• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 10

0 Bình luận - Độ dài: 5,166 từ - Cập nhật:

CHƯƠNG 10:

Takuto và Zainin lao đi trong màn đêm đầy tàn tích, đôi chân họ lướt nhanh trên những mái nhà. Gió rít bên tai, từng mảng bụi bay mù mịt khi họ phóng qua những con hẻm. Không khí căng thẳng bao trùm, nhưng cả hai không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều—mỗi giây phút chậm trễ có thể khiến Kaijo gặp nguy hiểm. Khi còn cách chiến trường không xa, Takuto đột nhiên đưa tay vào túi áo, móc ra vài vật nhỏ, nhanh chóng đưa cho Zainin trong lúc vẫn giữ tốc độ di chuyển.

"Tôi lấy được một số bom khói của đám lính gác mà chúng ta vừa hạ lúc nãy. Ông cầm lấy đi!"

"Cảm ơn nhóc. Có lẽ chúng sẽ hữu dụng đấy." – Ông gật đầu, cất chúng vào thắt lưng.

Không ai nói gì thêm. Cả hai tiếp tục chạy với tốc độ tối đa, bước chân ngày càng dồn dập, từng cú đạp chân dứt khoát trên mái nhà khiến bụi bay mù mịt.

Phía trước, tiếng ầm ầm vang lên liên hồi

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Tiếng bước chân rầm rập của con Titan vang lên như những hồi chuông báo tử. Kaijo cảm nhận được mặt đất rung chuyển dưới chân mình, từng cơn gió mạnh quét qua khi con quái vật khổng lồ ngày càng tiến sát. Mồ hôi ông túa ra, tay siết chặt dây cáp kết nối với cây cột, cố gắng đẩy nhanh quá trình rút điện.

"Nhanh nào, nhanh nào!" – Ông lẩm bẩm, đôi tay run lên vì căng thẳng.

"RÙYNH!!!"

Kaijo giật mình ngước lên—con Titan đã đứng ngay trước mặt! Nó giơ cao cánh tay khổng lồ, nắm chặt dùi cui, rồi bổ xuống với toàn bộ sức mạnh.

"UỲNH!!!"

Mặt đất vỡ tung, từng mảng đá lớn bay khắp nơi. Kaijo kịp thời lăn người sang một bên, nhưng cú né đó khiến quá trình rút điện bị gián đoạn.

"Chết tiệt! Chỉ còn một chút nữa thôi!"

Không cho ông có cơ hội tiếp tục, con Titan gầm lên, chuẩn bị lao đến kết liễu ông. Nhưng đúng lúc đó—

"ẦM!!!"

Một bóng người từ trên cao giáng xuống với tốc độ cực nhanh. Zainin! Ông dùng toàn bộ sức mạnh tung một cú đá thẳng vào lưng con Titan, khiến nó lảo đảo mất thăng bằng.

"GRỪAAA!!!"

Trước khi con Titan kịp phản ứng, từ bên trái, Takuto lao tới như một tia chớp, dồn hết lực tung một cú đấm mạnh vào hông nó.

"UỲNH!!!"

Con Titan chao đảo, hai chân trượt mạnh trên nền đất.

"Ném nó ra đi bác Zainin!"

Zainin lập tức hiểu ý. Ông móc đống bom khói mà Takuto đưa lúc nãy, nhanh tay ném tỏa ra khắp khu vực xung quanh.

"XÌIIIIII!!!"

Làn khói trắng dày đặc che phủ toàn bộ chiến trường, khiến con Titan mất phương hướng trong giây lát. Nhưng nó không hoảng loạn lâu, bộ phản lực gắn trên lưng bắt đầu nhả khí mạnh mẽ.

"PHÙÙÙÙ!!!"

Một luồng gió dữ dội quét qua, xua tan màn khói đang che phủ. Không bỏ lỡ cơ hội, Zainin nhanh chóng nhảy lên từ phía trước, dồn toàn bộ lực vào đôi chân, tung ra một cú đá cực mạnh nhằm làm con Titan mất thăng bằng như lần trước.

"UỲNH!!!"

Nhưng có vẻ lần này đã khác.

Con Titan không còn bị bất ngờ. Nó đã đoán được ý đồ của Zainin! Với tốc độ đáng sợ, nó đưa cánh tay lên, chặn đứng cú đá của ông một cách dễ dàng.

"Cái gì?!"

Con Titan lập tức thu tay về, tung ra một cú đấm khủng khiếp với sức mạnh có thể xé toạc bất cứ thứ gì trên đường đi.

"VỤT!!!"

Cú đấm xuyên thủng màn khói còn sót lại, tạo ra một luồng khí mạnh khủng khiếp, đủ để nghiền nát một bức tường kiên cố.

Zainin đang lơ lửng giữa không trung, không có điểm tựa để di chuyển hay né tránh. Cú đấm đó quá nhanh, ông chỉ kịp đưa tay lên theo phản xạ, hy vọng nhỏ nhoi có thể giảm thiểu phần nào lực tấn công.

"Chết tiệt, lần này toi thật rồi!"

Nhưng ngay khoảnh khắc đó—

"VỤT!!!"

Một bàn tay mạnh mẽ túm lấy cổ áo ông, kéo ông ra khỏi quỹ đạo của cú đấm tử thần trong gang tấc.

"Ổn không, người anh em?"

Giọng nói quen thuộc vang lên ngay bên tai. Zainin ngẩng đầu lên—Tinji! Ông ta đã đuổi kịp đến chiến trường.

Vào khoảnh khắc sinh tử, Tinji đã tung mình lên, kịp thời kéo Zainin ra khỏi đường đấm của con Titan.

"ẦM!!!"

Cú đấm của Titan đánh thẳng vào mặt đất, tạo ra một hố sâu khổng lồ. Đất đá văng tung tóe, cả khu vực rung chuyển như thể có một trận động đất vừa xảy ra.

Zainin thở hắt ra, nhìn Tinji với ánh mắt cảm kích.

"Cứu kịp lúc đấy, tôi còn tưởng tiêu đời rồi chứ!"

"Đừng lo, tôi không để ông chết dễ vậy đâu!" – Tinji nhếch mép cười, rồi cả hai nhanh chóng xoay người, chuẩn bị cho đợt phản công tiếp theo.

Zainin và Tinji bắt đầu tăng tốc, di chuyển vòng quanh con Titan như hai bóng mờ lượn lách giữa đống đổ nát. Con Titan lập tức nhận ra sự thay đổi, đôi mắt đỏ rực quét nhanh qua chiến trường. Không do dự, nó giương nắm đấm khổng lồ lên cao rồi dứt khoát giáng xuống vị trí của Zainin với lực mạnh khủng khiếp.

"ẦM!!"

Mặt đất nứt toác, bụi mù bốc lên cuồn cuộn, nhưng Zainin đã kịp thời né sang một bên. Nhìn thấy cánh tay khổng lồ của con Titan còn cắm sâu trong đất, ông lập tức tận dụng cơ hội. Đạp mạnh vào cánh tay rắn chắc như thép, Zainin lao thẳng lên, dồn sức tụ lực vào chân.

"Chết tiệt, ăn cú này đi!!"

Cùng lúc đó, Tinji từ phía sau cũng lao lên với tốc độ cao, lợi dụng sự sơ hở của đối thủ để tung đòn quyết định.

Nhưng ngay khi cả hai sắp giáng đòn chí mạng, tiếng "Phùuu!!" vang lên từ bộ phản lực sau lưng con Titan. Một luồng khí nóng khổng lồ phun ra, tạo thành cơn gió áp lực mạnh mẽ thổi Tinji bay ngược về phía sau như một viên đạn bị bắn khỏi nòng.

"Uỳnh!!!"

Tinji đập mạnh vào tường một tòa nhà, những mảnh vỡ gạch đá rơi rào rào quanh ông.

Zainin chưa kịp phản ứng thì cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng—bàn tay khổng lồ của con Titan đã vươn lên, nắm chặt lấy chân ông!

"Khốn kiếp—!"

Không cho ông cơ hội chống cự, con Titan vung mạnh ông xuống đất.

"BỐP!!!"

Cú đập khiến mặt đất nứt vỡ, tạo thành một miệng hố lớn. Một cơn đau nhói xuyên qua cơ thể, mắt Zainin trợn trắng vì choáng váng.

Chưa dừng lại ở đó, con Titan nhấc ông lên, vung tay quăng Zainin đi như một món đồ chơi, lao xuyên qua những bức tường bê tông, để lại từng đống gạch vụn và bụi mù phía sau.

Con Titan chậm rãi tiến về phía Zainin hiện đang ngất đi, từng bước chân nặng nề dẫm nát gạch vụn dưới chân. Đôi mắt đỏ rực vô cảm, cánh tay khổng lồ giơ cao, chuẩn bị giáng đòn kết liễu.

"RẦM!"

Từ đống đổ nát, một bóng người lao ra như một viên đạn, bụi bốc lên mù mịt. Đó là Tinji. Mắt ông bừng lên ngọn lửa quyết tâm, đôi chân đạp mạnh xuống mặt đất, tạo lực nhảy vọt về phía con Titan.

Nhận thấy mối đe dọa, con Titan lập tức xoay người, cánh tay đồ sộ vung mạnh về phía trước.

"PHÙUUUU!!!"

Không khí rít lên, một cơn bão áp lực khổng lồ ập tới như một bức tường vô hình quét sạch mọi thứ trên đường đi. Dù chỉ là gió nhưng nó mạnh đến mức nghiền nát gạch đá, thổi bay những mảnh vụn khắp nơi.

"Khốn kiếp...!"

Tinji gồng mình chống lại cơn gió cuồng bạo, hai chân cắm chặt xuống đất, cơ bắp căng cứng để giữ thăng bằng. Nhưng áp lực quá lớn khiến ông lùi lại từng bước, từng bước...

"Không được! Phải tiến lên!"

Nghiến chặt răng, Tinji dồn hết sức vào đôi chân, bất chấp cơn gió mạnh như muốn xé toạc cơ thể, ông từ từ tiến về phía trước, từng bước một, kiên quyết không lùi! Tinji vẫn gồng mình tiến lên, từng bước chân nặng nề như thể chống lại cả một cơn bão. Toàn thân ông run lên vì áp lực khủng khiếp, nhưng ánh mắt vẫn bừng bừng quyết tâm. Tưởng chừng như mọi thứ đã chấm dứt, thì từ trên cao, một bóng người lao xuống với tốc độ kinh hoàng.

"BÙM!"

Takuto đáp thẳng lên đầu con Titan, tay bám chặt vào lớp giáp cứng.

"Xin lỗi vì đến trễ!" – rồi không chần chừ, dồn lực vào ngón tay, mạnh mẽ kéo mắt của con Titan ra!

"GRÀOOOO!!!"

Con Titan gào lên điên cuồng, toàn bộ cơ thể nó rung chuyển dữ dội. Nó vung tay loạn xạ, cố hất cậu ra khỏi đầu nó.

"Chết tiệt!"

Takuto bám chặt, nhưng cơn quẫy đạp mạnh mẽ khiến cậu chao đảo. Chỉ trong một thoáng, cánh tay khổng lồ của Titan đã vươn tới, chộp lấy cậu. Bàn tay sắt thép siết chặt, dồn áp lực như muốn nghiền nát xương cậu.

"Aaaaghhh!!!" – Takuto nghiến răng, cảm giác xương kêu răng rắc dưới áp lực kinh hoàng.

Nhưng mất đi đôi mắt, con Titan cũng không còn chiến đấu chính xác như trước. Nhận ra cơ hội này, Tinji nghiến chặt răng, bật nhảy khỏi mặt đất, nhắm thẳng vào cánh tay Titan.

"THẢ THẰNG NHÓC RA!!!"

"BÙM!!!"

Cú đấm của Tinji giáng thẳng vào khuỷu tay Titan với toàn bộ sức mạnh, tạo ra một tiếng nổ chấn động. Cánh tay Titan văng mạnh sang một bên, buộc nó phải thả Takuto ra!

Takuto lập tức lộn người trên không, dù đau đớn nhưng vẫn đáp xuống an toàn. Cậu thở hổn hển, đưa mắt nhìn Tinji và gật đầu.

Hai người đứng im, từng hơi thở nặng nề hòa lẫn vào bầu không khí ngột ngạt đầy sát khí. Takuto và Tinji căng mắt quan sát từng cử động nhỏ nhất của con Titan, không ai dám lơ là dù chỉ một giây.

"Brừmmmm…"

Bộ động cơ sau lưng con Titan dần phát sáng, ánh xanh nhạt lan tỏa, báo hiệu nó sắp hành động.

Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán Takuto và Tinji, nhưng cả hai vẫn giữ vững tinh thần, sẵn sàng đối phó.

"PHÙ!!!"

Chỉ trong một khoảnh khắc, con Titan đột ngột bùng tốc, lao thẳng về phía trước như một viên đạn khổng lồ!

"TÁCH RA!"

Cả hai lập tức lách sang hai bên, né khỏi đường lao của nó. Nhưng ngay khi tưởng đã thoát, động cơ trên lưng con Titan bất ngờ xoay góc, hất một luồng khí mạnh sang bên phải.

"KHÔNG ỔN!"

Toàn thân Titan đột ngột đổi hướng, quét ngang về phía Takuto với tốc độ kinh hoàng!

Takuto chưa kịp phản ứng, cơ thể vẫn còn chấn động sau cú siết nghiến xương ban nãy, đôi chân không theo kịp tốc độ mắt nhìn.

"Chết tiệt...!"

Mọi thứ chỉ diễn ra trong một nhịp tim, cậu chưa kịp tránh thì...

"NÉ RA!!!"

Là Kaijo!

Ông đã hoàn tất quá trình rút điện từ cây cột. Cơ thể ông giờ đây được bao phủ bởi những tia lửa điện nhấp nháy dữ dội, từng dòng điện xẹt qua da thịt, tạo nên âm thanh lách tách đầy nguy hiểm.

Kaijo vào tư thế—chân trụ vững vàng, tay phải đưa ra phía trước, tay trái ghì chặt cổ tay để giữ sự ổn định. Trong lòng bàn tay ông, một quả cầu điện đang xoay tròn, nén chặt nguồn năng lượng khổng lồ, chỉ chờ được giải phóng.

Takuto, dù còn hoang mang, nhưng khi thấy ánh sáng điện quang bùng lên từ Kaijo, cậu lập tức hiểu chuyện.

Không chần chừ, cậu quỵ người xuống, lăn nhanh sang một bên, hai tay ôm chặt đầu.

"BÙM... ỪMMMMMMM!!!"

Một tia sáng chói lòa xé toạc không gian!

Luồng điện phóng đi với tốc độ kinh hoàng, đốt cháy không khí, tạo thành một đường sáng dài cắt ngang trận địa.

Con Titan chưa kịp phản ứng, thân thể khổng lồ của nó bị nuốt chửng trong cơn bão sấm sét.

Cơn bão sấm sét dần tan, để lại một quầng khói cháy xém bao trùm chiến trường.

Thế nhưng—con Titan vẫn đứng đó.

Cơ thể khổng lồ của nó rung lên bần bật, từng mảng giáp trên người cháy đen, những đường viền đỏ phát sáng nay đã mờ nhạt. Hệ thống của nó gặp trục trặc nghiêm trọng, nhưng dù vậy, nó vẫn không chịu gục ngã.

"GRẦM...!"

Nó rống lên một tiếng trầm đục, cánh tay khổng lồ giật giật, rồi đột ngột vung ra một cú quét cuối cùng, nhắm thẳng vào Takuto!

Nhưng lần này, nó đã quá chậm.

Takuto nhẹ nhàng lách người, né một cách dễ dàng.

"Chấm dứt tại đây!"

Kaijo không bỏ lỡ cơ hội, ông lao đến! Từng tia lửa điện bắn ra từ cơ thể ông khi ông siết chặt nắm đấm.

"UỲNH!!!"

Cú đấm nện thẳng vào ngực con Titan, luồng điện tích tụ phát nổ ngay điểm chạm, xuyên thẳng qua lớp giáp bảo vệ.

Mọi thứ như ngưng đọng trong giây lát—rồi một tiếng nổ xé toạc vang lên!

Con Titan khựng lại. Ánh sáng trong người nó chập chờn, rồi hoàn toàn vụt tắt. Thân hình khổng lồ đổ sập xuống đất, khiến cả mặt đất rung chuyển.

Kaijo khụyu xuống, một chân chống đất, hơi thở nặng nhọc. Dòng điện bao quanh cơ thể ông dần mờ đi, tàn dư của trận chiến vẫn còn lưu lại trên da thịt.

Takuto loạng choạng bước tới, hơi thở cũng không kém phần gấp gáp. Cậu vẫn giữ ánh mắt cảnh giác, nhìn chằm chằm vào xác con Titan đang bất động.

"Vậy là... chúng ta đã thật sự hạ được nó rồi sao...?"

Giọng cậu khàn đặc, vẫn chưa dám tin vào kết quả trước mắt.

Kaijo nhắm hờ mắt, nằm ngửa ra đất, tay gối sau đầu, mặc cho cơ thể mỏi nhừ.

"Ờ, xong rồi nhóc... Xong thật rồi..."

Từ đống đổ nát, một bóng người lảo đảo đứng lên.

"Ta đã ngủ bao lâu rồi đấy?"

"Hơi lâu rồi đấy, ông già."

Giọng Tinji vang lên từ phía sau, hơi thở nặng nhọc, cơ thể đầy vết thương nhưng vẫn nở một nụ cười nhẹ nhõm.

Bốn người đứng đó, nhìn nhau rồi cùng thở phào. Cơn ác mộng đã chấm dứt.

"Cộp... Cộp... Cộp..."

Tiếng bước chân vang lên từ xa, phá vỡ khoảnh khắc yên bình ngắn ngủi. Cả bốn người lập tức quay phắt lại, cơ thể phản xạ theo bản năng, thủ thế sẵn sàng chiến đấu.

Lớp bụi mịt mù dần tản ra, lộ ra một bóng người đang tiến lại gần.

Đến khi gương mặt ấy hiện rõ, tất cả đều giãn cơ mặt ra, đôi mắt tràn ngập sự ngạc nhiên và nhẹ nhõm.

Laura đứng đó, nụ cười rạng rỡ trên môi. Đôi mắt long lanh ánh lên niềm vui sướng.

"Mọi người... Đã làm được rồi!"

Không do dự, cô lao thẳng về phía trước, vòng tay ôm chặt lấy Takuto.

Takuto bất ngờ, nhưng rồi cậu chậm rãi giơ tay lên, đáp lại cái ôm ấy.

"Cảm ơn trời đất..." Giọng Laura run run, như thể cô vừa trút bỏ một tảng đá nặng khỏi trái tim.

Zainin, Tinji và Kaijo nhìn nhau, rồi khẽ cười.

"Mọi người... hộc hộc... xong chưa đấy...? Bên này sắp kiệt sức rồi..."

Kisaki tiến ra từ phía các tòa nhà, trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở nặng nhọc. Cô vẫn đang duy trì kết giới, gương mặt căng thẳng vì tiêu hao quá nhiều năng lượng.

"Tới lúc rời khỏi đây rồi. Đợi tín hiệu của địch, chúng ta sẽ lập tức hành động!"

Mọi người đồng loạt gật đầu, ánh mắt kiên định.

Rồi đột nhiên—

"HÚUUUUUUUUUUUUUUU!"

Một âm thanh chói tai vang lên, kéo dài, xé toạc bầu không khí.

Là tiếng còi báo động!

Toàn bộ cơ thể Takuto và đồng đội căng cứng. Tín hiệu này báo hiệu điều gì đó—và không có gì tốt đẹp cả.

"Kisaki, hạ kết giới ngay! Tới lúc rồi!"

Kisaki nâng tay lên, từ từ giải trừ kết giới. Từng mảng không gian méo mó bắt đầu tan biến, như thể một tấm màn ảo giác đang bị xé rách, để lộ thế giới bên ngoài.

Và ngay khi kết giới biến mất hoàn toàn—

Trước mắt họ là một cảnh tượng hỗn loạn đến tột cùng.

Bức tường khổng lồ, thứ từng giam cầm mọi cư dân trong thành phố TataKa, đang dần hạ xuống. Tiếng máy móc ầm ầm rung chuyển mặt đất.

Trên những con đường chật kín người, dòng người hoảng loạn đang xô đẩy, chen lấn, tìm cách trốn thoát.

Nhưng họ không phải là những kẻ duy nhất hành động—

Đám cảnh vệ tràn ra từ khắp các ngả đường, trang bị vũ khí đầy đủ, cố gắng trấn áp những người dân đang tuyệt vọng tìm đường thoát.

Ngay khi kết giới vừa hạ xuống, họ chưa kịp định thần thì từ tứ phía, hàng loạt cảnh vệ đã tràn vào, vây chặt nhóm của Takuto.

Một trong số chúng giương vũ khí lên, hét lớn:

"ĐẦU HÀNG NGAY LẬP TỨC!"

"Chậc, chưa kịp nghỉ ngơi nữa mà..."

Không chần chừ, ông lập tức biến mất khỏi vị trí—Trong chớp mắt, Zainin xuất hiện ngay trước một tên cảnh vệ, nắm lấy đầu hắn, rồi lập tức di chuyển quanh hắn với tốc độ chóng mặt.

"Vút! Vút! Vút!"

Ông xoay quanh tên đó như một cơn lốc, khiến những kẻ còn lại hoảng loạn, vô thức lùi về phía sau.

"Bốp!"

Zainin buông tay—tên cảnh vệ bị lực xoay khủng khiếp ném văng ra xa, lăn lộn trên mặt đất, bất tỉnh ngay lập tức.

Laura quan sát thấy những toán cảnh vệ khác đang lao tới từ mọi hướng, giọng cô nghiêm nghị, gấp gáp:

"Bọn chúng đang tới! Không có thời gian để chần chừ đâu!"

Họ lao thẳng về phía cổng thành hiện đang mở toang, chưa một tên cảnh vệ nào kịp tiếp cận để ngăn chặn. Đó chính là con đường thoát duy nhất của họ.

Băng qua chiến trường hỗn loạn, họ đánh gục từng tên cảnh vệ cản đường. Sau trận chiến kinh hoàng với con Titan khi nãy, lũ cảnh vệ này chẳng là gì cả.

Kaijo tung một cú đấm điện vào một nhóm địch, khiến chúng co giật rồi gục xuống. Zainin tận dụng tốc độ, di chuyển như một bóng ma giữa đội hình kẻ địch, hạ gục chúng trước khi chúng kịp phản ứng. Takuto, Tinji và Laura cùng phối hợp, đánh tan những kẻ cản đường. Kisaki, dù thể lực đã cạn kiệt sau khi duy trì kết giới, vẫn cố gắng né tránh và hỗ trợ đồng đội khi cần thiết.

Sắp đến cổng thành, Takuto hét lớn:

"Đến lúc rồi! Sử dụng nó đi!"

Không ai do dự.

Họ đồng loạt nhấn công tắc trên bộ động cơ gắn ở thắt lưng—

"Phùuuu!!!"

Dòng khí mạnh mẽ bắn ra từ động cơ phản lực, nâng cả sáu người lên không trung.

Dưới ánh trăng, sáu con người khác nhau nhưng lại chung 1 định mệnh, như những chú chim đang phá tan chiếc lồng giam giữ họ bấy lâu nay. Họ bay lên, thoát khỏi địa ngục chết chóc này. Lao thẳng về phía trước, cổng thành ngày càng gần hơn. Nhưng ngay lúc đó—

"Vút!"

Một viên đạn lướt qua, rạch một đường trên má Takuto. Cậu giật mình, quay đầu nhìn lên—

Là hắn.

Tên cảnh vệ trang bị bộ phản lực mà Takuto từng chạm trán trước đây. Hắn lơ lửng trên không trung, tay cầm khẩu súng trường, khó chịu nhếch mép:

"Chậc, hụt rồi."

Không chần chừ, hắn cất súng rồi lao thẳng xuống, tốc độ như một mũi tên xé gió.

Takuto phản ứng theo bản năng—cậu xoay người, giơ tay định đỡ, nhưng quá muộn.

BỘP!

Bàn tay thép của tên cảnh vệ siết chặt lấy đầu cậu, kéo cậu lao đi, rời xa nhóm.

"TAKUTO!!!"

Tiếng Laura thất thanh. Cô chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì—

"ÙYNH!!"

Một tiếng nổ lớn vang lên—một quả pháo phát nổ ngay gần họ!

Cú nổ không trúng trực tiếp, nhưng đủ sức chấn động không khí, khiến cả nhóm mất thăng bằng trong chốc lát. Khi họ lấy lại được phương hướng, cảnh tượng trước mắt khiến ai cũng nghiến răng đầy phẫn nộ—

Trên mặt đất, đám cảnh vệ đã kéo đến, dựng lên các khẩu pháo phòng không cũ kỹ, nhắm thẳng lên trời.

"Chết tiệt! Giờ lại thêm không chiến nữa à?"

Kaijo nhanh chóng đánh giá tình hình, rồi hét lớn:

"Để ta cứu nhóc ấy! Mọi người cứ làm theo kế hoạch đi!"

Không đợi ai phản ứng, ông dồn hết năng lượng vào động cơ phản lực, phóng thẳng về hướng Takuto và tên cảnh vệ, để lại sau lưng những tia điện lóe sáng trong đêm.

Tên cảnh vệ siết chặt bàn tay thép quanh đầu Takuto, giọng hắn lạnh lẽo vang lên giữa bầu trời đêm:

"Ta không biết bằng cách nào mà một tên cặn bã như ngươi đào đâu ra các thiết bị này hay bằng cách nào hạ được con Titan... Nhưng đến đây là hết rồi!"

Lực siết ngày càng tăng.

"Aghhhh!!"

Takuto gào lên trong đau đớn, đôi tay run rẩy nắm chặt rồi liên tục đấm vào bụng hắn. Nhưng cơ thể cậu đã kiệt sức sau trận chiến vừa rồi—những cú đấm yếu ớt chẳng khác gì gãi ngứa.

Tên cảnh vệ cười khinh bỉ, đôi mắt lóe lên sự thích thú bệnh hoạn:

"Thất vọng thật đấy."

"ẦM!!!"

Một cú đấm trời giáng giáng thẳng vào sườn hắn!

Lực va chạm mạnh đến mức khiến không khí xung quanh gợn sóng.

"GAH—!!"

Tên cảnh vệ rống lên đau đớn, buộc phải buông Takuto ra. Cả hai văng ngược ra xa, Takuto lộn nhào giữa không trung trước khi lấy lại thăng bằng.

Kẻ vừa tung cú đấm kia—Kaijo—đứng đó, điện tích bao phủ khắp người, đôi mắt sắc bén như dao:

"Bất ngờ lắm à, nhãi ranh?"

Ông siết nắm đấm, dòng điện tóe lên răng rắc trong lòng bàn tay.

"Để ta dạy ngươi một bài học nhé."

"Ta không cần bài học từ một lão già sắp chết!"

Hắn giật khẩu súng từ thắt lưng, nhưng chưa kịp bóp cò thì

"BÙM!"

Kaijo đã áp sát trong chớp mắt, tung một cú đấm sấm sét xuyên qua bụng hắn.

"G-GAHH—!"

Cú đấm mang theo luồng điện cực mạnh khiến cơ thể hắn cong lại, mắt trợn trắng, máu tươi phun ra khắp nơi. Dù đau đớn tột cùng, hắn vẫn cố thì thào vào bộ đàm:

"...Thả... nó ra..."

Nói xong, cơ thể hắn rơi tự do xuống mặt đất, biến mất trong biển lửa hỗn loạn.

Kaijo lơ lửng trên không trung, nhìn xuống chiến trường rối ren bên dưới.

Takuto hổn hển bay đến bên cạnh ông, giọng cậu đầy nghi hoặc:

"Hắn vừa nói gì vậy?"

"Hình như... 'thả nó ra'?."

Hai người còn chưa kịp hiểu chuyện gì—

"VÚTTTTTT!!!"

Một tiếng rít xé gió vang lên.

Từ xa, hai quả tên lửa đang lao thẳng về phía họ, kéo theo vệt khói dài giữa bầu trời đêm!

"Hắn... làm đến mức này chỉ để giết chúng ta thôi à!?"

"Chết tiệt, sao nó dai như đỉa vậy?!"

Takuto nghiến răng, liếc ra phía sau. Hai quả tên lửa vẫn điên cuồng bám đuổi, bất kể họ đổi hướng thế nào. Càng lúc chúng càng rút ngắn khoảng cách, gầm rít như hai con mãnh thú săn mồi.

Cậu siết chặt tay, đầu óc xoay chuyển, tìm kiếm một lối thoát. Phía trước, cổng thành đã ở rất gần, chỉ cần thoát khỏi đây.

"Bác còn giữ bộ ắc quy mini cháu đưa lúc trước không?"

Kaijo khựng lại một giây, rồi vội vàng luồn tay vào túi áo. Một vật thể nhỏ, gọn nhưng tràn ngập năng lượng được kéo ra bộ ắc quy mini. Khi nãy, ông đã rút cạn điện từ cây cột, khiến nó được sạc đầy.

"Đừng nói là nhóc định liều đấy nhé?!" Kaijo nhíu mày, đoán được ý định điên rồ của Takuto.

"Không còn cách nào khác!" Takuto đáp gấp, mắt ánh lên quyết tâm.

"Được rồi, bám chắc vào!"

Không chần chừ, ông xoay người trên không trung, kéo mạnh công tắc kích hoạt bộ ắc quy. Điện năng lập tức phóng ra, tia lửa tóe sáng trong màn đêm.

"Đi chết đi, lũ khốn!"

Ông vung tay, ném bộ ắc quy thẳng về phía quả tên lửa dẫn đầu.

"BÙM!!"

Sóng xung kích từ vụ nổ quét ngang qua, cuốn Takuto và Kaijo văng đi. Không gian xoay tròn trước mắt Takuto, cậu cảm thấy cả cơ thể như bị nghiền nát bởi áp lực không khí.

Nhưng rồi, khi lấy lại được nhận thức, cậu nhận ra

"Mình đã vượt qua rồi!"

Phía sau, bức tường năng lượng đang dần khép lại, ánh đèn đỏ chớp nháy báo hiệu hệ thống phòng thủ tái kích hoạt. Takuto cười lớn, một nụ cười của kẻ chiến thắng.

"Ngonnnn!"

"Chưa đến lúc vui mừng đâu, nhóc!" Kaijo cắt ngang, giọng ông trầm xuống.

"Tách... tách... xìiiii"

Một âm thanh chết chóc vang lên. Takuto sững lại, mắt mở to khi nhìn xuống. Bộ động cơ đã hỏng do vụ nổ lúc nãy Không còn lực đẩy. Không còn bất kỳ thứ gì giúp họ kiểm soát độ cao. Họ đang rơi tự do.

"Chết tiệt! Khởi động lại đi!"

Takuto điên cuồng bấm công tắc. Lần một. Lần hai. Lần ba.

Không có gì cả.

Chỉ có tiếng xì khói, báo hiệu mọi thứ đã quá tải.

Mặt đất ngày càng gần. Tốc độ rơi quá nhanh. Nếu không nghĩ ra cách nào đó thì họ sẽ chết.

Khi chỉ còn cách mặt đất vài giây, Takuto cảm thấy mình sắp đập nát người xuống đất thì một bàn tay mạnh mẽ tóm lấy cổ áo cậu, nhấc bổng lên.

"Ổn không nhóc?"

Giọng nói quen thuộc vang lên. Takuto ngẩng đầu—là Zainin. Khuôn mặt ông đầy bụi bẩn, quần áo rách tả tơi, nhưng vẫn cười khoái chí.

"Hừ, ổn cái gì nổi nữa chứ?!"

Kaijo thì được Tinji kéo lên, lắc lắc cổ tay vài lần rồi phì cười. Nhìn quanh, tất cả đều tàn tạ, nhưng họ đã thành công.

Laura chỉ về phía xa: "Hạ cánh xuống khu rừng kia đi, chúng ta cần nghỉ ngơi."

Không ai phản đối. Họ từ từ giảm độ cao, động cơ đã quá tải nhưng vẫn cố gắng hoạt động nốt lần cuối.

Khi chỉ còn cách mặt đất vài mét—

"Này! Này! Khoan đã—!"

"Bịch!!"

Zainin ném phịch Takuto xuống một bãi cỏ như vứt một cái bao tải.

"ARGHH!! ÔNG GIÀ!!"

Takuto bật dậy, quát lên đầy bực bội. Nhưng trước khi cậu kịp lao tới "trả thù," Zainin cũng hết lực, để mặc mình rơi cái "rầm" xuống đất ngay bên cạnh.

Takuto nhanh chân né sang bên, khoanh tay nhìn ông với ánh mắt đầy bất mãn.

Những người khác cũng lần lượt tiếp đất, nhưng không mấy ai có vẻ còn đủ sức giữ thăng bằng. Họ lảo đảo, loạng choạng vài bước trước khi ngã ngồi xuống nền đất ẩm.

Thành phố TataKa vẫn còn đó, phía chân trời. Nhưng giờ đây, nó chỉ là một biển hỗn loạn, khác xa so với lúc họ đến.

Tinji nghiêng đầu, giọng khàn khàn vì mệt mỏi: "Vậy, tiếp theo đi đâu đây, Laura?"

Laura khẽ thở dài, ánh mắt sắc lạnh đã trở lại với vẻ điềm tĩnh:

"Một thị trấn nhỏ gần đây. Nghỉ ngơi. Sau đó, chúng ta tiến tới mục tiêu ban đầu—cứ điểm khu mỏ."

Không ai phản đối. Từng người tìm cho mình một nơi thoải mái để ngả lưng, tận hưởng một khoảnh khắc bình yên hiếm hoi sau cuộc chiến sống còn.

Chỉ riêng Takuto, cậu vẫn đứng đó, hướng mắt về phía thành phố, như thể có điều gì đó níu giữ.

"Chọt."

"Ơ?"

Một ngón tay chọt nhẹ vào má cậu. Takuto giật mình quay sang—Laura đứng bên cạnh, tay vẫn còn giơ lên, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên quyết.

"Nghỉ đi. Thành phố đó không còn liên quan đến chúng ta nữa rồi."

"Rồi rồi. Chúc cậu ngủ ngon."

"Ừm."

Laura khẽ gật đầu, rồi xoay người rời đi, tìm cho mình một góc yên tĩnh.

Sáu người. Sáu kẻ sống sót.

Họ ngã lưng xuống đất, để giấc ngủ cuốn đi tất cả những mệt mỏi sau trận chiến sinh tử.

Cùng thời điểm đó—

Trên tầng cao nhất của tòa nhà cao nhất thành phố TataKa, một bóng đen đứng bất động trước bức tường kính rộng lớn.

Đôi mắt sắc lạnh của hắn dán chặt vào đường chân trời, nơi nhóm Takuto vừa trốn thoát.

Hơi thở nặng nề.

Bàn tay siết chặt.

Hắn nghiến răng, từng khớp xương trong hàm căng ra vì tức giận.

"Lũ chuột hèn nhát... dám thoát khỏi tay ta sao?"

Đó chính là tên ngoài hành tinh đã nổ bom cảm tử tại cứ điểm khai thác gỗ.

Đúng vậy.

Hắn không chết. Cơ thể hắn vẫn nguyên vẹn, không lấy nổi 1 vết xước

Khi mọi kẻ khác bỏ mạng trong biển lửa, hắn vẫn còn tồn tại, vẫn còn đủ lý do để tiếp tục cuộc săn lùng.

Hắn liếm môi, khóe miệng khẽ cong lên thành một nụ cười đầy sát ý.

"Lần này... tụi bây sẽ không có đường thoát nữa đâu."

"Trinh sát. Tìm chúng cho ta."

Một giọng nói vang lên qua tai nghe của hắn:

"Rõ."

Hắn khẽ nhếch mép. Nở nụ cười bệnh hoạn chứa đầy sát khí

Hết chương 10

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận