Biên Niên Sử: Arcana
Noir Herape Aki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 1: Bình minh ló dạng

Chương 3.2

0 Bình luận - Độ dài: 3,826 từ - Cập nhật:

Tôi nhớ lại rồi.

Đây là “một nơi tốt hơn” mà lũ trẻ ngày ấy nói và biểu hiện của Kan lúc mới tới đây. Đúng là vậy, quả thật đi theo tên quý tộc đó ngay từ đầu đúng là một sai lầm.

Mùi hương, ám khí đều phủ cả lâu đài này khiến tôi không khỏi buồn nôn và nhớ lại những ngày tháng tuyệt vọng của mình khi ở cùng người đàn bà đó.

Và giờ bà ta đang đứng trước mặt tôi.

“Ái chà! 044, mày còn sống.”

Tôi bị chói chặt vào ghế, trong căn phòng tối mịt chẳng kém cạnh gì căn phòng kia. Thứ duy nhất sáng là ánh đèn được đặt ở giữa căn phòng. Bà ta vẫn chẳng thay đổi gì, từ mái tóc màu nâu đến cái dáng đi, đến cái giọng nói mỗi khi vang lên luôn làm tôi khó chịu.

Tôi im lặng, trừng mắt nhìn cô ta.

“Lũ nhóc ở chỗ Melo cũng có mấy đứa tốt đấy ch-”

“Nói tôi nghe! Mục đích của các người là gì!? Sao lại bắt Sia, bắt bọn nhóc, tại sao lại làm thế hả!?”

Thật sự mỗi khi nhìn thấy ả ta, tâm trí của tôi như muốn phát điên và mong muốn giết người đàn bà ngày càng sôi sục. Tôi cố gắng vùng dậy và thoát ra, những lớp dây trói tôi quá cứng. Càng vùng ra thì tôi chỉ càng thấy đau.

Tôi ngã lăn ra đất trong tư thế vẫn dính chặt vào cái ghế.

“Ôi đáng thương làm sao.”

Cô ta bước lại rồi dựng tôi dậy.

“Melo đặt tên cậu là gì ấy nhỉ.”

Sau khi dựng tôi lên, ả lấy một chiếc ghế khác và ngồi đối diện trước mặt tôi.

Tôi thực sự không muốn để ả đàn bà này biết tên của mình, và gọi mình bằng cái mồm gian dối ấy. Tôi im lặng, chẳng nói lời nào nhưng vẫn cứ nhìn ả như thể khi thoát được ra, tôi sẽ băm ả ra hàng trăm mảnh.

“Được rồi, vậy chúng ta nói chuyện tử tế một chút nhé?”

Căn phòng trở nên im bặt, ả đàn bà đó vẫn dán mắt vào tôi với nụ cười thảo mai đáng chết ấy. 

Tôi hít một hơi thật sâu. Cố gắng định hình được bản thân mình đang làm gì lúc này là điều quan trọng nhất. Hiện tại tôi đang cần làm gì.

Giải cứu Melo và Sia, và giờ thêm cả Kan nữa.

“Tại sao lại bắt Sia? Mục đích của các người là gì?”

Ả đàn bà tròn mắt nhìn tôi.

“Nhìn cậu vậy mà giờ bình tĩnh nhỉ.”

Cô bắt chéo chân, lấy cằm tựa lên tay rồi nhìn tôi. 

Vào những lúc thế này, Melo sẽ làm gì? Anh sẽ bình tĩnh tìm cách thoát ra khỏi cái ghế này, tất nhiên anh sẽ không có mong muốn tẩn cho con đàn bà này một trận nhưng tôi thì có. Dù vậy hiện tại, tôi không thể làm được gì. 

Nhưng bà ta có thiện ý muốn giải thích tôi nghe những thắc mắc bấy lâu nên tôi cũng không thể phàn nàn hay từ chối gì.

“Cậu biết tại sao thế giới lại bất tử chưa?”

Tôi lắc đầu.

Thật sự thì từ lúc mở mắt và có nhận thức đến giờ, tôi cũng chưa bao giờ thắc mắc cái thứ gọi là “bất tử”. Tôi chỉ lo chạy trốn khỏi những tên bệnh hoạn, những tên quý tộc và cố gắng sống sót. Nhưng có thể nói, căn nguyên của mọi chuyện cũng từ sự bất tử mà ra.

Catina ngước về phía cánh cửa đằng sau.

“Vào đi, Magico.”

Một người đàn ông bước vào, trên tay hắn là một chiếc khăn màu trắng. Còn lại, hắn ta mặc nguyên một bộ đồ đen từ đầu đến chân, để tóc dài đến ngang hông. Mùi hương hắn ta tỏa ra cũng vô cùng khó chịu, giống những tên quý tộc ở đây không hơn không kém.

Đứng trước mặt tôi, hắn cẩn thận quan sát rồi nhìn sang Catina.

“Cậu làm đi, nhớ làm nhanh nhé. Ta không có thời gian.”

“Leon sẽ không vui khi ngài mượn người của ngài ấy đâu, thưa ngài Catina.”

“Ngươi vẫn trịnh trọng quá mức như vậy!”

Đúng rồi, nếu tôi đã ở đây thì chắc chắn sẽ gặp được tên Leon kia.

Cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa xuất hiện trở lại.

Nhưng từ những gì hắn đã giúp tôi nhận ra… thì có vẻ hắn cũng không phải người xấu nhỉ. 

“Chào cậu, Lucas.”

“Ngươi biết tên ta?”

“Đúng vậy, Leon đã kể tôi nghe về cậu. Một người đặc biệt.”

Nói xong, hắn giơ tay và áp vào mặt tôi.

“Mộng Ảnh Hồi Hư”

Cái gì vậy?

Có thứ gì đó chạy ngang qua đầu tôi vô cùng nhanh như thể đang vội vàng vì một điều gì đó. Tôi nhận ra mình đã không còn ở trong căn phòng tối tăm ấy với ả đàn bà kia. 

Nhưng đây là đâu?

Không gian bị bóp méo, hệt như khi ấy nhưng cảm giác nó mang lại không giống lúc đó. 

Tay chân tôi hoàn toàn tê liệt, nhấc một ngón tay lên thì càng không. Nhưng lúc này không hề khó chịu chút nào, như thể tôi đã rời khỏi cõi này và trôi lững lờ ở đâu đó.

Tôi mở mắt ra.

Thì khung cảnh một lần nữa lại thay đổi.

“Nhanh lên đi! Chúng đang đến!”

Gì cơ? Chúng là ai?

“Nhanh lên!”

Có ai đó đá tôi từ đằng sau, tôi ngã xuống và cũng chính giây phút ấy, ý thức của tôi mới quay lại cơ thể. 

Giương đôi mắt lạ lẫm của mình nhìn khung cảnh xung quanh. Có những người đang co ro ngồi một góc, còn những tên lính canh khi tôi thấy ở dưới cung điện, chúng ở đây nhưng không phải đứng yên như một bức tượng. 

Tất cả đều thật sinh động đến kì lạ.

Tôi đứng dậy, thấy trên tay mình đang cầm một ngọn thương.

Đột nhiên tiếng sét vang lên, tôi giật mình.

“Nhanh lên! Ra tiền tuyến!”

“Tiền tuyến?”

“Mày bị đần à!? Necroma sắp đến rồi!”

Tôi bị đẩy ra ngoài trời.

Khung cảnh thật hỗn loạn.

Nhiều người rũ rượi khuênh những hòn đá lớn và đặt vào một khẩu đại pháo, có những người nằm la liệt dưới đất, bị thương và chảy máu, còn có những người mặc đồ trắng chạy quanh để quấn băng cho những con người bị thương ấy.

Có chuyện gì vậy?

Từ đằng xa, tôi thấy có gì đó di chuyển rất nhanh.

“Bắn!” - Người đàn ông râu tóc lởm chởm, có vẻ như là chỉ huy, hét lớn ra lệnh.

Tiếng nổ vang lên, từng đợt từng đợt cứ như mưa dội xuống. Những cung tên, đạn pháo, những hòn đá về phía những thứ dị hợm đang di chuyển.

Nhưng chúng không dừng lại và tiếp tục di chuyển.

Lần này còn nhanh hơn trước và đang dần tiếp cận lại gần hơn.

“Quân tiên phong tiến lên!”

Hả? Cái gì vậy?

Đột dưng nhiều người lao đến, trên tay họ cũng cầm thương và giáo giống tôi. Nhưng được một lúc ngắm nhìn khung cảnh, đôi chân tôi cũng tự dưng di chuyển.

Tôi lao ra.

Những sinh vật kì dị, hình hài cũng chẳng ra nhưng được bao phủ bởi một thứ sức mạnh khủng khiếp được bao bọc bởi thứ khí màu đen ấy.

Hệt như Kan vậy.

Tôi chém một con.

Một con khác lại chém ngay lưng tôi từ phía sau.

Tôi ngã khụy xuống, nhưng giây sau lại đứng dậy, tiếp tục chiến đấu.

Những người có vẻ là đồng đội của tôi cũng lần lượt tiến lên rồi ngã xuống, nền đất nhuốm đầy một mùi máu tanh hôi. Nhưng khác với sự dễ chịu trước đây, mùi máu này thực sự khiến tôi muốn buồn nôn. 

Bầu trời chẳng còn xanh tươi, nó ngập tràn những làn khói nghi ngút và cũng vô cùng đen đúa như than

Lát sau, tôi đổ gục xuống.

Cái gì vậy?

Không… hồi phục như bình thường sao?

Máu cứ rỉ ra, từng sinh vật kì dị cứ thế giẫm đạp lên chúng tôi rồi tiến về phía tòa thành chấp chứa những con người đang sợ hãi.

Đau… đau quá…

Tôi cố gắng lăn lê bò lết nhưng không được, càng ngày đôi mắt của tôi muốn sụp đổ. Tay cứng đờ và đôi chân run lên liên hồi.

Chuyện này là sao vậy?

Nhưng rồi…

Không đau nữa…

Tôi đứng dậy.

Đồng đội của tôi cũng đứng dậy, ai cũng vui mừng ra mặt, tôi còn nghe thấy tiếng ai đó hét lên, “Sống rồi! Sống rồi!”. Cảm giác này thật quen thuộc.

Mọi người bắt đầu nhặt nhạnh những món vũ khí của mình lên.

“Hỡi các thần dân!”

“Nhìn kìa! Là vua Arcius!”

Từ phía lâu đài, một người đàn ông râu tóc được chải chuốt gọn gàng. Khoác lông bao, tay đang nắm một cô gái nhỏ. Nhưng nhìn kĩ, đó là một người con gái mái tóc cắt ngắn chỉ ngang vai, mặc một bộ đồ hoàng gia lộng lẫy. Nhưng từ vẻ mặt phản đối của cô ấy, cô ấy lại không muốn làm chuyện này.

Cô ấy…

… rất giống Sia.

“Các khanh đang cật lực chiến đấu với thế lực hắc ám! Đây sẽ là cơ hội của chúng ta để có vùng dậy và chiến thắng chúng! Con gái ta! Kiara! Sẽ hỗ trợ các ngươi! Hãy tiến lên!” - Vị vua hô vang, ai cũng đứng lại nghe kể cả những người đang trốn chạy. Tất cả nghe ông ta như thể đang bị thôi miên.

Như thể được tiếp thêm dũng khí sau khi lời phát biểu, những người đồng đội xung quanh hét lên xung mãn. Họ tiến về những sinh vật đang lăm le đến lâu đài. Đôi chân tôi cũng tiếp tục di chuyển và chiến đấu cùng họ.

Nhưng lần này khác.

Nếu bị chém thì sẽ được hồi phục.

Tiếp tục chiến đấu.

Đổ gục thì bắt đầu đứng dậy chiến đấu tiếp.

Đổ gục.

Chiến đấu.

Chết.

Được hồi phục da thịt.

Chiến đấu.

Cho đến khi.

“ARRGH!!!”

Một người đồng đội của tôi hét rồi đưa thanh kiếm lên.

Cậu ta không chiến đấu nữa rồi đâm xuyên qua cổ họng mình.

Hả…?

Máu túa ra, mọi người như chết lặng rồi đứng yên như tờ.

Những thanh gươm, ngọn giáo bây giờ đã mòn hết cả. Và tôi nghĩ, ý chí cũng vậy. Những người khác bắt đầu hưởng ứng, bọn họ làm mọi thứ có thể để giết mình. Có người tự chém mình, có người lao thẳng về đám dị hợm rồi chết.

Nhưng giây sau họ lại đứng dậy.

Khung cảnh này… thật quen thuộc.

Tôi tròn mắt nhìn khung cảnh hỗn loạn hiện tại. Từ chiến đấu, hào hứng bởi có thứ phước lành gì đấy phù hộ mình rồi dần chuyển sang mất kiểm soát. Chúng ta đang làm gì ở đây vậy? 

Tôi nhìn xuống tay mình.

Đen đúa một là thứ chất dịch kì lạ bắn ra từ những con sinh vật này, hai là máu của những người đồng đội.

Tôi giơ thanh gươm của mình lên, không phải là để chiến đấu.

“Hự..”

Tôi đổ gục xuống.

Nhưng thứ phép màu đáng nguyền rủa ấy liên tục chữa trị cho những vết thương ngoài da khiến tôi không thể nằm im được.

Tôi đứng dậy.

Toàn thân run bần bật.

Đảo mắt nhìn xung quanh, tôi thấy những con sinh vật ấy đang gặm nhấm thi thể của những người đồng đội. Họ chưa chết, họ ngọ nguậy một chút xong rồi lại nằm vật ra đó đón chờ số phận đến với mình.

Từ trong tiềm thức, tôi nghe thấy giọng nói của ai đó.

Không muốn chiến đấu nữa.

Rồi sau đó như một ngọn lửa trong mưa.

Nó tắt lịm đi, để lại tôi một mình trong u tối.

Tôi vừa trải qua điều gì vậy, những cảm giác thật đến mức tôi không thể phân biệt được. Không gian, những người ở đây? Sao họ lại băng bó vết thương cho nhau, tại sao cảm giác quen thuộc nhưng tôi không thể nào biết được cảm giác đó là gì.

Tôi trôi nổi trong không gian tối đen.

Tôi không biết lúc này mình đang ở đâu.

Một lần nữa, tôi lại nhắm mắt.

“Vừa rồi… là cái gì vậy?”

Trong giây lát, tôi trở lại thực tại. Kẻ tên Magica đứng đó nhìn xuống tôi như một kẻ đi săn nhìn con mồi mình. Hắn lùi lại rồi đi ra đến tận cửa. 

Không nói cũng không rằng, hắn mở rồi bước ra như chưa hề có chuyện gì. Bỏ lại tôi với con mụ Catina.

“À, khí năng của Magica là ảo ảnh vì ta nghĩ là nếu muốn giải thích thì ít nhất nên có hình ảnh sinh động cho ngươi xem thì mới dễ nói được.”

“Nói tôi nghe! Cái quái gì vậy!?”

Tôi bắt đầu kích động.

“Cái ngươi vừa được xem là Đại chiến Necroma ở năm Genesis 2030. Trận đại chiến chưa từng có giữa con người và thứ sinh vật tên là “Necroma”, tức là “chết”.”

Nói xong, cô ta đứng dậy và đi quanh phòng.

“Nào, Lucas.”

“Đừng có gọi tôi bằng cái tên đó!!”

Tôi hét lên. 

Catina vòng ra từ đằng sau rồi ôm lấy tôi.

Hơi thở tôi không còn đồng đều nữa, nghĩ đến việc một lần nữa đối diện với con người chỉ xem tôi là thứ đồ chơi này làm tôi muốn phát điên.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho mình cái đầu lạnh.

Từ đầu đến giờ ả đã cho mình coi những gì.

Một trận chiến của con người với một đám kì dị, một người giống Sia, và cái cảm giác hệt như sự bất tử…

Tôi thực sự không hiểu rõ bản chất của thế giới nơi mình đang sống và cũng chưa bao giờ tự hỏi tại sao con người lại có thể sở hữu thứ sức mạnh bình phục vừa nhanh vừa vượt trội ấy được. Có lẽ vì tôi đã luôn phải đối chọi với nhiều vấn đề, bọn quý tộc, bọn kì dị với những hội giáo của chúng. Chạy trốn và chạy trốn…

Và rồi…

Thứ lấp lánh sắc nhọn.

Những vết đâm chí mạng vào da thịt.

Máu.

Rơi xuống.

Hồi phục… 

… như chưa từng có chuyện gì.

“Chẳng lẽ…”

“Đúng như cậu nghĩ đấy, cô ta chính là nguồn cơn của “bất tử”. Nữ thánh Kiara.”

Cô ta bắt đầu ôm chặt hơn.

“Cảm xúc quen thuộc thật nhỉ. Cảm giác tan xương nát thịt xong rồi cậu lại đứng dậy như chưa hề có chuyện gì. Đó chính là cái thứ “bất tử” mà các ngươi đang sống đấy.”

Đầu óc tôi trống rỗng.

“Bản thân cậu cũng tự hỏi tại sao Kiara lại giống như Sia phải không? Thắc mắc tại sao bọn ta lại muốn bắt Sia chứ?”

Ngay từ ban đầu, Sia là một người bí ẩn đi cùng với Melo. Cô ấy được biết đến như em gái của anh ấy nhưng thật hư cô ấy là ai và là con người thế nào thì chỉ có Melo biết. Kể cả như vậy, cô ấy trong tâm trí tôi là một người xinh đẹp và vô cùng khó tiếp cận. Đó là điều thu hút tôi mỗi khi nhìn vào Sia.

Còn lại, tôi lại chẳng biết quá nhiều về con người này.

Nhưng qua hình ảnh mà chúng cho tôi xem, tôi lại tự hỏi…

Sia là người có liên quan đến sự bất tử ư?

“Vì con bé đó có sức mạnh tiệm cận với Nữ thánh! Đơn giản là thế thôi.”

Cô ta bỏ tay tôi ra rồi vòng lên đằng trước.

Catina kéo chiếc ghế rồi ngồi đối diện mặt tôi, rất gần.

“Sao lại cho tôi nghe điều này…? Tôi chỉ muốn cứu Sia, Kan và Melo.”- Giọng tôi nhỏ dần, như thể có gì đó thắt lại.

“Vậy ngươi có bao giờ thắc mắc 001 là ai? Thằng Melo là ai chưa?”

001…

Cách gọi người bằng con số đó thật quen thuộc.

“001 là thí nghiệm đầu tiên của ta về khí năng, thằng nhóc đó bộc phát một sức mạnh tuyệt vời! Tuyệt đến nỗi ta cảm thấy vô cùng sảng khoái khi thằng nhóc thực sự giết được những kẻ mang khí năng! Nhưng nó đã trốn mất! Ta đã tìm nó suốt bao lâu nay, nay lại các ngươi đút đầu về nơi sản xuất! Ta phải cảm tạ ngươi mới phải!”

“Có lẽ mày đã nhận ra rồi nhỉ. Nhưng mà chỉ những kẻ mang năng lực mới có thể giết những đứa chẳng được thần linh ban phước, tức là tao không thể giết thằng bạn của mày được.”

Tôi nhớ lại của tên quý tộc đáng chết kia nói.

Tôi nhớ lại khoảnh khắc Kan hóa kiếp cho những tên thuộc hạ ở “lần trước”. Tức là sức mạnh của cậu ta vượt trội hơn những kẻ này. Nếu như vậy… bọn quý tộc sở hữu khí năng có thể giết người không có khí năng nhưng không thể giết những kẻ mang. Và Kan làm được điều đó.

Mình hiểu rồi.

Trên khóe môi tôi bắt đầu nở một nụ cười đáng sợ.

“Tại sao Melo lại cứu ngươi nhỉ, Lucas. Ngươi có bao giờ tự hỏi điều đó không?”

“Câm miệng.”

“Ngươi có bao giờ thắc mắc một kẻ như hắn lại có 001 không!? Tại sao hắn lại bắt Sia theo mình không!?”

“Câm miệng.”

Catina bắt đầu huênh hoang và nói về những thứ tốt đẹp xung quanh tôi, đặc biệt là Melo. 

“Ngươi nên về phe ta, Lucas!”

Catina chạm lên má tôi, chốt một câu xanh rờn.

Ánh mắt của chúng tôi chạm nhau, nhưng không phải kiểu lãng mạn.

Tôi cảm giác ở môi mình có gì đó ngọ nguậy và ẩm ướt. Ánh mắt của cô ta quá gần, tôi thì không có cảm giác gì ngay cả khi Catina làm thế. Cô ta đưa lưỡi mình vào càng sâu, tôi không phản kháng, cũng không hưởng thụ vì tôi biết quá rõ đây là cách ả dùng để lừa những kẻ lang thang giống tôi.

Nhưng tôi không lang thang nữa.

“A!” - Máu chảy ra từ miệng Catina, rơi xuống thành dòng. Tôi nhìn ả ta rồi khạc nhổ thứ chất lỏng ô uế đó.

Cô ta ngã lăn xuống đất.

“Mày…!”

“Có thể Melo cứu tôi vì mục đích khác, cứu Kan vì mục đích khác… chúng tôi không hề biết. Nhưng kể từ khi tôi thoát ra khỏi cái địa ngục mà bà tạo ra, tôi đã nghĩ tôi chẳng còn nơi để đi, không còn nơi để về. Melo đã đến và cứu tôi khỏi sự vô định ấy.”

Xung quanh tôi bắt đầu được bao bọc bởi thứ đen, giống như Kan. Dần dần, sợi dây trói tôi cảm giác thật lỏng lẽo hơn bao giờ hết. Tôi bung ra, đứng dậy đi về phía con dao đang nằm trên bàn. 

Catina bắt đầu lùi lại, ả ta dựa lưng vào tường nhưng không hạ cảnh giác với tôi.

“Mày! Biến đi! Biến đi! Lính đâu!?”

Cô ta đưa tay về phía mọi đồ đạc có thể ném rồi lết đến cửa. Nhưng trước khi lính tới, thì ả ta và tôi đã ở trong một không gian khác rồi.

Tôi đưa con dao lại gần cổ Catina.

“Lucas…”

Đưa lại gần hơn nữa.

“Nếu mày giết tao ở đây thì mày sẽ trở thành kẻ thù của cả vương đô! Đến lúc đó thì mày trốn được không hả!?”

Bắt đầu ở tay.

“ARGH!!”

Tôi chém dứt khoác, nhưng do lực chưa đủ nên ả chỉ chảy máu và những giọt máu ấy chảy thành dòng. Tôi nhìn con dao trong phút chốc đã được bao phủ bởi thứ khí màu đen, hệt như của Kan.

Tôi nhìn nó.

Lấp lánh và sắc nhọn.

Nó phản chiếu lại tôi.

Đôi mắt tôi đổi màu, không còn màu đen vẩn đục nữa mà giờ là một màu đỏ của máu. Tôi chạm lên mắt. 

Cái gì đây?

“Vậy ra 001 đã truyền ngươi khí năng của n-”

Không để Catina nói hết câu. 

Tôi bóp cổ bà ta rồi nhấc lên.

“Tha… tôi đi…”

giọng bà ta khàn đặc, khó nghe vì bị tôi bóp nghẽn thanh quản. Bà ta giãy giụa nhưng dòng sức mạnh kì lạ chảy qua huyết mạch tôi không thể buông tay ra được. Như thể nó đang thực hiện điều mà tôi đã mong mỏi bấy lâu.

Dần dần, tôi nắm càng mạnh hơn.

“Bà đã có thể trở thành một người mẹ tốt.”

Chẳng hiểu sao, ngay khi tôi nói như vậy, đôi mắt bà ta bắt đầu rơi rớt những dòng lệ, đôi mắt bà ta mong cầu sự tha thứ. Tôi nói gì sai ư? Bà ta đã đối tốt với chúng tôi ban đầu, nhưng mục đích chỉ để thực hiện mục đích của mình. Lúc ấy, tôi đã nghĩ mình có thể xem người này là mẹ.

Nhưng thật sự đã quá sai lầm.

Nói xong, bàn tay còn lại đang cầm dao liền đâm thẳng vào người bà ta.

Bà ta im lặng.

Máu túa ra.

Bắn lên khắp không gian đặc quánh màu đen này.

Nhưng rồi khi tôi đóng không gian lại.

Máu đã biến mất như chưa hề có chuyện gì.

Bà ta vẫn nằm đó nhưng chẳng có sự bất tử nào phù hộ.

Từ từ, cả thể xác của bà ta dần phân rã.

Và chẳng còn gì ngoài cát bụi.

Tôi bất giác buông con dao ra rồi ngã xuống đất.

“Mình…?”

(Ngươi làm được rồi.)

Bỗng nhiên có ai đó thì thầm bên tai, tôi giật mình quay lại chẳng có ai ngoài tôi với bộ đồ và một đống cát. Nhưng khi tôi ngó ra cửa…

Đó là một bé gái tóc thắt bím, hai tay đang ôm chặt gấu bông. Tôi thấy toàn thân em run rẩy, đôi mắt long lanh nhưng chẳng có giọt lệ nào.

Mái tóc màu nâu hạt dẻ, y như bà ta.

Tôi tròn mắt nhìn cô bé.

Mình vừa làm gì thế này?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận