Tập 04 (t)
Chương t4: Người Có Yêu Cầu Thật Sự Thì Đến Muộn
0 Bình luận - Độ dài: 3,678 từ - Cập nhật:
Sau khi kiểm tra cuộc sống và hành vi của một Hayato Hayama nào đó, tôi nhận thấy một điều. Nói chung, những lo lắng của Iroha Isshiki hóa ra là đúng. Em ấy nói rằng những tin đồn có thể thay đổi môi trường xung quanh Hayama, và chúng đã thay đổi thật. Mọi người liên tục lảm nhảm về những tin đồn đó trong mọi lớp học và ngoài hành lang, không ngừng nghỉ. Hayama và Yukinoshita quá nổi bật, thực sự là như vậy. Cả hai có thể tự hào về điều đó. Tôi cũng nhận thấy rằng ngay cả trong giờ giải lao, các bạn cùng lớp vẫn liên tục liếc nhìn Hayama và Miura, thậm chí cả Yuigahama. Ngay lúc này, tôi đang nghe cuộc trò chuyện của mấy bạn nữ ngồi sau lưng.
“Không biết bao nhiêu phần trăm là sự thật nhỉ?”
“Tớ cũng vậy. Có lẽ họ đang hẹn hò thật.”
“Tớ đã hỏi một bạn nữ từ lớp E và bạn ấy bảo không đời nào.”
“Ừ, ai lại đi làm phiền họ về chuyện đó chứ. Đúng là một cô bạn tốt bụng.”
Họ không nói gì cụ thể, không đề cập đến Hayama hay bất kỳ ai mà cậu ấy được cho là đang hẹn hò, nhưng tôi vẫn hiểu rõ. Những tin đồn này không có cơ sở, chứ đừng nói đến gốc rễ hay thân cây. Nhưng chúng lại sinh ra trái ngọt theo cách riêng của mình.
Đó là lý do tại sao những tin đồn đó lại thú vị để bàn tán đến vậy. Những cô gái mười bảy tuổi thích tám chuyện, thậm chí là yêu thích nó, và nói về những người nổi tiếng là điều tuyệt vời nhất trong số đó. Những cô gái mà tôi thậm chí còn không biết tên tiếp tục cuộc trò chuyện của họ.
“Hả. Không ngờ Yukinoshita lại đổ vì trai đẹp.”
“Chuẩn luôn. Ý tớ là, họ thậm chí còn không biết nhau, vậy nên họ chỉ quan tâm đến vẻ ngoài thôi, đúng không?”
“Nhưng vậy Hayama-kun cũng chỉ quan tâm đến gái xinh thôi à?”
“Đúng rồi đó?”
Mấy cô gái cười khúc khích. Mặc dù họ nói rất nhỏ, để Hayama và bạn bè không nghe thấy.
Mọi lời đều khiến tôi bực mình. Ghét thật sự.
Giống như một loại âm thanh khó chịu nào đó, tựa như tiếng côn trùng vo ve hoặc tiếng tích tắc của đồng hồ trong đêm khuya. Bạn không thể không tặc lưỡi khó chịu. Ngay cả tôi, một người hoàn toàn không liên quan, cũng thấy khó chịu. Những người bị đồn đại chắc cũng vậy. Tất cả những điều vớ vẩn mà mọi người nói với nhau, như thể đó là một trò đùa tồi tệ, tất cả chỉ là những phỏng đoán, giả định và ảo tưởng trộn lẫn với sự ghen tị. Rất ít người trong số họ có ý đồ xấu. Nếu bạn cố gắng vạch trần những tin đồn đó một cách nghiêm túc, họ sẽ chỉ bảo bạn đừng quá coi trọng mọi chuyện.
Tôi biết tất cả những điều này không phải vì tôi chỉ đơn giản là tưởng tượng ra chúng. Tôi nhận ra điều này vì tôi biết những cô gái ấy.
Trong suốt thời gian qua, Hayato Hayama và Yukino Yukinoshita tồn tại trong một thế giới nơi họ phải gánh chịu vô số ánh nhìn và kỳ vọng từ những người xung quanh, kèm theo đó là những mầm mống ghen tị và thất vọng không thể tránh khỏi. Trường học - nơi được thiết lập để nuôi dưỡng thế hệ trẻ - thực chất lại trở thành một nhà tù vô hình. Những người nổi tiếng bị đẩy vào ánh đèn sân khấu, trong khi những người khác tự ý quan sát họ từ xa, với động cơ tò mò và thiện chí giả tạo. Và đôi khi, chính đám đông này sẽ trở thành những vị quan tòa khắc nghiệt.
Tình cảnh này không khác gì một cuộc thí nghiệm nhà tù Stanford kéo dài vô tận. Không một ai yêu cầu những người ngoài cuộc can thiệp, nhưng họ vẫn làm thế với danh nghĩa "trách nhiệm". Và giữa đám đông hỗn độn ấy, suốt bao thời gian qua, là Yui Yuigahama - người chứng kiến tất cả.
Những nhân viên an ninh vô danh phía sau lưng tôi vẫn đang nói chuyện. Nhưng rồi một âm thanh mới vang lên, âm thanh của thứ gì đó cứng rắn đập vào bàn. Tiếng nói im bặt. Tôi nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh.
Đó là Miura: cô ấy khoanh chân và gõ móng tay lên bàn. Mặt cô ấy hướng về Yuigahama, nhưng mắt lại nhìn tôi. Vẻ ngoài của cô ấy chỉ áp đảo nếu bạn nhìn vào mặt cô ấy, nhưng cái nhìn đáng sợ của cô ấy sẽ khiến tôi sợ hãi ngay cả khi nhìn từ mặt bên.
Đáng sợ. Gấp ba lần bình thường. Dù không nhắm thẳng vào tôi, tôi vẫn không kìm được mà quay đi. Hayama, người đang ngồi đối diện cô ấy, cười gượng. Cả hai có lẽ không nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy cô gái, nhưng bầu không khí trong lớp đã nói lên tất cả. Con người ta vẫn luôn có thể cảm nhận được ý định và sự quan tâm của người khác mà không cần nghe lấy một lời.
Miura vừa dùng chính ngôn ngữ không lời ấy để truyền đạt sự bất mãn sâu sắc của mình. Nhóm con gái dường như không thể chịu đựng được bầu không khí ngột ngạt, nên vội vã đứng dậy và lướt qua tôi trên đường ra cửa. Hẳn là "ủy ban tin đồn" sắp chuyển địa điểm họp sang nhà vệ sinh rồi.
“Chết tiệt, hú hồn! Cậu ấy có nghe thấy gì không nhỉ?”
“Biết đâu. Không biết cậu ấy đang nghĩ gì về chuyện này? Dù sao thì cậu ấy cũng là bạn của Yuigahama-san mà.”
“Ừ, tớ không muốn mọi chuyện biến thành chiến trường đâu.”
“Nói câu đó mà cậu vẫn cười được. Thật đáng nể.”
Tôi nằm dài trên bàn, vờ như không nghe thấy họ nói chuyện. Nếu không, chắc tôi lại nhìn chằm chằm vào đám bạn của Miura mất.
Những gợn sóng trên mặt hồ rồi cũng sẽ tan thôi. Nhưng, ai biết được, còn có cả hiệu ứng cánh bướm nữa mà. Thế nên tôi đành cố chịu đựng giờ giải lao này, lắng nghe tiếng gió lạnh va vào cửa sổ.
t4-2
Gió vẫn mạnh ngay cả khi tan học. Thứ gió hung hãn thổi về từ đồng bằng Kanto. Khối không khí ẩm ướt từ biển bị dãy núi khởi nguồn từ vùng Ou chặn lại, nên tất cả những gì chúng tôi nhận được chỉ là cơn gió khô khốc này.
Và cơn gió lạnh lẽo ấy đang gõ cửa kính phòng học ở phía hành lang. Nhưng bên trong... bên trong lại ấm áp và ẩm ướt. Và nguồn gốc chính của sự ấm áp này là hơi nước bốc lên từ vòi ấm trà.
“Lại đến đây làm gì nữa vậy?”
Tôi hỏi Isshiki, cô gái đang ôm chiếc cốc giấy bằng cả hai tay. Nghe tôi hỏi, em ấy đặt nó lên bàn. Rồi Isshiki chỉnh cổ áo, vuốt phẳng váy và chải lại mái tóc mái.
“Hôm nay em có chuyện muốn nói với anh,” cô gái nói với giọng nghiêm túc.
Nhưng vì động tác “chỉnh trang” của em ấy, tôi lại thấy xương quai xanh lấp ló, việc vuốt váy thu hút sự chú ý không cần thiết, và mái tóc mái mới chải càng làm nổi bật vẻ ngây thơ trong đôi mắt. Vậy nên, tôi chẳng thấy em ấy nghiêm túc chút nào. Cô đã đánh lạc hướng tôi trong giây lát, nhưng tinh thần tôi vẫn còn mạnh mẽ, nên tôi quay mặt đi khỏi Isshiki với một cảm giác khó chịu trong lòng.
“Anh sẽ không giúp hội học sinh nữa.”
“Thế sao...”
Isshiki nói, có vẻ hơi bực bội. Có phải tôi nghe nhầm không, hay ai đó vừa tặc lưỡi vậy? Chắc tôi tưởng tượng thôi, đúng không, Irohasu? Đột nhiên, Yukinoshita, người đang quan sát cuộc trò chuyện của chúng tôi, khẽ ho một tiếng.
“Em không có ý định bắt tụi chị làm việc cho hội học sinh trên đường đến đây đấy chứ?”
Cô hỏi, mỉm cười. Nhưng tôi cảm thấy áp lực vô hình trong nụ cười đó. Lời nói của cô ấy đơn giản vậy thôi, nhưng tôi lại thấy gai sống lưng. Isshiki lập tức chữa cháy.
“Đương nhiên là em đùa thôi! Em đang làm việc rất nghiêm túc mà!”
“Vậy em muốn gì?”
Yukinoshita hỏi và thở dài nhìn thái độ của Isshiki. Cô bé đặt ngón tay lên cằm và bắt đầu nói, như thể đang nghĩ thành tiếng.
“Gần đây các bạn nữ bắt đầu “tấn công” Hayama-senpai nhiều hơn.”
“Em nói “tấn công” là có ý gì?”
“Thì, cơ bản là tỏ tình với anh ấy. Hoặc có thể chỉ là khoe khoang hay thăm dò gì đó,” Isshiki trả lời Yuigahama bằng giọng trung lập.
Tôi nhớ lại những gì mình đã thấy ngày hôm qua. Nhưng tất nhiên, tôi không thể nói điều đó với Yukinoshita và Yuigahama được, vì suy nghĩ của họ đang ở một nơi rất xa so với thực tại.
“Thăm dò là sao?”
Yukinoshita hỏi.
“Và khoe khoang bằng cách nào cơ chứ?..”
Yuigahama thêm vào. Cả hai đều nhìn Isshiki với vẻ nghi ngờ. Sau khi ho khan và chỉnh lại tư thế, Isshiki xoay người về phía tôi cùng với chiếc ghế. Thở ra một hơi ngắn nhưng nóng hổi, cô nhìn tôi, đôi mắt lấp lánh.
“Senpai... anh... có bạn gái chưa ạ?”
Em ấy hỏi với giọng run rẩy và đôi má ửng hồng. Bàn tay trắng nõn bất ngờ của Isshiki, lộ ra dưới ống tay áo không cài cúc, đang nắm chặt dải ruy băng cổ áo. Nhờ những nếp gấp trên vải, tôi có thể thấy sự chuyển động bên dưới áo sơ mi. Đôi mắt ướt át của em ấy đang rung rinh nhẹ nhàng. Vì cảnh tượng bất ngờ này, tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn; tôi nuốt một ngụm khí để trấn tĩnh.
“Ch-chưa có...”
Tôi vụng về thốt lên câu nói, và cả phòng câu lạc bộ chìm vào tĩnh lặng hoàn toàn. Không một ai lên tiếng - tôi im lặng, Yukinoshita và Yuigahama cũng vậy. Chính giữa khoảng không gian câm nín ấy, Isshiki cuối cùng nở một nụ cười chân thành hiếm hoi.
“Kiểu như vậy.”
"S-sao lại khác nhau chứ? Này, Hikki?"
À thì... không thể phủ nhận là em ấy đã tự mình thể hiện rất tốt. Phải... Thôi nào, tôi đang cố lừa ai vậy! Em ấy đã làm quá xuất sắc! Bravo, Isshiki!
“Hikki?..”
Yuigahama gọi và tôi quay về phía giọng nói.
“Sao cậu im lặng thế?”
Yukinoshita mỉm cười rạng rỡ lên tiếng hỏi.
Dừng lại đi, nụ cười của cậu đáng sợ quá.
“À, ừm... tớ hiểu tình cảnh của Hayama rồi, à ờm, hiểu quá đi chứ.”
Những cô gái ấy đang tinh vi dò la sự thật đằng sau tin đồn, và nếu may mắn, họ sẽ mạnh dạn bày tỏ tình cảm với cậu ta. Ngay cả khi chưa đủ can đảm thổ lộ, họ vẫn tìm được cơ hội để xây dựng mối quan hệ thân thiết hơn với Hayama. Tình huống này khiến tôi liên tưởng đến một bonus disk trong game hẹn hò, mở ra thêm một tuyến nhân vật mới đầy hứa hẹn. Có lẽ chỉ đơn giản là vậy thôi. Dù sao đi nữa, đây cũng chỉ là một trong những hệ lụy không thể tránh khỏi từ những tin đồn phiền toái kia.
“Vậy em muốn nói chuyện gì?”
Tôi hỏi.
Isshiki kiêu ngạo khịt mũi đáp.
“Em muốn đi trước đối thủ một bước.”
“Hmm…”
Tôi thờ ơ lẩm bẩm, nhưng trong lòng thì kinh ngạc và ngạc nhiên tăng lên gấp rưỡi.
Cô bé này cũng lì lợm thật, người ta đáng lẽ đã bỏ cuộc rồi. Isshiki chắc mẩm tôi đang chờ đợi giải thích thêm, nên lại cất tiếng.
“Tình hình này là một cơ hội tốt cho em. Thường thì mọi người cứ đến tỏ tình rồi thôi, đúng không? Với lại, Hayama-senpai chắc cũng chán ngấy mấy vụ tỏ tình rồi. Nên em sẽ nổi bật hơn hẳn, và sẽ là miếng pho mát trong cái bẫy chuột… à nhầm, là khúc nhạc du dương bên tai.”
Thôi muộn rồi cô bé, đừng chữa cháy nữa. Mà khúc nhạc du dương bên tai á? Em là khúc nhạc du dương bên tai á?
Ừ thì, Isshiki cũng có cái vẻ quyến rũ của một thiếu nữ mới lớn, nhưng mà… Không phải trọng điểm. Tôi cũng chả quan tâm đến chuyện giữa em ấy và Hayama, nên cũng chẳng buồn nghe đến hết. Tôi chỉ liếc xem mấy người kia có để ý không thôi. Hm, ra là có, mặt ai nấy đều nghiêm trọng.
“Miếng pho mát…”
“Cái bẫy chuột…”
Sau khi nhại lại lời Isshiki, Yukinoshita và Yuigahama nhìn em ấy với vẻ mặt vô cùng thành thực. Không hiểu sao thái độ của họ nghiêm túc thái quá. Tôi còn thấy lạnh sống lưng một lúc. Nguy hiểm đang rình rập, tôi cảm nhận được nó.
Nhưng Isshiki chẳng hề để ý đến ánh mắt của họ, em ấy đang nhìn ra cửa sổ. Chắc là đang bị thu hút bởi đám con trai đang đá bóng ngoài sân trường.
"Em nghĩ hay là bọn em nên đi đâu đó thư giãn, tận hưởng không khí trong lành một chút."
Nắng chiều hắt lên một bên gương mặt Isshiki, tạo nên những đường nét mềm mại đầy tinh tế. Trong ánh mắt ẩn hiện chút lo âu, nhưng vẫn không làm mất đi vẻ dịu dàng vốn có. Giọng nói của em ấy vẫn giữ nguyên âm điệu tinh nghịch thường ngày, nhưng tôi cảm nhận được sự quan tâm chân thành dành cho Hayama. Quả là một đề xuất tuyệt vời. Tôi tin rằng bất kỳ chàng trai nào cũng sẽ xao xuyến khi được thấy khía cạnh dịu dàng, ân cần này của em ấy.
“Ý hay đấy,” Tôi nói, mỉm cười.
Khuôn mặt Isshiki bừng sáng.
“Vâng! Chỉ là em không biết đi đâu thôi.”
“Anh nghĩ em tự nghĩ ra được mà.”
Em nhầm người rồi cô bé ạ.
Yuigahama may ra còn có cơ hội thu thập thông tin từ bạn bè, chứ tôi và Yukinoshita thì hoàn toàn mù tịt về mấy chỗ vui chơi giải trí. Nghe tôi nói xong, Isshiki bĩu môi:
“Em thử hết những chỗ em biết rồi. Thế nên mới cần ý tưởng mới.”
“Ồ.”
Em nhanh thật đấy cô bé! Hay em đúng là người TOKIO thật. Tôi ngạc nhiên đến thích thú.
Yuigahama chống cằm, nghiêng đầu.
“Vậy là em muốn biết một nơi thư giãn, nơi người ta có thể quên đi những muộn phiền, kiểu vậy đúng không?”
“Nói đơn giản là vậy đó,” Isshiki gật đầu.
Yukinoshita thở dài.
“Sao lại không nhỉ?”
Cô ấy nói như một người chị gái. Isshiki cũng cười, vì những lúc như thế này Yukinoshita lại trở nên cởi mở hơn.
“Cảm ơn mọi người nhiều lắm! Senpai, chị nghĩ sao?”
“Hỏi đúng người rồi đấy.”
Tôi thì chẳng có ý tưởng nào cả. Có lẽ Destinyland là một lựa chọn, nhưng rồi lại tự nhủ - ai mang nỗi đau bị từ chối tại nơi đó hẳn sẽ không bao giờ muốn quay trở lại. Dù tôi không biết rõ Hayama, nhưng cậu ta hẳn sẽ giả vờ vui vẻ dù bị lôi đến đâu đi chăng nữa. Còn cảm xúc thật của cậu ta thế nào thì tôi không biết. Trong lúc tôi đang suy nghĩ, Yuigahama kéo ghế lại gần tôi hơn.
“Hikki, cậu có ý tưởng gì không? Chỉ để tham khảo thôi…”
“Tớ không phải Hayama,” Tôi đáp.
Yukinoshita mỉm cười:
“Đúng vậy. Khác nhau một trời một vực.”
“Tớ cũng nói rồi gì nữa.”
“Ý tớ là thế đó.”
“Ừ.”
Dù Yukinoshita có đang cười nhạo tôi đi chăng nữa, tôi cũng chẳng giận, vì đó là sự thật. Tôi nghĩ chỉ số cá nhân của mình cũng tàm tạm thôi, nhưng so với Hayama thì đúng là một trời một vực. Có lẽ khác biệt lớn nhất giữa chúng tôi là mấy thằng tép riu như tôi thường tự đánh giá mình quá cao.
Mà thôi, tôi đúng là tép riu, chẳng thể nào bé hơn được nữa… Nhưng mà cũng có cô gái sẽ thích tép riu đấy chứ! Phải nghĩ tích cực lên mới được!
Yukinoshita khẽ hắng giọng, quay mặt đi rồi tiếp tục:
“Nhưng nếu cậu là mặt đối lập của cậu ta, ý kiến của cậu vẫn sẽ có giá trị. Nếu chúng ta lấy kết quả đối ngược với ý kiến cậu, biết đâu lại có được thứ gì đó hữu ích.”
“Cũng chưa chắc.”
Lối tư duy kỳ quặc. Hơi giống Papa Bakabon.
Tôi muốn cãi lại, nhưng Yukinoshita và Yuigahama đang nhìn tôi đầy mong đợi. Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm trọng thế chứ, không tôi lại lỡ mồm nói bậy bạ đấy…
“Để tớ nghĩ đã,” Tôi cố gắng thốt nên lời chỉ để thoát khỏi ánh mắt soi mói của bọn họ.
Tôi nghe thấy một tiếng thở dài, nửa hài lòng, nửa thất vọng.
“Nhớ suy nghĩ cho đàng hoàng đó,” Isshiki cười tươi rói nói.
Nói thì dễ lắm! Đến bản thân mình, anh còn chẳng nghĩ đến, làm sao mà nghĩ cho em được chứ? Muốn hỏi câu này ghê. Thôi được rồi, thử nghĩ xem sao.
Dù sao thì, thái độ của Isshiki đối với Hayama cũng đã thay đổi vì mấy tin đồn. Những người xung quanh Hayama liên tục thay đổi. Vậy còn những người có liên quan khác thì sao? Yuigahama học cùng lớp với tôi, nên tôi ít nhiều cũng hiểu được cô ấy. May mắn là cô ấy có Miura và Ebina-san thấu hiểu, nên chắc không sao đâu. Nhưng những người còn lại thì tôi không biết.
“Nhân tiện, Yukinoshita, có gì thay đổi vì mấy tin đồn không?”
“Tớ á? Thì, mọi người ít khi bén mảng đến lớp tớ lắm, nên…”
Phải rồi, lớp J của Yukinoshita - lớp Quan Hệ Quốc Tế - tọa lạc tận cuối hành lang, với 90% học sinh là nữ. Bầu không khí nơi đó hoàn toàn khác biệt, khiến hầu hết học sinh đều e dè, cố không làm phiền họ. Có lẽ nhờ vậy mà Yukinoshita còn ít bị liên lụy hơn cả Hayama. Tuy nhiên, tôi không nghĩ rằng yếu tố đó đủ sức bảo vệ cô ấy hoàn toàn khỏi những tin đồn. Một tiếng thở dài khẽ thoát ra từ Yukinoshita.
“Vài người có nói sau lưng tớ, nhưng chuyện đó vẫn luôn thế mà. Nên tớ không biết có gì thay đổi không nữa.”
“À, em hiểu mà! Mọi người luôn bàn tán về những người vô cùng nổi bật!”
Không, Isshiki, không phải trường hợp em nói đâu…
Yukinoshita gật đầu với em ấy rồi lẩm bẩm:
“Chỉ là không ác ý như trước thôi.”
Cái chữ “trước” của cô ấy cứ ám ảnh tôi. Quá khứ mà tôi không biết. Hay quá khứ mà cô ấy không muốn nói. Quá khứ có liên quan đến cậu ta. Nhưng liệu tôi có quyền hỏi cô ấy về điều đó không? Tôi nghĩ với tư cách là một người ngoài cuộc, tôi thực sự không thể làm vậy. Liệu tôi có quyền hỏi về những chuyện mà cô ấy không muốn nói đến không?
Tôi rụt rè định hỏi thì đúng lúc đó có người gõ cửa hai ba tiếng. Mọi người đều nhìn về phía cánh cửa và cơ hội vụt mất. Cánh cửa mở ra không cần mời.
“Có rảnh không?”
Cô ta hỏi, giọng điệu giận dữ và khó chịu. Cô gái nhìn vào trong phòng, mái tóc vàng óng ánh lay động một cách kỳ lạ. Là Yumiko Miura đang đứng ở khung cửa.
“Yumiko? Có chuyện gì vậy?”
Yuigahama hỏi.
“Cần nói chuyện.”
“Ờ. Vậy thì vào đi,” Yuigahama đáp.
Miura gật đầu rồi bước vào phòng, ném cho Isshiki một cái nhìn đầy nghi ngờ.
“À, còn vài việc chưa xong ở hội học sinh, nên em đi đây,” Isshiki lập tức hiểu ý và chuồn thẳng.
“Bye-bye!”
Em ấy nói rồi đóng cửa lại. Yuigahama nhìn theo, rồi mời Miura ngồi. Cô ngồi đối diện.
“Vậy cậu muốn nói gì?”
“Ừm… thì… Chuyện gì nhỉ?...”
Miura cẩn thận lựa lời, bồn chồn quay mặt đi. Rồi cô thở dài một tiếng, nhìn thẳng vào Yukinoshita với ánh mắt sắc bén đầy thù địch. Cô lập tức hỏi:
“Giữa cậu và Hayato có gì không?”
Dựa vào giọng điệu và ánh mắt của cô, tôi biết cô đến để nói về những tin đồn. Mấy tin đồn vô trách nhiệm đó không chỉ lan truyền trong lớp chúng tôi – cả trường đều biết về chúng. Lúc Isshiki đến với câu hỏi này vào ngày làm việc đầu tiên của câu lạc bộ sau kỳ nghỉ, tôi đáng lẽ phải hiểu rằng cô ấy không phải là người duy nhất đến để xác minh tin đồn. Yumiko Miura thân thiết với Hayato Hayama hơn bất kỳ ai. Và cô ấy sẽ không bỏ qua những tin đồn này.


0 Bình luận