Sự phát triển công nghệ của thế giới này quả thực kỳ lạ.
Ít nhất, đối với một người từng sống ở Trái Đất như tôi thì là như vậy. Nhất là công nghệ về 'phương tiện di chuyển'.
Mặc dù đã có nhà máy và máy in, cho thấy được trình độ công nghệ của họ không hề thấp, nhưng ngoài những chuyến tàu xuyên lục địa chạy khắp Đế chế và các nước lân cận ra thì hầu như chẳng có thứ gì gọi là 'giao thông hiện đại' cả.
Chẳng có khinh khí cầu hay tàu ngầm nào. Nếu như công nghệ đó không tồn tại thì đã đành, nhưng thực tế là người ta biết đến chúng khá rộng rãi. Thế mà giới quý tộc vẫn dùng xe ngựa thay vì ô tô và chẳng có thông tin gì về việc máy bay hay tàu ngầm được dùng làm 'phương tiện đi lại'.
Do đó có một vài điểm mà cho đến giờ tôi vẫn thấy khá khó hiểu─.
"Wow, đáng sợ thật."
"Hô hô, vậy sao...? Đó là một cảnh tượng quen thuộc đối với một pháp sư mà..."
Bí ẩn hoàn toàn được giải đáp khi tôi nhìn thấy vô số chiếc máy bay tan nát cắm một cách thảm thương xuống 'sân bay thử nghiệm' thuộc sở hữu của Tháp Ma Thuật. Rõ ràng là nhận thức 'máy bay = chết' sẽ khó mà phai được.
"Đây là mấy mẫu làm thử nghiệm còn dang dở à?"
"Đâu cóooo... toàn là hàng hoàn thiện hết đó... có vài cái còn được chứng minh là 'bay được' vài lần theo thống kê nữa cơ..."
"Vậy sao chúng lại ra nông nỗi này hết vậy?"
"Vấn đề xác suất ấy mà..."
“Sao cơ?”
Cô pháp sư tốt bụng giải thích cặn kẽ vấn đề, vừa kể vừa tự khen và ôn lại chuyện xưa, mất đâu đó khoảng 30 phút.
'Nghiên cứu phép thuật' ở thế giới này đúng là khó mà hiểu nổi─.
Nhưng tôi cũng nắm bắt được một chút. Tóm lại những gì tôi hiểu vắn tắt là:
"Không chế tạo được máy móc quá phức tạp à?"
"Không phải là không làm được... chỉ là tốn rất rất nhiều thời gian và ngân sách thôi, chắc vậy…?"
Ở thế giới này, 'máy móc phức tạp' không thể vận hành lâu dài được. Nguyên nhân là do 'phép thuật', thứ mà thích 'chơi đùa' với 'xác suất' theo ý nó muốn.
Ví dụ, sẽ có vô số xác suất để một vật thể như 'máy bay' gặp tai nạn.
Về mặt cấu trúc như nó có thể đủ lực nâng, hay có thể có vấn đề bên trong động cơ khiến nó không tạo ra lực đẩy, hoặc nó có thể đơn giản là mất thăng bằng và cắm xuống đất. Những vấn đề này bình thường có thể được ngăn chặn thông qua bảo trì.
Thế nhưng, hễ máy móc càng phức tạp thì 'phép thuật' lại càng tác động một cách tinh vi và khó lường, khiến cho khả năng hỏng hóc của nó trở nên 'ngang nhau'.
Cứ như là bản thân 'sự phức tạp' bị ghét bỏ ấy.
"Nếu thu thập đủ dữ liệu để đoán trước mọi thứ, rồi sản xuất hàng loạt máy bay theo tiêu chuẩn... thì có lẽ được... nhưng lịch sử 'cứ bay là rớt' nó bền quá... khó mà kiếm được khoản ngân sách như vậy..."
"Tôi hiểu."
"Làm pháp sư cũng nhức đầu lắm chứ bộ..."
Không giống như máy in tương đối đơn giản, vốn đã được đầu tư ngân sách đáng kể cho mục đích 'in kinh Thánh’, phương tiện giao thông có quá nhiều biến số.
"Một khi nắm bắt được một mức độ 'xác suất' nhất định, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều. Khi một tuyến đường được thiết lập, như khả năng tai nạn giảm đáng kể khi di chuyển trên cùng một lộ trình. Đó là lý do tại sao tàu hỏa chạy trên đường ray nhanh chóng được thương mại hóa."
"Ồ, tôi hiểu. Nhưng tại sao cô lại gọi tôi đến đây vậy?"
"À thì, tôi muốn nhờ nhà văn Herodotus sử dụng một chút phép á mà..."
"Hả?"
"Tôi muốn cậu cho chúng tôi mượn phép thuật của cậu."
"Gì cơ?"
* * *
Cũng đã lâu lắm rồi kể từ khi tôi được chuyển sinh đến thế giới này, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến chuyện học ‘phép thuật'.
Bởi cái tính hơi khác người của mình, tôi dành thời gian đọc sách này nọ thay vì hào hứng với những chuyện siêu nhiên như phép thuật. Thế nên ý nghĩ dùng phép thuật' chưa bao giờ lóe lên trong đầu tôi.
"Nói chính xác thì cậu chỉ cần cho chúng tôi mượn trí tưởng tượng phép thuật của cậu là đủ."
"Hmm, cái 'trí tưởng tượng phép thuật' này rốt cuộc là gì vậy? Hình như lần trước cũng có nói đến chuyện tương tự."
"Đó là khả năng biến những điều có thể thành hiện thực."
Vị pháp sư trưởng cười và dẫn tôi đi. Không quá xa, đến chỗ mấy cái xác máy bay rơi cắm xuống ấy.
Vị pháp sư nhặt vài mẩu gỗ nhỏ xíu ở đó rồi bắt đầu xếp chúng theo hình ô vuông, tạo thành một cái gì đó trông như cái bệ nhỏ.
"Có nhiều cách và khái niệm để thực hiện phép thuật nhưng chúng ta cứ bắt đầu với phương pháp thông dụng nhất của Tháp Xanh nhé. Tháp Xanh hoạt động dựa trên nguyên tắc 'vật giống nhau thì sẽ giống nhau'. Ví dụ một cành cây nhỏ là vật liệu, có thể thành bất cứ thứ gì. Nhưng nếu cậu xếp mấy cành cây thành hình đống lửa rồi thêm lá khô vào giữa..."
Khi vị pháp sư búng tay, một ngọn lửa nhỏ màu vàng tươi bùng lên từ cái bệ nhỏ—hay đúng hơn là mô hình đống lửa. Ngọn lửa thiêu rụi hết lá khô và nhanh chóng tắt ngấm, chỉ còn lại tàn tro.
"Thấy không, thế là có lửa rồi đó. Bởi vậy, pháp sư của Tháp Xanh cả ngày chỉ làm, lắp ráp với sao chép đủ thứ. Chỗ đó chẳng khác nào một cái kho phế liệu."
"Ra vậy."
"Giờ mình thử cách của Tháp Trắng nhé. Tháp Trắng thì dựa trên nguyên tắc 'cùng một sự kiện sẽ xảy ra ở cùng một chỗ'."
Vị pháp sư lấy giấy trong túi ra, nhanh tay gấp thành 'máy bay giấy'. Cô ném đi, nó bay khá tốt nhưng rồi cắm thẳng xuống gần đúng chỗ đống xác máy bay.
"Vậy nên pháp sư Tháp Trắng ngày nào cũng đi khắp nơi ghi lại sự kiện rồi nghiên cứu sự tương đồng giữa các không gian. Thành ra Tháp Trắng lúc nào cũng vắng tanh vì mọi người đều ở ngoài. Cũng có chuyện kể rằng vì thế mà người bệnh đi 'hành hương' đến nơi Đấng Cứu Thế phục sinh thì khỏi bệnh đó.”
"Thế à."
"Thật ra chuyện của giáo hội hay các phép lành có nhiều cái không rõ lắm, nên tụi tôi cứ kệ nó vậy."
Vị pháp sư nhún vai, lần này nhặt một cành cây to, khẽ khều vào đống xác máy bay. Cái cành trông dày cộm ấy gãy dễ ợt, chẳng khác gì mấy mảnh vỡ máy bay.
"Ở Tháp Đỏ, họ dựa trên nguyên tắc 'tiếp xúc với vật tương tự sẽ thấy hiệu ứng tương tự'... Đây cũng là cách trước tôi dùng để đun nước pha trà đó...."
"À, ra vậy."
"Rồi còn có mấy người ở Tháp Tím chuyên về tâm lý con người, họ tin rằng 'cảm nhận của con người không hoàn hảo, cái gì cũng có thể nhầm lẫn được'... với lại Tháp Đen nữa, họ nghĩ 'không đoán được chuyện gì xảy ra thì cái gì xảy ra cũng chẳng lạ'...."
"Nhưng mà Pháp sư trưởng này, cô là pháp sư của 'Tháp Xám' đúng không?
"He he... Đúng ời... Ma thuật của Tháp Xám mà tôi theo đuổi có thể coi là nền tảng của mọi loại ma thuật, là chân lý cuối cùng của mọi khả năng..."
Vị Pháp sư trưởng cười đầy tự hào, vừa nói vừa đấm tay vào ngực.
Xong hình như đấm mạnh quá bị đau hay sao ấy mà cổ kêu 'ouch, ouch' rồi khom người xuống một chút, xong lại tỉnh bơ giải thích tiếp như không có gì.
"Tháp Xám nghiên cứu ma thuật dựa trên nguyên tắc 'nguyên nhân giống nhau thì kết quả giống nhau'... Ma thuật của Tháp Xám là tìm ra nguyên nhân rồi tái hiện kết quả, với niềm tin rằng mọi thứ đều có quan hệ nhân quả... Nhân và quả, nghiệp báo, quá khứ và tương lai, nhân quả... tất cả luôn... Ha ha ha..."
"Nghe có vẻ rất ấn tượng."
"Tháp Xám cũng là nơi hoàn thiện 'máy in' tiêu chuẩn được sử dụng trong đế chế… Đặc biệt là trong việc xử lý những 'cái máy' như vậy thì chúng tôi là giỏi nhất... Không có mối quan hệ nhân quả nào rõ ràng hơn tác động của lực cả...."
"Ra thế."
Vậy ra Tháp Xám là một nhóm kỹ sư. Chẳng trách Pháp sư trưởng lúc nào cũng trông phờ phạc với quầng thâm dưới mắt.
Tôi nhìn Pháp sư trưởng, rồi thấy buồn cười một cách lạ lùng.
Vị pháp sư có vẻ đang say sưa với những lời giải thích của mình, tiếp tục nói với giọng hơi lè nhè.
"Và theo tôi thì với tư cách là Pháp sư trưởng, thì cậu Herodotus đây có tài năng thiên bẩm về 'Tháp Ma Thuật Xám' đấy... Cái khả năng hiểu được mối quan hệ nhân quả của mọi thứ... Cái lối suy luận sắc bén như trong Sherlock Holmes với lại trí tưởng tượng kỳ diệu như trong Hai vạn dặm dưới đáy biển... Với những khả năng đó, tôi tin cậu Herodotus chắc chắn dùng được..."
Nghe bí hiểm chẳng khác nào lời tiên tri của một bà thầy bói mù vậy.
"Để viết một cuốn sách ma thuật...!"
* * *
Sau buổi gặp gỡ đầy ấn tượng với vị Pháp sư trưởng, tôi ngả lưng ra chiếc ghế quen thuộc mà bản thân vẫn hay ngồi đọc sách rồi chìm vào dòng suy nghĩ.
Yêu cầu của vị pháp sư tự luyến khắc sâu trong tâm trí tôi.
Càng nhớ lại, tôi càng khó xóa nó khỏi ký ức.
Đây cũng là một loại ‘phép’ nào đó hả ta?
Không chắc nữa.
"Trí tưởng tượng phép thuật…”
Trí tưởng tượng phép thuật. Nhớ lại kiếp trước thì nó giống 'trí tưởng tượng khoa học' hơn. Thứ gì đó thuộc về khoa học tự nhiên và kỹ thuật chứ không phải văn học.
Viết cái đó thành 'sách' chắc không khó. Tôi không chỉ dịch văn mà tôi còn dịch cả sách phi hư cấu nữa.
Thậm chí hồi đại học tôi còn đọc nhiều tài liệu khoa học hơn là văn học ấy chứ.
Chẳng vì lý do gì đặc biệt, chỉ là vì tôi học khoa học thôi.
Một cuộc trò chuyện với đàn em hồi kiếp trước chợt hiện về trong đầu tôi.
– "Hả? Tiền bối tốt nghiệp trường kỹ thuật ạ?"
– "Không phải không giống, mà anh có vẻ thư sinh lắm ấy. Anh dịch trực tiếp từ tiếng Pháp sang tiếng Anh, tiếng Nga, tiếng Đức luônmà không cần ngôn ngữ trung gian nào. Em cứ tưởng anh tốt nghiệp trường về biên phiên dịch."
– "Tôi có tốt nghiệp học dịch thuật. Nhưng đó là chuyện sau này, còn hồi đại học thì khác."
– "Sao lại thế ạ?"
– "Câu hỏi gì kỳ vậy?"
– "Hồi đó anh có kiểu giống sinh viên kỹ thuật không?"
– "Kiểu sinh viên kỹ thuật là sao? Ý cậu là không được con gái để ý hả?"
– "Không phải."
– "Cậu quả quyết thật đấy."
– "Vậy tại sao anh lại học trường kỹ thuật?"
– "Vì tôi là sinh viên khoa học. Thời đó việc chuyển ngành nhằn lắm."
– "Cậu hỏi nhiều quá đấy…. Tôi nghĩ mấy môn nhân văn chán."
– "Hả?"
– "Mấy môn nhân văn là mấy thứ như đạo đức, xã hội học, kinh tế học, luật và lịch sử ấy…."
– "Luật gì ạ?"
– "Luật và chính trị."
– "Không phải là chính trị và luật sao?"
– "Hả? Không phải là luật và chính trị sao? Chà, lâu quá rồi nên tôi không nhớ rõ lắm. Dù sao thì trước khi chọn môn tự chọn, tôi đã đọc sách giáo khoa và sách tham khảo của những môn đó rồi…."
– "Anh đọc chúng á?"
– "Đó là kiểu sự tinh tế của người làm văn chương thôi. Nhưng tôi đã biết hết mọi thứ rồi. Tôi nghĩ mình có thể làm đúng hầu hết các câu hỏi trong bài kiểm tra mà không cần học."
– "Rồi sao nữa?"
– "Rồi sao á? Học cái mình biết rồi thì phí thời gian lắm, nên tôi chọn học cái mình chưa biết, thế là tôi học khoa học."
– "Tiền bối."
– "Ừ."
– "Anh bị điên à?"
– "Cậu dám ăn nói với tiền bối như thế hả…."
Tóm lại vì lẽ đó mà kiếp trước tôi cũng được coi như dân khoa học nửa vời.
Cũng nhờ vậy mà việc dịch mấy tài liệu khoa học không có gì quá khó. Chỉ là tôi hơi phân vân một chút.
Lý do tôi truyền bá những xu hướng về phiêu lưu và 'luật của thế giới này' cuối cùng là để giảm bớt ảnh hưởng của 'Trái Đất'.
Để đẩy nhanh chuyện đó, liệu mình có nên truyền bá 'khoa học Trái Đất' ở đây không nhỉ? Không chắc nữa.
"Hmm... phép thuật, phép thuật..."
Thật ra tôi nghĩ rõ ràng là có những thứ ở thế giới này hoạt động theo quy luật hoàn toàn khác so với kiếp trước của mình. Chẳng hạn như Cây Thế Giới, rồi thú nhân, những sinh vật mà theo góc độ sinh học ở kiếp trước thì có hơi kỳ lạ.
Nhưng lại có những thứ giống rất rõ ràng.
Trọng lực này, tác dụng của phản lực, quán tính, ánh sáng—nhiều nguyên tắc và luật hiển nhiên cần để duy trì cái 'thế giới vật lý' này.
Vậy nên chắc bắt đầu với mấy cái 'rõ ràng' đó cũng được.
Không phải khoa học kiếp trước, mà là mấy chân lý rõ ràng hơn. Tôi lấy một bản thảo ở tủ đầu giường đặt lên bàn.
Trên bìa bản thảo ghi:
[Principia]
Principia. Các Nguyên Lý Toán Học của Triết Học Tự Nhiên.[note73975]
Tác giả: Isaac Newton.[note73976]
"Ựa, tự nhiên thấy ám ảnh hồi cấp ba quá..."
Dù tôi đã chọn hóa với lý làm môn tự chọn, rồi còn tốt nghiệp cả trường kỹ thuật nhưng khoa học sao mà còn lạ với tôi quá.
Nó hoàn toàn không quen tôi tí nào.


4 Bình luận