầy mặt. Tầm nhìn mờ đi vì nước mắt, vì bụi, vì nỗi sợ hãi tột độ. Tôi cố ngóc đầu lên, nhìn lại phía sau.
Căn phòng… ánh đèn vàng vọt… anh Hàn…
Hình ảnh anh trai tôi thoáng hiện trong bóng tối chập chờn. Tôi không nhìn rõ anh đang làm gì, chỉ thấy bóng dáng cao lớn của anh loạng choạng, như thể vừa bị thứ gì đó đánh bật ra xa. Tiếng gầm rú man rợ vẫn vang vọng, tiếng kim loại va chạm, tiếng bùa chú xé gió… Nhưng tất cả… đều xa xăm, mơ hồ, như vọng lại từ một thế giới khác.
Anh Hàn… cứu em…
Tôi muốn gọi tên anh, muốn cầu cứu anh, nhưng giọng nói nghẹn đắng trong cổ họng, không thể nào phát ra được. Tôi bất lực, tuyệt vọng, cảm giác như mình đang rơi tự do vào một vực sâu không đáy.
Bàn tay nắm lấy chân tôi càng lúc càng siết chặt hơn, kéo tôi đi nhanh hơn, mạnh hơn. Tôi bị kéo lê đi, đầu va đập xuống sàn, thân thể cọ xát vào những vật cản vô hình. Cơn đau lan tỏa khắp người, nhưng tôi không còn cảm thấy gì nữa. Nỗi sợ hãi đã lấn át tất cả, nuốt chửng mọi giác quan.
Màu trắng hếu vô diện kia ngày càng lớn dần trước mắt tôi. Nó cúi xuống, càng lúc càng gần, phủ bóng đen lên toàn bộ tầm nhìn của tôi. Tôi nhìn vào khoảng không trắng xóa đó, cố gắng tìm kiếm một chút dấu hiệu của sự sống, một chút gì đó nhân tính. Nhưng không có gì cả. Chỉ có sự trống rỗng, lạnh lẽo, và vô hồn đến đáng sợ.
Bên trong cái đầu trắng hếu kia, có gì vậy? Nó có mắt không? Có não không? Hay chỉ là một khoảng không vô tận, một vực sâu đen ngòm nuốt chửng mọi thứ?
Ý nghĩ đó khiến tôi rùng mình. Tôi cảm thấy mình đang bị hút vào vực sâu đó, bị nuốt chửng vào hư vô. Cảm giác tồn tại của tôi đang tan biến dần, nhường chỗ cho bóng tối và sự vô nghĩa.
Không… mình không thể chết ở đây…
Tôi phải chống cự. Phải làm gì đó. Dù chỉ là một hành động nhỏ nhất, một tia hy vọng mong manh nhất… Tôi không thể bỏ cuộc.
Nhưng… làm sao? Tôi có thể làm gì bây giờ?
Bàn tay kia vẫn siết chặt lấy chân tôi, kéo tôi đi ngày càng nhanh hơn. Mọi thứ xung quanh nhòe nhoẹt, méo mó. Ánh sáng từ căn phòng biến mất hoàn toàn, nhường chỗ cho bóng tối tuyệt đối.
Và rồi, tôi hoàn toàn bị kéo vào bóng tối…
PHÁ HỦY! PHẢI PHÁ HỦY HẾT!
Bóng tối không chỉ nuốt chửng ánh sáng, nó nuốt chửng cả tâm trí tôi. Lý trí tan biến, thay vào đó là một thứ bản năng nguyên thủy, cuồng dại.
ĐAU KHỔ? SỢ HÃI? VÔ NGHĨA! CHỈ CÓ HUỶ DIỆT MỚI GIẢI THOÁT!
Tiếng gào thét tắc nghẹn trong cuống họng, nhưng trong đầu, một bản giao hưởng điên cuồng của sự tàn phá đã vang lên. Bóng tối xiết chặt, không phải bóp nghẹt mà là giải phóng.
SAO LÚC NÀO CŨNG LÀ MÌNH? SAO KHÔNG PHẢI LÀ NGƯƠI? TẤT CẢ CÁC NGƯƠI PHẢI CHỊU ĐỰNG CÙNG TA!
Tôi cười. Một tiếng cười khẩy, méo mó, đầu tiên chỉ là một nụ cười nhếch mép, nhưng nhanh chóng trở thành tiếng cười man rợ, rống lên từ sâu trong lồng ngực. HA HA HA HA HA!
Trước mắt tôi, bóng tối hiện ra vô số hình thù gớm ghiếc. Những sinh vật méo mó, dị dạng, những cái bóng lờ nhờ, chúng run rẩy, sợ hãi… SỢ HÃI? TỐT LẮM!
Cơn khát máu sục sôi, thôi thúc tôi lao về phía trước. Máu nóng cuộn trào, dồn lên não, mọi thứ chìm trong một màu đỏ điên cuồng. Bàn tay biến dạng, móng vuốt dài ngoằng sắc nhọn xé toạc không khí. CHẾT! CHẾT HẾT ĐI!
Tôi vồ lấy những sinh vật đó, nghiền nát, xé rách, đập tan, cắn xé. Thịt nát xương tan, máu đen văng tung tóe. Mùi tanh tưởi xộc lên nồng nặc, sự kích thích sự hưng phấn điên cuồng trong lòng không dừng lại được. SUNG SƯỚNG QUÁ! HA HA HA! THẬT SUNG SƯỚNG!
Tôi cười, cười lớn hơn, điên dại hơn. Tiếng cười vang vọng, hòa lẫn vào tiếng kêu la, tiếng rên rỉ của những sinh vật đang quằn quại dưới móng vuốt của tôi. HÃY KÊU GÀO ĐI! HÃY ĐAU KHỔ ĐI!
Những ngón tay tôi run rẩy vì phấn khích, run rẩy vì thỏa mãn. Năng lượng hắc ám cuộn trào, tràn ngập cơ thể, ban cho tôi sức mạnh vô song, sức mạnh hủy diệt mọi thứ. Tôi vung tay, bóng tối xé toạc không gian, nghiền nát những kẻ dám cản đường. KHÔNG AI CẢN ĐƯỢC TA! KHÔNG AI!
Rồi, những sinh vật biến mất, tan biến vào bóng tối, không còn gì nữa, chỉ còn lại một khoảng trống hoang tàn, đổ nát, nhuộm đầy máu và chất dịch nhầy nhụa. CHƯA ĐỦ! VẪN CHƯA ĐỦ!
Tôi quay lại, mắt tôi nheo lại trong điên loạn. Hai bóng người lờ mờ hiện ra trước mắt.
ĐẾN LƯỢT CHÚNG MÀY RỒI!
Không một chút do dự, tôi lao về phía họ, gầm gừ như một con thú hoang. Họ giật mình, hoảng loạn, nhưng quá muộn. Sức mạnh hắc ám bao trùm lấy tôi, biến tôi thành một cơn bão đen dữ dội, nghiền nát mọi thứ.
Bùa chú? Vô dụng! Vũ khí? Vô nghĩa! Móng vuốt của tôi xé toạc phòng tuyến phòng thủ của họ một cách dễ dàng. Tôi vồ lấy anh Hàn, quật mạnh anh xuống đất, nghe tiếng xương răng rắc vỡ vụn. Dương Khoa lao vào cứu, cũng bị tôi hất văng ra xa, đập mạnh vào tường đá. Máu… máu lại văng tung tóe.
HA HA HA HA HA! NHÌN XEM! NHÌN CHÚNG MÀY QUẰN QUẠI ĐI! THẬT TUYỆT VỜI!
Tôi đạp lên ngực anh Hàn, móng vuốt giơ cao. Ánh mắt anh đau đớn, kinh hoàng. CHẾT ĐI!
Móng vuốt xé xuống… nhưng dừng lại giữa không trung.
Bàn tay tôi run rẩy. Cơn cuồng nộ đột nhiên khựng lại. Một ánh sáng chói lòa bùng nổ trong đầu tôi.
Trắng xóa. Tinh khiết. Mạnh mẽ. Ánh sáng đó…
Ánh sáng đó… không phải của Hắc Ảnh.
Trắng xóa. Tinh khiết. Mạnh mẽ. Một luồng năng lượng bất ngờ bùng nổ, đẩy lùi cơn cuồng nộ hắc ám đang chiếm giữ tôi. Cơn điên loạn tan biến, sức mạnh hủy diệt đột ngột biến mất.
Bàn tay tôi run rẩy. Móng vuốt rút lại thành ngón tay người. Ánh mắt đỏ ngầu tan đi, trả lại màu xanh nhạt vốn có. Tôi thở dốc, lồng ngực đau nhói, đầu óc quay cuồng.
Mình… mình đã làm gì vậy?
Kinh hoàng. Hối hận. Sợ hãi. Vô vàn cảm xúc dồn nén, vỡ òa trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó. Tôi nhìn xuống bàn tay mình, vẫn còn run rẩy, dính đầy máu đen tanh tưởi.
Trước mắt tôi, hành lang tối tăm, đổ nát hiện ra. Và… hai bóng người nằm bất động dưới đất. Anh Hàn, anh Khoa.
Không!
Tim tôi như ngừng đập. Tôi quỵ xuống bên cạnh anh Hàn, người bê bết máu và bất động hoàn toàn. Những vết thương hở hoác trên người anh… Tôi run rẩy đưa tay lên, chạm vào cổ anh, cố gắng tìm kiếm mạch đập. Nhưng… yếu ớt quá. Gần như không cảm nhận được.
“Anh Hàn! Anh Hàn ơi!” Tôi lay mạnh vai anh, giọng lạc đi vì sợ hãi. “Anh Hàn! Tỉnh lại đi! Xin anh…!”
Không phản ứng. Anh vẫn nằm đó, im lìm như một người chết. Bên cạnh, anh Khoa cũng trong tình trạng tương tự, bất tỉnh, máu loang lổ khắp người.
Không… không thể nào… Tôi gào khóc, tiếng khóc nghẹn ngào, đầy tuyệt vọng. Tôi đã suýt giết chết họ. Tôi đã… hóa thành quái vật.
Tôi không quan tâm thứ ánh sáng trắng vừa cứu tôi là gì. Tôi không quan tâm tại sao cơn cuồng nộ Hắc Ảnh đột ngột biến mất. Tất cả những gì tôi nghĩ đến lúc này, tất cả những gì tôi muốn… là cứu lấy anh Hàn, cứu lấy anh Khoa.
Bệnh viện! Phải đưa họ đến bệnh viện ngay lập tức!
Lý trí mách bảo tôi hành động. Tôi cố gắng gạt đi nỗi sợ hãi đang bủa vây, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Không có thời gian để khóc lóc, không có thời gian để tuyệt vọng. Tôi phải cứu họ.
Tôi run rẩy lùi lại, mò mẫm trong túi áo, tìm chiếc điện thoại. Bàn tay tôi run quá, gần như không thể điều khiển được các ngón tay. Cuống cuồng ấn số cấp cứu, giọng tôi lạc đi khi nói địa chỉ, cầu xin họ đến nhanh nhất có thể.
Cúp máy, tôi quay lại bên cạnh anh Hàn, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Tôi ôm chặt lấy anh, cố gắng giữ anh tỉnh táo, dù biết là vô vọng.
“Anh Hàn… ráng lên… xe cấp cứu sắp đến rồi… anh đừng bỏ cuộc…” Tôi lẩm bẩm, những lời nói vô nghĩa, vô vọng, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể làm lúc này.
Thời gian trôi qua nặng nề như thế kỷ. Tiếng còi xe cấp cứu từ xa vọng lại, xé tan sự tĩnh lặng chết chóc trong hành lang. Một tia hy vọng le lói xuất hiện trong lòng tôi. Có lẽ… vẫn còn kịp.
Đội ngũ y tế vội vã chạy đến, nhanh chóng sơ cứu cho anh Hàn và anh Khoa. Họ hối hả đưa cả hai lên cáng, chạy nhanh ra khỏi tòa nhà. Tôi bám theo sau, trái tim vẫn đập loạn xạ, không ngừng cầu nguyện cho họ bình an.
Trên xe cấp cứu, tôi ngồi bên cạnh anh Hàn, nắm chặt tay anh, nhìn gương mặt tái mét, những vết thương chi chít trên người anh. Tôi tự trách mình, tự nguyền rủa bản thân. Tôi suýt chút nữa… suýt chút nữa đã giết chết anh trai mình.
Ánh đèn đường nhòe nhoẹt ngoài cửa sổ xe. Tiếng còi hú rít liên hồi. Và trong xe, tiếng máy móc y tế đều đặn vang lên, như một sợi dây mong manh níu giữ sự sống cho hai người đang nằm bất động trước mặt tôi.
Liệu rằng… có kịp không? Liệu rằng… tôi có thể cứu được họ không? Và liệu rằng… tôi có thể tha thứ cho chính mình, nếu điều tồi tệ nhất xảy ra?
Cửa xe cấp cứu bật mở, ánh đèn bệnh viện chói lóa hắt vào mắt tôi. Y tá vội vã đẩy cáng vào khu cấp cứu, tiếng bánh xe lăn vội vã trên sàn gạch lạnh lẽo. Tôi lảo đảo bước xuống xe, chân tay bủn rủn như thể vừa chạy một quãng đường dài vô tận.
Hành lang bệnh viện trắng xóa, mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Tiếng bước chân vội vã của y bác sĩ, tiếng máy móc kêu tít tít đều đều, tiếng người nhà bệnh nhân khóc lóc… tất cả hòa lẫn vào nhau, tạo thành một thứ âm thanh hỗn loạn, nhức nhối, như cào xé màng nhĩ tôi.
Ngay khi y tá đẩy anh Hàn và anh Khoa khuất sau cánh cửa phòng cấp cứu, tôi vội vã tìm một góc khuất, run rẩy lấy ra điện thoại trong túi áo. Ngón tay tôi bấm loạn xạ trên màn hình cảm ứng, tìm số điện thoại của bố. Phải báo cho bố mẹ biết.
Tiếng chuông chờ đợi dài đằng đẵng như vô tận. Mỗi giây trôi qua khiến tim tôi thắt lại.
“Alo?” Giọng bố tôi vang lên, trầm và khàn.
“Bố… bố ơi… là con… Hạ…” Giọng tôi nghẹn ngào, lạc đi. “Anh Hàn… anh Hàn đang ở bệnh viện… phòng cấp cứu…
“Bệnh viện nào?!”
Tôi lắp bắp đọc địa chỉ bệnh viện, bàn tay run đến nỗi đánh rơi cả điện thoại.
“Bố đến ngay.” Bên kia đầu dây, chỉ vỏn vẹn mấy chữ, rồi tiếng tút…tút…tút… Bố tôi đã cúp máy.
Tôi ngồi phịch xuống ghế chờ, cảm giác kiệt sức hoàn toàn.
Thời gian trôi qua chậm chạp, nặng nề. Mỗi phút như kéo dài cả tiếng đồng hồ. Tôi ngồi bất động trên ghế, mắt dán chặt vào cánh cửa phòng cấp cứu, cố gắng lắng nghe bất kỳ âm thanh nào vọng ra từ bên trong. Nhưng tất cả chỉ là sự im lặng đáng sợ.
Rồi, từ xa xa hành lang, tiếng bước chân vội vã vọng lại. Tiếng bước chân dồn dập, hối hả, quen thuộc đến mức trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bố mẹ tôi đã đến.
Bóng dáng bố hiện ra đầu tiên, gương mặt ông nghiêm nghị, không chút biểu cảm, nhưng bước chân ông thì nhanh chưa từng thấy. Mẹ tôi đi ngay sau, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt thâm quầng, nhưng bà vẫn cố gắng chạy theo kịp bước chân chồng.
“Hạ!” Mẹ tôi gọi khẽ, giọng bà run run khi nhìn thấy tôi ngồi co ro trước phòng cấp cứu.
Tôi bật dậy, chạy vội đến bên mẹ. “Mẹ…” Tiếng gọi nghẹn ứ trong cổ họng.
Mẹ ôm chặt lấy tôi, xoa lưng tôi, vỗ về như ngày còn bé, bàn tay mẹ run run.
Bố tôi tiến đến gần hơn, ánh mắt ông lướt nhanh qua gương mặt phờ phạc của tôi, rồi hướng về phía cánh cửa phòng cấp cứu đóng kín. “Anh con đâu? Chuyện gì đã xảy ra?” Giọng ông trầm thấp, nhưng ẩn chứa sự lo lắng tột độ.
