These Dangerous Girl Plac...
夜幕下的鬼 (Ghost Beneath the Curtain of Night - Bóng Ma Dưới Màn Đêm - Dạ Quỷ ) BabyDalyn
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 : [ Nguy hiểm thứ 1] Thiếu nữ Cuồng Sát nhắm vào thi thể tôi

Chương 33-6: Tự bạch của 【 Cuồng Theo Dõi (Sơ cấp) 】

0 Bình luận - Độ dài: 3,609 từ - Cập nhật:

Chương 33-6: Tự bạch của 【 Cuồng Theo Dõi (Sơ cấp) 】 

Tự bạch của 【 Cuồng Theo Dõi (Sơ cấp) 】 : 

Lần đầu tiên tôi để ý đến An Quân Thành là khi nào nhỉ?

Đương nhiên là tôi rất rõ, khi đó là lúc sắp xếp chỗ ngồi ở học kỳ đầu tiên của cao trung.

Bởi vì rút thăm, tôi được ngồi bên cạnh phía sau anh ấy.

Thực ra thì lúc đầu tôi cũng không thèm để ý đến anh ấy và ngay cả tên anh ấy cũng không biết luôn. Tôi nghĩ có lẽ những người khác trong lớp cũng giống như tôi.

Ý thức tồn tại yếu ớt, rất thờ ơ, không tiếp xúc với những người khác, giống như bằng chứng vật chất phủ nhận tuyên bố 'Con người là một giống loài động vật quần cư' và luôn luôn ở một mình.

Khiến cho người ta không khỏi nghĩ đến, chẳng lẽ anh ấy không cảm thấy cô đơn chút nào sao?

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đó chính là nguồn gốc của việc tôi bắt đầu để ý đến anh ấy.

Nhưng mức độ để ý của tôi khi đó chỉ là hơi hơi mà thôi và cũng không đến mức chú ý đến cử động của anh ấy mọi nơi mọi lúc.

Nếu như tôi phải nói về cơ hội để tôi bắt đầu để ý anh ấy hơn... Có lẽ là chẳng có cơ hội nào.

Chỗ ngồi của tôi chỉ tình cờ ở bên cạnh phía sau anh ấy, chỉ cần nghiêng đầu sang một bên là có thể nhìn thấy anh ấy và trùng hợp là tôi cũng thích nhìn bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ, cho nên tôi mới thường xuyên chú ý đến anh ấy mà thôi.

Ban đầu tôi chỉ chú ý đến một vài chi tiết rất nhỏ, chẳng hạn như anh ấy có thể cầm bút viết chữ bằng cả tay phải lẫn tay trái, anh ấy luôn lắp ruột bút chì vào từ ngòi bút, sử dụng cục tẩy hình vuông trở thành hình tròn, ghi chép được chép lại rất gọn gàng ngay ngắn giống như được in ra từ máy in, nhìn vào điện thoại di động trong giờ nghỉ, thường là đọc epub hay manga...

Kể từ khi bắt đầu, tôi là một người rất để ý đến các chi tiết, cho nên việc tôi quan sát anh ấy đến mức đó khi ảnh xông vào trong tầm mắt tôi cũng không có gì lạ...

Chỉ là, mỗi khi tôi nhìn về phía anh ấy, tôi đều có phát hiện mới và tôi dần dần bắt đầu mong đợi được liếc nhìn vào anh ấy.

Giống như tìm được thú vui vậy, chuyện đó rất bình thường, phải không?

Sau đó, mọi người trong lớp cũng tìm được nhóm nhỏ của mình, chỗ ngồi chủ yếu gần người quen, chỉ có góc chúng tôi là mang bầu khí hơi lúng túng bởi vì mối quan hệ giữa anh ấy với bạn học Khương Tuyết Tình.

Tiểu Anh bảo tôi đổi chỗ ở ngay phía trước sang ngồi bên cạnh cô ấy, nhưng tôi đã từ chối.

