Vĩnh Thoái Hiệp Sĩ
Lee hyunmin, Ga Nara Leean
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 01 - 100

Chương 35 - Niềm vui thuần khiết

0 Bình luận - Độ dài: 3,434 từ - Cập nhật:

Các thành viên trong Đội của những Kẻ phá hoại đều có những tính cách mạnh mẽ, nhưng họ có một điểm chung.

Họ chẳng mấy khi quan tâm đến xung quanh.

Trong số đó, Ragna đặc biệt là người thờ ơ với sự chú ý từ người khác và không mấy quan tâm đến điều đó.

"Chiến đấu thì cho có, chỉ cần có chỗ ăn ngủ là được."

Cậu ta sống một cuộc đời siêu cấp lười biếng và ngủ rất nhiều.

Biết rõ tính cách của Ragna, Encrid đã rất ngạc nhiên khi Ragna tự nguyện thay thế cậu trong đơn vị thám báo.

Ragna, người lười biếng nhất, lại tình nguyện đi trinh sát?

Chẳng lẽ mấy thằng lười biếng trong đội đã thay đổi rồi sao?

Không, mơ thế thì dễ quá.

Ragna là người thất thường và dễ thay đổi.

Có thể lúc đó cậu ta chỉ bị cuốn vào không khí hiện tại, nhưng có lẽ chỉ một ngày sau, hoặc thậm chí chỉ nửa ngày là cùng, hắn sẽ rút lui.

Đó là lý do tại sao Ragna không phải là người được chọn từ đầu.

Không phải không có lý do mà Encrid lại luôn gánh vác phần lớn những nhiệm vụ khó khăn trong Đội Kẻ Gây Rối.

Theo một cách nào đó, Ragna có thể nói là có tính cách hoàn toàn trái ngược với Encrid.

Cậu ta thường luôn thiếu động lực, trong khi Encrid là kiểu người luôn chia thời gian để rèn luyện kiếm thuật.

Dĩ nhiên, đôi khi Ragna cũng cầm kiếm.

Như khi cậu ta trở về, hòa nhập với Rem và đôi khi tạo dấu ấn trên chiến trường.

Dù mỗi lần, Ragna lại lẩm bẩm, "Chẳng phải cố tình gì cả."

Biết rõ điều này về Ragna, Encrid cảm thấy tò mò về lý do tại sao Ragna lại quan tâm đến mình.

"Nguyên nhân là gì?"

Thật sự là một chuyện hiếm có.

Đôi khi, Ragna sẽ đặt câu hỏi hoặc đưa ra yêu cầu.

Nhưng cậu ta không phải là kiểu người quan sát cẩn thận trong vài ngày rồi mới liên tục đưa ra câu hỏi.

Encrid hạ tay xuống khỏi trán.

Trong số các thành viên, Rem là người tăng động nhất, nhưng ngay cả Rem cũng chỉ giao tiếp với người trong một phạm vi nhất định.

Điều này rất rõ ràng khi nhìn kỹ.

Anh ta là kiểu người không để ai bước vào phạm vi đó.

Theo một cách nào đó, Rem còn khó đối phó hơn cả mấy thằng lười như Ragna.

Dù vậy, Rem vẫn sẽ nói những gì cần nói.

Còn Ragna thì ngược lại, hiếm khi nói cả những điều cần thiết.

Đó là lý do câu hỏi của Ragna lại khiến Encrid bất ngờ.

Encrid nhìn vào mắt Ragna một lúc.

Một khoảnh khắc im lặng trôi qua giữa họ.

Encrid nhìn chằm chằm như thể đang tham gia một cuộc thi nhìn không chớp mắt, rồi sớm quay đầu lên.

Cậu nhìn lên bầu trời trong xanh không một gợn mây.

Mặc dù gần đây trời mưa liên tục, nhưng bầu trời hôm nay lại hoàn toàn trong vắt và xanh ngắt, chẳng có một đám mây nào.

Cảm giác thật thoải mái.

Nhìn lên bầu trời, tất cả những suy nghĩ về lý do tại sao Ragna lại hành xử như vậy, những lý do cậu ta hỏi những câu hỏi này, và liệu những suy đoán của Encrid có đúng hay không, đều biến mất.

Encrid không còn lo lắng nữa.

Cậu ta hỏi thì anh trả lời.

Dù là về kiếm thuật hay về con người, anh luôn làm hết sức mình.

"Chẳng biết từ lúc nào mà mình lại bắt đầu lo lắng về những chuyện này."

Dù cậu luôn nỗ lực hết mình trong mọi thứ, nhưng những gì cậu mong muốn luôn ở xa vời, vì vậy cậu luôn sống trong một cuộc đời đầy rẫy những khát khao không ngừng.

Ragna đã hỏi tại sao cậu làm vậy.

Chắc là cậu ta đang ám chỉ đến việc Encrid luôn cầm kiếm vung lên mỗi khi có cơ hội.

Có lẽ cậu ta đang ám chỉ đến thái độ không bao giờ xem nhẹ điều gì.

Có lẽ cậu ta đang hỏi về quyết tâm không bỏ cuộc mặc dù kỹ năng của Encrid chỉ ở mức trung bình.

Vì vậy Encrid đáp lại câu hỏi bằng một câu hỏi.

"Vậy nếu tôi giỏi với kiếm thì sao?"

Ngoài khu trại tạm thời.

Ở nơi không có bóng râm, dưới ánh nắng chiếu rọi lên cả hai, ánh mắt của Ragna vẫn giữ trên khuôn mặt Encrid. Encrid lại lên tiếng.

"Giả sử tôi giỏi kiếm, tôi có thể trở thành gì?"

Giọng nói của Encrid mượt mà, như một nhạc cụ được chế tác tinh xảo.

Ít nhất, đó là cảm giác của Ragna.

Không phải giọng nói sôi sục với sự hứng khởi, cũng không phải giọng nói tràn ngập sự tuyệt vọng.

Nó bình tĩnh và yên tĩnh, như thể đọc truyện cho một đứa trẻ.

"Hiện tại, tôi vung kiếm để sinh tồn. Nhưng đó không phải cách tôi muốn sống."

Nói xong, Encrid vung kiếm. Từ trên xuống dưới, theo chiều dọc.

Vù.

Lưỡi kiếm cắt qua không khí, tỏa ra mùi hương đặc trưng.

Mùi sắt hòa cùng với mùi chiến trường thoảng vào mũi Ragna.

Encrid tiếp tục công việc của mình, bất kể Ragna có ở bên cạnh hay không.

Anh ta đang luyện kiếm. [note72365]

Từ trên xuống dưới.

Từ dưới lên trên.

Chéo, rồi ngang.

Chẳng bao lâu, anh ta đã đối diện với một kẻ thù tưởng tượng, thực hiện các động tác khóa, kéo kiếm rồi đánh ngược lại.

Ragna im lặng quan sát đội trưởng của mình, không nói một lời.

Một binh sĩ ở cấp thấp nhất trong Vương quốc Naurillia.

Ragna biết rằng kỹ năng của đội trưởng không chỉ ở mức thấp nhất.

Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là anh ta có thể được coi là một kiếm sĩ hay chiến binh cấp cao.

Ngay cả khi bây giờ anh ta gia nhập đội lính đánh thuê, anh ta cũng chỉ có thể ở mức trên trung bình một chút.

Một lính đánh thuê trung cấp không được coi là người có kỹ năng cao.

Đã từng dấn thân sâu vào thế giới lính đánh thuê, Ragna hiểu rõ các cấp độ kỹ năng trong nghề này.

Về kiếm thuật, anh ta có một cái nhìn bẩm sinh sắc bén như Ếch.

Cậu có thể đánh giá được kỹ năng của đội trưởng và thấy rõ giới hạn của anh ta.

"Quá muộn rồi."

Khởi đầu đã sai.

Anh ta nên tập trung vào những điều cơ bản ngay từ khi cầm kiếm. Sự thiếu tài năng đã cướp đi cơ hội của anh ta.

Vậy đội trưởng bây giờ thì sao?

Như anh ta đã nói.

Cuộc đấu tranh tuyệt vọng để sinh tồn, kỹ năng rèn luyện vì mục đích đó đang kìm hãm anh ta.

Có hai điều duy nhất mà anh ta có thể sử dụng hiệu quả.

Một là những gì anh ta học được từ Rem, người dù gặp phải vận xui nhưng có kỹ năng ổn.

Còn lại là sự cải thiện đột ngột trong kỹ thuật đâm kiếm.

Ngoài hai thứ đó, anh ta thiếu đi những điều cơ bản và luôn phải dựa vào phương pháp không chính thống.

Việc phụ thuộc vào các phương pháp không chính thống chính là vấn đề.

Ragna tận dụng toàn bộ cái nhìn sắc bén của mình, nhưng thay vì chỉ ra, hắn lại hỏi về những suy nghĩ trong đầu mình.

"Vậy nếu anh giỏi kiếm, anh sẽ làm gì?"

Encrid dừng lại, ngừng vung kiếm.

Mồ hôi lấm tấm trên trán cậu, chảy xuống cằm rồi rơi xuống đất.

Mồ hôi nhanh chóng thấm vào đất dưới chân.

Ánh sáng mặt trời, kiếm, gió, bầu trời.

Với tất cả những điều này trong lòng, Encrid nói lên ước mơ mà cậu đã lặp đi lặp lại vô số lần.

"Anh hùng hiệp sĩ, tôi muốn trở thành một hiệp sĩ xông pha đến tận cùng chiến trường."

"Tại sao?"

Ragna hỏi lại. Đối với hắn, đó là câu hỏi tự nhiên.

Ragna có thể nhìn thấy con đường.

Một con đường mà điểm đến đã rõ ràng ngay cả khi chưa trải qua.

Liệu con đường đó có thú vị không?

Nếu không có gì cụ thể để làm hay mong muốn ở điểm đến, thì chẳng có lý do gì để bước đi trên con đường đó.

Đó là Ragna.

Hắn nhìn thấy con đường và điểm đến, nhưng lại là một kẻ du hành không muốn bước đi, không thể tiến tới.

“Có cần lý do gì để tôi muốn trở thành một người như vậy không?” Encrid đáp lại câu hỏi đó bằng một câu hỏi.

Đó là một tình yêu. Một nỗi khát khao. Đó là cuộc đời cậu và những ngày tháng cậu đã sống qua. Cũng là giấc mơ của những ngày thơ bé khi cậu còn say mê. Bao nhiêu lần cậu đã lặp lại giấc mơ đó? Không cần lý do để muốn điều gì cả. Nhưng đó không phải là một ước muốn thoáng qua.

“Tôi muốn sống theo những gì tôi tin là đúng. Rút kiếm để bảo vệ những người nghèo khó và bệnh tật, rút kiếm vì danh dự, và rút kiếm vì những người tôi yêu.”

Một hiệp sĩ là gì? Có phải chỉ là một cỗ máy giết người được huấn luyện xuất sắc? Thường thì người ta hay gọi hiệp sĩ như vậy. Một công cụ chiến đấu chuyên biệt để giết chóc. Nhưng nếu như hiệp sĩ mà Encrid mơ ước chỉ là vậy, thì cậu đã chẳng còn tiếp tục vung kiếm đến giờ phút này.

Một người thể hiện ý chí của mình qua danh dự và đức tin, qua thanh kiếm. Một thanh kiếm mang trong mình tinh thần hiệp sĩ mà hầu hết mọi người giờ đây đã không còn tìm kiếm nữa.