Tôi hít một hơi sâu, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, thuật lại vắn tắt những gì đã xảy ra – chỉ là “tai nạn”, “bị thương nặng”, “đang cấp cứu”… Tôi cố giấu đi phần thế giới gương, phần Hắc Ảnh, phần điên cuồng của bản thân. Tôi biết, bây giờ không phải là lúc để kể những chuyện đó.
Bố mẹ tôi im lặng lắng nghe, gương mặt họ ngày càng trở nên căng thẳng. Khi tôi nói xong, mẹ tôi ôm chặt tôi hơn, còn bố tôi thì chỉ im lặng gật đầu, ánh mắt ông nhìn cánh cửa phòng cấp cứu, như thể muốn xuyên thấu qua lớp cửa kia để nhìn thấy anh trai tôi.
“Chúng ta… sẽ chờ ở đây.” Bố tôi nói, giọng ông trầm xuống.
Chúng tôi ngồi đó. Ba người. Im lặng.
Trong hành lang bệnh viện trắng xóa, thời gian như ngừng trôi. Chỉ còn tiếng tích tắc đều đặn của chiếc đồng hồ treo tường vô cảm trên cao, như đếm ngược từng giây phút hy vọng đang dần lụi tàn.
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt bố mẹ. Tôi biết, họ đang cố gắng mạnh mẽ vì tôi, nhưng tôi cũng biết, bên trong họ là sự lo lắng không kém gì tôi, thậm chí còn lớn hơn gấp bội.
Mẹ ngồi bên cạnh tôi, tay bà khẽ nắm lấy tay tôi, siết nhẹ, rồi lại buông ra. Hơi ấm từ bàn tay gầy guộc của mẹ truyền sang tôi chút ít an ủi, nhưng không đủ xua tan đi cái lạnh lẽo đang bao trùm lấy tim tôi. Bà nhìn cánh cửa phòng cấp cứu, đôi mắt đượm buồn và mệt mỏi, nhưng không hề rơi lệ.
Bố ngồi đối diện, im lặng như pho tượng. Gương mặt ông vẫn nghiêm nghị, không chút biểu lộ cảm xúc, nhưng tôi nhận ra bàn tay ông đặt trên đầu gối đang siết chặt đến trắng bệch các khớp ngón tay. Ông nhìn thẳng về phía cánh cửa phòng cấp cứu, ánh mắt ông dán chặt vào đó
Ngoài hành lang, tiếng bước chân vội vã của y bác sĩ vẫn vọng lại, tiếng xe đẩy dụng cụ y tế kêu lạch cạch, tiếng máy móc thở dài đều đều… những âm thanh quen thuộc của bệnh viện, những âm thanh của sự sống và cái chết, hòa lẫn vào nhau, tạo nên một bản giao hưởng nhức nhối, ám ảnh. Tôi ghét những âm thanh này. Tôi ghét bệnh viện. Tôi ghét cái cảm giác bất lực, phải ngồi đây chờ đợi mà không thể làm gì được.
Tôi nhìn đồng hồ trên tay. Đã hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua kể từ khi anh Hàn và Dương Khoa được đưa vào phòng cấp cứu. Hai tiếng đồng hồ… dài như cả một thế kỷ.
Nhưng dù cố gắng tự trấn an mình, nỗi lo sợ vẫn cứ bám riết lấy tâm trí tôi. Cảm giác bất an, hồi hộp, và tội lỗi giày vò tôi không ngừng nghỉ. Tôi nhìn xuống lòng bàn tay mình, vẫn còn run rẩy, vẫn còn nhớ như in cảm giác móng vuốt sắc nhọn của Hắc Ảnh giơ lên, sẵn sàng tước đoạt mạng sống của anh trai mình. Nếu không có cái ánh sáng trắng kia… Nếu tôi không… kiểm soát lại được bản thân…
Tôi rùng mình. Không dám nghĩ tiếp. Tôi không muốn tưởng tượng đến cái viễn cảnh kinh hoàng đó.
Ngoài hành lang, một cơn gió lạnh bất chợt lùa vào, dù cửa kính vẫn đóng kín. Tôi khẽ rùng mình, kéo cao cổ áo, nhưng cái lạnh không chỉ đến từ bên ngoài, mà còn từ bên trong, từ sự trống rỗng, cô đơn trong lòng tôi.
Tôi tự hỏi… anh Hàn có cảm thấy lạnh không? Có đau đớn không? Anh có biết rằng tôi đang ở đây, đang lo lắng cho anh không?
Anh Hàn… anh ơi… em xin lỗi… tất cả là lỗi của em…
Những lời xin lỗi nghẹn ngào tắc nghẽn trong cổ họng. Tôi biết, lời xin lỗi bây giờ chẳng có ý nghĩa gì. Tiếng bước chân vội vã lại vọng lại, lần này gần hơn. Tôi ngẩng đầu lên, và thấy bác sĩ vừa rồi bước ra khỏi phòng cấp cứu, tiến về phía chúng tôi.
Trái tim tôi như ngừng đập. Tôi nín thở, căng thẳng chờ đợi tin tức từ bác sĩ.
Bác sĩ nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút thông cảm. “Tạm thời… hai bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch.”
Một tiếng thở phào nhẹ nhõm thoát ra khỏi miệng tôi. Chân tôi như mềm nhũn ra, suýt chút nữa thì khuỵu xuống.
Ngay lập tức, bác sĩ nói tiếp, giọng ông vẫn nghiêm trọng: “Tuy nhiên, tình trạng của cả hai vẫn còn rất nguy hiểm. Bệnh nhân Lý Hàn bị thương nặng ở vùng ngực và vai, mất máu nhiều, cần phải theo dõi sát sao. Bệnh nhân Dương Khoa bị chấn thương sọ não, vẫn còn hôn mê, chưa thể nói trước được điều gì.”
Một tia hy vọng vừa lóe lên trong lòng tôi lại vụt tắt. Vẫn còn nguy hiểm… vẫn chưa thể nói trước được điều gì… Thực tại tàn nhẫn nhanh chóng kéo tôi trở lại mặt đất. Cơn lo lắng, sợ hãi lại trào dâng, mạnh mẽ hơn, dai dẳng hơn cả trước đó.
Nỗi lo lắng lại trào dâng, nhấn chìm mọi cảm xúc khác. Tôi nhìn bác sĩ, giọng khẩn khoản: “Bác sĩ… xin bác sĩ hãy cứu họ. Làm ơn… hãy cứu anh trai tôi… và bạn của anh ấy…”
Bác sĩ vỗ nhẹ vai tôi, giọng an ủi: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Cậu cứ yên tâm. Bây giờ, cậu nên nghỉ ngơi đi. Chờ đợi ở đây cũng không giúp được gì đâu.”
Nghỉ ngơi? Làm sao tôi có thể nghỉ ngơi được lúc này? Khi anh Hàn và Dương Khoa vẫn còn đang giành giật sự sống trong kia, khi tôi vẫn còn bị giày vò bởi cảm giác tội lỗi và nỗi sợ hãi…
Tôi lắc đầu, giọng nghẹn ngào: “Không… tôi không đi đâu cả. Tôi sẽ ở đây. Tôi sẽ chờ…” Lời nói vừa dứt, cổ họng tôi nghẹn lại, không thể nói thêm được nữa.
Bác sĩ nhìn tôi một lúc, ông không khuyên nhủ thêm. Chỉ khẽ gật đầu, rồi nói: “Vậy thì tùy cậu. Nếu cần gì cứ gọi chúng tôi.” Nói rồi, ông quay người, bước nhanh về phía hành lang.
Tôi ngồi phịch xuống ghế chờ, mắt vẫn không rời khỏi cánh cửa phòng cấp cứu. Mẹ ngồi xuống bên cạnh tôi, ôm chặt lấy vai tôi, kéo tôi tựa vào lòng bà. Hơi ấm từ cơ thể mẹ truyền sang, dù nhỏ bé, nhưng vẫn giúp tôi cảm thấy an ủi hơn đôi chút.
Bố ngồi đối diện, vẫn giữ vẻ mặt trầm tĩnh như thường lệ, nhưng tôi nhận thấy gò má ông hơi giật nhẹ, dấu hiệu hiếm hoi cho thấy ông cũng đang lo lắng không kém gì chúng tôi.
“Anh Hàn… sẽ ổn thôi, đúng không mẹ?” Tôi thì thầm hỏi, giọng lạc đi. Tôi biết câu hỏi của mình thật ngốc nghếch, nhưng tôi cần một lời trấn an, dù chỉ là giả dối.
Mẹ siết chặt vai tôi hơn, giọng bà dịu dàng nhưng không chắc chắn: “Ừ, nhất định sẽ ổn thôi con. Anh con mạnh mẽ lắm mà. Sẽ không sao đâu.”
Tôi nhắm mắt lại, tựa đầu vào vai mẹ, cố gắng tin vào lời an ủi của bà. Nhưng trong lòng, nỗi lo sợ vẫn cứ âm ỉ cháy, không thể nào dập tắt được.
Liệu rằng… họ có thể vượt qua được không? Liệu rằng… tôi có thể làm gì để giúp họ?
Ngồi giữa hành lang bệnh viện vắng lặng, dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé, thật yếu đuối, hoàn toàn bất lực trước số phận. Bóng tối vẫn bao trùm lấy tôi, không chỉ là bóng tối bên ngoài, mà còn là bóng tối trong tâm hồn, bóng tối của nỗi sợ hãi, của sự tuyệt vọng, và của cảm giác tội lỗi không thể nào gột rửa. Và trong bóng tối đó, tôi chỉ còn biết chờ đợi… chờ đợi một phép màu… dù biết rằng phép màu… không phải lúc nào cũng xảy ra.
Ngoài hành lang, màn hình holographic chiếu lướt qua những dòng tin tức vô tận về tình hình kinh tế thế giới, về những tranh cãi chính trị giữa Liên Minh Phương Bắc và Liên Minh Á - Đại Dương, và cả những cảnh báo về ô nhiễm môi trường ngày càng gia tăng. Thế giới ngoài kia vẫn quay cuồng với những vấn đề quen thuộc của thế kỷ 23, những vấn đề mà trước đây tôi vẫn còn quan tâm, nhưng giờ đây, tất cả dường như trở nên xa vời, vô nghĩa.
Cạnh tôi, mẹ vẫn ngồi im lặng, đôi mắt bà nhắm nghiền, có lẽ đang cố gắng nghỉ ngơi, hoặc đang cầu nguyện, tôi không biết. Từ khóe mắt bà, tôi vẫn thấy lấp lánh những giọt nước mắt chưa kịp khô.
Tiếng thông báo tự động từ hệ thống PA của bệnh viện vang lên đều đặn, nhắc nhở về giờ thăm bệnh, về các dịch vụ hỗ trợ, và cả những thông tin quảng cáo về các gói bảo hiểm y tế cao cấp. Ngay cả trong bệnh viện, nơi sự sống và cái chết chỉ cách nhau một lằn ranh mong manh, người ta vẫn không quên guồng quay nghiệt ngã của kinh tế thị trường.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ hành lang. Bên ngoài, thành phố về đêm hiện lên với những tòa nhà chọc trời lấp lánh ánh đèn neon, xe cộ tự động vẫn di chuyển trên những xa lộ trên cao như những con thoi vô tận. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, dòng chảy vẫn không ngừng luân chuyển, dù đâu đó trong bóng tối, những thế lực siêu nhiên vẫn đang âm thầm giao tranh, và dù gia đình tôi đang chìm trong nỗi lo âu tột độ.
Một y tá trẻ tuổi bước nhanh về phía khu vực chờ đợi, tay cầm một tập hồ sơ điện tử. Cô dừng lại trước mặt chúng tôi, khẽ cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng: "Người nhà bệnh nhân Lý Hàn và Dương Khoa, mời đi theo tôi."
Cả ba người chúng tôi cùng bước theo y tá, lòng nặng trĩu âu lo, tiến về phía cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đóng kín kia.
Y tá trẻ bước đi nhanh nhẹn, guồng chân thoăn thoắt trên hành lang lát gạch bóng loáng. Bước chân cô vang lên nhịp nhàng, đều đặn, như tiếng đếm ngược thời gian, mỗi nhịp lại càng khiến tim tôi thêm phần thắt chặt. Tôi cố gắng bước theo kịp cô, nhưng chân tôi như đeo chì, nặng trịch và run rẩy, mỗi bước đi đều tốn cả ngàn cân sức lực.
Mẹ tôi đi ngay bên cạnh, bà lặng lẽ nắm lấy tay tôi, siết nhẹ. Bàn tay mẹ gầy guộc, hơi lạnh, nhưng lại truyền cho tôi một chút sức mạnh kỳ lạ. Tôi nhìn sang bà, gương mặt mẹ hốc hác, tiều tụy, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ và lo lắng. Nhưng dù vậy, bà vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, gượng gạo mỉm cười với tôi, một nụ cười yếu ớt, buồn bã, nhưng vẫn là nụ cười quen thuộc của mẹ.
Bố đi phía sau, dáng người cao lớn của ông sừng sững như một bức tường thành. Ông không nói gì, không nhìn ai, chỉ im lặng bước đi, ánh mắt ông vẫn dán chặt vào cánh cửa phía trước, cánh cửa phòng cấp cứu định mệnh. Gương mặt ông vẫn giữ vẻ nghiêm nghị thường ngày.
Hành lang bệnh viện dài dằng dặc như vô tận. Hai bên là những dãy phòng bệnh đóng kín cửa, những biển báo điện tử nhấp nháy thông tin y tế bằng thứ ngôn ngữ ký hiệu khó hiểu, và những bức tranh tường trừu tượng mang phong cách neo-futuristic nhạt nhòa, vô hồn. Không khí ở đây ngột ngạt và lạnh lẽo, tràn ngập mùi thuốc khử trùng nồng nặc và cả mùi… mùi bệnh viện đặc trưng, một thứ mùi pha trộn giữa sự sống và cái chết, giữa hy vọng và tuyệt vọng.
Cuối hành lang, y tá dừng lại trước một cánh cửa màu xanh lá cây đậm, có lẽ là phòng trực của bác sĩ hoặc phòng chờ dành cho người nhà bệnh nhân. Cô mở cửa, khẽ mời chúng tôi vào bên trong.
“Xin mời, người nhà cứ vào đây chờ. Bác sĩ sẽ ra gặp mọi người ngay.” Cô nói, rồi lịch sự cúi đầu chào chúng tôi, sau đó nhanh chóng rời đi, để lại ba người chúng tôi trong căn phòng tĩnh lặng.
Phòng chờ nhỏ nhắn, bài trí đơn giản và trang nhã, cố gắng tạo cảm giác ấm cúng, thoải mái cho người nhà bệnh nhân. Ghế sofa bọc da màu be êm ái đặt dọc theo tường, trên bàn trà gỗ kê giữa phòng bày một vài tạp chí y tế và một bình hoa thủy tinh cắm hoa giả màu trắng tinh khôi. Ánh đèn trần dịu nhẹ, không quá sáng cũng không quá tối, hắt lên những bức tường sơn màu xanh nhạt, tạo nên một không gian yên tĩnh đến ngột ngạt.
Nhưng dù phòng chờ có cố gắng tạo ra vẻ ngoài dễ chịu đến đâu, bầu không khí căng thẳng vẫn bao trùm lấy căn phòng. Tôi, mẹ và bố ngồi im lặng trên ghế sofa, mỗi người một góc, không ai nói với ai câu nào. Chúng tôi đều đang chìm trong thế giới riêng, mang theo gánh nặng lo âu và hy vọng mong manh.
Tôi ngồi sát vào mẹ, tìm kiếm chút hơi ấm và an ủi từ bà. Nhưng trong lòng tôi vẫn trống rỗng, lạnh lẽo. Tôi biết, dù có ở bên cạnh gia đình, dù có nhận được sự quan tâm và yêu thương từ bố mẹ, tôi vẫn không thể xua tan đi cảm giác tội lỗi và nỗi sợ hãi đang giày vò tâm hồn. Tôi là kẻ gây ra mọi chuyện. Chính tôi đã đẩy anh Hàn và Dương Khoa vào tình cảnh nguy hiểm này. Và tôi… không biết liệu mình có thể tha thứ cho bản thân không, nếu điều tồi tệ nhất xảy ra.
