Ma thuật, về bản chất, không phải phép màu.
Đó là một ngôn ngữ. Một hệ thống. Một chuỗi những quy luật nghiêm khắc đến tàn nhẫn, chỉ những ai đủ kỷ luật và nhẫn nại mới có thể sống cùng nó.
Leon Whitewood đã nghe câu này trong ít nhất năm buổi học khác nhau suốt tháng qua. Nhưng chỉ đến hôm nay, ngồi giữa một giảng đường đá lạnh, ánh nắng hắt lên bàn học từ những khung cửa sổ cao vút, cậu mới thực sự nghĩ sâu về nó.
Phía trên bục giảng, giáo sư Elwood đang giảng bài bằng giọng đều đều không biểu cảm, tay vẽ các vòng chú pháp lên không trung bằng đũa phép bằng gỗ đen khảm đá. Những ký hiệu lập thể xoay tròn lơ lửng, sáng xanh nhạt.
"Như các em thấy." giọng ông vang lên, "Mọi dòng ma thuật đều có ba mốc neo chính: ý niệm, truyền dẫn, và kết cấu. Người sử dụng phải hình dung được kết quả phép thuật trước khi niệm. Nếu không, phép sẽ tự sụp đổ."
Leon chống cằm, mắt dán vào vòng chú, đầu óc nửa theo kịp, nửa trôi đi.
Đây là phần mà cậu thường xuyên bị bỏ lại.
"Ý niệm" là hình dung. Một pháp sư khi tạo ra lửa, phải tưởng tượng rõ cảm giác bỏng rát, hình dạng ngọn lửa, tốc độ cháy, hướng lan… như đang dựng cảnh trong đầu. Vấn đề là: Leon đến từ một thế giới nơi lửa chỉ là vật lý. Không ai cần tưởng tượng nó để nó xuất hiện. Khi bị ném vào thế giới này, cậu có mana – rất nhiều, theo kiểm tra đầu vào – nhưng lại không có bản năng để "hình dung phép thuật."
Mọi thứ với cậu chỉ là mô phỏng. Cậu không bao giờ thực sự 'cảm' được phép thuật. Và đó là lý do cậu ngồi đây, giữa những pháp sư thiên bẩm, với một thanh kiếm nứt nẻ bên hông như một nốt nhạc lạc quẻ trong bản hòa âm phức tạp.
Giáo sư tiếp tục giảng. Một số học viên ghi chú, một số ngủ gật. Còn Leon, thì chỉ lặng lẽ lật sách, cố giữ cho mình tỉnh táo. Cậu không nghĩ mình sẽ giỏi môn này. Nhưng cậu vẫn học. Không phải để nổi bật, mà để sống sót.
Sau khi kết thúc tiết học, Leon không quay về ký túc xá ngay. Thay vào đó, cậu đổi lộ trình, băng qua khu cổng Nam, ra khỏi khuôn viên học viện Arcadia và bước vào khu chợ sát rìa.
Đây là khu dân sinh – nơi học viên có thể mua dụng cụ, tiếp tế, thảo dược, hoặc đơn giản là trốn khỏi bầu không khí học viện trong vài giờ. Đường lát đá gồ ghề, quầy hàng chen chúc, mùi hương của bánh nướng, da thuộc, thuốc sắc, và kim loại nóng chảy hòa vào nhau thành một thứ gì đó lộn xộn nhưng sống động.
Leon đi chậm, mắt đảo qua từng cửa hiệu. Cậu không có mục tiêu cụ thể, chỉ biết rằng thanh kiếm tội nghiệp của mình, thứ mà cậu thuê từ kho vũ khí của trường đã sứt mẻ sau vài buổi luyện tập gần đây. Chủ yếu là vì hai người Isaac và Elenia quá thô bạo, chẳng thương tiếc gì cho thanh kiếm của cậu. Và nếu phải tiếp tục sử dụng nó trong buổi thực chiến sắp tới, cậu không nghĩ nó có thể trụ được.
Cuối cùng, cậu rẽ vào một con hẻm nhỏ – nơi có một tiệm rèn không treo biển hiệu, chỉ có mùi sắt nung nóng và âm thanh đe búa vang đều đặn.
Cậu bước đến ngưỡng cửa thì dừng lại. Góc bên kia của ngã ba hẻm, cách không xa cửa lò rèn, có hai bóng người. Cậu nhận ra ngay một người trong số đó.
Lylia.
Cô đang đứng lặng, lưng hơi cứng, tay nắm chặt quyển sách nhỏ trước ngực. Đối diện cô là một nữ học viên khối trên – đồng phục khác màu, đeo huy hiệu bạc trên cầu vai, mái tóc đỏ buộc cao thành đuôi ngựa. Giọng cô ta sắc như dao:
"...Tôi chỉ hỏi vì quan tâm thôi. Cô nên biết chỗ đứng của mình. Mấy kẻ không hòa đồng mà cứ bám riết một người như vậy, sớm muộn gì cũng chuốc lấy rắc rối."
Lylia không đáp. Nhưng Leon thấy rõ bờ vai cô hơi run.
"Cô im lặng cũng đúng thôi," cô gái tóc đỏ nhún vai. "Chứ nếu tôi là cô, tôi cũng xấu hổ."
Leon bước ra khỏi bóng râm trong con hẻm.
"Tệ là.. " cậu nói, giọng thấp. "Tôi đã ở đây đủ lâu để nghe thấy những gì cô nói."
Cô gái tóc đỏ khựng lại. Cả hai quay đầu nhìn. Lylia mở to mắt – đầu tiên là ngạc nhiên, rồi là gì đó không gọi thành tên.
Còn cô gái kia cau mày. "Leon Whitewood?"
Leon nhíu mày khi cô gái tóc đỏ biết tên mình. "Phải. Và nếu cô còn chút lịch sự tối thiểu." Leon tiếp tục, mắt không rời cô ta, "Thì dừng việc dùng giọng điệu đó với bạn tôi đi."
Cô gái khoanh tay. "Tôi chỉ—"
"Cô không ‘chỉ’ gì cả. Như tôi đã nói trước đó, tôi đã ở đây đủ lâu." Giọng cậu không to, không dữ, nhưng rất chắc.
Cô gái mím môi. Có lẽ không ngờ người như Leon, người thường tách biệt, không gây chú ý, lại dám lên tiếng như vậy. Cuối cùng, cô ta thở hắt ra, lườm Lylia thêm lần nữa rồi quay đi, giày gót cứng gõ lên mặt đá vang xa.
Không ai nói gì trong vài giây sau đó.
Lylia vẫn đứng yên, mắt nhìn xuống đất.
Leon bước đến gần, dừng lại cách cô một bước. "Em ổn chứ?"
Cô gật. "Không sao."
"Em quen cô ta à?"
"Không. Chỉ là… một trong những người không thích em."
"Vì em ở gần anh?"
Cô không đáp.
Leon thở nhẹ. "Em không cần giải thích. Nhưng lần sau, nếu có chuyện như vậy—"
"Anh sẽ lại đứng ra?" Cô ngẩng lên, mắt hơi mở to.
Leon nhìn cô. Ánh mắt ấy. không giận, không nước mắt, mà là một thứ cảm xúc lạ: ngạc nhiên đến mức gần như không tin nổi.
"Phải," cậu nói. "Anh sẽ lại đứng ra."
Cô không nói gì. Nhưng khi cậu quay người lại, bước về phía lò rèn, cậu nghe thấy tiếng chân quen thuộc ở sau. Không vội vã, không đuổi theo, nhưng cũng không rời đi.
Trong khoảnh khắc đó, Leon nhận ra:
Dẫu luôn muốn bước ra khỏi mối ràng buộc này, cậu đã cố tình lùi lại một bước. Và chỉ cần quay đầu lại, cậu sẽ thấy cô. Như một cái đuôi nhỏ, lặng lẽ, ngoan ngoãn theo sau cậu.
───
Cửa lò rèn kêu lên một tiếng "két" khô khốc khi Leon đẩy nó ra. Hơi nóng táp thẳng vào mặt, mang theo mùi kim loại cháy, khói dầu và tro bụi. Cậu bước vào không gian hẹp, chật chội, nơi ánh lửa từ bễ rèn phản chiếu trên từng dụng cụ rải rác khắp tường: búa, kìm, lưỡi cưa, dao gọt, mảnh giáp. Và rất nhiều thứ Leon không gọi được tên.
Tiếng búa đập dừng lại khi chuông cửa nhỏ gắn trên khung rung lên.
"Chờ chút!"
Một giọng nữ vang lên từ phía trong. Vài giây sau, một bóng người xuất hiện từ sau tấm màn vải phủ tro bụi. Một cô gái trẻ, tóc nâu buộc cao, mặc tạp dề da nâu, hai má dính lem bụi than. Tay cô cầm một cây búa rèn nhỏ, nụ cười hiện rõ ngay khi thấy mặt Leon.
"Ơ… Leon?"
Cô bước tới, mắt sáng lên. "Trời ơi, là cậu thật à? Sao không báo trước? Vào đi!"
Leon đứng yên một lúc. Cậu đã đoán có thể lò rèn này từng quen với Leon Whitewood gốc — nhưng không ngờ mọi thứ lại nhanh chóng thế này.
"…Xin lỗi, tôi…" Cậu dừng lại nửa câu, rồi gật đầu khẽ. "Chào."
Cô gái không để ý vẻ ngập ngừng của cậu. Cô đặt búa xuống kệ, bước nhanh lại gần, vỗ mạnh vào cánh tay Leon.
"Trời, vẫn cái bộ mặt ấy! Lạnh như tiền!"
Leon suýt nhăn mặt, nhưng kịp nuốt xuống.
"Cậu thật sự biến mất mấy tuần rồi đấy. Tôi còn tưởng cậu lên Ma tháp rồi chứ. Dạo gần đây tôi nghe bảo cậu đang luyện đũa phép, sao giờ lại ghé qua lò rèn?"
"Tôi… cần một thanh kiếm."
Cô gái tròn mắt. "Hở? Leon Whitewood mà cần kiếm? Thật đấy?"
Leon gật đầu. "Tạm thời… là vậy."
"Càng lúc càng bí ẩn nha," cô bật cười. "Mà tôi là Rika, nhớ chứ? Nếu không phải hôm nay cậu đến thì tôi còn nghĩ cậu đã quên tôi cơ."
"Tôi… bận học."
Cô bật cười. "Biết ngay! Mấy học sinh Arcadia ai chả bận. Mà này—"
Cô nghiêng đầu nhìn kỹ. "Cậu gầy đi đấy. Học kiểu gì mà gầy thế?"
Leon toan đáp thì bị bất ngờ, cô gái bước sát lại, đưa tay chạm vào cổ áo cậu, như thể định chỉnh lại.
"Đứng yên xem nào. Bụi hết rồi này. Cậu cũng chẳng thay đổi gì hết. Vẫn cứ lơ mơ…"
Bàn tay cô chạm vào vạt áo trước ngực Leon. Cậu cứng người.
"À này, còn vụ con dao lần trước cậu—"
"Có người đi cùng."
Giọng nói vang lên từ phía cửa.
Leon xoay đầu lại. Lylia đứng nơi ngưỡng cửa, lặng như một cái bóng. Ánh sáng từ ngoài rọi vào phía sau khiến mái tóc đen dài của cô như nhuộm ánh bạc. Tay cô ôm quyển sách, ánh mắt vẫn như mọi khi: trầm, thẳng, và không chớp.
Cô không mím môi, không nhíu mày. Nhưng Leon biết biểu cảm đó. Nó không phải tức giận. Không phải ghen tuông. Nó là một thứ gì đó sâu và lãnh đạm hơn, cô trông uất ức, khó chịu vì bị gạt ra lề.
Cô gái thợ rèn quay lại nhìn. Cô nhướng mày. "Ồ… Xin lỗi nhé, tôi không để ý là có người đứng ngoài. Bạn gái à?"
Leon chưa kịp trả lời thì Lylia lên tiếng, vẫn nhẹ nhàng:
"Phải."
Cô gái thợ rèn khựng lại. "Ồ… Ờ… Thật à?"
Leon chớp mắt. "Lylia…"
Cô quay sang cậu, nghiêng đầu. "Không đúng sao?"
Leon định phản đối, nhưng rồi thở ra. "Chúng tôi… đi cùng nhau."
Cô gái thợ rèn bật cười, có chút gượng gạo. "Vậy… là ‘gần như bạn gái’ à? Thôi, hiểu rồi."
Cô quay vào trong, tay vỗ nhẹ vào lò nung. "Vậy thì để tôi cho cậu xem vài thứ. Có vài thanh kiếm tôi rèn xong tuần trước. Vẫn nhớ cỡ tay cậu, chắc không sai lệch gì đâu."
Leon liếc nhìn Lylia. Cô vẫn đứng yên chỗ cũ, mắt dán vào lưng cậu. Không lên tiếng. Không nhúc nhích.
Cậu đi theo cô gái kia vào bên trong, bước qua lớp bụi than và tiếng than hồng lách tách.
Trên giá gỗ cũ kỹ, vài thanh kiếm được bọc sơ bằng vải bố. Cô gái kéo lớp vải ra, để lộ các lưỡi kim loại lấp lánh, vẫn còn mùi nóng của gang mới.
"Đây là một trong mấy thanh tôi làm từ phôi mà cha tôi để lại. Không hẳn là vũ khí hàng đầu, nhưng dùng được. Cân bằng, không rung, không rỗng."
Leon cầm lên một thanh. Cán gỗ quấn da, chuôi thon vừa tay. Lưỡi thẳng, không quá dài, trọng lượng vừa đủ.
"Bao nhiêu?"
"Với người quen cũ? Một đồng Rul."
Leon nhìn cô. "Một đồng bạc?"
"Phải. Còn nếu cậu thấy quá rẻ thì trả hai đồng cũng được."
Leon bật cười khẽ. "Một đồng được rồi."
Cô gái gật đầu, vui vẻ. "Vậy lấy cái đó. Tôi sẽ bao lại cho."
Trong khi cô loay hoay buộc lại lưỡi kiếm bằng vải bố, Leon nhìn ra cửa. Lylia vẫn đứng ở đó, không rời đi. Không đòi hỏi. Không nói gì. Nhưng cậu cảm nhận rõ áp lực từ sự im lặng đó.
Ánh mắt cô như dao nhỏ — không cứa vào thịt, nhưng cứ khẽ chạm vào da, từng nhát, từng nhát.
Khi Leon quay lại để trả tiền, cô gái thợ rèn bất ngờ nói nhỏ:
"Cô ấy... "
Leon khựng lại.
"Không cần giải thích," cô gái vội vàng nói thêm với Leon. "Chỉ là... cẩn thận. Cậu trông không giống người đang hạnh phúc cho lắm."
Leon không đáp. Cậu nhận lấy thanh kiếm, gật đầu cảm ơn, rồi quay người rời khỏi lò rèn. Cuộc hội ngộ ngắn ngửi với Rika khép lại cùng cánh cửa gỗ cũ kỹ sau lưng. Có lẽ cậu sẽ quay lại thường xuyên hơn cậu nghĩ, khi thanh kiếm mới bên hông lần nữa rạn nứt trong tay cậu.
───
Tiếng rao hàng lẫn với tiếng chân người, tiếng va chạm kim loại, tiếng trẻ con cười đùa và cả tiếng gió lướt qua những tấm bạt treo cao, tất cả hòa thành một lớp nền âm thanh ấm áp đến lạ lùng.
Leon Whitewood bước đi giữa phố chợ, nhịp bước đều, không nhanh, không chậm. Hai bên hông cậu đung đưa theo bước chân: bên phải là thanh kiếm cũ nứt nẻ mà cậu vẫn mang theo như một thói quen. Bên trái là thanh mới vừa mua, bọc vải bố, chưa rút ra lần nào.
Phía sau cậu, Lylia sánh bước. Hoặc đúng hơn là đi hơi chậm hơn nửa nhịp, đủ để không bị gọi là đi trước, nhưng cũng không hẳn là lùi sau. Tay cô vẫn ôm cuốn sách quen thuộc, nhưng giờ cánh tay còn lại đang siết nhẹ quai túi vải nhỏ mà Leon vừa mua cho cô ở một sạp hàng ven đường. Một túi kẹo bơ dẻo màu hổ phách, loại cô từng nói thích, dù chỉ lướt qua trong một câu chuyện thoáng qua lúc ăn sáng cách đây cả tuần.
Leon vẫn nhớ.
"Em đang giận à?" Leon lên tiếng sau vài phút im lặng.
Lylia không đáp ngay. Cô chỉ nhìn thẳng phía trước.
"Em không giận." Cô nói, giọng đều đều.
"Vậy…?"
"Chỉ là em không quen thấy cô ấy chạm vào anh."
Leon cười nhẹ. "Rika là người quen cũ của Leon trước đây." Lylia dừng lại một chút.
Câu nói đó, dù cậu không hề có ý gì đặc biệt. Lại khiến cậu cảm thấy khó chịu với chính mình. Cậu chưa bao giờ nói ra sự thật rằng mình không phải Leon trước kia. Nhưng đôi lúc, những câu như vậy cứ tự nhiên trượt ra, như thể tiềm thức muốn trốn tránh thực tại.
"Cô ấy có vẻ rất tốt bụng." Lylia nói. "Em thấy điều đó. Chỉ là… em không biết phải phản ứng thế nào."
Leon quay sang. "Em không cần phản ứng gì cả."
"Nhưng." cô nói, giọng nhỏ hơn. "Em không biết cách cư xử sao cho đúng. Em chỉ biết nếu em giữ im lặng thì anh sẽ không rời đi. Nếu em nói sai điều gì… anh sẽ chán ghét em."
Leon dừng bước.
"Lylia." cậu gọi, dịu giọng, "anh sẽ không rời đi chỉ vì một câu nói."
Cô cúi đầu, ngón tay siết chặt quai túi.
"Em đã bị bỏ lại đủ nhiều rồi."
Leon muốn nói gì đó. Nhưng thay vào đó, cậu giơ tay — và lần đầu tiên trong suốt buổi chiều, cậu chạm vào cô. Leon đặt tay mình trên bờ vai gầy của Lylia. Cảm giác dưới tay cậu là lớp vải mỏng và xương bả vai lộ rõ. Mảnh mai. Mong manh. Và quen thuộc.
"Không ai thích bị bỏ lại." cậu nói. "Kể cả anh."
Lylia nhìn cậu. Không có nước mắt. Không chút run rẩy nào. Chỉ là ánh nhìn chợt trở mềm hơn, giống như một vết nứt nhỏ đã mở ra, nhưng vẫn chưa đủ để vỡ tan hoàn toàn.
Một cơn gió nhẹ lướt qua. Lúc đó, Leon để ý có vài bóng người lướt qua ở phía bên kia con phố. Họ mặc áo choàng dài màu sậm — không phải học viên, cũng không phải thường dân. Họ không mang theo hàng hóa, không dừng lại ở bất kỳ sạp hàng nào, cũng không trò chuyện.
Chỉ có những bước đi nối tiếp nhau.
Leon khẽ cau mày. Một phần trong đầu cậu gợn lên một cảnh báo mơ hồ — như thể cậu đã thấy điều gì đó tương tự ở đâu đó, nhưng cảnh báo đó không đủ mạnh để cậu vực dậy mảnh ký ức mờ đục trong đầu.
"Gì vậy?" Lylia hỏi, bắt gặp ánh mắt cậu đang dõi theo.
"Không rõ." Leon lắc đầu. "Chắc là người của giáo đoàn."
Lylia không hỏi thêm. Nhưng ánh mắt cô cũng thoáng qua nhóm người kia một lần. Rồi chuyển đi.
Mặt trời dần khuất sau các mái nhà khi họ dừng lại ở một quán nhỏ nép bên dưới tán cây phong già. Chủ quán là một bà lão lớn tuổi, thân thiện, phục vụ món súp nấm và bánh mì nướng phô mai với giá rẻ đến khó tin.
Leon và Lylia ngồi bên nhau ở chiếc bàn gỗ cũ kỹ, tay mỗi người ôm một chén súp nóng. Không ai nói nhiều lúc ăn. Lylia ăn chậm, rất chậm, như thể cố kiểm soát từng muỗng súp để tránh cảm giác no quá nhanh.
Leon thì ăn đều, nhưng mắt vẫn nhìn ra đường.
Cuối cùng, khi chén súp gần cạn, cậu hỏi:
"Cô gái tóc đỏ khi nãy. Em quen không?"
Lylia đặt thìa xuống, lau miệng bằng khăn giấy.
"Cô ta học trên em một năm. Từng là trợ lý của hội trưởng hội học sinh."
"Và?"
"Em không biết rõ lý do, nhưng cô ta ghét em. Có thể vì… em không hòa đồng. Hoặc vì em quá gần anh."
Leon gật nhẹ. "Có ai khác… đối xử với em kiểu đó không?"
Lylia ngẩng đầu. "Anh hỏi vì anh muốn biết thật, hay vì anh cần lý do để bảo vệ em?"
Câu hỏi không có gai. Nhưng cũng không dễ tránh.
Leon đáp sau vài nhịp thở: "Cả hai."
Lylia mím môi. Một lúc sau, cô nói khẽ:
"Không ai nói trực tiếp. Nhưng em biết… người ta không thích em. Em lạnh nhạt, em tách biệt, em không thân thiện. Em đã chấp nhận điều đó. Chỉ cần có anh... em không cần ai khác."
Leon không phản ứng gì ngay.
Rồi cậu nói, rất khẽ: "Anh không thể là tất cả của em."
Lylia nhìn xuống bàn. Tay cô siết lấy thìa. "Không thể? Anh không phải em, Leon."
Không có cách nào để phản bác điều đó.
Trời bắt đầu tối hẳn khi họ đứng dậy và rời khỏi quán. Leon trả tiền, gật đầu chào bà chủ, rồi cùng Lylia bước về hướng học viện Arcadia. Cậu vẫn chưa nói gì thêm. Trong đầu, hình ảnh những kẻ mặc áo choàng khi nãy cứ lặp lại. Có điều gì đó không khớp. Không phải chỉ vì hành vi kỳ lạ, mà còn là… cảm giác.
Một mùi máu. Một luồng mana đè nén.
Cậu khựng lại.
"Lylia."
Cô quay sang. "Gì vậy?"
"...Hôm nay là ngày mấy?"
Cô không hỏi lý do, chỉ trả lời: "Ngày mười sáu, tháng Vũ."
Leon nhíu mày. "Ngày mười sáu…"
Không có sự kiện gì đặc biệt trong trí nhớ của cậu, của Leon Whitewood hiện tại. Nhưng sâu trong tiềm thức, từ những dòng đối thoại rải rác trong các lớp học, từ những ký ức lượm lặt được… cậu nhớ ra một điều.
Ngày mười sáu, tháng Vũ là ngày từng xảy ra vụ Khủng Bố Vào Arcadia do những học viên bị đuổi học chủ mưu trong kịch bản gốc. Một sự kiện nhỏ mà người chơi dễ bỏ qua, nhưng với cậu lúc này, với một thế giới bằng xương bằng thịt trước mắt. Hậu quả sẽ không còn là vật chất nếu Elenia không thể [Load Game].
Trong kịch bản này, nhân vật chính sẽ cứu giáo viên bị thương trong vụ nổ ở cổng. Cùng một số nhân vật chủ chốt giải quyết khủng hoảng. Và...
"Đi với anh. Ngay lập tức."
"Gì vậy—?"
Cậu kéo cô đi, vòng qua một con hẻm nhỏ, xuyên qua khu chợ rau đang dọn sạp. Khi ánh nắng dần ngả, đường phố thưa dần người. Tiếng bước chân họ vang lên rõ hơn.
Lylia không hỏi thêm. Cô chỉ siết nhẹ tay cậu, không mạnh, nhưng đủ để Leon biết: dù là gì, cô vẫn sẽ ở lại.
Họ đi xa dần khỏi cổng học viện, theo một đường vòng qua khu dân sinh cũ. Gió buổi chiều thổi qua những tán cây khô trơ lá, mang theo hơi thở lặng lẽ của một điều gì đó sắp tới.
Rồi, một tiếng nổ xé gió.
Âm thanh vang lên từ phía sau. Một cột khói bốc lên, kèm theo dư âm rung chuyển như động đất nhẹ.
Leon quay đầu.
Một mảnh tường cao của cổng học viện Arcadia vừa sập xuống.
Tiếng người hô hoán vang lên, dồn dập.
Và cậu hiểu ra: cảm giác bất an trong lòng cậu. Hóa ra, hoàn toàn chính xác.


4 Bình luận