• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 51

4 Bình luận - Độ dài: 2,068 từ - Cập nhật:

Con người có khả năng thích nghi vô cùng ghê gớm. Dù trong tình cảnh mà bạn nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể làm quen thì đến một lúc nào đó thì bạn sẽ thấy nó tự nhiên và thân thuộc. Và đôi khi, những lúc ấy đến sớm bất ngờ.

Ivan cũng có cảm giác tương tự.

Như bây giờ đây khi Carla đang ngủ ngay bên cạnh cậu.

Cậu không nghĩ mình sẽ bao giờ quen được với tình huống như thế này. Ấy vậy mà bằng cách nào đó, cậu đã quen thuộc với nó.

"Hmm."

Ivan liếc mắt nhìn trộm Carla.

Ánh trăng mờ nhạt lọt qua rèm cửa, không đủ để xuyên qua mà chỉ tạo ra một quầng sáng mờ ảo. Bóng dáng của cô, được ánh sáng dịu nhẹ ấy chiếu rọi, trông thật huyền ảo.

Chỉ cần nhìn vào những đường nét mềm mại ấy, người ta có thể lập tức nhận ra Carla đẹp đến nhường nào ngay cả khi cô chỉ đang nằm im thinh thích.

Ivan lại nhận ra điều đó một lần nữa khi nhìn cô ngủ bằng ánh mắt chăm chú.

Mối liên kết thời thơ ấu tưởng chừng đã đứt đoạn cuối cùng lại đưa họ về bên nhau ở học viện này sau ngần ấy năm.

Cậu từng nghĩ Carla chỉ là một cậu con trai bằng tuổi. Cậu chưa từng dám tưởng tượng rằng cô ấy sẽ lớn lên thành một người con gái rực rỡ đến thế.

Vậy mà bây giờ, cô lại đang nằm ngay bên cạnh cậu.

Dù chuyện này đã diễn ra được vài ngày, Ivan vẫn chưa thể dễ dàng ngủ khi nằm cạnh cô.

Cậu từng hỏi liệu có thực sự cần phải ngủ chung giường không nhưng Carla lại hỏi ngược lại—“Có lý do gì để không ngủ chung?”

Và rồi người cứng họng lại chính là cậu.

Ánh mắt Ivan chậm rãi lướt theo những đường cong mềm mại trên cơ thể Carla.

Nơi nào nên lồi thì lồi rõ rệt, nơi nào nên lõm thì lõm hết phần chỗ khác. Sự hài hòa ấy tạo nên một vẻ đẹp đầy bí ẩn của cơ thể phụ nữ.

Ánh mắt cậu vô thức dừng lại ở phần cổ của cô.

Trong tất cả những điều thuộc về cô, chính cái cổ ấy lại thu hút cậu nhất.

Chiếc cổ thiên nga trắng, thon, trông như thể chỉ cần một tay cậu là có thể ôm trọn.

Nếu cậu siết lấy cổ ấy—rồi bắt đầu dùng lực...

Carla sẽ ho sặc sụa.

Không khí lẽ ra phải ra vào qua cổ ấy nhưng rồi sẽ không còn nữa.

Cô sẽ tỉnh giấc, ánh mắt đăm đăm nhìn cậu, đầy thắc mắc và sợ hãi.

Khi lá phổi cô cạn dần không khí, cô sẽ vùng vẫy cố gỡ tay cậu ra.

Tầm nhìn của cô sẽ nhòe đi, sức lực dần rời bỏ thân thể, ánh mắt sẽ ngập tràn oán hận...

“Khụ.”

Ivan hít vào một hơi thật mạnh để trấn tĩnh bản thân.

Thỉnh thoảng, cậu lại rơi vào những ảo tưởng như vậy.

Họ là bạn mà, Carla là bạn cơ mà. Vậy thì tại sao? Tại sao những ý nghĩ như thế cứ lén lút len vào?

Ivan nhẹ nhàng rời khỏi giường.

Có vẻ như lại là một đêm khó ngủ nữa. Cậu nghĩ thôi thì đi lấy chút nước vậy.

“Cậu đi đâu đấy?”

Giọng Carla lộ rõ vẻ lười biếng và ngái ngủ.

Ivan chỉ quay đầu lại nhìn cô.

“Lấy nước uống.”

“Lấy cho tôi một ly nữa...”

Dù nói vậy, Carla vẫn không hề nhúc nhích.

Ivan khẽ cười, rót cho mình một ly nước từ bình trên bàn, rồi rót thêm ly nữa mang lại.

“Của cậu đây, nước nè.”

“Đỡ ngồi dậy với...”

Mắt vẫn nhắm nghiền, Carla không nhúc nhích. Ivan đặt ly nước lên bàn rồi luồn tay ra sau lưng cô, nhẹ nhàng đỡ cô dậy.

“Cậu đúng là nàng tiểu thư đỏng đảnh.”

“Dĩ nhiên rồi. Cậu chỉ là dân thường thôi mà.”

