These Dangerous Girl Plac...
夜幕下的鬼 (Ghost Beneath the Curtain of Night - Bóng Ma Dưới Màn Đêm - Dạ Quỷ ) BabyDalyn
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 : [ Nguy hiểm thứ 1] Thiếu nữ Cuồng Sát nhắm vào thi thể tôi

Chương 32: Thường ngày bị phá hỏng

0 Bình luận - Độ dài: 2,866 từ - Cập nhật:

Chương 32: Thường ngày bị phá hỏng 

"Rốt cuộc cả ngày em không mặc gì sao!!!"

'Đại thẩm' bị kiểm duyệt, tôi thật sự không nhìn thấy rõ!

"..."

Trước mắt cũng không phải là hoàng hôn hay cảnh tượng huyền ảo đẹp như mơ, mà thay vào đó là trần nhà màu trắng.

... Một giấc mơ sao... 

"Chậc..."

Tâm tình hơi khó chịu.

Đáng lẽ hôm nay tôi không định thức dậy và rời khỏi giường sớm, nhưng hiện giờ hơi buồn bực. Chẳng phải là do ngủ không ngon hay ngủ không đủ, mà chỉ đơn giản là vì một giấc mơ khiến cho người ta phiền muộn trong lòng mà thôi. 

'Buzz buzz'...

Cả người tôi run run và vội vàng cầm điện thoại di động lên xem.

Là của đồng hồ báo thức.

"... Haiz..."

Tinh thần đang căng thẳng đột nhiên thả lỏng, một cơn buồn tiểu ập đến và cảm thấy yên tâm trong khi tôi cũng cảm thấy hơi tiếc nuối... Chết tiệt!

Tôi tiếc nuối cái gì chứ!

Tôi thở dài thườn thượt và xoa xoa má để tinh thần phấn chấn lên. Đã lâu rồi tôi chưa mơ, tinh thần hơi uể oải không phấn chấn và điều quan trọng nhất là tôi vẫn thấy người phụ nữ chết tiệt kia ở trong mơ...

Tôi buộc phải nói rằng cô ấy mang đến người ta ấn tượng quá sâu sắc, quá mãnh liệt và khiến cho người ta hoàn toàn không thể quên được cô ấy.

Cho nên cô ấy mới được nhiều người thích... Giống như một thỏi nam châm hấp dẫn những người xung quanh vậy.

"Anh trai...?"

Tâm Nhiên dụi mắt, nhìn tôi với đôi mắt ngái ngủ, cổ áo ngủ trượt sang một bên vai và lộ ra một vùng da trắng như tuyết.

"Không có gì, anh nằm mơ mà thôi, em ngủ tiếp đi."

Tôi cười xoa đầu Tâm Nhiên và em ấy thoải mái nheo mắt lại giống như một con mèo. Sau khi đắp chăn đàng hoàng cho Tâm Nhiên, tôi cầm quần áo muốn thay và đi thẳng ra khỏi phòng.

Chủ nhật, 5 giờ 45 phút sáng, tôi rửa mặt và ăn mặc chỉnh tề đi xuống lầu. Tôi mặc một bộ vest đen và không thắt cà vạt.

Mẹ đã ở ở phòng khách chờ tôi.

"Ồ, Quân Thành, con dậy thật sớm đó? Mẹ đang định lát nữa lên gọi con cơ."

"Maa... Dù sao con đã hứa chủ nhật phải giúp một tay mà, cho nên con không thể ngủ quên được."

Bởi vì hôm nay tôi muốn giúp đỡ, cho nên tôi mới quyết định đặt báo thức dậy sớm và chỉ là ban nãy còn tưởng rằng đó là tin nhắn SMS của người phụ nữ chết tiệt kia khiến cho tôi sợ hết hồn.

"Vậy thì chúng ta xuất phát thôi, có lẽ hôm nay sẽ siêu bận rộn đó, Quân Thành, con nên chuẩn bị sẵn tâm lý đi."

