Càng tiến gần cổng dịch chuyển, đám ánh sáng lấp lánh kia bắt đầu rung bần bật như muốn đe dọa bọn tôi.
GIống như là nó đang muốn cảnh cáo: “Phắn! Không thì đừng trách sao biển xanh lại mặn.” Và đúng là mặn chát thật. Nếu cứ cố chấp mà lao thẳng vào, thì chỉ có nước bị nó hất văng ra ngoài như bị tạt gáo nước lạnh.
Thế nên, đúng lúc sắp chạm vào cổng, tôi rút tấm thẻ đen mà Hiệu trưởng đã đưa.
Tôi ném nó ra trước mặt, ngay khoảnh khắc gần chạm vào ánh sáng. Đám sáng cuộn lại, uốn éo rồi xé một lỗ thủng to tướng giữa không gian.
Cùng lúc đó, tôi cũng cài đồng hồ đếm ngược. Tôi đặt thời gian chính xác là 2 phút.
‘…Đây là giới hạn quyền truy cập của Atalante.’
Bình thường, chỗ này là phần nội dung cuối game, chỉ dành cho mấy khứa chơi đến cấp độ Vĩnh Hằng mới được bén mảng tới.
Tấm thẻ đen kia giống như giấy thông hành của mấy “ông lớn”. Không có nó, tôi sẽ bị cách ly ngay khi vừa bước chân qua bên kia cổng.
Cái cổng này bị quản lý chặt thấy ớn.
“…”
Nói cách khác…
Cõi Âm là cái nơi điên rồ đến mức, đến cả Atalante cấp Vĩnh Hằng còn chỉ được phép ở lại có đúng hai phút!
Có khi, tùy vào đường cốt truyện, người chơi còn bị cưỡng ép quay lại đây mấy lần nữa, không chỉ mỗi trong DLC.
‘…Xin đừng.’
Thật đấy.
Cầu trời khấn Phật đừng có để kịch bản đó xảy ra.
Tôi cũng phải làm đủ trò, cày cuốc hết sức để ngăn điều đó ngay từ đầu.
“Uầy.”
Iliya ngạc nhiên ngay khi vừa đặt chân vào cổng.
“Tôi cứ tưởng là vào thẳng địa ngục liền, ai dè…”
“Ừm, tôi hiểu mà.”
Nhìn thì có vẻ đẹp mắt thật đấy, nhưng sự thật thì khỏi nói cũng biết là đáng sợ đến mức nào.
Khắp nơi là đủ loại vật thể lạ: nhiều thứ mang hình thù kỳ quặc, màu sắc chồng chéo như có mấy lớp filter đè lên nhau trên một phiên bản dị dạng của thế giới thật.
Tinh linh. Dị vật cổ xưa bị lãng quên. Linh hồn.
Tất cả đều mạnh mẽ và cực kỳ nguy hiểm.
“Đừng có mà đụng bậy đụng bạ vào bất kỳ thứ gì. Mấy thứ này không hiền đâu.”
Iliya suýt nữa chạm tay vào một làn sương trắng lơ lửng gần đó, nghe tôi nói xong liền rụt tay lại ngay như bị điện giật.
Nếu lỡ có chuyện xấu xảy ra thì ít nhất vẫn còn bảo hộ của thiên thần, nhưng tốt nhất là đừng chạm vào đồ của Cõi Âm thì hơn.
“…Mà mình đã lên cao đến mức nào rồi? Còn bao xa nữa?”
“Gần rồi. Chút xíu nữa thôi.”
Thực ra, nếu chỉ là ra vào cổng thì tôi đã lấy món đồ bay xịn hơn trong kho Vision rồi, chứ đâu cần xài cái máy bắn thô sơ này.
Nhưng có lý do tôi phải dùng cách thủ công này. Không gì khác ngoài mục tiêu nằm ở Tầng Cao Nhất của sảnh Gregory.
“…Bay cao kiểu này, tự dưng tôi lại nhớ hồi xưa ghê.”
Iliya vừa cùng tôi bay lơ lửng, vừa lẩm bẩm một câu.
“Cô từng trải qua mấy vụ thế này rồi à?”
“Anh trai tôi cũng điên y chang thầy. Ổng từng quăng tôi từ đỉnh núi xuống khi tôi còn nhóc tì, chẳng có đồ bảo hộ gì luôn. Giờ nhìn lại mới thấy hai người chẳng khác gì nhau cả.”
“…”
“Cuối cùng thì ổng vẫn cứu tôi. Rồi bảo là ‘Tập luyện cho gan to hơn’.”
“…”
Chả trách, ở tình huống thế này mà cô ấy vẫn bình thản như không.
“Ảnh mê độ cao kinh khủng luôn.”
Iliya nói tiếp, mặt cười rạng rỡ như nắng mùa xuân.
“…Không biết giờ này ổng đang ở đâu, làm gì nhỉ?”
Giọng cô ấy đầy ắp nỗi nhớ nhung.
“…”
Nhưng mà…
Mười hai năm trước, Sự kiện Đêm Đỏ đã xảy ra.
Một cuộc tấn công khủng bố do nhóm Hậu Duệ Khải Huyền, một lũ cuồng quỷ thờ Quỷ Đỏ, gây ra.
Gia đình của Iliya đã bị giết trong biến cố đó.
“…”
Nếu ngày ấy không có chuyện gì, có lẽ giờ này Iliya đang sống bình yên ở một trang trại ngoại ô. Người anh mất tích có lẽ là lý do lớn nhất khiến cô dấn thân làm ứng cử viên Anh Hùng dù bản thân cô vốn không hề có hứng thú.
Anh trai Iliya là người duy nhất sống sót sau vụ đó, nhưng mất tích không để lại chút dấu vết nào.
Cô vẫn luôn ôm hy vọng rằng nếu mình đủ nổi tiếng, anh sẽ nhận ra và quay về tìm mình.
Một đứa con gái nông dân quê mùa, tay chưa từng cầm đến kiếm. Tôi chẳng thể tưởng tượng nổi cô ấy đã phải cố gắng đến mức nào để đi được đến đây.
“Ơ, có gì kìa!”
Iliya bất ngờ chỉ tay về phía trước khiến tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Giữa khung cảnh sặc sỡ là một làn khói trắng tinh thu hút mọi ánh nhìn.
Trông nó giống y chang mấy con linh thể trong sách.
Nhưng đám khói đó không phải thứ tầm thường.
‘Linh Hồn của sảnh Gregory.’
Bình thường, nó chỉ xuất hiện như một Easter Egg sau khi game chính kết thúc từ đời nào.
Nó từng một lần hiển hiện ra thế giới vật chất nhờ con đường liên chiều mà tôi vừa mở trước đó.
“…”
Và chỉ những ai từng thấy nó lúc ấy mới biết một điều quan trọng.
Càng lấy được nó sớm thì người sở hữu càng “lỗi game”.
Hồi đó, cộng đồng game cày nát dữ liệu chỉ để truy ra vị trí gốc của nó, mong nhặt được càng sớm càng tốt.
“Được rồi.”
Tôi mở cái bao đã chuẩn bị từ trước.
Tất nhiên, đây không phải bao bố bình thường đâu.
—-----------------------------------------------------
[ Túi Phép x3 ]
[ Giá: 500 điểm ]
[ Phẩm chất vật phẩm: Phế phẩm ]
[ Mô tả: Có thể chứa bất kỳ vật phẩm nào trong vòng 1 ngày. ]
[ Điểm còn lại: 1.000 điểm ]
—-----------------------------------------------------
Đây là loại túi có thể chứa bất cứ thứ gì được hệ thống xem là “vật phẩm” và giữ được trong vòng một ngày.
Trước hết ta phải biết rằng linh hồn kia được tính là vật phẩm. Dĩ nhiên, không thể nào bắt được nó bằng cách thông thường. Nhưng nhờ có túi này, việc đó trở thành khả thi.
Dù giá tới 500 điểm là hơi “chát”, nhưng dù sao thì cũng đáng từng đồng.
Còn hai cái túi còn lại, tôi đưa một cái cho Iliya.
“Cầm lấy cái này.”
“Để làm gì cơ?”
“Khi chạy thì vớ được cái gì gần đó là nhét vào. Gì cũng được.”
“…Hả? Chạy á?”
Tôi im lặng, chỉ tay lên trời.
Iliya nhíu mày khó hiểu.
“Gì vậy? Chẳng phải chỉ là bầu trời thôi sao?”
Tôi tiếp tục chỉ vào một cái chấm khổng lồ đang di chuyển chậm rãi giữa trung tâm bầu trời.
“Cô thấy cái đó chứ?”
“Thấy.”
“Đó là con ngươi đấy.”
“…Gì cơ?”
Tôi không nói thêm gì nữa, mà chuyển qua kiểm tra đồng hồ.
Còn đúng 1 phút.
‘…Mình sẽ xoay sở được thôi.’
Tuy tôi không phải nhà khoa học hay gì, nhưng trong cái thế giới vận hành theo logic game này, các tính toán của tôi trước giờ vẫn luôn đúng.
Chắc lần này cũng vậy.
“Ý cậu là… mấy cái đó là con ngươi—”
Iliya đang định hỏi thêm thì đột ngột im bặt.
Vì cô ấy vừa thấy bầu trời đổi màu trong chớp mắt, rồi lại trở về bình thường.
Hiện tượng đó xảy ra khi một sinh vật nhắm mắt rồi lại mở ra.
Nói cách khác…
Cái mà tụi tôi tưởng là bầu trời nãy giờ… thật ra chỉ là tròng trắng trong mắt của một thứ khổng lồ.
Còn cái chấm đen kia? Chính là con ngươi của nó.
Khoảnh khắc đó, Iliya mới thật sự hiểu ra rằng bọn tôi đang bị quan sát.
“Cái… cái quái gì thế này—!”
ẦM!!!
Tiếng gầm vang lên như trời long đất lở. “Bầu trời” co rút lại.
—-----------------------------------------------------
[ Tin nhắn hệ thống ]
[ Phát hiện nguy hiểm nghiêm trọng. ]
[ Tình huống được đánh giá là đe dọa đến tính mạng. ]
[ Kỹ năng: Tuyệt Vọng được nâng lên cấp EX. ]
—-----------------------------------------------------
Quái vật Cõi Âm đã phát hiện ra tụi tôi, giờ đang rút đầu về rồi lao tới, miệng há to như muốn nuốt trọn tất cả.
‘…Đó là lý do tại sao người ta gọi nơi này là địa ngục đúng nghĩa.’
Nên nhớ rằng đó chỉ được tính là quái thường ở thế giới này thôi.
Một sinh vật ở tận đáy chuỗi thức ăn.
“T-Thầy! Cái thứ chết tiệt này!”
Iliya rút kiếm, run rẩy đến mức nước mắt chực chờ trào ra trên khóe mi.
“Đ-Để tôi chắn trước!”
“…Cô có chắc đó là một phương án an toàn không?”
“Thầy đã cứu tôi rồi! Lần này… đến lượt tôi—!”
“…”
‘Tôi hiểu cảm xúc của cô. Và thật lòng thì tôi biết ơn cô lắm.’
Cái dũng khí dám xông vào hiểm nguy, bất chấp tất cả mà chẳng quan tâm dù đối phương có là gì. Điều đó thật sự đáng khâm phục, đáng được vỗ tay tán thưởng.
Nhưng mà với sức lực của cô ấy ở hiện tại thì đánh nhau với thứ đó chẳng khác gì tự sát.
“Bình tĩnh. Chúng ta không đến để chiến đấu với nó.”
Tôi nói, rồi nhắc lại về cái túi mà tôi đã đưa lúc trước.
Lúc này, cơ thể chúng tôi bắt đầu ngừng bay lên rồi bắt đầu rơi tự do.
“Bây giờ, nhặt tất cả những gì rơi xuống.”
“Cái gì, rơi xuống á?!”
“Cái đó kìa.”
Tôi chỉ tay về phía những đốm trắng đang đổ ào ào từ miệng con quái vật.
“Nhặt càng nhiều càng tốt. Nó nhiều tác dụng lắm.”
“C…cậu điên rồi à?! Trong lúc này mà còn nghĩ đến chuyện đó?!”
Iliya hét lên phản đối. Phản ứng đó hoàn toàn dễ hiểu vì mạng sống của cổ đang bị đe dọa rõ mồn một trước mắt mà.
Nhưng mà…
‘…Dù thế, việc gom mấy thứ đó là điều bắt buộc.’
Tôi đã chi tới 1.000 điểm để mua thêm hai cái túi tất cả cũng chỉ vì chuyện này.
Nếu như tính toán của tôi đúng, chúng tôi sẽ không chết.
‘À mà, khoan đã…’
Liệu mình có thể dùng thứ đó ngay bây giờ không?
—----------------------------------------------------------
[ Tin nhắn hệ thống ]
[ Kỹ năng: Ác bá đã được kích hoạt. ]
[ Kích hoạt mệnh lệnh lên mục tiêu: Iliya. ]
—----------------------------------------------------------
“Bình tĩnh, không sao đâu.”
Tôi vừa nói xong, cơ thể đang run rẩy của Iliya lập tức ngừng lại.
“…Ơ?”
Chẳng ai có thể ngờ được, mới giây trước thôi cô ấy còn run lên bần bật vì sợ đến phát khóc, vậy mà giờ lại bình lặng như không.
Ngay cả chính Iliya cũng kinh ngạc với sự thay đổi đột ngột này.
‘Hiệu quả tốt hơn mình nghĩ?’
Ban đầu tôi còn do dự vì từ mệnh lệnh nghe khá mơ hồ, nhưng chỉ với một câu “bình tĩnh đi”, nỗi sợ chết của cô ấy đã biến mất.
Tôi không biết cụ thể giới hạn của kỹ năng này là gì, nhưng rõ ràng sức ảnh hưởng của nó không tầm thường.
“Bình tĩnh lại chưa?”
“…Ờ, ừ. Hình như rồi. Mà giờ phải làm gì nhỉ?”
“Thì nhét cái kia vào túi.”
Tôi đưa lại cái túi.
“Cần thiết đấy. Tin hay không tùy cô, nhưng chúng ta không gặp nguy hiểm đâu.”
“…”
Iliya nhìn tôi với ánh mắt đầy hoài nghi. Nhưng thay vì trả lời, tôi nhìn đồng hồ.
10 giây còn lại.
Hàm con thú đang há ngoác dần đến gần. Nó lao xuống nhanh hơn cả tốc độ rơi của tụi tôi. Nhưng nhờ vậy, mấy cục trắng kia cũng rơi nhanh hơn.
“…Aaa, bó tay. Làm quái gì có kẻ bình tĩnh được trong tình cảnh này như cậu chứ?!”
Với vẻ mặt kiểu như “sống chết mặc bây”, cuối cùng Iliya cũng nghe theo và mở túi ra, bắt đầu hứng những cục trắng đang rơi.
Một cô gái hứng linh hồn rơi từ miệng quái vật khổng lồ, trong lúc đứng giữa lằn ranh sinh và tử. Thật sự là cảnh tượng không tưởng.
9 giây.
“Rồi sao nữa!? Kế hoạch là gì!?”
Lời của cô ấy có hai tầng ý nghĩa.
Phía trên là miệng con thú đang há ngoác, phía dưới là nền đất cứng ngắc.
Chết vì bị nuốt hay chết vì rơi, giờ phải chọn cái nào?
Thật ra thì chọn cái gì cũng chẳng quan trọng cho lắm.
“Cẩn thận tiếp đất thôi.”
Từ giờ không được phép phạm sai lầm.
Với tư cách là nhân vật chính, mạng của cô ấy cực kỳ quý giá.
“Gì cơ?!”
1 giây còn lại.
Ngay khi tiếng báo giờ vang lên, thế giới đầy màu sắc và hiệu ứng filter biến mất, trả lại hình dạng ban đầu.
Thẻ thông hành đã hết hiệu lực, và tụi tôi bị cưỡng chế trục xuất.
“Ẹc… Chà.”
Cùng lúc đó, bọn tôi hạ cánh rất nhẹ nhàng.
Nói trắng ra, việc “hết giờ” khiến hệ thống tự động reset tọa độ tụi tôi như thể tụi tôi vừa nhảy xuống từ tầng hai thôi vậy.
Thình. Thịch.
Vài tiếng rơi nhẹ vang lên.
“…”
“…”
Iliya nhìn quanh với ánh mắt mơ màng, rồi tạm gác mọi thứ lại để kiểm tra cái túi.
—----------------------------------------------------------
[ Linh hồn Gregory Hall ]
Phẩm chất vật phẩm: Huyền thoại
Mô tả: Cho phép tiếp xúc với linh hồn của một nhân vật huyền thoại.
—----------------------------------------------------------
[ Khối Ectoplasm x3 ]
Loại: Vật liệu đặc biệt
Mô tả: Một chất bí ẩn chỉ được tiết ra từ sinh vật Cõi Âm. Có thể khuếch đại thuộc tính tuỳ theo chất xúc tác.
—----------------------------------------------------------
Tuyệt vời.
Linh hồn sảnh Gregory sẽ được dùng làm nguyên liệu để chế tạo trang bị độc nhất của tôi. Còn khối Ectoplasm thì để lắp vào khẩu đại bác tôi nhờ Percy chế riêng.
‘…Tốt lắm.’
Dù hơi nguy hiểm thật, nhưng thu hoạch lần này rất đáng giá.
“Thầy…”
Giọng nói run rẩy của Iliya gọi tôi khi tôi còn đang lơ đãng suy nghĩ.
“…Không lẽ, thầy lên kế hoạch sẵn từ đầu rồi?”
“Ờ? Cái gì cơ?”
“Đi lên Cõi Âm, nhặt mấy thứ lạ lùng, bị quái rượt, rồi tiếp đất an toàn. Aaaa, tôi cũng chẳng hiểu nữa. Nhưng… thầy biết trước là sẽ như vậy đúng không?”
“…Chắc vậy?”
Nếu tôi không biết, thì dại gì đi làm trò điên rồ đó?
Mấy người chơi kỳ cựu gọi cách làm này là “Kỹ thuật farm sớm Linh hồn sảnh Gregory”. Nếu đáp ứng đủ điều kiện thì thực ra làm cũng dễ thôi.
Thậm chí còn rất phổ biến, vì có thể farm thêm Ectoplasm chất lượng cao nữa.
“Vậy sao thầy không nói với tôi ngay từ đầu?”
“…Nếu tôi nói, cô có chịu đi không?”
Ừm.
‘Xin lỗi, nhưng sự thật thì phũ phàng mà.’
Tôi thì có thể đảm bảo tính an toàn rồi, nhưng không phải ai cũng muốn liều mình trải nghiệm mấy chuyện quái đản như thế này.
“…Vậy sao thầy lại kéo tôi đi theo ngay từ đầu?”
“Vì tôi cần người hỗ trợ thêm.”
“Hả?”
“Tôi phải lấy ít nhất ba cục trắng kia, mà một mình thì không đủ tay…”
—----------------------------------------------------------
[ Tin nhắn hệ thống ]
[ Bạn đã ảnh hưởng đến mục tiêu Iliya. Cô ấy đang cảm thấy tức giận dữ dội với mục tiêu Dowd! ]
[ Đã đánh dấu xu hướng tiêu cực! ]
[ Có phần thưởng! ]
[ Kỹ năng: Ác bá đã được kích hoạt! Đã nhận được 1 quyền ra lệnh với mục tiêu! ]
—----------------------------------------------------------
“…”
À ừm.
Quyền ra lệnh vừa dùng xong thì lại được hồi ngay lập tức.
Cái quái gì đang xảy ra đây?
“Chỉ là… chỉ kém chút nữa thôi… cái thứ địa ngục đó… hu, huhu…”
Iliya trừng mắt nhìn tôi, giọng run run.
Ánh mắt cô ấy như không còn tiêu cự.
Đáng sợ thật.
“Tôi xin lỗi. Thành thật xin lỗi.”
“Nếu chỉ cần xin lỗi là xong, thì trên đời này cần gì pháp luật nữa hả?!”
“Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cô muốn.”
Đây là lời hứa cô ấy từng nói khi xin lỗi tôi.
Tôi sẽ đáp lại ân tình khi có cơ hội.
Ngay khi nghe thấy câu đó, đợt bùng nổ của Iliya lập tức dừng lại.
“…Bất cứ điều gì?”
“Bất cứ điều gì.”
Cô ấy gãi má một cách vụng về.
Rồi với khuôn mặt phụng phịu, cô ấy đưa ngón út ra.
“Vậy thì… hứa với tôi đi.”
“Hả?”
“Hứa ngoéo tay.”
“…”
‘Cô là con nít hả trời?’
Nhưng mà, lúc tôi hỏi cô ấy, cô ấy bảo tôi chẳng cần biết chi tiết làm gì, chỉ cần tôi làm theo thôi.
Thế là tôi cũng đưa ngón út ra ngoéo tay với cô.
Sau đó, cô nở một nụ cười tươi rói.
‘…Chỉ vậy thôi là hết giận à?’
Dễ vậy luôn?
“…Hê. Quả nhiên, thầy giống anh tôi thật.”
“Ể?”
“Tôi hay làm thế này với anh trai lắm.”
Nói rồi, Iliya quay đi, tránh xa tôi một chút.
Nhưng nụ cười vẫn còn trên mặt cô.
“…Chỉ cần nhìn thấy thầy thôi là tôi lại muốn làm mấy thứ ngớ ngẩn thế này.”
Tuy nhiên…
Dưới những lời nói vui vẻ đó, tôi cảm thấy rõ ràng có một cảm xúc phức tạp nào đó đang âm ỉ.
***
‘…Đúng là một người kỳ lạ.’
Iliya dõi theo bóng lưng Dowd khi anh ta vừa xách mấy cái túi rời đi vì có việc cần làm. Sau đó, cô nhìn xuống bàn tay mình.
Ngón út vẫn còn cảm giác ấm áp từ lúc ngoéo tay với Dowd.
Cô vô thức mân mê đầu ngón tay đó.
“…”
Trong im lặng, cô nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Khi con quái vật khổng lồ không rõ danh tính há to miệng, chuẩn bị nuốt chửng bọn họ.
‘Bình tĩnh, không sao đâu.’
Cô đã sợ đến chết khiếp.
Tưởng như không thể thoát nổi.
Nhưng khi người đó nói câu ấy, không hiểu sao cô lại thấy yên tâm.
Đó là sự thật.
Lời nói ấy như đâm thẳng vào trái tim cô.
‘Lạ thật. Quá lạ.’
Thoạt nhìn, người đó có vẻ vô tâm, hay buông lời tùy tiện.
Nhưng nếu ở bên cậu ta lâu một chút, ai cũng sẽ nhận ra cậu ta luôn nhìn thấy những thứ nơi người khác không thấy gì cả.
Quan trọng hơn là…
Trong những khoảnh khắc then chốt, cậu ta luôn làm điều khiến trái tim người ta rung động.
‘Đúng là có điểm giống nhau thật…’
Anh trai cô, người mà cô vẫn luôn khắc ghi trong tim.
Nghịch ngợm, vô tâm, chỉ biết bày trò. Đôi khi cô nghĩ, chắc trên đời này không ai ngốc như anh ấy.
Nhưng đồng thời dù gặp khó khăn gì, anh ấy đều sẽ vượt qua.
Dù đối thủ mạnh cỡ nào, anh cũng không bao giờ lùi bước.
Trên hết là.
Mỗi lần cô gặp nguy hiểm, anh luôn lao đến cứu cô.
Anh là Người Hùng duy nhất trong lòng cô.
Anh từng nói mãi câu đó:
‘Bình tĩnh, không sao đâu.’
“…”
Và kỳ lạ làm sao…
Sau tình huống vừa rồi, cái người tên Dowd kia… lại khiến cô nhớ đến anh trai mình.
“AAAAHHH—!”
Iliya kêu lên và vỗ hai bên má mình bồm bộp.
‘Điên rồi, mình bị điên rồi à!?’
Sao lại dám đem anh trai ra so sánh với cái tên đó!?
Ngay từ đầu, hắn là người thuộc về người khác rồi! Lại còn nói thích Tiểu thư Tristan nữa chứ! So sánh hắn với anh mình là xúc phạm anh mất thôi!
“Phiền phức thật! Aghh… bực mình quá!”
Phải rồi, tên đó đúng là phiền phức hết biết!
‘Bình tĩnh, không sao đâu.’
“…”
Giọng hắn lại vang lên trong đầu cô lần nữa. Iliya liền lắc đầu thật mạnh, rồi hét lên như muốn xua tan mọi thứ:
“Tôi ghét thầy lắm đó!”
Mặt cô đỏ bừng, gào lên đến mức cả người run lên.
Như thể đang cố đè nén một giọng nói khác đang muốn bật ra từ sâu bên trong mình.
“AAAAAHHHH—!”
“Đồ phiền phức! Bực mình quá!”
***
“Tôi ghét thầy lắm đó!”
“…”
Tôi lặng người khi nghe những lời đó vọng đến trong lúc đang lôi mấy cái túi đi.
‘Cô ấy… thật sự đang giận lắm rồi.’
Tốt nhất là lần sau phải xin lỗi cho tử tế.
Không thì… chắc bị giết thật luôn.
—----------------------------------------------------------
[ Tin nhắn hệ thống ]
[ Độ thiện cảm của mục tiêu Iliya đã tăng mạnh! ]
[ Cấp độ thiện cảm nâng lên: Quan tâm cấp 4! ]
[ Có phần thưởng! ]
[ Phần thưởng đã bị giảm do mục tiêu có xu hướng thiện! ]
—----------------------------------------------------------
“…”
Khoan đã.
‘Ai đó giải thích cho tôi cái này với?’


6 Bình luận