“Phải rồi, phải rồi. Mình chỉ là một tên dân thường.”

Ivan đỡ cô ngồi dậy rồi nhấc ly nước lên lần nữa.

Khi đưa ly đến gần, cậu thấy cô khẽ nhúc nhích vai trái. Nhớ ra điều gì đó, cậu liền tự tay đưa ly nước chạm môi cô.

“Phải rồi... cậu đâu còn tay trái nữa.”

Carla khựng lại, cúi đầu nhìn bờ vai mình.

Vẫn có cảm giác cánh tay bị mất kia lẽ ra phải còn ở đó.

‘Bao lâu nữa thì mới quen được với sự trống rỗng này đây?’

‘ Liệu cô ấy sẽ có lúc nào làm quen được với nó không?’

Ý nghĩ đó khiến Ivan đau lòng hơn cậu tưởng.

Với ma thuật hệ phong của mình thì ngay cả khi mất một cánh tay, cậu vẫn có thể chiến đấu như thường. Cậu có thể dùng gió để thay thế tay chân và lối đánh của cậu cũng không quá phụ thuộc vào thể chất.

Nhưng Carla thì khác. Việc mất một cánh tay là một đòn đánh chí mạng đối với khả năng chiến đấu của cô.

“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó.”

Sau khi uống nước, Carla dường như đã lấy lại được bình tĩnh.

Cô lườm cậu đầy khó chịu, kéo Ivan trở lại với thực tại.

Carla ghét bị thương hại và Ivan cũng không phải ngoại lệ.

“Về thứ tự trận đấu… tôi là người ra sân trước, đúng không?”

Ivan không trả lời.

Thay vào đó, cậu chỉ khẽ gật đầu, cái gật đầu nặng trĩu nhiều tầng ý nghĩa.

“Hợp lý mà. Người yếu nhất thì đi trước.”

Carla lẩm bẩm, co đầu gối lại, ngồi gọn trong chiếc chăn.

Hôm nay là ngày diễn ra trận đầu tiên của trận đấu giao lưu giữa hai lớp—Đấu Đội Trưởng.

Lorenzo đã nói rất rõ: người yếu nhất nên đánh trước để giữ sức cho người mạnh nhất mà không ai khác, chính là Ivan ra sân sau cùng.

Và người được chọn cho trận đầu tiên lại là Carla.

Điều đó có nghĩa là, trong mắt Lorenzo, Carla là người yếu nhất lớp Đông.

Thậm chí có khi còn yếu hơn cả người yếu nhất bên lớp Tây.

“Biết phản bác sao được cơ chứ…”

Carla khẽ bật cười trong cổ họng khi nói.

Còn Ivan thì không thể cười nổi vì dù cậu không thể hoàn toàn hiểu được cảm xúc của Carla lúc này thì ít ra cậu cũng cảm nhận được phần nào.

“Phải thực tế thôi. Tốt hơn là chấp nhận sự thật. Đã ai từng nghe đến một chiến binh dùng ma pháp mà chỉ có một tay chưa? Nếu còn dùng được vũ khí thì đỡ hơn nhưng đến cái đó còn không với tới…”

Carla tiếp tục lẩm bẩm một mình.

Ivan chỉ lặng lẽ nhìn cô.

“…Carla.”

“Gì.”

Carla đang lầu bầu đoán xem lớp Tây sẽ cử ai ra đầu tiên. Cô còn nói mong đó là Lucas để có thể đấm thẳng vào mặt tên đó nhưng cô dừng lại khi nhận ra Ivan đang nhìn mình.

“Nếu cậu không phiền…”

“Hử?”

Ivan trèo lên giường.

Carla nhìn cậu.

Cô chỉ im lặng quan sát khi cậu từ từ lại gần.

“…Mình sẽ mang chiến thắng về cho cậu. Mình sẽ thắng và mang vinh quang đó về.”

Carla im lặng.

Cô chỉ nhìn cậu.

Với một biểu cảm khó đoán, cô chăm chú nhìn gương mặt Ivan.

“ ‘Để ma thuật thực hiện’ , đúng không? Châm ngôn của nhà Cascata là vậy mà.”

Carla không đáp.

Ivan cũng không đợi câu trả lời.

“Mình từng muốn trở nên giống cậu. Nhìn thấy cậu không bao giờ bỏ cuộc, luôn bước về phía trước khiến mình cũng muốn trở thành người như thế. Nên lần này… cậu có thể tin tưởng tớ thêm một lần nữa. Tớ sẽ bảo vệ tất cả những gì cậu đã giành được.”

“Gì cơ?”

Carla trợn mắt, kinh ngạc trước lời tuyên bố bất ngờ ấy.

Ivan nhìn thẳng vào mắt cô và lặp lại.

“…Tớ mạnh, Carla. Rất mạnh, có khi còn mạnh hơn cậu tưởng. Nên mình làm được. Dù tất cả những người trước mình có thua, dù mình phải đấu một mình với cả năm đối thủ, mình vẫn sẽ thắng. Mình có đủ sức để làm điều đó. Và khi chiến thắng, mình sẽ nói đó là nhờ cậu.”

Carla chớp mắt.

‘…Tại sao lại là tôi?

Cậu ấy nói sẽ mang vinh quang về cho mình?

Tại sao chứ?’

"...Tại sao à?"

Bị bất ngờ bởi phản ứng hoàn toàn ngoài dự đoán ấy, Ivan cũng chớp mắt.

Carla mở miệng như thể chính cô cũng chưa từng nghĩ đến lý do vì sao cậu lại nói ra điều đó.

Và rồi...

“Vì gì thì rõ ràng mà, đúng không? Tớ trở thành con người bây giờ… là nhờ cậu đấy, Carla.”

“Gì cơ? Tại sao? Tôi đã làm gì đâu?”

“À, cậu có thể không nghĩ vậy, nhưng tớ thì…”

Trước câu hỏi chân thành ấy, Ivan khựng lại, lúng túng.

Lúc đầu cậu nói rất hùng hồn, nhưng khi phải nói trực tiếp vào mặt cô, mọi chuyện lại trở nên thật ngượng ngùng.

“Chỉ là… cậu là đối thủ của tớ. Vì cậu luôn ở đó nên tớ mới cố gắng hơn. Tớ không muốn thua cậu. Chính cái sự bướng bỉnh đó đã thúc đẩy tớ tiến lên. Nên… tớ nghĩ nhờ thế mà mình mạnh hơn.”

Thì ra là vậy.

Carla đã không ngừng nỗ lực, kiên trì, để vượt qua Ivan.

Cô không thể phủ nhận điều đó.

Cô ghét thua cậu, muốn đánh bại cậu bằng mọi giá, thậm chí đã đi xa đến mức thay đổi cả giới tính dù bản thân có muốn hay không.

Có lẽ Ivan cũng vậy.

Có lẽ cậu cũng đã cố gắng chỉ vì không muốn thua cô.

Lời thổ lộ có phần ngượng ngùng ấy khiến Carla cảm thấy… lạ lẫm trong lòng.

“Vậy là cậu cố gắng chỉ vì không muốn thua tôi à?”

“Chứ sao nữa. Lúc đó tớ cứ tưởng cậu là con trai… mà cậu biết rồi đấy, con trai thì hay làm mấy trò ngốc nghếch chỉ vì không muốn thua bạn mình. Nên tớ đã luyện tập điên cuồng luôn. Chắc cậu chẳng để ý đâu.”

“Cậu thực sự đã làm vậy à?”

“Ừ, tớ không muốn thua cậu. Cậu không tưởng tượng được tớ đã khổ luyện đến mức nào đâu.”

“Cũng chẳng hứng thú để biết.”

“Đ-đó không phải trọng điểm. Dù sao thì, Carla này. Kể cả nếu cậu thua, cũng đừng quá buồn hay cay cú. Tớ sẽ trả thù thay cho cậu. Tớ sẽ nghiền nát lớp Tây và giành chiến thắng. Rồi tớ sẽ hét lên với cả thế giới rằng tớ thắng được là nhờ cậu.”

Carla cảm thấy thật kỳ lạ.

Những lời của Ivan—rằng cậu sẽ chiến thắng nhờ có cô—gợi lên trong cô một cảm xúc chưa từng có.

Cô nhanh chóng quay người lại, kéo chăn trùm lên bằng cánh tay còn lại.

“…Muốn làm gì thì làm.”

“Tớ sẽ làm đấy. Tớ sẽ nói là mình thắng nhờ Carla. Là nhờ cậu mà—”

“Im đi, đồ ngốc!”

Một cái gối bay thẳng vào mặt Ivan.

Bị ném với lực chẳng đáng kể, tất nhiên là nó chẳng gây chút đau đớn nào.

“…Và nhân tiện, phương châm của gia tộc Castaca là: ‘Vì vậy, ma thuật sẽ khiến nó thành hiện thực’ chứ không phải ‘Để ma thuật thực hiện’ “.

“À… vậy à?”

Đôi khi Ivan thật sự hơi chậm hiểu.

Nhưng dù vậy, lần này không khiến người ta khó chịu như trước nữa.

“…Dù sao thì cũng chẳng quan trọng.”

Carla chui sâu hơn vào trong chăn.

Một thứ cảm giác ấm áp lặng lẽ lan tỏa trong lồng ngực cô.

Đồ ngốc đó… thế này thì ghét sao nổi chứ.

Cô nhắm mắt lại, khẽ lẩm bẩm.

“Ừ, muốn làm gì thì làm. Nhưng nhất định phải thắng và mang chiến thắng đó về cho tôi.”

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Gãy thật rồi
Xem thêm
Ah shit here we go again
Xem thêm
Gãy nhanh ác
Xem thêm