Tập 01 : [ Nguy hiểm thứ 1] Thiếu nữ Cuồng Sát nhắm vào thi thể tôi
Chương 33: Cô ấy cười trong khi khóc thút thít
0 Bình luận - Độ dài: 4,712 từ - Cập nhật:
Chương 33: Cô ấy cười trong khi khóc thút thít
Zombie sao... ?
Não tôi không phản ứng kịp trong chốc lát, tôi nhíu mày nhìn cánh tay nhợt nhạt nhô lên khỏi mặt đất với vẻ mù mờ và trong lòng thầm nghĩ đây lại là một trò chơi khác do Cơ Luyến Băng bày ra sao?
Sau đó, những gì tôi nhìn thấy là nụ cười tràn đầy niềm vui ngoài ý muốn và ánh mắt say mê của Cơ Luyến Băng khi tôi quay đầu sang nhìn cô ấy.
Tôi đã hiểu rõ mọi thứ trong nháy mắt!
Là Zombie thật!
Cơ Luyến Băng không nhìn vào tôi nữa, mà thản nhiên tiến vào sâu hơn nghĩa trang và hoàn toàn không để ý đến những cánh tay đang nhô ra khỏi mặt đất.
"Này! Luyến Băng!"
Tôi lo lắng hét lên với cô ấy, nhưng cô ấy hoàn toàn phớt lờ tôi và không ngừng đi về phía trước giống như bị ma ám vậy.
"Đáng ghét!"
Tôi cũng buộc phải vội vàng đi theo và muốn đưa cô ấy ra khỏi khu vực nguy hiểm này.
Bây giờ chạy vẫn còn kịp, chỉ cần nhân lúc đám Zombie kia vẫn chưa hoàn toàn bò ra khỏi mặt đất và nhanh chóng rời khỏi nơi này, thì bọn họ có thể tránh được nguy hiểm! Trực giác đã nói với tôi như vậy!
Tôi tăng tốc, chạy đến sau lưng cô ấy và nói sau khi kéo cổ tay cô ấy lại.
"Chỗ này không thích hợp ở lại lâu, chúng ta hãy nhanh đi thôi!"
"..."
Nhưng cô ấy vẫn không thèm quay đầu lại và cứ tiếp tục đi về phía trước trong khi tôi bị cô ấy kéo theo, lảo đảo vài bước và lo lắng hét lên.
"Này! Nếu không đi là không kịp nữa đâu!"
Tôi quay đầu lại nhìn, con Zombie đầu tiên đó đã chui ra được nửa người khỏi mặt đất và mặc dù tôi không nhìn thấy đằng trước, nhưng tôi chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng có thể cảm nhận được khí tức nguy hiểm kia.
Đó là cái xác mất đi cái tên và vốn đã chết, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó đã quay trở lại mặt đất khỏi vực thẳm địa ngục.
"Đi...? Tại sao phải đi chứ?"
"Đương nhiên là vì... !"
Tôi không nói ra được những gì muốn nói và vẻ mặt của Cơ Luyến Băng khiến cho tôi giật mình.
Giống như một nhà khảo cổ học đã có một khám phá lịch sử vĩ đại vậy, vẻ mặt của Cơ Luyến Băng chỉ có thể dùng từ 'vui mừng không xiết' để hình dung.
"Em cũng điều tra suốt và mặc dù em phát hiện ra rất nhiều manh mối, nhưng chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến thật sự cả... Rốt cuộc thì hôm nay cũng được nhìn thấy."
Giọng nói hơi mất tự nhiên và bình thản, nhưng tôi nghe ra được cảm xúc phấn kích khó có thể che giấu trong đó.
"Thành Quân, anh thật sự là một ngôi sao may mắn của em. Ở bên anh sẽ luôn có những chuyện bất ngờ xảy ra, ha ha ha ha ~"
Tôi không nói nên lời, bởi vì tôi hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ của cô ấy.
Nó quá méo mó rồi.
Tại sao cô ấy vẫn có thể cười được? Tại sao cô ấy vẫn tỏ ra vui mừng như vậy? Chẳng lẽ cô ấy không sợ chút nào sao?
Nói không chừng sẽ chết đó!
"Đây chính là Zombie sao? Cuối cùng cũng được tận mắt thấy rồi, xác chết lại sống động như vậy..."
Cuối cùng, rất nhiều Zombie đã bò ra khỏi mặt đất và bao vây chúng tôi trong khi chúng phát ra tiếng rên rỉ thê lương.
Trên cơ thẻ chúng có thể thấy vài mũi khâu giống như trò chơi ghép hình, da màu trắng xám, trong mắt không có con ngươ, chỉ có màu trắng, trống rỗng và không có sức sống.
Quy mô này cũng quá lớn rồi!
Số lượng không phải là vài con số, mà là vài chục... Có lẽ chúng còn trên vài trăm!
Sản xuất hàng loạt Zombie sao!
Thông thường, chẳng phải Zombie được hình thành sau khi người chết được chôn cất hàng trăm năm sao?
Hơn nữa, khu nghĩa địa này hoàn toàn không thích hợp để Zombie sinh ra mới phải! Ở đây, hoa cỏ cây cối phát triển tươi tốt, rất thích hợp làm nơi cho chất hữu cơ phát triển, côn trùng và vi khuẩn cũng rất nhiều. Thi thể sẽ nhanh chóng bị phân hủy sau khi được chôn xuống đất và sớm không còn lại thi thể!
Vậy thì những thi thể trông vừa mới sinh ra này đến từ đâu?
Đừng hỏi tôi tại sao lại hiểu rõ như vậy, ai cũng có khoảng thời gian Chūnibyō.. Lúc mới đến đây giúp việc hồi sơ trung, tôi còn tưởng rằng mình có thể gặp phải mấy thứ đáng sợ như hồn ma, Zombie, quái vật xương,... , cho nên tôi đã đi điều tra rất nhiều kiến thức vô dụng. Bây giờ nghĩ lại thì đó cũng được coi như là một trang lịch sử đen tối của tôi.
Chỉ là tôi chưa bao giờ ngờ tới khi tôi hoàn toàn từ bỏ việc theo đuổi những thứ kỳ dị kia và nghĩ thế giới này thật sự nhàm chán lẫn bình thường, thì những sự kiện kỳ dị này lại bắt đầu ghé thăm cuộc sống hàng ngày của tôi suốt...
Lúc này nên đột nhiên xuất hiện một ông chú râu ria xồm xoàm và bán cho tôi những thực vật có thể đối phó với Zombie mới phải chứ? Tôi có thể lấy 'tiết tháo' của mình để đổi lấy những thực vật bảo vệ tính mạng đó!
[Plants vs Zombies ]
Đáng tiếc là không hề có chuyện tốt như vậy...
Đống Zombie đó lập tức vây quanh tôi với Cơ Luyến Băng và đưa tay về phía chúng tôi với động tác cứng đờ. Mặc dù động tác rất chậm chạp, nhưng số lượng thật sự quá nhiều!
"Euaaaaa...."
"Chậc!"
Nhắc mới nhớ, tại sao không có ai đến đây cứu chúng tôi vậy? Cái nghĩa trang công cộng này nằm ngay phía sau nhà tang lễ, số lượng lớn Zombie xuất hiện như vậy, đáng lẽ người bên trong nhà tang lễ nên chú ý đến nó mới đúng!
Thế nhưng, không có một ai đến giúp chúng tôi, họ cũng bỏ chạy hết rồi sao? Hay là...
"Guaaaa!"
Chúng bắt đầu tấn công chúng tôi!
Một Zombie muốn lao đến cắn tôi, tôi vội vàng nghiêng người sang một bên và khiến nó lao vào khoảng không. Tôi vọt đến bên cạnh Cơ Luyến Băng và lo lắng đến mức trán lấm tấm mồ hôi.
"... Xin lỗi, Thành Quân."
"Hả? Bây giờ nói xin lỗi có ích gì chứ? Ban nãy bảo em đi cùng anh, em cũng không đi sao! Lần này anh thật phải cùng em chết vì tình đó!"
Tôi một cước đá văng Zombie muốn bắt lấy cánh tay mình và hơi bực tức hét lên.
"Không, không cần."
"Hả? Oa!"
Khi tôi định hỏi cô ấy xem có cách nào khác không, Cơ Luyến Băng dùng cả hai tay túm lấy cổ tay tôi.
Sau đó, tôi cũng cảm giác được tay mình bị kéo đi bởi một sức mạnh cường đại và kết quả là tôi hơi mất thăng bằng rồi bị ném đi!
"Oa a a a a!"
Cơ Luyến Băng thật sự quăng tôi đi như ném quả tạ vậy!
Con bà nó, chóng mặt quá đi!
Sức lực của tên gia hỏa này cũng quá lớn rồi? Sức mạnh này đến từ đâu trong cơ thể mảnh khảnh kia vậy?!
Oa! Vai! Vai sắp bị trật khớp rồi!
"Thành Quân, cám ơn anh đã cho em biết cảm xúc thích là gì."
Những gì tôi nghe được là những lời này và sau đó bị ném (甩) đi.
Nói chính xác hơn, tôi bị quăng (甩).
[quăng và ném đều là 甩. Một kiểu chơi chữ ]
Cảnh vật xung quanh nhanh chóng lướt qua và tôi bay đi một khoảng cách rất xa. Đầu tiên là vai tiếp đất, lăn vài vòng trên mặt đất và cho đến khi đụng phải một bia mộ mới dừng lại.
Tôi cảm giác cơ thể như muốn tan thành từng mảnh.
Nhưng so với tình trạng cơ thể, tôi lại lo lắng cho Cơ Luyến Băng hơn!
Cô ấy lại dũng cảm quên mình và ném tôi ra khỏi đám Zombie đó!
Không đúng, người phụ nữ kia là Kẻ cuồng sát, sức mạnh còn rất lớn và cô ấy đương nhiên cũng có thể thoát ra khỏi đám Zombie kia bởi vì cô ấy có thể ném tôi ra khỏi đám Zombie đó. Nói không chừng, cô ấy còn chê tôi cản trở khi tôi chạy vào giúp cổ.
Không sai, nhất định là như vậy rồi! Hãy chờ xem, đó chính là Cơ Luyến Băng đấy! Cô ấy sẽ thoát khỏi đám Zombie ngay lập tức! Nói không chừng, cô còn bật chế độ vô song và tàn sát đám Zombie đó trong khi đột phá vòng vây!
Kết quả là cô ấy cũng không thoát ra.
Đám Zombie chen chúc đi đến và danh hiệu màu hồng kia nhanh chóng bị danh hiệu màu đen che phủ.
Tôi đứng ngây người tại chỗ, hơi há hốc mồm và không dám tin vào cảnh tượng trông điên cuồng mà hỗn loạn đó.
Ngoại trừ tiếng rên rỉ của Zombie ra, tôi còn có thể nghe thấy âm thanh cắn xé, nhai, nuốt khiến cho người ta khó chịu.
Trong đầu hiện lên cảnh tượng khủng khiếp.
"Không được..."
Hãy trốn đi.
Hãy chạy trốn đi.
Hãy chạy trốn khỏi nơi này đi!
Nói tóm lại, hãy rời khỏi đây trước đã! Đúng, đúng rồi, tôi phải đi tìm người giúp! Một mình tôi chắc chắn không thể giúp được!"
Đôi chân đang run rẩy di chuyển và tôi vô thức lùi về phía sau.
