Tập 07 (r)
Chương r3: Thỉnh thoảng, những dự đoán ngây thơ của Isshiki Iroha lại khơi dậy điều gì đó.
0 Bình luận - Độ dài: 7,754 từ - Cập nhật:
Một khoảng thời gian ngắn trôi qua sau buổi gặp mặt marathon, và chẳng mấy chốc, tháng Hai đã đến. Vì trời lạnh, các hoạt động giảm đi đáng kể, và kết quả là, tôi cảm thấy mỗi ngày trôi qua thật ngắn ngủi. Mỗi ngày chỉ là thức dậy, đến trường, về nhà và ngủ. Lặp lại những hành động này năm lần, một tuần sẽ trôi qua.
Dù vậy, dù tôi sống mỗi ngày thật tẻ nhạt, vẫn có những chuyện bất ngờ xảy ra. Giống như ngày nọ, khi hàng loạt chuyện ập đến. Sau bao nhiêu bối rối, tôi lại dính vào việc làm báo miễn phí, đi chơi với Isshiki cùng với đủ thứ chuyện khác, nhưng đó lại là một câu chuyện khác. [TL: Rõ ràng là Vol 10.5]
Thật ra, ngay cả khi không ai thúc giục, tôi vẫn cảm thấy mình sẽ buột miệng nói về chuyện đó. Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ kể. Nếu thời gian trôi qua đủ lâu để tôi hồi tưởng về quá khứ, có lẽ tôi sẽ kể cho cháu nội của nhà Komachi nghe.
Dù chuyện đó còn rất xa trong tương lai, nhưng nếu tôi có cơ hội đó khi về già, có lẽ tôi sẽ kể vào một ngày nắng đẹp, bên hiên nhà cùng với cháu nội của Komachi.
“Yosh, nhóc Komachi.”
“Không phải Komachi! Cháu là Magomachi [3], cháu đích tôn của nhà Komachi đấy ạ.”
[3] Cháu trai là mago trong tiếng Nhật. Cụm từ chơi chữ, viết bằng romaji, là Komachi no mago no Magomachi
“Ồ, ra vậy. Thế thì, Komachi-sonny à.”
“Cứ gọi cháu là Komachi được rồi ạ. Ông Hachiman có chuyện gì sao ạ?”
“Cháu biết đấy, hồi xưa ta nổi tiếng lắm đó. Biết vì sao không? Vì ta hẹn hò với một em lớp dưới vừa tinh ranh vừa đáng yêu! Mà này, giới trẻ bây giờ làm sao thế không biết? Chẳng ai nên cơm nên cháo gì cả!”
“Ông ghét người trẻ ạ?”
“Ghét gì đâu. Nhờ chúng nó mà ta mới có lương hưu chứ.”
“Lý do gì mà tệ vậy ạ...”
“Nhưng mà tụi nó đúng là chẳng nên cơm nên cháo gì cả! Hồi xưa ta hẹn hò với một em lớp dưới vừa tinh ranh vừa đáng yêu, cháu biết không!”
“Ông ơi, chuyện đó ông nói cả trăm lẻ một lần rồi đó. Ông đi cầu hôn người ta đi là vừa. Ông cứ lặp đi lặp lại mãi. Hồi trẻ ông không làm gì khác à?”[4]
[4] JDrama: Lần cầu hôn thứ 101
“Ái da, đau quá! Mà thôi, cơm nước xong chưa?”
“Ông ơi, chuyện đó là tuần trước rồi ạ!”
“Ài chà, ta ước gì ngày nào cũng được ăn cơm cháu nấu.”
...Ừm, tôi cũng muốn có những cuộc trò chuyện ấm áp thế này với cháu trai của Komachi. Con cháu của Komachi chắc chắn sẽ đáng yêu hết sẩy! Cơ mà, đến lúc Komachi có cháu trai cháu gái thì có nghĩa là ngày mà tế bào iPS [5] được ứng dụng rộng rãi đã đến rồi! Onii-chan tuyệt đối không cho phép chuyện kết hôn xảy ra đâu!
[5] Tế bào gốc đa năng cảm ứng, là tế bào gốc được tạo ra trong phòng thí nghiệm thông qua việc lập trình lại các tế bào trưởng thành (như tế bào da hay tế bào máu) để trở về trạng thái giống như tế bào gốc phôi. WW biết cả những thứ khoa học cao siêu thế này à.
Chắc là tại cái lạnh mùa đông khiến tôi suy nghĩ vẩn vơ thế này. Ngẫm lại thì, hồi trước tôi nghe phong phanh về chuyện tỷ lệ tự tử có liên quan đến cái lạnh và số giờ có ánh sáng ban ngày, trong thời điểm này nghe cũng thuyết phục phết . Mà thôi, nếu cả ngày tôi chẳng làm gì, thì nảy ra những ý nghĩ vớ vẩn thế này cũng chẳng có gì lạ.
Như hôm nay chẳng hạn.
Từ cửa sổ lớp học, tôi có thể thấy những đám mây xám xịt lơ lửng trên bầu trời. Chỉ thế thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy không khí trùng xuống đôi chút.
Cái rét mùa đông vẫn khắc nghiệt như thường và mỗi khi ngọn gió bấc hanh hao thổi qua, cửa kính lớp học lại rung lên bần bật.
Đến khi buổi sinh hoạt ngắn cuối ngày kết thúc, nhiệt độ lại càng xuống thấp hơn nữa. Chỗ ngồi của tôi, gần hành lang, không may lại không nhận được nhiều hơi ấm và những cơn gió nhỏ len lỏi qua khe cửa hở. Khi chúng lướt qua gáy, tôi lại rùng mình.
Tuy nhiên, tôi nhìn ra cửa sổ và mặt trời vẫn còn cao trên bầu trời. Thời gian buổi chiều đã dần dài hơn.
Mà cũng có câu: “Khi đông đến thì xuân cũng chẳng còn xa.” [6]
[6] Bài thơ "Khúc ca gửi Tây Phong".
Sau giờ học, bầu không khí của một nhóm nhỏ trong lớp đã bắt đầu cho thấy những dấu hiệu rõ rệt của mùa xuân sắp tới.
Chưa đầy một tháng nữa là đến ngày Kinh Trập [7] trên lịch.
[7] Đầu tháng Ba, ngày mà người ta tin rằng côn trùng ngủ đông sẽ chui lên khỏi mặt đất.
Nhờ hệ thống sưởi hiệu quả trong lớp học, các bạn cùng lớp bỗng trở nên hoạt náo hơn hẳn, sớm hơn cả dự kiến nếu cứ theo lịch mà tính.
Một nhóm chiếm cứ khu vực gần cửa sổ đặc biệt náo nhiệt. Như mọi ngày, tôi vẫn nghe thấy những giọng nói ồn ào, gây chú ý của họ.
“Ôi, thèm đồ ngọt quá đi,”
Tobe nói, vuốt vuốt đuôi tóc. Ooka và Yamato vỗ đùi cái đét như thể họ hiểu ý Tobe và chỉ tay vào cậu.
“Chuẩn luôn.”
“Quá đúng.”
Rồi, cả ba trao nhau ánh mắt.
“Mày biết ý tao là gì mà...? Có còn hơn không, nhỉ?”
Tobe lại bắt đầu làm quá lên. Cả ba tên trao nhau những ánh nhìn đắc thắng rồi liếc về phía mấy cô nàng... Ừm, tôi cứ tưởng sắp đến xuân rồi chứ, ai ngờ vẫn lạnh như giữa mùa đông ấy!
Nhưng phản ứng của Miura còn lạnh lùng và tàn nhẫn hơn cái trò hề rẻ tiền của bọn kia nhiều.
“...Hả?”
Sau một tiếng tặc lưỡi nho nhỏ, cô nàng ném cho bộ ba ngốc nghếch kia một ánh mắt thờ ơ khiến chúng im bặt. Yuigahama và Ebina-san gượng gạo nở một nụ cười cứng nhắc.
“À, thì ra là đến cái dịp này rồi à...?”
Hayama lên tiếng, cố gắng giữ thế trung lập giữa hai phe. Ooka và Yamato gật đầu đồng tình.
“Hayato-kun thì sướng rồi, còn bọn này thì xác định là toang.”
“Đúng đấy.”
Ooka trịnh trọng nói, Yamato gật đầu phụ họa. Nghe cái giọng điệu của cậu ta cứ như là chuyện đại sự lắm vậy. Cơ mà, cái sự ghen tị của mấy thằng trai tân hám gái này vô dụng đến mức buồn cười ấy chứ... Tôi nghĩ bụng. Rồi Tobe cười toe toét vỗ vai Hayama.
“Thôi đi, Hayato-kun có bao giờ nhận của ai cái gì đâu.”
“Thật á!? Phí của giời!”
Ooka hét lên khiến Hayama phải cười gượng. Ra là vậy, cậu ta chọn cách đó để tránh rước họa vào thân thôi mà.
Cơ mà, với những cô nàng đang yêu cậu ta say đắm, chắc gì họ đã dễ dàng chấp nhận điều đó. Đầu lĩnh của đám đó, Miura, vẫn im lặng lắng nghe câu chuyện, mặt quay đi tỏ vẻ không quan tâm.
Nhìn cô nàng, Yuigahama “à” một tiếng rồi lên tiếng.
“Nhưng mà, tự dưng nhận đồ từ người mình không quen cũng hơi ghê ghê thật.”
Yuigahama gật đầu tỏ vẻ đồng cảm.
Tiếp lời, Ebina-san giơ tay ra vẻ nghiêm trọng, cắt ngang cuộc trò chuyện.
“Khoan đã. Nếu cậu ta không nhận cái gì, vậy có nghĩa là... cậu ta sẽ bị 'nhận' thay. Vậy người bị 'nhận' là Hikitani-kun á?”
Vừa dứt lời, Miura liền giật giật khuôn mặt. Cái quái gì đang diễn ra với cái vẻ mặt nghiêm túc đó vậy...? Miura rút khăn giấy trong túi ra dí vào Ebina-san.
“Ebina, cậu chảy máu mũi kìa.”
“Ôi, cảm ơn, cảm ơn.”
Ebina-san cố nén tiếng cười khả nghi khi xì mũi, còn Miura thì nở một nụ cười dịu dàng. Vừa ngồi gần lò sưởi, vừa thêm đủ thứ yếu tố khác, ai nấy tụ tập ở đó đều trông ấm áp lạ thường.
Không, không chỉ có họ. Cả lớp học đều đang chìm trong sự ấm áp đó. Cái không khí hớn hở không chỉ giới hạn ở bộ ba ngốc nghếch Tobe và hai tên kia, mà lan ra cả những nhóm khác trong lớp.
Chính thức thì, Lễ Tình Nhân sắp đến rồi.
Nói cách khác, là ngày bạn được nhận sô-cô-la từ mẹ và em gái.
Lễ Tình Nhân là một ngày tràn ngập tình yêu thương, nhưng không phải ai cũng hiểu đúng về nó. Nếu xét đến nguồn gốc của ngày này, thì thực ra đây là một ngày đổ máu. Ban đầu bắt nguồn từ một vị thánh, nhưng nó cũng là ngày xảy ra tranh giành giữa các băng đảng. Với người Chiba thì còn chẳng thèm nghĩ đến sô-cô-la, vì họ sẽ nghĩ đến Bobby4 trước.
Nhưng dù ý kiến của một kẻ như tôi có thế nào đi nữa, cũng không thể thay đổi được cách hiểu chung về ngày này. Thậm chí, nếu tôi mà dám rao giảng rằng đây là một âm mưu của ngành công nghiệp bánh kẹo hiện tại, thì tôi dễ dàng bị coi là dị giáo mất.
Lễ Tình Nhân đã ăn sâu vào văn hóa Nhật Bản rồi. Giáng Sinh cũng tương tự như vậy. Rồi có khi Halloween cũng sẽ được Nhật hóa thôi. Lễ hội mùa hè, múa Bon, hay tảo mộ vào tiết xuân phân, thu phân cũng chẳng khác gì.
Về cơ bản, vấn đề là bạn thích hay ghét chúng. Chẳng ai thắc mắc chúng chính thống hay báng bổ cả. Nếu bạn định phản đối chúng, dù là Giáng Sinh hay Lễ Tình Nhân, thì cứ việc hét lên, “Tôi ghét chúng!”
Vì năm nào Komachi cũng lén lút tặng tôi sô-cô-la, nên tôi cũng không ghét Lễ Tình Nhân lắm. Thật ra, vì tôi yêu Komachi như một người anh trai, nên tôi còn háo hức chờ đợi ngày đó đến ấy chứ.
Năm nay, không biết cô nàng sẽ vòi vĩnh mình món sô-cô-la đắt tiền nào để làm quà đáp lễ đây… Mải mê chìm đắm trong những ý nghĩ vui vẻ về việc vung tiền cho em gái, tôi chợt nhận ra cả lớp đang ồn ào hẳn lên.
“Trời ơi, tớ không kịp mất!”
“Không sao đâu, vẫn còn thời gian mà! Cố lên! Đừng bỏ cuộc!”
Tôi lơ đãng liếc nhìn, thấy một nhóm nữ sinh ngồi rải rác ở các bàn, đâu đó giữa dãy thứ hai hoặc ba từ trên xuống, đang cặm cụi đan khăn quàng cổ hay áo len gì đó. Cứ như thể tôi đang nghe lỏm cuộc trò chuyện giữa một tác giả light novel và biên tập viên của anh ta vậy. Nhìn xem, thường thì cậu sẽ không kịp đâu. Valentine sắp đến rồi mà tiến độ mới chỉ được khoảng mười phần trăm thôi. Thay vì cố gắng hoàn thành đúng hạn, thà cố xin gia hạn còn thực tế và hiệu quả hơn đấy!
Hóa ra, không chỉ mình tôi chứng kiến màn trao đổi đầy thương tâm kia. Miura vừa xoắn xoắn lọn tóc, vừa thở dài.
“...Ừm, đồ handmade có lẽ hơi áp đặt nhỉ? Hiểu sao người ta không nhận rồi.”
Sau khi buông những lời vô hồn đó, một tiếng thở dài khe khẽ vọng đến từ hướng khác.
“Áp đặt... Chắc vậy...”
Yuigahama mân mê búi tóc màu đào của mình bằng những ngón tay thon dài lấp ló sau lớp áo cardigan rộng thùng thình. Rồi cô nở một nụ cười bối rối, nhưng cũng đầy ngại ngùng.
Nhìn nụ cười ấy, bỗng dưng một chuyện cũ chợt ùa về trong tâm trí tôi.
—Đồ handmade, à?
Rốt cuộc cô nàng làm bánh quy cho ai vậy? Vừa nghĩ, tôi vừa liếc nhìn cô, và ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Yuigahama và tôi vội vàng quay mặt đi.
“Quan trọng là tấm lòng, đâu phải là món quà đâu,” giọng Hayama có vẻ hơi miễn cưỡng.
“Chuẩn luôn! À mà, thấy không? Tớ hoàn toàn đồng ý với cậu, hiểu ý tớ không?”
Tobe lập tức quỳ sụp xuống, ra sức thể hiện sự đồng tình. Xéo góc chỗ cậu ta, Ebina-san khoanh tay, lảng tránh ánh mắt.
“Nhưng làm sô-cô-la handmade mà làm dở thì dễ bị lộ lắm. Mà vốn dĩ đồ handmade cũng không tốn kém bao nhiêu, nên hơi khó coi. Chẳng phải mua đồ làm sẵn sẽ dễ hơn sao?”
“Đúng đó, chuẩn luôn!”
Ebina-san vừa dứt lời, Tobe đã thay đổi ý kiến... Trời ạ, ít nhất thì cậu cũng cố gắng thêm chút đi chứ.
Giữa tiếng cười nói rộn ràng của đám con trai con gái, tôi vẫn nghe thấy giọng thờ ơ của Miura, “...Ừm, handmade, à?”
Rồi cô liếc nhìn Yuigahama.
“Yui định làm gì?”
“Hả? Tớ á?”
Đôi mắt to tròn của Yuigahama chớp chớp ngạc nhiên. Chắc hẳn cô nàng bất ngờ trước câu hỏi đột ngột của Miura. Tôi dám chắc như vậy, bởi vì dù ngồi cách xa hai người, mắt tôi giờ đây bỗng dưng chuyển sang trắng đen vì một lý do nào đó. Trắng đen, y như chương trình Black-White Unjash của đài Chiba TV vậy!
“Tớ... ừm, đặc biệt là với tớ, thì, cái đó!”
“Ồ ồ...”
Khi Yuigahama ra sức chống đỡ bằng một câu trả lời mơ hồ, Miura cũng đáp lại bằng một giọng điệu mơ hồ tương tự.
Câu trả lời nghe rất giống kiểu: “Ồ ồ... Cậu là producer của tớ à?” [8]
[8] Shibuya Rin từ Idolm@ster: Cinderella Girls
Đáp lại lời ấy, Yuigahama gật đầu, và vờ như không có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, hai má cô đã ửng lên một màu đỏ rực.
...Không hiểu sao, mặt tôi cũng nóng bừng lên. Thế là tôi vội vàng quay đi, cảm giác như họ đang bàn tán về mình vậy. Sự tự ý thức thái quá khiến tôi xấu hổ đến đổ mồ hôi. Chắc hẳn Miura đã nhìn thấy cảnh tượng ấy trong buổi chạy marathon mấy hôm trước, nên mới có thể đáp lại nhanh như vậy.
Không biết chuyện này sẽ ảnh hưởng đến môi trường xung quanh cô ấy như thế nào. Chỉ nghĩ đến điều này thôi, tôi đã rụt rè liếc nhìn về phía nhóm của Yuigahama.
Tuy nhiên, cảnh tượng diễn ra ở đó vẫn là những điều thường nhật, quen thuộc.
Ooka và Yamato vẫn vui vẻ trêu chọc: “Định tặng cho ai đấy?”. Hayama mỉm cười hiền hòa, cố gắng ngăn cản họ bằng cách riêng của mình. Tobe bứt rứt vò đầu, khẽ quay mặt, ánh mắt thoáng liếc về phía tôi. Như cố che khuất tầm nhìn của cậu ta, Ebina-san bật cười một cách quái dị, đẩy gọng kính lên và âu yếm nép vào Yuigahama một cách đầy quyền lực.
“À, Yui có nhiệm vụ to lớn là phát sô-cô-la cho bọn mình mà, phải không?”
“Ờ, phải. Phát, sô-cô-la! Cho Yumiko! Cho cả Ebina nữa!”
Yuigahama ôm chầm lấy Ebina-san và Miura. Chứng kiến ba cô gái thân mật quấn quýt bên nhau, Tobe kêu lên “Ehhh!” và dán mắt vào bộ ba.
Lặng lẽ quan sát họ từ đầu đến cuối, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Dựa vào những gì đang diễn ra trong lớp học này, có vẻ như tôi có thể yên tâm đón nhận kết thúc của toàn bộ chuyện này. Tức là, những tin đồn xung quanh Hayama Hayato trước và sau buổi chạy marathon, nỗi đau khổ mà Yukinoshita Yukino và Yuigahama Yui phải chịu đựng, cũng như sự bất an của Miura Yumiko.
...Vậy mà, một lần nữa, sự bất an lại trỗi dậy trong tôi vì những hành động của cô ấy ngày hôm đó.
Đó là sự thật, và vì vậy, tôi lại một lần nữa quay mặt đi và rời khỏi chỗ ngồi.
Bầu không khí trong hành lang dẫn đến khu nhà đặc biệt thật lạnh lẽo và khô khốc. Tôi cảm thấy môi mình nứt nẻ và cơ thể cứng đờ.
Hơi nước ngưng tụ trên cửa kính lớp học, nhưng không có ở hành lang, nơi có thể nhìn rõ sân trường. Nơi ấy chỉ toàn cây cối trơ trụi, những luống hoa khô cằn, một khung cảnh mùa đông bụi bặm và u ám, khác xa với những vùng phía bắc Nhật Bản.
Sự thiếu vắng của bất kỳ dấu hiệu mùa đông nào càng khiến nơi này trở nên lạnh lẽo một cách thừa thãi. Cảm nhận sự khác biệt nhiệt độ so với lớp học ấm áp lúc nãy, tôi kéo cao chiếc khăn quàng cổ lên. Vừa đi vừa lẩm bẩm sau lớp khăn về cái lạnh cắt da cắt thịt, tôi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau.
Tôi quay lại và vai tôi khẽ giật. Trước mắt tôi là khuôn mặt buồn rười rượi của Yuigahama.
“Sao cậu lại bỏ đi trước...?”
“Cậu có nói gì về việc cùng nhau đi đâu...”
Tôi đáp lại một cách khó chịu, không hiểu tại sao cô ấy lại có thái độ như vậy.
Yuigahama há hốc miệng và ngại ngùng vuốt nhẹ mái tóc.
“...Ơ, tớ cứ tưởng cậu đợi tớ chứ. Cậu nán lại trong lớp một lúc, nên...”
“Không hẳn vậy...”
Vừa nói, tôi vừa suy nghĩ về lý do mình nán lại. Đúng là Yuigahama đã vài lần mời tôi cùng đến câu lạc bộ. Có lẽ vì vậy mà tôi vô thức chờ đợi, cho rằng cô ấy sẽ đến nói chuyện với tôi.
Nhưng một lý do chính đáng khác chợt lóe lên trong đầu.
“Nói thế nào nhỉ, ờm, tớ chỉ muốn xem Hayama và Miura thế nào thôi.”
“À, phải. Tớ nghĩ giờ họ ổn rồi. May quá.”
Yuigahama khẽ thở ra và yếu ớt gật đầu. Sau đó, cô ấy bước nhanh hơn tôi vài bước trong hành lang vắng vẻ và xoay người lại.
“Thật tuyệt, cậu biết không? Chắc chắn ai cũng đang suy nghĩ về đủ thứ chuyện, nhưng hình như họ đang cố gắng sống hết mình và trân trọng từng khoảnh khắc...”
Cô ấy nhấn mạnh từng từ, nở một nụ cười dịu dàng trên môi.
“Ừ, chắc vậy. Có lẽ bây giờ là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong cuộc đời chúng ta.”
“Ồ, hôm nay cậu tích cực khác thường đấy...”
“Hồi tưởng quá khứ thì chỉ muốn chết vì hối hận, nghĩ đến tương lai lại chìm trong lo âu. Vậy nên, loại trừ tất cả, khoảnh khắc hiện tại mới là niềm hạnh phúc thuần khiết.”
“Rốt cuộc cậu vẫn bi quan như vậy!”
Yuigahama ủ rũ buông thõng vai. Cô bước nhanh hơn, vừa đi vừa cằn nhằn: “Lại bắt đầu cái điệp khúc ấy... Cậu không biết đọc bầu không khí à?”
“Bầu không khí sao...?”
Kiểu bầu không khí nào chứ?
Ví dụ, bầu không khí ngày Valentine chẳng hạn?
Nếu là trường hợp đó thì có lẽ tôi hiểu được. Đôi khi, tôi cũng học theo đám đông, hòa mình vào không khí, và diễn theo. Sau đó, tôi sẽ phủi sạch tất cả bằng một câu “chỉ là thuận theo dòng chảy thôi mà”. Làm vậy khiến người ta muốn có kỳ vọng, muốn được nuông chiều, muốn đánh mất chính mình, và chờ đợi.
Nhưng tôi không nghĩ đó là điều nên làm.
Người ta nên chủ động bước tới thay vì chỉ ngồi chờ đợi. Bất kể câu trả lời hay kết luận đang chờ đợi là gì, hãy làm điều đó mà không gian dối hay hoài nghi, và để dành những hối tiếc cho sau này.
Đó là lý do, tôi hòa mình vào không khí và quyết định hỏi.
“À mà...”
Tôi khó khăn lắm mới thốt ra được những lời đó, giọng khàn đặc, và Yuigahama quay lại. Cái nghiêng đầu và ánh mắt của cô khuyến khích tôi tiếp tục. Nhìn thẳng vào cô khiến tôi có chút chói mắt, nên tôi hơi né tránh.
“...Cậu có rảnh ngày nào không? Tớ muốn cảm ơn cậu chuyện hôm trước...”
“Hôm trước?”
Yuigahama nghiêng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên.
...Thôi đi! Yuigahama-san là đồ ngốc! Đồ ngốc! Tớ sẽ không nói gì thêm đâu!
“Chuyện cậu băng bó vết thương cho tớ, và ừm, cả những chuyện khác nữa.”
Cô khẽ gõ chân xuống sàn, nói “Ra vậy,” như thể đã hiểu ra. Yuigahama có vẻ bối rối, vừa luyên thuyên vừa vung tay loạn xạ, vội vàng lấy điện thoại ra xem. Sau đó, cô đặt tay lên búi tóc và xoa nó thành một mớ rối bời.
“Hả? Ờ...ừm, tớ có...tớ nghĩ vậy,”
Yuigahama nói.
Cô vô tình lảng tránh ánh mắt, và mái tóc màu đào khẽ lay động theo cái nghiêng đầu. Ánh hoàng hôn rọi qua hành lang nhuộm đỏ ửng đôi má và mái tóc cô.
Hành lang trên không nối liền giữa khuôn viên trường và tòa nhà không dài cho lắm. Tiếng bước chân và tiếng nói chuyện vọng lại từ xa. Khoảnh khắc im lặng đối diện với cô không kéo dài lâu.
“...Miễn là cậu rảnh. Tớ lúc nào cũng rảnh.”
Tôi nói một tràng rất nhanh rồi tự chặn mình lại, bước vượt lên trước cô. Tôi nghe thấy tiếng đáp lại có vẻ bối rối từ phía sau, nhưng chẳng mấy chốc, nó chuyển thành tiếng bước chân đuổi theo tôi.
Cảm ơn cô vì ngày hôm đó. Nói cách khác, chỉ là phép lịch sự đơn thuần, nghi thức và nghĩa vụ xã giao. Một lần nữa, đây có lẽ chỉ là một cái cớ khác.
Hăng hái mở cửa, chúng tôi bước vào phòng và được bao bọc bởi một bầu không khí ấm cúng.
Trong lớp có đông người hơn nhiều, nhưng lạ thay, tôi lại thấy ở đây thoải mái hơn. Mặc dù, đó có thể chỉ là tác dụng phụ của ánh nắng mặt trời dễ dàng xuyên qua phòng câu lạc bộ này trong tòa nhà đặc biệt.
Dưới ánh nắng dịu dàng đang chiếu rọi, Yukinoshita Yukino đang ngồi ở vị trí quen thuộc của mình.
Cô ngẩng mặt lên từ cuốn sách bìa mềm trên tay, nhẹ nhàng vén tóc lên, và khẽ mỉm cười.
“Chào.”
“Chào.”
“Chào buổi chiều, Yukinon.”
Yuigahama vẫy tay đáp lại, tôi cũng buông một câu chào xã giao rồi cả hai cùng về chỗ ngồi quen thuộc.
Chẳng ai ra lệnh, chẳng ai ép buộc, cũng chẳng ai phàn nàn về việc tôi ngồi ở đó, tôi tự quyết định rằng, cái khoảng trống vốn dĩ nên có ở đây, sẽ là chỗ của tôi, là nơi tôi thuộc về.
Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy có chút gợn không thoải mái vì sự hiện diện mà tôi chưa quen.
“Senpai chậm chạp quá đi ~”.
“Mà sao em lại ở đây nữa vậy…?”
Nằm dài trên bàn, chân đá đá vẻ bất mãn, không ai khác chính là Hội trưởng Hội học sinh nổi tiếng của trường, Isshiki Iroha. Mọi cử chỉ của cô nàng, từ vẻ mặt cố tình hờn dỗi cho đến cách lảng tránh ánh mắt, đều đầy vẻ ranh mãnh… Mà khoan, thật không thể tin được là cô ta đến đây còn sớm hơn cả Yuigahama và tôi nữa. Định nhanh nhẹn như một cơn gió à? [9]
[9] Kantai Collection Shimakaze; trùng hợp thay, cũng được lồng tiếng bởi cùng một seiyuu, Ayane Sakura
“Tớ hỏi em ấy có việc gì không, em ấy bảo muốn đợi hai cậu đến. Nên là, em ấy ngồi đây từ nãy đến giờ,” Yukinoshita thở dài, nói với giọng điệu pha lẫn chút bực dọc.
Rồi cô nàng cố tình liếc xéo Iroha một cái lạnh lùng. Dù vậy, Yukino vẫn không quên phép lịch sự, chuẩn bị sẵn trà cho khách.
Có quá nhiều cách thể hiện sự hiếu khách mà tôi muốn sưu tầm thành một bộ luôn ấy chứ! [10]
[10] Kantai Collection.
Về phần Isshiki, cô nàng chẳng hề bận tâm đến ánh mắt băng giá của Yukinoshita. quay sang tôi, đưa tay lên che miệng, thì thầm bí mật.
“Lúc em mới đến, Yukinoshita-senpai cười tươi lắm luôn, nhưng ngay sau đó thì xị mặt xuống… Từ nãy đến giờ cứ như vậy đó.”
À, ra vậy… Thì cũng phải thôi, mỗi lần Isshiki xuất hiện là y như rằng chẳng có chuyện gì hay ho cả, ha ha ha. Mà nghiêm túc đấy, sao em lại ở đây vậy? Tôi thầm nghĩ. Rồi một tiếng ho khẽ vang lên.
“...Isshiki-san?”
Ngước nhìn, Yukinoshita đang nở một nụ cười rộng ngoác. Ôi trời, nụ cười đó! Cái nụ cười mà Yukinon chỉ dùng khi cô nàng đang rất đáng sợ!
“Vâng-Vâng! Em xin lỗi, em thật sự có việc ở đây!”
Isshiki chạy trốn ra sau lưng tôi và đẩy tôi về phía trước, cứ như đó là phản xạ có điều kiện khi khiếp sợ nụ cười kia vậy. Này, thôi đi, nụ cười đó cũng dọa chết khiếp tôi đấy, biết không hả.
“B-Bình tĩnh nào. Iroha-chan, em đến đây vì chuyện của Hội học sinh à?”
Yuigahama hòa giải và vẫy tay gọi cô nàng quay lại.
Với khuôn mặt tỉnh bơ, cô ấy nói “Yui-senpai tốt bụng quá đi!” rồi trở về vị trí ban đầu.
Tôi ném cho cô nàng một cái nhìn dò hỏi xem cô ấy cần gì, Iroha liền xua tay.
“Thì là, em cảm thấy mình có nhiều thời gian rảnh hơn em nghĩ hay sao ấy?”
“Hả?”
Lại bắt đầu những lời vô nghĩa nữa rồi… Tôi thờ ơ nhìn cô ấy, nhưng Isshiki dường như không nhận ra. Cô ấy đặt ngón trỏ lên cằm và nghiêng đầu một cách đáng yêu.
“Thời gian này không có sự kiện gì của trường cả, mà Phó Hội trưởng thì lo hết mấy việc lặt vặt cho em rồi. Em chỉ còn mỗi việc đóng dấu vào báo cáo cuối năm thôi.”
Ra vậy. Tôi không rành lắm về công việc của Hội học sinh, nhưng ngạc nhiên thật, thì ra họ cũng làm những việc như vậy à? Học sinh năm ba thì đang bận tối mắt tối mũi với kỳ thi, còn ban giám hiệu thì bận rộn với kỳ thi tuyển sinh. Ai mà chẳng rảnh rang trong thời gian này chứ.
“Đó là lý do, khi không có gì làm, em cho Hội học sinh nghỉ ngơi.”
Ôi chao, một quản lý đến từ một công ty “trắng” cơ đấy… Trùng hợp thay, cái câu lạc bộ quái quỷ ép bọn tôi tụ tập trong phòng này dù chẳng có việc gì làm, đích thị là một công ty “đen” rồi! [11]
[11] Công ty bóc lột nhân viên
Và nhắc đến vị quản lý công ty “đen” của chúng ta, cô nàng gật gù, tay chống cằm vẻ suy tư.
“Không phải em cũng phải tham gia câu lạc bộ à?”
Yukinoshita hỏi, nghiêng đầu nhìn.
Má của Isshiki ửng hồng, như thể đang xấu hổ, cô nàng e thẹn quay mặt đi.
“… Dạo này ở Câu lạc bộ Bóng đá lạnh lắm ạ.”
Đáng xấu hổ chứ chẳng phải xấu hổ gì!
Yukinoshita xoa thái dương, cố gắng kìm nén cơn đau đầu, trong khi Yuigahama gượng gạo cười.
“A... Ahaha... Vậy, em cần gì vậy?”
Yuigahama hỏi.
Isshiki hắng giọng, xoay người về phía tôi.
“Vậy senpai, em không quan tâm lắm đâu, nhưng anh có thích đồ ngọt không ạ?”
“Nếu em đang nói về Hayama, anh chắc chắn cậu ta sẽ vui vẻ ăn bất cứ thứ gì em đưa.”
Tôi quá hiểu cái kiểu hành xử của Isshiki rồi. Tôi chủ động trả lời, khiến cô nàng phồng má ra vẻ chán chường. Nghe thấy vậy, Yuigahama dường như nhớ ra điều gì đó.
“À, nhưng hình như Hayato-kun không nhận sô-cô-la của ai đâu.”
“Ehhh, tại sao ạ?”
“...Ai... Ai mà biết được?”
Yuigahama nghiêng đầu bối rối.
Lúc này, Yukinoshita khẽ thở dài.
“Rõ ràng là vì những tranh cãi sẽ nảy sinh. Hồi tiểu học, ngày hôm sau cả lớp học cứ như có tia lửa điện bắn tung tóe khắp nơi ấy...”
“...Ồ.”
“...À à, em cũng có thể mường tượng ra được.”
Isshiki và Yuigahama gật đầu. Ừ, ừ, tôi cũng hoàn toàn thấy được cảnh tượng đó.
Tôi dễ dàng hình dung ra một cuộc náo loạn khủng khiếp trong lớp học vào ngày hôm sau, nơi các cô gái sẽ tổ chức một “Phiên Tòa Phù Thủy Chỉ Dành Cho Phụ Nữ Siêu Hấp Dẫn ☆! Đừng Quên Cả Những Sự Phản Bội, Nhé!” [12] Các cuộc trò chuyện giữa các cô gái chủ yếu là về việc sỉ nhục những cô gái khác (tự tìm hiểu).
[12] Nhại lại "Giải đấu bơi lội chỉ dành cho các cô gái thần tượng"
Thật đáng sợ, tôi nghĩ. Isshiki, người đã sống cuộc đời mình hứng chịu sự oán hận từ thế giới ngầm... à nhầm, từ xã hội của các cô gái, khẽ thở dài.
“Thôi được rồi, em đành phải nhờ đến anh vậy, senpai. Vậy, anh có thích đồ ngọt không ạ?”
“Cách em hỏi kỳ lạ thật đấy...”
Em mong đợi tôi trả lời thật lòng thế nào khi đó vẫn là câu hỏi lúc nãy? Cái cảm giác bị đối xử như một món đồ thay thế và sự thờ ơ của cô nàng thật là... trên cả tuyệt vời.
Trong khi những suy nghĩ đó chạy qua đầu tôi, một chiếc ghế khẽ rung. Tôi nhìn sang và thấy Yuigahama đang nhoài người về phía trước.
“Hikki thích đồ ngọt lắm đó!”
“Đúng vậy.”
Mặt khác, Yukinoshita nở một nụ cười đầy áp bức, kèm theo một tiếng cười khẩy đầy vẻ bề trên vì một lý do nào đó. Bị áp lực bởi hành vi của họ, Isshiki lúng búng.
“Hai người trả lời thay anh ấy kỳ cục thật đấy, nhưng... vậy thì tốt quá!”
“Đúng rồi... Khoan đã, tốt cái gì cơ?”
“Em đang phân vân nên làm sô-cô-la ngọt đến mức nào ấy mà. Mỗi người có một sở thích khác nhau, đúng không ạ?”
Isshiki tiếp tục, lờ đi câu hỏi của tôi.
Yukinoshita nghiêng đầu.
“Ngọt đến mức nào... Isshiki-san, em định tự mình làm chúng à?”
“Thật bất ngờ...”
Tôi buột miệng thốt lên.
Ngay lập tức, Isshiki bĩu môi, vẻ hờn dỗi.
“Sao lại bất ngờ? Em làm đồ ngọt khéo lắm đó nha.”
“Ghê vậy! Tớ cũng muốn học làm, nhưng mà tớ dở tệ khoản này...”
Isshiki ưỡn bộ ngực nhỏ nhắn lên đầy tự hào, trái ngược hẳn với Yuigahama đang rụt vai, khép nép. Khoan đã, ngực ưỡn ra thì có vẻ... nhỏ hơn bình thường thì phải? Góc nhìn có vấn đề hay sao ấy nhỉ? Dù gì thì, tôi sẽ kiến nghị chỉnh sửa lại chi tiết này trong bản Blu-Ray!
Mà thôi, xét trường hợp của Yuigahama, trình độ của cô nàng còn chưa tới mức “dở tệ” nữa kia, nhưng kệ đi. Vấn đề nhỏ nhặt so với vòng một của cô ấy.
“Yui-senpai, nấu ăn là phải thành tâm. Khi mình tự tay làm, quan trọng nhất là tấm lòng và sự sẻ chia. Muốn giỏi lên nhanh chóng thì phải nghĩ đến người mình nấu cho.”
Isshiki nhẹ nhàng vỗ vai Yuigahama đang ủ rũ để an ủi, rồi cô nàng giơ một ngón tay lên. Với nụ cười hiền hòa, em ấy khuyến khích:
“Suy cho cùng, đối tượng của chúng ta là đám con trai chả biết gì về đồ ngọt handmade. Vậy nên, sô-cô-la tự làm dễ như ăn kẹo ấy mà. Làm nhiều cũng không tốn bao nhiêu, tha hồ sáng tạo, thêm thắt theo ý mình. Đám con trai sẽ đổ rầm rầm cho mà xem.”
“Tấm lòng của em bay xa khỏi tầm với rồi... Đến cả sự tử tế cũng chỉ vì cái ví tiền của em mà thôi.”
“Đáng lo hơn là cách nghĩ đó lại chẳng sai chút nào...”
“Nghe chẳng vui vẻ gì cả...”
Trước những lời phản hồi đó, Isshiki cũng phải lùi lại một bước. Rồi em ấy vội vàng đổi chủ đề, như thể muốn gạt phăng chuyện vừa rồi đi.
“Thật ra em chỉ đùa thôi mà. Senpai hay nói thế đó... Mà nói vậy thôi, cho em xin ít gợi ý làm sô-cô-la nghĩa vụ đi. Senpai thích loại đồ ngọt nào?”
“Loại nào à...? Chắc là cái này.”
Thứ tôi lấy ra, dĩ nhiên, là MAX COFFEE. Tại sao ư? Vì nó đặc biệt với tôi.
Vừa đặt lon cà phê lên bàn, cả ba người đều dồn ánh mắt về phía tôi.
Ờm, sao ai cũng nhìn tôi với vẻ nghi ngờ vậy...? Ở Chiba này, ai lại buồn được khi được tặng thứ này cơ chứ. Ít nhất thì tôi muốn nói vậy, nhưng mặt ai cũng đầy vẻ hoài nghi...
Yuigahama nhìn chằm chằm vào lon cà phê rồi thì thầm.
“...Cá là đến tớ cũng làm được.”
“Làm được cái khỉ gì. Đừng có giỡn mặt và coi thường MAX COFFEE. Nếu cậu nghĩ chỉ cần đổ sữa đặc với đường vào cà phê là xong thì nhầm to rồi đấy. Thật đấy, đừng có phí công.”
“Anh ấy nổi giận thật kìa!?”
Đương nhiên rồi. Nó khác hoàn toàn so với việc chỉ cho sữa đặc vào cà phê. Thậm chí, cho cà phê vào sữa đặc còn thuyết phục hơn đấy. Cái vị ngọt dính răng đó không thể đạt được bằng cách thông thường đâu. Không phải thứ mà dân nghiệp dư nên nhúng tay vào.
Isshiki đặt ngón tay lên môi suy nghĩ rồi lên tiếng.
“Thật ra, làm vậy sẽ vượt quá ngân sách của em mất.”
“Chị không biết em định làm bao nhiêu, nhưng nếu em chỉ giới hạn dưới 130 yên một món thì ngân sách của em hơi bị eo hẹp đấy...”
Yukinoshita xoa thái dương, ra vẻ không tin nổi. Nhưng đó không phải là vấn đề.
“Không sao. MAX COFFEE rẻ hơn nếu chọn đúng cửa hàng và mua số lượng lớn.”
“Trời ạ, Hikki, cậu cuồng nó tới mức nào vậy...?”
“Thì tại không có nhiều cơ hội uống đồ ngọt mà. Toàn phải uống đồ đắng ngắt thôi.”
Tôi hậm hực nói.
Rồi, Yukinoshita vén nhẹ lọn tóc mai, để lộ nụ cười kiên định: “Vị đắng không phải để nếm, mà để trải nghiệm.”
“Ừ ừ, biết rồi. Nhưng nỗi khổ tôi vẫn phải chịu thế thôi. Thế nên, tôi chỉ muốn sống quãng đời còn lại bằng nước ép ngọt ngào mà thôi.”
“Nghe như cậu đang nếm trải không phải vị đắng, mà chính là cuộc đời vậy...”
Yukinoshita thở dài, một tiếng thở đầy suy tư.
Không, không, đúng như cậu nói đấy. Tôi đang nếm trải mọi thứ đắng chát, kể cả cuộc đời. Vậy nên, theo lý thuyết vừa rồi, cuộc đời đồng nghĩa với vị đắng, vậy cuộc đời là đau khổ! Tôi nghĩ vẩn vơ trong đầu những ý tưởng vô nghĩa.
Isshiki nhếch mép: “À vâng. Em không quan tâm lắm.”
Thật phũ phàng. Isshiki uống cạn ly trà, đặt cốc giấy xuống, rồi quay sang nhìn tôi.
“Em muốn nghe ý kiến của senpai về những nguyên tắc cơ bản của sô-cô-la nghĩa vụ ạ.”
“Sô-cô-la nghĩa vụ à...?”
Tôi lục lọi trong ký ức. Tiếc là, tôi chưa từng có kinh nghiệm nhận loại sô-cô-la đó, nên chẳng có gì để nói cả.
Như thể những suy nghĩ đó hiện rõ trên mặt tôi, Isshiki cười khẩy một cách khó chịu.
“Ối dào, senpai đúng là kiểu người không được ai tặng rồi. Nhưng chẳng phải các chàng trai thường cạnh tranh xem ai được nhiều sô-cô-la nhất sao? Nếu không được ai tặng thì chẳng phải lòng tự trọng của con trai sẽ bị tổn thương sao ạ?”
“Ờ, đâu phải anh cần... Valentine là một môn thể thao từ bao giờ vậy?”
Chẳng có gì đơn giản và rõ ràng hơn việc xác định người chiến thắng bằng số lượng, nhưng luật lệ thì cứ loạn cào cào.
Đặc biệt là những cái bẫy việt vị liên tiếp mang tên sô-cô-la nghĩa vụ! Rõ ràng là thẻ đỏ trong cái mô phỏng này. Mà, bẫy việt vị là cái gì ấy nhỉ? Tôi đây, đến luật bóng đá cũng chẳng biết một mống.
Tôi lảm nhảm hết điều này đến điều khác. Isshiki dường như cho rằng những lời lảm nhảm của tôi chỉ là ngụy biện nên chẳng thèm nghe. Rồi em ấy thở dài ngao ngán, nhìn tôi bằng ánh mắt ấm áp lạ kỳ: “Em chịu thua senpai rồi. Vậy thì...”
“Em không cần phải lo lắng cho cậu ta đâu.”
Yukinoshita ngắt lời Isshiki. Cô nhẹ nhàng vén tóc, nở một nụ cười điềm tĩnh, đối lập hoàn toàn với vẻ há hốc mồm của Isshiki.
“Hả...? Đừng nói là, Yukinoshita-senpai, chị định...”
Yukinoshita không để em ấy nói hết câu, khẽ bật cười.
“Bởi vì Hikigaya-kun không có bạn bè để cạnh tranh.”
“Ồ, nghe hợp lý đấy ạ.”
Tôi vô thức gật đầu đồng tình với Isshiki, và cả hai chúng tôi trông như một đôi gà mái trong chuồng vậy. Ừ ừ, đúng là hợp lý thật. Ngay khi tôi cảm thấy mình đã bị thuyết phục, Yuigahama ngồi bên cạnh phồng má.
“Tớ không nghĩ cậu cần lo đâu... Với lại, Hikki sẽ được tặng sô-cô-la mà... đúng không?”
Cô ấy nói và liếc nhìn tôi đầy dè dặt.
Tôi mỉm cười gật đầu đáp lại.
“Hả...? Ý cậu là...”
Isshiki đảo mắt nhìn qua lại giữa Yuigahama và tôi. Khi đôi mắt run rẩy vì bối rối của em ấy chạm phải ánh mắt tôi, tôi theo bản năng bật ra một tiếng cười đầy tự hào.
“Hừm, cậu nói đúng đấy... Dù sao thì tôi còn có Komachi mà!”
Và đó chính là lý do tôi sẽ được tặng sô cô la! Thật hạnh phúc khi có một cô em gái! Chỉ cần có em gái là đủ!
Tuy nhiên, Isshiki nghiêng đầu, chớp mắt bối rối.
“Hả? Komachi...? Ai thế? Có phải cơm không?”
“Không phải.”
Gì chứ, chẳng lẽ món chủ đạo ở nhà Isshiki là cơm Akitakomachi à? Ít ra thì cho tôi xin cơm từ JA-Ugo [13] hay loại cơm hợp tác của họ cũng được. Mà thôi đi, JA-Chiba làm ơn cố gắng lên đi.
[13] JA là một hiệp hội nông nghiệp bán gạo bằng cách sử dụng các nhân vật anime/manga để tiếp thị sản phẩm của họ.
“À, Komachi-chan là em gái của Hikki đó.”
Yuigahama giải thích. Isshiki mặt lạnh tanh, buông một giọng hờ hững.
“Senpai có em gái á?”
Tôi có. Em ấy là em gái đẳng cấp thế giới đấy. Thậm chí có thể nói là em gái của cả thế giới ấy chứ.
Tôi đắc thắng đáp lại, Isshiki nhìn tôi đầy nghi ngờ. Cô ấy trừng mắt, nheo mắt hết cỡ, rồi lại nghiêng đầu.
“...Siscon hả?”
“Đồ ngốc, tất nhiên là không rồi,” tôi nói, nhưng phản ứng từ những người xung quanh lại lạnh nhạt.
“...Ừm, tớ không chắc là có thể phủ nhận điều đó đâu,”
Yuigahama nói. Yukinoshita thì cúi gằm mặt, vẻ mặt suy tư. Ôi trời, giúp tôi một tay đi chứ.
Irohasu gật đầu đầy vẻ tán thành với những lời đó. Rồi em ấy dựng ngón trỏ lên, đưa lên cằm, và nghiêng đầu với một nụ cười rạng rỡ.
“Senpai, anh thực sự thích các em gái nhỏ tuổi nhỉ.”
“Không, không hẳn.”
Lớn hơn, nhỏ hơn, không quan trọng. Tôi thuộc kiểu người thấy hầu hết mọi người đều khó hòa hợp.
Tôi gạt phắt đi, Isshiki tặc lưỡi.
“Vậy thì...”
Isshiki hắng giọng, liếc nhìn tôi một cái rồi vội vàng quay đi.
Em ấy nắm chặt một tay vào vạt áo đồng phục, tay kia run rẩy yếu ớt chỉnh lại váy. Đôi mắt cô ướt át, hơi thở nóng rực.
Rồi em ấy nói đứt quãng.
“Anh có ghét... các em gái nhỏ tuổi không?”
Tôi... không! Chắc chắn là không! Nếu phải hỏi, tôi hoàn toàn yêu thích họ ấy chứ!
Với vẻ mặt tự tin, Yuigahama thở dài nhẹ nhõm rồi nhìn Isshiki.
“Cậu biết không, cái cách em hỏi mới là vấn đề đấy...”
“...Ừm, tớ đoán vậy.”
Ừ, tôi đồng ý với điều đó. Mặc dù, tôi cuối cùng cũng bắt đầu quen với nó rồi. Isshiki không thấy vui vẻ gì và nhìn tôi bằng ánh mắt oán hận.
Thái độ đó khiến tôi phải nở một nụ cười gượng gạo.
Isshiki, hành vi và lời nói của em ấy rất quyến rũ, nhưng có một vài lý do tại sao những hành động của em ấy không ảnh hưởng đến tôi nhiều lắm ở hiện tại. Nếu là tôi của ngày xưa, tôi chắc chắn sẽ mất trí ngay lập tức. Tuy nhiên, có một lý do lớn nhất trong số đó, và đơn giản lắm.
“Chỉ cần có em gái thôi, tôi thích tất cả, dù lớn hơn hay nhỏ hơn.”
“Nghe như một căn bệnh còn tệ hơn cả siscon hay thích gái trẻ ấy!”
Tiếng kêu bi thảm của Yuigahama vang vọng trong phòng, Isshiki gật đầu đồng tình với vẻ ghê tởm. Giờ thì mấy người làm tôi tưởng tượng ra Komachi lớn hơn một chút sẽ như thế nào rồi đấy. Tôi nhìn quanh phòng, hy vọng có ai đó đồng ý với mình, còn Yukinoshita thì nghiêng đầu với vẻ mặt phức tạp và khoanh tay.
“Vấn đề là ai mới đủ tiêu chuẩn là 'nhỏ tuổi'. Năm học? Ngày sinh? Có được coi là nhỏ tuổi nếu ngày sinh chỉ muộn hơn một chút...? Định nghĩa là gì mới được chứ... khá mơ hồ. Tớ nghĩ chúng ta nên làm rõ chuyện đó trước, cậu thấy sao?”
Yukinoshita thao thao bất tuyệt.
Yuigahama vỗ tay reo lên.
“Ôi, nhưng mà, Hikki có vẻ hợp với mấy chị lớn tuổi hơn ấy, chắc chắn luôn…! Tớ nghĩ là vậy đó.”
Cô nàng nắm chặt tay, dồn hết sức lực vào đó. Nhưng tôi thì chắc chắn không có sở thích đó đâu nhé.
“…Chuyện đó không thực sự áp dụng được ở đây. Nếu chỉ là hơn nhau một tuổi thì đâu có gì to tát.”
Ý tôi là chủ yếu về mặt thu nhập ấy! Quan trọng là họ có thể chăm sóc cho tôi. Và xét về mặt đó thì Komachi là hoàn hảo. Em ấy có tố chất trở thành một nhà tạo giống hàng đầu đấy.
Isshiki rên rỉ.
“Ehh, senpai chắc chứ? Hayama-senpai cũng nghĩ vậy sao?”
“Không biết.”
“Nhưng senpai đã nói là nhỏ tuổi hơn thì có lợi thế mà, đúng không?”
“Ừ, anh đoán là mình có nói vậy…… Nếu tính ra thì, em sinh vào tháng Tư nên chỉ kém anh chưa đầy một năm thôi. Nên anh cũng không thấy em trẻ hơn là bao.”
Chỉ khi lùi lại vài bước tôi mới cảm nhận được khoảng cách giữa chúng tôi. Còn nếu nói về khoảng cách tuổi tác với Komachi hay Haruno-san thì rõ ràng quá rồi. Hiratsuka-sensei thì… à ừ. Isshiki chỉ kém tôi khoảng tám tháng và kém Yukinoshita ba tháng. Tôi nghĩ vậy. Isshiki có vẻ không hiểu ý, chớp mắt nhìn tôi ngạc nhiên.
“Gì vậy…?”
“À, không… Anh chỉ hơi ngạc nhiên thôi.”
Khi nói chuyện với Isshiki, cô nàng bồn chồn nghịch lọn tóc mái và cố gắng lảng tránh. Mặt khác, Yuigahama bên cạnh tò mò đẩy ghế ra xa.
“Sao cậu biết ngày sinh của người ta hay vậy!? Ghê quá! Cậu đáng sợ thật đó, Hikki… Không, tớ nói thật đó…”
“…Cậu có vẻ biết nhiều nhỉ.”
Yukinoshita mỉm cười cứng nhắc. Mặc dù nụ cười đó giống với nụ cười của Nikkari Aoe [14] hơn là một nụ cười thân thiện, nên có một cảm giác áp lực vô hình toát ra từ nó.
[14] Touken Ranbu – Tên của Nikkari Aoe nghe tương tự như "mỉm cười" trong tiếng Nhật.
“Không, Isshiki đã nhắc đến chuyện đó hôm nọ với lời biện hộ hơi gian xảo của mình…”
“Senpai bảo là vô ích á!? Đ-Đâu có! Thật ra, người gian xảo không phải là em, mà là senpai đó!”
Isshiki bật dậy khỏi ghế và chỉ tay vào tôi. Thật ra, người gian xảo không phải anh, mà là em đó, Isshiki…
“Anh có trí nhớ siêu phàm, là tại vậy đó… Dù sao thì, nếu xong việc rồi thì về Hội học sinh hoặc Câu lạc bộ Bóng đá đi,” tôi nói.
Isshiki bĩu môi giận dỗi trong khi miễn cưỡng rời khỏi phòng. Trời đất ơi, cô nàng lại giở cái trò đó nữa rồi. Ừ, ừ, em gian xảo, quá gian xảo đi.
Yukinoshita, Yuigahama và tôi cười gượng gạo khi nhìn cô nàng rời đi. Sau đó, cánh cửa Câu lạc bộ Tình nguyện, ngay phía trước nơi cô nàng đang hướng tới, vang lên tiếng gõ cửa.


0 Bình luận