• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 55

2 Bình luận - Độ dài: 1,491 từ - Cập nhật:

Khán phòng lớn dành cho năm nhất, nơi Giải Đấu Giao Lưu đang diễn ra.

Việc mỗi khối lớp đều có khán phòng riêng đã là minh chứng cho sự danh giá của Học viện Ma pháp Trung ương.

Là một quốc gia tôn sùng sức mạnh quân sự trên hết, đế quốc luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho học viện này. Dù các trận đấu của khối ba—được tổ chức khi học viên sắp kết thúc chương trình huấn luyện quân sự chính thức—cũng rất quan trọng thì Trận Giao Lưu năm nhất cũng chẳng kém phần ý nghĩa.

Vì vậy, dù không chính thức, ngay cả Hoàng thất cũng dõi theo giải đấu này với sự quan tâm sâu sắc.

"Đã lâu rồi."

Trước giọng nói bất ngờ vang lên, Enrico della Cascata chỉ liếc mắt sang bên.

Thật ra, chỉ cần nghe giọng là ông đã đoán được người kia là ai. Và bởi đó là kẻ ông chẳng muốn thấy mặt nên ông lại càng không có lý do gì để tỏ ra thân thiện.

"Chưa lâu đến vậy."

"Thế à? Với ta thì thấy lâu thật đấy."

Ngài Cascata ngồi xuống bên cạnh người em trai.

Enrico tặc lưỡi, ra hiệu cho Fabio lui xuống rồi lặng lẽ tạo một dấu tay nhỏ.

"Tôi nghe nói đêm nào anh cũng tới thăm mộ Martina. Không giống thói quen của anh, phải không, anh trai?"

"……"

Martina della Cascata.

Mẹ của Carlo và Fabio della Cascata, đồng thời là vợ của Enrico. Tên bà là một cái tên được chính Ngài Cascata ban cho.

"Vì tôi đã đặt nàng yên nghỉ trong tim. Khác với anh."

"Thế nên ta gặp nàng trong mơ mỗi đêm, còn ngươi thì chôn vùi nàng đi. Không biết nàng sẽ biết ơn ai hơn nhỉ?"

"Martina không muốn anh đau khổ như vậy."

"Nhưng nàng cũng đâu muốn bị lãng quên lạnh lùng như thế."

"Vậy... Chính Nữ Thần của Thác Nước đã biến Carla thành ra như vậy sao?"

Enrico lại liếc sang người anh trai.

Những ngón tay từng co giật nhẹ giờ đã chậm dần rồi đan vào nhau.

"Muốn đổi chủ đề à? Được thôi. Phải, đứa nhóc ngu ngốc đó đã dâng lễ vật cho Nữ Thần của Thác Nước. Đánh đổi cả cánh tay. Không thấy cắn rứt lương tâm sao, anh trai? Không thấy tội lỗi chút nào vì những gì đã xảy ra với cháu gái anh à?"

"Ít ra thì vẫn còn hơn một người cha đang cố bán con mình cho nhà Scheiskell."

"Giờ nó là con gái rồi. Sau nghi thức dâng lễ, nó không thể quay lại làm đàn ông nữa. Dù trong đầu nó nghĩ gì đi nữa thì cũng chẳng thể quay đầu. Vậy thì dùng nó để mang lại lợi ích cho nhà Cascata chẳng phải tốt hơn sao?"

"Scheiskell không có tương lai."

"Tôi biết. Nhưng vì thế Fabio mới được lợi."

"Nếu Martina thấy cảnh này thì hẳn bà ấy sẽ rơi nước mắt. Ngươi nhanh chóng bán con gái người ta chỉ vì nó đổi giới tính."

Enrico lắc đầu.

"Vì đế quốc. Scheiskell và Aufstich...hai dòng họ đó nên biến mất. Chúng như lũ gián vậy."

"Đồng ý... Dù Aufstich sớm muộn cũng tự sụp đổ thôi."

"Đủ rồi, trận đấu kết thúc rồi. Ngươi đi được rồi đấy."

"Vẫn muốn xem tiếp à?"

Enrico không trả lời.

Ông vẫn còn muốn xem trận đấu của thằng nhóc thường dân—người mà Carla đã nhờ ông để mắt tới.

"...Phải."

"Vậy thì ta cũng ở lại."

Cuộc trò chuyện kết thúc tại đó.

Ngài Cascata và Enrico della Cascata.

Hai anh em cùng nhìn xuống đấu trường nơi Ivan đang bước lên.

Lorenzo nhìn theo bóng lưng của Ivan trong lúc rít một điếu thuốc tẩm ma lực.

Việc thay đổi thứ tự thi đấu như thế này vốn không phải vấn đề. Trật tự có thể điều chỉnh theo tình huống miễn là giành chiến thắng thì không ai phàn nàn.

Nhưng lần này, có gì đó trong sắc thái của Ivan khiến ông thấy bất an.

Ivan, cậu học trò vốn lễ phép và sáng sủa, lần này lại xuất hiện với một sắc thái sắc lạnh đến rợn người.

"Cho em ra trận tiếp theo."

"Tại sao?"

"Tên khốn đó đã làm nhục Carla. Em không thể để yên được."

Tham vọng là điều mà Đế quốc luôn cổ vũ. Khao khát chiến thắng và nỗ lực để mạnh hơn là nền tảng cho sự thăng tiến cá nhân.

"...Được rồi, Ivan. Em ra đi."

Ivan thậm chí không nói cảm ơn.

Cậu chỉ gật đầu với Regina, người lẽ ra sẽ ra sân tiếp theo, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng chờ.

"Đến lượt mày rồi à, đồ thường dân?"

Lucas cười khẩy khiêu khích, nhưng Ivan không đáp lời. Thực ra, Lucas đang cố che giấu nỗi bất an len lỏi trong lòng.

‘Ivan trông không còn như trước.’

Theo thông tin từ Kiara, Ivan vốn là một người điềm đạm. Nhưng lần chạm mặt trong nhà ăn trước đó và bây giờ lại cho thấy điều ngược lại.

"Để mày chọn đó."

Ivan vuốt lại tóc, ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt vào Lucas.

"Mày đã đụng vào người của tao. Giờ phải trả giá. Đồ lai tạp, hiểu không?"

Lucas chết sững.

Ivan Contadino, một kẻ thường dân, vừa gọi hắn, người thừa kế gia tộc Scheiskell, là “đồ lai tạp”.

"Mày mất trí rồi à, thằng thường dân hèn mòn? Tao có thể khiến mày bò lăn vì trúng độc đấy."

"Mày? Đầu độc tao á?"

Ivan chỉ vào Lucas, rồi chỉ vào chính mình, bật cười chế nhạo.

"Nực cười. Đúng kiểu mấy đứa sống bám vào phản tặc."

"Mày nói nhảm gì vậy, thằng dân đen?"

"Chọn đi."

Lucas nhíu mày, không hiểu.

"Trước giờ tao chỉ dùng thứ tụi mày gọi là Phong ma thuật... nhưng vì mày dám làm nhục người của tao, nên tao sẽ dùng ma thuật của cô ấy để đấu. Cận chiến? Tầm trung? Tầm xa thì hơi khó vì sàn đấu này nhỏ quá."

Ivan đảo mắt quan sát đấu trường.

Lucas bật cười không tin nổi.

"Làm gì cũng được, đồ mọi dân đen. Nếu mày muốn báo thù cho Carla thì cứ thử đi."

Khi trận đấu chính thức bắt đầu, Lucas lập tức gọi ra sương độc.

Hắn đã tiêu tốn khá nhiều ma lực khi đấu với Carla (vì cô ta mạnh thật) nên giờ phải dốc hết sức.

Hắn căng thẳng trước Ivan.

Hắn biết Ivan đứng đầu kỳ thi đầu vào còn Carla chỉ xếp thứ hai. Điều đó có nghĩa là Ivan còn mạnh hơn cả cô ta.

"Cứ đến đi, tên dân thường khốn nạn. Giờ thì tao hiểu vì sao mày nghĩ mình có thể báo thù cho 'vợ' mày, nhưng đã quá muộn rồi."

Một làn sương độc màu xanh đậm lan ra khắp sàn đấu, dày đến mức khó thở. Tiến vào trong lúc này chẳng khác gì tự sát.

Độc ma thuật có điểm yếu—thi triển chậm và không tác động ngay tức thì. Nhưng Lucas đã kịp phủ kín đấu trường bằng làn sương của hắn.

"Mày nói tao muốn làm gì cũng được mà."

Ivan mỉm cười.

"Để tao nhớ xem... Carla đã làm thế này, đúng không nhỉ?"

Cậu đứng vững, hai chân rộng bằng vai, dồn trọng tâm về sau, một tay nắm chặt gần ngực, tay còn lại đưa ra trước.

"Hừ."

Một hơi thở mạnh vang lên, rồi ma lực màu tím bùng phát quanh cơ thể Ivan.

"Thằng điên đó..."

Enrico bật dậy khỏi ghế. Bên cạnh ông, Ngài Cascata cũng đứng phắt dậy.

Cả hai không thể tin vào mắt mình.

Lôi ma thuật vốn không phải điều gì bí mật, nhiều người cũng có thể sử dụng. Nhưng thứ sấm sét đang nổ lách tách xung quanh Ivan và dần kết thành những quả cầu thì không thể nhầm lẫn được: đó chính là ma thuật gia truyền của gia tộc Cascata.

Không chỉ đơn thuần sao chép kỹ thuật, Ivan đang triệu hồi cùng lúc mười quả cầu sét.

Enrico chỉ điều khiển được mười hai. Còn Lãnh chúa Cascata? Mười lăm.

Vậy mà Ivan—một kẻ thường dân—đang dùng được mười quả, và không chỉ dùng mà còn điều khiển chúng với độ chính xác và chủ đích rõ ràng.

Những quả cầu sét ấy có thể dùng theo vô vàn cách: đặt làm bẫy, tấn công từ xa… nhưng cậu không làm thế.

Thay vào đó, giống như Carla trước đây, Ivan lao thẳng về phía Lucas.

Lucas gần như không kịp phản ứng khi cơ thể ngập điện của Ivan xé toạc màn sương độc và phóng thẳng tới hắn.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Chết cmm đi
Xem thêm
Cú đấm sấm sét đmm
Xem thêm