Mẹ khẽ vuốt tóc tôi, kéo tôi tựa vào vai bà. Hơi thở bà đều đều, nhẹ nhàng, nhưng tôi cảm nhận được sự run rẩy khe khẽ trong từng nhịp thở của bà. Mẹ cũng đang lo lắng, sợ hãi, nhưng bà vẫn cố gắng mạnh mẽ, vẫn cố gắng an ủi tôi, dù chính bà cũng đang cần được an ủi.
Bố vẫn ngồi đối diện, ánh mắt ông vẫn dán chặt vào cánh cửa vô hình của phòng cấp cứu, như thể ông có thể nhìn xuyên thấu thời gian và không gian để biết được tình hình của anh Hàn. Tôi chưa bao giờ thấy bố im lặng và căng thẳng đến như vậy.
Thời gian trôi qua, chậm chạp và nặng nề. Trong bệnh viện, tiếng máy móc kêu tít tít đều đều, tiếng thông báo vẫn vang lên đều đặn, những âm thanh tưởng như nhỏ bé mà giờ đây trong tai tôi không khác gì những tiếng trống.
Và rồi, cánh cửa phòng chờ chợt mở ra. Một bác sĩ trung niên, dáng người cao gầy, khuôn mặt hiền từ nhưng nghiêm nghị bước vào phòng. Trên tay ông cầm một tập hồ sơ điện tử. Ánh mắt ông lướt nhanh qua ba người chúng tôi, dừng lại một chút ở gương mặt phờ phạc của mẹ, rồi hướng về phía bố tôi, người đàn ông có vẻ điềm tĩnh nhất trong ba người.
“Người nhà bệnh nhân Lý Hàn và Dương Khoa?” Ông hỏi, giọng trầm ấm, mang theo sự nhẹ nhàng mà người ta thường thấy ở những bác sĩ giàu kinh nghiệm.
Bố tôi gật đầu, đứng dậy, tiến lên một bước, giọng ông vẫn trầm tĩnh nhưng không giấu được sự căng thẳng: “Chúng tôi đây, thưa bác sĩ. Tình hình của con trai tôi và người bạn của nó… thế nào rồi ạ?”
Bác sĩ khẽ thở dài, ánh mắt ông thoáng chút đăm chiêu. Ông nhìn lướt qua từng người trong gia đình tôi, như thể đang cân nhắc từng lời mình sắp nói.
“Tình trạng của cả hai vẫn còn rất nguy hiểm. Chúng tôi đã ổn định được các chỉ số sinh tồn ban đầu, nhưng phía trước vẫn còn rất nhiều khó khăn.”
Tôi nhìn bác sĩ, giọng khẩn khoản: “Cụ thể là… tình hình của anh trai tôi như thế nào ạ?”
Bác sĩ nhìn tôi, ánh mắt ông có chút gì đó ái ngại. Ông lật giở tập hồ sơ điện tử trên tay, giọng ông trở nên nghiêm trọng hơn: “Bệnh nhân Lý Hàn bị thương đa chấn thương, trong đó nghiêm trọng nhất là vết thương ở vùng ngực và vai. Chúng tôi đã tiến hành phẫu thuật khẩn cấp để cầm máu và xử lý các tổn thương nội tạng, nhưng…” Ông dừng lại một chút, như để tìm từ ngữ thích hợp. “… Do mất máu quá nhiều, cộng thêm vết thương quá nặng, bệnh nhân vẫn còn rất yếu. Chúng tôi vẫn đang theo dõi sát sao, đặc biệt là chức năng hô hấp và tuần hoàn máu của bệnh nhân.”
Máu trong người tôi như đông lại. Thương nặng ở ngực và vai… mất máu nhiều… nguy hiểm đến tính mạng… Những từ ngữ ấy cứa vào tim tôi như những nhát dao sắc bén. Tôi cảm thấy lồng ngực mình thắt lại, khó thở vô cùng. Tôi nhìn sang mẹ, gương mặt bà trắng bệch như tờ giấy, môi mím chặt, cố gắng kìm nén tiếng nức nở.
“Còn… còn bệnh nhân Dương Khoa thì sao ạ?” Tôi cố gắng hỏi tiếp, dù giọng nói đã run rẩy không kiểm soát được.
Bác sĩ lật sang trang khác của hồ sơ, ánh mắt ông thoáng chút ưu tư. “Bệnh nhân Dương Khoa bị chấn thương sọ não, tình trạng cũng rất đáng lo ngại. Kết quả CT-scan cho thấy có xuất huyết não và phù não nhẹ. Chúng tôi đã dùng phác đồ điều trị tích cực nhất để giảm áp lực nội sọ và kiểm soát tình trạng xuất huyết, nhưng…” Ông lại dừng lại, lần này ông nhìn thẳng vào mắt bố tôi, giọng nói trở nên chậm rãi và trang trọng hơn bao giờ hết, “Chấn thương sọ não là một vấn đề rất phức tạp, đặc biệt là với mức độ tổn thương mà bệnh nhân Dương Khoa phải chịu đựng. Hiện tại, anh ấy vẫn đang trong trạng thái hôn mê sâu. Chúng tôi chưa thể đưa ra bất kỳ dự đoán chắc chắn nào về khả năng hồi phục, hoặc di chứng có thể xảy ra.”
Hôn mê sâu… Di chứng… Tôi cảm thấy khó thở hơn bao giờ hết. Không chỉ anh Hàn, mà cả Dương Khoa… cả hai người đều đang nằm giữa lằn ranh sinh tử, và tất cả… tất cả đều là do tôi.
Mẹ tôi khẽ run lên, bà siết chặt tay tôi đến mức các khớp ngón tay tôi như muốn gãy rời. Gương mặt bà nhăn nhúm, tái mét, đôi mắt vốn đã thâm quầng nay lại càng trũng sâu hơn, ngấn đầy những tia máu đỏ. Tôi biết, mẹ đang cố gắng kìm nén nỗi đau và sự sợ hãi, nhưng tôi cũng cảm nhận được sự run rẩy không ngừng trong cơ thể bà, như một chiếc lá run rẩy trước cơn bão lớn.
Bố tôi vẫn đứng im lặng, nhưng tôi nhận thấy sống lưng ông khẽ run lên. Tôi chưa bao giờ thấy bố tôi yếu đuối đến như vậy.
Tôi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt bố mẹ. Tôi biết, tôi đã làm họ thất vọng. Tôi đã mang đến cho gia đình mình một nỗi đau quá lớn. Tôi đáng bị nguyền rủa.
Bác sĩ nhìn chúng tôi, ánh mắt ông chất chứa sự cảm thông sâu sắc. Có lẽ, ông đã quá quen với những cảnh tượng đau lòng như thế này trong bệnh viện. Ông thở dài, giọng nói mang theo một chút bất lực: “Chúng tôi hiểu rằng đây là khoảng thời gian rất khó khăn đối với gia đình. Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi và điều trị tích cực cho cả hai bệnh nhân. Nếu có bất kỳ diễn biến mới nào, chúng tôi sẽ thông báo ngay cho người nhà. Hiện tại, có lẽ điều quan trọng nhất là người nhà hãy giữ bình tĩnh, và tin tưởng vào đội ngũ y tế chúng tôi. Y học hiện nay đã rất tiến bộ, chúng ta hãy hy vọng vào những điều tốt đẹp nhất.”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn bác sĩ, giọng tôi khản đặc: “Tôi… tôi có thể… vào thăm họ được không ạ?”
Bác sĩ lắc đầu, vẻ mặt ái ngại: “Rất tiếc, hiện tại thì không được. Cả hai bệnh nhân đều đang được chăm sóc đặc biệt trong phòng hồi sức tích cực, cần hạn chế tối đa người vào thăm để tránh nhiễm trùng và đảm bảo môi trường yên tĩnh cho bệnh nhân nghỉ ngơi.”
Mẹ tôi khẽ siết chặt tay tôi, như cảm nhận được sự hụt hẫng của tôi. Bà ngẩng đầu lên: “Cảm ơn bác sĩ. Chúng tôi hiểu. Xin bác sĩ và các đồng nghiệp hãy cố gắng hết sức.”
Bác sĩ gật đầu, ánh mắt ông nhìn mẹ tôi với sự tôn trọng. “Chúng tôi sẽ làm hết mình. Xin gia đình cứ yên tâm.” Ông mỉm cười nhẹ, rồi quay người rời đi, khép lại cánh cửa phòng chờ, trả lại không gian tĩnh lặng, ngột ngạt cho gia đình tôi.
Dưới ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo, hành lang bệnh viện chẳng khác gì nấm mồ trắng toát, kéo dài hun hút trước mắt. Tôi ngồi co ro trên ghế chờ, cơ thể như rã rời, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch, nặng nề trong lồng ngực. Mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi, cay sè, gợi nhớ đến cái mùi tử khí tanh tưởi kinh hoàng trong hành lang tăm tối kia. Một cơn rùng mình chợt chạy dọc sống lưng. Mẹ tôi ngồi im bên cạnh, chẳng khác nào pho tượng sầu muộn, bố vẫn trầm mặc, nhưng sự căng thẳng hằn sâu trên từng đường nét gương mặt ông. Tất cả chúng tôi, như chìm vào giấc ngủ đông giữa địa ngục, chờ đợi điều gì đó tồi tệ hơn cả ác mộng.
Bỗng đèn hành lang chớp tắt, rồi phụt tắt hẳn. Tối đen. Chỉ còn quầng sáng đỏ cấp cứu yếu ớt từ phòng bên hắt ra, nhợt nhạt, quỷ dị. Nỗi bất an nguyên thủy trào dâng, thít chặt lấy lồng ngực tôi, nghẹn thở. Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ xa, nhưng không phải tiếng giày dép của y tá quen thuộc. Bước chân này nặng nề, nhịp nhàng, như quân đội đang diễu hành trên nền đá.
Trước khi kịp định thần, hành lang bừng sáng trở lại, thứ ánh sáng trắng lạnh, sắc lẹm, chói mắt, không thân thiện chút nào. Và cùng lúc đó, những bóng đen cao lớn hiện ra ở hai đầu hành lang, đồng phục màu than chì, trang bị những thứ kim loại kỳ lạ. Im lặng tuyệt đối, không một lời giải thích. Họ xuất hiện bất ngờ và câm lặng, như thể những bóng ma từ địa ngục vừa chui lên.
Tim tôi đông cứng lại. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết bản năng hét lên: nguy hiểm! Vô cùng nguy hiểm! Mẹ tôi ôm chặt lấy tôi, ánh mắt bà kinh hoàng tột độ. Bố đứng phắt dậy, chắn trước hai mẹ con, nhưng vẻ điềm tĩnh mọi ngày đã biến mất, chỉ còn sự cảnh giác cao độ, sẵn sàng chiến đấu. Nhưng chiến đấu với ai? Với cái gì?


0 Bình luận