Tập 07 (r)
Chương r4: Bất ngờ, một yêu cầu ập tới với Câu lạc bộ Tình nguyện.
0 Bình luận - Độ dài: 9,603 từ - Cập nhật:
Sau tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, ánh mắt của chúng tôi dán chặt vào cánh cửa khép hờ trong vài khoảnh khắc.
Isshiki định rời khỏi phòng, nhưng sau khi liếc nhìn qua lại giữa chúng tôi và cánh cửa, cô nàng lặng lẽ trở về chỗ ngồi. Chà, tôi có thể hình dung ra cảnh lúng túng khi chạm mặt với những vị khách trên đường ra ngoài rồi.
Chẳng bao lâu sau, những tiếng nói rộn ràng vọng đến từ phía bên kia bức tường mỏng.
“Đâu phải chúng ta cần đến sự giúp đỡ của họ...”
“Thôi mà, thôi mà. Với lại, tớ cũng không biết nhiều đến thế đâu.”
Những giọng nói ấy thuộc về một người thẳng thắn quen thuộc và một giọng điệu tuy hòa nhã nhưng có vẻ đầy áp đặt.
Lại có tiếng gõ cửa, lần này mang một nhịp điệu đều đặn.
“Vào đi,” Yukinoshita đáp lời, và cánh cửa từ từ mở ra.
Khuôn mặt Ebina-san hiện ra qua khe cửa.
“Chào cả nhà! Mọi người có rảnh một chút không?”
“Hina hả? Ồ, vào đi, vào đi!”
Yuigahama vẫy tay mời cô, và Ebina-san gật đầu đáp lại. Quả thật, vào càng nhanh thì gió lùa vào càng ít.
Dù sao thì chỗ tôi ngồi cũng gần cửa nhất mà...
“Xin lỗi vì đã làm phiền,”
Ebina-san lịch sự chào hỏi khi bước vào. Theo sát phía sau cô, im lặng với vẻ mặt u ám và ánh mắt né tránh, là Miura.
“Có việc gì vậy?”
Yukinoshita hỏi.
Khóe miệng Miura méo xệch khi liếc nhìn Isshiki.
“Sao cô ta lại ở đây?”
“À, thì, đó chính xác là điều tớ muốn nói... hay kiểu vậy!”
Isshiki đáp trả bằng một nụ cười, trong khi Miura cau có xoắn xoắn lọn tóc.
Ôi, bầu không khí thật kỳ quái... Tôi nghĩ. Có lẽ Yuigahama cũng cảm nhận được điều tương tự, nên cô xen vào hòa giải.
“Ừm... Có nhiều người ở đây khiến cậu khó nói chuyện hơn à?”
“Không hẳn...”, Miura trả lời, thái độ vẫn cộc lốc. Chắc chắn là trông cô không có vẻ gì là có thể thoải mái nói gì cả.
“Nếu cậu muốn, bọn tớ có thể bảo Isshiki đi,” tôi đề nghị.
“Hả!? Tại sao!?”
Đâu phải em là thành viên câu lạc bộ hay gì đâu... Em ở đây cứ như chuyện đương nhiên mới là bất thường đấy, biết không?
“Thôi nào, thôi nào, Yumiko. Cứ nghĩ xem cậu muốn nói gì đi. Nếu không quá cụ thể thì chắc không sao đâu. Đúng không?”
Ebina-san vỗ vai Miura để trấn an cô.
Yuigahama ném một nụ cười về phía Isshiki, “Thôi nào, thôi nào, biết đâu Iroha-chan cũng có vài ý kiến hay thì sao.”
Rõ ràng Isshiki không hài lòng khi bị đối xử như người ngoài cuộc, nhưng tôi chậm rãi gật đầu với Yuigahama, và cô nở nụ cười nhẹ nhõm đáp lại.
“Vậy thì bắt đầu lại từ đầu thôi,” Yukinoshita nói, bắt đầu lại cuộc trò chuyện.
Miura liếc nhìn Isshiki thêm một lúc, nhưng cuối cùng cũng dời ánh mắt đi. Cô nghịch nghịch tóc như thể đang tìm tóc chẻ ngọn, rồi mở miệng nói.
“...Ừm, thì... Cậu biết đấy? Tớ đang nghĩ đến việc làm sô-cô-la... Ừm, năm sau chúng ta có kỳ thi mà... Nên đây kiểu như là lần cuối cùng của chúng ta rồi...”
Giọng cô nhỏ dần, mang theo sự xấu hổ và ngượng ngùng. Đôi má cô ấy dần ửng đỏ khi nói vậy.
Tuy nhiên, có một chút cô đơn vương vấn trong lời nói của cô, mặc dù rất có thể đó chỉ là những gì tôi tự cảm nhận được.
Năm sau, vào khoảng thời gian này, chúng tôi sẽ không còn phải đến trường nữa. Mà cũng trùng hợp thay, đây chính là thời điểm thi cử cam go nhất, với đủ loại kỳ thi vào các trường đại học tư thục diễn ra liên miên.
Vậy nên, đây có lẽ là ngày Valentine cuối cùng của đời học sinh chúng tôi. Một sự kiện mà ý nghĩa của nó sẽ hoàn toàn khác biệt khi ta trưởng thành.
“...Thì...ừm, tớ nghĩ là tớ sẽ thử làm xem sao,” Miura vừa nói vừa nghịch lọn tóc, cố gắng che đi gò má ửng hồng.
Những lời thốt ra từ bờ môi, khi ngón tay cô đùa giỡn với mái tóc, nghe ra cũng có lý. Bởi vì chúng tôi vẫn chưa phải người lớn, nên những lời ấy, trong khoảnh khắc tóc cô bay bay, nghe thật dễ mến. Những lời mà chỉ chúng tôi mới hiểu.
Với những ai quan tâm, đây chắc chắn là ngày Valentine cuối cùng trong cuộc đời họ.
Nói vậy thôi, chứ chẳng mấy ai ở đây đồng cảm với cô nàng. Isshiki vẫn còn một năm nữa, nên chuyện này chẳng mấy thiết thực với cô. Miệng em ấy há hốc như thể đây chẳng phải chuyện gì to tát, trong khi Yukinoshita thì chống cằm suy tư điều gì đó.
Yuigahama lại phồng má. Cô nheo mắt nhìn Miura với vẻ mặt nghiêm nghị.
“...Yumiko, chẳng phải cậu bảo sô-cô-la tự làm sẽ bị coi là quá bạo dạn sao?”
“...À...ừm...”
Miura lúng túng, lặng lẽ né tránh ánh mắt của cô bạn. Nhưng Yuigahama kiên quyết truy đuổi, không cho cô trốn chạy.
Ebina-san vội xoa dịu Yuigahama đang rên rỉ khó chịu.
“Thôi nào, thôi nào, có gì đâu chứ? Tớ thấy làm sô-cô-la cũng hay mà.”
“Hả? Cậu cũng định làm hả, Hina?”
Yuigahama ngạc nhiên hỏi.
“Ừ. À thì, đúng hơn là tớ sẽ làm cùng Yumiko thôi. Dù sao thì học thêm cũng chẳng thừa.”
“Ồ, nghe hơi bất ngờ đấy...”
“Thật á? Kiểu như, nếu tớ biết làm, thì còn dùng được cho mấy món quà lưu niệm ở Comiket ấy mà,” Ebina-san tiếp lời.
Nhìn hai người họ trò chuyện, tôi bỗng cảm thấy có hơi khó chịu.
“Ồ hô...?”
Quà lưu niệm ư? Quà lưu niệm, hửm? Hừm?
Tôi nhìn Ebina-san, thấy lời cô ấy thật kỳ lạ, và cô ấy quay đầu về phía tôi. Một ánh nhìn sau cặp kính như dò hỏi xem có gì không ổn. Tôi lắc đầu đáp lại.
Thường thì, đồ thủ công, dù là quà lưu niệm hay quà tặng, đều được dùng làm một hình thức để duy trì khoảng cách lịch sự ngoài tình bạn. Ebina-san hẳn phải biết điều này chứ, vậy mà cô ấy vẫn muốn tìm hiểu quy trình làm sô-cô-la nghĩa vụ.
Nói cách khác, điều đó cho thấy cô đang nghĩ về một ai đó, dù chỉ là một chút thôi...
Giỏi lắm, Tobe. Cậu đang có tiến triển đấy. Mà khoan, tôi còn chẳng biết cô ấy có muốn tặng sô-cô-la cho Tobe không nữa, biết đâu lại là cho một người hoàn toàn xa lạ thì sao. Ý tôi là, nghiêm túc mà nói, Tobe là ai cơ chứ?
Với những suy nghĩ miên man trong đầu, một chút ấm áp bắt đầu lan tỏa trong tim tôi khi nhìn Ebina-san. Rồi, lông mày cô ấy khẽ giật. Cô ấy bật ra một tiếng cười khẩy khó ưa và cặp kính của cô lấp lánh.
“Đúng rồi, nhất định phải làm sô-cô-la thủ công! Tớ nghĩ cậu nên thử tặng Hayato-kun sô-cô-la tình huynh đệ đi, Hikitani-kun!”
“Thôi đi, tôi không làm đâu...”
Được rồi, Ebina-san sẽ chẳng thay đổi đâu... theo nhiều nghĩa. Mà khoan, cô ấy vừa nói gì vậy? sô-cô-la tình huynh đệ? sô-cô-la tình bạn? Cái quái gì thế? Ông của Chibi Maruko à? [15]
[15] Chibi Maruko-chan. Manga shoujo thể loại Slice of Life
“Cậu ta chắc sẽ không nhận đâu, đúng không?”
“Là con trai thì cậu được miễn!”
Ý tưởng đó ngay từ đầu đã bị loại bỏ rồi.
Nhưng chúng tôi vẫn phải nghe theo Ebina-san… Dù sao thì, người thường ngăn cô ấy lại giờ đang nhăn nhó, tay vẫn mân mê mái tóc.
Trong khi đó, tôi phớt lờ Ebina-san, cô nàng cứ thao thao bất tuyệt về “sô-cô-la tình huynh đệ” với “sô-cô-la đồng chí”.
Ngồi cạnh, Isshiki khoanh tay, thở dài.
“Đúng vậy. Giờ thì khó khăn hơn nhiều rồi vì anh ấy đã tuyên bố là không nhận gì cả.”
Ừm… Khoan, không, vấn đề không phải ở chỗ đó, mà là cả hai người bọn tôi đều là con trai… Đợi đã, nghĩ kỹ lại, cậu ta có vẻ sẽ vui vẻ nhận sô-cô-la từ con trai vì sẽ không gây ra rắc rối gì… Nhưng biết gì không!? Thay vào đó, sẽ có những rắc rối khác! Và đó là kiểu phát triển mà tôi không hề mong muốn!
“Chúng ta nên làm gì đây…?”
“Haa… Thiệt tình luôn á.”
Khi tiếng thở dài của Isshiki và Miura hòa vào nhau, họ ngẩng mặt lên. Ánh mắt chạm nhau như thể pháo hoa sắp nổ tung…
Trời ơi, đáng sợ thật…
Tôi xuống tầng một, đến cái máy bán hàng tự động trước cửa hàng của trường, bấm nút mua một lon MAX COFFEE.
Tôi thở dài thườn thượt khi cầm lon cà phê.
Là con trai, tôi không khỏi co rúm người lại, chứng kiến cuộc chiến âm ỉ giữa Isshiki và Miura, họ lặng lẽ bắn tia lửa điện vào nhau. Tôi rụt vai đến nỗi trông chẳng khác nào Slenderman trong truyền thuyết đô thị phương Tây.
Tôi đứng dậy rửa tay. Sau đó, tôi trở lại phòng câu lạc bộ, nhấm nháp lon cà phê để tiếp thêm sinh lực cho cơ thể rã rời. Khi tôi leo lên cầu thang, tôi thấy một bóng người đang lảng vảng trước cửa phòng câu lạc bộ.
Cô ấy thỉnh thoảng liếc nhìn xung quanh một cách bồn chồn, mái tóc xanh buộc đuôi ngựa cứ đung đưa lên xuống theo từng cử động.
“...Hả, cậu làm gì ở đây vậy?”
Tôi buột miệng hỏi, thấy cô ấy quá đáng ngờ. Tóc đuôi ngựa của cô ấy giật bắn lên, hoảng hốt quay mặt lại nhìn tôi.
Cô ấy thận trọng đến nỗi trông như một con mèo rừng. Tôi suýt chút nữa đã tặc lưỡi, muốn dùng cà phê làm mồi nhử, nhưng đây không phải lúc thư giãn và cho động vật hoang dã ăn.
Điều tôi nên làm là cố gắng nhớ ra tên cô ấy, chứ không phải dụ dỗ cô ấy! Ừm, để xem nào… Kawa- gì-đó nghe hay đấy. Ế này, Kawa-gì-đó-san. Tôi gọi thầm trong đầu, đồng thời tự hỏi cô ấy cần gì.
“Cậu cần gì sao?”
Nghe câu hỏi, Kawa-gì-đó-san thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cô ấy ra hiệu cho tôi đến cuối hành lang. À, đúng rồi, tên cô ấy là Kawasaki Saki-san. Tôi biết mà.
Vừa liếc nhìn về phía phòng câu lạc bộ, cô ấy vừa hỏi, “C-Cậu có rảnh một chút không?”
“Ừ, sao không vào trong? Ngoài này lạnh lắm.”
Theo những gì tôi thấy, cô ấy có việc gì đó với Câu lạc bộ Tình nguyện. Biết vậy, tôi thành thật chỉ muốn nhanh chóng vào căn phòng ấm áp. Nhưng Kawasaki dừng lại suy nghĩ rồi điên cuồng lắc đầu.
“Hả…? Khoan, ở đây được rồi! Tớ ổn mà! Tớ chỉ có chuyện muốn hỏi Yukinoshita thôi, chỉ vậy thôi…”
Vậy sao cậu không hỏi trực tiếp cô ấy luôn đi…?
“Yukinoshita ở trong đó nếu cậu cần gặp cô ấy. Vậy thì cứ vào đi. Ngoài này lạnh lắm, tớ bị ốm mất.”
Hành lang của tòa nhà đặc biệt lạnh lẽo, có lẽ là do các cửa sổ bị bỏ quên không đóng để thông thoáng các lớp học. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, bắt đầu từ bàn chân. Các cửa sổ rung lên đáp lại cơn gió thổi vào, nghe như thể chúng cũng đang run rẩy vì gió.
“Tớ... không lạnh đến mức đó đâu...”
Kawasaki lẩm bẩm, quay mặt đi.
Cô có thể thấy ổn, nhưng tôi thì không... Nếu tôi mà ốm vì chuyện này thì rắc rối to. Lây bệnh cho Komachi, hay phải vật vã hồi phục, đều kéo theo cả đống phiền phức.
Nói thêm, với tư cách là một công dân Chiba gương mẫu, cách chữa cảm lạnh hiệu quả nhất là ăn thật nhiều tỏi, thêm cả tấn gia vị. Sau đó làm một lon MAX COFFEE nóng hổi, ngủ một giấc là xong. Và ngày hôm sau, bạn sẽ thấy mình nằm trong bệnh viện. Đó là lý do tôi nghĩ chúng ta nên trốn trong nhà để tránh bị cảm.
Nhà Kawasaki cũng không lạ gì việc có học sinh đang ôn thi. Nếu thằng nhóc Taishi mà dính cảm, rồi lây cho Komachi, tôi e rằng mình sẽ phải nhúng tay vào tội lỗi và máu me mất...
“Vào đi,” tôi cộc lốc nói, giọng trở nên gay gắt vì sự thù địch với con sâu độc Taishi, dám bén mảng đến gần Komachi của tôi.
Kawasaki nhượng bộ.
“N-Nếu cậu nói vậy...”
Chỉ cần cậu hiểu một điều thôi. Tôi muốn giảm thiểu khả năng Komachi bị ốm thôi mà.
“Tớ cũng không muốn cậu bị cảm đâu,” tôi nói, mở cửa.
Tôi gật đầu với cô ấy, thúc giục cô ấy bước vào.
Cô ấy có vẻ ngơ ngác, nhìn lại.
“...V-Vâng,” cô đáp, giọng nói trái ngược với vẻ ngoài dữ dằn, và miễn cưỡng bước vào trong.
Thoạt nhìn cô ấy trông như dân cá biệt, nhưng thực ra chỉ là một cô gái tốt bụng, thật thà mà bạn có thể gặp ở bất cứ đâu.
Tôi nghĩ vậy khi bước theo cô ấy vào phòng.
“Chào mừng cậu về, Hikki... Ơ, Saki?”
Yuigahama quay lại nhìn chúng tôi với vẻ tò mò, xoay người và nghiêng đầu.
“À, ừ...”
Với câu trả lời gượng gạo, Kawasaki trở thành tâm điểm chú ý trong phòng.
