Dị thuật.
Thuật ngữ ấy nằm ở rìa mép của mọi hệ thống học thuật nghiêm túc, không có trong giáo trình. Không có trong hệ thống cấp bậc. Không có trong miệng của bất kỳ giáo sư nào với áo choàng thêu chỉ vàng và bảng thành tích dài hơn danh sách thương vong trong trận Đại Hắc Ám. Dị thuật là thứ chỉ được thì thầm trong những bữa nhậu muộn, giữa những pháp sư già nửa tỉnh nửa say, lúc men rượu khiến họ bớt sợ mà dám gọi tên nó.
Và rồi, sáng hôm sau, không ai nhắc lại. Dị thuật không có định nghĩa. Nó không được ghi chép, không được phân loại. Và dù vậy, tất cả pháp sư già đời đều đồng thuận một điều: nó không thuộc về nơi này...
Phép thuật là trật tự. Là biểu đồ. Là ký hiệu. Là công thức. Là kiến thức tích lũy qua hàng nghìn năm được chắt lọc thành những vòng chú tinh vi mà bất cứ pháp sư nào cũng có thể học và tái hiện, nếu đủ tài năng và kiên nhẫn. Đó là điều khiến phép thuật trở thành nền tảng của xã hội con người. Có thể dạy. Có thể kiểm soát. Có thể trấn áp.
Dị thuật thì không. Nó không tuân thủ nguyên lý. Không cần lời niệm. Không lệ thuộc cấu trúc. Nó tự xảy ra. Khi tâm trí người thi triển chạm vào những điểm gãy không định hình được trong thế giới. Khi một thứ gì đó ngoài thế giới này... Nhìn lại con người, và cười với họ.
Nó không nằm trong sách, vì không ai viết ra được quy tắc. Nó không nằm trong kho lưu trữ, vì không ai sống đủ lâu để mô tả lại những trải nghiệm của họ với nó.
Dị thuật là thứ sẽ phát sinh và bộc phát. Khi một con người vượt quá ngưỡng chịu đựng của bản thân. Cả thể chất lẫn ý chí, sợi dây cuối cùng buộc họ vào trật tự phép thuật chính thống sẽ đứt. Và thứ tuôn ra sau đó, không còn là ma pháp. Mà là dị thể. Một hình thái mới. Một lời nói dối, một lời thề, một lời nguyền quấn chặt lấy xương sống và ép linh hồn người ta vặn cong theo nó.
Giới pháp sư chính thống thường xem dị thuật là biến dị ma lực, là hệ quả của sự rối loạn hoặc tổn thương trong tâm trí. Có kẻ nói rằng dị thuật chỉ xuất hiện khi cơ thể và ý chí bị đẩy đến giới hạn. Có người lại tin đó là sự can thiệp của những thực thể ngoài luồng thực tại. Một vài tài liệu tuyệt mật thậm chí mô tả dị thuật như một bệnh lý ma lực, một đột biến nguy hiểm. Giới nghiên cứu gọi đó là “vết nứt trong tầng ma lực”. Các giáo sư bảo đó là ảo giác phát sinh từ chấn thương thần kinh. Còn các thầy tế, những kẻ sống sót sau những biến cố không ai muốn nhắc tới thì chỉ nói một câu:
"Nó không đến từ bên trong chúng ta. Nó đến từ những kẽ hở mà chúng ta để lộ khi không còn tin vào thứ gì nữa."
Người ta sợ dị thuật. Vì nó không có hình dạng cố định. Vì nó phá vỡ mọi giới hạn. Vì nó không theo nguyên lý nào cả. Nó có thể xuất hiện như một vết nứt trong kết giới, một vầng sáng không nguồn gốc, một nhịp tim lạ khi tất cả phép thuật khác đã ngừng.
Cũng vì vậy, mỗi khi có dị thuật xuất hiện, điều đầu tiên người ta làm là bịt mắt và rút lui. Chỉ có kẻ dại mới đứng lại.
Dị thuật không có ngôn ngữ. Không có hệ thống luân lý. Không thể bị trục xuất. Người nào chạm vào nó, dù sống sót, cũng sẽ không còn là chính mình.
──────
Gió đổi hướng.
Một âm thanh trầm đục vang lên từ phía sâu bên trong lớp tro bụi, không phải tiếng nổ, không phải tiếng gào thét, mà là một nhịp đập khổng lồ, như ai đó vừa đập chiếc trống làm từ thịt sống giữa lòng đất. Elenia mở mắt.
Lớp không khí trước mặt cô rung lên nhẹ, một vòng xoáy ma lực nhợt nhạt lóe lên ngay rìa kết giới. Cô chạm vào nó, không bằng tay, mà bằng một mảnh nhận thức. Cảm giác sắc bén chạy dọc xương sống, nó mảnh, thon gọn. Tựa như kim tiêm chọc vào sát màng não.
Không nhầm được. Kết giới này đang thở.
“Dị thuật.” Elenia khẽ thì thầm. Từng từ bật ra khỏi cổ họng cô. “Vẫn chậm một bước rồi…”
Cô đã đến từ sớm. Ngay sau tiếng cổng học viện đổ sập, ngay sau chuông báo động dội khắp các tòa nhà như âm vang báo tử, cô bỏ lại bài khảo sát giữa chừng, vứt cuốn sổ nghiên cứu xuống sàn và chạy. Không chờ lời gọi huy động nào. Không thảo luận với ai. Không xin phép bất kỳ người lớn nào trong tòa giảng đường.
Đơn giản vì cô biết: có người đang ở đó, và người đó đang chờ cô đến. Cô biết, cô biết.
Cô băng qua hành lang vỡ, leo qua dầm thép sụp xuống, chân lấm bụi gạch, tóc bị tro bám từng lọn. Khi tới được khu quảng trường, tất cả đã quá muộn. Trước mặt cô là một bức tường đen kịt, dày đặc, im lặng như một lăng mộ đã bị phong kín hàng trăm năm. Và bên trong, là địa ngục.
Chợt trên bầu trời bùng lên một đốm trắng nhỏ, nó rực rỡ, xuyên qua tầng sương khói dày đặc và rọi xuống khắp quảng trưởng. Elenia nhìn thấy lời cầu cứu đó và cắn môi. Cô không gào lên đi tìm cứu viện, vì cô biết họ sẽ không đến... Nhất là vào lúc này.
Hội học sinh hiện đang ở bên ngoài. Các phân khu kháng ma lực đã bị đánh sập từ lúc nào. Một nửa đội trấn thủ co cụm ở vòng ngoài, chờ đợi mệnh lệnh từ những kẻ lãnh đạo đang không có mặt tại hiện trường. Elenia nhìn vào lớp kết giới trước mặt mình, lòng bàn tay siết chặt đến mức đầu móng tay rạch vào da.
Bên trong kia, cô cảm nhận được. Là ma lực. Nhưng không phải loại ma lực mà cô từng học, từng thi triển, hay từng quan sát.
Ma lực này không ấm. Không sạch. Không có trật tự. Nó bẩn. Nó trơn tuột như chất nhầy chảy ra từ một cơn ác mộng, bò trườn, len lỏi vào thực tại. Và trung tâm của tất cả những cơn ác mộng ấy... là Leon.
“Cậu rốt cuộc là ai vậy, Leon Whitewood?” Cô không hỏi trong giận dữ, mà là trong hoảng loạn.
Tất cả mọi thứ bên trong vòng kết giới đang nhiễu loạn. Ma lực bị hút về phía trung tâm, chúng bị bóc tách, xé toạc rồi trôi đi theo từng mảnh một. Chúng đang bị giật ra khỏi trật tự tự nhiên. Kết giới đang co lại...
Elenia không đứng im. Cô bắt đầu vẽ vòng phép. Phép giải kết giới, loại cao cấp, dùng để bẻ gãy tường năng lượng mạnh hơn cả vòng cấm thần điện. Tay cô run. Không phải vì sợ. Mà vì kết giới này không phản ứng. Không có kháng. Không có xung lực đẩy lùi. Không có phản hồi. Nó chỉ… tồn tại. Mặc kệ cô đang làm gì. Cô đang vẽ gì, nó vẫn không phản ứng lại. Cô tuyệt vọng, mò mẫm rồi khẽ gằn lên như một đứa trẻ gào khóc trước cánh cửa không có tay nắm.
Cô thử triệu hồi cầu xuyên rào, vô ích. Phép xuyên thấu thất bại ngay khi vừa chạm mép tầng khí. Cô ném một thiết bị phá giới, nó tan thành bụi.
Cô thử niệm truyền tin. Nhưng bên trong không có tín hiệu đáp lại. Chỉ có một đoạn hồi âm méo mó, ngắt quãng, như giọng ai đó rên rỉ trong bể máu.
“Leon, Nghe mình không?” Cô chạm tay lên kết giới. “Trả lời đi…”
Lặng im. Bên trong như một nấm mồ kín miệng. Elenia ngồi xuống, lưng tựa vào tảng đá cháy sém. Tro bám vào vạt áo choàng. Máu từ bàn tay cô rỉ ra, nhỏ xuống mặt đất cháy đen. Cô không thấy đau. Chỉ thấy từng hơi thở nặng dần như chì.
Trong khoảnh khắc đó, Elenia, người được gọi là thiên tài cấp nguyên tố kép, người luôn đứng đầu các bài kiểm tra, người được dựng hình làm nhân vật chính của Trò chơi Otome gốc, nhận ra rằng: cô không có cách nào để cứu được Leon Whitewood, dù có dùng quyền năng ấy bao lần đi nữa.
Cô nhìn thẳng vào lớp kết giới. Một lần cuối. Và thấy nó đang rung. Như thể thứ bên trong không còn muốn bị phong kín nữa. Mạch máu trong không khí giật nhịp, từ nhịp đập rối loạn đặc trưng của dị thuật thành một thứ gì đó.. đều đặn. Như một trái tim đang đập trong tầng không khí. Elenia sững người, cô quen với nhịp tim này, cô biết nhịp tim này là của ai.
Và rồi… Cô nghe thấy lời thì thầm của máu.
Elenia đứng dậy. Lớp bụi xám trượt khỏi áo choàng theo từng chuyển động, nhưng cô không buồn phủi đi. Chẳng còn gì để giữ cho mình sạch sẽ nữa. Không phải lúc này, khi bên trong kia là một chiến trường kín miệng, vũng máu với những con người đang hấp hối, cào cấu lấy từng giây.
Ánh mắt cô rời khỏi kết giới, một lần, rồi vĩnh viễn. Không phải vì đã từ bỏ. Mà vì cô đã ra quyết định. Elenia xoay người, bước dọc theo con đường nứt trong mặt đất, men theo lối dẫn xuống trước quảng trường đối diện cổng sập, nơi viện binh vẫn còn đang giậm chân.
Một nhóm lớn đang tập trung quanh một ma đạo trận cấp 3. Những lá chắn sơ khởi đang được dựng lên, hàng rào năng lượng, đội tiếp ứng, những học sinh ưu tú khoác áo giáp lấp lánh, gương mặt còn phảng phất nỗi hoang mang. Và đứng giữa họ, như một cột mốc vững chãi, là các đại diện của Giáo Đoàn: ba trưởng tế, một quan sư và một đội pháp kỵ thủ mang phù hiệu hình sao sáu cánh.
Elenia không hỏi. Không giới thiệu. Không cúi đầu. Cô xông thẳng vào vòng tròn chiến lược, nơi một viên đội trưởng đang cắm cúi tính toán sơ đồ xâm nhập.
“Các người đang làm gì vậy?” Giọng cô vang lên như lưỡi dao rút khỏi bao.
Đội trưởng ngẩng lên, có chút bối rối khi thấy người vừa nói là Elenia, thành viên của hội học sinh, học viên cấp cao, và cũng là biểu tượng của lớp “ưu tú”.
“Chúng tôi... đang phân tích nhịp dao động của kết giới. Có vẻ là loại dị thuật không ổn định, chúng tôi cần thời gian để…”
“Không còn thời gian.”
Elenia cắt ngang, bước thêm một bước, tay chỉ thẳng về phía quảng trường đang bị bao phủ bởi lớp năng lượng âm u đó.
“Bên trong đó có ba người. Họ đã cố thủ suốt gần nửa giờ mà không có tiếp viện. Kết giới này không phải loại đang ổn định. Nó đang siết lại. Và nếu chúng ta còn đứng đây phân tích, sẽ chẳng còn ai để cứu nữa.”
“Chúng tôi cần mệnh lệnh từ tổng chỉ huy,” Một trưởng tế già hơn xen vào, giọng ôn tồn. “Đây là kết cấu không được ghi nhận trong bất kỳ tài liệu nào. Nếu chúng tôi sai thao tác…”
“Ngài sẽ làm gì?” Elenia quay phắt lại, ánh mắt đóng băng. “Viết lại sách giáo khoa à? Phân loại dị thuật mới rồi gửi đi đăng báo? Trong lúc đó thì ba người trong kia sẽ chết.”
“Phải có sơ đồ an toàn—”
“Chẳng có gì là an toàn khi để họ trong đó suốt nửa tiếng cả!"
Không ai nói gì. Cô quét qua đám đông. Có kẻ cúi đầu, có kẻ quay đi. Chỉ vài ánh mắt nhìn lại, loáng thoáng niềm hổ thẹn.
Elenia hít sâu. “Tôi sẽ phá kết giới. Tôi không yêu cầu các người tin. Tôi chỉ cần các người sẵn sàng lao vào khi nó vỡ.”
Một trưởng tế nheo mắt, có vẻ muốn phản đối, nhưng ánh mắt của Elenia lúc này đã không còn là của một học viên. Nó là của một con người đang mang toàn bộ lửa giận và nỗi sợ lẫn lộn thành một mệnh lệnh.
“Cô nghĩ mình phá được thứ đó à?” Vị quan sư hỏi.
Elenia không trả lời ngay. Cô chỉ thò tay vào áo khoác, lấy ra một vật mỏng, nhỏ, được bọc cẩn thận trong lớp da sờn mép: một cuốn sổ.
Cô nhìn nó một lúc. Không nói gì. Chỉ một thoáng, trước khi cất nó lại. Bàn tay cô run nhẹ. Một rung động rất nhỏ, rất thật.
“...Tôi đã chuẩn bị cho việc này từ lâu rồi.”
Câu nói đó không có trọng lượng trong kỹ thuật chiến đấu. Nhưng nó khiến người ta im lặng. Và thế là đủ.
Elenia xoay người, rời vòng bàn. Không chờ lệnh, không chờ ai đồng ý. Chỉ để lại một câu: “Tập trung quân, hướng chính diện. Khi tôi nói ‘vào’, không do dự.”
Cô quay lại vị trí cũ. Không khí nơi này đã khác. Mạch ma lực trong không gian đang chuyển tông, như một bản nhạc đã bắt đầu chơi đoạn cao trào. Lớp kết giới trước mặt đã thôi rung. Nó đang co rút. Từng thớ năng lượng như dây gân căng lên, giật giật như đang đếm ngược đến điểm bùng nổ.
Elenia đứng cách nó mười bước. Mắt nhắm lại. Gió lặng. Không có nghi thức. Không có niệm chú. Cô mở sổ. Chỉ một động tác rất nhỏ. Một vết bật gáy trang.
Và ngay sau đó, mặt đất nứt ra. Không khí gào lên như vừa bị rút ruột. Lớp kết giới kêu lên một tiếng "rắc", rất nhỏ. Nhưng vang vọng trong tai như tiếng xương người bị bẻ gãy.
Một vết nứt đầu tiên xuất hiện, từ bên rìa trái. Chạy theo hình răng cưa. Rồi cái thứ gọi là "kết giới" đó. Cái lớp vỏ lặng im như quan tài ấy, bắt đầu rạn vỡ từng mảng như thủy tinh bị nung quá nhiệt.
Kết giới vỡ mà không có tiếng nổ.
Chỉ một tiếng "rụp" rất nhẹ, như bọt khí vỡ trong ly rượu, rồi từng lớp không khí dày đặc từ tâm vòng triệu hồi bắt đầu tan chảy. Như khói bị gió hút đi. Như vải mục rách ra từng sợi. Không có ánh sáng chói lòa. Không có dư ba phép thuật. Chỉ có khoảng trống mở ra giữa lòng quảng trường đã nát vụn.
Elenia không nhúc nhích. Những người phía sau cô bắt đầu chạy. Dù chưa ai ra lệnh. Dù chưa ai hô khẩu lệnh xung phong. Nhưng họ biết.
Giống như động vật đánh hơi được máu. Họ lao lên, từng tốp, từng nhóm. Trong tiếng kim loại chạm vào đất, áo choàng Elenia phồng lên theo đà chạy, ánh sáng của hàng chục vòng phép thi triển cùng lúc rực sáng như ánh chớp cuối cơn giông. cô vẫn là người đi đầu. Tóc cô quật về sau, sợi tro rơi khỏi má như giọt nước mắt đã cạn. Cô băng qua lớp kết giới đang vỡ, mở đường.
Họ cùng cô tràn vào. Những kỵ sĩ áo trắng của Giáo đoàn. Những trưởng khoa pháp thuật cấp cao từ học viện. Cả những pháp sư đánh thuê của hội đồng học thuật. Chậm rãi. Cảnh giác. Vũ trang đầy đủ.
Nhưng không ai mở miệng. Không ai ra hiệu. Không ai dám bước nhanh hơn. Vì thứ họ thấy… không thể gọi là “chiến trường”. Nó là một cơn ác mộng hiện hình dưới lớp bộc của một trận chiến. Một cảnh tượng lặng như mồ. Mùi máu nồng đến mức vị kim loại tràn vào cuống họng ngay khi hít thở. Gạch vỡ, tường sập, tro bụi phủ dày như một lớp da xám. Trên lớp da đó là... xác. Đầy xác.
Xác quái vật không nguyên vẹn. Mảnh thịt. Xương vỡ. Nội tạng bị kéo khỏi khung sườn như cỏ bị nhổ bật rễ. Có những sinh vật chưa từng được ghi chép, méo mó đến mức không thể xác định đâu là đầu, đâu là chi. Một số cái xác còn... cháy từ bên trong. Không có ngọn lửa nào còn tồn tại, nhưng phần xương của chúng vẫn đỏ rực như than bị nung bằng oán hận.
Không một con nào còn sống. Không một tiếng thở. Không một chuyển động.
Và ở trung tâm của tất cả là cậu. Leon Whitewood.
Bất tỉnh, máu khô bám từ cổ xuống tận đầu gối, phủ lên cả thanh kiếm gãy còn cắm trong đất. Không ai chạm vào cậu. Không ai dám. Cậu không bị thương chí mạng. Nhưng người cậu... không còn vẻ gì là giống với định nghĩa 'con người.'
Từ nơi da bị xé rách, những vệt đỏ đen như gân máu nổi lởm chởm dưới da. Từng mạch máu co giật nhẹ, phát ra ánh sáng âm u đỏ sẫm. Mùi máu quanh cậu khác với phần còn lại: nó nặng hơn, đặc hơn, như dầu hỏa trộn với rỉ sắt. Không lan, nhưng... Chiếm lĩnh không khí. Xung quanh cậu, mặt đất lõm xuống, tạo thành một vòng trũng, như thể chính không gian quanh Leon từng co lại, nghẹt thở đến mức đất cũng phải gãy.
Một người lính lầm bầm: "Cậu ta… một mình…?"
Không ai trả lời.
Một trưởng khoa lặng lẽ lùi lại hai bước, mắt không rời khỏi Leon. Ánh nhìn không phải của một nhà giáo, mà là của người đang đối diện một thứ không nên được sinh ra, không nên được tồn tại. Dị thuật. Dị thể. Dị chủng.
Và lúc đó, Elenia bước vào. Cô không nhìn ai. Không hỏi điều gì. Cô quỳ xuống trước Leon, bàn tay run rẩy chạm nhẹ vào vết thương bên cổ cậu. Cậu vẫn còn sống. Hơi thở yếu đến mức phải ghé sát mới nghe được.
Ánh mắt Elenia dán chặt vào mặt cậu, rồi nhìn quanh.
“Không ai được chạm vào cậu ấy.” cô nói. Lạnh lùng. Rạch ròi.
Một sĩ quan bước đến, toan mở lời thì Elenia quay lại, đôi mắt lạnh như thép: “Tôi nói là không ai được chạm vào Leon Whitewood.”
Không có ai cãi lại. Không phải vì cấp bậc. Mà vì ánh nhìn của cô khi nhìn Leon, đó không phải là ánh nhìn thương hại hay kinh sợ. Mà là thứ gì đó phức tạp hơn. Giằng xé hơn.
Giống như người vừa thấy một vị thần… Nhưng biết chắc, vị thần đó sẽ bị thiêu sống.
Kết giới đã tan. Trận chiến đã kết thúc. Nhưng ở trung tâm của địa ngục vừa mở ra, có một chàng trai đã trở thành thứ mà không ai còn dám gọi là “người”.
Không quá mười phút sau, ba người được đưa về viện xá học viện trong tình trạng mà bất kỳ giảng viên nào cũng phải im lặng nhìn. Không bác sĩ nào được chỉ định xử lý trực tiếp Leon trong vòng ba giờ đầu tiên, họ không chắc liệu ma lực dị thường trong người cậu có còn phản ứng hay không. Một nhóm pháp sư phòng nghiên cứu giám sát, dùng các kết giới theo dõi biến đổi sinh học từ khoảng cách an toàn. Từng phần máu đông trên người cậu được gỡ ra như tháo kíp mìn.
Lylia được điều trị ngay sau đó. Cô không có vết thương chí mạng, nhưng hệ thần kinh kiệt quệ. Cô ngủ liền bốn mươi mốt tiếng, mạch ổn định nhưng không phản ứng. Isaac tỉnh lại trước, la hét đòi ăn rồi ngủ tiếp ba lần liên tục, sau khi nghe báo cáo rằng tất cả học viên trong khu nội thành đã được sơ tán.
Còn Leon… vẫn chưa tỉnh lại. Họ nói rằng khi tìm thấy cậu, Leon đang đứng giữa vòng máu, hai tay buông thõng, mí mắt khép, và không còn bất kỳ sinh vật sống nào xung quanh bán kính ba trăm bước. Một thanh kiếm gãy. Một mảnh thép đỏ sẫm như máu đông cắm vào mặt đất. Và hàng chục xác quái vật chưa từng được ghi nhận trong bất kỳ hệ sinh vật ma thú nào.
Hàng chục con. Không trùng mẫu. Không cùng đặc điểm hình thái. Không nhận diện được dấu vết triệu hồi. Không thuộc bất kỳ giới hạn hệ thống phép nào từng có trong sách.
Trong khi đó, một đội đặc nhiệm pháp sư phối hợp với kỵ sĩ đoàn đã phong tỏa hiện trường chiến đấu. Xác lũ quái vật không tiêu biến như thông thường. Một số phân hủy chậm, một số không phản ứng với lửa, số còn lại... vẫn cử động dù đã bị phân mảnh. Tổ thu thập mất gần năm giờ chỉ để dựng rào cấm ma lực quanh từng mẫu vật.
Chúng không có tên. Không trùng khớp với bất kỳ sinh vật được ghi chép trong Thư Viện Trung Ương. Cấu trúc mô cơ bị lệch, cấu tạo cơ thể phân mảnh ngẫu nhiên, tế bào phép bất định, chúng như được tạo ra để không thể phân tích.
Một giảng viên kỳ cựu đã nói: “Chúng không phải sinh vật từ thế giới này.” Rồi huyên thuyên gì đó về ngày tận thế của nhân loại...
Các mẫu vật rất nhanh đã được vận chuyển về tầng thấp của Thư Viện Mật, dưới sự giám sát trực tiếp của hội đồng học thuật. Cùng lúc đó, một bản báo cáo khẩn cấp được gửi tới Tòa Thánh. Lần đầu tiên sau ba mươi năm, giáo đoàn cấp thẩm quyền cho học viện tổ chức một hội đồng điều tra đặc biệt.
Họ đặt tên tạm thời cho biến cố này: Sự Cố Vòm Máu.
Và trong hồ sơ, ở dòng tên người liên quan trực tiếp, chỉ có một cái tên được đánh dấu ba lớp cảnh báo:
Leon Whitewood.
──────
"..."
Leon tỉnh lại giữa mùi thuốc sát trùng và ánh sáng mờ trắng phủ kín trần.
Mỗi hơi thở như kéo theo từng vết xé dọc cơ thể. Từ bắp chân lên đến bả vai, từ xương sườn đến tận đốt sống cổ, đâu đó có thứ gì đó trong người cậu đang kêu gào, nhưng giọng nó khản đặc, như thể đã khóc suốt nhiều ngày trước khi chịu im lặng.
Mắt cậu mở ra nửa chừng. Trần nhà lạ lẫm, nhưng không phải là địa ngục mà cậu tưởng tưởng. Mùi bạc hà trong không khí. Tiếng chảy rì rào của ma lực trong tường. Cậu đang ở… Viện xá học viện.
Cậu vẫn sống.
Một nhịp đập vang dội sau khung ngực. Không phải hạnh phúc. Chỉ là sự xác nhận. Chưa phải là kết thúc. Cậu toan xoay đầu, thì đau nhói. Cổ cứng như bị xiết bằng dây sắt. Tay phải không thể nâng lên. Chỉ có bàn tay trái còn cảm giác, nặng trĩu, run rẩy, nhưng có thể cử động.
Cậu chạm nhẹ xuống mép giường, và cảm nhận được hơi ấm từ một thân thể sát bên.
Lylia.
Cô nằm nghiêng, cuộn tròn lại trong tư thế đặc trưng mà Leon đã quá quen. Cô như một con mèo nhỏ bị mưa tạt, mái tóc đen rối xù phủ một nửa gối. Khoác trên mình bộ y phục trị thương của viện, nhưng quanh thân vẫn duy trì một lớp vòng phép trị liệu, ánh sáng xanh mờ rì rì như nhịp thở. Ký hiệu lặp lại đều đặn, bao phủ cánh tay Leon, khuôn ngực, và cả vùng bả vai nơi cậu từng bị xé toạc.
Cô đang ngủ. Sâu đến mức không nhận ra người bên cạnh đã tỉnh. Leon nhìn cô, cơn đau lùi dần ra sau như có thứ gì vừa bóp nghẹt cổ họng cậu, không phải cảm xúc lớn lao gì. Chỉ là sự hiện hữu của cô, gần đến mức cậu cảm nhận rõ sự mềm mại và hơi ấm qua lớp áo, khiến cậu… hơi khó xử. Nhưng rồi cậu hít một hơi thật sâu, nhanh chóng tĩnh lại.
Nhìn cô, cậu tự hỏi: cô đã giữ phép suốt thời gian cậu bất tỉnh? Không ai ngắt nó đi sao? Làn da cô xanh xao hơn trước. Mạch phép yếu. Môi khô. Nhưng cô vẫn ôm lấy tay cậu, như một phản xạ vô thức, như thể nếu buông ra thì thứ gì đó sẽ tan biến.
Leon muốn gọi cô dậy. Nhưng cổ họng cậu không phát ra được thanh âm nào. Chỉ còn hơi thở. Cậu nuốt nước bọt, cay rát, rồi mím môi.
“…Lylia.”
Giọng cậu gần như không thành tiếng. Nhưng cô khẽ cựa mình. Không tỉnh. Chỉ rúc lại gần hơn. Vòng trị liệu chập chờn trong một giây rồi lại ổn định.
Leon thở ra. Hơi thở lẫn mùi máu cũ, sắt vụn, và… Điều gì đó âm ấm giữa ngực.
Không phải phép thuật. Không phải dị thuật.
Chỉ là cảm giác được sống, và có người nắm tay mình mà không buông.
Cậu ngước lên, nhìn trần. Rồi nhắm mắt lại. Còn quá nhiều thứ đang chờ cậu ngoài kia. Nhưng lúc này, cậu chỉ muốn nằm yên. Chỉ một lúc thôi. Trong hơi ấm yếu ớt này, giữa cái thế giới đã từng muốn nuốt chửng cậu.
Đúng lúc Leon đang nghỉ ngơi thì cậu nghe thấy tiếng bước chân đang ngàng một gần hơn với căn phòng của cậu, chẳng mấy chốc nó đã dừng lại. Rồi ngay sau đó, cánh cửa viện xá bật mở, không hẳn là mạnh, nhưng đủ để làm rung khung giường.
Leon nghiêng đầu một cách khó khăn. Ánh sáng ngoài hành lang tràn vào cùng một giọng nói khàn khàn nhưng không thể nhầm đi đâu được:
“Ê, tên chết tiệt nào làm y tá ngất xỉu ngoài cửa—”
Isaac.
Cậu bước vào, tay trái vẫn quấn băng kín từ khuỷu xuống cổ tay, chân tập tễnh, vết máu mới còn loang trên lớp băng ở hông. Áo ngủ viện bị kéo lệch vai, cổ lộ ra vết cào đã khâu tạm. Nhưng miệng thì vẫn sống nhăn.
Leon chưa kịp thở ra thì Isaac đứng khựng lại. Mắt cậu ta mở to. Tròng mắt run nhẹ.
“... Ủa?”
Leon định lên tiếng, nhưng Isaac đã kịp nhảy. À không, loạng choạng đến sát giường như một con rối gỗ chập mạch.
“Trời đất ơi Leon, cậu tỉnh rồi!” Isaac nói, giọng như nghẹn lại, rồi ngay lập tức đổi tông “Cũng may, cũng may. Tôi chưa có chuẩn bị điếu văn cho cậu."
Leon bật cười khẽ. Ngực đau. “Đừng nói là cậu định khóc đấy nhé.”
“Ừ ừ, tôi khóc nhiều lắm nha. Nhất là khi nghĩ tới cảnh phải đi ăn đồ nướng một mình trong khi nhớ về cậu đó.” Isaac ngồi xuống mép giường bên kia, tay vòng ra sau gáy. “Cậu làm tôi buồn lắm nên là sau này bớt trưng ra cái mặt như sắp đánh người dùm tôi."
Leon không trả lời. Nhưng cái nhếch môi là đủ. Isaac vẫn vậy, tốc nâu rối xù, miệng nhoẻn lên mọi lúc như vừa thắng một cuộc cá cược.
Chợt Isaac liếc sang, ánh nhìn thoáng ánh lên vẻ châm chọc. "Ồ cậu biết người ta nói gì về cậu không?"
Leon nhướng mày.
“Cái gì mà xác sống bước ra từ lò thiêu ấy. Tóc bết máu, mặt bầm như thằng mới bị đá khỏi lò luyện ngục. Bọn họ gần như không dám đụng vào cậu.” Isaac cười khẩy. “Cậu nên tự hào đi. Mấy giảng viên học viện suýt nữa thì trói cậu lại mang đi xét nghiệm luôn rồi đấy.”
Leon chớp mắt, muốn phản ứng gì đó nhưng không kịp.
“Ưm…”
Một âm thanh khẽ vang bên cạnh. Là Lylia. Cô động đậy, tay siết chặt lại theo phản xạ, rồi mở mắt lờ đờ. Khi ánh nhìn gặp Leon, mọi sự mệt mỏi, mọi cơn buồn ngủ, mọi lời than phiền về tình trạng kiệt quệ của cô đều tan sạch.
“Leon?” Giọng cô nhẹ nhưng kích động, tựa sợi dây đàn mỏng được gãy lên.
Leon định ngồi dậy nhưng không làm được.
“Anh ổn mà.” cậu thì thầm, khàn giọng.
Lylia không trả lời. Cô chỉ rướn người, nhào tới, ôm cậu thật chặt. Không một lời báo trước. Không một tia do dự. Vòng tay nhỏ nhưng dai như sợi dây thừng quấn quanh ngực Leon, mặt cô rúc vào hõm cổ cậu, gần như chôn cả nửa khuôn mặt vào bả vai vẫn còn đau của Leon.
Cậu giật nhẹ. “Lylia, em đang—”
“Im đi.” giọng cô nghẹn lại. Cô không khóc. Nhưng tay cô run. Và Leon cảm nhận được mọi thứ.
Isaac, vẫn ngồi bên giường, khoanh tay, nhướng mày. “Ừ ha. Phần này tôi không nên làm nền. Nhưng mà… ngồi dậy ôm nhau trước mặt người chưa ăn sáng thì hơi tàn nhẫn đấy.”
Lylia không buông. Leon cũng không đẩy ra. Isaac thở dài, đứng dậy.
“Được rồi. Tôi về lấy cháo. Với bánh mì bơ. Hoặc tất cả những thứ có thể cướp được từ nhà bếp y tế đây.” Cậu chỉ tay vào cả hai. “Đừng có chết đuối trong tình cảm khi tôi quay lại.”
Leon nhìn theo Isaac, miệng mím lại. Còn Lylia thì vẫn rúc vào như thể nếu buông ra thì cậu sẽ lại biến mất.
Bên ngoài viện xá, có ba vòng phép giám sát bao quanh, một kết giới theo dõi tâm trí và bốn nhân sự từ Giáo đoàn thay phiên canh gác. Elenia, người được ghi nhận là nhân chứng cấp cao, người đã cố gắng can thiệp kết giới từ bên ngoài, hiện bị cách ly và thẩm tra riêng.
Cô không nói gì trong ba buổi điều tra đầu tiên.
Chỉ đến khi một pháp quan hỏi:
“Cô nghĩ gì về Leon Whitewood?”
Elenia ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng, rồi nói khẽ:
“Một biến số trong vòng lặp vô tận của các vị thần."


3 Bình luận