• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 24: Lễ Hội Trăng

2 Bình luận - Độ dài: 2,997 từ - Cập nhật:

Atalante lặng lẽ dụi mắt.

Rõ là cô ấy đang cố lấy lại bình tĩnh.

Cô đã như vậy được một lúc kể từ khi kiểm tra thứ bên trong cái túi tôi đưa.

“Đây là thứ tôi mà tôi đang nghĩ tới đúng không?”

“Tôi không biết cô đang nghĩ gì, nhưng đó là một di vật.”

“…”

Sau một lúc im lặng, Atalante cuối cùng cũng lên tiếng:

“…Cậu vừa tiến vào Âm Giới à?”

“Ừm.”

Cô ấy đưa tay xoa mặt, vẻ mặt trông vừa hoang mang vừa đau đầu.

“…Mà sao trông cậu như vừa bị xe cán vậy?”

“Tôi có tạt qua văn phòng của Dean Percy, đưa cho cô ấy hai cục Ectoplasm. Cổ sốc quá nên phóng sét thẳng vào tôi.”

“…”

Thực ra thì tôi còn may đấy.

Đám nghiên cứu sinh có mặt lúc đó đâu có nguyên vẹn được như tôi.

“Thế... như này là đủ làm cô hài lòng chưa?”

Cô ấy từng nói sẽ tặng tôi thêm một món nếu tôi khiến cô ấy hài lòng.

Giờ thế này chắc là đủ rồi nhỉ?

“Vấn đề không phải là tôi có hài lòng hay không… Ngay cả khi cậu không đưa tôi mà mang thứ này lên Tháp Pháp Sư, tôi vẫn sẵn sàng đổi một đống đá quý để lấy đấy.”

Ectoplasm và một “thể tư tưởng”, Thought Body.

Atalante vừa nói vừa xoa thái dương để xoa dịu cơn nhức đầu.

Thể tư tưởng là vật chứa ý thức của những vĩ nhân từng ghi dấu ấn lớn trong lịch sử. Còn Ectoplasm thì siêu hiếm, hiếm đến mức Tháp Pháp Sư cũng chỉ gom được tầm 30 tới 50 gram mỗi năm là cùng.

Tùy vào cách xử lý, công dụng của nó gần như vô tận.

Pha với chất xúc tác khác nhau, nó có thể cứng hơn cả kim cương, hoặc biến thành vũ khí nổ có sức công phá ngang vũ khí hạt nhân.

Mà tôi thì đem hẳn hai cục, tính theo kilogam, tặng luôn.

Bảo sao Percy sốc đến mức lên cơn.

“…Được rồi. Đã hứa thì phải giữ lời. Tôi sẽ tặng cậu một món quà.”

“Quà thì tốt đấy, nhưng thay vì quà, tôi muốn nhờ cô một việc.”

“Việc gì cơ?”

“Tôi muốn cô gắn thể tư tưởng vào một món đồ.”

Atalante cau mày ngay khi nghe tôi nói.

“…Ý cậu là thay vì dùng trực tiếp thì gắn nó vào vật phẩm sẵn có? Cậu đang tính chuyện dài hơi à?”

“Chính xác.”

Nếu xử lý thể tư tưởng thành trang bị, thì đúng là nó sẽ cực mạnh.

Nhưng nếu gắn nó vào một món đã có, ý thức bên trong sẽ từ từ thức tỉnh, và sức mạnh cộng dồn theo thời gian sẽ vượt xa đồ cao cấp.

Tôi chọn phương án đó, tất nhiên rồi.

“Tôi nghĩ kỹ lắm rồi.”

Atalante thở dài, giọng nặng trĩu.

“Sao cậu phải cố gắng đến thế?”

“Gì cơ?”

“À… không có gì. Không cần thiết. Dù gì thì cậu cũng đã một mình hạ được Hasmed, rồi tiễn luôn ứng viên Anh Hùng chỉ với một đòn.”

“…”

Ủa, cô ấy biết vụ Hasmed luôn?

‘Giờ nghĩ lại… đúng là vậy thật.’

So với học sinh bình thường, tôi đúng là không phải là hạng yếu nhớt.

Dù phần lớn là nhờ mấy kỹ năng gian lận như Tuyệt Vọng hay Kiếm Pháp Tristan.

“Nhưng cậu cố đến mức này để làm gì? Trông như thể có gì đang rượt theo cậu vậy.”

Bị rượt…

“…”

Nghe xong tôi hơi sững người.

Cách miêu tả của cô đúng là không sai một ly.

“Nếu tôi không chuẩn bị kỹ thì tôi chỉ có nước đi chầu ông bà thôi.”

Mấy con trùm trong cốt truyện chính, đặc biệt là mấy kẻ có liên quan tới quỷ dữ, không phải thứ mà kỹ năng hay trang bị đơn thuần có thể xử lý.

Chúng là thảm họa.

Là lũ quái vật khoác lên lớp da người.

Chúng có mối liên hệ trực tiếp với lũ quỷ đủ sức thổi bay cả thế giới.

Tôi thì đã lỡ dính dáng sâu với nhân vật chính và trùm cuối, hai trục xoay chính của cả câu chuyện. Nên nói bị truy đuổi cũng không sai.

Đặc biệt là khi cốt truyện đang tăng tốc chóng mặt.

‘…Và Chương 1 cũng chẳng phải ngoại lệ.’

Rồi còn cả trùm Chương 2 — Vị Vua Trẻ của Vương Quốc Sụp Đổ, và trùm Chương 3 — Tông Đồ của Biển Đảo Ngược, sau khi xử lý xong Kẻ Thanh Tẩy.

Vấn đề là tuy tôi có sẵn kha khá đồ dạng "phát triển theo thời gian", nhưng hiện tại thì lại quá yếu.

Thậm chí còn nguy hiểm hơn vì tôi còn chưa bước vào giai đoạn mạnh lên.

Vậy nên…

“Thực ra… tôi có thể đi bán muối sớm lắm.”

Tôi phải dốc toàn lực thì mới đủ sức gắng gượng đến ngưỡng có thể xử lý trận Boss Chương 1.

Trường hợp khẩn cấp thì… Ờm.

Tôi có thể phải dùng đến phương án đó.

“…Gì cơ?”

“Không có gì.”

Atalante nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, rồi lắc đầu bỏ qua.

“Mà nhân tiện cho tôi hỏi chút được không?”

“Hỏi gì?”

“Sao cô lại tốt với tôi vậy?”

Atalante khẽ nhướn mày.

“…Ý cậu là gì?”

“Cô đáng ra phải có cả tá câu hỏi kiểu làm sao một sinh viên như tôi có thể vào ra Âm Giới ngon lành, hay tại sao tôi lại biết về thể tư tưởng…”

Nói thật, tôi đang nắm trong tay một lượng thông tin mà sinh viên bình thường không đời nào tiếp cận được. Vậy mà cô ấy lại cứ vô tư cười cười nói nói với tôi, chẳng hỏi han gì.

Không những thế, tôi còn cảm nhận rõ sự hiện diện của Atalante trong mọi chuyện tôi làm, như thể cả Học Viện đang vận hành xung quanh tôi và có ai đó đang dõi theo.

“Cậu nhận ra à? Đúng là không ngốc.”

“Vâng. Trừ khi ngốc, ai cũng sẽ nhận ra thôi.”

Tôi thở dài, tiếp lời:

“…Cô còn định can thiệp đến mức nào nữa đây?”

Hiệu trưởng chỉ bật cười nhẹ.

Nhưng cuối cùng tôi cũng chẳng nhận được câu trả lời.

Vậy là rõ rồi.

***

Tôi nhìn chiếc bùa quấn quanh cổ tay.

Thứ mà chính tay Hiệu trưởng đã làm sau cả một ngày trời miệt mài.

—---------------------------------------------------------------------------------

[ Soul Linker ]

[ Trang Bị Độc Quyền ]

Loại: Phụ kiện

Phép Thuật Cường Hóa: Cấp Sử Thi (Epic)

Miêu tả: Một vật phẩm được gia trì bởi một tinh linh vĩ đại, có thể thức tỉnh dần theo tỷ lệ đồng bộ.

[ Luôn duy trì ma lực nhờ ảnh hưởng từ tinh linh vĩ đại. ]

[ Mức sạc Ma Lực hiện tại: 100% ]

[ Tỷ lệ Đồng Bộ hiện tại: 0% ]

—---------------------------------------------------------------------------------

Bình thường, để tăng tỷ lệ đồng bộ, người dùng các hệ khác phải không ngừng đút vào món này mấy nguyên liệu hiếm. Ngoài cách đó ra không có phương pháp nào khác.

Dù đúng là chữ “Cường hóa Sử Thi” nghe có vẻ oách thật, nhưng tôi thì không cần tốn công làm như thế để làm gì.

Vì nghề của tôi là Linh mục.

Tôi nở một nụ cười, rút ra lư hương vẫn luôn mang theo bên mình.

Khi đưa nó lại gần chiếc bùa, một tia sáng vàng mờ mờ khẽ phát ra từ Soul Linker.

—---------------------------------------------------------------------------------

[ Tỷ lệ Đồng Bộ hiện tại: 0.01% ]

—---------------------------------------------------------------------------------

Ngon.

Tinh linh vốn rất nhạy với thần lực.

Với linh mục, chỉ cần phát triển kỹ năng một cách tự nhiên là tinh linh sẽ tự động phản ứng và tăng đồng bộ.

Chẳng phải tự nhiên mà nó được gọi là trang bị độc nhất đâu.

“Chắc đến Chương 2 là nó thức tỉnh hoàn toàn.”

Phải nói thêm rằng, dù có cày nát cả trò chơi, thì số lượng vật phẩm được gắn mác Sử thi cũng chưa đến 20 cái. Mà hiệu ứng khi nó thức tỉnh thì đáng giá từng giây chờ đợi.

Vì đây là dạng bùa hộ mệnh nên nó cực kỳ ăn khớp với thần lực và phước lành của linh mục. Việc tôi sở hữu được nó từ sớm thế này thực sự là không tưởng.

Nếu nuôi nó đều đều từ bây giờ, nó sẽ là một trong những trụ cột chính để vượt qua các chương về sau.

“Việc nó đã sạc đầy ma lực cũng là một điểm cộng lớn.”

Đặc biệt là với tôi, người hoàn toàn không có thiên phú gì, phải hút ma lực từ bên ngoài mới dùng được kỹ năng.

Chỉ riêng việc có món này thôi đã đủ đáng giá rồi. Tôi cần ma lực để dùng hai kỹ năng chính mà mình có.

“À, ở đây.”

“…Chào.”

Tất nhiên, người này là mảnh ghép không thể thiếu cho lần hành động này.

Tôi cất bùa đi, nhìn sang Eleanor, người đang vẫy tay ngay trước mặt tôi.

—---------------------------------------------------------------------------------

[ Nhiệm Vụ Chính ]

〖 Chương 1: Kẻ Thanh Tẩy 〗

[ Giải quyết thành công sự kiện ở Twilight Iris! ] [ D-0 ]

[ Phần thưởng: Nhận đặc quyền từ kịch bản chính! ]

[ Sự kiện liên quan sẽ sớm bắt đầu! ]

—---------------------------------------------------------------------------------

“Xử lý xong vụ này đã.”

“Chị đợi lâu chưa?”

“Không, tôi cũng mới đến thôi.”

“Thật không? Vậy là tốt rồi. Mà hôm nay chị ăn diện hơn mọi khi đấy…”

Không phải là bình thường Eleanor ăn mặc luộm thuộm, chỉ là cô ấy hay mặc đồng phục. Còn hôm nay thì…

Một chiếc váy xanh da trời nhẹ nhàng, nữ trang sáng lấp lánh, thậm chí còn trang điểm?

“…Thật vậy sao?”

Eleanor khẽ cười trước lời nhận xét của tôi.

“Ừm, chắc tốn cả khối thời gian để chuẩn bị nhỉ?”

“Tôi chuẩn bị xong từ sáng rồi đến đây ngay, chắc cũng được sáu tiếng gì đấy.”

“…”

Ơ thế bảo là không đợi, mới đến à?

“…Ờm, sáu tiếng cũng không dài lắm đâu. Cậu không cần ái ngại đâu.”

“…”

“Tôi nói thật mà. Sáu tiếng đối với tôi cũng chỉ là một quãng nghỉ ngắn như mọi ngày thôi…”

“...Được rồi, chúng ta đi chứ?”

Tôi thở dài, ngắt lời Eleanor đang bắt đầu nói lung tung.

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô ấy, dẫn đi.

Và tôi cảm nhận được Eleanor hơi giật mình.

“Dowd?”

“Sẽ đông đấy.”

Lễ hội Trăng Tròn đang diễn ra sôi nổi.

Người quá trời quá đất, dễ lạc lắm.

“Liệu cô ấy thấy khó chịu không?”

Nói thật thì tôi chẳng biết nên giữ khoảng cách thế nào với con gái.

Lý do cũng đơn giản: tôi chưa bao giờ có trải nghiệm kiểu đó.

Đừng nói yêu đương, Dowd Campbell đến cả bạn là con gái còn không có.

Thật ra giờ nghĩ lại cũng hơi buồn.

“Ừm, đúng là đông thật.”

“…”

Eleanor mỉm cười, rồi nhẹ rút tay mình lại.

À… chắc là cô ấy thấy không thoải mái thật rồi.

“Đây mới là cách hộ tống một quý cô.”

Việc nắm tay thể hiện sự tôn trọng và tin tưởng với đối phương. Đó không phải là một chuyện có thể xem nhẹ được.

“Phải nắm thật đàng hoàng và đĩnh đạc.”

Nói xong, Eleanor nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

Lòng bàn tay cô ấy truyền qua một chút ấm áp.

“Như vậy thì tôi sẽ không lạc mất cậu.”

“…”

“Cậu dẫn đường nhé?”

Tôi tròn mắt nhìn Eleanor.

“…Eleanor, vừa rồi chị mới cười à?”

Chính xác hơn thì là một nụ cười rất nhẹ, mang theo một chút gì đó như là… ngượng ngùng?

Trong cốt truyện chính, Eleanor lúc nào cũng như đang gồng mình chịu đựng.

Năng lượng của Tro Quỷ liên tục bùng cháy trong người, kình địch với Iliya. Cổ lại còn bị cuốn vào đống chính trị bẩn thỉu của gia tộc Tristan nữa chứ.

Cô ấy luôn sống trong áp lực tột độ, cả về thể xác lẫn tinh thần.

Tất cả những điều đó tích tụ dần rồi cứ thế bào mòn tâm trí cô ấy.

Vì thế, tôi không nhớ từng thấy cô ấy mang một biểu cảm nào khác ngoài cái mặt lạnh cứng đờ, vô cảm.

Trong suốt thời gian cày cuốc trong thế giới Sera, tôi chưa bao giờ thấy cô ấy cười trước mặt người khác.

Vậy mà giờ đây là sao?

Cái cảm giác mong manh này là gì vậy?

Giống như… cô ấy thực sự cảm thấy thoải mái khi ở bên tôi.

“…”

Nhưng khi tôi nhắc đến chuyện đó, nét mặt Eleanor liền trở lại như thường.

“…Tôi cười á?”

“…Tôi nghĩ là có?”

“Cậu chắc không?”

“Sao lại hỏi tôi chuyện đó…”

“Tại tôi chưa từng cười bao giờ, nên cũng không rõ cảm giác ra sao.”

“…”

“Thấy kỳ cục quá.”

Ừ thì…

Công nhận là hơi gượng thật.

“Ơ? Cậu Dowd?”

“Ừ?”

Khi đến trước quán Twilight Iris, một gương mặt quen chào đón tôi.

“Talion?”

“Cậu còn nhớ? Vinh dự cho tôi đấy.”

“Cậu làm gì ở đây vậy?”

“Tôi làm thêm. Gia đình tôi theo chủ nghĩa ‘tự lập tự lo’.”

“…”

Tôi hơi nhăn mặt khi thấy Talion cười bất lực mà nói ra điều đó.

Ngay cả tôi, con trai của một Nam tước quèn, còn được trợ cấp sinh hoạt. Mà cậu cả của một nhà Tử tước lại không được xu nào?

Có phải hơi quá đáng rồi không?

“Nhưng mà, à… cái này…”

Talion bối rối nhìn tôi, rồi liếc sang Eleanor, người đang gần như bám sát vào tay tôi.

“…Cậu đang hẹn hò với Hội trưởng Hội học sinh đấy à?”

“…Không phải đâu.”

“…”

Tôi có thể cảm nhận ánh mắt dò xét của Talion lúc này, và cũng muốn giải thích cho rõ.

Ban đầu chỉ là nắm tay thôi, nhưng Eleanor dần dần xích lại gần hơn, rồi thành ra thế này.

Dù tôi có muốn đẩy cô ấy ra, thì với sức lực tệ hại của mình, cũng chẳng làm được gì.

“…!”

Ngay sau khi tôi nói vậy, Eleanor xoắn tay tôi một phát.

Cảm giác như tay sắp bị giật đứt luôn.

“…Chị làm gì thế?”

“Trừng phạt.”

“Nhưng tôi có làm sai gì đâu?”

Cô ấy xoắn thêm lần nữa, lần này tôi không kìm được mà bật ra tiếng rên.

“Xem ra hai người thân nhau thật đấy.”

Talion cười híp mắt nói, tôi liền hỏi ngược lại:

“…Mà tại sao cậu bỗng nhiên nói chuyện kính ngữ thế?”

Tôi nhớ trong game là Iliya nói kính ngữ, nhưng Talion cũng thế? Không phải mới hôm trước còn rượt tôi khắp trường để đánh sao?

Sao giờ lại lễ phép bất ngờ?

“Vì tôi muốn tôn trọng cậu Dowd.”

Talion cúi đầu đáp một cách khiêm nhường.

Giờ nghĩ lại thì, đúng là trước khi sa ngã, Talion từng là một học sinh nghiêm túc, giỏi giang và ngay thẳng.

“Không cần phải làm vậy đâu. Dù gì cũng là bạn học chung lớp mà.”

“Vậy tôi sẽ gọi cậu là anh. Dù sao cậu cũng lớn tuổi hơn tôi, đúng chứ?”

“…”

Ừ thì… cậu ta nói cũng đúng.

Ở Elfante, cùng lớp không có nghĩa là cùng tuổi.

Vấn đề là…

“Nhưng sao cậu biết tôi lớn hơn?”

“Ngài Hầu tước Riverback hay nhắc đến anh lắm. Ổng rất quan tâm đến anh đấy.”

Câu trả lời của Talion khiến tôi cau mày.

‘Tên đó…’

Có khi nào hắn tiếp cận tôi chỉ vì tôi thân với Iliya và Eleanor?

Nhưng Riverback không phải loại người tốn thời gian chỉ để dùng tôi làm cầu nối. Hắn là loại rắn độc luôn tính toán đường lui cho mình.

“Dù sao thì, chào mừng đến Twilight Iris. Chúc quý khách dùng bữa ngon miệng.”

Talion cười rạng rỡ mà nói.

“…”

Giờ nghĩ lại, hệ thống có nhắc rằng kịch bản chính đã thay đổi do chỉ số hảo cảm của Eleanor và Iliya tăng cao.

Giờ thì rõ rồi.

Hiệu ứng lan ra đến tận đây rồi.

Sự quan tâm của Hầu tước Riverback đã chuyển từ Iliya sang tôi.

Cốt truyện của tôi…

Hi vọng của tôi…

Buổi ăn tối ấm êm của tôi…

Mất hết cả rồi.

“Talion, cậu có đang đeo sợi dây chuyền gì không?”

“…Hở?”

Talion giật mình, rồi đưa tay sờ cổ.

Một sợi dây chuyền với huy hiệu khắc ở giữa. Tôi nhận ra nó ngay.

“Cái đó là của Nhà Thanh Tẩy. Một tổ chức do Hầu tước Riverback thành lập. Chỉ những người được chọn mới có.”

“Ra vậy.”

Đúng như tôi đoán.

Nếu kịch bản đã bị bẻ như cánh tay tôi lúc nãy…

Thì tôi cũng nên chuẩn bị con át chủ bài của riêng mình thôi.

—---------------------------------------------------------------------------------

[ Thông báo hệ thống ]

[ Kỹ năng: Ác Bá đã được kích hoạt. ]

[ Đang thực thi quyền chỉ huy lên mục tiêu: Talion. ]

—---------------------------------------------------------------------------------

“Đừng đeo nó hôm nay.”

“…Hở?”

“Và nếu được, cố gắng ngăn người khác đeo nữa. Hiểu chưa?”

“…”

Tôi vỗ vai Talion, người vẫn còn chưa hiểu chuyện gì, rồi bước vào nhà hàng.

‘…Ừm, thế là đủ rồi.’

Chỉ với bấy nhiêu, tôi đã có lợi thế đáng kể trước Riverback.

“À, cậu Dowd Campbell. Hân hạnh được đón tiếp.”

Bên trong, Hầu tước Riverback mỉm cười chào đón tôi.

‘Tới bến nào, lão cáo già chết tiệt.’

Cuộc vui giờ mới chính thức bắt đầu.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

tội chị tôi, bị dắt mà cứ đâm đầu vào thôi
Xem thêm
Thanks trans
Xem thêm