Tại sao tôi lại từ chối chứ? Rõ ràng là ngồi cùng với bạn bè thì nói chuyện sẽ vui vẻ hơn nhiều.... Nếu như tôi thực sự phải nói rõ hơn, có lẽ là vì tôi đã quen với vị trí này rồi và luôn luôn nhìn vào anh ấy cũng không cảm thấy nhàm chán.

Anh ấy thật sự là một người khá kỳ lạ.

Làm chuyện gì cũng rất chú trọng, không qua loa cẩu thả chút nào giống như một người máy và có khuôn mẫu với thói quen cố định của riêng mình.

Khi nhìn thấy anh ấy, tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện mãnh liệt của bản thân.

Anh ấy không có chút mơ màng nào đối với tương lai mà người ở độ tuổi này nên có. Anh ấy chỉ vững vàng, làm từng bước một, dựa theo kế hoạch mà bản thân vạch ra và tiến từng bước hướng đến tương lai chỉ thuộc về mình.

Lúc nhìn anh ấy, tôi không nén nổi mà cảm thấy con người nên sống như vậy.

Sau đó, tôi dần dần bắt đầu để ý đến chuyện của anh ấy hơn.

Biết cái tên A Quân Thành của anh ấy, là do ông nội đặt tên cho ảnh...

Biết bố anh ấy là bác sĩ phẫu thuật, mẹ anh ấy là một người khâm liệm người chết (Okuribito), cho nên tính cách của anh ấy mới lãnh đạm như vậy...

Biết anh ấy có hai đứa em gái, các cô em gái bằng tuổi anh ấy, nhưng cả hai không đồng thời xuất hiện lúc ở trường...

Tôi biết được rất nhiều chuyện về anh ấy...

Nhưng khi đó, anh ấy đối với tôi chỉ là một đối tượng quan sát giống như quan sát thực vật hay động vật nhỏ mà thôi. Tôi chỉ cảm thấy hứng thú đối với lối sách và khuôn mẫu hành động của anh ấy mà thôi.

Tâm lý lại thay đổi một lần nữa là khi học kỳ đầu tiên kết thúc và trong quá trình thông báo bảng điểm.

Tôi được gọi tên và tiến lên nhận bảng thành tích của mình.

Cô giáo Tiểu Trân đưa bảng điểm và bài kiểm tra cho tôi. Tôi nhận chúng rồi nhìn, thành tích trên bảng điểm cũng chỉ vượt trên mức trung bình chút chút và thứ hạng của tôi vừa vặn là 200.

A... Tôi quá để ý đến Quân Thành và trong giờ học cũng không tập trung lắng nghe...

"Thành tích học tập của bạn học Lam Hoa đã giảm sút rồi, cứ tiếp tục như vậy thì em có thể bị loại ra khỏi nhóm thứ 2 đó! Gần đây em trông lúc nào cũng không tập trung lắm, bộ em có tâm sự gì sao?"

Bị cô giáo Tiểu Trân hỏi như vậy, tôi lập tức hơi hoảng hốt.

"Hả? Không có gì đâu ạ..."

"Thật không? Nói tóm lại, nếu như có điều gì phiền não, em cứ trao đổi với cô."

"Vâng..."

Tôi cũng không thể trao đổi với giáo viên chuyện này được, ha ha...

"Bạn học Quân Thành ~"

Tôi cười khổ muốn quay về chỗ ngồi và không ngờ tới người mà cô giáo Tiểu Trân gọi tiếp theo chính là anh ấy.

"Dạ."

An Quân Thành lãnh đạm trả lời, đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi về phía bục giảng. Nhìn anh ấy bước tới đây từng bước một, tôi không biết chuyện gì đang ra mà mình lại không cử động được.

Sau khi đi sượt qua vai tôi, tôi mới có thể cử động và trong lòng không ngừng suy nghĩ, vẻ mặt của tôi không kỳ lạ lắm, đúng không? Anh ấy không nhận ra tôi đang nhìn anh ấy chứ?

"Tốt lắm, tiến bộ rất lớn, vị trí lần này là 201! Chỉ cần chăm chỉ thêm chút nữa là em có thể vào nhóm thứ 2!"

Cô giáo Tiểu Trân đứng trên bục vỗ vai An Quân Thành và nói với vẻ mặt rất vui vẻ.

"Oa, tên đó cũng quá xui xẻo nhỉ? Lại còn vừa vặn ở vị trí 201 nữa, chắc chắn là hắn hận đến chết người trước mặt mình."

Tôi tình cờ nghe thấy Mạnh Phát nhuộm tóc nâu bên cạnh nói leo với vẻ mặt đầy 'bạ đâu nói đấy'.

Là thật sao...?

Tôi không nhịn được mà quay đầu sang nhìn anh ấy, anh ấy quay lưng về phía tôi và tôi không biết anh ấy có biểu cảm gì.

Anh ấy cảm thấy không cam tâm sao? Anh ấy sẽ trở nên ghét tôi sao? Liệu vẻ mặt vô cảm kia sẽ có thay đổi gì không?

Ngay khi nghĩ đến anh ấy có thể thay đổi vì tôi, tôi liền có cảm giác bị lấp đầy không thể giải thích được... Đây là cảm giác đạt được thành tựu sao?

Tôi ngây ngốc ngồi trở lại vị trí của mình, cảm giác đó vẫn chưa biến mất và tim đập rộn ràng một cách khó hiểu. Có lẽ nơi nào đó trong tôi đã trở nên không ổn.

"Vâng vâng..."

"Em đừng lần nào cũng thể hiện bộ dạng không quan tâm như thế chứ. Thực ra, nếu như bạn học Quân Thành cố gắng hơn một chút, đột phá vào nhóm thứ nhất cũng không thành vấn đề!"

"Cô giáo Tiểu Trân đánh giá em quá cao rồi, em nào có lợi hại như vậy chứ."

"Ủa ~ Có thật không đó ~"

"Đương nhiên là thật rồi, em đã cố gắng hết sức rồi. Hơn nữa, giờ tự học buổi tối cũng rất thú vị."

Tôi rất quan tâm anh ấy. Tôi rất quan tâm anh ấy. Tôi rất quan tâm anh ấy.

Tôi quá quan tâm đến anh ấy rồi! 

Tôi trở nên vô cùng quan tâm đến An Quân Thành này rồi.

Chẳng biết tại sao tôi lại rất quan tâm đến anh ấy, anh ấy rõ ràng là người bình thường không nổi bật và là sự tồn tại hoàn toàn trái ngược với một thiếu nữ xinh đẹp như tôi.

Mặc dù tôi không thể sánh được với cô gái 'phong hoa tuyết đại' như Cơ Luyến Băng, nhưng tôi vẫn khá tự tin về ngoại hình của mình. Tôi là một thiếu nữ xinh đẹp Lv5 sẽ khiến cho đàn ông đồng loạt quay đầu lại mỗi khi tôi đi ở trên đường!

[phong hoa tuyết đại (风华绝代): vô cùng tài hoa; phong thái tài hoa tuyệt vời.]

Thế nhưng, có lẽ anh ấy còn không biết cả tên tôi là gì luôn...

Tôi dần dần trở nên muốn biết anh ấy nghĩ gì về tôi.

Nói không chừng, anh ấy thực sự để ý đến tôi?

—— Những cảm xúc giấu mãi trong lòng cho đến bây giờ, cuối cùng mình cũng không nhịn được nữa, mình muốn nói điều này với cậu, thực ra mình đối với bạn học Lam Hoa... (Chế độ nghĩ quá mức của thiếu nữ)

Kyaa ~

E hèm... Không đúng, tôi đang nghĩ cái gì vậy... Đến tầm tuổi này, tôi chưa từng có cảm giác như vậy... Liệu tâm tình của anh ấy lúc này có giống với của tôi không?

Tôi đã dành phần lớn thời gian một ngày vào ngắm nhìn anh ấy... Tôi đã sử dụng nhiều thời gian hơn để quan sát anh ấy so với trước kia.

Khi tôi ý thức được chỉ có mỗi mình tôi đang nhìn anh ấy, tôi lại bị cảm xúc kia lấp đầy. Có lẽ đó chính là cảm xúc muốn chiếm hữu làm của riêng mình.

Chỉ có tôi đang nhìn anh ấy, chỉ có tôi đang nhìn chăm chú vào anh ấy, chỉ có tôi để ý đến chuyện của anh ấy, chỉ có tôi... Mới biết giá trị của anh ấy!

Những người khác chắc chắn không biết chuyện của anh ấy, những người khác chắn chắn không hiểu rõ anh ấy như tôi và nó gióng như bí mật chỉ thuộc về cả hai, tôi với An Quân Thành vậy... Tôi đắm chìm trong cảm giác muốn chiếm hữu làm của riêng mình và không thể tự thoát khỏi nó.

Sau đó, tôi vốn tưởng rằng sự ổn định này sẽ kéo dài mãi, lại bị chấn động vào thứ 5 tuần trước.

Sau khi nói chuyện với bạn học Luyến Băng một lúc, anh ấy bước vào lớp.

Anh ấy suýt chút nữa đến muộn vào ngày hôm đó. Vào ngày thường, anh ấy chắc chắn sẽ bước vào lớp trong khoảng 6 giờ 54 phút đến 6 giờ 56 phút, nhưng hôm nay anh ấy đã bước vào lớp đúng lúc chuông reo.

Tôi luôn nhìn anh ấy kể từ buổi tự học buổi tối trước đó, vì vậy tôi suy đoán rằng chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra với anh ấy sau khi buổi tự học buổi tối kết thúc.

Tôi đã rất quen thuộc với anh ấy, liếc mắt liền nhận ra sự thay đổi của anh ấy. 

Tôi luôn cảm giác... Nó hơi khác một chút.

Anh ấy mang đến cảm giác hơi khác một chút.

Anh ấy đã trở nên cao hơn sao? Hay anh ấy đã trở nên trưởng thành hơn? Hay anh ẫy đã thu được kinh nghiệm?

Tôi cảm giác anh ấy trở nên hấp dẫn hơn.

Nhịp tim tôi đột nhiên tăng lên.

Ế? Cái này là gì vậy? Sao thế này?

Nếu chuyện này cứ tiếp tục như vậy, anh ấy chắc chắn sẽ nhận ra điều đó ... Nhưng tôi vẫn không thể dời mắt khỏi anh ấy và chỉ muốn nhìn chăm chú vào anh ấy.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ anh ấy muốn tỏ tình với ai đó sao? Nhìn vào vẻ mặt hoảng hốt từ lúc bước vào lớp mới vừa rồi đó, tôi cảm giác anh ấy đang do dự điều gì đó.

Nói không chừng, anh ấy đang muốn tỏ tình với ai đó, đúng không? Nói không chừng người đó chính là tôi nhỉ?

—— Thực ra thì... Bạn học Lam Hoa, mình chưa bao giờ nói với cậu rằng mình... Thích cậu! (Chế độ nghĩ quá mức của thiếu nữ)

Kết quả... Tỏ tình thì có, nhưng không phải là Quân Thành tỏ tình với người khác, mà là anh ấy bị tỏ tình...

Tại sao, tại sao bạn học Luyến Băng lại... (Trái tim thiếu nữ tan vỡ)

Rốt cuộc, không chỉ có một mình tôi nhìn chăm chú vào anh ấy sao?

Những người khác cũng bắt đầu để ý đến anh ấy và trong đó còn có cả Luyến Băng nữa...

Tôi ghét nó, tôi cảm thấy vô cùng ghét nó!

Tôi có cảm giác thánh địa trong lòng bị ô uế vấy bẩn, nó rất khó chịu... Nó vô cùng khó chịu!

Tại sao mọi thứ, lại trở nên như vậy chứ...

Là tôi, là tôi đầu tiên, rõ ràng là tôi đến trước... Để ý đến anh ấy cũng được, nhìn chăm chú vào anh ấy cũng được hay thích tên gia hỏa đó cũng được!"

Ai? Thích?

Thích... Nó là như vậy sao... Tôi thích anh ấy.

Rốt cuộc tôi cũng nhận ra nguồn gốc của phần cảm xúc này, cảm giác để ý anh ấy ban đầu đã phát triển thành thích anh ấy và ảnh hưởng đến tâm trí của tôi.

Tôi thích anh ấy!

Tôi không ngờ mình phải mất một khoảng thời gian lâu như vậy mới nhận ra được điều này. Nếu như tôi có thể nhận ra nó sớm hơn, tỏ tình với anh ấy sớm hơn, thì Luyến Băng cũng không thể 'nhanh chân đi trước' đâu nhỉ?

Thế nhưng... Bây giờ, hối hận cũng vô ích.

Hôm nay, An Quân Thành sẽ trở về trường.

Nghe nói anh ấy bị ngã cầu thang và thương nặng đến mức phải nằm viện, khoảng thời gian đó vừa vặn để tôi điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Đúng vậy, tôi đã chuẩn bị xong cho việc tỏ tình... Tôi phải truyền đạt cảm xúc của mình cho anh ấy biết!

"Tiểu Lam ~ Lam ~"

"Lam Lam ~ Lộ ~"

"Ông đang hét bậy bạ cái gì vậy! Ngày hôm qua ông lại xem mấy bộ Anime biến thái rồi, đúng không!"

"Phù... Đừng động một tí là đánh tôi chứ, cái đồ bạo lực nhà cô..."

"Ông, nói, cái gì cơ ~~~"

Từ đằng xa, một nữ sinh đeo tai nghe và một nam sinh đeo cặp kính cận dày cộp trông rất quê mùa đi tới. Cô gái kẹp chặt cổ chàng trai dưới nách bằng hai tay và mới sáng sớm ra đã bắt đầu động thủ với nhau. Đó là những người bạn tốt 'thanh mai trúc mã' của tôi, Cao Anh Nãi và La Ảnh Lượng.

"Ái chà? Hôm nay lại đổi kiểu tóc hả, chắc nó tốn không ít công sức nhỉ? Nó khá dễ thương đấy, hề hề, bà hạ quyết tâm rồi sao?"

"Hử? Đúng vậy, hôm nay bà lại để kiểu tóc đuôi ngựa một bên hả? Kiểu này mang đến cảm giác tươi mới và hoạt bát hơn? Hơn nữa, Lam Hoa vốn là người có tính cách khá hướng ngoại và sự đáng yêu sẽ tăng lên gấp đôi."

Oa... Phê bình thật chi tiết, thật kinh tởm..."

"Ông có gì đó bất mãn với tôi, đúng không?"

Hai người họ lại bắt đầu cãi nhau trong khi tôi đang suy nghĩ đến những chuyện khác.

 Khi tôi làm dáng cẩn thận tỉ lỉ như vậy, liệu người đó cũng bắt đầu có hứng thú với tôi không?

Sau đó, tôi cũng phải tỏ tình với anh ấy.

Đi qua hàng lang nhộn nhịp, tôi cố gắng hết sức giảm tốc độ của mình, bây giờ là 6 giờ 50 phút và anh ấy cũng sắp đến rồi.

Phù... Đừng lo lắng, Lam Hoa.

Hãy cố gắng giữ bình tĩnh nào.

Lúc tôi hít thở sâu, Tiểu Anh vỗ vai tôi và cười xấu xa trong khi nói.

"Lam Hoa, cậu ta đến rồi à?"

Trái tim co thắt dữ dội trong giây lát và tôi lo lắng đến mức nội tâm cũng sắp nổ tung lên!

Tôi nhắm mắt lại và kiên quyết quay đầu lại sau khi trấn an trái tim đang đập kịch liệt.

"... ❤"

Đeo kính... Tạo hình đeo kính trông...

Đáng yêu quá đi! Đáng yêu quá đi ha!

U oa, u oa a a... Hỏng rồi, tôi thật sự muốn chụp lại quá đi!