"Vâng vâng..."

Sau khi hơi mất tập trung trả lời, tôi đi theo mẹ đến nơi làm việc hôm nay.

Sau khi đến nơi, tôi thực sự bất ngờ và đại sảnh nhà xác rộng lớn như vậy lại chật ních người... Thật sự là một bức tranh xui xẻo.

Những người này đều mang vẻ mặt tiều tụy và hầu hết là thân nhân của người chết. Họ đã túc trực bên lĩnh cữu suốt đêm cho người thân đã khuất và nó làm cho tinh thần hơi uể oải.

Danh hiệu đen nghịt cả một mảng và cảm xúc tiêu cực của chủ nghĩa hiện thực khiến cho thị giác của tôi bị chấn động dữ dội.

Tôi vội vàng đeo kính râm đã mua ngày hôm qua và lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Mặc dù biểu cảm của mẹ rất tự nhiênvà rất thích cười khi ở nhà, nhưng mẹ lại mang vẻ mặt đầy nghiêm túc như thể biến thành một người khác khi đến nơi làm việc.

Danh hiệu 【 Thợ trang điểm xác chết 】rất phù hợp với mẹ.

Sau khi mẹ vẫy tay chào tạm biệt tôi, bà đi về phía nơi làm việc và tôi cũng đi theo Trương đại ca đến đại sảnh làm việc.

Lẽ ra trẻ dưới tuổi vị thành niên như tôi không được làm việc ở nhà tang lễ, nhưng vì quan hệ của mẹ và lần này thật sự quá bận rộn, cho nên họ đành phải cho phép tôi đến làm việc tạm thời.

Nhân tiện, cái này có được coi như là thuê lao động trẻ em không nhỉ... 

Trước kia đến phụ giúp công việc, tôi đều là nhân viên lễ tân, chủ yếu phụ trách công việc nhận điện thoại của thân nhân yêu cầu vận chuyển thi thể và giải đáp thắc mắc của người đến đưa tiễn.

Nhưng công việc hôm nay của tôi là đến lò hỏa táng hỗ trợ.

Nói chung, nơi này sẽ không cho phép thanh niên vào, hầu hết người làm việc ở đây đều là sư phụ hơn 40 tuổi va hôm nay là một ngoại lệ.

Bởi vì hầu hết tang lễ ở địa phương được hoàn thành trước buổi trưa, cho nên buổi sáng là thời điểm bận rộn nhất.

Chúng tôi bận rộn cho đến tận buổi chiều và cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi nghỉ ngơi một lúc.

Tôi tháo kính râm xuống và vẫn cảm thấy hơi nhức mỏi mắt bởi vì ngọn lửa trong lò thật sự quá nhức mắt.

Ngô sư phụ châm một điếu thuốc, hơi mệt mỏi ngồi xuống và vứt tàn thuốc vào trong túi. Trong khi làm việc, sư phụ hỏa táng cũng được hút thuốc bởi vì mùi rất hắc và có lúc nó rất khó chịu. 

"Phù... Tiểu An, mệt khỏi, cháu đi nghỉ một lúc đi. May mà hôm nay có cháu đến hỗ trợ, bằng không bộ xương già nua này của ta chắc sẽ rã rời mất."

"Không có gì, vậy thì cháu qua chỗ mẹ xem một chút trước."

"Ừm, đi đi."

Mấy sư phụ hỏa táng đều mang vẻ mặt vô cảm và trong mắt đều mang theo vài phần ngưng trọng bởi vì nghề nghiệp này khiến cho bọn họ không thể nở nụ cười. 

Nhắc mới nhở, tôi cũng mang vẻ mặt vô cảm và 'không nói cười tùy tiện'.

Nhìn theo hướng như vậy, tôi dường như khá phù hợp với công việc này...

Tôi duỗi cổ tay đau nhức và rời khỏi lò hỏa táng.

Nhân tiện, tôi không thấy được danh hiệu trên thi thể... Bởi vì thi thể không còn được coi như là con người sao?