Yukinoshita chớp mắt nhìn cô ấy đầy nghi hoặc, còn Isshiki thì hơi rụt người lại vì sợ. Không, không, Kawa-gì-đó-san trông đáng sợ vậy thôi, chứ thực ra không phải thế đâu, được chứ?
Ebina-san, mặt khác, lại phấn khích reo lên với cô ấy.
“Ồ, chào Saki-Saki. Hallo, hallo!”
“Đừng gọi tôi là Saki-Saki,” Kawasaki gầm gừ.
Để làm cô ấy bớt nóng, Yuigahama kéo ghế mời cô ngồi.
“Hiếm khi thấy cậu ghé qua đây lắm, Saki... Mà, đây là lần đầu tiên thì phải?”
Họ hẳn đã thân thiết hơn sau chuyến dã ngoại, đến mức gọi cô ấy là Saki rồi. Tôi không kìm được nước mắt khi biết rằng Kawa-gì-đó Saki-san cuối cùng cũng đã có người nhớ đến tên thật của mình, Saki. Dạo này tôi dễ xúc động quá, đến cả việc Precures hàng tuần kiên cường chiến đấu cũng đủ khiến tôi khóc òa.
Đúng, đúng, các cô gái hòa thuận với nhau là một điều tuyệt vời.
Thật tuyệt vời, tôi nghĩ khi cơ thể ấm lên. Trong khi đó, Yukinoshita pha trà trong cốc giấy và hỏi, “Hôm nay cậu cần gì ở bọn tớ vậy?”
“C-Cảm ơn... Ừm...”
Dù Kawasaki đã khơi mào câu chuyện, cô ấy lại không thể tiếp tục. À phải, cô ấy đã nói rằng cô ấy muốn nói chuyện với Yukinoshita về một điều gì đó. Kawasaki rên rỉ, không biết phải bắt đầu từ đâu. Cô bị ngắt lời bởi tiếng móng tay gõ trên bàn bên cạnh.
Từ hướng đó, Miura nhìn cô với vẻ khó chịu. Tuy nhiên, Kawasaki không mấy thiện cảm với thái độ của cô ấy và trừng mắt nhìn lại, Miura cũng đáp trả tương tự.
“Xin lỗi, ai bảo là chúng ta xong chuyện của tôi rồi vậy?”
“Hả? Chẳng phải cô chỉ đang uống trà thôi sao?”
Tôi xin rút lại lời nói lúc nãy. Kawasaki-san thật đáng sợ…
Miura và Kawasaki gườm gườm nhìn nhau, không ai chịu nhường ai. Đúng là khắc khẩu như mọi khi… Chứng kiến cảnh này, Isshiki cứng đờ cả người.
Trong bầu không khí căng thẳng tột độ ấy, Ebina-san vội chen ngang.
“Thôi thôi, bình tĩnh nào. Saki-Saki, cậu đến đây là có chuyện muốn nói mà, đúng không? Nếu không phiền, bọn tớ cũng muốn nghe đấy.”
“Tôi nghĩ chúng ta mới là người cần giúp đỡ thì đúng hơn…”
“Dù sao thì cứ kể cho bọn tớ đi, nhé?”
Ebina-san hỏi, dường như không hề để tâm đến lời lẩm bẩm của Yukinoshita.
Kawasaki liếc nhìn Yukinoshita, Yuigahama, rồi đến tôi. Cô thở dài và lên tiếng.
“Thật ra, tôi có vài câu hỏi về việc làm sô-cô-la…”
Ngay khi cô vừa dứt lời, Miura đã phá lên cười.
“Gì chứ, cậu cũng định tặng sô-cô-la cho ai đó à? Thật nực cười.”
“Hả?”
“Hả cái gì?”
Hai người, một lần nữa, trao nhau những ánh nhìn tóe lửa.
“...Đừng có đánh đồng tôi với cậu. Nói cho cậu biết, tôi chẳng quan tâm đến việc cậu định làm gì với sô-cô-la của cậu đâu.”
“Hả?”
“Hả cái gì?”
…Dừng lại đi! Làm ơn hòa thuận với nhau đi mà!
Sau khi chứng kiến màn cãi vã của họ, Yukinoshita thở dài và lắc đầu. Cái vẻ mặt “thật đáng khinh” của cậu chẳng có ý nghĩa gì đâu, vì phần lớn thời gian cậu cũng giống hệt họ thôi mà… Ồ, nhưng dạo gần đây, Yukinon với trái tim sắc nhọn [17] sẵn sàng đâm ai kia đã bớt hoạt động hơn hẳn.
[17] Giza Giza Heart no Kumoriuta – Một bài hát, còn được biết đến với cái tên "Khúc Ru Lòng Tan Vỡ," của Vidoll.
Isshiki lẩm bẩm, nhìn hai cô gái không ai chịu nhường ai.
“Senpai, người quen của anh đúng là toàn người kỳ quặc…”
“Hả?”
“Hả cái gì?”
Bị ánh mắt sắc như dao găm của họ tấn công, Isshiki vội vàng trốn sau lưng tôi. Nhớ những gì tôi đã nói về việc giẫm phải mìn không…? Em đang hành động như một con mèo ngốc vậy đó… Hơn nữa, anh cũng sợ hai người này chẳng kém gì em đâu!
Dù sao đi nữa, hãy tiếp tục cuộc trò chuyện thôi, vì đó là cách duy nhất để thoát khỏi sự thù địch của họ.
“Vậy, chuyện làm sô-cô-la là thế nào?”
“Em gái của tôi nghe được vài điều về Lễ Tình Nhân ở trường mẫu giáo, và giờ nó muốn tự tay làm… Các cậu có biết món gì nhỏ nhỏ mà trẻ con có thể làm được không?”
“Món gì nhỏ nhỏ mà trẻ con có thể làm…”
Yukinoshita gật đầu, lặp lại những gì cô vừa nghe.
Ebina-san nghiêng đầu.
“Không phải Saki-Saki rất giỏi việc nhà sao?”
À há, Kawasaki quán xuyến việc nhà ra phết, chắc tại bố mẹ bận rộn, mà em út thì lại đông. Nhớ mang máng có lần thấy cô xách túi đồ, lòi ra cọng hành lá xanh mướt. Vậy ra cô ấy cũng khéo tay nấu nướng nhỉ. Tôi nhìn sang, cô vội quay mặt đi, ngượng ngùng thấy rõ.
“…Ờm, mấy món tôi làm toàn kiểu đơn giản thôi. Chắc bọn trẻ con không thích đâu.”
“Nếu không phiền, Kawasaki-san có thể cho tớ biết, cậu đặc biệt giỏi món gì không?”
Yukinoshita hỏi, và ngay sau đó là một khoảng lặng.
Ấm úng mãi, Kawasaki mới đáp, “K-K...”
K… Kẹo chăng? Nghe có vẻ hợp gu bọn trẻ con đấy. Hồi bé tí, tôi với Komachi còn tranh nhau viên kẹo ông già Noel trên bánh kem Giáng Sinh… Cơ mà cuối cùng, cả hai phát hiện ra nó chẳng ngon lành gì. Komachi với tôi bỏ dở, để bố xử lý nốt.
Nhưng cái cô ấy muốn nói không phải vậy. Mọi người nhìn và chờ đợi cô ấy nói tiếp.
“K-Khoai tây viên rim...”
…Đơn giản dữ.
Cả căn phòng chìm vào im lặng trước câu trả lời đơn điệu đến khó tin của cô ấy. Mọi người phản ứng thẳng thừng quá khiến cô ấy bật khóc, có vẻ như xấu hổ lắm.
Nhận ra điều đó, Yuigahama làm vẻ mặt quyết tâm, cố gắng an ủi Kawasaki bằng giọng nói đầy năng lượng.
“Nghe hay đấy chứ! Tớ còn chẳng biết nấu nướng gì cơ! Cậu siêu đỉnh trong mắt tớ rồi! Đúng không, Yukinon!?”
Được hỏi, Yukinoshita gật đầu thành thật.
“Đúng vậy. Khoai tây viên khiến tôi nhớ đến… viên bi mèo, khá dễ thương đấy chứ?”
“Câu tiếp lời của cậu kỳ cục quá đi!”
Yuigahama quay lại, vẻ mặt ngơ ngác. Cậu nói đúng đấy, chẳng thể gọi đó là tiếp lời được.
Mà viên bi mèo là cái quái gì...? Chẳng lẽ cậu đang nói về việc mèo cuộn tròn lại khi ngủ à? Rồi khi lăn chúng xung quanh, chúng sẽ cho cậu cái nhìn khó chịu vô cùng? Ừ thì, thú thật, tôi cũng thấy nó khá đáng yêu, dù chỉ một chút thôi. Nhưng mèo lông dài như giẻ lau nhà ấy, bám đầy bụi bẩn, phải cẩn thận đấy!
Thôi nào, đừng nghĩ về mèo nữa, tập trung vào Kawasaki đi. Mà, cái màn tiếp lời kỳ quặc của Yukinoshita khiến cậu ấy càng thêm xấu hổ, run rẩy như chú mèo con vừa bị cho đi vậy. Tôi xin lỗi vì cô ấy không biết cách làm người khác cảm thấy tốt hơn...
Để bù đắp, nếu có thể gọi là vậy, tôi khẽ hắng giọng và nói thêm, “Ờ thì, nếu cậu nấu được món đó, chắc chắn là cậu giỏi rồi.”
“Ồ, đúng vậy. Mặc dù nó hơi đơn giản thật…”
Isshiki lặp lại sau tôi và đáp lời. Dù có vẻ bối rối, em ấy không hề tỏ ra thiếu tôn trọng hay chế giễu.
“Ừ, chính xác là món Saki-Saki sẽ làm luôn!”
Ebina-san giơ ngón trỏ lên, nở nụ cười Ebi-Ebi đặc trưng.
Kawasaki bắt đầu ngọ nguậy, rõ ràng là cảm thấy không thoải mái trước những lời khen ngợi, rồi đột nhiên dừng lại. Tôi nhìn theo ánh mắt cô ấy; hướng về phía Miura, dường như lo lắng không biết cô nàng sẽ nói gì.
Tuy nhiên, Miura nhìn cô ấy chằm chằm rồi lảng tránh một cách thờ ơ.
Với giọng nói nhỏ nhẹ, cô thì thầm như thể đang nói với chính mình, “Ra là cậu biết nấu ăn.”
“Hả? Ờ, tớ biết...”
“Hừm...”
Khi cô ấy xoắn lọn tóc bằng đầu ngón tay, giọng hơi pha chút kính trọng. Tôi đoán Miura-san cũng không giỏi nấu nướng cho lắm… Là một thiếu nữ, đó có lẽ là một kỹ năng mà cô ấy mong muốn có được.
“Nếu Kawasaki-san có thể nấu ăn, tôi cho rằng tất cả những gì chúng ta cần là đưa ra một thực đơn gợi ý.”
Suy tư, Yukinoshita đặt tay lên cằm và nghiêng đầu.
“Đ-Đừng quên tớ! Tớ cũng muốn biết nữa! Nếu bọn trẻ con làm được, tớ cũng làm được!”
Yuigahama hăng hái giơ tay.
Yukinoshita buồn bã cụp mắt xuống.
“...Tôi không chắc về điều đó đâu.”
“Cậu thẳng thắn quá đấy, Yukinon!”
“Thật ra, cô ấy đâu có nói là không thể đâu, ngược lại còn đang lo cho cậu đấy chứ.”
“Hai người nghĩ tôi vô vọng đến mức nào vậy hả!?”
Cậu chỉ là thiếu tự nhận thức thôi... Với Yuigahama, vấn đề không nằm ở thực đơn hay quy trình nấu nướng. Chính cái thói quen thích thêm thắt những “hương vị bí mật” của cậu ấy mới khiến mọi chuyện tệ hơn. Dù sao thì món đồ mà cậu ấy làm chung với Yukinoshita ngày trước, cuối cùng cũng thành thứ ăn được còn gì. Mà thôi, cũng không thể nói là cách dạy của Yukinoshita không có vấn đề...
“Này, còn tớ thì sao?”
“Đúng đúng, cho tụi tớ tham gia với!”
Sau khi nghe Kawasaki kể lể, Miura và Ebina tỏ vẻ ngao ngán và lên tiếng bất mãn, trong khi Isshiki khẽ giơ tay.
“Ồ, em cũng muốn tham gia để học hỏi.”
Thấy vậy, Yukinoshita thở dài.
“Tớ không ngại đâu...”
Cô nói, liếc nhìn tôi một cái.
“...Thôi được rồi, cứ thử xem các cậu nghĩ ra được gì. Dù sao thì người làm vẫn là các cậu thôi.”
“Đúng vậy... Cậu nói đúng; tớ sẽ chuẩn bị một cái gì đó phù hợp, nên nếu cậu không phiền thì cho tớ xin chút thời gian...”
Yukinoshita nhìn Kawasaki, Ebina-san, rồi đến Miura. Cả ba gật đầu đồng ý.
Nhóm của Miura vừa rời khỏi phòng câu lạc bộ không lâu. Căn phòng cuối cùng cũng trở lại trạng thái yên tĩnh vốn có, và Yukinoshita khẽ thở dài.
“Không hiểu sao hôm nay tớ thấy mệt mỏi hơn bình thường...”
Nhấp một ngụm trà đen mới pha, cuối cùng chúng tôi cũng bình tĩnh lại được phần nào.
“Một ngày mà có tới bốn người tìm đến, hình như là kỷ lục của chúng ta luôn rồi thì phải?”
Yuigahama hỏi bâng quơ. Ừm, tính cả Isshiki vào danh sách những người tìm đến tư vấn thì hơi kỳ lạ, nhưng ngay cả khi không có cô ấy, hôm nay công việc cũng thực sự phát đạt.
Căn phòng trống trải, trông chẳng khác nào kho chứa đồ này, hóa ra lại có thể trở nên nhộn nhịp đến thế. Những chiếc ghế vốn được đặt lộn xộn, quay mặt về những hướng ngẫu nhiên, giờ đây đã bắt đầu hình thành một vòng tròn méo mó xung quanh chiếc bàn dài với bộ dụng cụ trà đặt trên đó.
Phòng câu lạc bộ đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.
Không khí ấm áp, bộ dụng cụ trà và chăn, những cuốn sách bìa mềm chất chồng. Số lượng ghế, cũng như vị trí của các đồ vật khác nhau. Cường độ ánh nắng chiếu vào và những chiếc áo khoác treo trên tường.
Căn phòng vốn mang màu sắc của băng giá, đã chuyển sang một tông màu ấm áp sau khi mùa xuân kết thúc.
Không rõ điều này là do chuyển mùa, hay có lẽ do lý do nào đó khác đằng sau.
Bầu không khí xung quanh ru chúng tôi vào giấc ngủ, khiến chúng tôi cảm thấy khá bất an, và thế là tôi vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.
Theo dự báo thời tiết, sẽ có một đợt không khí lạnh lớn trong vài ngày tới, và ngay bây giờ, một cơn gió mạnh đã bắt đầu thổi.
Tiếng kính rung và tiếng nói chuyện của các cô gái hòa quyện vào nhau, vọng đến tai tôi rõ ràng.
“Nhưng, thật sự là khá rắc rối.”
Nghe Yukinoshita, người đang khoanh tay, lẩm bẩm điều đó; Isshiki, người cũng khoanh tay, trông nghiêm túc khi thở dài.
“Vâng, Miura-senpai tỏ ra nghiêm túc như vậy thật sự có chút rắc rối.”
“Ý tớ là số lượng yêu cầu ấy.”
Khẽ mỉm cười nhìn hai người trao đổi, Yuigahama cất tiếng: “Nhưng mà, tớ hình như cũng hiểu phần nào tâm trạng của Hayato-kun...”
Tâm trạng của Hayama... Không, thực ra tôi chẳng hiểu gì cả... Tôi nhìn Yuigahama, ánh mắt dò hỏi, muốn biết ý định thực sự đằng sau câu nói ấy. Yuigahama suy nghĩ một lát rồi lại nói tiếp.
“À, thì là... nói thế nào nhỉ... Quả nhiên là tớ vẫn chưa thể nói ra một cách thẳng thắn, hay chỉ là tớ suy diễn quá nhiều thôi...”
Sự lo lắng này đúng là phong cách của cô ấy. Nghe vậy, Isshiki gật gù: “Ah, đúng là Yui-senpai. Thật tốt bụng.”
“Vậy... hả... ahaha... Giống chị thật à?”
Yuigahama cười gượng trước lời của Isshiki, vẻ mặt có chút ủ rũ.
Chắc là cô ấy ngại khi được khen. Có lẽ chỉ là vậy thôi. Hay đúng hơn, cô ấy giống Hayama Hayato. Bởi vì cả hai đều quá tốt bụng, nên có lẽ họ đang khổ sở vì quá bận tâm đến người khác.
Nghĩ kỹ lại, Yuigahama có mối quan hệ rất tốt với Hayama, Miura và cả Isshiki nữa. Sự khó xử của cô ấy khi bị kẹt giữa ba người họ đã lộ rõ trong chuyến đi đến Destiny Land, và bây giờ càng trở nên hiển nhiên hơn.
Ah, vấn đề lớn thật... Người ngoài cuộc dễ dàng đưa ra nhận xét như vậy. Nhưng tôi thì không thể.
Tôi khó mà hiểu được tại sao ai đó lại cứ mãi lo lắng về các mối quan hệ của người khác. Tuy nhiên, tôi cũng có cảm giác giống cô ấy. Cảm giác muốn tìm ra một kết luận.
Có lẽ, Yukinoshita cũng cảm thấy như vậy. Tôi có thể nhận ra từ vẻ mặt của Yukinoshita rằng cô ấy khá lo lắng về tâm trạng u ám của Yuigahama.
Ví dụ, nếu tôi có thể đạt được cùng một kết luận với Hayama, thì có lẽ tất cả những gì tôi đã làm cho đến bây giờ đều là công cốc.
Hayama Hayato, người đã chọn sống theo kỳ vọng của mọi người, đã quyết định hoàn thành nó một cách hoàn hảo. Thực hiện sự thỏa hiệp lớn nhất mà không thỏa hiệp. Cống hiến bản thân để sử dụng biện pháp đó kéo dài cuộc sống như vậy.
Không có gì chân thành bằng sự không chân thành này.
Đối với một người [tốt bụng] như vậy, một người [không tốt bụng] chẳng thể làm được gì nhiều. Điều họ có thể làm nhiều nhất chỉ là độc thoại, hoặc lặp đi lặp lại cùng một điều.
“... Vậy, chẳng phải chỉ cần dùng một cái cớ là đủ sao? Một lý do chính thức nào đó để thuyết phục Hayama.”
“Hả?”
Isshiki dường như không hiểu tôi đang nói gì cả, nửa thân trên nghiêng theo chuyển động của đầu, hướng về phía tôi. Mặc dù hành động này của em ấy rất đáng yêu, nhưng câu trả lời thật là khó chịu, Isshiki...
“Chỉ cần đưa Hayama ta vào một vị trí mà cậu ta buộc phải chấp nhận, hay đúng hơn, có thể chấp nhận một cách tự nhiên.”
Nghe lời nói tiếp của tôi, khóe miệng của Isshiki cong lên, một biểu cảm kỳ lạ, dường như không thực sự cho thấy rằng cô ấy hiểu được hết. Sau đó, Yukinoshita đặt tách trà và đế tách sang một bên và dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi im lặng.
“Ý cậu là, chỉ cần có một cái cớ là được sao? ... Nếu đưa cậu ấy vào một không gian riêng tư, Hayama-kun sẽ không bị làm phiền bởi những lời bàn tán.”
“Đúng vậy, riêng tư, cái đó đấy.”
Thực ra, dù là riêng tư hay tồi tệ hơn, hay QP [18], thì cũng không quan trọng. Quan trọng là Hayama không phải lo lắng về việc người khác nhìn mình như thế nào, rằng tất cả những gì chúng ta cần làm là không làm tổn hại đến hình ảnh của cậu ấy trước công chúng.
[18] QP(キューピー)– Một manga của Hiroshi Takahashi.
Dù tôi đã nói rất nhiều, Isshiki và Yuigahama vẫn dường như không hiểu và vẫn nghiêng đầu. Yuigahama vẫn lẩm bẩm “Riêng...?”
Ờm, chính xác thì không gian riêng tư là gì? Môi trường sống của Doraemon à? [19]
[19] Doraemon sống trong tủ quần áo ấy.
“Ví dụ như... đừng nhắc gì đến Valentine cả. Cứ bắt cậu ta nếm thử thôi. Đại loại thế, tớ cũng chưa nghĩ ra cụ thể.”
“Ra là vậy... Miễn là mọi người cùng nhau làm sô-cô-la thì ổn cả đúng không?”
Yuigahama hít một hơi thật sâu rồi nói, vẻ mặt lộ rõ vẻ nhẹ nhõm. Ừm, tớ nghĩ cậu hiểu nhanh như vậy là tốt nhất rồi.
“Thì kiểu kiểu vậy đó. Dù là Isshiki hay Miura, chỉ cần cậu làm cùng Hayama rồi bắt cậu ta nếm thử, thì tên đó không có đường nào từ chối được đâu.”
“Em hiểu rồi... Em hiểu đại khái rồi ạ! Chỉ cần lôi anh ấy đến một nơi mà không ai làm phiền chúng ta thôi, đúng không ạ?”
“Không phải là em sai, nhưng làm ơn để ý cách nói...”
Nghe tôi trách Isshiki, Yukinoshita khẽ bật cười.
“Tuy nhiên, điểm chính đúng là như vậy. Quả không hổ danh là thiên tài chuyên trốn tránh ánh mắt của người khác và sử dụng những thủ đoạn không công bằng.”
“Ừm, cậu cũng nên chú ý đến cách nói chuyện của mình đi.”
Đôi khi, mình cũng cần suy nghĩ thêm về cách khen ngợi người khác. Vừa nghĩ vậy, Yuigahama vỗ đùi đứng dậy.
“Vậy thì, chúng ta cùng nhau làm đi. Ý tớ là, tất cả mọi người...”
“Tất cả?”
“Ừ, tất cả mọi người! Kiểu như lẩu sô-cô-la ấy! Nghe có vẻ vui như chocopa!”
“Cho, copa...? Hả, là cái gì cơ?”
Có lẽ vì đây là lần đầu tiên nghe thấy từ này, Yukinoshita nghiêng đầu bối rối. Ừm, theo những gì tôi suy luận từ tất cả những gì Yuigahama từng nói đến giờ, chocopa có thể là viết tắt của sô-cô-la party (tiệc sô-cô-la), hoặc là tiệc làm lẩu sô-cô-la. Tôi sắp đạt đến trình độ bậc hai của ngôn ngữ Gahama rồi. Chắc sẽ đạt điểm cao trong kỳ thi YUEIC [20] mất. Dù sao thì, rốt cuộc cũng là một buổi tiệc thôi đúng không? Cô nàng này... Trời ạ, Yuigahama đúng là một trong những người chỉ biết “Nước ép, tiệc tùng, YEAH!” [21]
[20] Đây là nhắc đến kỳ thi TOEIC, bài kiểm tra trình độ tiếng Anh dành cho sinh viên ngoại quốc.
[21] Lời chào độc đáo dành riêng cho nữ diễn viên lồng tiếng Chiaki Takahashi.
Yukinoshita vẫn còn đang ngơ ngác, nhưng Isshiki gật đầu thán phục “Ồ” một tiếng.
“Nói cách khác, chúng ta sẽ làm một sự kiện gì đó, đúng không ạ?!”
“Đúng vậy! Chính xác! Mọi người sẽ có thể giúp đỡ lẫn nhau nếu chúng ta làm một cái gì đó như vậy!”
Yuigahama hào hứng nghiêng người về phía trước, trong khi Isshiki bối rối nghiêng đầu.
“V, vâng... Em hiểu rồi...”
Nghe câu trả lời của Yuigahama, biểu cảm của Isshiki cho thấy em ấy không thực sự bị thuyết phục. Em ấy liếc nhìn về phía tôi.
“Anh thấy thế nào, senpai?”
Một giọng điệu không khác gì bình thường. Tuy nhiên, chỉ riêng ánh mắt bình tĩnh, nghiêm túc của em ấy dường như có thể nhìn thấu tận sâu thẳm trái tim tôi. Đây không phải là Isshiki thờ ơ như mọi khi. Dù câu hỏi ngắn gọn, em ấy nhìn tôi rất lâu. Đôi môi khép chặt không hề hé nụ cười.
“...Ít nhất thì, chúng ta có thể cùng lúc hoàn thành tất cả các yêu cầu. Xét theo hiệu quả, tôi không nghĩ là tệ cho lắm đâu.”
Tuy nhiên, để không mắc phải sai lầm. Chỉ vì lý do này, tôi đã cẩn thận lựa chọn từng từ.
“Chà, vấn đề không nằm ở chỗ đó đúng không ạ?”
Với một tiếng thở dài và một tiếng cười ngắn ngủi, Isshiki dường như đã mất hết hứng thú với tôi và đáp lời tôi một cách hời hợt. Sau đó, em ấy khoanh tay lại và gật gật đầu.
Cảm thấy bất an trước phản ứng đó, Yuigahama bồn chồn nghịch búi tóc của mình và nói, “C, có gì đó không ổn, tớ nghĩ vậy...”
Không để Yui nói hết câu, Isshiki mỉm cười ngọt ngào và hỏi một câu hỏi “cấm kỵ”:
“Dạ, không có gì đặc biệt ạ... Mà nhắc mới nhớ, Yui-senpai có biết nấu ăn không ạ?”
“Hả?”
Tôi ngạc nhiên khi Yuigahama phát ra âm thanh kỳ lạ “Gi, gi, gi...” nghe như một món đồ chơi bằng thiếc rỉ sét, rồi chậm rãi quay mặt đi.
“Tớ, tớ sẽ cố gắng hết sức...”
Tránh ánh mắt của mọi người, Yuigahama lẩm bẩm quyết tâm với giọng nhỏ xíu. Thấy cô ấy như vậy, Yukinoshita khẽ mỉm cười.
“Vì tớ là người dạy, nên dù là Yuigahama-san cũng không thành vấn đề.”
“Ồ, vậy ạ?”
Lời nói của Yukinoshita dường như ẩn ý điều gì đó, và nghe câu trả lời của Isshiki, Yukinoshita đột ngột nheo mắt.
“Ara, có lẽ nào em không hài lòng khi chị là người dạy?”
“A! Dạ không! Em biết Yukinoshita-senpai nấu ăn rất giỏi mà...”
Bị ánh mắt lạnh lùng chiếu thẳng vào, Isshiki giật mình hoảng sợ, vội vàng xua tay phủ nhận. Sau đó, cô ấy lén liếc nhìn Yukinoshita, rồi lại liếc nhìn tôi và Yuigahama. Yukinoshita mỉm cười trước hành động như một chú thú nhỏ của cô ấy.
“Vậy thì, không có vấn đề gì nữa, phải không?”
Với kết luận dứt khoát của Yukinoshita, có vẻ như cô ấy sẽ là người làm tất cả mọi việc. Rõ ràng, những cô gái đến nhờ vả này chắc chắn không có kỹ năng nấu nướng nào cả. Vì vậy, khối lượng công việc mà chúng tôi phải gánh vác có lẽ sẽ rất lớn. Nghĩ đến đây, một chút bất an thoáng qua trong lòng tôi.
“Có vẻ như sẽ rất phiền phức đấy, cậu chắc là ổn chứ?”
Nghe vậy, Yukinoshita lặng lẽ nhắm mắt lại, và một nụ cười dịu dàng nở trên môi cô.
“Không có gì mà tớ không làm được cả. Tớ chỉ làm những gì tớ có thể làm...”
Một giọng nói nhẹ nhàng, cùng với một âm điệu hoài niệm.
Tôi không biết điều gì đang phản chiếu sau đôi mắt khép hờ của cô ấy. Nhưng có lẽ đó là một khung cảnh vừa ấm áp vừa tươi đẹp. Trong khi nghĩ vậy, tôi cũng nhận ra giọng nói của cô ấy thật trong trẻo và tuyệt vời, một thứ thoáng qua mà người ta không thể chạm tới.
“Em, hiểu rồi ạ...”
Isshiki nhìn xuống và nói điều gì đó như đáp lại lời của Yukinoshita. Ánh hoàng hôn nhạt nhòa chiếu rọi lên khuôn mặt nghiêng của Yukinoshita. Đôi mắt khuất, hàng mi lay động và mái tóc mái buông lơi. Dưới ánh sáng đó, biểu cảm của cô ấy mang một nỗi cô đơn sâu sắc.
Bắt gặp hình ảnh này, Isshiki ngẩng đầu lên và lên tiếng gọi cô ấy. Sau đó, vẫn là con người thường ngày, em ấy nở một nụ cười tươi tắn, tinh nghịch. Ngay sau đó, nụ cười nhanh chóng trở nên rạng rỡ.
“Chị nói vậy thì tốt quá! Dù sao thì, chẳng phải chuyện này giống như một sự kiện mà Yukino-senpai và em sẽ cùng nhau dạy cho tất cả những người đã tụ tập ở đây để thực hiện yêu cầu của họ hay sao!”
“Ừm... Khoan, cái gì cơ?”
Nghe Isshiki gọi mình bằng một cách mà cô không quen, Yukinoshita nhìn Isshiki hết lần này đến lần khác.
Đáp lại, Isshiki cười tươi rói.
“Chúng ta cùng nhau cố gắng nhé, Yukino-senpai!”
Có vẻ như, tôi không nghe nhầm. Isshiki kéo ghế của mình ngày càng gần Yukinoshita. Cô bé nắm lấy tay Yukinoshita, người dường như đang suy nghĩ điều gì đó, và hơi nghiêng đầu, nhìn Yukinoshita với ánh mắt van nài, đôi mắt hướng lên trên. Rồi với một tiếng “ehehe”, cô bé mỉm cười với cô.
“Ồ, không sao... Chị cũng không để ý lắm chuyện đó... Với lại, cái cách em xưng hô với chị nữa...”
Yukinoshita vẫn luôn như vậy, quen thuộc với những đụng chạm thân thể, nhưng đồng thời cũng yếu ớt trước chúng. Y như mọi khi, cậu ấy chẳng thể cưỡng lại những cử chỉ thân mật.
Thêm vào đó là giọng điệu ngọt ngào nài nỉ, Yukinoshita sẽ đổ gục ngay tắp lự. Dù cho sự khác biệt giữa hành động này của em ấy và Yuigahama cũng giống như sự khác biệt giữa một đóa hoa dại và một bông hoa được chăm chút kỹ càng, thì hiệu quả đặc biệt mà cả hai mang lại cho Yukinoshita dường như chẳng hề thay đổi.
“Tớ hiểu rồi. Tớ sẽ suy nghĩ về cách để sự kiện diễn ra suôn sẻ.”
Yukinoshita hắng giọng, đưa tay lên má và bắt đầu suy nghĩ. Isshiki, đang ngồi bên cạnh, đột nhiên nhấc điện thoại lên và gọi.
“À, Hội phó hả? Tớ cần cậu giúp tớ viết một bản đề xuất. Kiểu như một sự kiện lớp học nấu ăn ấy. Đại loại thế. ... Hả? Không, cứ viết một cái gì đó mà tớ có thể dán lên bảng thông báo của trung tâm cộng đồng. Với lại...”
Bất chấp giọng nói đầy khó khăn vang lên từ đầu dây bên kia, Isshiki tặc lưỡi và bắt đầu đưa ra chỉ thị. Mà cái vụ “trung tâm cộng đồng” này là sao... Chẳng phải hôm nọ cô nàng còn nói “Nếu chúng ta không làm việc này thật nhanh, chúng ta sẽ lỡ mất hạn chót!” hay sao?
“Nè nè, Yukinon, còn tớ thì sao?”
Yuigahama cũng kéo ghế lại gần Yukinoshita hơn, hỏi cô ấy xem mình nên làm gì. Nghe câu hỏi đó, Yukinoshita suy nghĩ một chút trước khi trả lời.
“Còn Yuigahama-san...”
Rồi, cô đặt tay lên vai Yuigahama, và bắt đầu nói chuyện với cô bằng một giọng dịu dàng như thể đang nói chuyện với một đứa trẻ.
“Tớ sẽ làm cùng với cậu.”
“Cậu không tin tớ chút nào à!?”
“Đùa thôi mà.”
Với một tiếng cười nhẹ nhàng, Yukinoshita nắm chặt vai Yuigahama.
“Đương nhiên, tớ sẽ dạy cậu những gì cần biết, nhưng hy vọng cậu sẽ không nghĩ đến việc cố gắng giúp đỡ người khác. Hy vọng là cậu sẽ không cố gắng hỗ trợ họ bằng lời nói hay giúp đỡ họ một cách trực tiếp. Được chứ?”
Bị nói thẳng thắn và trực diện như vậy, bị phơi bày những suy nghĩ trong lòng, Yuigahama nuốt khan một tiếng, như thể bị áp đảo bởi ý chí mạnh mẽ của Yukinoshita. Chà, dù sao thì giúp đỡ người khác cũng tốn công lắm, Gahama-san...
“Tớ, tớ hiểu rồi. Tớ sẽ cố gắng hết mình.”
Cậu ấy gật đầu, tự động viên bản thân. Yuigahama siết nhẹ hai bàn tay đang đặt trước ngực, như thể muốn nói, “Tớ sẽ cố gắng hết sức như mọi ngày!” [22] Như thể biết rõ khả năng nấu nướng của mình tệ đến mức nào, biểu cảm của Yuigahama có chút cứng đờ, và liếc nhìn Yukinoshita một cách lo lắng.
[22] Câu cửa miệng của Aoba Suzukaze, từ manga <New Game>.
Như thể hiểu được lý do đằng sau tất cả, Yukinoshita trượt tay xuống, và xoa nhẹ vai Yuigahama.
“Ừ, cố gắng lên nhé.”
Yukinoshita nheo đôi mắt hơi ướt, như đang lấp lánh. Yuigahama nhìn thấy biểu cảm đó và có phần ngạc nhiên. Cô nắm lấy bàn tay đang vuốt ve vai mình, và chậm rãi gật đầu.
“Tớ sẽ cố...”
Nghe câu trả lời của cô, Yukinoshita miễn cưỡng bỏ tay khỏi vai Yuigahama. Sau đó, Yukinoshita chắp hai tay lại với nhau, không muốn để hơi ấm còn sót lại thoát ra khỏi chúng.
Không ai được phép can thiệp vào cuộc trao đổi của họ.
Những lời mà họ trao đổi. Không có cách nào để diễn giải.
Những người đang quan sát họ từ bên ngoài, có lẽ sẽ thấy cuộc trao đổi của họ như một trò trẻ con ngây thơ. Để có thể rút ra một loại bất an nào đó từ nó chắc chắn là thói quen xấu của một người hay hoài nghi.
Dù biết là không nên, tôi vẫn không thể rời mắt khỏi hai người họ. Có lẽ, khoảnh khắc ấy đẹp đến nỗi tôi hoàn toàn bị cuốn hút, chỉ đơn giản là say mê vẻ đẹp trong mối quan hệ của họ.
Cứ ngẩn ngơ nhìn họ như vậy thật khiếm nhã. Có lẽ Yuigahama cảm thấy hơi khó xử nên khẽ xoay người, liếc nhìn tôi.
“Ừm... vậy... Hikki định làm gì ạ?”
Bị hỏi bất ngờ, đầu óc tôi lập tức trở nên trống rỗng. Vội vàng lắc đầu, tôi ấp úng nói một điều gì đó vu vơ.
“Tớ làm gì ư... À... Chà, tớ không có kinh nghiệm gì về nấu nướng hay làm bánh cả.”
Tôi nhún vai đáp, Yukinoshita nghe xong khẽ bật cười.
“Không sao cả. Cậu chỉ cần nếm thử và cho bọn tôi ý kiến thôi.”
Hình như tôi đã từng nghe những lời này ở đâu đó rồi. Nhưng giọng điệu khi ấy và bây giờ khác hẳn. Yuigahama ngồi cạnh dường như cũng nhớ ra điều gì đó, cô nàng khúc khích cười.
“...Cứ giao việc nếm thử cho tớ. Tớ là chuyên gia trong lĩnh vực này mà.”
Khi hồi tưởng lại câu trả lời năm đó, tôi đúng là đã từng nói như vậy. Cả ba chúng tôi nhìn nhau, rồi cùng ồ lên cười sảng khoái.
Isshiki đang bận rộn với cuộc gọi liếc nhìn chúng tôi, có lẽ vì nghe thấy tiếng cười.
Ánh mắt em ấy như muốn hỏi vì sao chúng tôi lại cười, tôi chỉ lắc đầu, ra hiệu rằng không có gì.
Thật khó để giải thích rõ ràng những chuyện như thế này. Có những điều, chỉ khi thời gian trôi qua, cùng với những kỷ niệm chung, người ta mới thực sự hiểu được giá trị của nó.
Isshiki khẽ lắc đầu trước hành động của tôi, rồi chẳng mấy chốc kết thúc cuộc trò chuyện với hội phó và cuối cùng cũng gác máy.
“Vâng, vâng, được rồi ạ, cảm ơn vì đã giúp đỡ.”
Hội phó ở đầu dây bên kia dường như sắp khóc đến nơi, nhưng Isshiki mặc kệ và cúp máy. Hoàn thành cuộc gọi, em ấy đứng dậy, trông thật tươi tỉnh.
“Vậy là xong. Mấy chi tiết vụn vặt cứ để em lo. Chúng ta thảo luận chi tiết hơn nhé?”
“Ừ, bắt đầu thôi.”
Vừa đáp lời, Yukinoshita vừa mang ra tách trà đen vừa được hâm nóng lại. Sau đó, cô cho thêm hai thìa đường. Isshiki cảm ơn rồi nhận lấy một cách điềm tĩnh. ... Chà, Yukinoshita chu đáo thật, nhưng Isshiki cũng rất giỏi khi được huấn luyện đến trình độ này.
“Vậy, trước tiên, về lịch trình và địa điểm...”
Vừa nói, em ấy vừa không ngần ngại ghi lại một vài ngày vào cuốn sổ tay.
“Không tổ chức vào ngày Valentine à?”
Isshiki muốn bằng mọi giá tặng sô-cô-la cho Hayama Hayato, nên tôi đã tự ý quyết định rằng em ấy nhất định sẽ tổ chức sự kiện vào ngày đó.
Tuy nhiên, trái với dự đoán của tôi, sự kiện lại được tổ chức trước đó vài ngày. Yukinoshita dường như cũng nhận ra điều này, cô ấy rời mắt khỏi cuốn sổ và nhìn về phía tôi.
“Có phải vì ngày đó có kỳ thi tuyển sinh nên không tìm được giáo viên giám sát không?”
“À, vâng. Với lại, ngày đó cũng là ngày nghỉ của trường nữa.”
Isshiki gật đầu đáp lại Yuigahama, người vừa lẩm bẩm “Ồ” sau khi đã bị thuyết phục bởi câu trả lời.
“Ừm, đó là một trong những lý do. Em cũng không chắc lắm, nhưng có lẽ cũng có những người đã có kế hoạch riêng vào ngày đó rồi.”
Isshiki nhanh chóng trình bày ý kiến của mình, rồi khẽ liếc nhìn về phía tôi. Trong ánh mắt ấy, tôi đọc được sự không chắc chắn, như thể em ấy đang thầm hỏi liệu cách diễn đạt của mình có quá thẳng thắn, hay đã phù hợp, hoặc nên bổ sung điều gì khác không. Tuy nhiên, chỉ trong thoáng chốc, em ấy đã quay đi và nghiêm túc tiếp tục cuộc thảo luận.
“Vật liệu và dụng cụ sẽ do hội học sinh chuẩn bị, nên không có vấn đề gì về mặt đó đâu ạ. Chỉ có tạp dề và những thứ tương tự hơi rắc rối, nên em nghĩ mọi người sẽ phải tự chuẩn bị thôi.”
Yukinoshita, nãy giờ vẫn chăm chú lắng nghe, bỗng ngẩng đầu lên, tay chống cằm.
“Nghe có vẻ ổn đấy. Phiền em cho tôi xem danh sách dụng cụ sau nhé? Tôi muốn kiểm tra kỹ để đảm bảo không bỏ sót thứ gì.”
“Vâng, chắc chắn ạ!”
Câu trả lời của Isshiki có chút kỳ lạ, tôi không chắc em ấy có thực sự hiểu ý Yukinoshita hay không. Em ấy xoay tròn cây bút như thể đó là một cây đũa thần, lẩm bẩm “Nghe có vẻ ổn,” rồi lại nhìn vào cuốn sổ ghi chú để xác nhận.
“À, đúng rồi. Yukino-senpai, em muốn hỏi chị về thực đơn. Chúng ta có nên chuẩn bị sẵn vài lựa chọn trước không ạ? Nếu không thì làm sao mọi người đặt trước được ạ?”
Vừa hỏi Yukinoshita, Isshiki vừa bắt đầu tìm kiếm trên Google bằng điện thoại thông minh. Lướt, lướt, vuốt, vuốt. Em ấy đưa điện thoại sát lại gần Yukinoshita, muốn cho cô ấy xem những gì mình đang làm. Yukinoshita vừa nhìn vừa nghiêng đầu suy nghĩ.
“Nhiều lựa chọn quá, cái nào là tốt nhất nhỉ? Bánh ga-tô sô-cô-la hay Sachertorte, hoặc có lẽ là truffle sô-cô-la... Bánh quy cũng là một lựa chọn khả thi. Nhưng dù sao đi nữa, chúng ta không thể chỉ có sô-cô-la trong thực đơn được. Sẽ có những người mới bắt đầu nữa, nên chúng ta cũng phải cân nhắc đến độ khó...”
Thật vậy, ngay cả khi là đồ ăn nhẹ có hương vị sô-cô-la, vẫn có rất nhiều loại khác nhau.
Về vấn đề này, tôi không chắc chắn lắm về các chi tiết, nên tôi sẽ không bình luận nhiều.
Tuy nhiên, luôn có những người dũng cảm chọn cách lên tiếng mà không hề có kiến thức gì về vấn đề đó. Yuigahama là một người như vậy. Cô ấy giơ cao tay lên trời, như thể không thể chờ đợi tên mình được gọi, nghiêng người về phía trước và bắt đầu nói.
“À, đúng rồi! Ví dụ như lẩu sô-cô-la!”
“Ừm, em nghĩ mọi người có thể vui vẻ chơi cùng nhau. Sự kiện kiểu này cũng hay. Nhưng, vì đây là sự kiện được tổ chức trong phòng bếp nên...”
Dù có hơi khó khăn để nói ra, nhưng Isshiki vẫn cố gắng bắt chéo ngón tay lại thành hình chữ X. Yuigahama nhìn thấy và ủ rũ cúi đầu xuống.
Sau đó, Yukinoshita, người đã quan sát hai người họ, gật đầu.
“Nếu vậy, tôi nghĩ vẫn tốt hơn nếu dạy một vài món ăn phổ biến... Một cái gì đó đẹp và cũng đơn giản... À, cái này...”
Yukinoshita, người đang nhìn vào điện thoại thông minh, huých tay Isshiki. Đáp lại, Isshiki lên tiếng xác nhận.
“Em hiểu rồi, bánh quy tự làm ạ?”
“Đúng vậy. Không cần phải đong đo gì cả, và trông cũng đơn giản nữa.”
“À, nếu vậy thì tớ nghĩ tớ có thể làm được đấy.”
Ngay khi Yuigahama nói điều đó, tôi không thể thốt nên lời. Không, cậu, cậu đang, nói cái gì vậy...
“Đừng có im lặng chứ!”
Sự im lặng của tôi và tiếng kêu than của Yuigahama chồng chéo lên nhau. Ngay khi giọng nói đó tắt lịm, một giọng nói vô cùng dịu dàng nhẹ nhàng vang lên. Yukinoshita vỗ nhẹ ân cần vào vai Yuigahama.
“Yuigahama-san, tớ nghĩ rằng cậu nên dồn sức vào việc gói quà thì tốt hơn, cậu thấy sao?”
“Đừng lo cho tớ!”
Rồi, tiếng “Uwaaa” vang lên, đúng kiểu Yuigahama. Mà khoan, thật ra thì hương vị rất quan trọng, nhưng tôi nghĩ hình thức cũng quan trọng không kém, đúng không?
Tuy nhiên, chi tiết yêu cầu lần này có vẻ hơi khó nhằn để thực hiện.
Chúng ta sẽ gặp kha khá rắc rối để hoàn thành nó đấy, nhưng đành chịu thôi.
Món quà lý tưởng cho sô-cô-la Valentine. Một thứ mà người ta có thể tặng cho đối tượng mình thích mà không cảm thấy ngại ngùng hay bối rối. Một thứ mà khi đã học được, sẽ hữu ích trong tương lai, và cũng đủ thú vị để một đứa trẻ có thể tự tay làm.
Tiêu chí khó nhằn hơn nữa là điều mà Yukinoshita lẩm bẩm từ nãy đến giờ.
“Một thứ mà ngay cả Yuigahama-san cũng có thể làm được... Một thứ mà ngay cả Yuigahama-san cũng có thể làm được...”
“Quá đáng rồi đó, Yukinon!”
Yuigahama bắt đầu rên rỉ, rồi tiến lại gần Yukinoshita. Mặc dù có vẻ khó chịu vì Yuigahama đang ôm mình, cô vẫn nghiêng đầu và bắt đầu ghi chép các nguyên liệu cần thiết và số lượng vào cuốn sổ tay của Isshiki. Trong suốt quá trình đó, Yuigahama vẫn ôm chặt lấy cô ấy, hé mắt nhìn trộm từ dưới cánh tay.
Sau đó, Yuigahama bật cười vui vẻ.
Yukinoshita, dường như nghĩ rằng Yuigahama đang cười nhạo mình, nhìn cô với vẻ không hài lòng.
“...Có vấn đề gì sao?”
“À, không có gì đâu... Tớ chỉ nghĩ rằng, khung cảnh này gợi lại kỷ niệm.”
Yuigahama ban đầu vội vàng xua tay để xoa dịu tình hình, nhưng khi hạ tay xuống nhẹ nhàng, cô đã nói những lời đó với một giọng điệu dịu dàng.
Tôi biết câu trả lời cho cảm giác hoài niệm của cô ấy. Có lẽ Yukinoshita cũng vậy.
“...Thật vậy.”
Yukinoshita đáp lại đơn giản. Tuy nhiên, ánh mắt cô vẫn dõi theo Yuigahama rất lâu sau khi cô dứt lời.
Một lúc sau, Yuigahama khúc khích cười ngượng ngùng, và cố tình kéo ghế lại gần Yukinoshita hơn. Cuối cùng, hai người ngồi cạnh nhau, đối diện trực tiếp với tôi.
“...Phải không?”
Rồi, như thể đang xác nhận điều gì đó, cô nói bằng một giọng nói nhẹ nhàng. Nhìn cô nghiêng đầu, hướng mắt về phía tôi với một ánh nhìn xa xăm; tôi không thể không mỉm cười trước biểu cảm ngây thơ ấy.
“Chắc vậy.”
Tôi đáp lại một cách đơn giản, và lảng tránh ánh mắt.
Rõ ràng là chưa đầy một năm đã trôi qua, vậy mà sao cảm giác như chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi, đủ để gợi lên những cảm xúc hoài niệm như vậy. Trong căn phòng nơi mọi thứ còn chưa bắt đầu, trong khoảnh khắc thời gian nơi mọi thứ bắt đầu chuyển động.
“Iroha-chan, cảm ơn em.”
“Eh, à, vâng, ừm không, ... không, không có gì đâu ạ?”
Bất ngờ được Yuigahama cảm ơn, Isshiki có vẻ bối rối, và nghiêng đầu sang một bên. Có lẽ chính hành động hài hước này đã khiến Yuigahama bật cười khúc khích chăng? Rồi, sau khi ngừng cơn cười, cô thở dài mãn nguyện.
“Dù năm nay sắp kết thúc, em rất vui vì có một sự kiện vui vẻ như vậy vào dịp cuối năm.”
“Tuy năm nay chỉ mới bắt đầu thôi.”
“Hay nói chính xác hơn, là năm học này.”
Yukinoshita và tôi đồng thanh lên tiếng, Yuigahama phồng má giận dỗi.
Ngay cả Iroha cũng ngạc nhiên trước sự khó tính của hai đứa tôi, lẩm bẩm: “Uwa, hai người kỹ tính quá đi.”
Nhưng có lẽ nghĩ rằng cuộc đối đáp này báo hiệu cho sự kết thúc của buổi bàn bạc, em ấy nhìn chúng tôi, thở dài một hơi rồi đứng dậy: “Vậy hôm nay đến đây thôi nhé.”
“Em cảm ơn vì tách trà. Vậy, xin lỗi vì đã làm phiền.”
“À, ừm. Cảm ơn trước vì sự giúp đỡ của em trong ngày chính thức.”
“Vậy, hẹn gặp lại. Em sẽ cố gắng đưa ra bản dự toán.”
Nghe những lời tạm biệt của Yuigahama và Yukinoshita, Isshiki cúi chào rồi rời khỏi phòng.
Cứ thế, chỉ còn lại ba người chúng tôi. Nỗi hoài niệm ập đến giờ đây còn chân thực hơn cả những gì chúng tôi đã cảm nhận trước đó.
Tuy nhiên, nỗi hoài niệm này, có lẽ là vì nhiều thứ đã thay đổi kể từ đó. Có lẽ cũng vì ở đâu đó, lúc nào đó, bản chất của chúng tôi đã bị đánh mất. Hoặc có lẽ, vì chúng tôi biết rằng không còn có thể có được những điều tương tự nữa.
Bởi vậy, mới hoài niệm đến thế.
Nếu mọi thứ đã bắt đầu thay đổi, thì chắc chắn, sẽ có một ngày mọi thứ đi đến hồi kết.
Yuigahama, người đang cười rạng rỡ, và Yukinoshita, người đang nhìn cô ấy. Hai người họ đang trò chuyện vu vơ.
Dù chỉ là cảnh tượng ấy thôi, nhưng kỳ lạ thay, tôi lại cảm thấy mãn nguyện vô cùng.


0 Bình luận