Vol 1 (WN)
Chap 4: Tôi quên mất em kế của mình, nhưng có quan trọng không nhỉ? (1)
4 Bình luận - Độ dài: 1,223 từ - Cập nhật:
Sau khi ăn cà ri cho bữa tối và tắm xong, tôi ngủ thiếp đi trên tấm futon ấm áp đến sáng hôm sau.
Báo thức của điện thoại kêu, kéo tôi về thực tại. Nó ở trong túi áo đồng phục, treo trên ghế, nên cậu ra khỏi giường để tắt nó đi.
“Trời ạ… Mình không muốn dậy…”
Tôi thì thầm, cái báo thức khó chịu quá.
Miễn cưỡng ngồi dậy, lấy điện thoại ra từ túi áo, và tắt báo thức.
“Hửm?”
Tôi nhận ra có nhiều thông báo tin nhắn trên điện thoại.
Khi kiểm tra, có nhiều tin nhắn của Yuto và nhiều người khác.
Tôi còn không nhớ tên vài người trong đó, khả năng cao là bạn học.
“Mình đã nhận được nhiều tin nhắn đến mức này bao giờ chưa nhỉ? Không, mình không nhớ được, đã lâu lắm rồi mà.”
Đáng buồn, mặc dù tôi có kha khá bạn, nhưng lại không đủ thân thiết với ai để nhận nhiều tin nhắn mỗi ngày.
Nhờ bạn thuở nhỏ Yuto gây ra nhiều rắc rối hồi tiểu học, các mối quan hệ của Natsuki đã từng trở nên xấu đi. Kể từ đó, cậu luôn giữ khoảng cách giữa những người bạn.
“... Lạ thật. Có tin nhắn từ Kazuto này. Nó gửi nhiều phết đấy chứ. Có chuyện gì vậy nhỉ?”
Kazuto là em trai của Yuto.
Natsuki có nhiều tương tác với Kazuto hơn là với Yuto, và Natsuki luôn muốn được cân nhắc là bạn thuở nhỏ của Kazuto hơn.
Bỏ qua bạn bè và người quen khác, tôi mở đoạn tin nhắn với Kazuto.
[Có thật là anh trai em có bạn gái không thế?]
[Thật không thể tin nổi, đúng không?]
[Em ghét phải nói về việc này, nhưng em nhận được tin nhắn từ Anzu. Cô ấy buồn lắm đấy]
Tôi nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn một lúc, rồi bối rối nghiêng đầu.
“... Anzu là ai thế?”
Mình hiểu rằng Kazuto muốn thảo luận về Yuto, nhưng mình lại không thể nhớ được Anzu là ai.
Tôi tự hỏi đó có phải là người quen của Kazuto không, nhưng không thể nghĩ được đó là ai. Quyết định phản hồi trước, tôi nhắn.
[Xin lỗi, anh không nhận ra có tin nhắn. Nhân tiện thì, Anzu là ai thế?]
“Chắc thế là được rồi. Hiện giờ thì mình nên chuẩn bị thôi. Mặc dù mình sẽ không đến trường, mình nên kiếm một chỗ tách biệt với mọi người để kiểm tra sức mạnh.”
Nhanh chóng mặc quần áo đồng phục và mặc thêm cái áo hoodie mới, rồi đến áo khoác.
Tôi không cài cúc áo vì phiền phức lắm.
Là học sinh năm ba sơ trung rồi, tôi không cần phải lo lắng rằng những tiền bối sẽ trừng mắt nhìn tôi nữa.
Lấy cặp sách gần nữa trống không trên bàn và đút điện thoại vào trong túi quần.
Nhận thấy tai nghe trên bàn, tôi nhớ ra bản thân đã từng thường xuyên nghe nhạc và lấy tai nghe. Tôi rời phòng và đi xuống cầu thang.
Mẹ tôi đã ở trong bếp để chuẩn bị bữa sáng rồi, và hương thơm của súp miso bao phủ bầu không khí.
“Con chào mẹ.”
“Ồ… HIếm khi con dậy sớm thế này đấy.”
“À, vâng. Đợi đã, không phải con đã luôn dậy sớm à?”
“Con lúc nào cũng trong bộ đồ thể thao cho đến phút cuối. Nhưng giờ con đã là học sinh năm ba rồi. Thật mừng khi con đã bắt đầu nghiêm túc. Đi đánh răng rửa mặt đi. Bữa sáng sắp xong rồi.”
“Vâng!”
Đứng bên bồn rửa quen thuộc, tôi nhìn chằm chằm vào hình phản chiếu bản thân lúc 14 tuổi.
Cười gượng, tự nghĩ “Hóa ra mình trông như thế này.” rồi lấy bàn chải.
Tôi bơm khá nhiều kem đánh răng và bắt đầu đánh răng.
(Mình yêu cảm giác mát mẻ của bạc hà!)
Cảm giác mát mẻ mà trước đây tôi không thích lại trở nên dễ chịu.
Có cách đánh răng khác ở thế giới kia, nhưng chỉ cần chà răng bằng thứ giống như bàn chải đánh răng thôi.
Có phép thanh tẩy, nên hôi miệng chưa bao giờ là vấn đề cả, và cũng không cần tắm luôn.
Tuy nhiên, tôi vẫn thường tắm rửa, nhất là khi cơ thể dính đầy máu. Mặc dù phép thanh tẩy có thể làm sạch được, nhưng tôi vẫn thèm khát được rửa sạch bằng nước.
Đánh răng rửa mặt xong, tôi ngồi vào bàn ăn.
“Con có muốn một món nhẹ cho bữa sáng không?”
“Có, cho con một bữa cỡ lớn!”
“Con thường không ăn nhiều vào buổi sáng cơ mà nhỉ?”
“Bữa sáng là khởi đầu của ngày mới. Và cơm! Con muốn ăn một bát cơm đầy!”
“... Con không đập đầu vào đâu đấy chứ? Mà con ăn nhiều cũng tốt thôi. Đây.”
“Cảm ơn mẹ vì bữa ăn!”
Tôi chắp tay, cảm ơn mẹ và thức ăn trước khi ăn.
Súp miso với đậm vị miso trắng và nước dashi lan tỏa trong miệng. Món súp chứa rong biển wakame và đậu phụ thái nhỏ.
Mỗi miếng cơm đều lan tỏa vị ngọt trong miệng.
Món ăn kèm thì có trứng chiên, thịt xông khói, và rong biển. Tôi cũng có thể thoải mái dùng furikake nữa.
Cho đến giờ, tôi đã ăn một bữa sáng bình thường mà không nhận ra chúng tuyệt vời đến cỡ nào.
“Con đang khóc đấy à?”
“Ngon quá mà, con không kiềm được.”
“Con có cần đến bệnh viện không thế?”
“Không sao đâu, con vẫn ổn.”
Khi nhận cái nhìn bối rối từ mẹ, tôi nhanh chóng ăn xong bữa ăn và uống trà xanh, thứ mà tôi không thường uống.
Trà hơi nóng có hương thơm nồng nàn, tôi thấy vị đắng ngọt đặc trưng khi nhấp một ngụm.
“Ôi, Nhật Bản vạn tuế!”
“Có chuyện gì đã xảy ra với thằng bé vậy?”
Cảm thấy no nê và thư giãn sau khi uống trà, tôi cảm thấy bị thôi thúc quay lại giường. Tuy nhiên, tôi phải biết được khả năng của bản thân.
Đánh giá quá cao sức mạnh của mình là không tốt, nhưng đánh giá quá thấp sức mạnh cũng vậy.
Tôi cần phải xem xét sức mạnh của mình. Điều đó cực kỳ cần thiết.
“Được rồi. Có hơi sớm, nhưng con đi đây.”
“Con bị làm sao thế? Con lúc nào cũng nói trường học phiền phức mà.”
“Đàn ông con trai trải qua nhiều chuyện lắm. À đúng rồi, con có câu hỏi.”
“Gì vậy?”
“Mẹ có biết ai tên là Anzu không?”
Trước câu hỏi của tôi, mặt mẹ cứng lại một chút.
“Con nghiêm túc đấy à?”
“Vâng, con nhận được tin nhắn từ Kazuto vào sáng nay, có nhắc đến một người tên Anzu, nhưng con không nhớ được đó là ai.”
Nghe thấy thế, mẹ tôi thở dài.
“Con thật sự quên mất người từng là em gái mình luôn à?”
“À!”
Tôi chợt nhớ ra.
Anzu Ayakawa.
Học sinh sơ trung năm hai, nhỏ hơn tôi một tuổi và từng là em kế của tôi.


4 Bình luận