Leon Whitewood chưa bao giờ thấy người ta chạy tán loạn theo đúng nghĩa đen, nên cảnh tượng lúc này đối với cậu ta mà nói. Là một đòn giáng mạnh vào tam quan của cậu, một người hiện đại sống trong một xã hội không xung đột, trong một thế giới hòa bình.
Tiếng bước chân, tiếng hô hoán, tiếng gào thét dội lại từ các con phố lát đá. Từng khung cửa rung lên vì chấn động, khói đen cuộn lên từ phía xa. Nơi cổng chính của Học viện Arcadia, thứ từng đứng uy nghi giữa trời hoàng hôn giờ chỉ còn lại những mảnh vỡ đang bốc cháy âm ỉ.
Lylia nắm lấy tay áo cậu, lo lắng. Nhưng Leon không nhìn cô. Ánh mắt cậu dán chặt vào đám đông phía xa. Cơn hoảng loạn ập đến như sóng thần, cuốn phăng khu chợ. Người dân, học viên, cả những người bán rong đều tháo chạy khỏi vùng quanh học viện, tìm đường thoát thân, chỉ cần xa khỏi nơi có thể nghe thấy tiếng giao tranh.
Leon siết chặt tay Lylia và kéo cô vào con hẻm bên phải, men theo lối tắt cậu từng vô tình phát hiện trong lần đi tìm chỗ tập luyện yên tĩnh gần học viện.
Gió từ vụ nổ vẫn còn thổi đến, mang theo bụi và mùi khét. Leon chạy, đầu óc của cậu cũng vậy, nó chạy với năng suất cực hạn, quét lại từng đoạn ký ức một cách hoảng loạn.
"Ngày mười sáu tháng Vũ."
Trong thế giới này, người ta không gọi tên tháng bằng số. Họ dùng biểu tượng của các chu kỳ tạo thế giới, bắt đầu từ Tháng Khai, mùa đầu tiên, và sau đó là Tháng Thủy, Tháng Hỏa, Tháng Mộc, Tháng Vũ...
Leon thở gấp. Mồ hôi túa ra hai bên thái dương.
'Tháng Vũ... là tháng năm. Mẹ kiếp.'
Cậu nheo mắt khi rẽ ngoặt vào một lối nhỏ giữa hai dãy nhà, ép sát người Lylia vào tường đá để tránh ánh mắt của những kẻ khủng bố đang quây quanh khu vực gần cổng học viện. Cậu biết nếu muốn tìm đến sự an toàn tuyệt đối thì nên trốn khỏi đó càng nhanh càng tốt. Nhưng với đồng phục Arcadia trên người, cậu không tự tin bản thân có thể chuồn đi thuận lợi dưới mí mắt của những kẻ đó. Hơn nữa, cậu cũng không muốn kéo Lylia vào những mối nguy khi không thực sự cần thiết.
Trong bản game gốc, họ đánh số để người chơi tiện theo dõi. Nhưng thật ra thế giới này không dùng hệ lịch ngày dương và cũng không đánh số tháng. Không ai nhắc đến ngày sự kiện này theo kiểu ‘16 tháng 5’ cả. Họ nói ‘Giữa Tháng Vũ’.
Chỉ vì khác biệt tên gọi. Chỉ vì ký hiệu trong tờ lịch mà cậu treo trên bàn học không khớp với những khái niệm đã quen.
Cậu đã quên. Và chính vì vậy, cậu không chuẩn bị gì hết.
"Leon...?" Giọng Lylia vang lên, đứt đoạn, nhẹ như hơi thở của cô khi chúng phả vào cổ Leon.
Mái tóc đen dài đang bị gió thổi tung nhẹ, làm lộ ra đường nét mảnh mai của gương mặt. Đôi mắt xanh đậm dõi theo cậu, chúng khẽ run lên khi hình ảnh phản chiếu của Leon trở thành tâm điểm của chúng. Không hẳn là sợ, nhưng có gì đó hoang mang trong đôi mắt ấy. Không phải vì vụ nổ. Không phải vì đám người lạ mặt. Leon chợt nghĩ, có lẽ là vì mình chưa từng để cảm xúc trong lòng trượt ra rõ ràng đến thế. Có lẽ cậu đã vô tình làm cô lo lắng.
"Anh không sao chứ?" cô hỏi.
Leon siết chặt tay cô hơn. Cậu liếc nhanh qua con phố bên dưới, nơi vẫn còn bụi mù và những bóng người chạy loạn. Phía xa, cậu có thể thấy mái vòm của học viện, giờ đã phủ khói.
"Đến một nơi an toàn, an toàn hơn ở đây."
"Được."
Cô đáp một cách mạch lạc, không do dự hay chần chừ, rõ ràng là đang chờ cậu dẫn đường. Cô hoàn toàn tin tưởng cậu. Và đó mới là thứ khiến Leon cảm thấy áp lực, chúng nặng nề hơn bất cứ đòn phép nào.
"Nhưng, anh không muốn quay lại sao?"
Leon dừng lại. Câu hỏi đơn giản ấy làm cậu chững bước. Không phải vì cậu không có câu trả lời. Mà vì cậu không chắc câu trả lời nào mới là đúng.
Nếu không làm gì... chắc gì mọi chuyện vẫn sẽ ổn? Nhưng nếu can thiệp, liệu có kéo theo hậu quả nào không?
Trong trò chơi gốc, đây là sự kiện phụ. Một đoạn "Sự Kiện Đệm", được dùng để cho người chơi xây dựng quan hệ với một vài nhân vật nếu chọn đúng. Không ảnh hưởng nhiều đến cốt truyện chính. Nhưng đây không phải trò chơi. Và cậu không còn là người chơi.
Mọi thứ ở nơi đây đều có thật, và nếu sự tàn phá ấy lan rộng, cậu sẽ không thể 'Tải Lại Tiến Trình' về điểm khởi đầu để sửa chữa mọi thứ.
Cậu quay mặt, ngó nghiên về phía con hẻm bên cạnh lối nhỏ mà bản thân đang nấp vào. Cậu tin rằng con đường đó là lựa chọn duy nhất của cậu lúc này. Nó là một đường vòng, dẫn đến khu nhà thờ cũ của học viện. Nơi đó tuy chẳng có gì đặc biệt nhưng so với lối nhỉ chật hẹp mà cậu đang chia sẻ với Lylia, nó thông thoáng hơn nhiều.
"Em thấy nơi anh đang nhìn chứ?" Leon nói.
Lylia gật đầu.
Cả hai ra khỏi nơi trú ẩn tạm thời của mình và bắt đầu bước đi. Nhưng chưa đầy mười bước, Leon khựng lại.
Một luồng ma thuật mạnh mẽ quét qua cậu, sóng xung kích khiến tóc cậu tung bay. Một vụ nổ khác vang lên ngay phía bên tay phải của Leon, những đợt ánh sáng xanh tím bùng lên rồi lại chợp tắt. Âm thanh rền vang của không gian biến dạng, tiếng lửa trùng trùng điệp điệp.
Cậu xoay người theo bản năng.
Một nhóm người mặc áo choàng đen đang dàn hàng ngang giữa phố, khoảng tám người. Chúng không đeo huy hiệu. Không có dấu hiệu phù thủy chính quy. Chỉ là những bóng đen lạ mặt, không rõ danh tính.
Xung quanh là tàn tích của trận chiến đang diễn ra: những vệt cháy sém, những vết lõm do ma thuật và một tên xấu xố vừa bị hất văng vào tường.
Ngạc nhiên thay, ở giữa chúng, là Isaac.
Cậu ta đang đứng thẳng, áo sơ mi xộc xệch, một tay cầm đũa phép, tay còn lại rớm máu.
Leon nheo mắt. Isaac đang bị bao vây. Một chống bảy.
Cậu ta nên rút lui.
Nhưng Isaac không hề có ý định rút. Cậu ta lùi lại hai bước, rồi bất ngờ kích hoạt một vòng pháp trận chồng ba, nhanh đến mức Leon suýt không theo kịp bằng mắt thường.
Những vòng phép điên cuồng xoay theo chiều khác nhau, tỏa sáng như chiếc đèn hiệu. Phép gia tốc. Phép phân ảnh. Phép lôi kích.
Leon nhận ra cả ba vì màu sắc và cổ tự nằm bên trong chúng. Cậu ta thực sự đang dốc toàn lực để ngăn những kẻ lạ mặt kia tiến sâu hơn.
Một phần bào đó trong Leon rung lên, gào thét với cậu. Đôi chân cậu muốn nhấc khỏi mặt đất và lao đi về phía đang lập lòe ánh sáng ấy. Nhưng bàn tay cậu vẫn nhất quyết siết lấy cổ tay Lylia, không buông.
Cậu không thể bỏ cô lại. Cậu càng không thể để cô bị cuốn vào.
"Leon." Lylia gọi, ánh mắt chuyển hướng theo cậu.
Cô cũng thấy Isaac. Cô thấy cả máu trên tay cậu ta. Cô thấy sự phân vân trong mắt Leon. Và cô không nói gì.
Leon quay lại. "Chúng ta cần đi."
Và rồi vận mệnh cười nhạt.
───ẦM!
Một tên trong đám mặc áo choàng bị Isaac đánh bật ra, đập thẳng vào bức tường phía gần bên Leon. Lực va chạm mạnh đến mức gạch vỡ ra, tung bụi trắng mịt mù. Tên đó rơi xuống, lăn mấy vòng trên mặt đất, rồi dừng lại cách Leon không đầy ba mét.
Leon phản xạ theo bản năng kéo Lylia đứng sau lưng, tay đã đặt lên chuôi kiếm bên trái.
Tên áo choàng nằm im vài giây, rồi rít lên. Cơ thể hắn co giật, từng ngón tay vặn vẹo như thể có ý thức của riêng mình. Không khí xung quanh biến dạng. Một vệt sẫm đen dâng lên từ lòng bàn tay hắn, rồi tràn dọc theo cánh tay.
Leon mở to mắt.
"Đó không phải phép của Arcadia."
Hắn ngẩng đầu. Ánh mắt đảo nghiên dọc với tốc độ đáng ngờ. Rồi đồng tử của hắn đột ngột dừng lại. Cánh tay của hắn như bị thứ gì đó cưỡng ép mọc dài ra. Nó vặn vẹo, lao đến rồi chộp lấy một đứa bé đang khóc gần đó, đứa mà từ nãy đến giờ vẫn đang trốn sau một thùng hàng bằng gỗ, có lẽ là con của người bán hàng vừa bỏ chạy. Cánh tay đen sẫm của hắn tỏa ra hơi nước đen kịt, như mực đang sôi, làn da sần sùi của hắn bắt đầu rạn ra theo từng thớ gân.
Khoảnh khắc đó, mọi thứ như chậm lại.
Leon thấy đứa bé đang giãy giụa trong tay gã áo choàng đen. Một thằng bé chưa đến mười tuổi, tóc nâu rối, hai má lem bụi. Gương mặt nhỏ bé ấy méo xệch vì sợ hãi, nước mắt lăn dài thành vệt sáng trong mùi khét và sắt rỉ.
Bàn tay đen như mực của gã kia đang áp vào trán thằng bé. Trên da cậu bé bắt đầu xuất hiện các vết rạn nứt, tím tái. Dấu hiệu của ma lực ngoại lai cưỡng ép xâm nhập vào cơ thể chưa có lõi mana ổn định.
Hắn đang hút năng lượng sống.
Không phải phép thuật chiến đấu. Mà là một nghi thức tàn nhẫn, cấm kỵ, và cổ xưa.
Leon không nghĩ. Cậu không có thời gian để suy luận. Trong tích tắc, tay phải cậu rút phăng thanh kiếm nứt nẻ bên hông, lưỡi thép xước, ánh sáng bạc mờ xỉn.
Theo phản xạ, cậu lao tới. Khoảng cách không quá xa, chỉ ba mét, nhưng từng bước chân như dẫm lên dây thép căng.
Gã áo choàng nghe thấy tiếng chân, quay đầu lại, cánh tay đen hóa đã lan tới tận vai.
Leon không để hắn có thời gian phản ứng. Thanh kiếm gõ thẳng vào khuỷu tay hắn bằng mặt lưỡi phẳng, cậu không đủ thời gian để nghĩ đến việc chém, chỉ muốn đập vỡ tiếp xúc giữa hắn và đứa bé.
Bốp!
Cú đánh vang lên khô khốc. Cánh tay gã lệch đi, đứa bé rơi xuống, lăn lông lốc trên mặt đất, hoảng loạn co rúm lại.
"CHẠY!"
Leon quát to, giọng dội khắp ngõ nhỏ. Đứa trẻ giật mình, như bừng tỉnh khỏi cơn mê. Đôi chân nó khựng lại trong giây lát, rồi quay người bỏ chạy, vấp vài bước, nhưng không dừng. Bóng nó khuất sau quầy hàng đổ nát
Gã hắc pháp sư gầm lên trên mặt đất, ánh mắt trượt theo đứa trẻ, mana hắc ám tụ lại trong lòng bàn tay. Thứ phép gì đó, Leon không biết tên. Không thuộc hệ nguyên tố cậu từng học. Nhưng cậu lại cảm thấy ghê tởm chỉ bằng việc ở gần nó.
"Lùi lại."
Không khí xung quanh hắn vỡ vụn như một tấm kính mỏng đang nứt dần từ bên trong.
Leon nhìn thấy rất rõ từ lòng bàn tay của hắn, một vòng phép trồi lên, xoay chậm. Cấu trúc của nó khác hẳn những vòng phép cậu được học ở Arcadia: không trong suốt, không cân đối, và không "sạch". Đó là một vòng tròn lệch trục, với các ký hiệu đen tuyền uốn cong, như viết bằng mực đặc sệt. Nó không phát sáng, mà hút sáng, khiến cả vùng không khí xung quanh tối đi, như thể đêm đen đang tụ hình.
Vòng phép đó nổi lơ lửng trước ngực hắn, chỉ cách đứa trẻ một bước.
Leon không nghĩ thêm. Cậu rút thanh kiếm mới bên hông trái, âm thanh vải bố bị chém rách vang lên cùng với ánh bạc lạnh lẽo.
Leon chém chéo ngang vòng phép hắc ám. Trong một khoảnh khắc, vòng chú nứt ra như gương, từng ký hiệu phát ra âm thanh nhỏ như tiếng rít, rồi tan vào không khí. Một luồng khí đen vọt ra từ vết vỡ, táp thẳng vào tường, khiến gạch đá thối rữa theo nghĩa đen, bề mặt sạm lại như than, mủn ra từng mảng bụi.
Cánh tay Leon bị phản lực hất văng nhẹ về sau, nhưng cậu vẫn giữ được thăng bằng. Lylia, từ phía sau, đã giơ tay. Một vòng phép chính thống hiện lên.
Nó hình tròn đều, đường kính khoảng một mét, vị trí trước ngực cô. Lõi trong xoay ngược chiều với vành ngoài, tạo nên cảm giác hai vòng răng cưa đang nghiền ép nhau. Ký hiệu phép khắc bên trong sáng lên màu xanh ngọc nhạt, hòa cùng ba đường cổ tự chạy theo hình sao sáu cánh ở trung tâm. Đó là phép tụ ánh sáng, Leon nhận ra ngay lập tức.
"Leon!" cô gọi.
Leon xoay nửa thân, nghiêng người, mũi tên ánh sáng bay vút qua vai cậu. Không âm thanh xé gió. Không có tiếng vọng lại.
Chỉ có một vệt sáng mỏng, rồi BÙM.
Phần vai tên áo choàng nổ tung như bị khoét rỗng. Làn khói đen bốc lên, ma lực vỡ nát như cột sống bị rút ra một đoạn. Hắn rú lên, một tiếng rú không thuộc về bất kỳ loài sinh vật bình thường nào. Gằn. Chói tai. Như hàng chục cổ họng cùng rên rỉ qua lớp tàn tro.
Leon không dừng. Cậu xoay thanh kiếm từ tay trái sang tay phải, rút luôn kiếm cũ. Cây gỗ rạn vỡ, nhưng cân tay hơn. Cậu nhảy lên, vòng người theo một góc chém từ vai xuống hông, chém qua một khối khói dày. Đòn đánh trúng cổ đối phương, chặn đứng âm thanh gào rú. Hắn lảo đảo, rồi đổ xuống đất như một bao vải rỗng.
Hắc ma lực tan ra như sương, cuộn lên một lần cuối, rồi tắt ngấm. Lylia bước tới. Tay cô vẫn đặt gần ngực vòng phép chưa biến mất, chỉ tạm ngừng xoay chuyển. Leon nhận ra điều đó.
"Em niệm hai phép trên cùng một vòng trung gian?" cậu hỏi nhỏ.
Lylia gật. "Em giữ ma lực trong lõi. Khi cần, em chỉ mở nốt kết cấu."
Leon hơi rùng mình. Đó là kỹ thuật nâng cao, không phổ biến ở năm đầu tiên. Phải kiểm soát được tâm trí và dòng mana với niềm tin cực đoan mới giữ được phép được ở trạng thái tĩnh, sẵn sàng mà không mất cấu trúc.
Đó không phải phép của người bình thường. Leon cảm thấy hơi áp lực, cớ gì một thiên tài như Lylia lại thích mình.
Cậu lùi lại, cùng Lylia quan sát khu vực xung quanh. Bụi khói, đổ nát, tiếng chuông cảnh báo của học viện. Phía trước, nơi tuyến phố dẫn đến cổng, Isaac vẫn đang chiến đấu.
Máu thấm ướt một bên vai áo cậu ta. Tay cầm đũa phép bị run nhẹ, nhưng cậu vẫn cười, kiểu cười của người vừa lì lợm, vừa bất cần.
Bên cạnh cậu là ba vòng phép đồng trục, màu tím nhạt ánh bạc, mỗi vòng lớn bằng một bánh xe. Chúng xoay liên tục: vòng ngoài là lớp chắn, vòng giữa xử lý gia tốc, vòng trong chứa phép tấn công đang dồn nén. Leon nhận ra cấu trúc đó. Kỹ thuật Ba Tầng Lồng Ghép, chỉ có trong cấm viện, truyền thừa gia tộc hoặc... những thiên tài thực chiến.
Kẻ địch xung quanh Isaac bị hất tung từng đợt, nhưng hai tên vẫn còn giữ được thế trận. Chúng liên kết tay, hợp phép. Hàng loạt vòng phép xuất hiện, nhưng tất cả đều xếp chồng lên nhau như một tập thể. Chúng có màu xám đục, hình elip chứ không tròn. Có sáu ký hiệu ở trung tâm, đan xen với nhau như bị dán nhầm, ký hiệu chống lại nhau khiến kết cấu không ổn định. Nhưng chính vì thế, nó mạnh, cực kỳ không ổn định nghĩa là mang sức công phá cao.
Isaac lùi lại một bước, máu trượt dọc cằm. "Có nên chạy không? Chết tiệt, như vậy không hợp với mình."
Leon bước đến cạnh cậu. Lylia vẫn phía sau.
"Sao cậu lại ở đây?" Isaac hỏi, không quay đầu.
"Tôi không có lựa chọn khác."
"Cứ tưởng cậu là loại chỉ đứng ngoài chứ."
"Đa số trường hợp sẽ là vậy."
"Vậy đây là trường hợp đặc biệt hả? Cậu không nỡ nhìn tôi bị thương đúng không?"
"Không. Chỉ là lỡ tay rồi."
Isaac bật cười, máu văng ra theo từng nhịp thở. "Chào mừng. Nếu được thì tôi sẽ bao cậu đồ nướng như một lời cảm ơn."
Leon giơ kiếm. "Có kế hoạch gì không?"
"Giữ trận cho đến khi cứu viện đến thôi. Không khó chứ?" Isaac nhoẻn miệng cười, điệu bộ như đang cá cược với Leon.
Leon gật đầu. Lylia ở sau triệu hồi thêm một vòng mới, hình hoa bốn cánh, từng cánh ánh lam mờ đang dần được thêu lên.
Cùng lúc đó. Từ mái nhà phía xa, có một bóng người khác đang quan sát cả ba bọn họ, người đó mặc áo choàng kín mít, không rõ đã ở đó từ khi nào. Bóng người ấy không niệm phép. Không tung đòn. Chỉ giơ tay, làm động tác vẽ một ký hiệu hình lưỡi hái trên không trung, rồi chỉ xuống đất.
Ngay lập tức, mặt đất dưới chân Isaac nứt ra. Một vòng phép mới hiện lên, cực lớn, đường kính gần 3 mét. Hình tròn hoàn chỉnh nhưng bị xé đôi ở rìa dưới, như thể bị xé bằng tay. Toàn bộ ký hiệu bên trong là chữ cổ, không thuộc bất kỳ hệ học viện nào.
Cảm giác từ nó… rất sai. Leon lùi lại theo bản năng. Cậu nheo mắt. "Đó không phải là phép thông thường."
"Không," Isaac thở ra. "Là triệu hồi. Loại dị thuật."
Một tiếng gầm khẽ vang lên từ đáy đất. Từ vết nứt… có cái gì đó đang bò lên.
Leon siết kiếm. Lylia nâng tay. Tiếng chuông đồng rền vang từ trong học viện, vọng lại từng hồi như nhịp tim của cậu.


1 Bình luận