Vol 1 (WN)
Chap 7: Tôi bị bắt rồi, nhưng có phải tôi bị vu khống không? (2)
3 Bình luận - Độ dài: 785 từ - Cập nhật:
“Khoan đã, gì vậy? Có chuyện gì vậy? Từ từ, súng nguy hiểm lắm! Cực kỳ nguy hiểm ấy! Không, không, tại sao tôi lại bị nhắm đến chứ!? Các người là ai?”
Không chỉ bị bao vây bởi cảnh sát mà tôi còn bị chĩa súng vào nữa chứ, tôi run rẩy cũng là điều tự nhiên.
Tôi gần như đã dùng ma pháp vì bị kích động, nhưng tôi đã kiềm chế được.
Tôi không thể hiểu tại sao bản thân lại bị nhắm đến, mặc dù tôi không làm gì sai trái cả.
Hơn nữa, tôi không thể hiểu được một học sinh sơ trung vô tội ở Nhật Bản yên bình này lại có thể bị bao vây bởi cảnh sát với súng.
“Im lặng! Giơ tay lên!”
“Rồi, rồi, hiểu rồi. Nhưng các người có phải là cảnh sát thật không đấy? Cho tôi xem huy hiệu đi, giống như FBI trong phim ấy!”
“Bọn ta không phải FBI!”
“Tôi biết! Ý tôi là các người giới thiệu bản thân trước khi đe dọa ai đó đi! Và tại sao lại là tôi?”
Natsuki, người đã tỏ ra tức giận và nâng cao giọng, bất ngờ thay, cảnh sát lại trở nên sợ hãi.
“-- Cái gì?”
Tôi cảm thấy có gì đó không đúng.
Thật không thể hiểu nổi tại sao người lớn, những người đang chĩa súng vào tôi, lại là những người tỏ ra sợ hãi, thay vì học sinh sơ trung mà họ đang nhắm đến.
“Này, các người có phải cảnh sát thật không đấy?”
“Đừng di chuyển! Bọn ta biết ngươi có sức mạnh siêu nhiên! Đừng nghĩ rằng bọn ta không có loại năng lực đó mà bọn ta không thể đối phó với ngươi!”
“-- Hả?”
Tôi đã rất sốc trước lời nói của cảnh sát.
(Đợi đã, hả? Anh ta vừa nói gì cơ? Năng lực siêu nhiên? Nếu thế thì nghĩa là họ đã thấy mình dùng ma pháp à… Không, không có ai thấy mình thử ma pháp cả. Nhưng tại sao lại là sức mạnh siêu nhiên?)
Tôi nghiêng đầu, nghĩ về một giả thuyết.
“Chẳng lẽ nào, cũng có người sử dụng được ma pháp ở thế giới này à!?”
“Ngươi nói gì thế! Chính người cũng là một trong số chúng mà! Mặc dù còn trẻ, ngươi chắc hẳn là một tên siêu năng lưu manh!”
“Không, mấy người nhầm rồi.”
“Thông thường, bọn ta sẽ giải thích tình hình và khiến chúng nhận thức được sự ảnh hưởng của bản thân và sức mạnh của chúng, nhưng ngươi thì khác!”
“Tại sao chứ!?”
“Đừng có đùa! Ngươi mong đợi bọn ta sẽ làm gì sau khi chứng kiến người dùng thứ sức mạnh to lớn đó chứ!”
(Bọn họ cảm nhận được ma pháp của mình à, kể cả khi không thấy được á?)
Tôi tặc lưỡi.
Được coi như là người sở hữu sức mạnh siêu nhiên, không thể không nghĩ đến những nhân vật trong light novel và manga. Tuy nhiên, thật bất ngờ khi cả cảnh sát cũng biết.
Tôi luôn tự nghĩ rằng nếu những pháp sư thật sự tồn tại thì họ sẽ hoạt động bí mật, đến cả cảnh sát cũng không biết.
(Họ thấy mặt mình rồi, nhưng nếu mình có thể đột phá và vượt qua được… Nhưng nếu có máy quay thì sao? Mình có nên hạ tất cả và phá hủy tất cả đồ điện tử cho an toàn không nhỉ?)
Khi tôi đang nghĩ đến những ý nghĩ nguy hiểm, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục, cùng với một người phụ nữ khoảng 20 tuổi, tiến đến từ đằng sau những người cảnh sát mặc vest và đồng phục.
“Có vẻ như cậu đang gặp rắc rối.”
Người đàn ông nói, người, mặc dù không cầm súng, có một khẩu đeo ở thắt lưng. Người phụ nữ, nổi bật hơn tất thảy khi cô ấy giữ một thanh kiếm ở tay trái.
(Hử? Đó chẳng phải là…)
“Đội trưởng!”
“--Hửm?”
Tôi ngay lập tức nhận ra người đàn ông được gọi là đội trưởng đó.
Đã sáu năm rồi, nhưng ông ấy không thay đổi gì trong kí ức của tôi cả.
Một người đàn ông cao, vạm vỡ cùng mái tóc ngắn màu xám.
- Không nghi ngờ gì nữa, ông ấy là bạn của mẹ tôi và cũng có một ít hình bóng người cha đối với tôi.
“Chú Aoyama!?”
“Hử? -Đợi đã, thật đấy à? Kẻ siêu năng là cháu á, Natsuki!?”
Chỉ vừa mới trở lại từ thế giới khác, một người quen đã nhận ra tôi.


3 Bình luận