"Dù sao thì đây cũng là thứ do chính tôi để lại, sao có thể gây hại được?" Leon cố nở một nụ cười gượng gạo, hai tay phe phẩy như cố nói chả có gì đáng bận tâm.
"Cũng có lý," Isaac tỏ vẻ gật gù, nhưng vẫn trưng ra cái nụ cười bí hiểm trên mặt. "Nhưng cậu không nhớ nó là gì sao? Rõ ràng do chính cậu gửi lại cho bản thân còn gì?"
"Đừng nói nữa." Leon rờ trán, thở dài biểu hiện không muốn nói tiếp.
Những người còn lại cũng hiểu ý cậu, họ tiếp tục những câu xã giao và trò chuyện về sự việc vừa rồi, thứ mà người ta gọi là 'Sự Cố Vòm Máu'. Elenia cũng nhắc nhở ba người bạn xấu số của mình về chuyện thẩm tra, điều tra viên của Giáo Đoàn và Hội Pháp Sư. Bâng quơ nói rằng họ nên cẩn thận, chỉ nên nói những thứ dễ hiểu và khó hiểu, không thứ nào nằm ở giữa.
Lylia suốt cả buổi dường như chỉ im lặng một bên và rúc vào giường bệnh của Leon, trái ngược với Isaac, người liên tục lải nhải về việc cậu ta khổ cực thế nào, khi mà ông già nhà cậu liên tục thúc giục cậu ta họp báo, phát biểu, tường trình về vụ việc để đem đi khoe với giới thượng lưu. Isaac tỏ rõ ngán ngẩm, không muốn dính vào mấy buổi tuyên dương vớ vẩn của giới quý tộc.
Thời gian giữa họ cứ thế trôi qua. Leon đợi đến khi mọi người lần lượt rời khỏi phòng. Rika là người rời đi đầu tiên với lý do nhà bao việc, còn phải kinh doanh rèn thép, không có thời gian ở lại xem kịch. Isaac là người tiếp theo khi cả một đội y tá bước vào và bắt đầu áp chế cậu ta vì đã đến giờ trị liệu, một trong số những cô y tá đó rõ ràng là có thù với Isaac, luôn miệng mách lẻo với ai đó là cậu ta trộm bánh mì.
Và người cuối cùng bước ra là Elenia, ánh mắt cô vẫn quét qua cậu như thể đang đo đạc lại điều gì. Cửa đóng lại sau lưng cô với một tiếng cạch nhỏ, để lại căn phòng yên ắng chỉ còn tiếng rì rầm từ kết giới y tế đang vận hành chậm rãi quanh giường.
Leon ngả người xuống gối, thở ra. Tiếng khe khẽ nhưng sức nặng thì trĩu xuống cả ga giường. Những câu hỏi về chiếc vòng tay, về Leon Whitewood gốc, về những 'tiên đoán' kỳ quặc của gã xoáy sâu vào đầu cậu, từng nhịp thở lúc này đều mang theo một tia tâm tư, chúng như lưỡi dao cùn, đâm thọc vào đầu cậu mầm mống của sự khủng hoảng.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để nghĩ về chúng. Cậu không thể tìm lời giải cho bất cứ thứ gì nếu cứ để mình chìm xuống với những suy nghĩ của riêng mình. Lúc này cậu có chuyện thực tế hơn đang cần được xử lý.
Leon ngồi dậy, đưa tay lên cổ, rồi từ từ thò lưỡi ra. Cơn ngượng nhẹ lướt qua, nhưng cậu muốn nhìn lại hình xăm ấy, cái hình xăm kỳ quái hiện ra sau khi cậu 'nuốt' chất lỏng đen hóa thành từ vòng tay. Ban đầu, vì không muốn nhận được quá nhiều sự chú ý, nên Leon cứ khăng khăng mình ổn, cố giữ bình tĩnh trước mặt Isaac và Elenia. Rồi khi họ cuối cùng cũng để cậu có chút riêng tư, cậu mới lần nữa đào lên sự tò mò cùng với e ngại mà bản thân đã chôn đi từ trước.
Nhưng để mà nhìn thấy lưỡi của chính mình mà không có chiếc gương nào nằm đối diện là điều không thể. Cậu cau mày, nghiêng người, nhưng góc độ vẫn không đủ.
“Lylia,” cậu gọi, không nghĩ nhiều. “Em còn ở đây không?”
Phía bên rèm che, Lylia khẽ động. Cô thò đầu ra, ánh mắt vẫn lơ đãng, tóc buộc qua loa. “Có… anh cần gì?”
Leon quay sang, tạm gác lại cảm giác muốn hỏi sao cô lại trốn ở đó, rồi chỉ tay vào miệng. “Anh cần xem lại cái hình xăm trên lưỡi. Em giúp được không?”
Lylia chớp mắt. “Gì cơ?”
“Anh không thấy được. Em nhìn hộ anh xem nó còn ở đó không, hoặc có thay đổi gì không. Anh thè lưỡi ra nhé.”
Rồi Leon làm thật. Cậu ngửa đầu, há miệng, thò nguyên cái lưỡi ra như thể đang khám tai mũi họng. Và trên lưỡi cậu, đúng như trước, là một hình xăm ma pháp đỏ sẫm, xoắn chặt lại như đường ấn máu sống.
Lylia đứng chết lặng. Đỏ mặt. Từ cổ đến mang tai, cả người cô cứng lại như tượng.
“…”
Cô không thốt ra được chữ nào. Chỉ nhìn chằm chằm vào cái cảnh trước mắt. Leon, nửa thân trần, tóc xù rối loạn, đang gồng mặt ra để thè cái lưỡi dính hình xăm ra sát mặt cô, với ánh mắt hoàn toàn… Vô cảm.
Từ ngoài cửa, tiếng cạch nhẹ tênh bỗng vang lên. Một cô y tá vừa đẩy cửa bước vào, tay cầm khay thuốc.
Cô đứng sững trong một giây, nhìn thấy cảnh Leon đang ngửa đầu thè lưỡi, còn Lylia thì đỏ mặt nép sang một bên như bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu.
Một giây sau, cô y tá quay người, che miệng cười khúc khích và lặng lẽ đóng cửa lại như chưa từng bước vào phòng.
Leon chớp mắt. Rút lưỡi vào.
“…Sao ai cũng nhìn mình như vậy nhỉ?”
Lylia quay đi, hai tay che mặt, cố nuốt xuống âm lượng của hơi thở đang rối loạn. Đầu cô như sắp bốc cháy.
“Anh… anh không biết là trông anh như thế nào đâu…”
“Thì có gì lạ đâu? Anh chỉ nhờ xem cái—”
“Thôi! Em… em sẽ vẽ lại! Anh không cần làm thế nữa!!”
Leon ngơ ngác. Lúng túng.
Một khoảnh khắc kỳ lạ trôi qua. Chuyện về dị thuật, hình xăm, và Leon Whitewood gốc tạm lùi về sau. Còn trước mặt cậu bây giờ, là một cô gái đang cúi đầu đỏ mặt, run tay vẽ lại những ký hiệu ma pháp từ trí nhớ. Leon cảm thấy một cơn ngượng không tên mà cậu chẳng hiểu nổi vì sao lại xảy ra. Và cậu chắc chắn một điều: giữa họ, có điều gì đó đang dần lệch hướng. Nếu cứ thế này thì sẽ không hay.
Không quá năm phút sau, Leon đón lấy tờ giấy Lylia đưa ra, những ngón tay cô vẫn còn run nhẹ. Một vòng chú được vẽ lại tỉ mỉ, từng đường xoắn, từng ký hiệu ẩn dọc theo trục chính, giống hệt với vòng phép dị thuật mà Leon đã triệu hồi trước đó.
Cậu khẽ gật đầu. “Cảm ơn, Lylia.”
Lylia chỉ lắc đầu, mím môi. Cô nhìn xuống chân mình, không nói gì thêm.
Leon lướt tay theo đường vẽ, thầm ghi nhớ vào đầu. Một phần của cậu bắt đầu suy tính: khi sức khỏe hồi phục, cậu sẽ vào Cấm Thư của học viện, lục tung những tài liệu cấm kỵ để tìm kiếm mẫu tương tự. Dị thuật này, cái vòng chú này, chắc chắn không thể chỉ là một tai nạn ngẫu nhiên.
Leon đang mải nghĩ thì Lylia cất tiếng, nhỏ, nhưng không giấu được sự khẩn thiết:
“Em... ngủ lại đây với anh nhé?” Cô nói rất tự nhiên. Như thể đó là điều nên làm.
Ánh mắt cô ngước lên, trong veo nhưng có gì đó đọng lại bên dưới: một nỗi sợ không tên.
Leon khựng lại. Cậu nhìn thẳng vào cô, vào đôi mắt luôn dõi theo mình như sợ mình sẽ biến mất nếu rời đi quá lâu.
Cậu hít sâu.
“Không được.” giọng cậu mềm, nhưng dứt khoát.
Lylia như bị kéo giật lại. Đôi vai cô chùng xuống, mắt cụp xuống như một đứa trẻ bị bỏ rơi ngoài sân chơi.
“...Ra vậy.” Cô mỉm cười, một nụ cười gượng gạo rõ rệt.
Cô không làm ầm lên. Không ép buộc. Chỉ quay người, lặng lẽ thu dọn mớ giấy bút, rồi ngồi xuống chiếc ghế sát giường như thể tự trừng phạt mình.
"Em muốn ở lại một chút, chỉ một chút thôi" Lylia nói với giọng có chút run run, bàn tay cô nắm lấy viền váy rồi lại buông ra vô lực.
Cậu không trả lời, âm thầm để sự im lặng trong không khí quánh lại, đặt sệt. Lylia không nói gì thêm, cô gục xuống, vùi đầu vào tay mình và lớp nệm trắng của giường bệnh. Những hơi thở nhẹ nhàng của Lylia trở nên run rẩy, cô kìm nén sự bất ổn ấy bằng cả cơ thể mình, cả người cô giật nhẹ sau mỗi vài nhịp thở.
Mái tóc đen xõa dài từ giường đến lưng treo lửng trong không khí, khe khẽ tiếng loạt soạt mỗi khi cô chỉnh lại tư thế của mình. Mùi dạ hương đêm quen thuộc bám vào da của Leon, cậu nheo mắt nhìn thân người nhỏ bé bên giường mình.
Trong ánh mắt của cậu, cô như một con thú bị phản bội, bị đánh đập và bỏ mặt ở một bên lề đường. Cậu thấy hình ảnh của mình qua cô, một người lỡ tin ai đó, tự mình đa tình rồi vỡ òa khi nhận ra họ chẳng xem mình quan trọng đến thế.
Leon nhắm mắt một thoáng, ngả lưng ra gối. Trong lòng cậu, có một cơn sóng ngầm. Không phải vì ghét cô. Không phải vì sợ cô. Mà vì cậu không muốn để cô lấn tới thêm nữa. Cậu thỏa hiệp với cô là vì sự ép buộc đạo đức và trách nhiệm, cậu dung túng cho cô là vì chính cậu đã kéo cô vào nguy hiểm, cậu để cô yêu cậu là vì cậu chẳng có gì để báo đáp cho cô. Nhưng sau tất cả.
Leon không phải người cô yêu.
Lylia yêu Leon Whitewood, cái người đã cùng cô chiến đấu, người đã hứa không rời bỏ cô trong cơn tuyệt vọng. Nhưng cái Leon mà cô biết, cô yêu đã không còn tồn tại.
Giờ đây chỉ còn lại cậu: một linh hồn lạc lối, chiếm lấy thân xác này, gắng gượng sống trong những quan hệ và trách nhiệm không thuộc về mình.
Mỗi lần Lylia nhìn cậu bằng ánh mắt đó, cậu đều cảm thấy như mình đang lừa dối cô, và cả bản thân. Cậu có đang cắm sừng Leon Whitewood thật sự của thế giới này? Cậu có đang dùng danh tính của cậu ta để tồn tại? Và nếu suy nghĩ từ gốc độ của một kẻ ngoài cuộc, cậu rõ ràng là đang làm vậy. Cậu là một tên khốn, một tên đạo đức giả. Và cậu hoàn toàn nhận thức được điều đó, cậu biết mình tệ hại thế nào dưới tư cách là một con người.
Nhưng Leon vẫn không kiềm được mà tự hỏi. Liệu Leon Whitewood gốc có biết? Liệu cậu ta có tính trước rằng Lylia sẽ yêu cả một kẻ mạo danh cậu ta? Hay đơn giản là cậu ta bất chấp, để lại cho cậu tất cả đống đổ nát này, mà chẳng thèm quay đầu lại?
Cậu không tìm được câu trả lời. Nhưng cậu biết một điều: cậu không thể phản bội Lylia thêm lần nữa. Không thể gieo thêm hy vọng cho cô. Không thể khiến cô tin vào những lời hứa mà cậu không thể giữ được.
Cô đã dốc sức chữa trị cho cậu. Đã thức suốt nhiều ngày, duy trì vòng phép hồi phục đến mức ma lực cạn kiệt. Đã giữ lấy cậu như nắm giữ chút hy vọng cuối cùng của chính mình.
Cậu nợ cô. Nhưng món nợ đó... Không thể trả bằng tình yêu.
Leon siết chặt chăn, quyết định. Từ giờ, cậu sẽ đối xử với cô như một cô gái bình thường. Như một người bạn. Một người đồng đội. Không hơn. Không kém.
Đó là cách duy nhất để bảo vệ cả cô và chính cậu khỏi cơn xoáy đang cuộn lên trong bóng tối giữa hai người. Dù rằng, nhịp tim cậu đã từng lỡ đập sai một lần... Nhưng thay vì rung động, nó lại là một nhát rạch vào trái tim cậu.
Leon lại lần nữa nhìn Lylia, người đang ngủ gục trên mép giường. Mái tóc đen xõa rối, trùm kín nửa gương mặt mờ mịt ánh đèn. Cô ngủ không sâu, mỗi nhịp thở kéo theo cơn co giật nhẹ ở khóe mắt, như một đứa trẻ mơ thấy điều không yên.
Cậu đưa tay lên. Khựng lại giữa chừng.
Không, không phải vậy.
Leon cắn nhẹ môi, ép bản thân giữ giọng thật bình thản: “Lylia. Em về phòng mình đi.”
Cô cựa quậy. Một tiếng rên nhỏ vỡ ra, ngắn gọn. Rồi cô mở mắt, ngơ ngác nhìn cậu như thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Em nên về phòng. Anh cần nghỉ ngơi.” Cậu lặp lại. Lạnh hơn một chút, dù trong lòng vẫn nghẹn.
Lylia chớp mắt vài lần. Rồi cô ngồi thẳng dậy, ánh mắt tối lại rất nhanh.
“...Anh thực sự muốn đuổi em đi sao?”
Leon siết nhẹ góc chăn, giữ cho đôi tay không run.
“Anh chỉ muốn em nghỉ ngơi đúng cách.” Cậu đáp, cố giữ giọng trung tính.
Lylia siết chặt vạt áo. Không còn vẻ rụt rè trước đó. Cơn giận dồn lên, từng đợt, từng nhịp:
“Em đã ở đây, suốt từ khi anh không còn thở được một cách tử tế,” Cô nói, giọng lạc đi vì kiềm chế. “Em đã chữa trị cho anh, em thức trắng nhiều ngày, em không bỏ cuộc... Và bây giờ, anh lạnh nhạt với em như vậy sao?”
Leon thở chậm. Từng từ của cô như móc vào lồng ngực cậu.
“Không phải vậy. Anh—”
“Không phải vậy?!” Cô bật dậy, mắt đỏ hoe.
“Anh đối xử tử tế với em, anh dịu dàng, anh để em ở lại bên anh—rồi giờ anh làm như em đang làm phiền anh vậy? Tại sao?!”
Giọng cô cao dần. Đứt quãng. Không còn nhịp điệu. Sự giận dữ trào ra, nhưng không nguyên vẹn, trong đó có sợ hãi, có bất an, có nỗi hoảng loạn bấu víu.
Leon mở miệng, nhưng Lylia không cho cậu cơ hội.
“Anh cười với Isaac, trêu đùa với cậu ta, anh nói chuyện thoải mái với Elenia, với cả Rika nữa! Anh với họ lúc nào cũng dễ chịu, cũng tự nhiên—vậy mà với em…” Giọng cô nghẹn lại, như một dây đàn bị kéo căng sắp đứt.
“Với em thì lúc nào cũng giữ khoảng cách. Lúc nào anh cũng luôn dè chừng em. Luôn, luôn như vậy... Tại sao?”
Leon đứng dậy. Không vội. Không nổi nóng, lòng cậu đau như dao cắt, những vết thương xoắn lại rồi loạn cào cào lên ruột gan trong cậu. Cậu tiến đến, giữ lấy vai cô. Nhẹ, nhưng không cho phép cô né tránh.
“Lylia,” Leon nói, giọng trầm xuống như vết cắt chậm. Câu nói treo lửng suốt mấy giây, Leon cuối cùng cũng nhăn mặt, rặn ra từng chữ một: “Anh... không yêu em.”
Không có lưỡi dao nào đâm xuyên qua cô nhanh bằng những từ ngắn ngủn ấy. Lylia sững người. Cô lắc đầu. Ban đầu là nhẹ nhàng. Sau đó, nhanh hơn.
“Không... không phải vậy... Anh chỉ đang mệt. Anh—”
“Không,” Leon nhấn mạnh, giọng không cho phép lẩn tránh. “Đừng tự thuyết phục mình. Đừng cố tìm lý do thay anh.”
Hơi thở cô run rẩy. Cô túm lấy vạt áo cậu, gằn ra giữa kẽ răng:
“Em đã làm mọi thứ cho anh… Em đã ở đây. Em đã cố gắng… Anh nhìn em đi, Leon. Em không làm gì sai cả!!”
Leon nhắm mắt một thoáng. Khi mở ra, ánh nhìn của cậu lóe lên màu sắc lạnh và xót xa cùng một lúc.
“Anh biết. Em không làm sai gì hết.”
“Vậy thì tại sao?!” Tiếng hét nghẹn trong cổ họng cô. “Chỉ mình em là không được! Chỉ mình em là, không đủ sao?! Em không đủ chỗ nào!?”
Leon không trả lời ngay. Cậu để cô gào. Để cô run. Để những cơn co giật trên tay cô tự phơi bày ra nỗi sợ lớn nhất trong cô.
Một lúc lâu, Leon mới khẽ nói: “Vì anh không phải Leon em từng yêu.”
Câu đó, nặng hơn bất kỳ từ ngữ nào. Lylia lùi lại nửa bước. Như bị đẩy bằng một sức mạnh vô hình. Cô mở miệng, nhưng không phát ra tiếng.
Leon cúi đầu, bàn tay buông khỏi vai cô.
“Anh không xứng đáng với những gì em trao.” Cậu tiếp, từng chữ như bị cắt ra từ máu. “Anh không thể yêu em chỉ vì em yêu anh.”
Không tiếng động. Không cử động. Chỉ có khoảng trống lớn dần giữa hai người. Lylia nhìn cậu, ánh mắt trống rỗng như thể cô vừa rơi khỏi một giấc mơ dài. Cô lùi thêm một bước. Chân va vào mép giường, loạng choạng, nhưng không ngã.
Leon đứng yên. Cậu không đỡ cô.
Không bước tới. Bởi bất kỳ động tác nào lúc này cũng chỉ làm mọi thứ nát vụn thêm.
Lylia cắn môi. Đôi mắt đỏ bừng. Cô hít vào như muốn thét, rồi lại nín thở, chút bản năng cuối cùng còn tỉnh táo đang giữ cô khỏi sự sụp đổ hoàn toàn. Cuối cùng, cô lầm bầm, giọng không còn nghe ra hình dạng gì:
“...Em ghét anh.”
Leon gật đầu nhẹ. Chấp nhận. Không phản kháng.
Lylia nhìn thấy sự cam chịu trong mắt anh thì càng hậm hực hơn, cô quay đi. Bước ra cửa. Mỗi bước đi kéo lê nỗi tuyệt vọng, như mảnh vải rách bị gió giật khỏi thân thể.
Cô không nhìn lại.
Cánh cửa khép lại bằng một tiếng cạch rất nhỏ. Leon đứng đó. Một mình. Lồng ngực như bị khoét rỗng. Không hối hận vì đã nói ra, nhưng không thể phủ nhận: một phần trong cậu đã chết khi thấy ánh mắt cô tan vỡ.
Không có chiến thắng trong cuộc trò chuyện này. Không có kết thúc đẹp. Chỉ có sự thật, trần trụi và lạnh lẽo, nằm giữa họ như một nấm mồ vừa mới đào... Chỉ có hai người họ, đứng trên hai đầu sợi dây rách nát, tự thắt cổ mình bằng những điều không ai đủ can đảm để cắt đứt.
──────
Căn phòng trở nên nặng nề, dư ba ôm lấy đầu Leon, siết chặt nó như muốn đập vỡ sọ cậu thành từng mảnh. Sự yên lặng đè lên vai làm cậu nhớ đến cuộc sống trước đây của mình, lúc này, chúng giống nhau đến đáng sợ. Leon vẫn đứng đó, đôi mắt rũ xuống, lặng lẽ quan sát khoảng tối loang ra trên mảng tường đối diện.
Hơi thở của cậu, thoáng chốc, cũng trở nên nặng như đá tảng. Cậu thở dài, âm thanh gần như hòa vào tiếng rung khe khẽ của kết giới y tế.
Không quay đầu, không thay đổi sắc mặt, cậu khẽ cất giọng. Lạnh lẽo, trầm đục như người đã nhìn thấu điều gian dối trước mắt.
“...Còn trốn làm gì? Rất tiếc là hết kịch để cho cô xem rồi.”
Một bóng người cựa mình trong góc tường.
Rồi bước ra, như thể vừa hết hứng chơi trò giấu mặt.
Rika.
Vẫn là nụ cười rộng hết cỡ ấy, đôi mắt cam híp lại như trẻ con, điệu bộ dáng vẻ không khác gì một người vừa làm điều xấu và thành công trót lọt.
“Chậc, bị phát hiện rồi ha, hì hì." Rika xoay nhẹ chiếc vòng trên cổ tay, giả vờ ngượng ngùng.
“Thật ra tôi chỉ tiện ghé qua thôi. Lò rèn bên khu bắc còn cả đống đơn đặt hàng chờ xử lý. Cũng không ngờ lại bắt gặp cảnh... Ngọt ngào thế này.” Cô nháy mắt đầy ẩn ý, hất cằm về phía cánh cửa Lylia vừa đi ra.
Leon liếc nhìn cô, ánh mắt không mảy may dao động. Cậu nhếch môi, giọng cất lên lạnh lùng:
“Tôi không nhớ thợ rèn có thể kiêm cả vai trò điều tra viên cho Giáo Đoàn hay Hội Đồng Phép Thuật, họ thuê cô với giá bao nhiêu?” Không cao giọng. Không tức giận. Chỉ là sự mỉa mai sắc bén đến nỗi đâm thủng vỏ ngoài của những lời giả vờ thân thiện.
Rika cười khúc khích, như thể câu nói ấy là lời khen. Cô bước chậm lại gần, tay đút túi áo, không hề có chút căng thẳng nào:
“Leon Whitewood.” Cô hát lên tên cậu như đang niệm chú. “Lúc trước cậu thông minh hơn nhiều cơ.”
Leon không đáp. Ánh sáng từ ngọn đèn bên giường hắt lên khuôn mặt cô. Vẫn tươi tỉnh, vẫn thân thiện, nhưng Leon nhận ra: thứ đang phản chiếu trong đôi mắt đó... Không phải thiện ý. Nhưng chúng cũng không phải ác ý nốt. Một thứ gì đó nguy hiểm hơn: sự vô tư đầy toan tính.
Rika cười, một tay chống hông:
“Thật ra cũng đâu cần giấu đâu nhỉ? Tôi là người của Phòng Pháp Chế Hội Đồng, nhóm điều tra dị thuật tự phát. Chuyên phụ trách những hiện tượng ‘không thể ghi chép được.’ Và... Cậu," cô chậm rãi đưa ngón tay chỉ thẳng vào trán Leon. "Cậu vừa vẽ thêm một cái dấu hỏi to tổ bố lên hồ sơ của chúng tôi.”
Leon vẫn không nói gì. Sự im lặng của cậu không phải là lúng túng. Không phải sợ hãi. Chỉ đơn thuần là sự đánh giá, suy tính, căn đo đông đếm người trước mặt.
Rika nhún vai, vẻ mặt hoàn toàn không có phòng bị:
“Tôi không phải kẻ thù của cậu đâu. Yên tâm. Nếu tôi có ý xấu, cậu đã không còn đứng đây mà thở phì phò thế này rồi. Giết một bệnh nhân không khó đến mức đó, cậu biết mà.” Cô dừng lại, nghiêng đầu như đang thốt ra điều gì đó không có thật.
“Cái vòng phép máu đó... Thú vị lắm. Ngay cả các giáo sư cấp cao cũng chưa từng thấy bản chất, và cách nó hoạt động. Tôi được giao nhiệm vụ tiếp cận cậu. Ghi nhận biến động. Báo cáo về Hội Đồng.”
Leon nheo mắt, tay nắm lấy mép giường.
“Và nếu tôi từ chối hợp tác?”
Rika phì cười, miệng cong lên như trêu chọc:
“Thì tôi sẽ ngồi đây. Ăn ké cháo. Lén lút nhìn cậu ngủ. Và báo cáo rằng: Leon Whitewood, 20 tuổi, dị thuật không ổn định, tâm thần khả nghi nhưng tử tế vừa phải. Có dấu hiệu trầm cảm nhẹ.”
Cô nháy mắt, như thể đó là câu đùa vui. Leon nhìn cô, ánh mắt tối sầm. Vui vẻ, dễ gần, đáng yêu, tất cả chỉ là mặt nạ. Một công cụ hoàn hảo cho một kẻ săn tin.
Nhưng điều khiến Leon thực sự thấy lạnh gáy là... Cô ta không hề ghét điều mình đang làm. Cô ta yêu thích nó.
Rika vỗ tay vào túi áo, vẻ như sực nhớ ra điều gì.
“À, tiện thể nhắc luôn. Người của Giáo Đoàn cũng đang lần theo dấu vết. Anh có biết không, hiện tại cái giá cho việc thu thập máu anh đã cao ngang với máu của Pháp Sư Thánh cấp rồi đó?”
Leon thở chậm. Không ngạc nhiên. Chỉ thấy một nỗi mệt mỏi chầm chậm bò lên từ xương sống.
Rika chớp mắt vô tội: “Nhưng anh may mắn đấy. Tôi thích mấy kẻ rắc rối.”
Cô quay gót, tung tăng bước về phía cửa. Trước khi đi, cô quay đầu, cười như thể họ vừa trò chuyện về điều gì vui lắm.
“Nhớ giữ sức khỏe nha, Leon. Người như cậu, không nên dễ dàng gục ngã đâu.”
Rồi cô biến mất, cánh cửa khép lại, để lại trong phòng một thứ mùi hương kim loại nhàn nhạt, vừa lạ lẫm, vừa quen thuộc như mùi máu chảy giữa lò rèn đỏ lửa.
Leon ngồi phịch xuống giường, tay ôm đầu. Chuyện giữa cậu và Lylia chưa kịp nguội. Thì thế giới đã bắt đầu dựng những cái bẫy mới quanh cậu.
Cậu nhắm mắt. Và trong bóng tối, vòng xăm trên lưỡi cậu âm thầm rực lên một nhịp...
"Thế giới này nổ tung đi."


3 Bình luận