Trở về từ thế giới khác,...
飯田栄静 桑島 黎音
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1 (WN)

Chap 11: Mình có cần phải dính líu đến đứa em gái kế không nhỉ? (2)

10 Bình luận - Độ dài: 810 từ - Cập nhật:

“Đừng đùa nữa. Onii-chan của Anzu không phải anh trai tôi.” [note71889]

“... Anzu? À!”

                     

Tôi nhận ra cô gái đang khó chịu đó. Từng là em kế, người mà tôi đã hoàn toàn quên mất, không gặp trong suốt 6 năm mà.

Nhưng với cô ấy, cứ như bọn tôi mới gặp nhau hôm qua vậy. Nói mấy thứ như “Cô là ai?” chắc chắn sẽ khiến cô ấy khó chịu.

Tuy nhiên, bọn tôi không còn là anh trai hay em gái nữa.

Bỏ qua việc cô ta thích Yuto, việc Anzu đã gây ra rắc rối cho tôi và mẹ, dẫn đến ly hôn, là sự thật..

Kể cả đó có là sai lầm tuổi trẻ đi nữa, cũng thật là tự phụ khi Anzu, hiện giờ chỉ là người lạ, gọi tôi là “Onii-chan”.

                      

“Vậy, cô muốn gì?”

                           

Phản hồi của tôi khiến Anzu Ayakawa giật mình.

Tôi nghiêng đầu bối rối.

Anzu luôn luôn so sánh tôi với Yuto và liên tục chế giễu tôi. Tôi không thể hiểu được tại sao cô ta lại đột nhiên coi tôi là anh một lần nữa.

Rốt cuộc thì tôi đã không còn là anh trai cô ta nữa.

                           

“Ừm, Onii-chan. Anzu đã... em đã phạm sai lầm bởi gã đó!”

“Cái gì?”

                            

Tôi bối rối trước phản ứng của Anzu. ‘Gã đó’ chắc hẳn là Yuto, người mà Anzu say đắm.

                         

“Cứ như thể em bị thao túng vậy, đột nhiên thích anh ta! Rồi đột nhiên, em lại không quan tâm nữa.”

“... Không phải đó chỉ là yêu từ cái nhìn đầu tiên và rồi vượt qua đau khổ sau khi biết được cậu ta có bạn gái à?”

“Không! Không phải thế!”

                      

Phản ứng cuồng loạn của Anzu khiến tôi cảm thấy bối rối.

                             

(Cho đến giờ, Yuto chưa từng có bạn gái, cũng như chưa từng công khai nói rằng ai là số một của cậu ta. Mình cứ nghĩ nó sốc khi bị từ chối, nhưng nói rằng bị thao túng là hơi quá rồi.)

                        

Câu nói “đột nhiên không còn quan tâm nữa” cũng có vấn đề.

Nếu chỉ là thay đổi đột ngột khi biết được bản thân đã thua, thì tôi có thể hiểu được. Nhưng nếu ngừng quan tâm hẳn luôn, tôi tự hỏi tình cảm suốt bao năm qua biến đi đâu.

                           

(Mà thôi kệ, không phải việc của mình, phải không?)

                              

Kể cả khi cả hai không còn là anh em nữa, cũng có những lần nói chuyện với nhau.

Tuy nhiên, đa số đều là cô ta so sánh tôi với Yuto hoặc chửi bới tôi, đôi khi còn chửi cả cô gái khác, người, trên danh nghĩa, cũng là bạn thuở nhỏ của tôi.

Mấy lúc như thế, Yuto luôn nói mấy lời xin lỗi vô nghĩa như kiểu “Hahaha, xin lỗi vì họ nhé.”

Tôi không hiểu tại sao họ lại nói chuyện với mình nữa.

Bây giờ cũng thế.

Kể cả khi Anzu đã mất đi tình cảm với Yuto, thì cũng không có gì liên quan đến tôi cả. Tôi không cần báo cáo của cô ta, và tôi cũng không quan tâm.

                                        

(Hình như mình bị hiểu lầm là quan tâm đến cô ta, phải không? Mình có nên làm rõ luôn không nhỉ?)

                           

Khi tôi đang suy nghĩ, Anzu tiếp tục nói.

Tôi không để ý lắm, nhưng từ mấy từ mà tôi nghe được, tóm lại là không thích hay hứng thú với người khác, nhưng lại bị ám ảnh bởi họ.

Nói thẳng thì, nó chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả, và tôi cảm thấy có gì đó rùng rợn trước lời nói của Anzu.

                           

(Đói quá. Mà đúng rồi, mình có cơm trưa mà. Chắc mình sẽ lên tầng thượng để ăn vậy.)

                            

Xin lỗi, nhưng tôi không có chút hứng thú nào với Anzu cả.

Và tôi nhận ra cô ta dần tiếp cận khi tôi không có phản hồi nào cả. Tôi tiếp tục đi lên trên cầu thang, nới rộng khoảng cách giữa hai người.

Cô ta coi đó là từ chối hay gì, tôi không biết.

Anzu, hiện đang nhìn xuống và đóng băng tại chỗ, đột nhiên nhìn lên tôi với vẻ quyết tâm trên khuôn mặt.

                                

“Anzu… ừm, anh biết đấy, em từng thích anh, Onii-chan.”

“À, hiểu rồi. Thôi, thế nhé.”

“-- Ể?”

                                     

Bỏ lại Anzu đang đứng bất động đằng sau, tôi nhanh chóng đi lên cầu thang, hướng đến tầng thượng.

                        

(Trời ạ, cô ta thật đáng sợ.)

                            

Lời nói của người con gái đã coi thường tôi, chửi bới, và khiến mẹ tôi buồn, không hề đọng lại trong tôi một chút nào cả.

Ngược lại, tôi thậm chí cảm thấy ghê tởm.

Thôi, mình chịu đủ rồi, mình nên rời đi thôi.

Ghi chú

[Lên trên]
Trans: không hiểu đoạn này lắm. Eng: "Anzu's Onii-chan isn't really his big brother."
Trans: không hiểu đoạn này lắm. Eng: "Anzu's Onii-chan isn't really his big brother."
Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

Vl vậy sao con em tâm lí ảo ma v tr=)
Xem thêm
Chắc thag yuto có năng lực
Xem thêm
+1 nghĩ vấn
Xem thêm
thằng Yuto sao cảm giác giống incubus thế nhỉ
Xem thêm
gòi, gòi, lòi ra thằng yuto có năng lực
chuẩn bị gọi cả xe tải omo đến tẩy
Xem thêm
Hiểu luôn. Thằng yuto có năng lực thao túng tâm trí bảo sao
Xem thêm
NDK
Nay tôi mê quá nên vào check Eng, thì phát hiện 2 điều:
- Trans dịch bị thiếu: đoạn 31
- Trans dịch chưa đúng: đoạn 55. Cái này theo mình nghĩ phải dịch là Em đã từng thích anh
Xem thêm
NDK
Thằng Yuto có năng lực chứ gì nữa. Khi main quay lại với sức mạnh, có vẻ nó làm mất tác dụng sức mạng của thằng Yuto
Xem thêm
Dm anh tôi tỉnh vl
Xem thêm