Trong khi nói, Encrid nghĩ về Krang. Tại sao lời nói của Krang lại có sức mạnh đến vậy? Làm thế nào mà những lời của cậu ta lại cuốn hút mọi người đến vậy? Giờ đây, Encrid cảm thấy mình đã hiểu một phần. Bởi vì những lời ấy chân thành và thật tâm. Đó chính là nền tảng.

Vậy là, Encrid nói ra tất cả những gì cậu có trong lòng.

Điều này làm Ragna bất ngờ. Dĩ nhiên, Encrid không biết điều đó vì Ragna không thể hiện ra ngoài mặt.

Ragna tự hỏi bản thân. Hắn muốn sống theo những gì mình tin là đúng, nhưng tại sao lại cần một thanh kiếm? Vì nếu không có sức mạnh thì thật khó để thực hiện những gì mình tin tưởng.

Trong trái tim Ragna luôn có một khoảng trống xoay vần. Đó chính là nguồn gốc của sự bất lực. Nhưng giờ đây, trong cuộc trò chuyện với Encrid, một ngọn lửa khác đang dần bùng cháy trong lòng cậu, thay vì cảm giác bất lực ấy.

Với ngọn lửa ấy bắt đầu nở rộ trong tim, Ragna chìm vào suy nghĩ sâu sắc. Cậu thậm chí ngồi xuống trên thảm cỏ ở một góc đồng rộng.

Hiệp sĩ là gì? Và thanh kiếm là gì?

Những suy nghĩ này dần dần trôi đi, và Ragna đã đưa ra một kết luận.

"Chắc tôi sẽ không biết nếu không đi con đường đó."

Hắn đã tìm thấy lý do để bước đi trên con đường ấy.

Encrid để cậu lại một mình, tiếp tục vung kiếm. Trong im lặng, chỉ có thanh kiếm, bầu trời và gió là chuyển động.

Dù ở một khoảng cách xa, những âm thanh ồn ào của binh lính trong trại vẫn có thể nghe thấy, nhưng ngoài ra, không gian yên tĩnh đến lạ.

Im lặng không kéo dài lâu.

"Anh muốn học kiếm không?"

Ragna đang nhìn vô hồn vào một tảng đá nhọn cắm trên mặt đất, mở miệng.

Bụp!

Một cú đâm, mồ hôi văng lên không trung.

Encrid dừng lại trong tư thế đó. Cậu trả lời, hơi thở ổn định và ánh mắt chăm chú vào mũi kiếm.

"Có."

Đó là một câu trả lời đơn giản và bình thản.

Nếu có cơ hội học, cậu sẽ không bỏ qua. Với Encrid thì đó luôn là điều hiển nhiên.

Ragna ngạc nhiên với những gì mình vừa nói và cả chính bản thân vì đã nói như vậy.

Tại sao mình lại nói như vậy?

Nhưng rồi hắn nhận ra lý do.

Một nửa trong số đó là mong muốn chỉ cho Tiểu đội trương con đường đúng đắn.

Một nửa còn lại là vì chính bản thân hắn.

Nếu có Tiểu đội trưởng bên cạnh...

Hắn sẽ vô thức nỗ lực nhiều hơn.

Nhìn thấy cách Encrid sống đã là một sự kích thích.

Ragna cần sự kích thích, một cái gì đó để thúc đẩy hắn đi trên con đường dài và đầy thử thách.

Sự hiện diện của Tiểu đội trưởng chính là sự kích thích đó đối với hắn.

Có anh ta ở bên cạnh, hắn sẽ luyện tập, dù là vụng về chi chăng nữa.

Khoảnh khắc cậu thấy Tiểu đội trưởng tiến bộ, đó là một nguồn sinh khí mà cậu chưa từng cảm nhận được trước đó.

Cậu đã giao đấu với Tiểu đội trưởng, tình nguyện đi trinh sát, thậm chí còn thoải mái hơn với Rem.

Đó là một sự kiện hiếm có.

Ít nhất là đối với chính Ragna.

Vậy nếu cậu dạy Tiểu đội trưởng thì sao?

Đó là một hành động ích kỷ hơn là một hành động vị tha.

Và Encrid không bận tâm đến lý do.

Tại sao cậu ấy lại làm vậy?

Cậu chưa từng yêu cầu sự giúp đỡ, vậy mà Ragna lại đề nghị dạy cậu kiếm thuật.

Khi học "Trái Tim Quái Thú", cậu chỉ có thể làm được nhờ vào việc quấy rầy Rem.

Và khi học từ Jaxon.

Tất cả đều xảy ra vì cậu đã tự mình thúc đẩy.

Nhưng lần này lại là một câu chuyện khác.

Sau nhiều ngày quan sát, Ragna bất ngờ tiếp cận, hỏi một vài câu và đề nghị dạy cậu kiếm thuật.

Có cảm giác như đây là một cơ hội quá tốt.

Vì vậy, cậu không muốn câu hỏi lý do tại sao.

Khi giao đấu, Ragna luôn im lặng về kiếm thuật, trừ những động tác cần thiết.

Encrid như một con sói đói khi nói đến kiếm.

Trong khi giao đấu, cậu hỏi vô vàn câu hỏi và thúc đẩy mình đi xa hơn, nhưng Ragna lại né tránh trả lời.

Và giờ đột nhiên hắn lại đề nghị dạy cậu.

"Vậy thì trước tiên..."

Ragna phủi bụi trên quần khi đứng dậy, nhai lại lời như thể đang lựa chọn cẩn thận từng từ.

Encrid, với mũi kiếm chỉ xuống dưới, kiên nhẫn chờ đợi.

Trong lúc chờ đợi, lời nói của Rem bất chợt vang lên trong đầu cậu.

"Ta không phải là người dạy cậu kiếm thuật đâu."

Rem rất thành thạo với cả rìu và kiếm. Encrid đã thấy anh ta chém và đâm kẻ thù nhiều lần bằng kiếm.

"Ta chỉ vung kiếm theo bản năng thôi, và điều đó không phải là thứ có thể dạy được. Vì vậy Tiểu đội trưởng nên học một cách có kế hoạch thì hơn."

Dường như Rem không muốn dạy không phải vì sự lười biếng hay tiếc kỹ năng của mình.

Nếu vậy, anh ta sẽ không bao giờ dạy cho Encrid "Trái Tim Quái Thú."

Lúc đó Encrid chỉ đơn giản chấp nhận và tiếp tục.

Khi Encrid đang mất trong suy nghĩ, Ragna lên tiếng.

"Cái gì đó về trái tim của con quái vật hay lương tâm mà anh học từ tên man rợ đó."

...Trái Tim Quái Thú. Sao nó lại thành nội tạng của con quái vật rồi?

Nếu Rem nghe thấy điều đó, chắc chắn anh ta sẽ phang rìu ngay lập tức vào cái đầu Ragna.

"Và cú đâm."

Ragna tiếp tục, nhìn thẳng vào mắt Encrid.

"Ngoài ra anh cần phải đập đi xây lại từ đầu. Anh có ổn với điều đó không?"

Encrid ngả đầu, trong giây lát không hiểu.

"Vậy là, tôi đang nói anh cần phải xây dựng lại từ những điều cơ bản. Anh có làm được không?"

Ragna không biết cách dạy hay học nào khác.

Encrid cảm thấy khó chấp nhận trong một khoảnh khắc.

"Tại sao?"

Kỹ thuật kiếm của lính đánh thuê Valen.

Dù người khác nói gì, cậu vẫn nghĩ đó là một kỹ thuật và kiếm thuật tuyệt vời.

"Nếu anh cứ tiếp tục dùng kỹ thuật kiếm lính đánh thuê đó, anh sẽ không thể tiến bộ hơn so với hiện tại."

Rồi Ragna tiếp tục giải thích.

Các ví dụ của hắn thô sơ và những lời giải thích không được rõ ràng, nhưng Encrid nhanh chóng hiểu.

Thông điệp cốt lõi rất đơn giản.

Tình trạng hiện tại của cậu có giới hạn rõ ràng.

Cậu có thể tiến bộ nếu tiếp tục luyện tập như vậy.

Nhưng tiến bộ sẽ rất chậm và cậu sẽ không thể vượt qua giới hạn của mình.

Khi được hỏi tại sao, Ragna nói đó là vì anh đã học quá nhiều thứ tạp nham.

"Vấn đề là, anh thiếu nền tảng."

Cậu không ngờ mình lại nghe thấy những lời như vậy.

Ngay cả khi cậu trả tiền để tìm trường huấn luyện, họ luôn nhấn mạnh tầm quan trọng của nền tảng, vì vậy cậu đã chấp nhận và đầu tư rất nhiều thời gian.

Nhìn lại thì, lúc này nghe lời này lại thấy hợp lý.

Cậu đã luôn trả tiền để học.

Trong suốt thời gian đó, Encrid không thể chỉ tập trung vào nền tảng.

Vì vậy, cậu đã luyện tập những động tác chém và đâm mà cậu cho là cơ bản.

Đó chính là vấn đề.

Một nhận thức ngắn ngủi chợt nảy sinh trong cậu. Encrid cảm thấy một niềm vui bất ngờ tràn đến, làm rung chuyển toàn bộ cơ thể mình.

Cái tay cầm kiếm của cậu run rẩy.

Cậu nhìn thấy một con đường.

Mặc dù thô sơ, nhưng vượt qua bức tường và bóng tối luôn cản trở tầm nhìn của mình, một con đường đã mở ra.

Niềm vui của khoảnh khắc này không thể so sánh với bất kỳ cảm xúc nào cậu đã trải qua trong đời.

Khi tay cậu run rẩy, Ragna nói với giọng thận trọng.

"Bây giờ anh phải chọn. Anh sẽ bắt đầu lại từ đầu, hay sẽ hài lòng với những gì mình đang có?"

Ragna nghĩ rằng Encrid sẽ từ bỏ.

Bắt đầu lại từ đầu có nghĩa là phải xây dựng lại từ nền tảng. Điều đó có nghĩa là kỹ năng hiện tại của cậu chỉ ở mức trung bình đến khá, sẽ giảm xuống một mức thấp hơn. Liệu cậu có thể chịu đựng được điều đó không?

Một người kiếm sống ngay giữa chiến trường?

Trừ khi có nhiều mạng sống.

Ngay cả khi cậu muốn, điều đó cũng không dễ dàng chút nào.

Đối mặt với cái chết, cơ thể cậu sẽ tự nhiên phụ thuộc vào những kỹ thuật quen thuộc.

"Anh sẽ phải đánh đổi vài cái mạng để làm việc này đấy."

Ragna nói, giọng nói thô ráp nhưng đầy lo lắng.

Encrid gật đầu.

Ragna nhìn cậ với ánh mắt nghi ngờ, không hiểu rõ ý nghĩa, nên Encrid tiếp tục.

"Tôi sẽ xây dựng lại từ đầu."

"Thật à?"

Ragna ngạc nhiên trước câu trả lời.

Dường như không có một chút do dự nào trong câu trả lời của Encrid.

Mặc dù chỉ vừa mới đây thôi, tay anh ta còn đang run rẩy.

Ragna đã nghĩ rằng đó là do giận dữ, tuyệt vọng, hay sự chán nản.

Nhưng phản ứng của Encrid lại hoàn toàn ngược lại.

"Đúng."

Anh ta thực sự vui mừng.

Ghi chú

[Lên trên]
Góc nhìn của Ragna
Góc nhìn của Ragna
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận