• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 22: Âm giới

7 Bình luận - Độ dài: 2,903 từ - Cập nhật:

Làm bạn với ai đó suốt 10 năm nghĩa là giữa hai người có không ít kỷ niệm. Và tất nhiên, cũng biết tỏng nhau từng chân tơ kẽ tóc, cả những điều chẳng bao giờ để lộ ra ngoài mặt.

Nói cách khác, Beatrix không chỉ quá hiểu mà còn quá quen với mấy trò kỳ quặc của Eleanor, thứ mà thỉnh thoảng lại trồi lên như nấm sau mưa.

“Ê này.”

Dù vậy, có những lúc đến cô cũng thấy muốn vò đầu bứt tóc.

Không rõ lý do là gì, nhưng từ nãy đến giờ, Eleanor trông như con nghiện thuốc vậy. Mắt thì đỏ au, lúc thì thở dài, lúc lại nhìn chằm chằm vô định. Tâm trạng cứ như tàu lượn siêu tốc, lúc lên lúc xuống thất thường.

“Lại chuyện gì nữa đây?”

“…”

Cây bút trên tay Eleanor gãy đôi cái rắc, như thể không phải bút mà là cành khô mục.

Beatrix thở dài ngao ngán. Cây bút đó vốn được đúc từ quặng kim loại đặc, thế mà Eleanor bóp phát nát luôn thì

Rõ ràng là đang cố dằn nén gì đó trong lòng.

Vậy nên lần này, Beatrix phản ứng có phần gắt hơn bình thường.

“Đừng nhắc tới nữa. Tôi đang phải gồng mình mới không nghĩ về nó đây. Cứ thế này thì làm sao mà làm việc nổi.”

“…Thế thì nói mẹ luôn đi con điếm!”

Beatrix gắt lên, nhưng Eleanor chỉ lắc đầu.

“Thôi. Có nói cũng chẳng thay đổi gì. Mà lo gì, tôi vẫn đang làm việc chăm chỉ đấy thôi?”

Chuyện này thì Beatrix phải công nhận.

Eleanor vốn chẳng phải kiểu lười chảy thây, nhưng cái đà làm việc hiện tại của cổ thì đúng là kinh dị thật.

“…Thôi thì cũng tốt. Dạo này đúng là bận rối tung rối mù lên.”

“Không hiểu sao gần đây giấy tờ hành chính cứ tuôn ra như nước. Chắc có dự án gì lớn hả?”

“Nghe nói là vì một học sinh chuyển trường từ Liên minh Bộ tộc. Cô chắc cũng từng nghe tên rồi.”

Nghe đến đó, Eleanor khẽ nhíu mày, lật một xấp tài liệu gần đó.

“Cái đám đằng sau vụ đảo chính phải không? Cháu gái của Tộc trưởng?”

“Ừ. Đế quốc đã đồng ý cho cô ta chuyển đến đây học.”

Nếu đúng là cháu gái của Tộc trưởng thật, thì cô ta cũng chẳng khác gì “siêu sao hạng A” cỡ hoàng thất.

Người có vai vế như vậy chắc chắn sẽ kéo theo một đoàn tùy tùng, mà ngay cả Học viện vốn nổi tiếng bình đẳng với học sinh sẽ chẳng thể nào làm ngơ.

Thật ra, nói nguyên cả dòng họ cô ta chạy trốn khỏi cuộc chiến quyền lực cũng chẳng sai.

“Chưa hết đâu. Học kỳ sau còn có phái đoàn thường niên từ Thánh địa đến nữa. Nghe bảo chính Thánh nữ sẽ đích thân tới.”

“…”

Eleanor không đáp, chỉ lặng lẽ đẩy đống tài liệu sang một bên.

Nhưng rõ ràng sắc mặt cô đã căng thẳng hơn lúc nãy.

“…Nếu chỉ là phái đoàn định kỳ thì theo thông lệ thôi mà? Sao phải cử nhân vật lớn tới mức đó?”

“Tôi cũng không rõ. Nghe đồn là Học viện đã chủ động đề xuất. Có vẻ hiệu trưởng cũng thúc đẩy vụ này khá mạnh.”

Nghe đến đó, ánh mắt Eleanor chùng xuống.

“Sao trông cô khó chịu thế?”

“Chỉ cần nhìn mấy thông tin này thôi cũng đủ thấy Học viện đang âm mưu chuyện gì to rồi.”

“Ừ, tôi cũng thấy thế. Mà họ đâu có ngại dính vào mấy vụ rối ren kiểu này.”

“Chưa kể đến chuyện Dowd nữa. Tôi cá là họ đang toan tính một cú lớn, kéo cả cháu gái Tộc trưởng lẫn Thánh nữ vào cùng.”

“…Nghiêm trọng vậy luôn? Nhưng liệu bọn họ có dây dưa gì được với nhau không? Hai người đó toàn vai vế tầm cỡ, còn Dowd thì chỉ là con nhà Nam tước quèn.”

Beatrix nheo mắt nghi ngờ, nhưng Eleanor đáp lại bằng một giọng chắc nịch, đầy nghiêm túc:

“Nếu nhìn theo logic thông thường thì đúng là vậy.”

“Vậy thì đâu có vấn đề gì?”

“Nhưng mà... tôi không thấy yên tâm nổi.”

“…”

“Tại sao... tôi lại phải nghĩ đến viễn cảnh cậu ta cùng với mấy cô gái khác chứ?”

“…”

Beatrix chỉ biết ôm đầu ngao ngán sau khi nghe câu trả lời không thể thẳng thắn hơn.

“Trời ạ…”

“Chỉ cần nghĩ tới Dowd, tôi chỉ muốn nghĩ về mỗi cậu ta thôi. Vậy mà giờ phải tưởng tượng ra mấy cô khác xen vào nữa thì—”

“Làm việc đi. Không thì tôi cho một đấm giác ngộ bây giờ.”

Nghe thế, Eleanor thở dài, với tay lấy cây bút khác.

“Nói cũng đúng... Ít nhất làm cho xong hết việc để có nghỉ một ngày cũng không bị rắc rối gì.”

Hả, nghỉ một ngày?

Bảo sao mà cô nàng cày như trâu. Chắc đang định dọn sạch lịch để nghỉ ngơi một bữa đây mà.

Beatrix nghiêng đầu thắc mắc.

“Cô có hẹn quan trọng gì à?”

Rắc.

Âm thanh bẻ bút vang lên rợn cả người.

Ngay khi câu hỏi được thốt ra, Eleanor lại nghiến tay đến mức cây bút thứ hai cũng tan tành.

“Nếu cô còn làm gãy thêm cây nào nữa thì tôi sẽ tính phí bồi thường đấy.”

“Thế đừng có khiến tôi phải nghĩ đến việc đó nữa..”

“…Thì khai ra luôn đi, bớt mấy trò lấp lửng lại. Nói rõ cho rồi. Không là cô phá banh hết cái phòng này mất.”

Eleanor im lặng một lúc.

Sau đó, cô nhẹ nhàng đặt tay lên thành ghế.

Tiếng kẹt kẹt vang lên, như báo hiệu một cơn giông sắp ập tới.

Rốt cuộc cô ấy đang cố kìm nén cái gì mà hành xử kiểu này cơ chứ?

Trong lúc Beatrix vừa thở dài não nề, vừa loay hoay với mớ suy nghĩ trong đầu thì Eleanor cuối cùng cũng lên tiếng, một cách rất chậm rãi, rất khó nhọc.

Giọng nói của cô mang theo vẻ trang nghiêm kỳ lạ, xen lẫn đau khổ và có chút buồn bã.

“Beatrix.”

“Gì?”

“Tôi nhớ Dowd Campbell quá.”

“…”

Beatrix ôm mặt tuyệt vọng.

Cơn đau đầu mà cô vừa cố đè nén lại ùa về như sóng thần sau câu nói thổn thức ấy.

“Cậu ta hẹn gặp tôi sau ba ngày nữa. Vậy nên tôi phải xử lý hết việc trước lúc đó chứ còn gì nữa?”

“…”

“Ba ngày không gặp cậu ấy, cô hiểu không? Ba ngày đấy! Ai mà chịu nổi—”

“…Cảnh cáo lần cuối. Làm. Việc. Ngay.”

Beatrix buông lời lạnh tanh, không thỏa hiệp.

Eleanor phụng phịu, xị mặt ra, rồi lại lôi thêm xấp giấy tờ khác lên xem.

Cũng may, ít nhất nội dung lần này khiến cô chú ý thật sự.

“Lễ hội Trăng Tròn diễn ra sau ba ngày à?”

“Ồ, vậy là đến thời điểm đó rồi hả?”

Lễ hội Trăng Tròn.

Đây là một trong những ngày lễ lớn nhất trong năm của đế quốc.

Đến cả giảng viên và nhân viên Học viện — dù có làm việc sát bên Vùng Hư Không đi chăng nữa — cũng được nghỉ lễ trong thời gian này.

‘Nên mới nói, đây là thời điểm phòng thủ yếu nhất trong năm…’

Đối với một người ăn ngủ cùng kiếm như Eleanor, suy nghĩ đầu tiên bật ra luôn là thế.

Thật trùng hợp thay, ngày lễ đó lại đúng ngay hôm cô sẽ gặp Dowd.

Eleanor mỉm cười, nhẹ nhàng gạt đống tài liệu liên quan đến lễ hội sang một bên.

Dù sao thì, điều quan trọng nhất mà cô cần nhớ là ba ngày nữa sẽ là một ngày cực kỳ đặc biệt.

Theo nhiều nghĩa khác nhau.

***

—-------------------------------------------------------------------------------------

[ Thông báo hệ thống ]

[ Cập nhật thông tin bổ sung cho Nhiệm vụ Chính! ]

—-------------------------------------------------------------------------------------

—-------------------------------------------------------------------------------------

[ Nhiệm vụ Chính ]

〖 Chương 1: Kẻ Thanh Tẩy 〗

[ Hoàn thành sự kiện ở Twilight Iris! ] [ D-3 ]

[ Phần thưởng: Phần thưởng hỗ trợ cho kịch bản nhánh từ cốt truyện chính! ]

—-------------------------------------------------------------------------------------

Tôi nhìn chằm chằm vào khung hệ thống hiện ra trước mặt.

Thông báo này hiện lên sau khi tôi nhận lời mời từ Hầu tước Riverback.

‘Hỗ trợ cho kịch bản nhánh…’

Tôi gãi má trong khi lướt qua mục phần thưởng.

Tôi biết thứ này. Nó là một phần thưởng hiếm hoi, chỉ xuất hiện ngẫu nhiên vài lần trong game gốc.

Nếu từ chối lời mời của Hầu tước Riverback trong sự kiện Twilight Iris, phần tiếp theo sẽ là một màn trốn thoát nghẹt thở hoặc một trận chiến sống còn. Cả Chương 1 là một chuỗi sự kiện có nhịp độ cực nhanh.

Phần thưởng hỗ trợ cho kịch bản nhánh cơ bản là thêm một tùy chọn. Kịch bản nhánh sẽ dễ thở hơn hẳn hai phương án chính thống.

‘Ngon.’

Với vai trò là trùm cuối Chương 1, chỉ cần đánh bại kẻ Thanh Tẩy là xong, không cần lo lắng thêm nữa. Ít ra thì còn đỡ hơn mấy chương sau, nơi boss chính toàn dạng phải đánh đi đánh lại nhiều lần.

Chỉ có điều làm hết mọi thứ chỉ trong một lần thì khá là khổ.

‘Vì thế mình mới đặc cách đưa người này theo.’

Nghĩ vậy, tôi liếc sang Iliya, người đang xuýt xoa nói lạnh trong khi xoa tay liên tục. Dù gì chúng tôi cũng đang đứng ở nơi khá cao.

“…”

Cô ấy chắc chắn sẽ giúp được rất nhiều.

Ban đầu tôi nghĩ việc thuyết phục Iliya sẽ rất khó. Ai ngờ, chưa kịp giải thích gì thì cô ấy đã gật đầu cái rụp.

“Tụi mình là bạn mà. Có gì phải lo?”

Thậm chí còn hăng hái nữa là đằng khác.

Tôi mỉm cười và gọi:

“Này.”

“Hả?”

“Cầm lấy cái này.”

Iliya nghiêng đầu thắc mắc khi nhìn món đồ tôi đưa ra.

“…Cái gì đây?”

“Cô sẽ cần nó.”

Đó là tất cả những gì tôi có thể nói vào lúc này.

Cô ấy hỏi là đúng thôi.

Vì thứ tôi đưa là một cây sắt dài mấy mét. Nhìn chẳng hiểu nổi nó dùng làm gì.

Còn tôi thì đang cầm một cái đĩa to cỡ hai người nằm vừa.

Dù vậy, Iliya vẫn nhận lấy cây sắt, rồi ngước mắt nhìn trời, thỉnh thoảng lại liếc đồng hồ.

Chúng tôi đang đứng trên nóc tòa Gregory Hall, nơi vốn là một tháp chuông cũ, giờ được dùng làm đài quan sát.

Dù không cao bằng tháp đồng hồ trung tâm học viện, nhưng cũng thuộc dạng cao nhất ở Elfante.

“…Cậu nhờ tôi giúp, nhưng rốt cuộc tụi mình đang làm gì ở cái chỗ quái gở này vậy?”

“Để thu thập.”

“…Cái gì cơ?”

“Đợi chút.”

Tôi vừa nói, vừa chăm chú quan sát bầu trời.

Và rồi, điều tôi chờ đợi cuối cùng cũng diễn ra.

“…Ơ?”

Iliya thốt lên đầy ngơ ngác khi một cụm ánh sáng đột nhiên bắt đầu tụ lại trên cao, cao đến mức nhìn từ đài quan sát còn khó.

Ngay cả ở Elfante, nơi đủ thứ chuyện quái dị xảy ra, hiện tượng này cũng chỉ xuất hiện vài tháng một lần, lại kéo dài trong chớp nhoáng. Do đó việc Iliya chẳng biết gì cả âu cũng là chuyện bình thường.

“Được rồi, chuẩn bị đi.”

“Hả? Chuẩn bị cái gì cơ?”

Tôi hướng dẫn Iliya dựng cây sắt thẳng xuống đất, rồi lăn cái đĩa lên phần chóp. Trông nó chẳng khác gì một cái muỗng khổng lồ.

“Rồi, nằm xuống đây.”

“…Hở?”

“Nhanh lên.”

Tôi vừa nói vừa nằm phịch xuống đĩa. Đập tay cạnh bên, tôi giục cô ấy nằm cạnh.

“Chúng ta đang… nằm ngắm sao á?”

“Tạm thời vậy.”

Nghe vậy, Iliya do dự một chút, rồi cuối cùng cũng nằm xuống.

“…Hee, cũng lãng mạn phết. Vậy chứ, cậu muốn tôi làm gì thay cho quý cô Tristan—”

“Lãng mạn à? Ừm, nhìn lại thì cũng đẹp thật.”

“Hả? Ý cậu là sao?”

Đối với người thường, Gregory Hall chỉ là một tòa nhà cao tầng. Nhưng với những người chơi từng trải qua DLC của Sera, nơi này mang ý nghĩa đặc biệt.

Trong game, đây là nơi cánh cổng tới Âm Giới mở ra. Nơi chứa đựng những vật liệu kỳ quái chưa từng xuất hiện trong cốt truyện chính.

Chính là nơi những thiên sứ đó từng tụ tập.

“Đó là cổng vào Âm Giới.”

“…”

Iliya nhìn luân phiên giữa đám ánh sáng đang tụ trên trời và cái thanh loading ảo ảo trên đầu.

Và rồi, dường như cuối cùng cô ấy cũng tiêu hóa được lời tôi nói.

Mặt cô dần chuyển sắc trắng bệch.

“…Cậu vừa nói… CÁI GÌ cơ?”

“Tôi nói đó là cổng vào Âm Giới.”

“Thế quái nào một thứ như vậy lại xuất hiện ở chỗ này chứ?!”

Phản ứng của cô ấy rất bình thường.

Âm Giới là nơi có thể xem như địa ngục của thế giới Savior Rising.

Bản thân nơi đó chỉ mở ra sau khi hoàn thành cốt truyện chính và mua thêm DLC. Và mức độ sinh tồn? Khỏi phải nói, siêu khắc nghiệt.

‘…Thật ra tôi cũng đâu muốn chui đầu vào đấy đâu.’

Nếu như cốt truyện không bị vặn xoắn tan nát thế này, chắc chắn tôi chẳng bao giờ mò tới đó. Nhưng giờ tôi cần một thứ và nó chỉ có ở đó.

Tôi nghiến răng, tay siết chặt tấm thẻ đen trong túi.

Cổng Âm Giới ở Gregory Hall không phải là duy nhất. Ngoài nó ra còn có những cổng khác, như cánh cổng dẫn tới tới Tinh Giới chẳng hạn.

Có lẽ, Viện trưởng đã biết trước tôi sẽ dùng cái chìa khóa ngoại giới này để vào chỗ đó rồi.

Việc của tôi giờ chỉ là chui vào, gom hết những gì cần, rồi chuồn ra thật nhanh. Ở lại lâu không phải lựa chọn khôn ngoan.

Và tôi cũng chẳng ngờ rằng Iliya lại biết cả về Âm Giới, nơi vốn bị xem là khó sống sót nhất trong tất cả các thế giới bên ngoài cốt truyện.

“…”

Và tôi chắc chắn một điều, cô ấy cũng không đoán được tôi sắp làm gì tiếp theo.

“…May mà cái cổng đó ở tít trên cao. Có vẻ sẽ không ảnh hưởng gì đến tụi mình đâu.”

“Ừ, thường thì chả ai có thể lại gần nó được. Ít nhất cũng phải đủ khả năng sinh tồn trong đó mới có cửa bước vào.”

Chính vì thế, mấy cổng dịch chuyển mới được tạo ở độ cao kinh dị như vậy.

Mỗi nghề nghiệp đều phải đạt đến trình độ nhất định mới đủ điều kiện để vào được.

Ví dụ, một Linh mục cần phải điều khiển sức mạnh thần thánh đủ tốt để tạo ra cầu khí dẫn lên đó. Hiệp sĩ thì phải đủ mạnh để bật nhảy lên trời. Còn Pháp sư thì cần phép bay, phép lơ lửng gì đấy...

Nói chung, đó là một nơi với vô số điều kiện ngặt nghèo và rào cản khó lường.

“Nhưng mà, đó là nếu đi theo cách bình thường.”

“…Cậu đang nói gì thế?”

Gương mặt của Iliya bắt đầu biến sắc.

Chắc cô ấy nhận ra cơ thể mình đã bị cố định xuống đĩa rồi.

Vì tôi vừa kích hoạt cơ chế bằng cách nhấn nút dưới đĩa.

“…”

“…”

Iliya im lặng, cố hiểu chuyện gì đang xảy ra…

Thì keng  âm thanh cây sắt mà cô ấy cắm ban nãy bị kích hoạt, ghim sâu xuống nền đất.

“…Thầy à.”

“Ừ?”

“Không lẽ… đừng nói là cái tôi đang nghĩ đến…”

“Ừ.”

Thanh sắt bắt đầu cong lại thành hình vòng cung.

Chiếc đĩa cũng nghiêng theo một góc nguy hiểm.

Đúng vậy.

Nó y chang như một máy bắn đá khổng lồ chuẩn bị phóng đạn.

Hai món đồ này là một bộ đôi. Nhưng chỉ dùng được đúng một lần, không tái sử dụng được. Chính vì thế, nó mới bị phủ bụi trong Cấm Kho của Elfante suốt bao năm. Nhưng hiệu năng thì khỏi bàn.

Thiết kế ban đầu là để phóng vật thể lên trời với vận tốc kinh hoàng.

Và hiển nhiên.

Lực phóng của nó đủ mạnh để đưa tôi và Iliya bay thẳng lên… cổng vào Âm Giới.

“Giờ tụi mình bay lên thật hả?”

“Ừ.”

“…Bay vào Âm Giới. Không có trang bị gì hết?”

“Không sao đâu. Nhanh lắm.”

Ừm. Chắc là vậy.

Tôi tự tin rằng nó sẽ hiệu quả.

Mặc dù… đúng là quá trình tiềm ẩn nhiều nguy hiểm thật.

“…”

Đúng lúc này, Iliya bất chợt bật cười, một nụ cười toét miệng đầy phấn khích.

“Mẹ kiếp, thằng khốn điên rồ này.”

“…”

Tôi còn chưa kịp đáp lại.

Thì cả tôi và Iliya đã bị bắn vọt lên không trung với vận tốc kinh hoàng.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Thanks trans
Xem thêm
từ thầy thành thằng khốn nó rất nhanh
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Đã tìm thấy diễn viên tiềm năng cho lật mặt 9
Xem thêm
Thanks for new chapter, trans
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Mấy gái tin ai không tin lại đi tin thằng main =)))
Xem thêm
Anh tôi liem mà, liemhaihondai🐧
Xem thêm