Liên tục tìm kiếm lý do xác đáng để bỏ chạy, tôi đặt bản thân vào vị trí đạo đức giả và nói ra những lời có lợi với mình.
Tôi hèn nhát lựa chọn chạy trốn, chỉ lo cho sự an toàn tính mạng của bản thân và rời khỏi nơi này mới là lựa chọn an toàn nhất.
Đó là một câu trả lời chính xác, là một câu trả lời hợp lý, là một câu trả lời an toàn...
Nhưng đó cũng không phải là câu trả lời mà tôi mong muốn.
"... Chậc!"
Đáng ghét!
"Đáng ghét!"
Tại sao cô ấy vẫn ở lại chứ?
Tại sao cô ấy không chạy trốn chứ?
Tại sao cô ấy không phản kháng chứ?
Câu trả lời chỉ có một, bởi vì Cơ Luyến Băng là 【 Kẻ cuồng sát Necrophilia 】 .
Chứng Necrophilia khiến cho sự cố chấp đối với thi thể xác chết của cô ấy gần như khác thường và đám Zombie trước mặt cũng được coi như là xác chết. Nhìn vào vẻ mặt say mê của cô ấy lúc đầu, tôi biết được điều đó. Có lẽ cô ấy vẫn luôn tìm kiếm Zombie.
Zombie có thể di chuyển và điều đó khá quan trọng đối với cô ấy, cho nên cổ mới không phản kháng.
'Giết người' thì được, nhưng không muốn 'Giết Zom' sao?
A a, tên gia hỏa này... Là Đồ —— Ngốc sao!
Chẳng biết tại sao, tôi cũng bật cười.
Mặc dù đó chỉ là nụ cười khổ mà thôi, nhưng tâm tình đã thoải mái hơn rất nhiều.
Cuối cùng, tôi vẫn không thể đưa ra quyết định trái với lương tâm.
Tôi thở một hơi thật dài và điều chỉnh lại cảm xúc một chút.
Hai chân đã không còn run rẩy nữa và mặc dù nhiều chỗ trên cơ thể vẫn còn đau âm ỉ do ban nãy ngã xuống đất, nhưng cảm giác hưng phấn khác thường khiến cho tôi dần dần quên đi những cơn đau này.
"Phù... A a a a a a a a a a!"
A a a!
Tôi cũng là đồ ngốc mà!
Tôi hoàn toàn bị điên rồi!
Lao vào bầy Zombie, hoàn toàn là bị điên rồi!
Suy cho cùng, Cơ Luyến Băng là người muốn giết tôi!
Cô ấy là một Kẻ cuồng sát chính cống, còn là người mắc chứng Necrophilia và là một kẻ biến thái với tam quan vặn vẹo méo mó! Nói không chừng, đám Zombie này khi còn sống đã bị Cơ Luyên Băng giết, cho nên chúng mới biến thành Zombie vì oán niệm và báo thù!
[tam quan (三观 ): gồm thế giới quan hay vũ trụ quan, nhân sinh quan, giá trị quan ]
Nói trắng ra, tất cả đều là do Cơ Luyến Băng 'tự thực ác quả' mà thôi và tôi chẳng cần phải giúp cô ấy làm gì!
[tự thực ác quả (自食恶果): Tự mình là thì tự lãnh lấy hậu quả/ Tự làm tự chịu ]
Tứ chi tôi cũng len lỏi qua đám Zombie như con thoi. Khi có Zombie muốn cúi xuống cắn tôi, tôi vội vàng đứng dậy và dùng đầu đập vào cằm con Zombie kia.
Trên đường, tôi rơi một chiếc giày, áo vest cũng bị tôi quấn một con Zombie suýt cắn vào vai tôi.
Thật sự là chật vật không chịu nổi.
May mắn thay, những con Zombie đó không coi tôi là mục tiêu. Cứ như vậy, tôi chui trong đám Zombie một cách khó coi và cuối cùng cũng thành công đến vị trí trung tâm.
Cơ Luyến Băng vừa che cánh tay bằng một tay vừa cầm chặt một mảnh bia mộ để ngăn cản một đám Zombie bằng một tay khác.
Tốt quá rồi, cô ấy vẫn chưa chết!
"Luyến Băng!"
Cơ Luyến Băng cũng lộ ra vẻ mặt lo lắng, cau mày và điên cuồng hét lên vào khoảnh khắc nhìn thấy tôi.
"Tại sao... Tại sao anh vẫn quay lại đây!"
"Em im đi!"
Tôi quát cô ấy với vẻ mặt hung dữ hơn.
Sau đó, tôi trực tiếp vác cô ấy lên vai trong khi không cho cô ấy cơ hội nói chuyện.
Tôi không cần phải sử dụng kiểu bế công chúa bởi vì nó sẽ chiếm dụng cả hai tay. Nếu như vác cô ấy trên vai thì tôi vẫn còn một tay để chống lại những con Zombie kia.
Không giống như lúc tiến vào, lần này tất cả Zombie cũng nhìn chằm chằm vào chúng tôi như hổ đói... A a... Tôi đoán rằng chúng chắc chắn là muốn hút cạn máu chúng tôi và ăn sạch sẽ chúng tôi đến mức không còn lại cả xương.
Đám đó không đáng sợ! Không đáng sợ! Không đáng sợ chút nào cả!
Đúng rồi, hãy đặt cho chúng một cái tên dễ thương là được. Gọi là... Nhảy Nhảy!
Đúng rồi, Nhảy Nhảy chẳng đáng sợ chút nào, là thứ moe! Vạn vật đều có thể moe hóa!
"Guaaaa..."
"Đáng ghét! Không thể moe nổi! Kinh tởm vãi!"
Má bị cào bởi móng vuốt, máu chảy xuống, cánh tay bị cắn một miếng thịt và đau rát.
Tại sao anh không chạy trốn!"
"Có lúc đàn ông nên chạy trốn, cũng có lúc đàn ông không thể chạy trốn. Bây giờ là lúc không thể chạy trốn, em hiểu chưa!"
Đối mặt với người phụ nữ muốn giết mình, đàn ông có thể chạy trốn!
Nhưng khi nhìn thấy một người phụ nữ ngay trước mặt sắp bị giết, anh ta không thể chạy trốn được!
Mặc kệ trước đó rốt cuộc có ân oán tình thù gì, cậu cũng lười tính toán so đo vào giờ phút quan trọng như thế này.
Thám tử Khonan từng nói, một người muốn giết một người có lẽ cần động cơ, nhưng một người muốn giúp một người thì người đó hoàn toàn không cần lý do nào cả về mặt logic!
[thám tử Konan hay còn là thám tử Conan ]
"Chết tiệt, đây chắc chắn là sự phát triển tồi tệ nhất từ trước đến nay!"
Zombie xung quanh chen chung đi đến và một mình tôi hoàn toàn là một cây chẳng chống vững nhà' .
[độc mộc nan chi (独木难支 ) một cây chẳng chống vững nhà (một người không thể đối phó, chống đỡ được tình hình nguy khốn) ]
Tôi thực sự không có cái gọi là hào quang của nhân vật chính... Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, cuối cùng lại không cứu được mỹ nhân, lại còn khiến bản thân kẹt trong đó. Thật sự mất mặt quá đi.
Tôi thực sự... Không thích hợp làm loại chuyện này!
"Chết tiệt, anh không muốn chết ở đây đâu! Mặc dù anh không có ước mơ gì cả, nhưng anh vẫn có đủ loại mong đợi! Đó là tìm một công việc nhàn nhã, cưới một cô vợ hiền dịu dàng đảm đang, sinh hai đứa con, biến thành một ông già nắm tay người bạn đời và ra đi một cách thanh thản... Đây mới là quỹ đạo cuộc đời mà anh muốn miêu tả!"
"Đó là suy nghĩ của 'tiểu thị dân'..."
[tiểu thị dân (小市民): là từ dùng để chỉ chung những người lao động làm ăn nhỏ ở thành phố thường kèm theo những đặc điểm được gán cho đối tượng dân chúng này như kém giác ngộ, ích kỷ, bo bo giữ thân, sợ thay đổi, chỉ lo cái lợi trước mắt, suy nghĩ thiển cận, đôi khi được cho là “ngây ngô, trẻ con”, bướng bỉnh, mù quáng, không muốn người khác tốt hơn mình, đặc biệt có thái độ hung hăng với những người mà họ cho rằng có nguy cơ làm tổn hại đến lợi ích của họ. (Nguồn: baidu) ]
"Là tiểu thị dân không được sao!"
Anh vốn là tiểu thị dân! Anh đã nói với em ngay từ đầu rồi, hai chúng tôi vốn là hai loại người khác nhau, cần gì phải 'cùng xuất hiện' chứ?
Hà cớ gì phải làm vậy chứ?!
"Thế đó! Kẻ cuồng sát, Ác Ma, Zombie,... Những thứ này đừng tùy tiện xuất hiện ở trước mặt anh!"
Đặc biệt là đám Zombie này! Bây giờ là buổi chiều! Đám sinh vật bất tử này đừng tùy tiện xuất hiện vào ban này! Dù sao, tôi được biết điểm yếu của Zombie truyền thống là sợ ánh sáng!
Thay vì nói nó giống bực tức phản bác, không bằng nói nó giống phàn nàn hay nó giúp tăng thêm can đảm hơn.
"Quá đủ rồi, cuộc sống của anh đã hoàn toàn sụp đổ kể từ khi gặp em! Hơn nữa, nó sụp đỏ đến mức không thể cứu vãn. Những cái này là cái quái quỷ gì vậy!"
Thật sự, thật sự là đủ rồi!
Tôi nói ra tất cả những oán niệm tích tụ trong lòng và cảm thấy thoải mái hơn ngay lập tức.
Sau khi làm như vậy, chết cũng có thể chết thoải mái hơn một chút.
"Mau đặt em xuống! Hãy để em ném anh ra khỏi đây!"
Cơ Luyến Băng cũng hơi lo lắng, nói với giọng gấp gáp và muốn chơi bài cũ là ném tôi khỏi đám Zombie này.
"Thiệt tình! Rõ ràng là em tỏ tình với anh trước, cuối cùng em lại muốn bỏ mặc anh sao? Em đang đùa giỡn với tình cảm của anh sao!"
"Ý của em không phải là như vậy... !"
"Vậy thì nó có ý gì! Trong cảnh anh hùng cứu mỹ nhân này, nữ chính như em phải nói lời thoại 'Cám ơn anh đã cứu em!' hay 'Em muốn lấy thân báo đáp' chứ. Tốt hơn hết là em nên nhớ kỹ chúng cho anh!"
Chậc, đau đầu ghê, nếu như có vũ khí thì tốt rồi...
Vết thương trên người càng ngày càng nhiều, máu nhuộm đỏ áo sơ mi trắng và tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.
"Thành Quân... Tại sao anh phải cứu em?"
"Đúng vậy, tại sao anh phải cứu em cơ chứ! Anh thật sự rất ngu nhỉ! Em nghĩ đủ mọi cách để giết anh, anh vẫn muốn cứu em, anh thật sự là ngu ngốc đến tột cùng nhỉ!"
Tốc độ nói cũng trở nên nhanh hơn rất nhiều dưới sự kích động và đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời tôi hét lên một cách kích động như vậy.
"Tại sao anh phải cứu em sao? Cái này đương nhiên là vì anh là người tốt! Hơn nữa, anh còn là loại người cực tốt luôn!"
"Thành Quân, anh rõ ràng là kiểu người sẽ không xen vào việc của người khác mà!"
Chậc, tên gia hỏa này thật sự rất hiểu tôi.
"Được rồi, nói thật là vì em quá xinh đẹp! Nhìn em chết thật sự quá đáng tiếc!"
"Cái này cũng đúng..."
"Em tự cảm thấy hài lòng sao?!"
Ngoài miệng nói lời dí dỏm, nhưng tình hình lại vô cùng khẩn cấp.
Nên làm gì đây, nên làm sao đây... Cứ tiếp tục như vậy, tôi và Luyến Băng sẽ chết trong chiến thuật biển Zombie mất.
Bộ não nhanh chóng hoạt động và suy nghĩ diệu kế chạy trốn.
Đúng lúc này, tôi đột nhiên phát hiện, có một người ngồi khoanh chân dưới gốc cây bách to lớn đó ở trong nghĩa địa.
... Không đúng! Đó không phải là người!
【 Zombie (Đã thức tỉnh) 】
【 Câu Hạ Văn 】
Là Zombie có họ tên!
Trong đầu chợt hiện lên câu nói nửa đùa nửa thật của Lệ Lệ.
—— Tuy nhiên, em có thể nhìn thấy tên thật, chắc chắn chính là khắc tinh của Ác Ma, nói không chừng Thành Quân chính là Vua Ác Ma trong truyền thuyết!
Không ngờ tới câu tựa như nói đùa này lại hiện lên trong đầu vào thời điểm nguy cấp như thế này.
Tên thật, sao...
Mặc dù vấn đề vẫn rất nhiều, chẳng hạn như phương pháp đối với Ác Ma cũng có hiệu quả đối với Zombie hay không?
Nhưng bây giờ tôi chỉ có thể biến ngựa chết thành ngựa sống!
Chỉ cần đọc lên tên thật là được rồi!
A! Mặc kệ! Không đếm xỉa đến nữa! Dù sao không làm cái gì cũng chỉ là chờ chết, cho nên tôi vẫn cố vùng vẫy!
Tôi hít một hơi thật sâu và hét to cái tên Zombie như thể sợ rằng nó sẽ không nghe thấy.
"Câu Hạ Văn!"
Con Zombie ngồi khoanh chân dưới gốc cây kia đột nhiên giật mình và mở mắt ra.
Khác với những con Zombie khác, nó có con ngươi màu xanh da trời, bề ngoài không có bất kỳ vết thương nào và trông không khác gì người bình thường.
Trong lòng dâng lên nỗi bất an thấp thỏm, tôi không quan tâm nó thành công hay không và trực tiếp ra lệnh.
"Ngăn cản những con Zombie này!"
Sau đó, con Zombie kia lập tức nhảy đến trước mặt chúng tôi và quét sạch đám Zombie vây quanh chúng tôi chỉ bằng một cước.
Mạnh quá!
Chẳng lẽ con Zombie này chính là Boss sao? May mắn quá đi!
Tôi 'ba chân bốn cẳng; chạy khi đột nhiên thấy được một con đường sống và chạy về phía cổng vào nghĩa trang với chút sức lực cuối cùng. Trên đường có Zombie muốn túm lấy tôi đều bị con Zombie mắt xanh da trời kia chặn lại.
Cuối cùng, tôi đã thành công chạy đến cổng vào nghĩa trang và chạy ra ngoài. Nó giống như đi xuyên qua một lớp màng mỏng và có một cảm giác 'ngăn cách với đời' .
[ngăn cách với đời (与世隔绝): ám chỉ sự cô lập với mọi người trong xã hội văn minh, cắt đứt giao tiếp. Mô tả một nơi vắng vẻ hoặc không thể tiếp cận ]
Tôi lại tieps tục nhìn, nghĩa trang là một mảng yên tĩnh, đám Zombie kia đã biến mất hết và ngay cả dấu vết Zombie đào đất leo lên cũng không có.
Trốn ra được rồi!
Oa! Tạ thiên tạ địa! Tôi vẫn còn sống!
"Ha, ha ha ha ha... Si..."
Tôi bắt đầu cảm thấy đau sau khi thả lỏng.
Những vết thương nông hoặc sâu trên người cũng đang chảy máu, tôi đột nhiên cảm thấy chóng mặt và thể lực chống đỡ hết nổi mà ngã quỵ xuống.
"Thành Quân!"
"A a..."
Hơi mệt... Cơ thể rất nặng nề...
Đầu được gối lên nơi mềm mại, cô ấy đang cho tôi gối đầu sao?
"Cám ơn anh, đã cứu em."
Khách khí gì chứ, em là bạn gái anh mà...
"Còn nữa, em muốn lấy thân báo đáp."
Trò đùa gì vậy... Anh không muốn kết hôn với em đâu...
Trừ phi em biến thành kiểu Băng mềm... Sau đó em thề không bao giờ giết anh...
"Thành Quân!"
Tôi miễn cưỡng mở mắt ra trong tiếng kêu gọi của cô ấy.
Những gì tôi thấy cuối cùng là toàn thân cô ấy run rẩy cắn chặt môi, một lớp sương mù dần dần hiện lên trong đôi mắt mông lung. Những giọt nước mắt lởn vởn trong hốc mắt, khóe mắt kia tựa như một giây kế tiếp sẽ rơi lệ nhưng từ đầu đến cuối lại không xảy ra và nó giống như lưu luyến trên khuôn mặt trắng nõn mịn màng của cô ấy.
Tôi không nhịn được nói.
"Đừng khóc... Đồ ngốc."
Cô ấy ơi ngây người ra, phản ứng lại ngay lập tức, cố gắng cau mày và muốn lộ ra vẻ mặt vui cười rực rỡ, nhưng thay vào đó lại khiến nó nước mắt chảy xuống.
A, cười khó coi quá đi...
Tuy nhiên, đây có lẽ là lần co ấy cười chân thật nhất...
Mí mắt trên dưới giao nhau, mọi cảm giác đều trôi đi khỏi tôi và không có cách nào để suy nghĩ bất kỳ chuyện gì.
Lúc này, ý thức bị gián đoạn.
...
"Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi đến muộn..."
"Cô đến đây quá muộn rồi đó, Lý Nại!"
"A ha ha... Tôi bận đi ăn sườn phô mai với bạn và hơi quên mất thời gian, xin lỗi nhá ~"
"Thiệt tình, chọn cô làm Thầy Đuổi Thi chắc chắn là một quyết định sai lầm!"
"Tôi cũng không muốn làm mà, cái này là do thành chủ chỉ đích danh và yêu cầu tôi làm mà... Ế? Cô bị thương sao?"
"À à, không có gì, vết thương nhỏ cỡ này sẽ hồi phục trong giây lát thôi. Ngược lại, đúng là hời cho đám Zombie trắng bệch đã gặm thịt của tôi."
"Chuyện gì đã xảy ra thế"
"Có hai nhân loại chạy vào trong kết giới."
"Ế ế?! Người bình thường sao?"
"Một người trong số đó lại ra lệnh cho tôi làm bia đỡ đạn, sức mạnh tinh thần lớn như vậy, chắc hẳn không phải là người bình thường."
"Oa ~ Không phải là đạo sĩ chứu? Lần này có thể hỏng bét rồi đây!"
"Tôi đã dùng điện thoại di động chụp ảnh hai người kia rồi."
"Cho tôi xem một chút... Ế?!"
"Sao thế?"
"Đây không phải là bạn học Cơ Luyến Băng và Tiểu Thấu Minh Quân sao!"
"Cô biết sao?"
"Ừm... Nhưng mà... Làm sao có thể..."
"Nói tóm lại, chúng ta hãy quay về báo cao chuyện này cho thành chủ đi. Cô cũng nên cẩn thận một chút, hai người này không đơn giản đâu..."
"Ừm..."


0 Bình luận