Tôi thật sự muốn chụp một bức ảnh và đặt nó làm hình nền điện thoại di động!

Phù... Bình tĩnh lại nào, trái tim của tôi ơi! Bình tĩnh lại nào, Lam Hoa! Bây giờ vẫn chưa đến lúc để vui mừng đâu, hãy đợi đến khi lời tỏ tình được anh ấy chấp nhận, thì đó mới là lúc để hoan hô ăn mừng!

"Cái đó... Quân..."

Tôi không gọi tên anh ấy và anh ấy thậm chí không liếc nhìn về phía tôi.

Anh ấy đi thẳng qua bên cạnh tôi và chào hỏi những người phía sau tôi.

"Yo, Ảnh Lượng, đến sớm thế."

"Ế..."

"Sao thế? Làm cái vẻ mặt táo bón đó là sao vậy."

"Không... Cái đó, đống tài nguyên lưu trong Baidu Cloud của tôi xin nhờ tiêu hủy chúng giúp tôi..."

"Tại sao ông lại đột nhiên giống như để lại di ngôn vậy?!"

A... Đúng vậy...

"..."

Đối với anh ấy, tôi chỉ là một người xa lạ không quen biết, không nói chuyện với nhau, thậm chí không chào hỏi lẫn nhau khi cả hai đi ngang qua nhau.

Vị trí của Tiểu Lượng trong lòng anh ấy còn cao hơn cả tôi, bởi vì tôi thậm chí không phải là bạn của anh ấy.

Từ đầu đến cuối, tôi để ý đến anh ấy, chứ không phải là anh ấy để ý đến tôi.

Mũi tên chỉ hướng một chiều (yêu đơn phương/yêu thầm nhớ trộm) sẽ không có kết quả, bởi vì giữa chúng tôi chưa bao giờ xảy ra bất cứ cái gì cả...

Tại sao... Bởi vì tôi hiểu anh ấy chưa đủ nhiều sao?

Tôi vẫn gần gũi với anh ấy chưa đủ sao?

Tôi thích anh ấy, nhưng nếu nhưu anh ấy không thích tôi thì phải làm sao? Khi đó tôi phải từ bỏ sao? Tôi phải trơ mắt nhìn người mình thích bay đến những nơi khác và đáp xuống lòng của những người phụ nữ khác sao? Còn tôi đứng một bên và nói 'Miễn là người mình thích có được hạnh phúc là được rồi' trong khi khóc nức nở và nước mắt nước mũi đầm đìa vào đêm khuya vắng người sao?

Nực cười! Thích một cách nực cười, buông tay một cách nực cười, đau lòng một cách nực cười!

Thích, cảm xúc thích vẫn chưa đủ, vẫn chưa đủ sâu đậm!

Em thích anh, em thích anh, em thích anh, em thích anh, em thích anh, em thích anh! Em thích mái tóc anh, em thích đôi mắt anh, em thích nhất cử nhất động của anh... Chỉ cần thấy được anh, em cảm giác như mình đang sống tốt và khỏe mạnh. Em thực sự thích anh, em thực sự rất thích anh! Trong thế giới này, người em thích nhất chính là anh!

Nhưng những điều này vẫn chưa đủ, cái tôi cần chính là suy nghĩ sâu sắc hơn nữa1

Đúng rồi, tôi phải yêu anh ấy...

Tôi phải thể hiện cảm xúc sâu sắc hơn nữa và dành nhiều tình yêu hơn nữa.

Tôi đã không còn thỏa mãn với việc 'nhìn nữa', tôi muốn hiểu nhiều hơn, tôi muốn biết càng ngày càng nhiều hơn những chuyện về anh ấy.

Tôi phải bước vào trong cuộc sống hàng ngày của anh ấy, trở thành một phần của anh ấy, cảm nhận mọi thứ của anh ấy ở một nơi gần gũi hơn trong từng khoảnh khắc!

...

Danh hiệu đổi mới:

【 Cuồng Theo Dõi (Sơ cấp) 】→ 【 Stalker (Trung cấp) 】

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận