Biên Niên Sử: Arcana
Noir Herape Aki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 1: Bình minh ló dạng

Giao đoạn 2: Ký ức của một kẻ từng trốn chạy

0 Bình luận - Độ dài: 4,519 từ - Cập nhật:

1.

Hắn kiểm soát tôi.

Tôi chẳng biết mình có thứ sức mạnh này từ khi nào. 

Nhưng lúc tôi nhận ra.

“Ôi! Số 001 hôm nay cũng làm tốt lắm!”

Tôi đã lún quá sâu vào trong sự tuyệt vọng này.

2.

Ngày hôm nay tôi quyết định trốn ra khỏi cái chốn này. Tôi không thể ở đây thêm được nữa.

“Này 001, cậu chắc là tối nay không?”

Tôi cùng một người bạn khác là số 002 và 003 cùng lên kế hoạch để chạy trốn. 002 là một cô gái nhưng do quá trình luyện tập, cô ấy đã cạo trọc đầu mình để có thể thích nghi với những môi trường khắc nghiệt. 003 là một người hơn tôi mấy tuổi, nhưng ở đây tôi không quan tâm lắm nên vẫn cứ gọi nhau bằng số thay vì gọi anh - em như bình thường.

Chúng tôi nằm trong phòng nghỉ.

Tôi nằm ở tầng trên cùng, 002 trèo lên và còn mang theo một tấm bản đồ được cô tự phác qua những năm tháng ở đây. 

“Chắc.” - Tôi mạnh dạn khẳng định.

“Tối mai trời sẽ mưa, khi ấy tiếng mưa sẽ át cả tiếng chân. Hành động của chúng ta cũng không bị lộ dễ thế được.”

Tôi nhìn xuống dưới và thấy 003 còn đang ngủ, 002 thấy vậy liền trèo xuống rồi vỗ lên mặt của cậu ta.

“Này, buồn ngủ lắm đấy! Cho tôi ngủ đi…” - 003 nói với chất giọng mệt mỏi, thiếu ngủ ấy.

Không chịu thua, 002 xốc cậu ta dậy.

“Được rồi hai người, chúng ta chỉ cần vượt qua kì kiểm tra ngày mai, nếu được, ta có thể trốn thoát trong đêm.”

Tôi nhảy xuống giường, đi đến chỗ hai người đó rồi ngồi xuống. Tấm bản đồ cầm trên tay, tôi đảo mắt nhìn những địa điểm “mù” mà mình có thể tận dụng để không bị giám sát và hành động kín đáo hơn.

Thật ra chúng tôi bất đắc dĩ phải ở chung một phòng vì “một vài lý do” nhưng dần dà, cả ba cũng trở nên thân thiết hơn và đủ tin tưởng nhau để có thể dựng một cuộc đào tẩu trong đêm nay. 002 và 003 nói chuyện, có thể họ còn thân hơn tôi hơn là tôi thân với họ.

Mà nghĩ nhiều chuyện này cũng chán. 

Tôi nằm dài xuống chỗ 003 vừa nằm.

“Thật sự thì tôi không muốn sống thế này đâu.” - Tôi thở dài, than vãn về những điều đang diễn ra xung quanh mình.

003 nằm xuống bên cạnh.

“Vậy thì sau khi thoát khỏi đây rồi, cùng trốn khỏi cái vương quốc này luôn đi!” - Cậu ấy hào hứng nói, thật ra đó là cách nói khác cho thấy cậu muốn khám phá thế giới hơn là cứ mãi kẹt trong cái lâu đài này.

002 đi ra bên cạnh tôi, cô cũng nằm xuống.

“Chúng ta có thể làm một căn nhà bằng gỗ!”

“Cậu còn mơ mộng về ngôi nhà kiểu đó từ câu chuyện của ả ta à?”

“Kệ tớ chứ!”

Hồi trước, chúng tôi vốn không ở đây mà phải thông qua một ả đàn bà tóc màu nâu hạt dẻ. Ban đầu tôi thực sự không biết nơi đó là nơi chọn ra những ứng cử viên để nhốt vào đây. Giờ thực chúng tôi vô cùng hối hận, nếu biết trước như vậy thì chúng tôi sẽ không theo bà ta đâu.

Chúng tôi nằm đó một hồi lâu và nhìn trần nhà quen thuộc, nhưng đối với chúng tôi nó vẫn thật lạ lẫm và kì cục kể cả khi đã nhìn nó không biết bao lần.

002 thiếp đi trên tay tôi.

Còn tôi và 003 thức.

“Cậu không lên kia ngủ nhỉ.”

“002 ngủ vậy thì sao mà lên được.”

“Cậu nuông chiều cổ quá đấy.”

Chúng tôi nằm với nhau, tán gẫu một lúc và cũng cười nhỏ nhẹ để cho 002 ngủ. 

“Này.”  - 003 đột nhiên gọi tôi, trong lời nói của cậu có gì đó trùng xuống nhưng tôi không biết đó là gì.

“Sao vậy?”

“Lỡ như chúng ta không thoát ra được thì sao?”

Tôi lặng thinh, không biết phải nói với nhau như thế nào, tôi lấy tay còn lại gác tay lên trán. Nhìn trần nhà ẩm mốc trên cao, tôi vẫn không thể nào biết câu trả lời để đáp lại câu hỏi “Lỡ như..” của cậu ta. Lời nói ấy như chiếc kim chọc thủng màn đêm hôm nay vậy.

“Không có chuyện đó đâu.” - Tôi nói khẽ, như thể vừa giữ cho bầu không khí im lặng cho 002 ngủ nhưng cũng không muốn nói lớn cho 003 nghe vì đó là câu trả lời tạm bợ mà tôi kiếm ra được.

Thật sự không ai biết tương lai ngày mai của chúng tôi thế nào.

Thứ duy nhất giữ chúng tôi còn sống đến hiện giờ là những điều mong mỏi ở tương lai.

003 là muốn khám phá thế giới.

002 là những ngôi nhà.

Còn tôi…

Tôi thì sao?

Tôi không biết.

Tôi nghe thấy tiếng cười của 003, khe khẽ nhưng cũng tồn đọng nhiều cảm xúc. 

“Vậy nhỉ, nếu được thì cậu đi với tôi cùng 002 nhé. Sẽ thật tuyệt cho xem.”

Nói xong, 003 quay người vào tường.

“Chúc cậu ngủ ngon.”

Lòng tôi thắt lại và đau đáu một tương lai thật tươi đẹp sẽ đến với cả ba.

“Chúc ngủ ngon.”

Tôi trả lời 003.

Dù vậy, tôi đã không ngủ được. 

Lúc nào cũng thế. 

Và rồi…

Tôi cũng biết đó là đêm cuối cùng, chúng tôi có thể chúc nhau ngủ ngon như vậy.

3.

“Tụi mày nhanh lên đi!”

Người quản lý đã đến, ông ta xông thẳng vào cửa và quát tháo lên. Tôi đứng dậy đầu tiên và lay 002 và 003 dậy. Cả đám xách cái thân uể oải.

Tôi là đứa mệt nhất nhưng vẫn phải cố tỏ ra là mình tỉnh táo.

Ba người chúng tôi nối tay nhau mà đi sau người quản lý. 

Đi trên hành lang rộng nhưng trống rỗng, tôi cảm giác mình chưa từng quen thuộc với khung cảnh và không khí ở đây. Chưa bao giờ cảm thấy như vậy.

Từ phía cửa sổ, có vài con quạ đen đậu lên.

Tên quản lý tức tối đuổi hết chúng đi rồi đóng rầm cửa lại.

Tiếng bước chân bịch bịch vào buổi sáng, tĩnh lặng nhưng cũng đủ để tôi rợn tóc gáy. Cả ba chúng tôi không dám hó hé gì mà chỉ đưa ra những cử chỉ khó hiểu, nhưng bằng cách nào đấy, chúng tôi lại hiểu.

“Đây sẽ là bài kiểm tra cuối cùng. 001 vào trước đi.”

Đứng trước cánh cửa sắt lạnh lẽo, người quản lý kéo tôi về phía cửa rồi mở ra.

Hai người kia cũng bước vào.

Nhưng…

Kỳ lạ vậy?

Những người khác đâu?

Khi tôi bước vào, điều đầu tiên ấn tượng tôi chính là mảng không gian trống rỗng kì cục. Một màu đỏ tanh hôi như máu xộc vào thẳng mắt chúng tôi. 

Không giống như những lần trước.

“Cái gì vậy?”

“001, đây- ặc!”

“00-!!”

Tôi ngoái lại phía sau thì đã thấy hai chiếc kiêm tiêm lơ lững và đâm vào gáy hai người.

Họ gục xuống.

Tôi tức tốc chạy lại.

“002! 003!”

Tôi cố lay họ dậy nhưng họ chỉ nằm đó, hơi thở nặng nhọc, đôi môi cũng tím tái dần. Tôi chạm vào da thịt, da thịt lạnh ngắt như băng. 

“Catina!”

Tôi hét lên rồi nhìn lên phía cửa sổ kính cao, nơi những người quản lý quan sát và ả đàn bà đó.

“Chuyện này là sao!? Người khác đâu!?”

Ả đứng trên cao, ánh mắt bình thản đến phát bực. 

“Đây sẽ là bài kiểm tra cuối cùng cho cậu, 001.” 

Bài kiểm tra cuối là thế này ư?

“Ta đã tiêm cho 002 và 003 chất A.T. Đừng lo, tụi nó sẽ không chết nhưng sẽ bắt đầu cưỡng chế kích hoạt khí năng.”

“Cái gì…?”

Từ đằng sau, tôi cảm nhận được một luồng hơi nóng như lửa đỏ, đang cháy hừng hực và lao về phía tôi.

Tôi lập tức né được nhưng người tấn công tôi.

“001… chạy đi..”

Khí năng của 002 liên quan đến lửa. Đó cũng là một phần lý do cô cạo đi mái tóc của mình. Nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thấy vô cùng khó chịu.

002 bao bọc khí năng quanh tay.

Cô tiếp tục tấn công dữ dội hơn.

Tôi chặn rồi đẩy cô ra.

Rồi chạy về phía 003.

Nhưng…

“003..?”

“Trớ trêu thật…”

Cậu ta đã biến mất nhưng tôi vẫn còn nghe giọng nói của cậu. Cứ như vậy 002 liên tục nhào tới, tôi cố gắng tránh mà không làm tổn thương cô.

“001, tôi không muốn chết.”

“001, tôi không muốn chết.”

“001, tôi không muốn chết.”

“001, tôi không muốn chết.”

Lửa từ 002 tạo ra làm tôi chảy mồi hôi, chúng rơi xuống như mưa nhưng từ những giọt mồ hôi lại nặn thành hình hài và giọng nói của 003. Cậu ta vẫn còn ở đây và đó chính là sức mạnh của cậu ta.

Kiểm soát chất lỏng.

“CATINA! NHƯ VẬY LÀ SAO CHỨ!?”

002 tấn công dữ dội hơn. Tôi cố gắng tránh né và tiếp cận lại gần cửa kính nơi bà ta quan sát. Thanh âm “Tôi không muốn chết” của 003 vẫn vang vọng đinh tai nhức óc.

“Đây sẽ là nhiệm vụ cuối cùng của chúng, giúp ngươi thức tỉnh.”

Nói xong, Catina hạ cần gạt gần đó rồi quay đi.

Mặt đất bắt đầu rung chuyển, cây cối bắt đầu mọc lên phá hủy khoảng trống vốn có của nơi này. Tôi đảo mắt nhìn 002, cố gắng đưa tay về phía cô nhưng rồi…

“002!” 

Cô ấy đã không nắm lấy bàn tay ấy.

4.

Chúng tôi là những thí nghiệm của Catina.

Những đứa trẻ lưu lạc bên ngoài Luminous được bắt về, họ là những ứng cử viên sáng giá để tạo “kẻ được chọn”. Và người đó lúc này, chính là tôi.

Kẻ được chọn là người có sức mạnh vượt trên tất cả, vượt lên cả thứ được gọi là “bất tử”. Những người thức tỉnh khí năng chỉ có thể giết những người chưa thức tỉnh nhưng không thể giết những kẻ mang khí năng khác.

Và kẻ được chọn có thể giết cả hai đối tượng này.

Tôi cùng 002 và 003 đã sống sót qua những kì kiểm tra mà chúng tôi phải tử chiến cùng những đứa trẻ khác trong thời gian dài.

Tôi vẫn nhớ khoảnh khắc đó.

“Tuyệt quá! Có đứa chết rồi! Thực sự chết rồi!”

Tôi đã giết một đứa trẻ trạc tuổi mình.

Máu cậu ta bắn lên mặt.

Cơ thể bất động.

Đôi mắt trợn ngược.

Catina đứng từ trên cao mừng rỡ.

Những đứa trẻ khác đã thức tỉnh khí năng liền lao vào tôi, những đứa tan xương nát thịt những chẳng thức tỉnh gì thì lùi lại.

Nhưng sau tất cả.

Tôi đã giết sạch.

Chỉ có duy nhất hai người sống sót cùng tôi vì họ có sức mạnh ngang ngửa.

Là 002 và 003.

“Có vẻ thuốc đã lắng xuống rồi.”

003 nằm đó, quằng quại, cậu ta dựa lưng vào bức tường của một cái hang ẩm mốc.

Hiện tại, thứ đập vào mắt chúng tôi là một khu rừng rộng lớn được bao phủ bởi rất nhiều cây xanh.

Đây là thử thách môi trường.

Môi trường khắc nghiệt càng dễ thức tỉnh khí năng.

Tôi ngã quỵ xuống.

“Này, 001…”

“Cái gì…?”

“Ban đầu tôi đã rất ghét cậu đấy.”

Đừng nói vậy.

“Cái cách cậu sợ hãi, hét lên sau khi ban phát cho họ điều họ muốn. Vậy ra chết mới là món quà thực sự nhỉ.”

Đừng…

“Nhưng kể cả như vậy… tôi vẫn sợ cái chết. 002 cũng sợ, nên bọn tôi đã có thể sống sót.”

“Lúc gặp cậu, tôi đã muốn đấm cậu ngay. Nhưng qua thời gian tiếp xúc, trông cậu không phải là người xấu, còn lặp ra kế hoạch trốn thoát nữa. Tôi rất cảm kích nhưng m-”

“ĐỪNG NÓI NỮA!”

Tôi nắm lấy cổ áo 003.

“Chúng ta sẽ sống sót, tôi sẽ đập tan cái chỗ này ra. Hãy cùng nhau-”

“Không đâu. 001. Số phận đã ràng buộc chỉ duy nhất cậu sống. Tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi.”

Chỉ mình tôi có thể giết người mang khí năng trong thế giới này. Điều đó có nghĩa lý gì chứ, tôi muốn được họ ra khỏi đây… tiếp tục sống… và rồi… và rồi…

003 vuốt má tôi. 

Lúc này, toàn thân tôi mềm nhũng. Tôi từ từ buông tay khỏi cổ áo cậu ra.

“Nhưng ít nhất, hãy để tôi là chính mình lần cuối.”

Cả hai im lặng một hồi lâu nhưng cho đến khi 002 đứng dậy, cậu đi ra ngoài cửa hang. Tôi vẫn ngồi đó hờ hững nhìn ra cánh rừng giả tạo đó.

Rồi đột dưng có nhiều vụ nổ xảy ra, từng cây ngã xuống. Ở bên kia đang có một mảng đang cháy, là do 002 làm…

Tôi cố gắng gượng dậy nhưng trong thâm tâm tôi đã sụp đổ hoàn toàn.

“Có vẻ đây là kết thúc của chúng ta.”

Bàn tay 003 lúc này mọc ra những đường gân lan ra khắp cơ thể, từ tay lên đến mặt. Khuôn mặt của cậu dần méo mó và vặn vẹo, miệng mồm cứ há hốc ra. Từng thớ thịt hỗn loạn sôi lên như bị lửa đốt.

Như thể cậu không còn là 003.

Mà là một thứ gì đó Catina tạo nên.

“Giết hoặc bị giết. Chỉ một con đường thôi, 001.”

Ngay từ cái khoảnh khắc, tôi giết chết con người đầu tiên. 

Tôi đã nghĩ rằng, “Thôi xong rồi”, có lẽ đến tận bây giờ tôi vẫn tiếp tục làm thí nghiệm cho Catina bởi lẽ tôi chỉ muốn tìm được một người có thể giải thoát mình. Ngày qua ngày như vậy, mệt mỏi chồng chất mệt mỏi. Tôi dần không muốn giết thêm ai nữa.

Có vẻ được chết với họ là một điều vĩnh phúc nên mỗi đêm họ cũng không ám tôi hay thì thầm bên tai tôi những lời khó nghe. Nhưng tôi vẫn không thể nào ngủ ngon giấc được, chưa bao giờ tôi cảm thấy như vậy trong đời.

Vì mỗi khi nhắm mắt, tôi lại thấy hình ảnh của họ xuất hiện, mỗi ngày một nhiều hơn. Họ chỉ đứng đó, nhìn tôi bằng đôi mắt vô hồn. Không ai cho tôi một lời cảm ơn vì đã giúp họ thoát khỏi cái thế giới bạo tàn này. 

Nhưng kể cả như vậy, tôi vẫn không muốn giấc mơ của tôi xuất hiện thêm 002 và 003.

“Dừng lại đi mà…”

Hiện giờ 002 và 003 đang lùng sục khắp nơi để tìm tôi.

Tôi tìm một cái cây cách chỗ Catina quan sát rất xa. Có lẽ hai người họ sẽ không thể tìm ra được tôi dễ dàng như vậy. Hiện tại, tôi phải cố gắng tìm cách hóa giải tình huống này.

002 và 003 được bơm một loại thuốc có tên gọi là A.T, nó giúp kích thoạt khí năng nhưng lại là hình thức cưỡng chế. Nếu một người không có khí năng bị tiêm thì họ có thể sẽ có khí năng ngay lặp tức, nhưng hậu quả để lại là họ mất kiểm soát. Nhưng dù vậy, loại thuốc đó không phải là hoàn hảo, chắc chắn sẽ còn-

Dòng suy nghĩ của tôi bị đứt quãng khi tôi thấy một giọt mồ hôi mình rơi xuống.

“Tìm thấy cậu rồi.”

Giọt mồ hôi rơi xuống nhưng phút chốc lại lơ lửng trên không. Tôi nhìn nó rồi từ từ toàn thân tôi đã ướt đẫm nào là mồ hôi, chúng rơi xuống rồi bắn ngược lên trời tạo thành một con mắt to tròn cùng giọng nói đáng sợ của 003.

Ngay sau đó, tiếng lửa phừng phực vang bên tai, cái cây tôi đang núp bỗng chốc hóa thành tro.

“001!”

Là 002.

Tôi chạy thật nhanh nhưng 002 đã phóng đến.

Tôi lập tức cường hóa đòn tay của mình để chặn lại.

“Dừng lại đi…!” - Tôi nói dưới sức ép khủng khiếp của ngọn lửa, giọng tôi cảm giác như bị bóp méo.

002 im lặng, chẳng đáp lời nào.

Cô tung một đòn đá ngay bụng tôi khiến tôi bật ra xa.

Tôi ngã vào mấy cái bụi cây, tiếng xương kêu răng rắc, đầu óc quay mồng mồng. 

Không để tôi kịp nghỉ ngơi.

002 tiếp tục lao đến với những ngón đòn hiểm hách.

Càng đánh, tôi càng thấy sức mỗi cú đấm hay đá càng tăng.

Cậu thực sự nghiêm túc sao…?

Tôi bị đá văng ra xa một lần nữa.

Nhưng lần này là một khu hồ.

“Này… chẳng lẽ..!”

“Hải Long Hống!”

Tôi bị 002 dẫn dụ đến nơi có hồ, những nơi có lượng lớn nước. Đó là sức mạnh sở trường và khả năng của 003. 

Tôi đã bị mai phục sẵn ở đó.

Ngước lên, đôi mắt ủ rũ của cậu nhìn tôi. Đó là một con rồng mà chúng tôi luôn được kể trong mỗi câu chuyện mà Catina kể chúng tôi nghe từ hồi những ngày đầu mới đến đây. Nó rống lên và 003 đưa tay về phía tôi, con rồng cứ thế lao vun vút đến.

Tôi nhìn nó mỉm cười. 

Trông thật kì cục. 

Tôi cũng kì cục.

Một nụ cười kì cục.

Nghĩ lại ngày tháng đó là những giả dối để lấy lòng, nhưng vẫn thật đẹp trong trí nhớ tôi.

Từ đằng sau, 002 điên cuồng phóng tới.

Hai người họ… thực sự nghiêm túc.

Từ bao giờ mà thành ra như thế này nhỉ.

“Này, sao cậu muốn trốn ra khỏi vương quốc?”

“Ở đây sống còn chẳng nên thân, còn bị một con mụ điên bắt về làm thí nghiệm. Nên tôi nghĩ nếu mình thoát ra khỏi đây, biết đâu mình sẽ tìm thấy được “bầu trời thực sự” khi đi phiêu lưu đâu đó. Hay mà!”

Tôi nhớ cậu đã trả lời tôi như vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại, trông cậu ấy không phải là kiểu tham vui thích giết chóc mà chỉ muốn đi đâu đó hít gió trời.

“Sao cậu muốn một ngôi nhà gỗ?”

“Tại tớ nghĩ sẽ chúng ta có thể bắt đầu lại cuộc sống. Biết đâu tớ sẽ nuôi lại tóc dài.”

“Chúng ta?”

“Đúng rồi! Tớ muốn cả ba chúng ta ở đó!”

Cô là một người con gái mộng mơ, cô vẫn thật xinh đẹp kể cả khi đã tự tay cắt bỏ đi mái tóc đầy kiêu hãnh ấy. Giấc mơ đó vẫn có thể thành hiện thực, tôi tin chắc chắn điều đó, nhưng không phải ở thế giới này mà thôi.

“À đúng rồi! 001 muốn gì?”

“Đúng rồi đấy! Sau khi thoát ra khỏi đây, cậu muốn gì?”

Nhưng có một điều tôi sẽ mãi mãi tiếc nuối nếu không có gì để nói với hai người họ. Đó là câu hỏi thường gặp của hai người khi bàn về chuyện đào tẩu khỏi đây. Khi ấy khó xử lắm, chỉ biết cười trừ rồi giả vờ ngủ thôi.

Nhưng mà…

“Tôi…”

Tôi không mong muốn gì cả.

“001! Ra đây!”

“001!”

Tôi lại trốn một lần nữa.

Lần này là sau một tảng đá.

002 và 003 đang ríu rít đi tìm.

Tôi giữ im lặng tuyệt đối, đến một giọt mồ hôi cũng không dám đổ.

“Tao điên rồi đấy, 001! Ra đây đánh một lần ra trò đi! Đánh cho ra dáng “Kẻ được chọn” đ- ặc!”

“0… 03!”

Tôi nghe được họ đang nói gì và cũng quan sát được họ đang làm gì.

003 hộc máu, cậu ngã gục xuống. Dù cho 002 có lo lắng đến mức nào thì cô cũng đang trong tình trạng tương tự. Họ sẽ không chết… đúng như ả ta nói nhưng nỗi đau ấy sẽ giết chết họ từ bên trong.

Những cuộc chiến như thế này không phải để xem ai chết trước, mà là xem ai kiên cường hơn.

Bỗng dưng trên đầu tôi một đám mây rơi lấm tấm những hạt mưa.

Nếu như vậy thì tôi sẽ bị 003 tìm ra mất.

Tôi nhắm mắt lại.

“Này, 001.”

Tôi im lặng.

Có lẽ 003 đang sử dụng năng lực của mình để dùng những hạt mưa giao thiệp với tôi bởi vì tôi đang nghe giọng nói của cậu bên tai.

“Cậu mong muốn điều gì?”

Tôi vẫn im lặng.

“Nếu cậu không ra thì có lẽ chúng tôi sẽ quằn quại ở đây suốt phần đời còn lại mất! Nhanh ra đây, kết thúc đi.”

003 nói chuyện như đang cười cợt.

Dù vậy, tôi vẫn giữ im lặng và ngồi ôm gối.

“001, tôi rất vui khi được quen biết cậu. Nhưng nếu cậu không chiến đấu, nếu cậu chỉ có thể trốn chạy, cậu sẽ chẳng bao giờ “sống” trong thế giới này.”

Tôi hết chịu đựng được nữa.

Tôi đứng phắt dậy và cố gắng chạy thật nhanh về phía họ. 

Nhưng họ đâu rồi?

Chỉ còn ở đó là vệt máu đang dần bị cơn mưa làm phai đi.

Tôi tiếp tục tìm họ.

“002! 003! Thôi đủ rồi! Tôi không muốn đâu! Tôi không muốn! Các cậu giết tôi đi! 002! 003!”

Đến lúc này, tôi là người đi tìm họ. 

Thật trớ trêu làm sao.

Cơn mưa bắt đầu to hơn, giọng tôi dần đau rát nhưng vẫn cố hét để tìm họ.

“003! Cậu giết tôi được rồi này! Giết tôi đi! Các cậu đáng sống hơn tôi! Tôi không muốn gì cả! Tôi muốn ở bên các cậu! Làm ơn đi! Chết cũng được!”

“001 này.”

Lúc này là giọng của 002.

“Cậu đâu!? Cậu đâu!?”

“Tớ không biết nói sao nữa. Nhưng mà 001 này, hãy sống.”

Tôi chạy trong mưa, tầm nhìn của tôi bị che lấp hoàn toàn, tiếng mưa rơi xối xả xuống nền đất khiến tai tôi bị ù nặng nhưng giọng nói của họ vẫn còn gần bên tai.

“001, nếu có ai đó thực sự đối tốt với cậu. Hãy dùng sức mạnh bảo vệ họ, tôi nghĩ đó là cách dùng đúng cho sức mạnh của cậu.”

Cơn mưa dần tan đi. 

Tầm nhìn của tôi dần sáng trở lại.

“Này 001.”

Họ ở bên kia.

Tôi thấy rồi.

Tôi dốc hết tốc lực để chạy về phía đó.

Hai người đang nắm tay nhau. Càng lại gần, tôi cảm nhận được một sức nóng khủng khiếp, đây là khí năng của 002. 

“Khí Năng lưỡng hợp,

Nguyện Hỏa Lưu Thủy.”

Xung quanh bọn họ bắt đầu đỏ lên. Dưới làn da của họ có gì đó đang sục sôi như thể đang thiêu đốt chính mình.

“001! Sống nhé!”

003 và 002 nhìn tôi rồi mỉm cười. 

Đó có lẽ nụ cười hiền hậu nhất tôi chưa từng thấy.

“KHÔNG!” - Tôi hét lên.

Và rồi những gì sau đó chỉ là máu tươi văng khắp mặt.

Tôi ngã quỵ xuống.

Đôi mắt to tròn nhìn mọi thứ xung quanh.

Chẳng có gì cả.

Chỉ có máu.

Và tôi.

Một mình tôi.

5.

Những ngày sau đó, tôi đã quyết định trốn ra khỏi đây. Vẫn đi theo chỉ dẫn và kĩ năng lúc cả ba bàn với nhau, tôi đã dễ dàng trốn được. Nhưng trốn ra rồi thì làm sao nữa?

Tôi lang thang khắp con phố.

Nó vẫn chẳng thay đổi gì mà thậm chí còn thảm khốc hơn.

Sau khi tôi trốn ra, đã có rất nhiều lính được phái đến để truy vết. Nhưng tôi cố gắng tránh mặt chúng, theo tôi là không cần thiết để động tay động chân.

Có lẽ đã trôi qua một hay hai tháng gì đó.

Tôi chẳng nhớ.

Tôi vẫn không muốn sử dụng năng lực của mình.

Và rồi đến một ngày mùa đông lạnh lẽo ấy, tôi đổ gục xuống.

Mặc dù tôi không thể chết đói, nhưng cơn đói cứ thế cồn cào cấu xé ruột. Tôi không chịu nổi được nữa. 

Tôi nhìn lên bầu trời, bầu trời tối đen chỉ có những thứ li ti màu trắng rơi xuống.

Tôi nhắm mắt lại.

Cảm tưởng thế giới ngoài kia biến mất.

Nhắm mắt lại, tôi thấy 002 và 003 ở đó.

Trong ngôi nhà gỗ đó.

002 giờ đã nuôi tóc dài và trông cô rất nữ tính.

003 cởi trần và đang ăn sáng, cậu ấy vô cùng vạm vỡ nhưng lại có rất nhiều vết sẹo. Có lẽ chuyến phiêu lưu vừa rồi hơi gian khổ. Dù vậy, cậu vẫn vui vì điều đó.

Cả hai người nhìn tôi.

Ánh mắt đôn hậu.

“Này Kan! Lại đây đi!"

Kan?

Gọi tôi ư?

“Đúng rồi đó! Kan là cậu mà, quên rồi sao?”

Tôi mỉm cười bước lại.

Nhưng rồi tất cả một lần nữa lại tối đen.

Tôi lại một mình cùng những ảo tưởng.

“Anh Melo! Anh Melo! Có người nằm ở đây!”

Thật đáng buồn là tôi vẫn không thể chết, nhưng cũng quá mệt mỏi để sống. Bây giờ có ai làm gì tôi, tôi cũng không quan tâm đâu.

“A! Em dậy rồi?”

Lúc tỉnh dậy, tôi thấy một ai đó đang cõng mình.

Bên cạnh người đó là một cậu bé trạc tuổi tôi.

“Tạm thời về nhà anh đỡ nhé?”

Giọng nói dịu dàng, cử chỉ cũng ôn hòa. Cảm giác như tôi đã trải qua điều này rồi nhưng tôi thấy lần này thật khác.

“Này, tên em là gì thế?”

Tôi im lặng một hồi lâu rồi nhìn lên bầu trời.

Những chú chim…

Bầu trời xanh…

Tuyệt thật.

Tôi dúi mặt mình vào lưng của người con trai ấy.

“Kan.”

Tôi biết rằng nếu như chuyện đó một lần nữa lặp lại, con người bắt đầu lừa dối nhau và lợi dụng nhau. Tôi sẽ phải chạy trốn một lần nữa. 

Tôi không muốn.

“001, nếu có ai đó thực sự đối tốt với cậu. Hãy dùng sức mạnh bảo vệ họ, tôi nghĩ đó là cách dùng đúng cho sức mạnh của cậu.”

Giọng nói của 003 lại một lần nữa hiện lên.

Tôi ôm chặt cổ của người đang cõng mình.

Tôi muốn cho cuộc đời này thêm một cơ hội.

“Anh tên là Melo.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận