• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 21: Đối mặt

1 Bình luận - Độ dài: 2,897 từ - Cập nhật:

“Vậy là Conrad cứ thế cho qua à? Cậu có thường xuyên bị hiểu nhầm vì mấy câu nói kỳ quặc không?”

“Chắc là không.”

“Vậy chắc khả năng tự nhận thức của cậu tệ lắm. Từ những gì tôi thấy, đã có vài vụ tương tự rồi, và kết cục thì không quá khả quan đâu.”

“…”

“Cẩn thận lời nói của mình đi. Theo tôi thấy, với cách ăn nói như thế, cuộc sống ở học viện của cậu sẽ toàn là rắc rối đấy.”

Hơi nặng lời đấy.

Tôi nghĩ vậy trong lúc Percy lật giở bản thảo mà tôi đã chuẩn bị.

Percy Siston Levantin, Viện trưởng của Trường Ma Pháp, là một nhà nghiên cứu tài ba được Tháp Pháp Sư công nhận.

Loài người ở thế giới Sera đã đạt được hầu hết các thành tựu công nghệ nhờ vào kỹ thuật ma pháp. Vì thế, được Tháp Pháp Sư, nơi được xưng là trung tâm của công nghệ, công nhận đúng là một thành tựu đáng nể.

Tôi không biết có phải nhờ thành tựu ma pháp hay không, nhưng dù sắp đến tuổi tóc hoa râm, cô ấy vẫn trông như một phụ nữ cuối tuổi đôi mươi.

Dù sao thì…

“Cậu điên à?”

“…”

“Tại sao lại nhờ tôi làm cái thứ như thế này?”

Đúng là một yêu cầu kỳ quặc.

“Nó giống như một khẩu đại bác hơn là một quả bom. Tôi đã nghĩ cậu điên khi yêu cầu một vũ khí có thể nổ tung cả Học viện. Nhưng cậu còn muốn tôi làm nó tập trung vào một điểm duy nhất?”

Cũng hợp lý thôi.

Nó đúng là giống một khẩu pháo di động hơn là một quả bom.

Thay vì phủ rộng, tôi muốn nó ngưng tụ lại một điểm trong một thời khắc.

“Quá trình sản xuất thực tế sẽ do xưởng nội bộ của Khoa Chế Tác đảm nhận. Tôi chỉ cần Viện trưởng thiết kế nguồn nổ và vỏ bọc để giữ nó lại.”

“Đó là phần khó nhất. Việc chuẩn bị sức nổ mạnh như thế đã là thách thức. Bây giờ cậu còn cần một vỏ bọc đủ chắc để chứa sức mạnh đó. Sinh viên, cậu nghĩ tôi là thần chắc?”

“Nhưng trước đây cô đã làm được rồi mà.”

Percy nhíu mày và im lặng sau khi nghe lời tôi.

Trong số những vũ khí mà cô ấy chế tạo ở Tháp Pháp Sư, có sản phẩm tương tự đã được đưa vào sản xuất thực tế.

Nhưng nó đã bị hủy bỏ do một tai nạn nào đó.

Sau một khoảnh khắc im lặng, Percy nói với vẻ khó xử.

“Tôi không biết cậu biết chuyện đó từ đâu. Đó là chuyện từ lâu rồi.”

“Cô từng được tôn là thần của kỹ thuật ma pháp mà, chuyện gì đã xảy ra?”

Thật ra, nếu không phải vì tai nạn đó, có lẽ cô ấy đã trở thành người kế vị của Tháp Pháp Sư rồi.

Không ai ngoài Percy có đủ năng lực hoàn thành yêu cầu này.

Dù sao thì cái danh Viện trưởng của Trường Ma Pháp không phải để trưng.

“Nói thật, tôi không biết có nên nói điều này không.”

“…Là gì?”

“Thực ra, không phải Viện trưởng mới là người bị hành hạ nhất đâu.”

“…”

Percy khẽ ho vài tiếng khi tôi nói thẳng toẹt ra.

Mấy sinh viên làm việc gần đó cũng tái mặt.

Ở đâu cũng vậy, thường thì đám nhân viên cấp dưới là những người bị giao cả đống việc và ăn hành nhiều nhất.

“Dù sao, bỏ qua chuyện sản xuất. Cậu định dùng vũ khí này để làm gì?”

Percy hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

Đây là câu hỏi hợp tình hợplý. Dù tôi có vé điều ước, nhưng nếu một sinh viên yêu cầu tạo vũ khí hủy diệt, việc nghi ngờ là điều hiển nhiên.

Thật ra, mục đích khá đơn giản.

Bọn trùm chương của Sera thường có mấy chiêu trò cực kỳ khó chịu. Đặc biệt, trong giai đoạn cuối, Purifier trở nên phiền toái hơn bao giờ hết.

Chúng nổi tiếng là côm dai như đỉa, cứ như mấy con gián lì lợm, dù đã đập mấy lần cũng không chịu chết.

Vì vậy, đây là giải pháp tối ưu nhất của tôi.

“Tôi cần hạ gục thứ đó trong một lần.”

“…”

“Nói chung là tôi cần dọn dẹp nhanh trước khi nó kịpgây phiền toái.”

“…Sinh viên, cậu dở khoản giải thích quá.”

“…”

‘Tôi cũng thấy mình nói hơi mơ hồ thật.’

“Nhưng điều này cũng có lý do của nó…”

“Chắc chắn là cậu phải có rồi. Được rồi, tôi sẽ làm cho cậu.”

“…”

Nhìn Percy đồng ý một cách dễ dàng làm tôi hơi ngỡ ngàng.

Trong lúc tôi chớp mắt ngơ ngác, Percy vuốt tóc rồi thở dài.

“Dù sao, Hiệu trưởng cũng đã côo tôi hợp tác với cậu… Và tôi không nghĩ cậu sẽ lạm dụng điều này đâu.”

Từ khi nào tôi được đánh giá cao vậy?

Percy tiếp tục mỉm cười trong khi tôi còn đang ngơ ngác.

“Bình thường thì sinh viên sẽ không biết, nhưng có khá nhiều giảng viên biết về chiến công của cậu trong sự cố quái vật trước đây. Đó không phải là điều có thể làm được nếu chỉ có dũng khí và kỹ năng thông thường.”

“...Vậy sao?”

“Đúng vậy. Tôi đoán là HIệu trưởng chắc định cho cậu tham gia vào một chuyện tình tuổi thanh xuân nào đó ngoài việc cứu thế giới...”

Thế rồi đột nhiên, Percy khựng lại giữa chừng và im bặt.

Sắc mặt cô ấy thay đổi ngay lập tức. Như thể vừa lỡ miệng nói ra điều không nên nói.

‘Hả?’

“...Chuyện tình tuổi thanh xuân? Rồi còn giải cứu thế giới đúng không?”

“À, không, không, tôi... tôi chẳng nói gì hết! Cậu chắc chắn chưa nghe thấy gì đâu! Quên hết những gì tôi vừa nói đi!”

Sao cô ấy lại luống cuống đến vậy?

Dù tính cách cô ấy có phần hơi vụng về, nhưng nhìn cái cách cô ấy bối rối thế này thì chắc chắn là đã lỡ miệng thật rồi.

“Quan trọng hơn, nguyên liệu để chế tạo thứ này thì sao!?”

Percy vội vàng đổi chủ đề.

“Chúng ta sẽ cần thuốc nổ bên trong để làm thuốc phóng. Và cần một vật liệu có độ bền cao, có khả năng kết nối, độ đàn hồi tốt và dẫn truyền ma pháp để làm vỏ ngoài! Sẽ rất khó để tìm ra chúng!”

“...Hiện tại, xin cô bình tĩnh lại. Tôi sẽ giả vờ như mình chưa nghe thấy gì.”

Tôi thở dài và lên tiếng.

Dù cô ấy nói vậy để đổi chủ đề, nhưng điều cô ấy nêu ra vẫn rất quan trọng.

Nguyên liệu cho nguồn nổ và vỏ chứa là hai yếu tố cốt lõi.

'Trước hết phải giải quyết được vấn đề này.’

Tôi khẽ nghịch tấm thẻ đen mà Atalante đưa cho mình trước đó. Đó là chìa khóa dẫn tới một thế giới khác.

Nếu tôi có thể vào được trong đó, việc tìm kiếm nguyên liệu mà Percy yêu cầu sẽ không quá khó khăn.

Sống sót bên trong mới là vấn đề lớn nhất, nhưng...

‘Để làm được như vậy...’

Tôi chỉ cần hai thứ để giúp mình thành công.

“Viện trưởng, lúc trước khi đưa vé điều ước cho tôi, cô có nói gì khác không?”

“V-Vâng?!”

“...Cô đã nói rằng ứng cử viên Anh Hùng và tôi đều có thể chọn một vật phẩm từ Kho cấm, đúng không?”

Đây là đặc quyền đạt được nhờ phá kỷ lục trận đấu giả lập.

“Vậy tôi có thể yêu cầu hai vật phẩm mà chúng tôi sẽ lấy ra được không?”

Vừa nói, tôi vừa viết tên hai vật phẩm lên một tờ giấy.

Hai món này khi dùng riêng lẻ thì bình thường, nhưng kết hợp lại thì hiệu quả cực kỳ khủng khiếp.

Tôi có thể yêu cầu thay cho Iliya vì trong trận đấu giả lập, tôi đã gánh cô ấy từ đầu đến cuối. Nếu cô ấy có ý kiến ý cò gì tôi vẫn nắm thế thượng phong thôi.

“...”

Khi Percy nhìn thấy tên hai món đồ, cô ấy cuối cùng cũng lấy lại vẻ điềm tĩnh của mình.

Là do yêu cầu của tôi quá vô lý.

Nếu là cô ấy thì có lẽ sẽ hiểu được lý do tại sao tôi lại muốn lấy hai món này.

“...Cậu thật sự bị điên rồi sao?”

“...”

Thưa quý cô thân mến.

Sao cô lại là người hỏi tôi câu đó chứ?

***

Elfante thực ra không nghiêm ngặt như người ta vẫn nghĩ, đặc biệt là với sinh viên năm nhất.

Họ trao quyền tự học cho sinh viên thay vì ép buộc vào các lớp học cố định. Do đó, những gì học sinh đạt được hoàn toàn phụ thuộc vào chính bản thân bọn chúng.

‘...Đúng là rộng thật.’

Đó là lý do tôi có thể lười biếng thế này.

Vừa đi dạo với đôi chân nhức nhối, tôi vừa bước dọc theo hành lang.

Tôi đang tìm Iliya. Ngày mai tôi sẽ sử dụng chiếc chìa khóa mà Atalante đưa, và sự hợp tác của cô ấy là tiền đề cho kế hoạch của tôi.

‘Có lẽ là...’

Cô ấy chắc đang ở phòng câu lạc bộ của Khoa Nghiên Cứu Quái Vật. Trong trò chơi gốc, cô ấy là thành viên của khoa này.

Nhưng nơi này thật sự quá rộng lớn. Chân tôi đã mỏi nhừ rồi mà vẫn còn một đoạn dài trước khi tới nơi.

Khi vẫn còn đang miên man suy nghĩ...

“À, cậu có phải là Dowd Campbell không?”

Một giọng nói bất ngờ vang lên khiến tôi lạnh sống lưng.

Quay lại xem ai vừa gọi mình, tôi thấy một người đàn ông mặc trang phục chỉnh tề đang tiến lại gần.

Ông ta có nụ cười lịch thiệp, gương mặt hiền lành và phong thái của một quý ông.

Nhìn qua thì giống một doanh nhân trẻ thành đạt.

“...”

Tuy nhiên, tôi biết chắc chắn đó chỉ là vẻ bề ngoài.

Khoác lên mình vẻ lịch sự lấp đi sự thâm hiểm, thiện chí che đậy ác ý, và lòng thù địch được ngụy trang thành phép lịch thiệp.

“Đúng là tôi đang tìm cậu. Nhưng gặp được cậu ở đây đúng là trùng hợp thật.”

Xạo ke.

Hắn chắc chắn đã theo dõi nhất cử nhất độngcủa tôi. Xác suất gặp phải hắn trong hành lang vắng vẻ này một cách “tình cờ” gần như bằng không.

“...Ngài biết tôi sao?”

“À, xin lỗi vì chưa giới thiệu sớm. Tôi là Galdier Rivercôck. Tôi điều hành một tổ chức từ thiện mang tên Nhà Thanh Lọc.”

Vừa nói, hắn vừa đưa tôi một tấm danh thiếp.

Ừ, tôi biết hắn là ai chứ.

Hầu tước Galdier Riverback.

Trùm cuối của Chương 1 — Kẻ Thanh Tẩy, và là thủ lĩnh của giáo phái thờ quỷ PURIFIER.

Tổ chức từ thiện đó chẳng qua chỉ là vỏ bọc rửa tiền cho giáo phái mà thôi.

Thôi kệ, sao cũng được.

Điều quan trọng ở đây là tại sao hắn lại đột ngột xuất hiện ở nơi này.

Hắn muốn gì từ tôi?

“Tôi đã rất quan tâm đến ngài cậu Campbell đây từ lâu rồi. Tôi luôn muốn liên lạc với cậu nhưng chưa có cơ hội.”

Dù tôi chưa nói lấy một lời, Hầu tước Riverback vẫn tự dẫn dắt cuộc trò chuyện theo ý hắn.

“Tôi có một chuyện muốn chia sẻ. Cậu có phiền nếu dùng bữa với tôi vào một dịp nào đó không?”

“…Nói luôn ở đây cũng được mà.”

“Rất tiếc là không được. Đó là vì vấn đề liên quan đến việc từ thiện. Nhà Purify của chúng tôi muốn hỗ trợ các sinh viên tài năng để họ không bị ràng buộc bởi vấn đề tài chính.”

Hầu tước Riverback nở nụ cười và thậm chí còn hơi cúi đầu. Thái độ lịch sự của hắn không hề thay đổi dù tôi trả lời khá cộc lốc.

“…Danh tiếng của tôi không tốt lắm đâu, chắc ngài cũng nghe rồi.”

Đó là cách Học viện đang quảng bá và che đậy danh tiếng của tôi. Tôi chắc chắn sự thật chưa bị lộ ra ngoài và chỉ có một số ít người biết.

Tuy nhiên, Hầu tước Riverback vẫn giữ nguyên nụ cười và đáp lại không chút do dự.

“Việc cậu có thể thu hút dư luận đã là một thành tựu đáng nể rồi.”

“…”

“Quỹ của chúng tôi chắc chắn có thể mang đến cho cậu Dowd Campbell đây một cơ hội tuyệt vời. Mong cậu cân nhắc lại.”

Tôi xoay tấm danh thiếp trong tay vài lần mà không trả lời.

Ai mà lại khen việc có danh tiếng tệ hại là một thành tựu tốt chứ?

Đây rõ ràng là một lời đề nghị không có chút logic nào ngoài việc thể hiện rằng hắn rất quan tâm đến tôi.

‘Thứ này…’

Sự kiện này cũng xuất hiện trong câu chuyện gốc.

Hầu tước Riverback cũng từng làm điều tương tự để chèo kéo người khác. Trong game, Iliya cũng bị lôi vào vụ này, mở ra một nhánh quan trọng của chương.

Và giờ nó đang xảy ra với tôi.

Dù vậy, tôi vẫn không rõ lý do đằng sau chuyện này,

“…Tôi sẽ suy nghĩ về nó sau.”

Hầu tước Riverback nở nụ cười trước câu trả lời của tôi và lịch sự cúi đầu lần nữa.

“Tôi mong đợi một phản hồi tích cực.”

Nhìn bóng lưng lịch thiệp của hắn rời đi, tôi lật mặt sau của tấm danh thiếp.

Ba ngày nữa. Twilight Iris. Một nhà hàng cao cấp nằm trong khu vực thành phố bên ngoài khuôn viên Học viện.

Có vẻ như hắn đã thuê toàn bộ nhà hàng. Hầu tước Riverback vốn nổi tiếng với sự giàu có của mình mà.

“…”

Tôi im lặng cân nhắc tình hình trong đầu.

Tránh né các sự kiện liên quan đến cốt truyện chính sẽ dẫn đến hình phạt nặng từ hệ thống. Gần như không có lựa chọn nào khác ngoài việc đối mặt với nó.

“…”

Tại sao tôi luôn rơi vào mấy tình huống như này?

Có phải cả thế giới đều đang âm mưu chống lại tôi không?

Tôi xoa trán. Dạo này tôi thường xuyên bị đau nhức thái dương.

‘…Mình phải chuẩn bị mọi thứ có thể.’

Giờ thì việc suy nghĩ lựa chọn các phương án khác nhau chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Như mọi khi, chỉ có cách nhắm mắt đánh bừa thôi.

Tôi vẫn còn ba ngày để chuẩn bị. Đến lúc đó, tôi cần nghĩ xem mình có thể làm gì.

Tập hợp thông tin đã biết và áp dụng vào tình hình hiện tại.

Tính toán rủi ro. Tính toán lợi ích.

‘…Không hẳn là không thể.’

Kế hoạch cơ bản sẽ không thay đổi nhiều. Tôi vẫn phải cùng Iliya đến thế giới khác vào ngày mai để thu thập nguyên liệu.

Sau đó chỉ cần đợi thứ đó được chế tạo và gia cố.

Nhưng, sau đó…

“…”

Tôi cần một điều nữa.

Tôi đổi hướng đi. Có một người tôi cần gặp trước khi tìm đến Iliya.

Chẳng mấy chốc, tôi đến phòng y tế và gõ cửa.

“Eleanor. Chị có trong đó không?”

“…Dowd?”

Giọng nói ngạc nhiên của Eleanor vang lên từ bên trong.

Tôi nghe nói rằng sau khi đánh nhau với Viện trưởng rồi ngất xỉu, cô ấy đã nằm liệt giường cả ngày.

“…Có chuyện gì vậy? Đợi chút, tôi ra ngay.”

“Không cần đâu, chị cứ nghỉ ngơi. Tôi chỉ có một thỉnh cầu đơn giản thôi.”

“Chuyện gì vậy? Có vấn đề gì à?”

“Chị rảnh vào ba ngày tới chứ?”

“…Hả?”

“Chị có thể đi đâu đó với tôi không? Là ở Twilight Iris.”

Bên trong phòng bỗng trở nên im lặng.

Có một khoảng lặng kéo dài cùng với tiếng thở nặng nề.

Rồi một giọng nói hơi run rẩy vang lên.

“…Đó chẳng phải là nơi nổi tiếng dành cho các cặp đôi, à không, là một nhà hàng cực kỳ đắt đỏ sao? Sao cậu lại muốn tới đó…”

“Không có gì đặc biệt đâu, tôi chỉ muốn đi với chị thôi.”

Có tiếng động lớn phát ra từ trong phòng như thể thứ gì đó vừa rơi xuống.

“…”

Sao con người này lại phản ứng như vậy nhỉ?

“…Chị ổn chứ?”

“Tôi ổn.”

“…”

Ừm, thế thì tốt.

“Vậy hẹn gặp chị sau ba ngày nữa…?”

“…Được rồi.”

Tôi bước lùi lại sau khi nghe giọng cô ấy, nghe có chút khác thường.

‘…Dù sao thì mình cũng đã đảm bảo được nhân tố quan trọng nhất.’

Phần còn lại chỉ là tập hợp các phương tiện để sử dụng trong kế hoạch.

Ngon.

Có vẻ như ba ngày tới sẽ khá bận rộn đấy.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận