Vol 1 (WN)
Chap 26: Thật điên rồ khi gặp phải một thứ không xác định, phải không? (3)
4 Bình luận - Độ dài: 823 từ - Cập nhật:
“Arigatou, chàng trai Trái đất.”
“Tôi vui vì ông biết ơn, nhưng ông có thể nói rõ ràng hơn được không?”
“Shibashi, Mattehoshii (Đợi tôi một chút).”
Người ngoài hành tinh, thả tay tôi, chạm vào cổ họng và phát ra những âm thanh như “àm” và “ừm”, như thể đang chỉnh cái gì đó.
Sau một lúc, ông ta nói.
“Thế này đã được chưa, chàng trai Trái đất?”
“Giọng của ông tuyệt thật đấy!”
Giọng nói, thứ vừa vô cảm và máy móc lúc trước, đã trở thành giọng nam cao tuyệt vời.
(Giọng ông ta tuyệt thật đấy… Mình nổi da gà rồi.)
“*khụ khụ* Được rồi, giờ thì chúng ta đã có thể nói chuyện bình thường, ông có thể trả lời câu hỏi của tôi không?”
“Được.”
“Đầu tiên, nó là gì vậy?”
Tôi chỉ tay lên trời.
Tôi đã thăm dò trong lúc nói chuyện và hình như có thứ gì đó bao phủ một vùng nhất định.
“Cậu khá là mạnh đấy, chàng trai. Đây là một hàng rào cách ly. Nó sẽ ngăn cách ý thức của người khác, nên không ai có thể cảm nhận được cậu hay là ta, và chúng ta cũng không thể cảm nhận được những người khác.”
“Ông làm kiểu gì vậy?”
“... Đó là một sức mạnh bí ẩn đến từ vũ trụ.”
“Thật á? Nếu là sức mạnh bí ẩn thì chịu rồi, không làm gì được.”
Tôi đã định học cách làm nếu có thể.
“Tiếp theo, ông không thể chiến đấu à? Ông nói không được làm hại ai, đúng không?”
“Chúng tôi dùng công nghệ để chiến đấu, nhưng chúng tôi không muốn dùng vũ lực. Còn nữa, có hình phạt cho việc làm hại những sinh vật Trái đất. Tất nhiên, ta đã chuẩn bị chịu phạt vì hôn thê rồi, nhưng do khả năng tương thích giữa sức mạnh của thế giới này và sức mạnh của ta, có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.”
“Vậy là còn mỗi tôi hành động thôi à?”
“Đúng vậy. Dựa vào nghiên cứu của ta, cậu là người mạnh nhất trong khu vực này.”
“Đúng, tôi mạnh lắm. Không khác được khi một người ngoài hành tinh đang nhờ tôi giúp đỡ!”
Nếu có luật ngăn ông ấy làm hại sinh vật ở Trái đất thì cũng không khác được.
Trong cuộc trò chuyện, ông ấy đã làm rõ rằng ông không chấp nhận việc làm hại người khác.
Ông ấy chỉ lo việc hôn thê sẽ bị cướp đi mất, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế bản thân khỏi hành động liều hấp tấp.
“... Giữa chúng tôi, cả cha mẹ của hôn thê và ta đều giữ những vị trí quan trọng ở hành tinh quê nhà, nên nếu tôi làm điều gì đó bất cẩn, sẽ không chỉ gây rắc rối cho cha mẹ ta, và còn cả với cha mẹ hôn thê nữa.”
“Nếu thế thì đừng lo. Đi cứu hôn thê của ông nào. Họ đang ở đâu?”
“Cảm ơn. Hôn thê của ta đang bị giam ở một cơ sở tên là ‘Hội nghiên cứu Kappa Tsuchinoko’ ở ngoại ô thị trấn.”
“Một cơ sở vô lý như thế cũng tồn tại cơ á? Ừm, có lẽ trong thế giới giả tưởng thì nó có tồn tại thật.”
Tổ chức này thú vị thật, nhưng hãy tập trung vào nhiệm vụ đã.
Tôi lên xe đạp và giơ ngón cái.
“Lên đi!”
“Cảm ơn, một chiếc tàu vũ trụ thì quá nổi bật. Xin phép.”
Ông người ngoài hành tinh cảm ơn tôi và định leo lên giá để xe, nhưng tôi ngăn lại.
“Đồ ngốc! Khi một người ngoài hành tinh lái xe, luôn luôn có một cái giỏ ở trước!”
“Xin lỗi, ta không biết có phong tục như thế. Có hơi chật, nhưng ta vào được.”
Ông ấy vừa vặn với một cái giỏ.
Hơi khó để nhìn phía trước, nhưng vẫn đủ tầm nhìn.
“Được rồi, hủy rào chắn đi.”
“Nhưng…”
“Đừng lo. Tôi có thể bay mà.”
“Wow! Thật mừng khi ta đã nhờ cậu!”
Tôi và ông ấy cụng tay.
“Nhân tiện thì tên ông là gì thế?”
“À, ta quên giới thiệu bản thân. Tên ta là Jack Randock Jasper Williamson Chamber Hanamaki.”
“Dài quá! Và tại sao ‘Hanamaki’ lại ở cuối?”
“Bạn của ta gọi ta là Jack.”
“Tôi không hiểu lắm, nhưng rất vui được gặp ông, Jack!”
“À, ta cũng vậy, Natsuki!”
Tôi, đã trở thành bạn với một người ngoài hành tinh, đạp xe mạnh hơn.
“Vậy thì ta sẽ hủy rào chắn!”
“Được!”
Ngay khi rào chắn được gỡ, chiếc xe đạp mang theo cả hai bắt đầu lơ lửng trên bầu trời.
“Dẫn đường đi!”
“Cứ để ta!”
Đạp xe cùng người ngoài hành tinh, tôi đạp xe nhanh qua bầu trời thành phố Mukaijima.


4 Bình luận