Vol 1 (WN)
Chap 12: Nếu có việc, thì hãy đích thân đến gặp tôi. (1)
1 Bình luận - Độ dài: 1,030 từ - Cập nhật:
“--Cảm ơn vì bữa ăn! Mình nghĩ onigiri quan trọng hơn thánh kiếm trong thế giới này đấy chứ. Chúng là kho báu, kho báu thật sự!”
Tôi, vừa ăn xong bữa trưa do mẹ chuẩn bị, nhẹ nhàng vỗ bụng vì no và uống một ngụm trà.
“Đúng rồi! Cả trà cũng thật tuyệt vời nữa! Mà mình cũng không ăn hay uống gì ở thế giới kia.”
Được triệu hồi đến thế giới khác không khiến tôi cảm thấy phấn khích chút nào cả, nhưng thứ khiến tôi đến gần với tuyệt vọng hơn là thức ăn ở đó.
Thịt chỉ được ném vào lửa để nấu, và rau chỉ được luộc trong nước sôi và muối. Nước uống đục đến nỗi chỉ cần uống một ngụm thôi cũng đủ khiến tôi bị đau bụng rồi. Ký sinh trùng và bệnh tật, có khả năng tôi sẽ chuyển sinh đến một thế giới khác nữa luôn.
Kể cả quý tộc, thịt cũng chỉ được thái lát và xếp trên đĩa. Súp thì được phục vụ trên những chiếc đĩa cầu kì. và nước, thứ trông như sang trọng, cũng chỉ là nước uống bình thường rót vào trong mấy cái cốc trông đẹp mắt - khiến tôi muốn hỏi xem họ không thể làm gì khác ngoài cho thêm chanh vào à?
Sự khác biệt giữa quý tộc và thường dân là họ có thể sử dụng muối và hạt tiêu một cách thoải mái, uống những loại rượu đắt tiền, và ăn những bữa ăn được chuẩn bị bởi người hầu.
Đun sôi nước, nấu thịt và gọt rau đúng cách… nếu tôi bắt đầu liệt kê ra đây thì sẽ chẳng có kết thúc mất. Tôi, chắc rằng ăn đồ ăn ở thế giới đó sẽ khiến đưa tôi đến thế giới tiếp theo, không động vào đồ ăn tí nào cả.
Nhưng sống sót ở thế giới đó mà không ăn uống gì là bất khả thi.
Ban đầu thì thật gian nan. Mỗi khi đói, kể cả những món tầm thường và đầy vi khuẩn hoặc nước ô nhiễm cũng thật hấp dẫn. Nhưng tôi cố chống cự. Tôi tự cắn tay, uống máu của chính mình, liếm những giọt mồ hôi, và tiếp tục chịu đựng.
Tôi cảm thấy bản thân mà ăn cái gì ở thế giới kia thì sẽ không còn cơ hội trở về Trái đất nữa.
Một cậu bé đang trong tuổi ăn tuổi lớn nhịn đói trong ba ngày là điều không thể, và tôi cảm giác như bản thân bắt đầu phát điên rồi. Cơn đói và nỗi sợ quằn quại bên trong tôi, và khi tôi sắp mất tỉnh táo, cơ thể tôi đã thay đổi.
Cơn đói khát đã biến mất, và năng lượng tràn đầy trong cơ thể. Lúc đó, tôi cứ nghĩ rằng “Chắc là do mình quá tuyệt vời chăng?”. Nhưng về sau, tôi nhận ra bản thân đã hấp thụ ma lực tràn đầy trong không khí và biến nó thành sức sống.
Tôi cảm thấy như được hồi sinh vậy, nhưng rồi tôi bắt đầu cảm thấy ghê tởm đối với con người xung quanh. Họ cứ liên tục nói mấy thứ như “Mau lên và chiến đấu với ma tộc đi.”, “Giành lại lãnh thổ”, “Tôi muốn một nô lệ là quỷ.” “Giữ phụ nữ và trẻ em lại để làm nô lệ.”
Tôi từ chối dạy họ những thứ để cải thiện cuộc sống hay những thứ tốt, như những nhân vật chính trong thể loại isekai.
“Nghĩ lại thì, ác quỷ cũng dùng ma thuật và sống một cuộc sống giống với con người mà.”
Tôi không có hứng thú gì về tình trạng hiện tại của thế giới kia nữa.
“Rồi, giờ thì mình muốn học lớp buổi chiều - cô ra đây được rồi đấy.”
Tôi nói, có hơi miễn cưỡng, khi tôi tiến đến lối vào tầng thượng. Một cô gái xuất hiện.
“--Cậu nhận ra tôi à? Có vẻ như cậu thật sự có năng lực.”
“Cô là ai?”
Cô gái với mái tóc đen sáng bóng gợi tôi nhớ lại một con búp bê. Không chỉ kiểu tóc, mà còn cả ngoại hình của cô ấy cũng hoàn hảo.
Một cô gái xinh đẹp, người chắc hẳn sẽ trở thành một người Nhật Bản xinh đẹp, khác với vẻ ngoài của những người giống người phương Tây ở thế giới kia. Mũi thanh cao, đôi lông mày sắc bén, và trên hết, ánh mắt thể hiện một ý chí mạnh mẽ.
“Đừng đùa nữa. Chúng ta là bạn cùng lớp mà.”
“... Ừm, Matsumoto-san à?”
“Là Minazuki Miyako! Cậu lấy cái tên ‘Matsumoto’ đó ở đâu thế?”
“À, đúng rồi, đúng rồi. Minazuki-san. Tất nhiên rồi, tớ nhớ rõ cậu mà. Cậu ngồi cạnh tớ phải không?”
“Không phải!”
Minazuki Miyako, cô gái với khuôn mặt cân đối, hét lên giận dữ.
Tôi bối rối nghiêng đầu.
Rốt cuộc thì đã 6 năm rồi mà, và những năm đó còn cực kỳ gian nan nữa. Tất nhiên là ký ức của tôi về bạn cùng lớp cũng rất mơ hồ.
(Hừm, mình nhớ mặt cô công chúa nói rằng muốn cưới anh hùng hoặc chiến đấu với Quỷ Vương trong khi đang quan hệ với bạn của bố cô ta.)
Miyako, chắc là do tôi không có phản hồi nào cả, tiến lại gần tôi.
Đứng trước mặt, cô ấy nhìn xuống tôi và nói rõ.
“Mà thôi. Có lý do nên cậu mới ở đây, đúng không?”
“Gia tộc Minazuki đã nhận ra sức mạnh của Yura-kun. Bọn tôi cần một lời giải thích. Hãy đến dinh thự Minazuki.”
“Ể? Không đâu!”
Tôi không do dự mà từ chối luôn.
Miyako, có vẻ như không ngờ đến việc tôi sẽ từ chối, đứng đơ ra đó, mở to miệng trong sự bất ngờ.
“... Cậu nói gì cơ?”
“Không, nghe này, nếu họ cần gì đó, thì họ nến đích thân đến gặp tôi. Dù sao thì, tôi đi đây.”
Với lời của tôi, mặt của Miyako đỏ bừng giận dữ.


1 Bình luận