Nhờ lời an ủi có phần vụng về nhưng lại rất thật lòng của Ivan, có lẽ là thế, thì khi Carla thức dậy sáng hôm say, cô thấy bản thân tươi tỉnh lạ thường.
Cơ thể cô nhẹ về mặt thể chất nhưng đồng thời cũng có cảm giác như một lớp uể oải từng đè nặng trong lòng cô đã được gỡ bỏ đi đôi chút.
“Cậu ngủ ngon chứ?”
Ivan đã dậy từ sớm và thay đồ chỉnh tề. Cậu mỉm cười khi đưa cho cô một chiếc cốc.
Carla không mỉm cười đáp lại nhưng cô có gật đầu.
“Ừ.”
“Vậy là tốt rồi. Dù gì thì hôm nay cũng là một ngày quan trọng.”
“…Phải. Một ngày quan trọng.”
Carla uống cạn cốc nước trong một hơi, rồi đưa lại cho Ivan.
“Tôi cần chuẩn bị. Giúp tôi đi, Ivan.”
“Ừ.”
Ivan gật đầu không chút do dự, còn Carla sau khi đã quyết tâm thì liền bước vào phòng tắm.
“Cũng khéo tay đấy, với một tên dân thường.”
“Thói quen thôi. Chả liên quan gì đến việc là dân thường cả.”
“Đấy là tôi khen đấy. Biết điều thì cảm ơn đi.”
“Ừ ừ. Cảm ơn nha. Biết ơn vô cùng.”
Carla nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu giả tạo nhưng ngay lúc đó, cô chợt cảm nhận được một luồng ma lực rất quen thuộc và lập tức cau mày.
Cô quay người lại và đúng như cô nghĩ, đó là một người cực kỳ quen thuộc.
“Enrico.”
Enrico della Cascata.
Cha của Carla đang đứng đó.
Và ông không đi một mình. Bên cạnh ông là Fabio, người thẳng đơ, cố gắng hết sức để trông cho ra dáng. Có lẽ cậu ta đang trong quá trình huấn luyện để tạm thời thay thế Carla với tư cách là người thừa kế.
“Lại đây, Carla.”
Trước lời gọi của Enrico, Carla cố tình làm như không nghe thấy.
“…Đi thôi, Ivan.”
Nhưng Ivan—đáng lẽ phải đi cùng cô—lại đứng yên tại chỗ mà khẽ cúi đầu.
Carla lập tức hiểu lý do: đó là vì áp lực từ sự hiện diện quá đỗi áp đảo của Enrico. Cô bực mình khẽ tặc lưỡi rồi quay lại đối mặt với ông ta.
“Ta bảo lại đây. Cả con nữa, Carla. Còn cậu là Ivan phải không? Cậu đi trước đi.”
“…Vâng, thưa ngài.”
Ivan nhìn Carla, rồi khẽ mấp máy môi.
Ở khoảng cách đó, Enrico không thể nghe thấy nhưng Carla thì có thể, chỉ vừa đủ để hiểu được lời cậu nói.
“Cố lên, Carla. Mình luôn cổ vũ cậu mà.”
Carla khẽ gật đầu.
Cô bước đến chỗ Enrico trong khi Ivan cúi đầu chào một cách lễ phép rồi quay người đi về phía đại sảnh nơi giải đấu giao lưu sắp bắt đầu.
“Ông làm gì ở đây vậy? Không ngờ sẽ thấy ông ở cái chỗ như thế này.”
“Carla.”
Carla giữ nguyên dáng vẻ bất cần, khoanh tay, đầu hơi nghiêng ra vẻ thách thức.
Không đời nào cô có cảm tình với người đàn ông này.
Enrico.
Sắc mặt và ánh mắt ông ta hoàn toàn vô cảm.
Dù ông ta có cảm xúc gì với cô thì chắc chắn đó không phải là thứ gì tử tế.
“Nếu ông gọi tôi ra đây thì mau nói—”
Carla còn chưa nói hết câu.
Bốp!
Một luồng tia sáng lấp lóe trước mắt cô.
Cơn đau rát như bốc cháy lan khắp má trái, khiến Carla loạng choạng, suýt ngã không giữ được thăng bằng.
“Chị!”
Nếu Fabio không kịp chạy đến đỡ, chắc hẳn mặt cô đã đập thẳng xuống con đường sỏi lạnh lẽo.
“…Ông làm cái quái gì vậy? Không phải còn định bán tôi giá cao sao? Hàng hóa mà có hư hỏng thì mất giá đấy.”
Carla nghiến răng, trừng mắt nhìn Enrico.
Má cô nóng rát, có lẽ sắp sưng lên, bằng chứng rõ ràng rằng cú tát vừa rồi không chỉ có lực mà còn đầy cảm xúc.
“Carla… Carla della Cascata. Con xem lời của gia chủ là rác rưởi à?”
“…Ông đang lảm nhảm cái gì vậy?”
Carla nhổ nước bọt xuống đất, ánh mắt không hề nao núng.
Chỉ lúc đó, trên mặt Enrico mới hiện rõ một biểu cảm thật sự.
Tức giận—một thứ cảm xúc mà Carla chẳng lạ gì.
“Con sẽ là phu nhân của Nhà Scheiskehl. Vậy mà dám coi thường thân thể mình như thế?”
“…À, ra là ông nghe được chuyện đó.”
‘Tên thường dân đó, là người đầu tiên tôi qua đêm cùng’.
Dù ở căng-tin hay ở đâu đó vài ngày trước, những lời cô đã thì thầm vào tai Lucas rốt cuộc cũng tới tai Enrico.
“Con biết rõ phải giữ mình đến ngày cưới. Vậy mà lại trao thân cho một tên hạ đẳng vô danh? Con còn tỉnh táo không đấy?”
Lửa bùng lên trong mắt Enrico.
Nhưng đối diện với cơn giận đó, Carla lại thấy mình kỳ lạ thay, hoàn toàn điềm tĩnh.
Má vẫn bỏng rát như lửa đốt.
Thế nhưng tâm trí cô lại lạnh và sáng suốt đến đáng sợ.
“À, vậy là ông nghe thật rồi. Phải, tên thường dân… Ivan, đúng không? Tôi trao thân cho Ivan đấy. Thì sao? Hủy hôn đi, tôi chẳng quan tâm.”
“Hủy hôn? Chuyện đó không quan trọng.”
Giọng Enrico hạ thấp hẳn.
“Ta sẽ giết kẻ gây ra tai tiếng này. Khi nó chết, sẽ chẳng còn ai biết cả. Coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
“Ông định giết Ivan để bịt miệng cậu ấy à? Đừng làm tôi cười.”
Carla bật cười lạnh lẽo.
Giết Ivan? Là Enrico à?
Ông ta chắc chắn làm được.
Ivan mạnh. Nhưng Enrico...Enrico còn mạnh hơn.
Ông ta có quyền lực, có kinh nghiệm. Nếu thật sự muốn, ông hoàn toàn có thể thành công.
Nhưng chuyện đó không thể xảy ra.
Cô sẽ không để ông ta giết Ivan.
“Nếu ông giết cậu ấy, ông nghĩ tôi sẽ khoanh tay đứng nhìn à?”
“Còn nếu ta giết thì con làm được gì?”
Ma lực màu tím nở rộ quanh người Carla như một đóa hoa.
Dù đã mất một cánh tay, mạch dẫn ma lực trong cơ thể cô vẫn nguyên vẹn. Ma lực của cô vẫn cuồn cuộn như đại dương vĩ đại.
Trong tiếng nổ lách tách của sét, Carla trừng mắt nhìn Enrico.
“Vậy thì tôi sẽ chết cùng cậu ấy. Chẳng phải trong Đế quốc này, góa phụ chết theo chồng được coi là một câu chuyện cao quý sao?”
“Con điên rồi.”
“Ông chưa nói tôi không được làm thế mà, Enrico.”
Carla từ từ để ma lực tan ra và trấn tĩnh lại.
Cô bước đến gần Enrico thêm một bước.
Má cô vẫn đau rát nhưng chính cơn đau ấy lại khiến quyết tâm trong cô thêm kiên định.
Nó cháy lên như lửa.
Enrico có thực sự sẽ giết Ivan?
Liệu ông ta có đi xa đến thế?
Ivan là thường dân, dám vươn tay với một quý tộc.
Chỉ thế thôi cũng đủ để Enrico ra tay.
Không thể để chuyện đó xảy ra.
Tuyệt đối không.
Carla tiến lại gần hơn.
Ivan mạnh.
Ivan thực sự rất mạnh.
Vậy nên, cô sẽ dùng sức mạnh đó.
“Này, Enrico.”
Giờ cô đang đứng ngay trước mặt ông.
Trước kia cô cao hơn, giờ thì phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy ông ta—
Một điều cay đắng nhắc nhở cô đã đánh mất bao nhiêu.
“Nghĩ kỹ đi. Với tư cách là gia chủ.”
“Con nói gì?”
“Nghĩ đi. Nếu muốn tăng cường sức mạnh cho gia tộc, thay vì giữ lấy Scheiskehl, thì thâu tóm Contadino và biến nó thành trụ cột mới sẽ nhanh hơn nhiều.”
Lông mày Enrico giật nhẹ.
Với ông ta, những lời của Carla thật quá ngạo mạn để hiểu nổi.
“Carla, con có biết mình đang nói cái gì không đấy?”
“Tôi đang nói là Ivan có tiềm năng hơn cái tên ngốc chưa nắm vững nổi huyết pháp gia tộc kia. Không hiểu à? Scheiskehl rồi sẽ sụp đổ dưới tay Lucas, bất kể tôi làm gì. Ông tưởng mình hấp thụ được nhà đó à? Xem Ivan chiến đấu đi, rồi ông sẽ hiểu ngay tôi nói gì.”
Carla nói với đầy tự tin.
Lucas—thứ sâu bọ đó—sẽ tự tay hủy hoại gia tộc hắn.
Đầu tư vào một kẻ như thế là điên rồ.
Thay vào đó, hấp thụ Ivan Contadino và dựng nên một nền tảng mới còn có lý hơn nhiều.
Đây không phải điều có thể nói chơi.
Trụ cột của Đế quốc không phải trò đùa—chúng được rèn nên qua chiến tranh, truyền thống và sức mạnh kéo dài hàng thế hệ.
Vậy mà cô lại bảo Enrico xé bỏ một trụ cột như vậy để dựng nên một cái mới.
“Con điên thật rồi, Carla.”
“Điên hay không, ông cứ xem sẽ biết. Hôm nay là Giải Giao lưu đấy.”
Carla hít sâu một hơi.
“Đó là lý do ông đến đây, đúng không? Nếu tôi làm trò cười hôm nay, ông định bắt tôi rút khỏi học viện trước kỳ thi giữa kỳ.”
Enrico không đáp nhưng đôi môi mím chặt của ông xác nhận tất cả.
“Cậu ấy nói sẽ mang chiến thắng về cho tôi. Kể cả nếu phải đối đầu với cả năm người một mình.”
“Vô lý. Cả hai chỉ là những đứa nhóc mới lớn.”
“Cậu ấy làm được. …Nếu Ivan thua, tôi sẽ rút lui và đến Scheiskehl không một lời phàn nàn. Nên ông hãy xem cho thỏa thích đi. Xem trận của cậu ấy, không phải của tôi. Rồi hãy quyết định xem lựa chọn của tôi đúng hay sai.”
Enrico nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt Carla mở lớn, ánh lên vẻ kiên quyết rực cháy.
“Không đời nào chuyện đó—”
“Chẳng phải gia huấn của nhà ta là ‘Vì vậy, ma thuật sẽ khiến nó thành hiện thực’ vậy sao?”
“……”
Enrico không đáp lại.
Ông chỉ lặng lẽ nhìn cô một hồi, rồi xoay người bỏ đi.
Carla nhìn theo bóng lưng ông, biết rõ lời mình đã chạm tới trái tim ông ta.
Cô thở dài một hơi dài và quay người rời khỏi.
Ông ta sẽ vào khán đài. Còn cô thì phải đến phòng chờ.
“…Chị.”
Là Fabio.
Cậu vẫn đứng giữa hai người với vẻ mặt lo lắng, ánh mắt nhìn qua nhìn lại đầy căng thẳng. Khi cuộc đụng độ kết thúc mà không đổ máu, cậu thở phào thấy rõ.
“Cảm ơn chuyện khi nãy. Mày nhanh tay hơn rồi đấy.”
“…Tôi rèn luyện vì một người mà.”
Fabio mỉm cười.
“Tốt. Đó mới là người nhà Cascata.”
“Ừ.”
Carla khẽ mỉm cười.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, gánh nặng trong lòng cô như nhẹ đi đôi phần.
Giờ thì… chỉ còn lại Trận Giao lưu.


1 Bình luận