Máu, Thịt và Em
Lãng Tùy Bút Lãng Tùy Bút (aka @Shira Đang Mệt.)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

I. Sự Thương Hại.

Chương 05: Vậy Là Đủ.

1 Bình luận - Độ dài: 4,308 từ - Cập nhật:

Có những lúc Leon Whitewood tự hỏi: nếu mình không bước qua cánh cổng học viện Arcadia vào ngày đầu, liệu mọi chuyện có đơn giản hơn không?

Không phải theo nghĩa "giá mà mình không xuyên không." Cậu đã từ bỏ những câu hỏi kiểu đó từ lâu. Không ai tỉnh dậy trong cơ thể của một người khác, ở một thế giới khác, rồi tiếp tục hoài nghi mãi. Một tháng là quá đủ để chấp nhận thực tại.

Cái cậu muốn hỏi ở đây là: nếu như cậu – Leon Whitewood này – không đi đúng theo lộ trình mà Leon gốc từng đi, không giả làm Leon Whitewood mà cậu đã thay thế. Không đến Arcadia. Không theo học phép thuật. Không gặp Lylia. Không bị cuốn vào tất cả.

Thì cậu sẽ là ai?

Một kẻ đào thoát? Hay chỉ đơn giản là một người sống bình thường ở thế giới phi thường này?

Tiếc là cậu không có đáp án.

Vì sáng hôm đó, khi đồng hồ vừa điểm tám giờ, Leon vẫn đang có mặt tại sân huấn luyện.

Vẫn mặc đồng phục học viện.

Vẫn là "Leon Whitewood" của cái thế giới này.

"Cậu đến sớm thật." Giọng Isaac vang lên từ phía sau, thoáng bất ngờ.

Leon không trả lời. Cậu đang kiểm tra lại chuôi kiếm, siết chặt quai đeo ở hông. Isaac bước lại gần, mái tóc nâu hơi rối, tay đút túi, nụ cười tự nhiên như thể buổi sáng là thời điểm lý tưởng để đánh nhau.

"Tôi cá là Elenia sẽ đến trễ."

"Cậu ta thích đến trễ à?"

Isaac nhún vai. "Sao tôi biết."

Leon liếc nhìn cậu ta.

Isaac ngáp dài một cái rồi vươn vai. "Tôi mơ thấy mình bị rượt đuổi đêm qua."

"Xem ra sức hút của cậu không tệ, đến cả trong mơ còn có người theo đuổi."

"Hóa ra cậu cũng biết đùa à?"

Leon không đáp. Isaac không hỏi thêm. Dù cậu ta ưa nói chuyện, Leon nhận ra một điểm thú vị: Isaac biết khi nào cần im lặng.

Không vô duyên. Không tò mò kiểu buộc người ta phải giải thích. Đó là lý do cậu không thấy khó chịu khi phải làm việc với cậu ta.

Một bóng người xuất hiện ở cổng khu luyện tập.

"Xin lỗi, tôi tới trễ!"

Elenia bước nhanh tới, tóc bạc buộc gọn bằng dây ruy băng xanh sẫm. Cô thở nhẹ, tay xách theo một quyển sổ ghi chú và một gói vải nhỏ – có lẽ là đồ ăn nhẹ.

Leon nhìn cô một lúc. Dù là người đến trễ, Elenia lại không có vẻ thực sự áy náy. Thậm chí, khi đến gần, cô cười tươi, thở ra và nói:

"Cậu trông có vẻ nghiêm túc hơn bình thường, Leon."

Isaac bật cười. "Thấy chưa? Tôi nói rồi mà."

Lời của Isaac có chút khó hiểu, Leon tự hỏi rằng có phải họ đã cá cược điều gì đó về cậu khi cậu không ở cùng họ. Cũng không phải là không thể khi mà xét đến cái tính hách dịch và nghịch ngợm và Isaac.

"Không có gì. Chỉ là tôi đang tập trung vào buổi luyện thôi."

"Vậy thì..." Elenia đặt túi đồ sang một bên, xoay cổ tay. "Bắt đầu nhé?".

"Tôi vẫn còn hơi đơ vì bị cả hai vùi dập vào hôm qua đấy."

"Đáng đời." Elenia lẩm bẩm.

Leon cười nhẹ. "Luyện thêm đi, rồi sẽ đỡ."

Không giống buổi luyện tập hôm trước. Lần này, họ chia ra cặp.

Isaac và Elenia bắt đầu trước.

Leon đứng bên rìa, quan sát, hai tay khoanh lại, ánh mắt không rời trận địa. Đây là cơ hội để Leon học bỏi và tiến bộ trong việc đối phó với các pháp sư.

Đừng hiểu lầm, không phải cậu chê bai các học viên khác. Cậu đã từng nhìn qua họ trong bài kiểm tra trước rồi. Không đến nỗi tệ nhưng khi đem so với Isaac và Elenia, chúng không khác gì hai đứa trẻ cầm súng nước chơi đùa với nhau.

Isaac Von Rother, một trong những nhân vật chính của thế giới này. Cậu ta rõ ràng là đã nhận được sự giáo dưỡng cao cấp nhất kể từ khi còn bé. Các động tác niệm chú, triệu hồi vòng phép của cậu ta rất bài bản, ổn định và nhất quán. 

Với thiên phú có sẵn và chất lượng giáo dục hàng đầu, sẽ không ngoa nếu xem Isaac là một trong những thiên tài giỏi nhất trong thế hệ của cậu ta. 

Ngược lại, Elenia có xuất thân là thường dân. Đương nhiên sẽ không có đãi ngộ của Isaac, cô thậm chí còn không có ý định học chữ vì bản thân cô là một cô nhi. Tài năng của cô cứ vậy mà bị chôn vùi. Mãi đến khi một giáo sư nào đó đột nhiên nổi hứng đi một chuyến thực địa, tài năng của cô mới bị phát hiện và công nhận.

Với thiên phú xuất chúng cùng sự tương thích quang hệ. Cô không mất quá hai năm để bước chân vào hội học sinh của Arcadia. Một thành tích xứng đáng được tuyên dương, một tấm gương xứng đáng được các học viên học hỏi.

Ừ, quả nhiên là điển hình của hình mẫu nữ chính. Gia cảnh nghèo khó, xuất thân tầm thường nhưng có năng lực khó đoán và cực kỳ sáng dạ.

Tiếc là tài năng và công sức của cô đã đẩy cô vào đám điên khùng trong hội học sinh. Leon thở dài, thầm cầu nguyện cho Elenia khi nhớ đến những gì cô sẽ trải qua nếu cứ đi theo tuyến truyện chính.

Quay lại với sân tập, lúc này cả hai người họ đều đã sẵn sàng. Chỉ đang chờ một hiệu lệnh.

Leon thở ra, lên giọng. "Bắt đầu!"

Isaac niệm chú, tay vẽ trên không khí như viết lên một trang giấy vô hình. Vòng phép xuất hiện dưới chân cậu, màu đỏ cam, hình lục giác đồng tâm, xoay nhẹ theo chiều kim đồng hồ, là dấu hiệu của pháp trận Hỏa hệ. Điều khó hiểu là tại sao cậu ta lại cùng pháp trận tụ lực vào lúc này? Không phải là nên dùng loại phóng thích sao? Nó không hợp với một đòn phủ đầu và càng không thể nhanh chóng tạo ra sát thương.

Elenia có vẻ chậm hơn, cô đang chờ. Quan sát, phân tích. Ngay khi Isaac động tay, cô liền phản ứng. 

Chưa đầy năm giây, Elenia dựng ba vòng kết giới: hai phòng thủ, một phản đòn. Ba vòng mờ ánh trắng, xoay quanh cơ thể cô ở các vị trí lệch nhau. Một cắt ngang nửa trên, một ôm sát chân, cuối cùng một vòng phép ở tay cô trượt khỏi da. Lơ lửng trên không với những cổ tự khó hiểu rồi hóa thành mái vòng trong suốt màu vàng nhạt.

Isaac bước sang trái. Lời chú lẩm bẩm, tay trái xoay nhẹ, không gian méo mó trong tích tắc. Leon nhận ra điều đó: Isaac vừa dùng dịch chuyển ngắn.

Không có ánh sáng chói lòa, không có màn thi triển phép hào nhoáng nào, chỉ có một cú lướt bất chợt. Rồi Isaac biến mất khỏi tầm mắt của Elenia, thình lình xuất hiện từ bên phải cô, trong góc chết.

Không tấn công. Cậu ta chờ cô phản ứng. Không biết là vì chiến thuật trong đầu cậu ta hay cậu ta nghĩ vậy là hài hước. Dường như Isaac chỉ muốn nhìn thấy phản ứng của Elenia khi nhìn thấy cái vòng phép đang tầng tầng lớp lớp đè lên nhau ở mũi đũa phép mà cậu đang cầm.

Elenia liếc sang. Isaac mỉm cười. Trên tay cậu, một vòng phép có nhiều hình tam giác xoay chậm, những cổ tự thay vì bám vào vòng phép lại nhảy múa lung tung quanh nó. Đó là phép Lôi hệ. Trong tích tắc, tia điện phóng ra. Ánh sáng chói lòa, tiếng sấm giòn rã.

Elenia giật mình, nhưng bàn tay cô đã đưa ra trước, đón lấy đòn bằng kết giới hấp thụ sét. Vòng phép thụ lôi ánh xanh lam sáng rực trước khi tiêu tán.

"Cậu đọc được tôi?" Isaac hỏi.

"Không. Tôi chỉ đoán thôi."

Leon hơi nghiêng đầu. Có gì đó ở Elenia khiến cậu cảnh giác. Phản xạ cô quá chuẩn, gần như đọc vị được đối thủ.

Tiếng thứ gì đó bùng cháy vụt lên, kéo Leon về trận chiến trên sân. Một cơn lốc lửa xoáy từ trên không. Isaac đang lao xuống, tay trái xoè ra, vòng phép xoay quanh cánh tay. Lửa xoáy như mũi khoan đỏ rực. Cậu đoán là Isaac đã dùng phép bay hoặc dịch chuyển xuất hiện ở đó.

Thấy vậy, Leon suýt bật cười. Một viên thiên thạch? Một mũi tên lửa? Không – là Isaac.

Lửa chạm vào kết giới. Vòm bảo hộ của Elenia rung lên, ánh vàng bùng nổ. Kết giới phản đòn nứt ra, cô hủy nó để gia cố phòng thủ.

Mặt đất cháy sém. Khói bốc lên. Isaac lùi lại, thở mạnh.

"Không tồi. Tôi không xuyên qua được."

Elenia lau mồ hôi. "Cậu cũng chẳng kém. Nhìn quanh sân đi."

Quanh họ toàn vết cháy, chỉ vùng bên trong kết giới còn nguyên.

───

Đến lượt Leon.

Elenia đổi vị trí. Cô vén tóc qua vai, ánh mắt trầm xuống, kéo theo là bầu không khí điềm tĩnh quấn quanh. Khác với lúc đối đầu Isaac, cô trông.. nghiên túc hơn. Không nở nụ cười, không lời hỏi han. Chỉ có bàn tay đang siết chặt đũa phép và một đôi mắt sâu thẳm, kiên định.

"Cậu muốn đánh thật chứ?" cô hỏi, giọng không cao không thấp, nhưng rõ ràng là cảnh báo.

Leon rút kiếm, lưỡi thép ánh lên dưới nắng sớm. "Ừ."

"Tôi sẽ không nương tay."

"Cảm ơn."

Không khí giữa hai người đặc lại. Gió trên sân ngừng thổi, chỉ còn tiếng sột soạt của áo giáp nhẹ và vải chạm vào nhau khi cả hai di chuyển.

Elenia vẽ lên không trung bằng hai ngón tay. Ba vòng kết giới hiện ra – một bao phủ toàn thân cô như vỏ trứng trong suốt, một dính sát lòng bàn tay phải, vòng còn lại nổi lơ lửng bên trên vai trái, xoay nhẹ, ánh bạc xen lẫn ánh lam.

Leon không đợi thêm. Cậu bước lên từng bước đều đặn, không gấp, không chậm. Kiếm trong tay hạ thấp một góc. Ánh mắt của cậu khóa chặt vào Elenia.

Cô không phản ứng. Cô nhìn thẳng vào cậu.

Một nhịp. Hai nhịp. Im lặng kéo dài đến ngột ngạt. Rồi Leon hành động.

Cậu lao lên. Thanh kiếm chém ngang, nhanh và gọn. Elenia nghiêng đầu, cúi người né đòn, mắt vẫn dõi theo chuyển động của cậu.

Tiếng kim loại lần nữa rít lên không quá mạnh, nhưng đủ nhanh để khiến Elenia phải nhíu mày. Rồi cô lách người, đúng như cậu đoán. Leon không để cô có thời gian ổn định lại tư thế, cậu nắm chắc bước chân, tụ lực ở vai và ngực để kéo thanh kiếm trở lại nơi cô đứng, một đòn móc.

Keng──! 

Tiếng va chạm sắt bén vang rền, phản lực khiến cho tay của Leon tê rần. Những ngón tay thô ráp của cậu rung, vân máu trên mu bàn tay co giật, thấp thỏm.

Không chần chừ, Elenia kéo cơ thể lùi lại, nhưng Leon không có ý định để cô ra khỏi tầm với của mình. Cậu dậm chân, đổi hướng, nghiêng người sang trái, vung kiếm lần nữa. Nhưng lưỡi kiếm lại chạm phải lớp kết giới thứ hai, lần này nằm sát hông cô.

Ngay khoảnh khắc ấy, Leon thấy ánh sáng loé lên từ vòng kết giới thứ ba phía vai trái Elenia. Một luồng xung lực bật ra, không mạnh nhưng đủ để đẩy Leon lùi vài bước và phá vỡ thế công của cậu.

Cậu gầm khẽ, thu lại thế kiếm, chân trượt về sau để ổn định. Khi ngẩng lên, Elenia đã nâng tay, miệng niệm chú. Luồng ma lực mờ ảo màu bạch kim rung chuyển nhẹ quanh cô, chúng uốn éo bốc lên, không ngừng tạo ra sức ép tựa như hơi nóng giữa trưa.

"Chết tiệt." Leon lẩm bẩm, rồi búng người về phía sau.

Năm quả cầu ánh sáng bắn ra như đạn pháo, mỗi quả có kích thước bằng quả bóng tennis, tỏa ra ánh sáng trắng xanh. Chúng không bay theo đường thẳng mà xoáy theo quỹ đạo lệch nhau, như để đang ép mục tiêu bị nhắm đến phải phá đi lối di chuyển của mình.

Leon nhảy lùi, xoay người giữa không trung. Cậu chém quả đầu tiên, lửa ma sát tóe lên và bắn vào mắt cậu. Võng mạc Leon đau rát nhưng đồng tử cậu thì không chịu không, chúng dán chặt vào bốn quả cầu ánh sáng còn lại.

Lưỡi kiếm trung bần bật. Quả thứ hai tới gần, cậu siết chặt hàm răng. Nghiêng đầu tránh, để nó sượt qua bên má, hơi nóng rát da.

Ba quả còn lại rượt theo. Cậu lăn người xuống đất, đưa tay lên chém đỡ một quả. Nhảy dựng lên rồi vung kiếm lần nữa để phá vỡ quả thứ hai. Quả cuối cùng Leon không thể né, nhưng thay vì lùi, cậu lao tới.

Cúi người, trượt thấp, tay trái chống đất. Khi đòn phép lướt qua trên đầu, cậu bật nhảy. Chuyển động của cậu sắc lẹm như vũ công đường phố, thực hiện một cú swing hiphop, cậu xoay người giữa không trung.

Leon ném thanh kiếm. Trong gió, nó xoay đi ba vòng. Elenia khựng lại. Cô nghiêng đầu để tránh theo phản xạ, nhưng đúng lúc đó, Leon đã gần sát cô.

Không dùng kiếm, cậu vung chân, một cú đá xoay ngang nhắm vào bụng dưới. Elenia dùng tay trái chặn lại, nhưng vẫn bị đẩy lùi hai bước.

"Cậu không định làm tôi bị thương thật đấy chứ?" Leon hỏi khi lướt qua cô, chộp lấy thanh kiếm rơi xuống.

"Không đâu." Elenia cười nhẹ, mắt không rời cậu. "Tôi chỉ muốn biết... cậu phản công vì bản thân hay vì không muốn làm tôi bị thương?"

Leon khựng lại. Không phải vì những gì cô nói mà vì ánh nhìn cô trao cho cậu khi hỏi. Một ánh nhìn quá sắc. Quá... thật.

"Cậu có vẻ muốn thắng." cô nói, giọng nhỏ như gió. "Nhưng lại không dám ra đòn thật."

Leon gượng cười. "Cậu nghĩ nhiều quá rồi."

"Có lẽ."

Nhưng Leon biết, cô không nói cho vui.

Buổi luyện tập kết thúc khi kim đồng hồ chạm mốc chín rưỡi. Họ nghỉ lấy hơi, uống nước, và không ai nói nhiều. Mỗi người chìm trong suy nghĩ riêng.

Elenia ngồi cạnh một bậc đá, ăn bánh trái cây từ gói vải mang theo, còn Isaac thì đang nằm dài trên sàn, mắt nhìn trời như đang nhớ về thứ gì xa xăm.

"Này Leon, cậu thực sự không dùng phép trong lúc đánh với Elena hả?" Isaac trưng ra vẻ mặt hoài nghi, chăm chăm nhìn vào Leon khi hỏi.

"Ừ, cơ thể tôi có chút vấn đề. Sao cậu lại hỏi? Nếu dùng được phép thì tôi còn phải vác theo thanh kiếm này chắc." 

Isaac nhớ lại những gì bản thân vừa nhìn thấy rồi cảm thán. "Không biết ở đâu chui ra một tên quái vật như cậu nữa, rõ ràng là chẳng dùng ma pháp hay hào quang. Thế mà.."

"Leon." Elenia ngắt lời Isaac. "Lần sau đừng lo giữ sức nữa nhé?" 

"Được." 

Leon đứng với thanh kiếm cắm xuống đất, đôi mắt xa xăm nhìn về nơi vô định. Mặc kệ cuộc trò chuyện của Elenia và Isaac.

Tâm trí của cậu đang trôi dạc về buổi tối hôm trước – về ánh mắt của Lylia khi cô rời khỏi sân.

Người ta thường nghĩ mối nguy hiểm lớn nhất nằm ở những gì rõ ràng – tiếng gào thét, những vết thương, những cơn giận dữ bùng nổ. Nhưng thực không phải vậy. Đôi khi, thứ đáng sợ nhất là những gì không được nói ra. Những khoảng lặng giữa hai câu trả lời. Ánh mắt không thể hiểu được. Những bước chân đi xa mà không buồn ngoáy lại.

Và Leon Whitewood đang cảm thấy mình chìm vào đúng khoảng đó.

Sau khi buổi luyện phải kết thúc sớm, sau ánh mắt của Lylia, sau những cái nhìn ngắn giữa ba người, mọi thứ như bị treo lửng. Không ai nói ra điều gì, không ai khơi lại chuyện cũ, nhưng tất cả đều hiểu.

Và rồi đêm đến.

Leon không về thẳng ký túc xá sau buổi tập. Cậu đi bộ quanh khu nhà kính phía nam học viện – nơi ít người lui tới vào cuối tuần. Không khí có mùi đất ẩm, hoa mộc và gió lạnh thổi nhẹ qua từng lớp lá. Cậu ngồi xuống một chiếc ghế đá phủ đầy rêu, tay gác lên đùi, mắt nhìn xuống mặt đất lát đá bị rạn vỡ.

Từ khi đến thế giới này, Leon luôn cố gắng tách biệt mình khỏi "cốt truyện". Không xen vào tuyến nhân vật chính, không tiếp xúc quá sâu với bất kỳ ai. Chỉ sống đúng như một NPC có ký ức rõ ràng.

Cậu không muốn để ai kỳ vọng vào mình.

Nhưng giờ đây, không chỉ bị kéo vào một nhóm tập huấn với hai nhân vật quan trọng của trò chơi, mà còn bị kẹt giữa một mối quan hệ rối mù với một người con gái chẳng còn là chính mình.

Elenia thì khiến cậu bất an theo một kiểu khác. Cô không đeo bám, không ghen tuông, không yêu cầu điều gì. Cô chỉ… nhìn. Mỗi lần cậu nói dối, cậu đều nghĩ: cô biết. Mỗi lần cậu do dự, cậu cảm giác: cô cảm nhận được.

Leon không sợ những người như Isaac, thẳng thắn và dễ nói chuyện. Nhưng Elenia? Cô ta như thể đã đọc xong cậu từ lâu, chỉ là chưa vội lật trang cuối.

Cũng là tối đó, khi Leon về đến phòng. Cậu biết chắc chắn rằng cô đang ở bên trong.

Cảm giác đó đến không từ tiếng động hay bất kỳ dấu vết vật lý nào. Không có ánh sáng rọi ra từ khe cửa, không có tiếng nói mừng cậu về, không một lời nhắn. Nhưng cậu vẫn biết. Giống như trực giác sau một tháng sống cùng một con mèo hoang, một thứ bản năng học được bằng kinh nghiệm và áp lực.

Tay cậu dừng lại trước tay nắm cửa. Chỉ một giây. Sau đó, cậu mở ra. Phòng không tối hẳn, ánh sáng mờ nhạt từ viên tinh thạch treo trên trần tô lên căn phòng một tông màu trầm lặng. Căn phòng vẫn gọn gàng như cũ, nhưng có một điều không đúng: giường Leon không trống. Có ai đó đang ngồi ở mép giường, lưng thẳng, mái tóc đen dài chảy xuống như một dòng mực đen trong tranh thủy mặc.

Lylia.

Cô quay đầu khi cánh cửa khép lại sau lưng Leon. Không có gì vội vàng. Không có dao động cảm xúc nào, chỉ là một ánh mắt cố định.

"Anh không khóa cửa."

Leon đặt túi xuống sàn. "Anh biết."

Lylia nghiêng đầu. "Anh tập luyện?"

"Với nhóm."

"Elenia… và Isaac?"

Leon cởi áo khoác, vắt lên thành ghế. "Ừ."

Lylia quay lại nhìn phía trước. Một khoảng lặng kéo dài. Không gian trong phòng như co lại.

"Cô ấy mạnh." cô nói.

"Đúng."

"Cô ấy rất xinh đẹp."

"…Ừ."

"Và cô ấy hiểu anh."

Leon ngừng động tác gỡ cúc áo. "Em đang nói gì?"

"Cách cô ấy nhìn anh, và cách anh nhìn cô ấy như thể cô ấy giúp anh được thở." Lylia tiếp tục, giọng không lớn nhưng đều đặn, như đang đọc thuộc một điều đã nằm sẵn trong đầu từ lâu.

Leon bước lại gần, không ngồi xuống. "Lylia, đừng làm thế."

Cô không nhìn cậu. "Em không nổi giận. Em biết chuyện này sẽ xảy ra. Em đã nghĩ, nếu em cố gắng không làm phiền anh, cố gắng trở nên giống cô ấy, không đòi hỏi gì… có lẽ anh sẽ bớt chán em hơn."

"Đây không phải là chuyện chán hay không."

"Anh ở bên em vì anh không muốn em trở thành một cái xác, anh không muốn cảm thấy tội lỗi."

Giọng cô hạ xuống, như rơi thẳng vào lồng ngực cậu. Không có sự buộc tội. Không hề oán trách. Chỉ là sự thật trần trụi.

"Em biết điều đó. Và em hài lòng với nó."

"Đừng nói vậy."

Cô quay lại nhìn cậu, lần đầu tiên trong buổi tối đó – ánh mắt sẫm màu, không rực rỡ. Không dữ dội. Mà là... rất tĩnh.

"Anh không yêu em. Em biết."

Leon đứng yên.

"Em không cần anh yêu em," Lylia tiếp tục. "Em chỉ cần anh ở cạnh. Và nếu ai đó khiến anh muốn bỏ đi…"

Em sẽ làm người đó biến mất.

Cô không nói nốt câu.

Nhưng cậu biết cô sẽ nói gì ở nửa sau.

Leon nhắm mắt lại. Cậu cảm thấy như có một lực kéo dưới da mình. Ngứa ran, khó chịu. Leon hít thở thật sâu, cố làm dịu những vết xước không thể nhìn thấy.

"Anh không biến mất," cậu nói, khàn giọng. "Anh chỉ… cần không gian."

Lylia đứng dậy. Bóng cô in trên tường, dài và mỏng như một nhánh cây khô. Cô căng mắt ra nhìn chăm chăm vào cậu, dường như giật nảy mình vì thứ gì đó.

"Anh vừa nói gì?" Lylia bước khỏi mép giường, lại gần hơn với Leon. Vài giọt mồ hôi lấm tấm trên má cô.

"Anh nói, anh cần không gian." Leon thấy hơi khó hiểu. Cậu không nhớ mình đã chạm vào cái công tắc nào bên trong cô.

Lylia mất đi vẻ điềm tĩnh của mình, cô như rơi vào một cuộc khủng hoảng.

"Không Leon, anh không cần bất cứ thứ gì liên quan đến k-không gian cả. Anh cần, anh cần sống và ở đây Leon. Không." Lylia khẩn thiết, môi nhấp nháy không ngừng.

"Hả?" Leon ngơ ngác, Lylia lại càng khẩn trương. Hai tay yếu gầy của cô đặt lên vai Leon, cô giữ mặt mình đối diện với cậu và không ngừng lẩm bẩm.

"Leon, anh không cần thứ gì liên quan đến không gian. Anh nên quên nó đi. C-chúng ta không cần nó, không cần một nơi khác."

"Lylia—" 

Leon nhìn vào vẻ tái nhợt của Lylia, người đang ngày càng cuồng loạn. Ánh mắt xanh sẫm của cô rung chuyển dữ dội, những giọt mồ hôi làm ướt tóc cô. Mỗi câu mỗi chữ cô thốt ra đều như đang dùng tất cả sức lực.

"Leon cầu xin anh! K-không, làm ơn đừng nghĩ về nó nữa, em không cần nó, anh không cần nó-"

"Được rồi, nghe anh! Anh đang ở đây, không cần không gian! Không cần nữa." 

Lylia bị cậu lay vai. Ánh mắt cuồng loạn liền lấy lại vẻ ổn định, cô đảo mắt nhìn qua những đường nét trên mặt cậu rồi khẽ chớp mắt. Để những giọt lệ chảy xuống má.

Leon không nói gì, cậu không biết chuyện gì đang diễn ra nhưng nhìn thấy cô thế này cậu không khỏi không cảm thấy khó chịu. Cứ như ruột gan đang bị ai đó véo một cái thật mạnh, Leon thở hắt ra rồi ôm lấy cô gái trước mặt mình.

Không vì muốn an ủi cô, mà là cậu muốn cảm thấy tốt hơn.

Cơ thể mềm mại của Lylia được giữ trong vòng tay của Leon. Cô khẽ rung lên nhưng không phản kháng, cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ vùi mặt vào ngực cậu. Leon cảm thấy ươn ướt nơi cô úp mặt vào, nó không dễ chịu gì nhưng cậu không dám đẩy cô ra vào lúc này.

Họ cứ thế cho đến khi tiếng ho khản đặc của Lylia vang lên. Leon buông cô ra, nhiệt độ cơ thể của cô in hằng lên tay cậu. 

"Leon, đừng đi." 

"Anh không đi đâu cả."

Giọng cô đều, mắt cô đã khô. "Leon, anh đang ở bên em."

"Ừ."

Cô cúi đầu, mái tóc đen xõa xuống che đi khuồn mặt của cô. "Leon, em yêu anh."

"..." Leon không trả lời.

Lylia rời đi lúc gần nửa đêm, không để lại dấu vết gì ngoài mùi hoa quen thuộc còn vương trên gối. Leon không ngủ ngay. Cậu ngồi bên bàn, viết nguệch ngoạc vào một cuốn sổ những ghi chú phép thuật, nhưng không ghi nổi dòng nào ra hồn.

Có gì đó đã xảy ra, một thứ nằm trong vùng xám ký ức của cậu. Và có lẽ, cậu sẽ không bao giờ biết được.

Cậu đang bị xé làm đôi. Một nửa bị giữ lại bởi những lời thề trong thầm lặng. Một nửa bị kéo đi bởi cảm giác không thuộc về nơi này.

Lylia không phải là một người cần được bảo vệ. Nhưng cậu vẫn che chắn cho cô.

Cô là một nhà tù ấm áp. Và cậu là cậu kẻ tình nguyện ở lại với tội danh không thuộc về mình.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

CHỦ THỚT
AUTHOR
cảm giác của tôi khi up chương vào lúc 3h sáng🗣
Xem thêm