Vừa mới bước ra ngoài thì tôi đã thấy một bóng người quen thuộc đang nhìn về phía nghĩa trang công cộng sau nhà tang lễ.

"..."

Tên gia hỏa đó làm gì ở đây vậy... Mặc dù tôi rất muốn phớt lờ cô ấy, nhưng tôi luôn cảm thấy mình sẽ 'đại họa lâm đầu' nếu như làm như vậy, cho nên tôi vẫn hét lên với cô ấy.

"Này!"

Gọi cô ấy cũng không trả lời, cô ấy không nghe thấy sao? Hay là...

Tôi nghĩ như vậy, lại hét lên với cô ấy một lần nữa, nhưng lần này tôi gọi tên cô ấy.

"Luyến Băng!"

Quả nhiên là lần này cô ấy mới quay đầu lại, đi về phía tôi và chào hỏi tôi với một nụ cười.

"Ara ~ Đây không phải là bạn trai thân yêu của em sao? Thật là trùng hợp nhỉ?"

"Trùng hợp cái đầu em ấy... Tên gia hỏa nhà em thật đúng là 'âm hồn bất tán' mà."

Thảo nào ngày hôm qua cô ấy dùng 'Hẹn gặp lại anh vào ngày mai' như một câu tạm biệt lúc tạm biệt, hóa ra cô ấy đã lên kế hoạch gặp tôi ngày hôm nay rồi sao?

Tôi lại nhớ đến buổi hẹn hò ngày hôm qua khi nhìn thấy Cơ Luyến Băng và cảnh tượng cuối cùng lúc chúng tôi tạm biệt nhau, biểu cảm trở nên cổ quái.

"Hôm nay Thành Quân đẹp trai thật đấy ~ Anh mặc vest bảnh ghê?"

"Haa..."

Bộ quần áo trông đứng đắn hôm nay xem như là mặc nhầm, trước đó tôi chỉ toàn làm công việc tiếp tân, nào biết được hôm nay còn phải làm cả công việc hỏa táng. Mặc bộ vest này cũng không hợp chút nào và bị ám mùi rất nhiều.

"Đừng nháo, Luyến Băng, mau quay về đi, nơi này không phải là chỗ em nên đến đâu."

"Anh lạnh nhạt quá đi, người ta hiếm khi đặc biệt chạy đến đây gặp anh..."

"Rõ ràng là chúng ta mới gặp nhau ngày hôm qua mà, đúng không?"

"Ha ha ha ha ~ Chẳng phải các cặp tình nhân đều quấn lấy nhau mỗi ngày sao?"

"Đó là cặp tình nhân ngu ngốc, anh cũng không muốn làm một đứa ngốc như thế."

Tôi nhăn mũi, nghĩ xem mình phải tìm cái cớ gì mới có thể đuổi được cô ấy đi và lúc này đột nhiên truyền đến âm thanh gọi tôi từ đằng xa.

"Quân Thành?"

"Con ở đây."

Mẹ đi đến, nhìn tôi với Cơ Luyến Băng bằng ánh mắt tò mò và lộ ra vẻ mặt kohong thể tưởng tượng nổi.

"Ơ... Cô ấy là..."

"Ái chà, cái này thật sự là... Ban nãy cô còn đang nghĩ xem tiểu lang quân thành thực nhà ai có thể được một cô gái xinh đẹp như cháu coi trọng đấy... Rốt cuộc, tên may mắn đó lại là đứa con trai ngốc của nhà chúng ta sao?"

Hả? Mẹ biết Cơ Luyến Băng sao?

"Hả? Mẹ biết cô ấy sao?"

Tôi hỏi mà không cần nghĩ ngợi.

"À à, ban nãy mẹ nhìn thấy cô bé nhìn khắp nơi ở quầy tiếp tân trong đại sảnh, mẹ liền đi tới hỏi thăm một chút và cô bé nói là đến tìm bạn trai... Không ngờ tới người mà cô bé tìm lại chính là con đấy."

"A a..."

Rốt cuộc tên gia hỏa này thật sự đến đây để gặp tôi sao? 80% lại là do Tuyết Lỵ tiểu thư điều tra ra được lộ trình của tôi.

"Hóa ra vị tỷ tỷ này chính là mẫu thân đại nhân của Quân Thành sao? Cô làm việc ở đây sao? Cháu xin giới thiệu lại bản thân một lần nữa, tên cháu là Cơ Luyến Băng và là bạn gái của Quân Thành."

Cơ Luyến Băng đổi sang chế độ miệng lưỡi ác độc khi ở cạnh tôi, lộ ra vẻ mặt vui cười dịu dàng nhất từ trước đến nay và trả lời mẹ tôi với giọng ngọt ngào.

"Ừm, cô tên là An Duyệt, là mẹ của Quân Thành và cũng là thợ trang điểm xác chết ở đây."

"Thợ trang điểm xác chết..."

Cơ Luyến Băng hơi ngây người ra.

"Mẫu thân đại nhân!"

Sau đó, cô ấy đột nhiên kích động nắm lấy hai tay mẹ tôi và lộ ra vẻ mặt đầy tôn kính.

"Ế ế?"

Mẹ cũng hơi lúng túng không biết phải làm sao, lông mày méo cách và nhìn về phía tôi với vẻ mặt không biết nên làm thế nào cho phải. 

Tên gia hỏa này làm sao vậy? Đột nhiên nhìn mẹ tôi với ánh mắt long lanh đó, ánh mắt tôn kính đó thật sự giống như Fan hâm mộ gặp được thần thượng mà mình hằng mong ước vậy.

"Công việc của cô thật sự quá vĩ đại! Cháu đã luôn ao ước có một người mẹ giống như cô!"

À, tôi hiểu rồi.

Cơ Luyến Băng có chứng Necrophili, mẹ là người trang điểm cho xác chết, trang điểm cho xác chết = khiến cho xác chết trở nên đẹp hơn... Cho nên tôi có thể tưởng tượng ra được sức nặng của nghề nghiệp thợ trang điểm xác chết này trong mắt Cơ Luyến Băng.

"Ái chà? Cô đã có hai đứa con gái đáng yêu rồi... Thế nhưng, nếu như cháu muốn làm con gái cô, cháu có thể gả vào nhà chúng ta không?"

"Hề hề hề hề, chuyện giữa cháu với Thành Quân đã thành sự thật rồi."

"Ái chà ~ Thật vậy sao?"

"Đúng vậy, cháu đã bị Quân Thành nhìn thấy hết từ trong ra ngoài rồi... Ngượng quá đi..."

Ngượng cái em gái nhà em ấy!

"Có vẻ như con trai nhà ta phải chịu trách nhiệm rồi."

Tệ rồi! Mẹ rất vừa ý tên gia hỏa này!

Trò đùa gì vậy! Cơ Luyến Băng gả cho tôi?! Hả?! Haa?!

Tôi sợ rằng một bộ 'phim huyền nghi' cấp sử thi về vụ mưu sát ngay tại lễ cưới sẽ diễn ra. 

[phim huyền nghi (悬疑剧): Theo baidu thì đó là một thể hút người xem trẻ, bởi tiết tấu diễn biến của nó thay đổi xoành xoạch, mới mẻ, làm người xem nhập tâm, có những plot twist và cũng có tính logic lẫn trinh thám ]

"Này, đợi chút đã...!"

"Cho cháu hỏi Quân Thành còn phải làm việc bao lâu nữa ạ?"

"À, buổi chiều công việc ít hơn và không cần sự trợ giúp của nó vẫn xử lý được. Vậy thì cô không làm phiền mấy mấy người trẻ tuổi các cháu thân mật nữa, Quân Thành hãy đi chơi thật tốt với Luyến Băng đi."

"Nhưng chỗ Ngô sư phụ..."

"Yên tâm đi, bên đó cứ giao cho mẹ đi nói, Quân Thành không cần phải bận tâm. Vậy thì mẹ đưa cho thù lao hôm nay trước, con hãy cầm số tiền này dẫn Luyến Băng đi chơi đi ~"

Mẹ đưa cho tôi khá nhiều tiền, nhưng tôi chẳng thể vui mừng nổi.

Mẹ ơi ơi ơi ơi!

Những gì mẹ đang làm bây giờ là đào hố giết con trai mẹ đó!

Bảo tôi ở một mình với Sát Tinh Cơ Luyến Băng này, đây không phải là muốn chết sao!

[sát tinh (煞星): Sao xấu. Vì sao ảnh hưởng xấu tới vận số của một người. Như: Hung tinh. ]

Hơn nữa, hôm nay là ngày thứ ba của cuộc đánh cược, nói không chừng cô ấy sẽ trực tiếp giết chết tôi!

Đến lúc đó, nói không chừng đứa con trai thân yêu của mẹ đã trở thành một thành viên của nhóm xác chết này rồi!

Tôi thấp thỏm đi theo phía sau Cơ Luyến Băng và không ngờ tới cô ấy lại đề nghị chúng tôi đi dạo một vòng trong nghĩa trang.

"Thành Quân, chỗ này... Thật sự không tệ đâu."

"Yii... Chỉ có mỗi em mới nghĩ như vậy thôi."

"Ha ha ha ~ Có lẽ nó thật sự là như vậy mà."

Cô ấy lại cười!

Nụ cười đó khiến cho tôi sởn tóc gáy!

Nó trông không chân thực, nhưng lại giống như lời dụ dỗ mê hoặc của Ác Quỷ đến từ địa ngục vô tận và khiến cho người ta rất căng thẳng. 

Một suy đoán đáng sợ hiện lên trong đầu tôi mà không thể gạt đi...

Những người này không phải là do cô ấy giết chứ?

Đúng rồi, Cơ Luyến Băng là một Kẻ cuồng sát Necrophilia, việc tạo ra rất nhiều thi thể để thỏa mãn dục vọng của mình cũng rất có khả năng xảy ra!

Gần đây, số lượng đám tang đột nhiên nhiều hơn, hầu hết là nạn nhân trong vụ án giết người và còn cả nụ cười kia của cô ấy...

Càng nghĩ càng cảm thấy điều này có khả năng, bởi vì Cơ Luyến Băng là một Kẻ cuồng sát mà.

Tôi mở miệng hỏi một cách khó khăn.

"Những người này... Có phải là do em giết không?"

"... Anh thật sự nghĩ em như thế sao? Thành Quân."

Cô ấy vẫn cười.

Nụ cười khiến cho tôi đau lòng.

"Rốt cuộc là có phải hay không!"

"Phải thì thế nào? Không phải thì thế nào?"

Đáng ghét!

Tôi cắn răng đến gần Cơ Luyến Băng và muốn giữ vai cô ấy.

Đúng lúc này, bị biến đột nhiên xuất hiện!

Trong tầm mắt tôi đột nhiên xuất hiện một danh hiệu đen kịt và phủ kín cả vùng!

Tim với mí mắt nhảy loạn, trán đổ mồ hôi đầm đìa, lưng cảm thấy ớn lạnh và cảm giác nguy hiểm 'trước giờ chưa từng có' dâng cao!

Chạy trốn! Lập tức chạy trốn khỏi nơi này! Nếu không sẽ chết!

Thật sự sẽ chết!

Tôi chỉ thấy những danh hiệu dính chặt trên mặt đất từ từ nhô lên... Thứ xuất hiện là những danh hiệu không rõ kia.

【 Zombie 】

【 ███ 】

Một cái tay vươn ra từ trong bia mộ sau đó.

Lấy điều đó như một dấu hiệu, cuộc sống thường ngày quen thuộc của tôi hoàn toàn bị nghiền nát

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận